Công ty bất động sản Thiên Tân tuy chưa phát triển bằng công ty doanh nghiệp An Dương, nhưng đối với ngành nghề này, nơi đây cũng có thể gọi là đứng đầu giới bất động sản. Tổng Giám Đốc trước kia tuy hiện tại dính líu với việc cho vay nặng lãi, song, không vì thế mà đánh giá thấp bản lĩnh trên thương trường của ông ta. Chỉ có điều Cao Nguyên không thể hiểu, với sự nghiệp và tài sản đã gầy dựng trong nhiều năm qua, hà cớ gì ông lại phải sa vào việc làm phạm pháp để mất hết tất cả. May mắn là vẫn chưa tìm được chứng cớ xác thực, thế nên anh chỉ thực hiện xử lý theo kỷ luật nội bộ. Ban đầu, anh bãi bỏ nhiệm kỳ của ông ta, vẫn chấp nhận cho ông ta một chức vụ nhỏ trong công ty để có việc làm sinh sống. Thế mà, ông chẳng những không cảm phục, lại còn tỏ ra rất oán hận anh. Nghe nói, dạo gần đây tinh thần của ông đã giảm sút nặng nề, lý trí không còn sáng suốt nữa. Cũng chính vì điều này khiến Cao Nguyên cũng có phần áy náy.
“Cộc…cộc…cộc…”
Đang mải mê suy nghĩ mông lung, tiếng gõ cửa vang lên sau lưng khiến anh bừng tỉnh. Và lại càng ngạc nhiên hơn khi người đứng trước cửa ấy lại là ông Cường.
“Ơ…ba…khuya rồi ba vẫn chưa ngủ sao?”
“Ừm. Ba có chút việc muốn nói với con. Con không phiền chứ?”
“Sao lại phiền chứ? Ba cứ tự nhiên.”
“Con uống rượu à?” Ông ngồi xuống chiếc ghế sofa cạnh bàn làm việc của anh, nhìn thấy chai rượu đã vơi đi một nửa.
“Chỉ uống một chút cho dễ ngủ thôi ạ!”
“Sáng nay ba đọc báo, tình cờ biết được chuyện của ông Khang, thật sự cũng rất tiếc cho ông ấy.”
Phạm Chí Khang là tên của người Tổng Giám Đốc cũ kia. Cao Nguyên hiểu ông đang muốn nói đến điều gì.
“Con cũng mới vừa biết.”
Không gian rơi vào sự yên tĩnh. Có thể nói đây là cuộc nói chuyện riêng đầu tiên của cả hai kể từ khi ông trở thành ba của Cao Nguyên. Giữa hai người không cùng huyết thống, rất khó để có tiếng nói chung, nhưng giờ đây, có lẽ ông là người duy nhất nhìn ra được suy nghĩ của anh.
“Vì việc này nên con mới thức khuya và suy nghĩ phải không?” Ông nhìn Cao Nguyên, dù đã cố che giấu cảm xúc, ông vẫn nhận ra sắc mặt anh đã thay đổi. “Ba biết việc quyết định bãi bỏ nhiệm kỳ của ông ấy khiến con rất khó xử, chẳng những thế lại còn phải đối diện với lời ra tiếng vào của những cổ đông khác. Thực lòng ba không muốn con phải đi đến bước đường này, nhưng con cũng biết, mọi việc ba không thể tự ý quyết định.”
Cao Nguyên nhận ra ông đang muốn nhắc đến mẹ. Chẳng phải anh không nhận ra, tuy bà đã giao cho anh trách nhiệm gánh vác công ty, nhưng thực chất anh mọi quyền hành đều phải thông qua ý kiến của bà. Chỉ vì trước kia đã từng có lần anh khiến cho công ty rơi vào cảnh ngộ phá sản trước mặt. Thế mà chỉ cần thông qua một e-mail từ nước ngoài gửi về, bà đã giải quyết mọi việc ổn thỏa. Kinh nghiệm trên thương trường của anh dù bao năm được cải thiện bao nhiêu đi chăng nữa, trong mắt những cổ đông lớn tuổi làm việc lâu năm, anh cũng chỉ là hạng tép riu, chỉ cần sơ sót một lỗi nhỏ thôi, cái chức Chủ tịch này cũng sẽ nhanh chóng bị đánh sập bất cứ lúc nào. Chính vì lý do này nên những gì bà Xuân quyết định, anh đều buộc phải chấp nhận.
“Con hiểu mà. Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho công ty và gia đình mình. Ba yên tâm, con không xem trọng những lời bàn tán xung quanh. Làm việc quan trọng là thực lực, dẫu sao suốt những năm qua con đã đóng góp nhiều công sức vào công ty, bên cạnh con cũng có rất nhiều trợ thủ đắc lực, chẳng phải đa số đều muốn chống đối con. Họ chỉ muốn đánh đổ người này, chà đạp người kia để được ngồi lên cái ghế cao hơn thôi.”
“Thương trường như chiến trường mà. Dù là nhân viên bình thường cũng mong được cấp trên để mắt tới, huống chi con lại giữ vị trí này, con phải vất vả và áp lực nhiều lắm nhỉ?”
Anh lại nhấp một ngụm rượu. “Cảm ơn ba! Công việc nào cũng có áp lực và gánh nặng riêng, con đã biến nó trở thành thói quen rồi, nên có lẽ không còn vất vả như những ngày đầu nữa. Nhưng…thật sự ba không ngại khi làm việc ở công ty Thiên Tân chứ?”
Ông Cường nhoẻn miệng cười. “Ba già đến tuổi này rồi, tiếp xúc với bao nhiêu người, đâu còn biết ngại ngùng là gì. Vả lại ba làm việc cũng nhìn theo thực lực, chứ không nhìn bằng sắc mặt, ai tốt ai xấu, ba có thể phân biệt được. Ba chỉ hơi lo cho Ngọc Hân, nó vẫn chưa đủ kinh nghiệm làm việc, lại còn thường xuyên đi trễ về sớm. Đứa con gái này, chẳng biết đến khi nào mới trưởng thành!” Gương mặt ông lại trầm xuống.
“Ngọc Hân được mẹ nuông chiều quá nhiều rồi! Nhưng con cố tình sắp xếp nó vào vị trí đó là có mục đích đấy ạ! Tiếp xúc với nhiều người, chắc chắn nó sẽ được trau dồi thêm nhiều kỹ năng giao tiếp, hy vọng sẽ giảm bớt tính cách ngang ngạnh và ương bướng.”
“Ừm. Sắp tới công ty có sinh viên vào thực tập, con vẫn giao trách nhiệm đó cho nó sao?”
“Những việc này trước kia đều do Tổng Giám Đốc công ty quyết định, con không thể đi quá sâu vào mọi chuyện của các cổ đông. Ba đã nắm chức vụ này rồi, tùy ba có tin tưởng vào Ngọc Hân hay không.”
Ông gật đầu tán thành rồi đứng dậy. “Thôi, ba không làm phiền con nữa!”
“Vậy ba nghỉ ngơi cho khỏe ạ!”
Bước ra đến cửa phòng, ông chợt quay lại nói. “Hôm trước ba trông thấy Gia Nhi ở trường đại học, có lẽ con cũng đã gặp rồi phải không?
Cao Nguyên sững người. “Dạ…phải!”
“Việc của công ty con có thể giao cho người khác quyết định, nhưng còn chuyện tình cảm chỉ có thể tùy thuộc vào bản thân con thôi. Hạnh phúc không dễ tìm, khi tìm được rồi thì đừng vội buông tay, không có gì là mãi mãi đâu con trai à.”
_