Sáng tinh mơ ngày chủ nhật trong lành, được hòa cùng làn gió mát rượi, khí hậu thoáng đãng và không gian yên bình, tinh thần thư thái hơn hẳn. Gia Nhi lặng người trên chiếc ghế đá ven bờ hồ, ngắm nhìn dòng nước trôi đằm thắm, thỉnh thoảng có vài chiếc lá nhỏ lác đác xuôi dòng. Lát sau, cô nhắm mắt lại để tận hưởng trọn vẹn sự an yên này, bất chợt trên vai có một làn hơi ấm truyền đến khiến cô giật mình.
“Xin lỗi…ở đây gió to quá, anh sợ em lạnh.”
“Em không lạnh.” Cô mỉm cười, trả lại chiếc áo khoác cho Cao Nguyên. “Nhưng tại sao hôm nay anh lại đưa em đến đây?”
Anh phủi phủi vài hạt cái trên băng ghế rồi cầm lấy chiếc áo khoác và ngồi xuống bên cạnh cô. “Gần đây nhiều chuyện xảy ra, anh chỉ muốn em được thư giãn một chút. Không khí ở nhà ngột ngạt, ra ngoài dạo mát cũng thoải mái hơn, chẳng phải sao? Vả lại…” Anh đột ngột dừng lại, ánh mắt thoáng đượm buồn.
“Sao ạ?” Cô tò mò nhìn anh.
“Vài ngày nữa đến thời hạn rồi, anh phải trả tự do cho em. Anh hy vọng trước khi em đi, anh muốn làm việc gì đó cho em, nhưng anh chẳng biết phải làm gì cả. Anh chỉ có thể đưa em đến một nơi yên bình bù lại những ngày rắc rối vừa qua.”
Cô im lặng cúi đầu. Cô sực nhớ đến chuyện này, vài ngày nữa cô sẽ được về với dì, sẽ không còn phải đối diện với những người luôn khinh miệt cô, sẽ trở lại là Gia Nhi như trước đây, sẽ được công khai gặp Huy. Thế nhưng, điều này đâu còn quan trọng nữa. Cô thở dài.
“Có phải em đang nghĩ đến chuyện của Huy và Ngọc Hân không?”
“…”
“Anh biết tính tình của Ngọc Hân, nó chỉ muốn chọc tức em thôi. Anh không tin Huy có thể nhanh chóng tiến tới chuyện tình cảm với nó. Anh đã hứa với em, nhất định anh sẽ giải thích mọi chuyện rõ ràng.”
“Nếu anh Huy đã tìm được tình yêu thật sự thì những chuyện này không còn cần thiết. Vả lại, điều em mong muốn nhất lúc này chính là Gia Tuấn được bình an.”
“Ừm, tất cả rồi sẽ ổn thôi.” Cao Nguyên vỗ vỗ vào tay cô an ủi. Thật ra, anh vẫn muốn được một lần nắm chặt bàn tay này, lâu thật lâu, nhưng trên đời này, những thứ mình cần sẽ rất khó khăn để nắm lấy. Và anh biết hiện giờ người cô cần nhất chẳng phải là anh.
Điện thoại Cao Nguyên vang lên inh ỏi một bài nhạc ngoại mà Gia Nhi nghe rất quen thuộc, chưa kịp nhớ ra tên bài hát đó là gì anh đã nhấc máy.
“Anh là Cao Nguyên phải không?” Đầu dây bên kia không đợi anh lên tiếng đã hỏi ngay.
“Phải!” Anh hơi bất ngờ, nhưng vẫn lịch sự hỏi lại. “Anh là…”
“Tôi là Huy! Tôi có chuyện cần nói với Gia Nhi, tôi không thể liên lạc được với cô ấy nên đã hỏi xin Ngọc Hân số điện thoại của anh.”
“Ừm…cậu đợi một chút…em nè…”
Gia Nhi nhận lấy điện thoại mà chẳng thể đoán được đang có chuyện gì xảy ra mà ánh mắt Cao Nguyên khác thường như thế.
“Alo…”
“Nhi! Anh Huy đây! Em đang ở đâu thế? Gia Tuấn không ổn rồi, em nhanh chóng vào bệnh viện ngay đi!”
Cô sững người, giọng nói gấp gáp của Huy khiến tim cô như chết lặng. Ngay tức khắc, cô chạy thật nhanh, chẳng cần để ý đến xung quanh, cô như muốn xé toạt mọi không gian ở nơi yên bình này, len qua những tiếng gió vi vu réo rắt mà trước đó không lâu cô đã thầm ước đó là âm thanh của sự hạnh phúc. Mãi đến khi nghe giọng của Cao Nguyên từ phía sau không ngừng gọi tên, cô mới bàng hoàng tỉnh giấc.
Mọi thứ xung quanh một màu trắng xóa, ánh sáng của chiếc đèn từ trên cao rọi xuống khiến Gia Nhi không thể nào nhìn rõ những gì đang tồn tại. Cô nheo mắt nhìn, hình ảnh dần dần rõ nét.
“Gia Nhi! Em không sao chứ?”
Điều đầu tiên Gia Nhi nhìn thấy chính là khuôn mặt vô cùng lo lắng của Cao Nguyên.
“Em…không sao…”
Bất giác anh ôm chầm lấy cô, vòng tay siết thật chặt như thể chỉ cần nới lỏng một chút, một chút thôi, cô sẽ tan biến vào không gian và biến mất khỏi cuộc đời anh.
“Gia Nhi, em có biết anh rất lo lắng không?”
Cô ngượng ngùng, gượng đẩy anh ra. “Em…không sao thật mà. Nhưng…tại sao em lại ở đây?” Cô lấy tay xoa xoa đầu, quả thật cô không nhớ đã xảy ra chuyện gì. “Em chỉ nhớ trong lúc mơ mơ màng màng em được ai đó báo tin bệnh tình của Gia Tuấn lại chuyển biến xấu, sau đó mở mắt ra thì nhìn thấy anh.” Cô thở phào, cười nhẹ. “May mà chỉ là giấc mơ.”
“Thật ra thì…” Cao Nguyên đăm chiêu, ánh mắt không dám đối diện với cô. “…đó không phải là giấc mơ.”
“Nghĩa là…”
“Có lẽ em bị chấn động mạnh ở đầu nên tạm thời chưa nhớ ra mọi chuyện. Nhưng em phải thật sự bình tĩnh nghe anh nói.” Anh ngưng lại, trông đợi cô phản ứng, song cô vẫn im lặng, ánh mắt chăm chú vào anh. “Sáng nay anh và em trong lúc đi dạo mát thì nhận được cuộc gọi của Huy, vừa nghe tin tình trạng của Gia Tuấn, em kích động đến mức thật nhanh ra ngoài đường lớn mà chẳng để tâm xem bản thân mình đang làm gì, may mà anh kịp chạy theo, đẩy em tránh khỏi chiếc ô tô phóng nhanh trên đường.”
“Còn Gia Tuấn, em muốn biết hiện tại em trai của em như thế nào rồi?” Cô sốt ruột nắm chặt lấy tay anh, bàn tay lạnh toát.
“Bác sĩ nói…cậu ấy không qua khỏi…vừa qua đời cách đây vài tiếng.”
Trong khoảnh khắc này, trái tim Gia Nhi như bị đâm xuyên bởi hàng ngàn mũi dao. Tâm trí cô chỉ còn một màu xám xịt, nước mắt tuôn rơi lã chã. Cô vội bước xuống giường, nhưng lại bị Cao Nguyên can ngăn.
“Em phải gặp Gia Tuấn!!!”
“Gia Nhi, bình tĩnh lại nào!!!” Anh cố gắng ôm lấy cô thật chặt, nhưng cô cứ vùng vẫy khiến vị trí tiêm ống truyền dịch trên tay rỉ máu.
“Bỏ em ra!!!”
“Gia Nhi!” Huy mở cửa bước vào, nhìn thấy cô đang trong tình trạng vô cùng hoảng loạn, anh vội tiến đến, nắm lấy tay Gia Nhi kéo cô ra khỏi vòng tay Cao Nguyên. “Gia Nhi! Bình tĩnh lại!!!”
“Huy…Anh Huy…Gia Tuấn…em trai em…” Cô nấc từng tiếng nghẹo ngào rồi gục vào lòng Huy, khóc nức nở.
“Nhi…nếu nước mắt có thể giúp em nhẹ lòng thì em cứ khóc. Anh sẽ ở bên cạnh em, bây giờ và mãi mãi về sau!”
Có lẽ được bên cạnh người mình yêu thương trong giây phút rơi vào giữa sự mênh mông và chơi vơi đau khổ, bản thân như nhận lấy một sự cứu vớt và tâm tư bình an. Gia Nhi tìm được điều đó khi vừa trông thấy Huy. Với cô, từ lâu anh đã là một làn gió mát xoa dịu mọi nỗi đau bất tận. Thời khắc này, không ai có thể thay thế anh.