Mặc Sơn tam đạo sĩ phải cật lực đối phó, Nhạc Nhạc cũng không hề dễ chịu một chút nào, trán hắn đổ đầy mồ hôi, thân thể đầy các vết thương, rất nhiều vết thương nữa là đằng khác. Nhạc Nhạc đột nhiên hét to một tiếng :
– Vết thương của ta!
Tại không trung Truy tâm kiếm mang hồng mang thiểm thước vốn không thể ngăn cản xuất ra, kiếm khí như họa tượng múa bút nhắm thắng vào huyết mạch bộ vị của đối phương, đâm vào cổ, tim, ngực, đùi, bốn bộ phận của cơ thể trúng liền bảy vết thương, ngay khi kiếm khí phát ra, Nhạc Nhạc di chuyển với bộ pháp nhanh như điện xẹt. Đột nhiên một tiếng thất thanh vang lên như muốn đâm thủng bầu trời, những tên sát thủ buông lõng trường đao, cơ thể lảo đảo, trên người nào là động mạch, tĩnh mạch đều phun máu có vòi rồi chảy ra như suối, mồm miệng ứa máu đưa mắt nhìn Nhạc Nhạc, trong nhãn thần thể hiện sự khủng khiếp đến cùng cực rồi tự tự khuỵu xuống. Cái chết đến quá mau lẹ, bây giờ hắn trở thành một huyết nhân, thân thể nhuộm đỏ màu máu. Những người vây quanh Nhạc Nhạc bỗng chốc ngây như phỗng, đích xác đã bị dị cảnh trước mắt làm cho tâm thần chấn động không thể nhúc nhích thân thể. Trong lúc nguy cấp Nhạc Nhạc đã xuất chiêu mân côi chi thứ hướng về năm tên sát thủ nhưng chỉ có bốn tên trúng tim, trong khi tên thủ lãnh giảo hoạt đã lấy tả chưởng của mình thay thế quả tim của mình. Thấy vậy Nhạc Nhạc thất kinh :
– Tại sao tim lại biến thành tay thế này, bộ pháp của ta chậm quá nên để hắn thoát thân rồi!
Tả chưởng tên thủ lãnh lúc này đánh thằng vào ngực Nhạc Nhạc khiến hắn tâm thần đại chấn, một cỗ áp lực cuồng bạo đè nặng trong tim. Dù tim đau nhói Nhạc Nhạc cố nén vung kiếm chém đứt tay trái của tên thủ lãnh. Lùi lại ba trượng, Nhạc Nhạc không kiềm được bèn phun hai ngụm máu, gương mặt trắng bệch, rõ ràng là thương thế nặng hơn mức tưởng tượng. Tên thủ lãnh sát thủ hống một tiếng thất thanh, ngay lập tức điểm huyệt cầm máu chỗ vừa chặt đứt rồi đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này hắn chỉ còn mười ba tên thủ hạ khiến trong lòng thầm kêu bất diệu. Mặc Linh Tử nhìn thấy Nhạc Nhạc trọng thương, trong lòng nổi giận liền chuyển thân đến gần Nhạc Nhạc bảo hộ cho hắn, ánh mắt Nhạc Nhạc mơ hồ nhin biểu tình Mặc Linh Tử trong lòng đột nhiên nghĩ nó giống như, giống như, giống như biểu tình của một nữ nhân lo cho chồng vậy.
Nhạc Nhạc thất kinh khi thấy tên thủ lãnh tấn công hậu tâm của Mặc Linh Tử, không còn đủ thời gian để đề phòng đành xuất chưởng ngạnh tiếp
“Pa”
Hai người đều xuất toàn lực ở chưởng này nên khi vừa va chạm tên thủ lãnh phun liền bốn, năm ngụm máu rồi ngã xuống đất. Nhạc Nhạc còn thảm hơn, thân thể lảo đảo thối lui ba bốn trượng.
“Ca…”
Một thanh âm quan hoài cất lên bên tai hắn, nhưng hiện tại trước mắt Nhạc Nhạc là bóng đen, hắn không còn nhận thức được chuyện gì nữa.
Nguyên lai khi Tiểu Nguyệt thấy Nhạc Nhạc có biểu hiện khác lạ liền hiểu tình hình phía trước vô cùng nguy hiểm. Nàng chạy vội về Phong Nguyệt khách sạn đến phòng của Nhạc Nhạc tìm chúng nữ thuật lại sự tình, khi cả bọn vội vàng chạy đến cũng là lúc Nhạc Nhạc bị đả thương.
Mộ Dung Kỳ đón lấy Nhạc Nhạc, nước mắt chảy dài trên má nghiến răng nói :
– Thì ra là Dã Thảo, hai người, Tiểu Vi và Thải Vân, giết bọn chúng cho ta.
Trên cơ bản võ công của tứ nữ suýt soát Nhạc Nhạc nhưng khi Yến Vô Song xuất tuyệt chiêu e rằng còn lợi hại hơn cả bản thân hắn, đơn giản các nàng vì Nhạc Nhạc bị trọng thương mà nổi giận ra sát chiêu. Tên thủ lãnh sát thủ vội vàng đào thân, rốt cuộc Cửu đội tinh anh Dã chết sạch không còn một mống.
Mặc Sơn tam đạo sĩ cũng chịu không ít vết thương từ đám sát thủ máu lạnh này, hiện tại Mặc Linh Tử biết rằng cuối cùng Nhạc Nhạc cũng thoát hiểm liền yếu ớt hướng về phía Mộ Dung Kỳ khóc to, nàng dùng tay áo của mình chùi những vết máu trên miệng hắn. Tiểu Vi còn nhỏ nhưng lúc này bình tĩnh nói :
– Đầu tiên phải đưa huynh ấy về khách sạn, ở đây còn nhiều nguy hiểm lắm, hãy theo ta!
Tam đạo sĩ cùng với chúng nữ quay trở lại Phong Nguyệt khách sạn. Mặc Dương Tử, Mặc Sơn Tử vô cùng lo lắng khi nhìn thấy thần tình thống khổ của sư muội, cả hai không thể minh bạch được chuyện gì đã xảy ra. Trong gian phòng của Nhạc Nhạc, đôi mắt Yến Vo Song đỏ hoe nói :
– Nội thương của chàng ấy rất nặng, kinh mạch hoàn toàn bế tắc, cơ bản không thể giúp chàng liệu thương, kể cả hôn chàng nữa…. Trước đây chàng từng nói nếu cơ thể không phản ứng, chỉ có nước chờ đợi tiềm thức của chàng tỉnh lại, lúc ấy chúng ta mới có thể giúp được chàng.
Mặc Linh Tử rốt cuộc chẳng hiểu lời nói của Yến Vô Song có hàm ý gì, Mộ Dung Kỳ thấy nàng vì cứu Nhạc Nhạc mà thập phần lo lắng nên cũng cảm thông tâm tư của nàng.
Nên biết Nhạc Nhạc tu luyện công pháp đặc thù tất nhiên cũng có phương pháp trị thương đặc biệt, nghe lời nói Mặc Linh Tử chỉ biết gật đầu, có điều trong tâm vẫn còn nghi hoặc rất nhiều. Sau khi lắng nghe lời Yến Vô Song, chỉ hỏi :
– Nhạc …..?
Lúc này thì Nhạc Nhạc có thể tỉnh lại, người vẫn đầy máu nhưng chỉ là ngoại thương nên sớm tỉnh lại là vì vậy.
Chúng nữ luân phiên quan sát Nhạc Nhạc, không những thế còn ôm lấy thân thể, chờ đợi tiềm thức hắn tỉnh lại sẽ cùng hợp thể liệu thương.
***
– Đã thất bại rồi sao? Một lũ ăn hại. Ta phải bỏ ra 10 vạn lượng cho các ngươi thế mà bất ngờ thay tất cả đều chết sạch. Trong ngoài Vạn Lý Minh đều tin tưởng ngươi, thật sự không biết chui vào đâu cho đỡ nhục. Hiện tại có bao nhiêu tên dã thảo thích sát thành công, bao nhiêu tên đã chết?
– Tam công tử bớt nóng. Không thành công ta có thể hoàn trả ngân phiếu cho người. Tên đó đã giết rất nhiều huynh đệ của ta, Dã Thảo chịu trách nhiệm giết hắn nên tam công tử ráng chờ đợi tin tức tốt lành ở phía trước.
– Humh, không thể sử dụng các ngươi một lần nữa Ta đã bảo Dã Lang, hắn sẽ dọn dẹp sạch sẽ thay ngươi, tại Hoàng thành này Dã Lang phải nghe Tư Đồ thế gia chỉ huy.
– Nhanh kết thúc chuyện này, đừng để xảy ra biến cố nữa, giờ thì biến đi.
– Dạ, tiểu nhân xin công tử tha thứ, đó là..
Hắc Y Nhân quỳ dưới đất, miệng cất tiếng như gió thoảng
– Xin tam công tử đừng nói với Dã Lang, cái mạng nhỏ của tiểu nhân.. Cầu xin người, cầu xin người.
Tư Đồ Tinh nhếch mép nhìn khinh bỉ bộ dạng hắc y nhân, vẻ mặt lạnh lùng không thèm nói gì.
Hắc Y Nhân như được đại xá, nhanh chóng dập đầu lạy ba lạy, miệng mồm không ngừng nói cảm tạ Tư Đồ Tinh.
Tư Đồ Tinh không màng đến bộ dạng của hắn bèn hướng về phía trong hét to :
– Người đâu! Chuẩn bị xe ngựa, ta phải đến Kim Điệp phủ, lão tử đang nóng trong người phải kiếm người hạ hỏa đây, lâu lắm rồi ta không đụng đến con dâm phụ đó.
– Dạ! Tam công tử!
***
Kim Điệp phủ
Khi Tư Đồ Tinh đến Kim Điệp phủ thấy phía trước có mỗ xe ngựa xa hoa tráng lệ bèn gắt gỏng :
– Dâm phụ này lại đang hoan hảo với nam nhân nữa rồi, lão tử có nhiểu bổn sự để coi rồi.
Đám hộ vệ đứng bên ngoài chủ yếu ngăn ngừa người xâm nhập vào trong nhưng khi nhìn đám người Tư Đồ Tinh xuất hiện, bộ dạng tỏ ra sợ hãi co đầu rụt cổ, tiếng nói muốn phát ra phải lộn vào trong bụng, lật đật quỳ xuống kính chào. Tư Đồ Tinh nhìn bọn hộ vệ bằng nửa con mắt, bất kể cả bọn đang thở hổn hển vì sợ hãi nhanh chóng bay vào sân bên trong.
– Tư Đồ công tử, phu nhân đang bận, thỉnh công tử ngày mai đển có được không?
Nha hoàn của Kim Điệp phu nhân lật đật cản Tư Đồ Tinh bên ngoài cửa.
Tư Đồ Tinh nổi giận hét :
– Ngươi ăn gan hùm hay sao mà dám ngăn cản ta, muốn chết hả?
Tiểu nha hoàn hoảng hốt quỳ xuống đất cất giọng cầu xin :
– Tam công tử bớt giận, nhưng..nhưng.. nhưng phu nhân đang tiếp Mã công tử.
– Mã công tử ?
– Dạ. Chính là Thiếu chủ Vạn Lý Minh, Mã Diệc Phổ!
– Huhm, hắn làm cái gì bên trong nhỉ, làm chuyện mờ ám, lão tử phải vào xem mới được.
Nói xong Tư Đồ Tinh xô ả nha hoàn qua một bên tức tốc bước về phía trước, ba bước rồi hai bước hắn đẩy cửa hương phòng bước vào. Lúc này chỉ thấy Mã Diệc Phổ đang bò trên người Kim Điệp phu nhân, bộ dạng có vẻ cực khổ, mồ hôi nhễ nhại, một tay lòn dưới nách sờ nắn phong nhũ mềm mại như ngọn tuyết phong, tay còn lại tích cực tấn công phong đồn rậm rạp của Kim Điệp phu nhân. Cả hai đều phát ra âm thanh rên rỉ đứt đoạn, hơi thở trở nên nặng nhọc, nghe tiếng mở cửa cả hai đang hoan lạc mà phải dừng lại khiến Mã Diệc Phổ nổi nóng quát :
– Tên nào ở ngoài đó?
Mã Diệc Phồ thân thể trần truồng khẽ khoác lên mình tấm sa mỏng bước ra ngoài thì thấy Tư Đồ Tinh với gương mặt hằm hằm đang ngồi ở góc phòng. Gương mặt Mã Diệc Phổ trầm xuống cất tiếng lạnh tanh :
– Thì ra là tam công tử, hôm nay ta đã có hẹn trước với phu nhân, nhà ngươi để ngày mai quay lại đi nhé.
Tư Đồ Tinh càu nhàu :
– Hôm nay ta đột nhiên nghĩ đến Kim Điệp phu nhân rất nhiều, Mã thiếu chủ không nể mặt mà bỏ đi sao?
Bình thường giao tình giữa Mã Diệc Phổ và Tư Đồ Tinh không tệ , thậm chí còn là bằng hữu tốt, chưa kể hôm nay còn kề vai đối tửu cùng với những mỹ nhân của Bảo Phương. Chỉ vì tranh giành một nữ nhân, một mâu thuẫn nhỏ mà tổn hại đến mối quan hệ mật thiết của hai người khiến cả hai không còn nhìn mặt nhau, mối quan hệ đó hôm nay chính thức đổ vỡ. Không còn giữ được bình tĩnh khi nghe những lời bề trên của Tư Đồ Tinh, Mã Diệc Phổ nổi giận nói :
– Tại sao ta phải đi, ta sao ta phải làm điều đó, tranh nữ nhân vốn dựa vào bổn sự, hôm nay ngươi đã thua tâm phục, tốt nhất là ngươi hãy biến đi!
– Hỗn láo! Ngươi dựa vào điều gì mà dám nói với ta như thế, ngươi chỉ là một tên giang hồ nhỏ bé. Còn ta là nhất phẩm tướng quân, hôm nay lão tử cảm thấy không vui trong người nên cần phải tìm nữ nhân này phát tiết, bây giờ ta đi hay ngươi đi đây.
Ngày hôm nay khi nghe những lời nói của Nhạc Nhạc, trong lòng Kim Điệp phu nhân cảm xúc lẫn lộn. Chính vì vậy nàng đã cùng với Mã Diệc Phổ hoan tâm lạc ái như là một nhu cầu tất yếu của cơ thể, thật ra nàng không muốn phá vỡ vi ước nhưng trước những lời nói ngon ngọt và đường mật của thiếu chủ Vạn Lý Minh, nàng đã không giữ được mình. Tuy vậy khi nghe Tư Đồ Tinh và Mã Diệc Phổ nói về nàng với những từ ngữ như “nơi phát tiết, dâm phụ” tràn đầy sự khinh rẻ khiến nàng thật sự nổi giận. Thân thể mê người lấp loáng ẩn hiện sau tấm sa mỏng, Kim Điệp phu nhân lãnh đạm cất tiếng :
– Tam công tử! Dù thanh danh nô gia có ô uế thì ta cũng đường đường là nhất phẩm phu nhân, nãy giờ nghe những lời nhục mạ của công tử khiến cho Kim Điệp này cảm thấy thất vọng và buồn bã vô cùng! Không còn gì đế nói nữa, các người có thể đi, bây giờ nô gia muốn yên tĩnh.
Cả hai gã đàn ông đều ngây như phỗng nhìn vưu vật trước mắt bất chấp chủ nhân đã hạ lệnh trục khách. Mã Diệc Phổ bỗng nhiên bị liên lụy không đáng, hắn nhìn thấy Kim Điệp phu nhân động nộ, tâm thần thập phần lo lắng trở thành giận dữ bèn hướng về Tư Đồ Tinh trút bớt :
– Hum! Tất cả là do tên hỗn đãn bất tri như ngươi quấy phá, mau đến đây để lão tử thu thập ngươi cho nhanh.
Tư Đồ Tinh ngay sau khi thốt lời thóa mạ Kim Điệp phu nhân bỗng nhiên cảm thấy hối hận. Phu quân của Kim Điệp chính là một trong những tướng quân có nhiều công lao trong quân đội, chính vì thế sau khi tử trận tại sa trường Kim Điệp được truy phong làm nhất phẩm phu nhân, bình thường khi đối đáp với nàng phải theo lễ hỏi ba đáp bốn, cư xử cho phải phép, thậm chí phải đáp ứng những gì nàng mong muốn. Kim Điệp phu nhân không chỉ còn một vị ca ca đang nắm trọng binh ở Tây Bắc quân doanh, phải nói là bình thường không ai dám làm trái ý nàng. Cũng vì thế nên sau khi thốt ra những lời khó nghe dù không cam tâm nhưng Tư Đồ Tinh cũng hướng về Kim Điệp phu nhân vuốt ve:
– Chỉ là những từ ngữ trong lúc nóng giận, ta vốn không có ý đó, mong phu nhân đừng ghi nhớ trong lòng.
Sau đó nghe những lời khiêu chiến của Mã Diệc Phổ, không nghĩ ngợi gì nhiều cả hai đều điên cuồng li khai Kim Điệp phủ.
Đám tùy tùng của Tư Đồ Tinh và Mã Diệc Phổ đứng chờ bên ngoài, khi thấy hai người vừa bước ra là xuất thủ, trong lòng mơ hồ không hiểu điều gì đã xảy ra. Tới khi minh bạch được vấn đề thì cả hai máu nóng đã bốc lên não không ai có thể khuyên giải được, đành khoanh tay đứng nhìn chủ nhân đấu đá nhau.
Tuy nhiên cục diện có phần nghiêng về Mã Diệc Phổ khi võ công của hắn trội hơn, dù gì thì Mã Diệc Phổ cũng là một người trong giang hồ, công phu ưng ý nhất của hắn là Vạn Lý Xuyên Vân ít nhất cũng luyện đến ba thành hỏa hầu. Ở lần tiếp chiêu đầu tiên, miệng Tư Đồ Tinh thầm kêu bất diệu, chưa đến một trăm chiêu hắn đã bị một cước của Mã Diệc Phổ đá trúng ngực, cả thân thể Tư Đồ Tinh bắn lên không trung ba trượng, một cước này quá bất ngờ và hiểm độc khiến thủ hạ Tư Đồ Tinh không kịp phản ứng, bò lồm cồm dưới mặt đất, miệng phun hai ngụm máu Tư Đồ Tinh nhìn Mã Diệc Phổ với ánh mắt cừu hận nói:
– Mã Diệc Phổ! Ngươi đợi ta đó, ta với ngươi …hục..hục. Mẹ nó, ngươi dám đánh ta, lão tử thề sẽ san bằng Vạn Lý Minh.
Sau khi dùng toàn lực đá ra một cước, Mã Diệu Phổ cũng giải tỏa được cơn nộ hỏa của bản thân bèn nghĩ đến hậu quả xảy ra. Tư Đồ Tinh đích thị là đương triều nhất phẩm tướng quân, dù đó chỉ là hư danh nhưng Tư Đồ Nghiệp chính là nhiếp chính vương, quyền khuynh cả triều cương. Nhị ca của hắn, Tư Đồ Bằng thống lĩnh năm vạn binh hộ thành. Trong khi đó đại ca, Tư Đồ Vi là đại thống lĩnh của cấm vệ quân trong hoàng cung. Phải nói ở Hoàng Thành không ai dám chạm vào Tư đồ thế gia, chỉ có Vạn Lý Minh khả dĩ có thể đứng ra so sánh nhưng lưỡng gia có mối quan hệ cân bằng, tuy vậy mối quan hệ này phụ thuộc vào tình hình ở thời điểm hiện tại, lúc thắm tình, lúc nhợt nhạt, ngay cả khi mọi chuyện có vẻ tốt đẹp nhất. Lo sợ thì lo sợ nhưng người trẻ tuổi lúc nào cũng cũng đầy nhiệt huyết, chí khi, lúc này cơn giận của Mã Diệc Phổ lại bốc lên khi nghe Tư Đồ Tinh đe dọa:
– Ngươi đụng đến ta xem, thế lực trên giang hồ của Tư Đồ thế gia ngươi chỉ đáng xách dép cho Vạn Lý Minh ta. Hum, ta không sợ ngươi, ngươi cũng nên nhớ đừng bao giờ tranh giành nữ nhân với ta.
Nói xong hướng đến thủ hạ ra lệnh :
– Chúng ta đi, cùng đến xuân lâu uống rượu. Con bà nó! Lão tử cảm thấy không khỏe trong người đây!
Bên ngoài cổng Kim Điệp phủ lúc này chỉ còn tiếng kêu la đau đớn của Tư Đồ Tinh cùng với thủ hạ của mình, tất cả bọn chúng đều cảm thấy vô cùng xấu hổ nhưng không ai dám nói ra.
***
Nhạc Nhạc hôn mê đã được bốn ngày, chỉ có ý thức là khôi phục, Mộ Dung Kỳ nhìn chúng nữ mệt mỏi vì chờ đợi bất lực nói :
– Ta cũng không biết nữa, nội thương dù sao cũng đã tốt hơn nhiều, nếu có được nguyên âm của xử nử thì tuyệt hảo, bằng không vài ngày nữa chàng vẫn chưa tỉnh lại đâu.
Tiềm thức của Nhạc Nhạc đã thật sự hồi tỉnh, trực giác hắn mách bảo có nữ nhân đang giúp mình liệu thương, dù tiến triển một cách chậm chạp nhưng vết thương đã hồi phục hơn nửa phần, lúc này một cỗ nguyên âm xử nữ cường đại ào ạt đổ vào trong nội thể của hắn, chầm chậm thôi động ngự nữ chân khí. Đột nhiên tất cả bùng phát như dòng nước được khơi thông, những kinh mạch bị tổn thương nhanh chóng hồi phục, những chỗ bị tắc bây giờ không còn bị ngăn trở, nội thương gần như đã khôi phục được chín phần, những vết thương còn lại chỉ cần dùng thuốc bồi bổ là hoàn toàn bình phục.
“Chân khí sung mãn” Nhạc Nhạc cảm thấy công lực của mình không chỉ hồi phục mà còn đang tiến đến đệ thất tầng, bất giác một cảm giác kỳ diệu lan tỏa khắp châu thân, tự nhủ: “Sao ta không biết xử nữ có võ công cao cường này là ai nhỉ? Nội công dương mai, dương hạnh rất kém không thể nào có được nguồn nội lực cường đại này, chẳng lẽ nào là Mặc Linh Tử.”
Đang chìm sâu vào suy nghĩ, đột nhiên dòng âm tinh xuất ra ào ạt, Nhạc Nhạc toàn lực hấp thu rồi chầm chậm mở mắt ra nhìn, đập vào mặt hắn là gương mặt ửng hồng vì e thẹn, cơ bản đó là nữ tử thanh lãnh xinh đẹp không thuộc về thế gian này, thế nhưng khi cơn cực khoái kéo đến những tiếng rên rỉ vang lên không ngừng, không ngờ chỉ vì chuyện này mà có thể thay đổi một con người sao. Nhạc Nhạc nhẹ nhàng ngồi dậy.
Mặc Linh Tử thấy thế hoảng sợ la thất thanh rồi xấu hổ nói :
– Người ta, người ta vốn muốn giúp chàng liệu thương mà thôi!
Nhạc Nhạc thấy nàng lúc này chỉ là nữ tử khoảng hai mươi ba tuồi mà thôi, hiện tại còn tự nguyện hiến thân để trị thương cho mình, chỉ có điều sự tình như thế này khiến hắn vô cùng bối rối, trong tim dấy lên một cảm xúc khó nói bèn cất giọng nhẹ nhàng an ủi:
– Ta có thể chăm sóc cho bản thân mình, nàng cho ta cái quí nhất của mình, nàng không cảm thấy hối tiếc sao?
– Như thế nào là hối tiếc, trước đây ta chưa từng hoan hỉ với một nam nhân nào cả, hiện tại ta vui vẻ cho chàng tấm thân này, trái tim ta cũng đã lên tiếng, với mong muốn có thể giúp chàng hồi phục nội thương. Ta hoàn toàn vui vẻ với chuyện đó.
Nhạc Nhạc nhìn thấy sự thừa nhận táo bạo của Mặc Linh Tử, trong lời nói có sự kiên định, bất giác trong tim cảm thấy vô cùng hoan hỉ.
Sau cơn mây mưa, chúng nữ bị tiếng ồn đánh thức dậy, Nhạc Nhạc nhìn thần tình bọn họ mệt mỏi liền nhận thức được nguyên do vì đâu bèn an ủi bằng những lời nói yêu thương, nhìn không thấy tỷ muội Dương gia, Nhạc Nhạc cất tiếng hỏi :
– Dương Mai, Dương Hạnh đâu rồi?
Mộ Dung Kỳ liền đáp:
– Bọn họ tinh thông y thuật, bảo chàng thụ thương rất nghiêm trọng nên tức tốc đến hiệu thuốc tìm kiếm bổ dược trước, khi muội nghỉ ngơi thì bọn họ đã đi rồi, chắc nhanh chóng quay lại thôi.
Dù nội thương Nhạc Nhạc cơ bản đã hồi phục nhưng chưa hoàn toàn khỏe mạnh, đích thực cần dược vật phụ trợ, chỉ có điều thân thể hắn bẩm sinh đã là Dược đan rồi. Sau khi ăn uống xong Nhạc Nhạc lên giường nằm, ngoại thương trên thân thể đã phần nào thuyên giảm, không có vết sẹo nào lưu lại trên thân thể, đây là hiện tượng tâm pháp đã có bước đột phá lớn, bất quá Nhạc Nhạc không còn thấy ngạc nhiên nữa.
Mặc Linh Tử sau cơn hoan ái trở thành một con người hoàn toàn mới, biến thành một nữ nhân thành thục, chẳng những không có một tý đau nhức nào mà công lực còn tăng lên thêm 40 năm nữa, chưa kể tên nam nhân khiến nàng băn khoăn trong một thời gian dài cũng đã chấp nhận mình. Mặc Linh Tử nở nụ cười hạnh phúc xích đến gần Nhạc Nhạc, thần thái lộ vẻ nhu tình mật ý, nét kiều mị rự rỡ hơn bao giờ hết.
Chúng nhân sau khi chè chén no say dưới lầu của Phong Nguyệt khách sạn, bỗng Tiểu Vi lo lắng hỏi:
– Ca! Hiệu thuốc cũng gần đây thôi, tỷ muội Dương Mai đã đi nửa ngày trời rồi, chẳng lẽ họ xảy ra chuyện gì sao?
Nhạc Nhạc dĩ nhiên cũng rất lo lăng bèn nói :
– Các nàng đã mệt mỏi rồi, bây giờ hãy về phòng nghỉ ngơi, để ta đi tìm bọn họ.
Chưa thốt hết câu từ bên ngoài bỗng có hai nhân ảnh hốt hoảng lao vào, trên tay còn cầm mấy bao thảo dược, nhìn kỹ đích thị là tỷ muội Dương gia. Nhạc Nhạc thuận thế ôm lấy hai bọn họ rồi quan tâm hỏi :
– Đã xảy ra chuyện gì, sao cả hai lại kinh hoảng như thế?
Dương Mai, Dương Hạnh phát giác bản thân bị người khác ôm lấy suýt chút đã la hoảng nhưng khi thấy người ôm mình là Nhạc Nhạc liền thở dốc rồi nói :
– Có vài người truy đuổi bọn muội, may là chúng ta có khinh công cao cường nếu không thì không biết cách nào quay trở lại đây. Ca! Thật làm người ta sợ chết đi được.
– Không sợ, không sợ, trở lại là tốt rồi
– Ca! Bọn truy đuổi muội, bọn chúng là…
Vừa lúc ngón tay của tỷ muội Dương gia chỉ ra cửa, một vài nhân ảnh dáng vẻ an nhàn và thảnh thơi xuất hiện, dẫn đầu là Mã Diệc Phổ trên tay cầm lồng chim, phía sau là Bảo Phương, Trương Dương, Viên Hôi, chỉ có bốn tên trung niên là Nhạc Nhạc không rõ, có thể là thủ hạ của Vạn Lý Minh.
Chúng nữ liền kéo tỷ muội Dương gia ra phía sau bảo hộ, sau đó chờ đợi tám người kia bước tới, Nhạc Nhạc to tiếng chất vấn:
– Với địa vị của Vạn Lý Minh, lý gì lại truy cản các nương tử của ta.
Mã Diệc Phổ nở nụ cười kỳ quái nói :
– Ngươi là Vương Nhạc Nhạc à! Hắc hắc! Ngươi không những giết chết Thanh Nhãn thư sanh của Vạn Lý Minh mà còn liên quan đến sự thất tung của tôn hổ. Nể tình mi là nữ tế của Tiên Vũ thế gia nên ta tạm không truy cứu nhưng ngươi nói nương tử của ngươi thả con khổng tước bảy màu ra đây, mọi chuyện sẽ dễ dàng hóa giải.
Nhạc Nhạc trầm tư nghĩ : “Dương Mai, Dương Hạnh sẽ không dại gì va chạm với người lạ mặt, nhất là đối với nam nhân, dĩ nhiên là có người xúi giục bọn họ, hùm! Để xem thiếu chủ Vạn Lý Minh như thế nào đã?”
Tỷ muội Dương gia ở phía sau mở miệng phản bác lại :
– Chúng ta còn có thảo dược trên người, ngươi nhìn thấy chúng ta mà, bọn ta dù thấy nó rất xinh xắn nhưng bản thân không chạy nhanh bằng nó thì làm sao mà bắt. Ngươi cơ bản đổ lỗi cho chúng ta với mong muốn bọn ta quay trở về với ngươi chứ gì.
Sự tình đích thực là như vậy đấy! Nhạc Nhạc cười lạnh nói :
– Nguyên lai là muốn cướp nương tử của ta, hèn gì tìm ra nhiều lý do như vậy, há há, mà lý do thì thật sự đồi bại. Viên Hôi, cứ mỗi lần xảy ra chuyện thì y như rằng ngươi cũng có mặt, ta nhớ sự việc của Tư Đồ Tinh cũng có ngươi, không phải ngươi một lần nữa theo sau náo loạn để kiếm chuyện à.
Viên Hôi có phần e sợ Nhạc Nhạc, lắng nghe những lời vừa rồi, thần sắc hắn có chút bất an bèn đáp:
– Lần này tất cả là…ục ục, bọn họ quả là có bắt khổng tước bảy màu của công tử, lần này….ục ục
Mã Diệc Phổ từng nghe Viên Hôi kể về việc Tư Đồ Tinh giá họa cho Nhạc Nhạc, kết quả không thu được gì còn bị Nhạc Nhạc giáo huấn cho, bất giác cất giọng lạnh tanh :
– Đừng nhắc đến tên hỗn đãn đó, hắn không đáng so sánh với ta, mấy ngày trước tại Kim Điệp phủ bị ta đánh cho trọng thương. Hùm! Ta đã dùng Xuyên Vân Thối phá tan chưởng pháp của hắn. Hắc hắc! Lần này ta đến đây chỉ một mục đích, ta muốn mi đền bù con khổng tước cho ta, mặt khác còn phải để hai cô nương kia đền bù cho ta.
Nhạc Nhạc tự nhủ: “Tư Đồ Tinh và Mã Diệc Phổ mấy ngày trước còn cùng nhau ăn uống đối ẩm vô cùng hứng khởi sao đột nhiên lại trở thành cừu nhân thế này. Hắc hắc, ta phải lợi dụng mối bất hòa này mới được, có lẽ sẽ khiến Vạn Lý Minh và Tư Đồ thế gia đối đầu với nhau không chừng. Hà hà! Lần này ta cứ đứng ngoài ngư ông đắc lợi! Lợi dụng như thế nào đây, Kim Điệp phu nhân, ấy dà, đó là một mĩ phụ ham muốn tình dục, Kim Điệp phủ, đích thực là nơi hoan tâm lạc ái, ta có thể vận dụng tinh thần lực thôi miên để ám thị….
Tỷ muội Dương gia ở phía sau giận dữ hét lên :
– Bọn ta không bồi thường cho ngươi, đồ cường đạo, đồ bất lương.
Hai tỷ muội rủa xả bằng những từ ngữ khó nghe, âm thanh thóa mạ tuôn ra không dứt.
Nhạc Nhạc nhếch mép cười rồi nói :
– Ngươi cố tình tạo ra rắc rối rồi, sao không thể nhìn vào mắt Vương Nhạc Nhạc ta một cái, dựa vào người của mi mà đòi tranh nữ nhân với ta sao. Vạn Lý Minh coi bộ kẻ cả quá, dám động đến nữ nhân của lão tử, không sợ chết à! Biến cho ta!
Lúc đầu chỉ là lớn tiếng sau đó âm thanh trở thành tiếng rống to, Mã Diệc Phổ không tưởng tượng được một tên thư sinh yếu đuối như Nhạc Nhạc lại có thể phát tiết cơn giận dữ lớn đến như vậy. Vả lại hắn cũng là thiếu chủ của Vạn Lý Minh nhưng dù rất giận dữ nhưng Mã Diệc Phổ bị sát khí từ những lời nói buộc phải lùi lại hai bước.
Viên Hôi nghe thấy những lời trên tức thì cảm thấy lo sợ, lật đật lùi lại ba bốn bước rồi mới dừng lạ, hết nhìn Nhạc Nhạc rồi đến nhìn Mã Diệc Phổ nhưng cuối cùng chỉ biết đứng yên nín lặng mà thôi.
Hai bên liền tạo thành thế trận đối đầu đứng chắn ở cửa ra tạo nên tình huống khách nhân không thể tiến vào, còn khách trong sảnh thì lo sợ thất kinh, nhận thấy trường tranh đấu sắp nổ ra, chưởng quỷ nháy mắt với tiểu nhị, tiểu nhị minh bạch ý tứ liền êm ái chuồn ra cửa sau.
Mã Diệc Phổ tức giận đến cùng cực bèn cười gằn :
– Tại Hoàng Thành này chưa có kẻ nào dám bảo ta biến đi, ngươi thật biết nói đùa đó. Đừng nghĩ dựa vào Tiên Vũ thế gia mà Vạn Lý minh ta không dám động vào, chẳng qua hiện tại bọn ta chưa thèm dây vào thôi, để thời gian thích hợp ta sẽ thanh toán đầy đủ với ngươi, không ai, không ai dám nói những lời đó với ta. Ha ha ha! Ta sợ quá, ngoan ngoãn thì giao nữ nhân đó ra đây cho ta, ngươi thì thiếu gì mỹ nữ, cứ tùy tiện đưa cho ta nữ nhân nào khác cũng được, không chừng người tránh được cái chết nữa đó!
Nhạc Nhạc cảm thấy thật đau đầu bèn suy nghĩ: “Cái tên Mã Diệc Phổ này ngạo mạn quá, ngươi nghĩ Hoàng thành này là tổng đàn Vạn Lý Minh nhà ngươi chắc, suy cho cùng đây là kinh đô của một quốc gia, nếu không có người ở phía sau chống lưng thì ngươi dám hung hăng thế sao, đã vậy còn đi đánh Tư Đồ Tinh, ha ha ha, đánh nhau nữa đi. Vạn Lý Minh của ngươi chỉ là một bang phái mà thôi, trước đây còn là mục tiêu tấn công của Thiên Nhai giác khiến nhiều cao thủ tử nạn, hiện tại nguyên khí bị tổn hại nặng nề, đã vậy còn bị Nhược Tuyết truy sát báo cừu liên tục, để xem ngươi còn huênh hoang được bao lâu.”
Bề ngoài Nhạc Nhạc la lớn rồi cười nói :
– Oh, Vạn Lý Minh thật sự lợi hại, tự sánh mình với hoàng thân vương hầu, nói thằng ta không hề e sợ ai trong Hoàng thành này nhưng ta thật sự ngưỡng mộ Tư Đồ thế gia, còn ngươi thì lại khác. Ha ha!
Khỏi cần nói, nhìn cái mặt tức giận đến mức xanh tái thế kia thì hiểu rồi, ha ha ha! Kiểu nói này của Nhạc Nhạc đã gieo vào tim Mã Diệc Phổ sự ganh ghét, tà ác, khiến hắn cực kỳ cuồng vọng, Nhạc Nhạc cũng thế, nguyên nhân của ngạo mạn cũng chỉ vì có người dám vượt mặt họ. Nhạc Nhạc cố tình khêu gợi sự cừu hận của hắn, phải khiến hắn tìm nơi phát tiết… Nếu hắn mang cừu hận với Tư Đồ thế gia, đối địch với Tư Đồ Tinh, theo đó có thể khiến hai nhà đối địch không chừng…
Mã Diệc Phổ quả nhiên trúng kế, nổi giận nói :
– Thực lực của Vạn Lý Minh ta mạnh hơn Tư Đồ thế gia, trên giang hồ không ai có thể sánh ngang với chúng ta. Hùm! Tư Đồ thế gia vốn phải dựa vào nhiều thứ, cơ bản họ không thể bỏ Vạn Lý Minh bọn ta.
Đám người ở phía sau dĩ nhiên đồng ý với lời nói của Mã Diệc Phổ, không như bản thân so sánh lời nói của người khác, bản thân có nói thì cũng chẳng sao cả hoặc những người khác nói cũng vậy, lắng nghe là thoải mái nhất!
Lúc này bên ngoài âm thanh bước chân của gần trăm người vọng đến.
– Tránh đường, sao lại đứng chắn cửa ra vào thế này. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://sachvui.com
Thanh âm đặc biệt lớn của một nam nhân phát ra, giọng thô kệch, cơ bản thể hiện sự hung hăng với đám người Vạn Lý Minh, khi nghe những lời này lập tức nhân mã đang đứng chắn ở cửa vào hốt hoảng dạt ra. Nhạc Nhạc và chúng nữ đều nhìn về phía nam nhân toàn thân mặc áo giáp, cao lớn hơn người thường một cái đầu, nước da màu đồng, diện mạo vô cùng hung mãnh nhưng lại cực kỳ cung kính hướng về phía một thiếu phụ trẻ tuổi nói :
– Mộc phu nhân! Mời!
Nhạc Nhạc nghe những lời đó trong lòng chấn động, nhẹ nhàng quan sát Mộc phu nhân. Vị phu nhân này tầm vóc cao, toàn thân vận bạch y, ngực nhô cao, mông ưỡn ra sau, eo nhỏ duyên dáng, cổ như tạc ra từ khối ngọc bích xinh đẹp một cách lạ thường, gò má thon thả thanh tú, ngũ quan tuyệt mỹ, tất cả đều toát lên vẻ nhu hòa, đơn giản nhưng đẹp tuyệt trần, chưa hết trên thân thể còn toát lên mùi hương nhè nhẹ của tửu hương.
Cái mũi của Nhạc Nhạc chợt động, hắn nhận ra đây là mùi hương bách thảo tự nhiên còn gọi là Bách thảo nhưỡng, loại tửu hương này ủ không phải để uống mà dùng để xoa xung quanh bụng, không chỉ thế còn phải ủ trường kỳ ở tửu trì hoặc phải để cho hương từ tửu trì ngấm vào mới đủ thơm. Đôi mắt đẹp nhu hòa của Mộc phu nhân mở to nhìn chúng nhân, khi nhìn đến Nhạc Nhạc thì ánh mắt dừng lại, kế tiếp thần sắc không biến đổi gì cất tiếng nói với Mã Diệc Phổ :
– Mã Công tử đem người đến khách sạn của ta, tại sao không vào bàn mà ngồi, các người đứng trước cửa thế này, người ta lại nghĩ ngươi không được hoan nghênh. Chuyện như thế bản phu nhân không chịu trách nhiệm đâu, nếu đã không muốn uống rượu thì mai hãy quay lại.
Nhạc Nhạc vốn nghĩ Mã Diệc Phổ có thể chống đối lại hai người Mộc phu nhân hoặc một lần nữa gây ồn ào khi thấy hắn nhìn chằm chằm vào vị phu nhân kia, rốt cuộc hắn không dám nhìn thẳng vào nàng bèn hòa hoãn cười giả lả nói :
– He he he, Chỉ hiểu lầm thôi, ta chỉ có chút tiểu sự không ngờ kinh động đến Mộc phu nhân, lần sau ta không dám quấy rầy nàng.
Nói đoạn quay về Nhạc Nhạc nói :
– Đừng để ta gặp lại ngươi, Hùm! Chúng ta đi.
Lão chưởng quỹ thấy Mã Diệc Phổ bỏ đi liền chạy lên phía trước hướng về phía Mộc phu nhân cung kính thi lễ nói :
– Lão nô vô năng để cho phu nhân phiền muộn.
Mộc phu nhân nói:
– Lão không cần lo lắng chuyện này, trong tim ta biết chuyện gì, lão bận rộn quá rồi!
Lão chưởng quỹ nghe thấy thế mừng vui rốt rít chạy tới chạy lui đon đả mời khách, bộ dạng cứ như đứa trẻ mười tuổi được cho quà, tay chân linh hoạt, tiếng quát mắng vang lên liên tục, tiểu nhị cũng bận rộn luôn tay, dù mặt bàn không có bụi cũng ráng dùng lực lau chùi cho đến khi mặt bàn sáng bóng lên….
Mộc phu nhân quay về phía Nhạc Nhạc nở một nụ cười rồi nói :
– Đã kinh động đến vị khách quan này rồi, ngươi có thể an tâm nghỉ ngơi, miễn là ở trong khách sạn này thì không ai dám gây rắc rối cả, nhưng nếu rời khách sạn ta không dám đảm bảo an toàn nên tốt nhất ngươi hãy cẩn thận.
Nhạc Nhạc cười đáp :
– Cám ơn Mộc phu nhân đã tương trợ, ta vô cùng cảm kích nàng, có gì ta sẽ cẩn thận khi ra ngoài, chỉ có chút thắc mắc xin hỏi phu nhân, ai ủ Bách thảo nhưỡng vậy?
Mộc phu nhân nhìn Nhạc Nhạc pha chút hữu ý trả lời :
– Bách thảo nhưỡng nguyên lai do Tô gia nhà ta tạo ra, đích thị gia gia của ta là người đầu tiên ủ nó, hiện tại chỉ có nhà ta biết được phương cách phối hợp ủ ra Bách thảo nhưỡng, trên toàn quốc chỉ có Phong Nguyệt khách sạn là có bán loại tửu hương này.
Thần sắc lộ vẻ đắc ý, Mộc phu nhân tiếp lời :
– Có thể nói hiện tại trên toàn quốc chỉ có một người tạo ra Bách Thảo nhưỡng! Ha ha!Không nói với ngươi nữa, cứ ngồi uống rượu đi, đừng để say quá, ta phải quay về đây! Triệu Long, chúng ta đi!
Triệu Long thần sắc kỳ quái nhìn Nhạc Nhạc trong lòng thầm nghĩ: “Bình thường phu nhân chưa từng hứng thú đề cập với người khác về phương pháp ủ tửu hương, sao hôm nay có nhã hứng một cách bất ngờ vậy, không những thế còn lộ ra thần sắc vui vẻ, he he he! Nếu phu nhân….” Đột nhiên lúc đó nghe tiếng gọi của Mộc phu nhân, lật đật bước theo sau nàng, một trăm hộ vệ hàng ngũ tề chỉnh cùng lúc li khai Phong Nguyệt khách sạn.
Nhạc Nhạc bèn nói :
– Người đàn ông có gương mặt sát khí đó vì cảm tạ ơn cứu mạng của Mộc tướng quân mà tự nguyện trở thành hộ vệ của Mộc phu nhân? Nhìn cách bọn họ vô cùng tôn kính Mộc phu nhân, hay một tên ngạo mạn đến điên cuồng như Mã Diệc Phổ mà đứng trước Mộc phu nhân cũng phải khép nép cũng đủ hiệu vị phu nhân này không đơn giản. Nhưng quả thật nàng ta quá đẹp, toàn thân toát lên khí chất thanh thoát cao quý, thân thể thì là của một thiếu phụ nhưng trái tim là của một nữ nhân, hắc hắc, giữa hai hàng mi tựa hồ chứa đựng nỗi sầu oán, chi bằng…..
– Ca! Những người đó đi hết rồi, chàng còn nhìn gì thế? Mộc phu nhân này không lịch sự gì hết, đã vậy còn không cẩn thận phiền đến nhiều binh sĩ đến đây.
Nhạc Nhạc cường ngượng nghịu khéo léo chuyển sang chuyện khác :
– He he ! Ta đang nhìn Dương Mai, Dương Hạnh mà, đến nỗi không ăn được đây nè, Tiểu Vi giúp ta gọi đồ ăn đem vào phòng nhé!
– Dạ
Nhạc Nhạc ôm hai tỷ muội Dương Mai, Dương Hạnh cười nói :
– Hai nàng không chịu bồi tiếp ta hôm nay hả? Ngày đầu tiên các nàng còn được gia tăng công lực nữa, sao lại e thẹn thế?
Sắc mặt của hai tỷ muội sinh đôi Dương gia đỏ hồng, cùng cất tiếng đáp :
– Bọn muội không biết giờ làm sao, hiện tại bọn muội không biết, hiện tại…Hay để tỷ trước đi, tỷ trước, sau đó…
Nhạc Nhạc cười to :
– Nguyên lai là e thẹn nên đẩy cho người khác tới trước, he he he, lần này thì thoải mái đi, hôm nay… sau đó nói tiếp. Như thế này thì quá tốt rồi, hôm nay ta đặc biệt đối phó với hai nàng, tiểu nha đầu, quay trở về phòng nhanh nào!