* Mã Vạn Lý thấy Tư Đồ Bằng tới rồi, trong lòng tuy tức giận hắn, nhưng trước mắt còn phải dựa vào thế lực lớn của Tư Đồ gia, thống khổ mệt mỏi dẫn người đi đến trước mặt hắn, nói: “Tư Đồ đại nhân, ngươi tới thật đúng lúc, Kim Thạch mang theo kỵ binh chính quy, thảm sát hơn mười thủ hạ Vạn Lý Minh, xin đại nhân làm chủ cho ta.”
Tư Đồ Bằng gật đầu, nói: “Mã minh chủ yên tâm, bổn quan chắc chắn tra rõ chân tướng, cho ngươi một công đạo!”
Kim Thạch cùng Triệu Long sóng vai bước tới, nghe Tư Đồ Bằng nói như vậy cả giận nói: “Tư Đồ Bằng, Vạn Lý Minh một môn phái giang hồ xông vào Kim phủ ta, giết người nhà ta, khi dễ muội muội ta, tiếng chiêng trống cầu cứu vang vọng khắp trời, cũng không thấy thành phòng ngự quân tới cứu, mong cho một lời giải thích!”
Triệu Long quát: “Tư Đồ đại nhân, có một đạo tặc xông vào Mộc tướng quân phủ quấy nhiễu phu nhân, hiện nay trốn trong Vạn Lý Minh, không bắt hắn, làm sao giao phó với phu nhân, hừ, hắn nhưng là Điếu Tử Quỷ của Quỷ Ngục Môn, thật vất vả thấy hắn ở đây, Mộc phủ hộ vệ chúng ta sao có thể dễ dàng buông tha hắn, nếu ngươi không giúp ta bắt hắn, bắt được hắn, Mộc phủ hộ vệ liền rời đi, ngươi bắt đi, có bắt không? Ngươi có bắt hay để ta bắt! Bắt không?”
Tư Đồ Bằng nghe mà đầu ong ong, buồn bực nói: “Khụ, Triệu hộ vệ, chuyện ở Mộc phủ chớ truyền ra, ngươi xem nơi này có hơn trăm thi thể nằm la liệt, truyền ra sẽ làm người trong thiên hạ nhạo báng, còn Mộc phu nhân…”
Tư Đồ đại nhân đang kêu ta sao? Mộc phu nhân cùng Giản Phỉ Phỉ dưới sự bảo vệ của bộ hạ, đi tới tiếp tục nói: “Hộ vệ Mộc phủ thật vất vả nhìn thấy kẻ tặc nhân, sao có thể bỏ qua cơ hội này?”
Giản Phỉ Phỉ cũng nói: “Tặc nhân kia thập phần đáng giận, làm hại Xảo Xảo tỷ thiếu chút nữa bỏ mạng, Tư Đồ đại nhân hay là hỗ trợ bắt Điếu Tử Quỷ nha…”
Tư Đồ Bằng phía sau đầu tuôn đầy mồ hôi lạnh, vừa trong lòng tức giận mắng Mã Vạn Lý, vừa cười khổ nói: “Mộc phu nhân, Giản tiểu thư, này…” Đang lúc khó xử, phó quan Thành phòng ngự hô: “Nhiếp chính Vương đại nhân đến… Tả tướng đại nhân đến… chúng binh sĩ hành lễ!”, nói xong hắn liền chuốn ra sau mông của Tư Đồ Nghiệp, nịnh bợ cúi thấp đầu xuống.
Tư Đồ Nghiệp sắc mặt lạnh như băng, hắn biết kế hoạch lấy lòng Kim Thạch đã thất bại rồi, hơn nữa quan hệ sẽ càng thêm ác liệt, tâm tình thập phần tồi tệ, hung hăng trừng nhìn phó quan Thành phòng ngự, sợ tới mức mới nói nửa lời, nửa còn lại đã ngậm chặt trong bụng. Tả tướng Vu Phiếu biết điều ngậm miệng không nói, cẩn thận quan sát sắc mặt Tư Đồ Nghiệp, có chút hả hê liếc nhìn phó quan Thành phòng ngự, tràn đầy đắc ý. Vu Đông hèn mọn nhìn phụ thân hắn Vu Phiếu, song chưởng ôm chặt bảo kiếm, trầm mặc không nói.
Kim Thạch cười lạnh nhìn chằm chằm Tư Đồ Nghiệp, thi lễ nói: “Kim Thạch tham kiến nhiếp chính vương, chẳng biết đại nhân giải thích thế nào với chuyện hôm nay?”
Tư Đồ Nghiệp có chút trầm tư, lập tức cười nói: “Kim tướng quân chớ vội vàng, trong này chắc chắn có chuyện gì đó hiểu lầm, Mã minh chủ vừa mới có tang mất con, tâm thần hỗn loạn, làm ra một vài chuyện thất thường, cũng xin được tha thứ… Úc, Kim tướng quân không nên tức giận, bổn vương chắc chắn giao phó cho ngươi.” Lại vừa chuyển hướng nói: ” Bằng nhân, còn không áp giải bọn Vạn Lý Minh đến hình bộ trị tội, giáo huấn mấy tên giang hồ này một trận, để chúng hiểu, không kẻ nào được làm loạn. Ôi, Tả tướng đại nhân, phiền người viết tấu chương, thỉnh cầu Hoàng Thượng rút 10 vạn lượng bạc cấp cho Kim phủ tu sửa phủ đệ, ân, cứ làm vậy đi!”
Vu Phiếu khom người đáp: “Vâng, hạ quan lập tức viết tấu chương!”
Vu Đông nhìn thấy Giản Phỉ Phỉ, liền cúi đầu, định chào hỏi.
Mã Vạn Lý sau khi thấy Tư Đồ Nghiệp đi tới, cả nhìn hắn cũng chẳng muốn mất công nhìn, trong lòng càng thêm ghen ghét, thấy hắn nói ra toàn đều bất lợi với Vạn Lý Minh, nhịn không được cả giận nói: “Ngươi…”
Tư Đồ Bằng thấy hắn muốn phát tác, vội vàng đè cánh tay hắn, nhẹ giọng truyền âm nói: “Không cần vọng động, theo ta đến hình bộ, chỉ là làm bộ thôi, sẽ không làm hại ngươi!” Mã Vạn Lý thở hồng hộc nén giận, căm giận quay đầu đi. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Kim Thạch đương nhiên hiểu Tư Đồ Nghiệp bao che cho Vạn Lý Minh, hiểu được hôm nay xử lý như vậy đã là kết quả tốt nhất rồi, khó chịu hừ nói: “May mắn muội muội ta không có việc gì, nếu nàng có điều gì không hay xảy ra, mười vạn hùng binh Kim gia chúng ta có lẽ sẽ không đáp ứng. Hy vọng Tư Đồ đại nhân xử lý công bằng, bọn tại hạ xin đợi tin tức!”
Khóe mắt Tư Đồ Nghiệp hơi run lên, nghiến răng kèn kẹt oán hận, thầm mắng: “Hừ, chờ đến lúc lão phu khống chế đượcđại bộ phận binh mã toàn quốc, nhất định cho ngươi chết không có chỗ chôn, ngươi có mười vạn binh mã tính là gì, đến lúc đó, cả thiên hạ đều là của Tư Đồ thế gia chúng ta…”
Triệu Long phá tan ảo tưởng của hắn, quát: “Nhiếp chính Vương đại nhân, có một ác tặc kinh nhiễu phu nhân đang xen lẫn trong đám người Vạn Lý Minh, hãy giao hắn cho Mộc phủ chúng ta xử trí, đúng là tên kia, rất giống tên Điếu Tử Quỷ, không cần trốn, ta chỉ chính là ngươi!”
Tư Đồ Nghiệp sớm đã thấy Mộc phu nhân cùng Triệu Long, nghe hắn nói như vậy, có chút khó xử, bất đắc dĩ liếc nhìn Tả tướng Vu Phiếu, Vu Phiếu hiểu ý, đê tiện cười nói: “Dựa theo pháp điển điều luật của quốc gia, bắt được đạo tặc trước cần giao cho giao phủ, kẻ tặc nhân này phạm phải đại án, phải bắt giao cho hình bộ xử lý, cho nên xin Mộc phu nhân thông cảm!”
Vu Đông nghe được lời nói đáng khinh của cha hắn, trong lòng bất mãn phụ thân hắn tới cực điểm, thầm nghĩ: “Từ lúc là một quan văn lục phẩm tới khi leo lên nhất phẩm tả tướng, vẫn luôn bộ dáng đáng khinh như vậy, đối với một đồng cấp mà phụ thân còn dùng lời lẽ như vậy, thật sự xấu hổ tới cực điểm!” Cầm kiếm, cúi đầu thật thấp, nhìn chằm chằm một con kiến đang bò trên tảng đá, con kiến này thật sự kỳ quái, cư nhiên lại màu đỏ, ôi, thì ra dính đầy máu tươi, chẳng lẻ con kiến cũng thích máu… *
Mộc phu nhân ngắm Nhạc Nhạc đang đi tới bên này, khinh thường liếc tả tướng Vu Phiếu nói: “Tả tướng đại nhân đã nói như vậy, bổn phu nhân sao dám không tuân, xét xử xong xin báo cho Mộc phủ một tiếng, chúng tôi mong muốn được nghe kết quả thẩm phán của hình bộ!”
Vu Phiếu híp mắt cười xòa, nói: “Nhất định nhất định!” Lại vừa nịnh bợ nhìn Tư Đồ Nghiệp, thấy lão ta tán thưởng gật đầu, trong lòng thầm vui mừng.
Nhạc Nhạc mang theo chư nữ còn chưa đi đến, lại thấy từ phía sau Thành phòng ngự quân, đi ra mấy người, Tư Đồ Vi cùng Mộ Dung Khang, còn có một lão già râu tóc màu xám, đôi mắt như chim ưng mũi cao, uy nghiêm hủ lậu, bọn họ đi thẳng đến bên Tư Đồ Nghiệp, hướng Tư Đồ Nghiệp thi lễ.
Tư Đồ Nghiệp nâng lão già kia dậy, ha hả cười nói: “Mộ Dung Hiền? Ha ha, chẳng biết Mộ Dung gia chủ lần này từ Mạch Dã Thành xa xôi tới đây là có chuyện gì?”
Mộ Dung Hiền cười cay đắng nói: “Tại hạ không dám giấu diếm, chỉ vì chuyện của tiểu nữ Mộ Dung Kì…”
Tư Đồ Nghiệp vừa nghe thấy, thấy lão ta thần sắc xấu hổ, nói: “Hài tử trẻ tuổi không hiểu chuyện, không cần để trong lòng, đến đến đến, theo ta hồi phủ, chúng ta thống khoái uống cạn trăm chén, không say không dừng! Vi nhân, hảo hảo chiêu đãi Mộ Dung công tử…”
Mộ Dung Khang sớm đã thấy Nhạc Nhạc, nói nhỏ vào tai Mộ Dung Hiền “Phụ thân,Kì muội ở bên kia, nam nhân bên cạnh nàng chính là Vương Nhạc Nhạc…” Hắn nói không lớn, nhưng những người hiện diện ở quanh đây đều nghe được, Mộ Dung Hiền cau mày, thầm mắng Mộ Dung Khang là đồ đần, nữ nhi nhà mình đi theo nam nhân khác làm bậy, nhưng lại có hôn ước trong người, việc này để ai biết cũng không hay, Mộ Dung Khang tên đầu heo này hết lần này tới lần khác h không biết tốt xấu, đem việc xấu hổ này nói trước mặt mấy ngàn người.
Nhạc Nhạc đang đi tới chỗ bọn họ, chợt thấy Mộ Dung Kì thần sắc cổ quái tránh ở phía sau hắn, lại thấy Mộ Dung Khang chỉ về hướng này, nhất thời hiểu được nguyên do, đoán rằng lão giả tóc xám kia, chính là người mà Mộ Dung Kì e ngại, chẳng lẻ là cha nàng? Nhạc Nhạc thầm than không hay rồi, đệ nhất là sư phụ Thải Vân chạy tới hồ đồ, giờ lại đến phụ thân của Mộ Dung Kì h, ngày hôm thực sự không tốt chút nào! Càng bực bội hơn là, Mộ Dung Khang cùng Mộ Dung Hiền đang đi tới chỗ bọn họ.
Mộ Dung Kì biết tránh không khỏi, trốn phía sau Nhạc Nhạc, vươn nửa đầu ra, cau cái mũi trắng nõn, rụt rè nói: “Phụ thân, sao người lại tới đây?” Mộ Dung Hiền trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc, hừ lạnh nói: “Nếu không đến, mặt mũi của Mộ Dung gia sẽ bị ngươi làm mất hết! Nam hài này là người mà ngươi chọn?”
Nhạc Nhạc chỉ vào mặt mình, quay đầu lại hỏi Thải Vân: Ta rất nhỏ sao, lớn lên giống nam hài sao? Thải Vân, Linh nhân, Song nhân, Điệp nhân… Ôi, xem vẻ mặt các ngươi là biết đáp án rồi!” Hắn ho khan hai tiếng, khôi phục bình thường, nói với Mộ Dung Hiền: “Vãn bối Vương Nhạc Nhạc xin chào Mộ Dung bá phụ, Kì nhân rất thông minh, sẽ không để Mộ Dung thế gia mất mặt…”