Trở về Sài Gòn, Gia Nhi tiếp tục với công việc hằng ngày, nhưng bận rộn hơn khi buổi đấu thầu chỉ còn hai ngày thôi sẽ chính thức diễn ra. Đợt mở thầu lần này có rất nhiều công ty về bất động sản thuộc công ty cổ phần Cao Nguyên tham gia. Công ty cô làm việc bấy lâu thực chất cũng nằm trong những chi nhánh ấy. Lần này các công ty sẽ cạnh tranh nhau việc thầu xây dựng một cơ sở doanh nghiệp trong nước. Dự án này là một trong số những dự án lớn của năm, thế nên người đứng đầu của những công ty này luôn muốn giành phần thắng.
Huy và Ngọc Hân chính thức trở thành vợ chồng cũng gần nửa năm. Buổi tiệc đám cưới của họ diễn ra rất linh đình. Trước đó Huy đã được thăng chức làm Trưởng phòng kinh doanh thay thế chức vụ của Ngọc Hân vì cô đã quyết định không làm việc ở công ty nữa. Tiền tiết kiệm được trong thời gian làm việc, cô sử dụng mở một nhà hàng theo phong cách châu Âu mà cô đã mơ ước từ lâu. Cô theo Huy về ở một căn hộ trong chung cư cao cấp mà anh đã được công ty cấp khi lên chức. Thế là cô có cơ hội chăm sóc chồng chu đáo và tận tụy, không cần phiền đến gia đình nữa.
Nhưng dạo gần đầy, sức khỏe cô không được tốt lắm. Cô thường xuyên khó chịu, nhức đầu và nôn ói khiến sắc mặt xanh xao và gầy guộc hẳn đi. Trong khi Huy lại quá bận rộn với công việc, ít quan tâm đến tâm trạng của cô ra sao. Thế nên nhiều lần hai người đã cãi nhau. Một hôm, Huy lỡ hẹn với cô vì phải cùng đối tác bàn luận công việc đến tối mới được về nhà. Những lần trước cô đều nhẹ nhàng, chỉ cười trừ cho qua chuyện, nhưng lần này, khi Huy về đến nhà thì chẳng thấy cô đâu, sau đó mới biết hóa ra cô nổi giận đùng đùng và đã thu dọn vài bộ quần áo trở về nhà.
“Con đi Đà Lạt lâu thế có việc gấp à?”
Bà Xuân gắp một miếng thức ăn vào chén của Cao Nguyên, anh chỉ ở lại Đà Lạt thêm một ngày rồi về ngay để chuẩn bị cho buổi đấu thầu vào ngày mai. Lúc về đến nhà, anh vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy đứa em gái đang nằm tiu nghỉu trong phòng. Đến giờ cơm vẫn không ló mặt ra ngoài, má Lam phải bưng thức ăn lên đến tận cửa.
“Có lẽ con không tiện nói đâu ạ, vì việc này liên quan đến buổi đấu thầu!” Anh đưa mắt nhìn ông Cường. Công ty ông cũng tham gia trong dự án lần này.
“Phải đấy! Vì tất cả cổ đông đã nể mặt đồng ý cho công ty chúng ta tham gia lần này, nên những chuyện liên quan, ở nhà chúng ta không nên bàn bạc.” Ông nhắc nhở bà.
“Nguyên à, mẹ muốn rút khỏi danh sách đấu thầu vào ngày mai.”
Trong khi bà vẫn bình thản nói, nét mặt ông Cường đã thay đổi rõ.
“Bà nói gì vậy?”
“Thực chất chúng ta không nên tham gia, như thế là công tư không phân minh. Dù sao thằng Nguyên cũng là nhà tài trợ chính, lẽ nào để công ty ba mình phải thất bại. Tôi không muốn nó phải khó xử.”
“Mẹ! Sao mẹ lại nói thế? Chuyện này đã được thảo luận trước tất cả cổ đông và được chấp nhận, ngày mai con sẽ thực hiện đúng theo nguyên tắc. Mẹ đừng lo con sẽ khó xử. Mẹ không biết vì chuyện này mà ba đã rất vất vả sao?”
“Mẹ biết con sẽ không làm trái với nguyên tắc. Nhưng mẹ đã quyết định, con đừng nói gì nữa.” Bà đặt chén cơm còn dở xuống bàn, bỏ về phòng trong sự khó hiểu vô cùng của Cao Nguyên và sự thất vọng, hụt hẫng trong ánh mắt của ông Cường.
Không khí trước buổi đấu thầu trở nên xôn xào và ồn ào vì lý do công ty Thiên Tân rút khỏi danh sách ngay cận giây phút quyết định. Một công ty đứng đầu đột nhiên bỏ cuộc, sự cạnh tranh của các công ty khác lại thêm phần kịch tính. Ai cũng nôn nao và thấp thỏm trong thời điểm này.
“Kết quả của ngày hôm nay sẽ do nhà tài trợ chính của chúng ta tuyên bố. Mời Chủ tịch hội đồng quản trị Cao Nguyên ạ!”
Sau lời giới thiệu, Cao Nguyên lịch lãm bước lên cầm micro. Gia Nhi ngồi dưới hàng ghế cạnh trưởng phòng nhìn anh chăm chú. Đã hai ngày rồi từ sau khi ở Đà Lạt về, cô chưa gặp lại anh, cũng hạn chế việc liên lạc.
Vừa rồi tình cờ gặp lại Huy, tâm trạng của cô lại có chút dao động khi Huy đã chủ động tiến tới gần và chào hỏi.
“Chào em! Đã lâu không gặp!”
“Chào anh! Anh và Hân vẫn tốt chứ?” Cô mỉm cười, cố gắng thật tự nhiên một chút.
“Ừm. Thật ra thì…không tốt lắm!” Anh ậm ờ, ánh mắt thoáng nét buồn, nhưng nhanh chóng điềm tĩnh lại ngay. “Mà cũng chẳng nghiêm trọng đâu. Công việc của em vẫn tốt chứ?”
“Vẫn tốt ạ! Nhưng em nghe nói công ty của anh đã rút khỏi danh sách, anh vẫn đến để xem à?”
“Anh muốn biết công ty nào may mắn được trúng thầu. Đúng là không thể lường trước được, anh và ba đã vất vả trong thời gian này, thế mà chỉ vì một câu nói của mẹ, ba đã bỏ cuộc.” Anh thở dài thườn thượt.
“Việc rút khỏi danh sách là quyết định của bà Xuân à? Tại sao thế?”
“Anh và ba cũng không hiểu rõ, chắc em cũng biết bà làm việc gì cũng có lý do riêng mà, không ai có thể can thiệp hay thay đổi được.”
Cô nhìn anh với ánh mắt đồng cảm. Sau đó hai người không nói thêm gì nữa.
Tình cảm là như thế. Khi hai người có sự vấn vương tơ lòng, cả ngày có thể cùng nhau trò chuyện hàng giờ về những vấn đề thậm chí có thể không liên quan và chẳng có một chủ đề nào cả, chỉ đơn thuần là những câu chuyện phiếm không đầu không cuối, nhưng họ vẫn hy vọng ngày ngày được tán gẫu như thế, được gần gũi nhiều hơn thế. Nhưng khi sự vấn vương đó bị thay thế bởi sự xa cách và e dè, dù tận đáy lòng vẫn muốn tương phùng, thế mà đến lúc đối diện nhau, mọi câu chuyện đều trở nên xa lạ và dù có liên quan cũng chẳng còn quan trọng và cần thiết nữa.
Huy ngồi ngang tầm với hàng ghế của Gia Nhi. Thỉnh thoảng anh có liếc sang nhìn, tim khẽ nhói đau khi bất chợt nhận ra người con gái bé nhỏ khi xưa đã thay đổi quá nhiều, điều đau lòng nhất chính là nụ cười tươi tắn và trong sáng xưa kia đã bị thay thế bởi cái nhoẻn cười gượng gạo, ánh mắt say đắm ngày nào giờ đây đã thật sự dành cho người khác.
Con đường do Huy đã chọn, anh không thể nào trách được ai, kể cả từ trong giấc mơ, anh cũng phải tiếp tục bám đuổi con đường này.
Tiếng vỗ tay lốp bốp đưa Huy trở về hiện tại. Cao Nguyên đã phát biểu xong những gì cần nói. Cầm trên tay phong bì đựng kết quả đã được niêm phong, anh giơ ra trước mặt toàn thể để chứng minh rằng nó không có dấu vết cắt xé nào trước thời điểm này.
“Tôi xin được cắt nó ra nhé!”
Cao Nguyên chầm chậm cắt phong bì, nhẹ nhàng lấy tờ kết quả. Anh đưa mắt nhìn sơ những dòng chữ trong ấy, tỏ vẻ hơi ngạc nhiên và bất ngờ, nhưng sau đó lại mỉm cười nhìn toàn thể.
“Kết quả sau cùng, công ty đã giành được việc thầu xây dựng lần này, đó chính là…” Anh đột ngột dừng lại, ánh mắt đảo về hướng một người nào đó. Chỉ có Gia Nhi nhận ra, anh đang nhìn cô. “Xin chúc mừng công ty liên doanh Minh Khang!!!”
Gia Nhi há mồm kinh ngạc, như không tin vào sự thật, cô nhìn Cao Nguyên, anh gật đầu khẳng định. Bên cạnh trưởng phòng vỗ tay liên hồi trong khi tổng giám đốc công ty đang từng bước tiến lên chính thức nhận hợp đồng. Các công ty còn lại tuy vô cùng thất vọng và hụt hẫng nhưng cũng hòa chung niềm vui, lần lượt từng người lại gần bắt tay tổng giám đốc và các nhân viên của công ty.