Hoàng Thành
Toàn Giới cười quái dị nói:
– Thực là không biết tên quỷ chết tiệt kia đã giáo huấn ngươi cái gì, Nguyệt Thần binh pháp thế nào mà lại không biết, lại đây, để bổn Đại Sư kể cho ngươi nghe! Nguyệt Thần chủ sát, trên khối Phương Ngọc này vào mồng 6 tháng 12 theo lịch của Thiên Nông hàng năm thì mới có văn tự xuất hiện, thấy được ánh trăng lúc bình thường, thì xuất hiện những tia hồng quang, hơn nữa mỗi lần xuất hiện, chỉ có một người nhìn thấy được, sau khi xem xong thì nó tự động khôi phục lại nguyên trạng và chỉ có thể đợi đến năm sau mới xem tiếp được thôi.
Nhạc Nhạc nghe hết nửa ngày, mới nói:
– Quả nhiên là đáng chú ý, thực không biết hoàng đế sáng lập Nguyệt Thần làm thế nào mà có thể sáng tạo ra được như vậy, thật là vất vả mà, ông muốn xử lý thế nào, đây thực là nguyên nhân của thảm họa, nếu không xử lý ổn thỏa sẽ có người nhận ra ông, thì ông sẽ gặp phiền phức lớn.
Toàn Giới Đại Sư cười nói:
– Hắc, vào cái năm làm việc đó thì ta có đeo mặt nạ, giờ đây mới là chân diện thực, không ai phát hiện được cả, hà hà! Làm sao xử lí việc này cho tốt ư, ta không có ý kiến nào tốt cả, hiền chất* có biện pháp nào tốt hay không?
Nhạc Nhạc thở dài nói:
– Nghĩ ra sẽ nói cho ông biết, ông có tin tức của Ma Giáo không, ta đến đây chủ yếu là muốn hỏi về việc này!
Toàn Giới Đại Sư sau khi bỏ tàng thư xuống đất, nói:
– Ma Giáo xảy ra rất nhiều sự việc,mỗi một ngày có môt trận tiểu đấu, ba ngày lại có một trận đại đấu, riêng tiểu ma nữ kia thì thực là lợi hại, ngày nào cũng làm Vạn Lý Minh thấp thỏm lo sợ, Giáo chủ Chung Vô Nhai và phu nhân Lâm Tố thì hiện giờ không rõ nơi hạ lạc …. chắc là đang ở trong Hoàng thành, ngươi hỏi điều này để làm gì?
Nhạc Nhạc cười nói:
– Ông nói xem ta còn có thể vì cái gì lại quan tâm?
– Nữ nhân? hà hà, ngươi so với lão quỉ sư phụ ngươi thực lợi hại hơn nhiều, vào thời điểm đó hắn còn vụng trộm lừa đảo, nghe nói ngươi bên cạnh có rất nhiều mỹ nữ, cẩn thận kẻo kẻ khác đỏ mắt ghen tỵ, tìm ngươi tiêu diệt, hắc hắc, mỹ nữ lại biến thành tiểu kiều thê của người khác!
Nhạc Nhạc cười khổ, đáp:
– Quẻ bói nói ta có thể sống đến chín mươi chín tuổi, cho nên ta sẽ thọ rất lâu, lão hòa thượng ông không cần để ý làm chi.
– Gần đây bên cạnh Chung Nhược Tuyết, xuất hiện một thanh niên cao thủ của Sa Mạc Quốc, nghe nói là rất anh tuấn, sử dụng loan đao, hiền chất cần phải cẩn thận!
Nhạc nhạc nhíu mày nói:
– Loan đao, lại là loan đao! Ai, tính ra, trời sắp sáng rồi, ta phải trở về, Trong rừng phía ngoài chùa có khoảng mười cao thủ đang giám sát, lão hòa thượng hãy cẩn thận nhé!
– Ha ha, chạy đi đâu được, hòa thượng không thể chạy ra khỏi chùa, hòa thượng ta nếu đào tẩu, việc quản lý chùa này sẽ như thế nào đây, có việc thì cứ tới tìm ta!
Nhạc Nhạc rời khỏi Tự viện, theo con đường nhỏ đi xuống núi. Trời vừa sáng thì đến cửa thành, thành môn cũng đã mở, đoàn xe qua lại không ngừng. Khi hắn trở về Phong Nguyệt khách sạn thì đám nữ nhân còn chưa tỉnh, Nhạc Nhạc kêu đồ ăn sáng, phân chia cho hai phòng.
Sau khi ăn xong, chúng nữ nhao nháo nằng nặc đòi đi dạo quanh phố xá Hoàng thành, những làn gió thơm suốt dọc đường đi, dẫn đến rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ, mấy nữ nhân vẫn hồn nhiên không phát giác, trong lúc du ngoạn, đột nhiên phía sau vang lên một tiếng kêu:
– Kỳ nhi, đã ra ngoài lâu như vậy, tại sao còn chưa về nhà?
Mộ Dung Kỳ vừa nghe thấy, thân hình chấn động, mặt biến sắc trông thật khó coi, quay đầu thấy hai thanh niên mang theo hơn mười tùy tùng, đứng ngay ở phía sau các nàng không xa, Nhạc Nhạc nhíu mày hỏi:
– Những người này là ai ?
Mộ Dung Kỳ nhỏ giọng trả lời:
– Đó là đại ca Mộ Dung Khang của muội !
Những người này bước đến, Mộ Dung Kỳ nhìn Mộ Dung Khang bất phục nói:
– Tại sao muội lại phải quay trở về, muội vẫn thích ở ngoài hơn!
Mộ Dung Khang không thèm để ý liếc mắt ngó sang Nhạc Nhac, càng cảm thấy hứng thú săm soi đám nữ nhân xung quanh, rồi mới đáp:
– Kỳ nhi, vị bên cạnh ta đây là vị hôn phu của muội Tư Đồ Vi, lần này ta đến Hoàng thành, là đại biểu cho Mộ Dung thế gia, ấn định ngày hôn sự, sao còn chưa chào Tư Đồ đại nhân một tiếng!
Mộ Dung Kỳ sắc mặt càng khó coi, lo lắng nhìn sang Nhạc Nhạc,thấy Nhạc Nhạc sắc mặt cũng có phần khó xử, trong thâm tâm càng lo lắng, hơi giận dữ nói:
– Muội không gả cho hắn, nếu muốn thì huynh tự mà gả, muội đã nguyện theo Nhạc lang, suốt đời này sẽ không tái giá với người khác nữa!
Nàng ta ngoắc chặt vào người Nhạc Nhạc, ngữ điệu thật kiên định,thỉnh thoảng lại liếc nhìn thần sắc của Nhạc Nhạc. Truyện Sắc Hiệp – https://sachvui.com
Nhạc Nhạc cười khổ, thầm nghĩ: “Kỳ nhi vẫn thường hay nói với ta những chuyện khó hiểu, nguyên lai là vì nàng ta đã có hôn ước, nàng vì sao lại lừa dối ta, sợ ta tức giận, ài, đột nhiên nghe cái tin này, thực sự ứng phó không kịp mà, bất quá, trước mặt hôn phu của nàng, thừa nhận là nữ nhân của ta, Vương Nhạc Nhạc ta còn tức giận làm chi, còn lo lắng làm chi, nữ nhân của ta không ai có thể động đến, không ai có thể cưỡng bách được!
Mô Dung Khang giận dữ nói:
– Hỗn láo, nói năng xằng bậy gì đấy, phụ thân đã hứa hôn cho ngươi từ lúc còn nhỏ, sao có thể nói đổi là đổi được, còn không mau xin lỗi Tư Đồ đại nhân ngay! Ha ha, Tư Đồ đại nhân, tiểu muội của ta tính tình có chút quái dị, người đừng để tâm nhé!
Tư Đồ Vi khuôn mặt tái xanh, vốn đã không dễ nhìn rồi, nay lại giận giữ phát nộ, thì càng thêm phần khó coi, nữa ngày sau mới hừ một tiếng:
– Ta còn có thể tức giận gì đây, Tư Đồ thế gia của ta còn chưa cưới được nữ nhân.
Hung hăng liếc nhìn Nhạc Nhạc nói:
– Ngươi là Vương Nhạc Nhạc ư, là người đã đánh Thanh Nhãn Thư Sinh của Vạn Lý Minh, Vương Nhạc Nhạc?
Nhạc Nhạc cười nói :
– Xem ra cái tên tiểu nhân đó bị người ta hạ độc chết, nghe những người khác nói, hắn là hộ pháp gì đó của Vạn Lý Minh, có thể đúng hắn là người mà ngươi nhắc tới, mắt thì đúng là xanh, nhưng không phải ta giết, mà có thể là do chính hắn tự ngã chết đấy!
Đám nữ nhân chăm chú nghe Nhạc Nhạc nói đầy hứng thú,khúch khích cười lên, Mộ Dung Khang và Tư Đồ Vi ngớ người ra, hồi lâu sau mới trở lại bình thường, phát hiện ra được là Nhạc Nhạc trêu đùa bọn họ, không để bọn họ hồi đáp, nổi giận nói:
– Hừ, ngươi dám hung hăng tại Hoàng thành, hôm nay không tính toán với ngươi, chúng ta đi!
Mộ Dung Khang âm hiểm nhìn Nhạc Nhạc, đồng thời nổi giận quát Mộ Dung Kỳ:
– Ngươi nếu dám làm Tư Đồ đại nhân nổi giận, Mộ Dung thế gia sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi, về đến nhà sẽ tính toán với ngươi, Tư Đồ Vi đại nhân là Hoàng thành cấm vệ thống lãnh, không thể có gì sai sót, sự an toàn tính mạng đám người giang hồ không thể một sớm một chiều có thể so sánh được, ngươi hãy cẩn thận! Hừ! Tư Đồ đại nhân, xin đại nhân hãy đợi tai hạ!
Nhạc Nhạc nắm lấy tay Mô Dung Kỳ, nói:
– Kỳ Nhi, tại sao đại sự như vậy mà lại không nói cho ta biết, đột nhiên bây giờ nàng lại có vị hôn phu, trong tâm ta rất khó chịu, nói cho ta biết, so với bản thân một mình gánh chịu thì tốt hơn, lại khóc rồi, ha ha, ca ca không thể để cho nàng gả cho người khác, ta cam đoan!
Mộ Dung Kỳ gạt nước mắt nói:
– Ta sợ vào lúc nói ra, thì ca ca sẽ không cần ta nữa, thế nên mới giấu diếm ca, ta chỉ yêu một mình ca, ta sẽ không cưới hắn đâu, ta dù chết cũng sẽ không rời khỏi ca ca!
Nhạc Nhạc cảm động nói:
– Ta tin Kỳ nhi, sau này có việc gì thì cứ hãy nói với ta, không được giấu diếm ta nữa, được không? Đi thôi, chúng ta quay trở về rồi nói tiếp, không nên đứng ở trên đường!
Mộ Dung Kỳ gật đầu, thấy được sự quan tâm của Nhạc Nhạc, không có một chút ai oán, nàng buông lơi nỗi bất an trong thâm tâm,cùng với chúng nữ, đi theo bên cạnh Nhạc Nhạc.
Vừa vào Phong Nguyệt khách sạn, Yến Vô Song hét lên một tiếng, chỉ vào một cái bàn, ở đó có năm người ngồi, nói :
– Ca, đám bại hoại kia đã từng khi phụ muội, muội nhớ rất rõ, là chúng gây thương tích cho muội, chúng sử dụng loan đao khá lợi hại!
Nhạc Nhạc ngày đó vội vã cứu Yến Vô Song, không thấy rõ ràng diện mạo của bọn chúng, giờ mới có cơ hội dò xét, năm người đều cầm loan đao, so với vết thương trên người Tiểu Vi giống nhau như đúc, bốn tên cao tuổi,còn một tên trẻ tuổi thì khoảng hai mươi, có vài phần anh tuấn, quần áo lộng lẫy, không giống người của Phong Nguyệt Quốc.
Giang Tiểu Vi bất an nấp ở đằng sau của Vương Nhạc Nhạc, không nghĩ sẽ gặp đám người này, nhưng đám người này nhãn quang sắc bén, thấy được Tiểu Vi, gã thanh niên trẻ tuổi nói:
– Vi nhi, thật là đúng lúc, gần đây ta luôn tìm nàng, không ngờ lại gặp ở đây ,mau lại đây ngồi cạnh ta!
Tiểu Vi thần sắc phức tạp, do dự đáp:
– Sa Nhân Bình, chúng ta đã không còn quan hệ, ngươi không cần phải quấn lấy ta nữa!
Trong tim nàng ta quả thực khẩn trương, nắm chặt lấy quần áo của Nhạc Nhạc, như là muốn cầu chút tương trợ.
Nhạc Nhạc nhìn kẻ này cười quái dị nói:
– Không nghe thấy sao, Tiểu Vi của ta không có quan hệ gì với ngươi, ngươi tốt nhất nên tránh xa, hôm nay nể mặt Tiểu Vi, lần sau xin hẹn tái kiến ngươi, thực là vì Song nhi báo thù, hà hà! Song nhi đừng có giận dữ, chúng ta ăn trước đã, đến đây, ngồi xuống đi!
Sa Nhân Bình lại không biết, vào đêm lần trước không nhìn kỹ dung mạo của Nhạc Nhạc, nghĩ rằng hắn là phú gia công tử, nhìn không ra hắn có võ công, nên đi tới cười nói:
– Vị bằng hữu này, Tiểu Vi và ta chỉ là có chút mâu thuẫn, biết điều thì đừng vướng vào nàng ta, bằng không ngươi sẽ thấy!
Đám nữ nhân của Nhạc Nhạc đều giận dữ, Nhạc Nhạc trước thì bị Mộ Dung Khang làm cho ức chế, nay thấy Sa Nhân Bình cuồng ngạo như vậy, một cỗ sát khí vô hình tán phát trên người thân, giận dữ lạnh lùng nói :
– Ta không cần biết ngươi là ai, thân phận ra sao, nhìn cho rõ đi, nàng ấy bây giờ là nữ nhân của ta, không cần biết trước kia hai ngươi thế nào, nhưng từ nay về sau nàng mãi mãi thuộc về ta! Hãy nhớ kỹ đây, chọc giận ta chỉ có cái chết, đừng có quấy rối ta nữa, cút!
Sa Nhân Bình đại nộ, tạị Sa Mạc Quốc chưa có ai dám nói hắn “Cút” cả, ngay cả phụ mẫu đều không dám mắng hắn, “Choang” một tiếng, rút ra thanh bán nguyệt loan đao, giận dữ quát:
– Bổn công tử sẽ cho ngươi chết trước!
Nhạc Nhạc hôm nay cảm thấy không thoải mái, vừa bị Mộ Dung Khang và Tư Đồ Vi làm cho một bụng hỏa khí, bây giờ lại thêm cái tên vô sỉ kia, muốn tranh đoạt Tiểu Vi, không thể nhẫn nhịn được nữa, Truy Tâm Kiếm rời khỏi vỏ, ánh hồng quang lóe lên, sát khí đại thịnh, khí thế chết chóc đỏ hồng bao phủ lấy sa Nhân Bình, khí tức tử vong âm hàn lạnh thấu xương, từ dưới lòng đất từ từ xông lên.
Đám thực khách khác, thấy được khí tức hiểm nguy, như chuột nhanh chóng lặng lẽ rời khỏi nội sảnh của khách sạn, chỉ còn có mỗi chưởng quỹ nấp tại sau quầy tính tiền, yên lặng quan sát.
Tiểu Vi thấy Nhạc Nhạc thực sự hỏa nộ đại thịnh, mặt trắng bệch lúc lắc tay của Nhạc Nhạc, thần sắc hoảng hốt cầu xin:
– Ca, các ngươi đừng đánh nhau, đừng đánh được không? Ta không muốn thấy hắn nữa, chúng ta đi nha!
Sa Nhân Bình bị sát khí của Nhạc Nhạc làm cho sợ chết khiếp,không tưởng tượng được một tên phú gia công tử mặt mũi thanh tú, dáng vẻ thư sinh mà lại có thể có sát khí như thế, lùi về sau hai bước nói:
– Tiểu Vi, nàng thật sự muốn quên ta, thời gian nàng vừa đến Sa Mạc Quốc, là ai đã giúp nàng, là ai chiếu cố cho nàng, là ai dạy cho nàng đao pháp, sao có thể giúp người ngoài khi phụ ta, đừng quên, ta là nam nhân đầu tiên của nàng, còn nhớ hay không?
Nhạc Nhạc từng nghe Tiểu Vi nhắc qua, mơ hồ hiểu được một vài việc, nhưng hiện nghe những lời nói này, cũng tức giận điên cuồng, chứng kiến được biểu tình thống khổ của Tiểu Vi, hiển nhiên chưa thể hoàn toàn có thể quên đi nam nhân thứ nhất của nàng, mặc dù bị hắn bỏ rơi.
Nhạc Nhạc hiện đã hiểu được ganh tị là thế nào, từ lần đầu tiên hắn bắt đầu tiếp xúc với nữ nhân, hắn đã biết dùng khuôn mắt anh tuấn của mình, miệng nói ra những lời hoa ngọc, cộng với Ngự Nữ kỳ thuật, có thể dễ dàng đánh cắp trái tim của nữ nhân, nhưng Tiểu Vi lại khiến hắn cảm thấy đau đớn vì ganh tị, lúc lần đầu nghe nàng kể lễ sơ sài về nỗi tiếc hận, lúc giao hợp ánh mắt luôn lẫn trốn hắn, do chứa nhiều chưa xót, rốt cuộc đến hôm nay thì sự ganh tị ấy bộc phát mạnh mẽ, hắn chậm rãi đứng lên, trong lòng tràn ngập ý muốn tiêu diệt Sa Nhân Bình, Sa Nhân Bình lần đầu tiên cảm thấy sợ như vậy, thối lui liên tục mấy bước, đám tùy tòng hộ vệ hắn mang theo cũng nhìn ra có điều không ổn, đều đứng án trước mặt hắn.