Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ngự Nữ Tâm Kinh

Chương 65: Sinh ý(Kinh doanh)(1)

Tác giả: Vương Thiểu Thiểu
Chọn tập

Mộ Dung Kì không hề sợ hãi, đồng dạng quát: “Đúng vậy, trong mắt cha, nuôi ta chẳng khác gì nuôi chó, nuôi chó để trông nhà, nuôi ta là vì để gả cho người khác, từ nhỏ đến lớn, đã khi nào cha đối xử với ta như nữ nhi chưa, chỉ xem ta như một loại công cụ, một loại có thể công cụ mang lại ích lợi cho Mộ Dung thế gia! Ta mới không thèm làm nữ nhi Mộ Dung gia, muốn cứ để cho kẻ đó làm đi!”

Mộ Dung Khang chạy tới đở lấy Mộ Dung Hiền, mắng Mộ Dung Kì: “Ta đến thay cha giáo huấn nha đầu vong ân phụ nghĩa nhà ngươi, rời nhà vài ngày, đã ở cùng một dã nam nhân…”

“Ngươi mới là dã nam nhân, không được chửi mắng phu quân của chúng ta!” Vài nữ nhân bên cạnh Nhạc Nhạc đồng thời rống giận với hắn.

Mộ Dung Khang bất thình lình bị quát mắng sợ hãi co rụt cổ lại, sau khi hồi phục bình thường, càng thêm nóng giận, không để ý phong độ mắng: “Đám dâm phụ lẳng lơ các ngươi, thấy nam nhân đẹp trai một bước không rời…”

Mấy nữ nhân đang vui vẻ cười đùa bỗng thay đổi hẳn, trong cơn giận dữ, nắm chặt vũ khí, nhìn chằm chằm Mộ Dung Kì, dù sao cũng là ca ca nàng, muốn giáo huấn hắn, cũng phải cùng nàng làm, Mộ Dung Kì cũng hiểu được ca ca nàng có phần quá mức, thân thể mềm mại bay vút lên, nhanh chóng bay hơn hai trượng, tát vào cái miệng rộng của Mộ Dung Khang: “Câm miệng, không được nói xấu người khác!”

Mộ Dung Khang kinh ngạc che mặt, bây giờ vẫn không tin đã bị nàng đánh, võ công Mộ Dung kém hơn hắn hai bậc, khi nào lại lợi hại như vậy, hơn nữa tốc độ quá nhanh làm cho người ta không kịp phản ứng… Hắn giận dữ trợn mắt đầy sát khí nhìn muội muội Mộ Dung Kì, cảm thấy hỗn loạn nghĩ thầm: “Nàng đã không phải nàng nữa rồi… Xong rồi, ta ngay cả muội muội cũng đánh không lại!”

Đám đông xem náo loạn đang cười rất to, bỗng chốc câm lắng, chăm chú nhìn Mộ Dung Hiền, xem hắn sẽ phản ứng ra sao.

Mộ Dung Hiền khi thấy con trai tức giận chửi mắng người khác thậm tệ, đã khôi phục trạng thái bình thường, thầm mắng chính mình hồ đồ, nơi này lắm kẻ gièm pha, đang lúc tự than thở, chợt thấy thân pháp Mộ Dung Kì cực nhanh đã tát Mộ Dung Khang hai tát, tốc độ này so với mình còn nhanh hơn hai phân, thất kinh nói: “Này, này, võ công Kì nhân từ lúc nào đạt tới trình độ này? Nó dám giấu giếm võ công với cả ta, tất cả đều do xú nha đầu này hại ta, hại Mộ Dung thế gia ta mất hết thể diện trước người trong thiên hạ, tất cả đều do xú nha đầu này, tất cả đều do ngươi gây ra ta muốn giết ngươi…”

Mộ Dung Kì đưa lưng về phía Mộ Dung Hiền, chợt thấy Nhạc Nhạc lo lắng bay vút tới người nàng, không rõ chuyện gì, đang kinh ngạc thì từ sau lưng truyền đến âm thanh cường đại kịch liệt, trong đầu nàng thoáng hiện lên hai chữ “đánh lén”, đã được Nhạc Nhạc ôm lấy, sau đó đã thấy thân thể bay lên, bay giữa không trung, trên thân không hề cảm thấy đau đớn gì, quay đầu nhìn về phía Nhạc Nhạc đang chặt ôm nàng, chất lỏng tinh hồng đọng trên mắt, trên mắt nàng, đã chảy vào trong tâm nàng.

Yến Vô Song các nàng mắt thấy Nhạc Nhạc ôm lấy Mộ Dung Kì, hộ thể quang mang màu hồng nhạt chợt lóe bị một chưởng của Mộ Dung Hiền đánh đến móp méo biến hình, tiện đà phá vỡ.. Vài nữ nhân kinh hô một tiếng, giãy trước tiếp được Nhạc Nhạc cùng Mộ Dung Kì.

Nhạc Nhạc vết thương cũ chưa khỏi, chân khí cũng chỉ còn sót lại hai thành, mặc dù dùng tự quyết “Tháo gỡ” của Mộ Dung gia, nhưng kẻ đánh hắn là gia chủ Mộ Dung thế gia, cảm giác đau đớn dữ dội, đau đến mức toàn thân chết lặng, khóe miệng chảy ra máu tươi, không ngừng tuôn chảy hàng ngụm, chảy xuống vạt áo trước ngực, môi chuyển sang màu trắng xanh, được Yến Vô Song đỡ lấy, mới khôi phục tri giác, nghiêng mắt nhìn thấy Mộ Dung Kì bình yên vô sự, mới nhếch miệng cười cười: “Các nàng, không có việc gì, ta… an tâm… rồi…”

Hắn trong lòng lại hận thấu xương Mộ Dung Hiền: “Lão hỗn đản, may mắn lão tử có thể cảm ứng được suy nghĩ của ngươi, nếu không phải ta ngăn cản kịp thời, một chưởng này chắc chắn đã lấy mạng nhỏ của Kỳ nhi rồi, ôi, cũng vì tiến vào tầng thứ bảy mà bị đánh trọng thương, thực không hay ho! Hoàng Thành thực sự không hợp với ta, mấy ngày này toàn là mê man trọng thương, không được, ngày mai phải tìm một thầy tướng số bói một quẻ….” Bỗng ói ra một ngụm máu tươi, ngất đi. Mộ Dung Kì kêu khóc, nhào vào người Nhạc Nhạc: “Ca, ca, chàng không sao chớ, không cần làm muội sợ, muội sẽ không rời xa chàng, muội không làm người Mộ Dung gia, chỉ muốn làm nữ nhân của chàng, ca ca, chàng mở mắt ra đi…”

Biến hóa xảy ra trong thời khắc quá nhanh, thập phần đột nhiên, lại vừa thập phần nhanh chóng, đến khi nghe được tiếng kêu khóc của Kim Điệp cùng mấy nữ nhân khác, mọi người mới có phản ứng, Giản Phỉ Phỉ cùng Mộc phu nhân lo âu mặt mày tái nhợt, hai người nắm chặt tay nhau, cho nhau nhìn vài lần, cuối cùng cũng không dám chạy đến bên Nhạc Nhạc để xem chuyện gì xảy ra, đành lo lắng đứng ở xa lo lắng ngóng trông. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – https://sachvui.com

Yến Vô Song xem xét thương thế của Nhạc Nhạc, phát hiện Nhạc Nhạc lại vừa tiến nhập trạng thái nội tức, biết chàng bị thương không nhẹ, bỗng dưng đứng lên phẫn nộ quát Mộ Dung Hiền: “Lão già thật nhẫn tâm, cả nữ nhi của mình cũng giết, thật không biết xấu hổ, chuyện nhà của các ngươi, chúng ta không xen vào, nhưng ngươi đánh bị thương phu quân của nhà chúng ta, món nợ này phải tính, mau để mạng lại!”

Thân ảnh màu lục nhạt như bay múa như yến xuân, tại không trung khó tinquay cuồng di chuyển, chiêu thứ nhất đúng là “Hội phi đích thủy”(bay múa trong nước), chân khí màu lam mềm mại lan tỏa toàn thân, mềm mại như nước che chở thân thể, chân khí bao bọc quanh cơ thể nàng đột nhiên mở rộng bành trướng, cành hoa màu xanh tức khắc biến thành trắng nhợt, trong phương viên ba trượng đều bị tự thủy chân khí của nàng chiếm cứ, dòng nước trong suốt lại còn sủi bọt khí, cấp tốc xông thẳng chân trời, theo thân ảnh của nàng, chảy xuôi, chạy mạnh, kích thẳng đến phụ tử Mộ Dung gia.

Mộ Dung Hiền kiến thức rộng rãi, cả kinh kêu lên: “Điên Đảo Tà Thần công!? Khang nhi tránh mau!” Hắn cấp bách dùng mười thành công lực, đẩy Mộ Dung Khang ra, còn hắn lại bị cành hoa hút vào sâu trong hồ nước , may mắn hắn đã tạo hộ thể chân khí, nhưng xương cốt toàn thân giống như đang vỡ vụn, kêu thảm, theo trường khí của Yến Vô Song du động, giống một chiến thuyền độc mộc đi trên mặt nước bị biển gầm thét vỗ vào, thỉnh thoảng kêu lên thảm thiết, chứng minh hắn rất thống khổ bất lực.

Mộ Dung Khang bị Tà Thần công dọa đến mặt đổ đầy mồ hôi lạnh, lại nghe cha hắn kêu thảm một tiếng, chân tay run lẩy bẩy, nửa bò nửa chạy lết tới gần Mộ Dung Kì, bị Mặc Linh Tử ngăn lại, hắn không để ý tôn nghiêm quỳ xuống đất cầu xin: ” Kì muội, bảo nàng kia dừng tay, cha sắp bị nàng ta giết rồi, mặc dù cha có chút quá mức, nhưng y đều là làm điều tốt nhất cho muội!” Mộ Dung Khang cũng chẳng phải hiếu tử, nhưng hắn biết rõ, nếu giờ Mộ Dung Hiền chết, vị trí gia chủ hắn ngồi không ổn, hắn còn mấy đường thúc, giương giương mắt hổ nhìn chằm chằm vị trí gia chủ đây, cho nên, hắn phải cứu Mộ Dung Hiền.

Mộ Dung Kì nằm yên trong lòng Nhạc Nhạc khóc rống tự trách, không thèm biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, cho đến khi nghe thấy tiếng Mộ Dung Khang cầu cứu, mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói: “Hắn đã muốn giết ta, ta vì sao phải đi cứu hắn? Hừ, cha rất thương ngươi, sao ngươi không đi cứu hắn, sợ chết phải không, còn chưa có được vị trí gia chủ, sợ cha chết ngươi sẽ không thỏa nguyện, phải không?”

Mộ Dung Khang nghe mà toàn thân phát lạnh, võ công bình thường, muội muội luôn mềm nhu mì dễ mềm lòng, sao giờ trở nên khôn khéo như vậy, hắn lắp bắp giải thích: “Không, không phải như vậy, người dù sao cũng là thân phụ của chúng ta, ta…”

“Ta không có người cha như vậy, hắn chết mới tốt!” Mộ Dung Kì tức giận cắt ngang lời hắn, quan sát cảnh Yến Vô Song đánh nhau.

Chiêu thức này cực kỳ hao tổn chân khí, Yến Vô Song đã cảm giác được thủy trạng hư ảo lực trường đã nhanh chóng bị Mộ Dung Hiền phá tan, khẻ kêu một tiếng: “Mây lạc xuống đất!”

Mộ Dung Hiền bị thủy lực kỳ quái ngăn trở tầm nhìn giờ hắn đã đánh tan được tất cả, sảng khoái muốn ngửa mặt lên trời cười lớn, nhưng lại phát giác không có khí lực để hét lớn, trong lúc ngẩng đầu bỗng nhìn thấy một đóa mây màu xám thong thả hạ xuống, khí tức màu xám tràn ngập tín hiệu tử vong.

Mộ Dung Kì thường xuyên thấy Yến Vô Song luyện tập mấy chiêu thức này, biết uy lực chiêu này cực lớn, “Vô Song dừng tay!” Phát hiện Thải Vân cùng Mặc Linh Tử, còn có Kim Điệp khó hiểu nhìn chằm chằm nàng, nàng không hiểu ra sao chỉ vào miệng mình, khó tin hỏi: “Là muội mới nói sao?” Mấy tỷ muộ chớp chớp mắt, cùng kêu lên nói: “Hình như là giọng của muội?”

Yến Vô Song mặc dù nghe được tiếng la nàng, nhưng đã không thể dừng chiêu, màu xám mây mù đã bao phủ Mộ Dung Hiền, Mộ Dung Hiền thầm than: ” Tuyệt chiêu Mộ Dung thế gia đã không dùng được chút nào, Điên Đảo Tà Thần công sao lại xuất hiện ở chỗ này? Gặp được mấy chiêu thức này, căn bổn không có hoàn thủ đích cơ hội, ôi, mạng ta xong rồi!” Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng chiêu số tuyệt không chút chậm lại, không ngừng gia tăng dày thêm lớp hộ thể chân khí, quay về phía trung tâm mây mù đánh tới Yến Vô Song.

Mộ Dung Hiền vừa rồi đụng phải đám sương mù, lồng bảo vệ hộ thể bị méo mó hình dạng đến cực đồ, nội tạng trường lực kỳ dị giảo hoạt đánh đến đau nhức, vừa định nhắm mắt chờ chết, lại bị một cổ lực kì quái thật mạnh ném ra ngoài.

Yến Vô Song chỉ muốn giáo huấn hắn một chút, không thật sự muốn lấy tính mệnh của hắn, lại nghe tiếng Mộ Dung Kì ngăn cản, vì vậy dùng lực kì quái mây mù, quẳng hắn ra xa mấy trượng, tứ chi chổng thẳng lên trời, Mộ Dung Khang vội vàng chạy lại, nâng phụ thân dậy, không dám lên tiếng.

Ấn Quy đạo trưởng bị võ công kỳ lạ của Yến Vô Song dọa đến đổ đầy mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: “May mà hồi nãy không động thủ với bọn chúng, trời ạ, con tiểu nha kia sao lại biết sử dụng Điên Đảo Tà Thần công, tuổi còn trẻ như vậy, cư nhiên có thể xử dụng đến đệ nhị thức!”

Vạn Lý Minh sớm biết võ công Yến Vô Song, tuy biết chiêu thức này kỳ diệu, luôn tìm cách phá giải, hôm nay nhìn thấy Mộ Dung Hiền uy danh hiển hách, phải bại dưới tay nàng không thể đánh lại, càng thêm e ngại chiêu thức này, càng e ngại chiêu thức “Tan nát cõi lòng” củaNhạc Nhạc thêm mấy phần!

Kỳ thật võ công của Yến Vô Song mạnh đến như vậy, chỉ là võ công Mộ Dung Hiền vốn là mượn lực đánh lực, theo lý mà nói, ông cũng áp dụng, sau khi bị kỳ dị lực trường quấn lấy, bản lĩnh không thể dùng được, mới thua thảm như vậy.

Yến Vô Song cũng nhờ một trận chiến này mà thành danh, Tà Thần công lại vang vọng giang hồ, ai nghe cũng đều phát lạnh.

Tư Đồ Nghiệp nháy mắt ra hiệu với Tư Đồ Vi, ý bảo hắn khuyên Mộ Dung Hiền tẩu, đến lúc đó mặt mũi Tư Đồ thế gia cũng không đẹp đẽ gì, lại lệnh Tư Đồ Bằng sai người “Áp” giải mọi người Vạn Lý Minh rời đi.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky