Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ngự Nữ Tâm Kinh

Chương 04: Dã thảo (Thượng)

Tác giả: Vương Thiểu Thiểu
Chọn tập

Nhạc Nhạc thấy từ khi nàng tiến vào đại sảnh tới giờ, mới đầu biết tính cách của Lạc San điêu ngoa kiêu hãnh, vì cái thứ tì khí này thường thấy trong giới quý tộc, nhưng thấy nàng thị phi phân minh, lại thêm thập phần khả ái, lại có phần nhu nhược như thục nữ, hai tính cách trước sau thật là khác biệt rất lớn, nhất thời tiếp thụ không nổi liền cười lớn.

“Ha ha ha” Nhạc Nhạc tiêu sái cười lớn, cộng thêm tướng mạo anh tuấn của hắn, quả thật hấp dẫn không gì tả xiết. Nhược Tuyết vốn đã sớm thần hồn điên đảo rồi, tâm thần Lạc San cũng thất thủ, giận dỗi gắt: “Ngươi, ngươi cười cái gì?”

Khóe miệng của Nhạc Nhạc vẫn ẩn hiện nụ cười, ngây thơ nói: “Lão quỷ sư phó của cô đã hỏi trước chúng tôi rồi! Hai vị tiền bối lấy lễ đãi người, lấy hòa ái làm thân, ôn nhu thiện lương!”

“Đúng, quá đúng!” Hai lão Yếu tử Yếu hoạt gật đầu liên tục, mái tóc trắng trên đầu đung đưa xùm sụp. Hai lão tuy nhất thời không hiểu mục đích của Lạc San là gì, nhưng nghe Nhạc Nhạc nói tốt cho họ như vậy, lại không sai sự thật là bao nhiêu, nên nhất thời hảo cảm đại tăng đối với Nhạc Nhạc.

“Ta không tin, huynh nhất định là lừa ta! Họ nếu có được ưu điểm đó, thì voi có mà biết bay!

Hư, bất quá ta tin huynh là được rồi !”. Cặp mắt đen láy nhìn Nhạc Nhạc chằm chằm, giống như tìm mấy nốt rỗ trên mặt hắn, kỳ thật nàng đang có tâm sự trùng trùng, lòng đang run rẩy như thỏ mập đứng trước hổ đói.

Nhược Tuyết có thể cảm giác được nhịp tim rộn rã của nàng, nên vừa hứng thú vừa nhìn dò xét nàng, lòng nhủ thầm : “Nhạc lang quả là cao cường, mới vừa gặp đã gặt hái luôn toàn bộ tâm hồn của tiểu nha đầu này, không cần ta phải lao tâm tốn sức nữa ! Hi hi hi!”

“Sao lại bảo ta lừa nàng chứ ? Ha ha, ta là người không bao giờ nói lời hoang đường” Đôi mắt to đen tinh sáng của Nhạc Nhạc sắc sảo quét nhìn nàng, ở những bộ vị trọng điểm đều dừng lại giây lát!

Lạc San thẹn thùng, gương mặt đỏ hồng, lầm bầm chống chế : “Ngươi, ngươi mới nhìn là biết không phải người tốt rồi! Đó, nhìn người ta như vậy đó hả ?”

Hai lão quỷ Yếu tử Yếu hoạt liền minh bạch, nguyên ả nha đầu này đã bộc phát xuân tình, liền mỉm cười quái dị. Đông Phương Bạch cũng cười lớn bước lại, châm chọc : “Ta tự hỏi biểu muội sao lại ôn nhu như vậy, nguyên người ta đã có người hợp đôi rồi! Biểu muội sao lại không nhìn ra thế nhỉ ?”. Hắn giương ánh mắt ganh tị khẽ liếc nhìn Ngạo Tuyết, thầm than trong lòng “Lam y tiểu tử này sao mà vận khí tốt thế, có tuyệt sắc giai nhân ngồi bên cạnh, ngay cả biểu muội của ta cũng có lòng với hắn? Ta lần này đến Lạc thành, gia gia đã bảo ta phải đối xử tốt với Lạc San, lại còn muốn kết thông gia, ta xem hy vọng không lớn rồi. Ôi sao tiểu tử này cao lớn thế nhỉ? Nếu đứng cạnh gã, ta chỉ cao vừa tới cổ hắn thôi.”

Lạc San trừng mắt nhìn Đông Phương Bạch, rồi tiếc rẻ quay sang nhìn Ngạo Tuyết như muốn hỏi “Tỷ tỷ có đồng ý không ?”

Nhược Tuyết thông minh tuyệt đỉnh, vừa nhìn đã mỉm cười quay sang liếc nhìn Nhạc Nhạc, rồi từ tốn đáp : “Chỉ cần phu quân nhà ta nguyện ý, ta nhất định là vui mừng có thêm nhiều muội muội !” Dứt lời liền lạnh lùng nhìn Đông Phương Bạch.

Tiểu Bạch bị nàng nhìn đến phát lạnh, thầm nói : ” Sự tình thật là cổ quái, bị nàng ta nhìn một cái mà lạnh cả người. Ài, thân đã không phải người thường, sao lại còn muốn khổ làm chi !”

“Tỷ tỷ, muội là Lạc San, năm nay mười bảy tuổi” Tiểu nha đầu quả nhiên chưa được hỏi mà đã khai rồi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – https://sachvui.com

Nhạc Nhạc chính đang thầm thở dài Lạc San không cần phải cố cầu như vậy, nhưng không xen vào chuyện của hai người, cũng không tỏ ý bất đồng, chỉ cảm thấy Nhược Tuyết giống như một người vợ cả của vương gia, lòng không vui tí nào. Đột nhiên không khí chung quanh lạnh xuống, Nhược Tuyết quát lên: “Coi chừng ám khí!”

Nhân vì những người trong đương trường, người có thực lực mạnh nhất chính là nàng, lại ngồi quay ra cửa vào, do đó phát hiện sớm nhất có ám khi phá không bay đến. Nàng vội kéo Lạc San qua bên, toàn thân vận hành chân khí, nhiệt độ giảm xuống vài phần, từng điểm tuyết hoa tung bay trong không khí chính là tiêu chí khi Nhược Tuyết vận công đến mức cao nhất. Song chưởng của nàng liên tiếp phất ra, ngăn cương châm bằng lông trâu bay đến như mưa, lực đạo cực mạnh. Sau những chưởng đó, Nhược Tuyết cảm giác huyết khí ở ngực sôi trào, lòng biết người phát ra ám khí có nội lực cực cao, nếu không không thể phát ra lực đạo mạnh như vậy.

Vừa khéo Yếu tử Yếu hoạt lúc đó cũng xuất thủ tương trợ, cả trăm mũi cương châm toàn bộ rơi xuống đất. Nói thì chậm, nhưng chuyện xảy ra nhanh vô cùng, ở cửa đã có hai đạo hắc ảnh chạy trốn. Yếu tử Yếu hoạt quát lên một tiếng, quát bảo bọn hộ vệ đang ngơ ngẩn: “Bảo hộ tiểu tỷ!” Sau đó hai người như hai tia chớp phóng người đuổi theo.

Các giáp sĩ hộ vệ hoảng hốt bao bọc quanh người Lạc San.

Nhạc Nhạc nắm chặt bàn tay thon của Nhược Tuyết, ôn nhu hỏi: “Tuyết nhi, nàng không sao chứ?”

Nhìn thần tình quan thiết của Nhạc Nhạc như vậy, lòng nàng thật ấm áp, nhưng lại vờ gắt: “Bổn tiểu tỷ thần công cái thế, sao lại có chuyện gì chứ?”

Ám khí lúc nãy toàn là nhắm bắn vào Lạc San. Nàng được người ta kéo từ quỷ môn quan trở về, mặt còn trắng xanh, đẩy bọn hộ vệ qua bên, chạy về phía Nhạc Nhạc “òa” lên một tiếng, nhảy phốc vào lòng hắn, khóc tu tu như bò rống!

Nhạc Nhạc liền nhẹ vỗ vào lưng thon của nàng, dịu giọng an ủi. Lạc San càng khóc càng thảm thiết, toàn bộ thân người thiếp trong lòng Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc nhìn Nhược Tuyết biểu lộ vẻ khốn khổ, Nhược Tuyết tức giận lè lưỡi đáp trả, ý tứ nói rằng: “Chiếm được tiện nghi còn bày đặt giả bộ!” Tuy nội tâm nàng đồng ý cho Nhạc Nhạc tìm thêm nữ nhân khác, nhưng mắt thấy tình cảnh như vậy, lòng nàng khẽ nhoi nhói, đau như xát muối vào lòng.

Đông Phương Bạch cũng vừa lấy lại tinh thần, không ngờ Nhược Tuyết có võ công cao như vậy, có thể phát ra hoa tuyết! Trời ạ, đó nhất định là võ công ma giáo. Bất quá gã cứ nhớ lại ma giáo đã hai mươi năm không ra ngoài Thiên Nhai Giác, hung danh không thịnh bằng Quỷ Ngục môn, do đó liền an tâm, liền tiến lên cảm tạ cái ân cứu mạng của nàng. Nhược Tuyết chỉ gật gật đầu, không hề biểu lộ vẻ chấp nhận hay không chấp nhận. Sau đó nàng khều nhẹ vào lưng Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc đương nhiên hiểu rõ mở rộng vòng tay, ôm nàng vào lòng. Nhìn mô dạng của Đông Phương Bạch như vậy, Nhạc Nhạc chỉ biết cười khổ.

Lạc San khóc đến mỏi mòn, phát hiện mình đã thiếp trên ngực của một người. Khí tức của người này thật dễ ngửi, như xạ như lan, sung mãn khí tức dương cương của nam tử. Lúc nãy không biết tại sao lại nhảy phốc vào trong lòng người ta, nàng chỉ mơ mơ hồ hồ cảm giác nơi đó thật an toàn. Bản thân nàng cũng không biết tên người ta là gì, sao lại nằm gọn trong lòng người ta thế này? Nghĩ đến đây, mặt nàng đỏ bừng nhưng hớn hở, cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn, vừa trông lên đã thấy người ta đang chăm chú nhìn lại, gương mặt anh tuấn tuy còn mang nét trẻ con, nhưng nụ cười phơn phớt ấy sao lại quá mê hoặc. Lạc San bị gã nhìn, tâm hồn rúng động, máu huyết dâng trào, toàn thân hừng hực, thân thể càng lúc càng mềm, cứ muốn rúc vào lòng gã, ánh mắt đẹp chớp chớp như nước mùa thu, ánh mắt đầy thâm tình nhìn lại, đôi môi hồng không biết thế nào đã áp lên môi Nhạc Nhạc. Nguyên nàng khi hít phải khí tức trên người Nhạc Nhạc, xương cốt trong người như bị kích thích, liền chủ động ngẩng đầu hôn Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc cười thầm: “Thật cảm ơn lão quỷ, dạy cho ta luyện được cái khí tức có công năng kích tình này. Nhưng ta quyết không làm sắc lang, sắc lang thì có gì tốt chứ? Bọn mỹ nữ thì ta hoan hô, nhưng ta không đánh mắng họ, ta không dụ họ, ta…..”

Nhạc Nhạc thấy nàng chủ động hôn mình, ngu gì khách khí, đầu lưỡi điêu luyện cũng xoắn lấy bờ môi khép hờ của nàng, lách vào tiếp xúc với vòm miệng đầy hương, lại mút nhẹ, nhóp nhép thưởng thức! Lạc San cảm giác có một thứ cảm giác nhột nhạt, kỳ quái từ hạ thể lan đi khắp toàn thân, linh hồn trầm thụy đột nhiên tỉnh giấc. Một thứ dục vọng tồn tại trong từng đường gân thớ thịt đột nhiên thăng khởi. Nàng ôm chặt lấy cổ của Nhạc Nhạc, miệng phát ra những tiếng lầm bầm vô nghĩa, làn da trắng mịn dĩ nhiên ửng hồng.

Tám tên hộ vệ cùng Đông Phương Bạch thấy rõ ràng là Lạc San chủ động hôn môi người ta, tự nhiên không thể ra mặt ngăn trở, lại thấy cảnh kích tình của họ càng lúc càng nóng, chịu không nổi chuyển thân quay đi, người này nhìn người kia.

Lạc San đang lúc đạt đến giai đoạn cao trào, đột nhiên ở ngoài truyền vào tiếng chửi của Yếu tử Yếu hoạt, liền từ trong nhục dục tỉnh lại, sắc mặt đỏ bừng, mị nhãn như tơ, nhẹ nhớ lại cảm giác vừa trải qua lúc nãy.

Nhược Tuyết đưa miệng xinh hỏi khẽ vào tai nàng: “Muội muội, ổn không?”

Lạc San “ư hư” một tiếng, nghiêng đầu chúi vào lòng Nhạc Nhạc, không dám ngẩng lên.

Yếu tử Yếu hoạt đã vào bên trong, trên vai có vác một xác chết: “Con mẹ nó, thoát hết một tên, ta không muốn sống nữa!”

“Con mẹ nó, một tên uống độc dược tự sát! Ta không muốn chết đâu nha?”

Nhược Tuyết hồ nghi hỏi: “A, cao thủ mạnh như thế sao lại tự sát được?”

Yếu tử lấy ra một ống đồng dài bốn thốn đáp: “Đây là câu trả lời!”

“Đây là sản phẩm Âm Dương Quản của Thiên Cơ các? Âm Dương Quản, quản âm dương. Bên trong quản có sáu ống phóng châm nhỏ, cài bên trong, mỗi ống chứa chín cây châm, thò ra ngoài. Chỉ cần ấn nhẹ, một người có thể nấp ở chỗ xa mà bắn. Thiên Cơ các quả nhiên là dữ dội!

Tổ chức sát thủ này là như thế nào?”

Yếu hoạt kéo tay áo của sát thủ ra, chỉ vào hàng chữ xăm trên cánh tay nói: “Dã thảo thiêu bất tận, xuân phong xuy hưu sanh (Cỏ dại đốt mãi không hết, gió xuân đến lại đâm chồi)”. Vết xăm trên tay người này chính là nói rõ xuất thân từ tổ chức sát thủ liên quan đến “Dã thảo”.

“Dã thảo?”

“Dã thảo” chính là một tổ chức sát thủ thành danh sớm nhất của Phong Nguyệt Quốc, dù thực lực chỉ đứng vào hàng thứ hai, nhưng do có đội ngũ sát thủ “dã thảo” lên đến một vạn người, sát thủ của họ nhiều như cỏ dại, lại coi mạng như cỏ rác, chỉ cần có tiền, bọn chúng chết cũng không sợ, chúng có thể vì tiền mà bán mạng, đó là vì chúng là những người sống trong tầng lớp xã hội thấp kém nhất, chỉ cần có cơm ăn, bọn chúng cái gì cũng dám làm.

Còn “Luân hồi” chính là tập đoàn sát thủ mới quật khởi trong vòng sáu bảy năm trở lại đây, hành động cơ mật, trang bị tối tân, nghe nói có quan hệ rất gần với Thiên Cơ các, số lượng sát thủ không rõ, nhưng chất lượng sát thủ cỡ như “dã thảo” thì nhiều vô số! Tính ra thật lớn đứng đầu Phong Nguyệt Quốc.

“Nghe nói một cái Âm Dương quản trong thị trường chợ đen có giá tới hai vạn lượng bạc, cái mà tên dã thảo này có lại rất lớn!” Đông Phương Bạch tiếp tục nói.

“Muội muội, muội không sao chứ?” Lạc Hà xuất hiện trước cửa, nguyên mạo hòa ái và tiêu sái, dẫn theo tùy tòng, nghe tin liền đến ngay Phong nguyệt Khách sạn.

Chọn tập
Bình luận
× sticky