Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ngự Nữ Tâm Kinh

Chương 66: Sinh ý(Kinh doanh)(2)

Tác giả: Vương Thiểu Thiểu
Chọn tập

* Mặc Linh Tử cùng mấy nữ nhân khác, thấy kẻ đả thương Nhạc Nhạc chính là phụ thân Mộ Dung Kì, không thể báo thù, đành bỏ qua, nhìn bọn chúng rời đi.

Kim Điệp cũng muốn đi theo mấy nữ nhân khác vào khách điếm, bị ca ca Kim Thạch ngăn lại, khuyên nhủ: “Giờ muội đi theo, cũng không giúp được gì, còn thêm rối loạn, chờ an trí hảo chuyện nội phủ, lại đi cũng không muộn.”

Kim Điệp ngẫm lại cũng đúng, nhìn thấy Nhạc Nhạc được nữ nhân khác cõng đi, rơi lệ đầy mặt, than khóc vài tiếng, sai người đem thi thể Tiểu Chiêu trở về, được Tiểu Sở đỡ hồi Kim phủ.

Mộc phu nhân cùng Giản Phỉ Phỉ, cuối cùng đã không có cách nào biết được tình huống của Nhạc Nhạc, âm thầm sai hạ nhân dò xét tin tức.

Dương Mai, Dương Hạnh cùng Tiểu Chi thấy Nhạc Nhạc được người khác cõng về, biết hắn lại bị thương. Đến Hoàng Thành không lâu, đã bị thương mấy lần, bọn hắn mặc dù đau lòng, nhưng đã không còn kinh loạn như lúc đầu, khéo léo chăm sóc Nhạc Nhạc. Mặc Linh Tử thấy Mộ Dung Kì cúi đầu rơi lệ, an ủi nói: “Kì nhân không cần lo lắng, ca ca bị thương mặc dù nặng, nhưng chỉ cần liệu dưỡng một thời gian, chắc chắn khôi phục.”

“Đều là ta bất hảo, nếu không phải cứu ta, ca ca cũng sẽ không bị thương!” Mộ Dung Kì vẻ mặt tự trách nói.

” Kì tỷ không cần khổ sở rồi, không thấy ca ca trước lúc hôn mê còn cười sao, ca ca sẽ không trách tỷ, chúng ta cũng không, các tỷ nói đúng không?” Yến Vô Song cầm một quả táo, vừa nhai vừa nói.

Thải Vân thấy sư phụ không nghe mình giải thích, trong lòng vẫn rối loạn lung tung, rất sợ tạo thành kết quả giống như Mộ Dung Kì, đối với tâm tình Mộ Dung Kì càng hiểu rõ. Sau khi an ủi một phen, mới hỏi: “Tiểu Chi, sao không thấy Tiểu Nguyệt?”

Tiểu Chi lắc đầu nói: ” Đã ra ngoài từ sáng sớm, ta nghĩ nàng đi cùng các tỷ!”

Dương Mai, Dương Hạnh nói: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì, có loạn lắm không, Tiểu Nguyệt không có việc gì chứ?”

Yến Vô Song nhét quả táo vào miệng, nói: “Chúng ta cũng không biết, có thể liên quan với ca ca, bất quá có tốt tin tức, các ngươi nhất định không thể ngờ được!”

” Tin tốt gì?” Dương Mai, Dương Hạnh đồng thanh nói.

“Mã Diệc Phổ lần trước khi dễ các ngươi bị giết rồi!”

” A? Ca ca một đêm chưa về, có phải do ca ca làm không?” Dương Mai, Dương Hạnh vui vẻ nhìn chằm chằm Yến Vô Song, chẳng biết chờ mong đáp án gì.

Khi Tiểu Nguyệt trở về, có vẻ tâm sự trùng trùng, Tiểu Chi quan tâm hỏi: “Tiểu Nguyệt đi đâu vậy, nhìn sắc mặt ngươi không tốt lắm, không có việc gì chứ?”

Tiểu Nguyệt cười cười, nói: “Không có việc gì, công tử đã trở về sao?”

Tiểu Chi thần sắc buồn bả: “Trở về thì đã trở về, chẳng qua lại bị thương hôn mê, Hoàng Thành địa phương này đúng là bất lợi với công tử!”

” Đúng vậy, mới đến được mấy ngày, đã bị thương nhiều lần, ta đi nấu vài chén canh, lát nữa sẽ bưng tới cho các vị tỷ tỷ!”

……….

“Chà, thủ nghệ của Tiểu Nguyệt càng ngày càng cao, ca ca đáng thương cứ hai ba ngày lại bị thương hôn mê, không có khẩu phúc, đem đến thêm một phần!” Yến Vô Song tay trái cầm đùi gà to béo, tay phải đưa bát canh cho Tiểu Nguyệt.

Mặc Linh Tử nói: “Ha hả, vị của canh, có chút đặc biệt…”

Tiểu Nguyệt liền biến sắc, có chút kinh hoảng nói: “A? Vậy sao?”

Mặc Linh Tử nói tiếp: “Hì hì, bất quá, hương vị thật sự rất ngon!”

Tiểu Nguyệt khẽ thở ra một hơi, không quá tự nhiên cười nói: “Đã uống ngon, vậy để muội mang cho tỷ thêm một phần nha!”

” Ha hả, hay là chính tỷ đi lấy, tỷ cũng không phải giống vị tiểu lười trùng nào đó.”

” Không cần nói muội, muội mới không lười, chỉ là tay quá ít, quá bận rộn, đúng không, Tiểu Chi?” Tay Yến Vô Song quả thật “quá ít”, chiếc đũa kẹp miếng thịt bò hấp, tay trái cầm miếng bánh gạo màu vàng, miệng nhai có hơi quá ít…

Thải Vân cùng Mộ Dung Kì lại có vẻ dị thường im lặng, Dương Mai, Dương Hạnh đã nghe chuyện của bọn hắn, cũng không tới quấy rầy, chỉ là thỉnh thoảng dùng tay chạm vào Nhạc Nhạc, thử cùng hắn tâm linh câu thông.

Buổi chiều khi Kim Điệp cùng đi với Kim Thạch đến thăm Nhạc Nhạc một lần, thấy hắn còn đang mê man, đành phải trở lại phủ, lão bản khách điếm đã thường xuyên mượn việc nước đem đồ ăn, để thăm hỏi thương thế của Nhạc Nhạc.

Sau bữa cơm chiều, Tiểu Nguyệt lại xuống bếp đun sôi một nồi canh khác, vị của nồi canh vẫn đặc biệt, đặc biệt ngon ngọt. Trong mùi thơm, mơ màng buồn ngủ.

Bóng đêm u ám bao phủ bầu trời của khách điếm, trên trời một tia sáng xuất hiện, lúc mờ lúc ảo, như một phiên bản của ánh trăng non. Từ trong bóng tối hiện ra vài đạo bóng đen thân hình uyển chuyển: “Tiểu Nguyệt phát ám hiệu, hành động!” Nói xong, nhẹ nhàng nhảy, bóng đen nhảy lên trên đỉnh khách điếm. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Vài đạo bóng đen cực nhanh chóng bay vào phòng Nhạc Nhạc, trên bàn cơm các mỹ nữ nằm la liệt trên mặt bàn, chỉ có Tiểu Nguyệt vẻ mặt bất đắc dĩ đau thương thầm rơi lệ.

Trong đó một bóng đen lạnh giọng quát: “Tiểu Nguyệt, ngươi rơi lệ, chẳng lẻ ngươi thật sự thích hắn, đừng quên, đây chỉ là một nhiệm vụ!”

“Vâng, Tiểu Nguyệt biết, cung chủ chỉ muốn Vương Nhạc Nhạc, xin đừng thương tổn mấy vị nữ tử này, bọn hắn rất chiếu cố Tiểu Nguyệt, cầu xin ngươi, Đông Nguyệt hãy chấp nhận chuyện này!”

Đông Nguyệt lãnh mi hơi nhíu, bên cạnh nàng một thanh âm ngọt ngào mệt mỏi nói tiếp: “Trái tim của Tiểu Nguyệt thật tốt, yên tâm đi, cung chủ chúng ta chỉ cần một mình hắn, được rồi, ôm hắn mau mau rời đi.”

Tiểu Nguyệt cảm kích đa tạ: “Cám ơn Xuân Nguyệt đã đồng ý, cám ơn!”

Đông Nguyệt trừng mắt đẹp nhìn Xuân Nguyệt, hừ lạnh một tiếng, không hề nói gì, hiển nhiên đã đồng ý rồi.

Vài đạo thân ảnh lại bay ra khỏi khách điếm, đêm lại im ắng

Yên lặng cho đến tận hừng đông.

Thải Vân, Mộ Dung Kì và mấy nữ nhân khác đêm đó sau khi nếm qua món canh, hương vị ngọt ngào thiếp đi. Khi tỉnh lại phát hiện Nhạc Nhạc biến mất, Tiểu Nguyệt cũng biến mất cùng hắn. Nhạc Nhạc nếu không bị thương, các nàng còn có thể an tâm, nhưng các nàng biết rõ, Nhạc Nhạc đang hôn mê, vốn là không thể hành tẩu chơi bời, hôm nay không thấy, nhất định là bị người ta bắt đi, nghĩ tới đây, vài nữ nhân thiếu chút nữa khóc ngất lên.

Mặc Linh Tử cẩn thận ngửi ngửi tàn canh trên bàn, đôi mi thanh tú hơi nhíu, nói: “Canh có vấn đề, các ngươi có… phát hiện không, Tiểu Nguyệt hai lần nấu nấu canh hương vị rất kỳ lạ, một loại thì ăn nhiều cũng không có vấn đề gì, nhưng liên tục ăn hai loại, sẽ sinh ra hiệu quả mê dược, Tiểu Nguyệt đến tột cùng vì cái gì mưu hại Nhạc lang, Nhạc lang còn có tỷ muội chúng ta đối với nàng không tệ à!”

Dương Mai, Dương Hạnh liếc mắt nhìn Yến Vô Song, cùng kêu lên: “Vô Song hôm qua còn kêu Tiểu Nguyệt nấu canh ngon cho tỷ ấy, đây có tính là khi dễ không?”

Yến Vô Song vội vàng lắc đầu, giải thích nói: “Đó là trao đổi giữa tỷ muội, ta cũng không khi dễ nàng, Tiểu Chi đã thường xuyên giúp ta nấu cơm, có đúng không, đó không thể coi là bắt nạt kẻ yếu?”

Tiểu Chi gật đầu nói vâng, chỉ là thần sắc lo âu nói: “Cho dù chúng ta khi dễ nàng, nàng cũng không thể bỏ thuốc mê vào trong cơm, lại còn bắt công tử đi, uổng công chúng ta tín nhiệm nàng như vậy!”

Mộ Dung Kì vành mắt ửng đỏ, lẩm bẩm nói: ” Nếu không phải tại ta, ca ca cũng sẽ không bị thương, đều là ta làm hại, Thải Vân, chúng ta nhanh chóng đi tìm!”

Thải Vân gật đầu, có chút tức giận nói: “Hừ, Tiểu Nguyệt quá đáng rồi, bị ta bắt được, quyết không tha nàng! Đi thôi Kì tỷ, chúng ta đi tìm hiểu một chút.”

Mặc Linh Tử nhìn hai người, an ủi nói: “Hai vị muội muội đừng nóng vội, bây giờ còn không chưa biết rõ thế lực sau lưng Tiểu Nguyệt, làm sao điều tra tin tức của ca ca? Hơn nữa chúng ta chỉ có mấy người, nhân thủ quá ít, không bằng chúng ta nói cho Nhược Tuyết, để nàng hỗ trợ!”

Các nữ nhân chưa hề có kinh nghiệm giang hồ gì, nghĩ thấy Mặc Linh Tử nói có lý, Yến Vô Song tự mình anh dũng nhận đi tìm Chung Nhược Tuyết, mấy người tách ra hành động.

Dương Mai, Dương Hạnh sau khi cùng Nhạc Nhạc song tư phá thân, nội lực tăng nhanh, võ công mặc dù không quá cao, nhưng khinh công đã tiến nhập vào hàng nhất lưu, chỉ để Tiểu Chi không biết võ công ở lại khách sạn, chỉ biết lo âu.

Tin Nhạc Nhạc mất tích rất nhanh truyền đến Kim phủ, đồng dạng truyền đến Mộc tướng quân phủ, hộ vệ mặc y phục thường tiến nhập vào hai phủ, thỉnh thoảng tụ tập tại quán trà, âm thầm tìm hiểu, thỉnh thoảng có đệ tử ma giáo đi vào các con hẻm tối tăm tra xét, nhất thời Hoàng Thành phong vân gợn sóng, nhân giang hồ không rõ nguyên do, còn tưởng rằng là do (Nguyệt thần binh pháp) tái hiện, nhìn thấy bằng hữu đồng đảng, thêm dầu thêm mỡ quậy cho chuyện thêm rối ren, trong lúc nhất thời giang hồ lời đồn nổi lên bốn phía.

Tư Đồ nội phủ.

Tư Đồ Nghiệp vỗ bàn quát: “Tra, nhất định phải tra, tra rõ rốt cuộc là chuyện gì, để cho đám nhân giang hồ điên cuồng, chuyện (Nguyệt thần binh pháp), ngươi không phải nói không có nhiều người giang hồ biết sao, sao giờ trong thành lại hỗn loạn như vậy?”

Mã Vạn Lý lau lau mồ hôi trên trán, khổ ải nói: “Hồi bẩm đại nhân, thuộc hạ đã phái người dò xét, bất quá… Bất quá còn chưa có tin tức?”

” Tra? Tra? Ngươi đã phái người tra xét một ngày rồi, kết quả đâu, tin tức gì cũng không tìm được, thật không biết Vạn Lý Minh bây giờ còn có tác dụng gì. Cả ngày chỉ biết sanh sự, hôm trước ngươi tại kim phủ một nháo, làm hại ta cùng hình bộ, lại bộ nói nhiều lời hay, giờ để cho nhất phái của lão thần hữu tướng Hàn Triết nhân cơ hội công kích. Hừ, nếu không phải Kiếm Tông che chở mấy tên trung quân cổ hủ này, sớm đã phái “Dã Thảo” giết sạch bọn chúng. Ôi, Vạn Lý Minh thật sự là càng ngày càng vô dụng, không còn huy hoàng như ngày xưa nữa!”

Chọn tập
Bình luận
× sticky