Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Chương 22: Canh hai quân vương lại gặt hái

Tác giả: Tô Hành Nhạc
Chọn tập

“Huynh?” Thế Ninh buồn bực nói.

Bùi Cẩn gật đầu, “Lúc nàng đang nghi ngờ người khác, người khác cũng đang nghi ngờ phu quân của nàng.”

Nhan Thế Ninh hiểu được.

Quả thật Bùi Cẩn cũng là hoàng tử, cũng có thể bị tình nghi là người bày ra trận ám sát này.

Nhưng mà… Nhan Thế Ninh nhìn lướt qua một tay Bùi Cẩn ôm nàng, còn một tay vẫn bưng trà uống, suy nghĩ xem khả năng sắp xếp màn ám sát của thằng nhãi này.

Suy nghĩ tới suy nghĩ lui, cảm thấy khả năng cơ hồ không tồn tại.

Không nói tới việc hắn không có thực lực, cũng không nói đến tâm tư của hắn, chỉ nói, nếu thật sự là Bùi Cẩn làm, hắn nhất định sẽ làm vô cùng sạch sẽ, không để thất bại như vậy: Một người cũng không giết được. 

Thằng nhãi này làm việc chưa bao giờ phải uổng phí sức lực.

Đang lúc Nhan Thế Ninh oán thầm Bùi Cẩn đáng sợ, người phía sau đột nhiên nghĩ tới điều gì mở miệng nói: “Thiếu chút nữa ta đã quên một người rồi!”

“Còn ai nữa?”

Bùi Cẩn nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Phụ hoàng ta!”

Nội cung Cảnh Nguyên, hương nhang trong đồng lô thụy thú mười năm như một ngày cháy sáng làm an thần tỉnh táo, Diên Đế mặc long bào màu vàng sáng ngồi bên bàn xem tấu chương. Tấu chương báo cáo tình hình của Nam Cương rất tốt, nhưng trên mặt lão hoàng đế không nhìn ra chút vui mừng nào.

Tổng quản đại nội Vương Phúc Niên đứng bên cạnh nhìn thấy đôi môi Diên Đế mím chặt là có thể biết lúc này tâm tình của  hoàng đế không tốt, rất không tốt. Cũng khó trách, Diên Đế từ trước đến nay luôn nắm mọi thứ trong tay, bây giờ lại xảy ra chuyện hắn không thể khống chế, tâm tình làm sao tốt được đây!

“Vương Phúc Niên.” Bỗng nhiên Diên Đế mở miệng.

“Nô tài ở đây.” Vương Phúc Niên vội vàng khom lưng tiến đến.

“Ngươi nói xem, trong số chúng, là ai làm?” Giọng điệu Diên Đế ôn hòa, nghe không ra chút tức giận nào.

Đầu Vương Phúc Niên chuyển đổi nhanh chóng, đáp: “Nô tài cảm thấy, ai cũng có thể, ai cũng không thể.”

Diên Đế hững hờ liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng cười: “Chẳng qua Trẫm chỉ muốn thăm dò lòng dạ của chúng nên mới sắp đặt vụ thích khách hành thích Trẫm, không ngờ lại xuất hiện thêm hai thích khách! Thật sự là rất tốt!”

Vương Phúc Niên cúi đầu vội nói: “Bệ hạ bớt giận.”

Qua hồi lâu, Diên Đế thâm trầm nói: “Triệu Thái Tử và Cửu vương gia tới! Triệu từng người tới!”

“Nô tài tuân chỉ.”

“Làm sao có thể!” Nhan Thế Ninh sửng sốt.

“Sao lại không thể?” Bùi Cẩn cười cười, “Nghe ra thì thật vớ vẩn, nhưng quả thật là phụ hoàng có thể làm chuyện đó.”

“Ông ta, vì sao ông ta lại muốn thích khách ám sát mình với con trai mình!” Dù thế nào Nhan Thế Ninh cũng không dám tin, Diên Đế lại làm chuyện như vậy, không phải điên thì cũng bị choáng váng. 

Bùi Cẩn cũng cảm thấy giống như một câu chuyện cười, nhưng chuyện cười này lại rất có khả năng là chân tướng, cho nên điều này khiến hắn cảm thấy hơi lạnh lẽo, hắn bất giác ôm chặt Nhan Thế Ninh, dùng giọng điệu nhẹ nhàng đến bi thương nói: “Nàng không hiểu ông ta.”

“Ta nghĩ, đấy là một người ra đề thi, vì người thừa kế ngôi vị hoàng đế tương lai mà ra đề.”

Dường như Nhan Thế Ninh có chút rõ ràng, “Lúc thích khách đến, ai sẽ gặp nguy không loạn, lúc ông ta gặp cảnh hiểm nguy, ai sẽ xả thân cứu, đó, ông ấy muốn nhìn thấy điều đó!”

Bùi Cẩn gật đầu, “Ông ta luôn là người không dễ tin tưởng kẻ khác.”

Nhan Thế Ninh hít sâu một hơi, vẫn cảm thấy quá mức điên khùng. Nhưng nếu thật sự là Diên Đế, tất cả cũng có thể thuyết phục, hiểu rõ bố cục trong cung, có thực lực nuôi dưỡng tử sĩ, đồng thời cũng có thể đảm bảo mọi người bình yên vô sự!

“Theo huynh nói như vậy, Thất Vương gia đạt yêu cầu rồi sao?”

“Có lẽ vậy.”

“Vậy đêm qua bệ hạ nổi trận lôi đình đều là giả vờ?” Nhan Thế Ninh nhíu mày nói.

Bùi Cẩn nở nụ cười, “Cha chồng của nàng cũng là một người rất biết diễn trò.”

Nhan Thế Ninh thấy hắn lại có thể chế nhạo Diên Đế liền phát hoảng, nhưng thấy bộ dạng không cho là đúng của hắn cũng thả lỏng dần.

“Đúng rồi, nàng cảm thấy Thất ca và Thái Tử, ai sẽ làm hoàng đế tốt hơn?”

Vấn đề này chỉ sợ là vấn đề đang được thiên hạ bàn luận nhiều nhất, đương nhiên cũng là một vấn đề mịt mờ nhất. Nhưng lúc Bùi Cẩn hỏi lại quang minh chính đại như thế, giống như đang hỏi “Củ cải trắng với cà rốt, cái nào ăn ngon hơn”, điều này làm cho Nhan Thế Ninh hơi im lặng. 

“Huynh có thể hỏi kín đáo một chút không?”

“Vậy nàng nói xem, rốt cuộc là củ nào ăn ngon hơn!” Bùi Cẩn ôm chặt eo nàng.

“Củ cải trắng à, có vẻ như có hơi thủ đoạn độc ác, tương lai làm hoàng đế, nói không chừng sẽ là một bạo quân, mà cà rốt thì…” Không biết thế nào, trong đầu Nhan Thế Ninh hiện ra bộ dạng xinh đẹp có chút ngượng ngùng của thái tử điện hạ, “Cà rốt, cảm thấy có chút do dự thiếu quyết đoán.”

“Vậy củ cải đỏ thì sao?”

Nhan Thế Ninh ý thức được đang nói đến Tiểu Thập Tam, nhếch miệng nở nụ cười, “Bé củ cải rất sợ chết. Khi sợ liền chui vào lòng người ta.”

“Nói như vậy mấy củ cải này cũng không dễ ăn đâu.”

“Ừ.” Nhan Thế Ninh không nghi ngờ điều gì, thuận miệng đáp lại.

Bùi Cẩn đợi chính là những lời này, hắn nhẹ buông tay đặt Nhan Thế Ninh xuống, sau đó cúi đầu hôn tới, “Vậy xem ra ái phi chỉ có thể ăn củ cải ta rồi. Củ cải thơm ngon ăn được lắm, đến đây đi!”

Lúc giữa đôi môi không còn kẽ hở nào thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng kêu của nha hoàn, “Vương gia Vương phi, người trong cung đến.”

“…” Trời ơi, ta nói nhiều vậy làm gì! Vẻ mặt Bùi Cẩn sầu não.

Ở rất xa, Bùi Cẩn đã ngửi thấy hương vị thuộc về cung Cảnh Nguyên, mà lúc hắn đi tới cửa thì đã thấy Thái Tử sải bước từ trong cánh cửa đi ra. 

Sắc mặt Thái tử lạnh nhạt, giữa trán mơ hồ ẩn giấu chút phiền muộn, điều này làm cho vẻ vốn đã dịu dàng của hắn càng khiến cho người ta thêm yêu mến.

“Cửu ca.” Thái tử lên tiếng gọi trước.

Bùi Cẩn vội đáp lễ, lúc này hắn lại là một Hiền Vương nho nhã, “Thập đệ ở đây à.”

Thái tử nhìn thoáng vào điện, không nói gì.

Vương Phúc Niên bên cạnh đúng lúc nói: “Cửu điện hạ vào trước đi.”

Bùi Cẩn nhìn Thái tử, gật đầu.

Bùi Cẩn vừa vào trong đã nhìn thấy trên đất đầy mảnh vụn, lòng không khỏi trầm xuống. 

Diên Đế vẫn như vậy, ngồi bên bàn, nhất cử nhất động đều là phong độ của đế vương. Ông liếc nhìn Bùi Cẩn, ném một bản tấu chương trên bàn cho Bùi Cẩn. 

“Ngươi có gì để nói không!”

Bùi Cẩn nhặt tấu chương trên mặt đất lên, vừa mở ra sắc mặt đã thay đổi, hắn quỳ xuống, nói: “Nhi thần bị oan.”

Diên Đế nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo vô tình, “Năm tên thích khách, ba tên là sát thủ giang hồ, hai tên là nhân sĩ Nam Cương! Hừ, ngươi ở Nam Cương hai năm, thu nạp người thật tốt nhỉ!”

Sắc mặt Bùi Cẩn trở nên trắng bệch, lại không nói nhiều, chỉ nói: “Nhi thần bị oan.”

“Trẫm cho ngươi một cơ hội để giải thích.” Diên Đế lạnh lùng nói.

Bùi Cẩn quỳ gối trên nền gạch đá trơn bóng cứng chắc mà lạnh buốt, khí lạnh từ đầu gối truyền tới đáy lòng, sau một lúc lâu, hắn nặng nề nói: “Nhi thần không có ý với ngôi vị hoàng đế!”

Chỉ mấy chữ, nói năng mạnh mẽ, đúng lý hợp tình, lại mang theo sự tủi thân xót xa không thể nói rõ. 

Ta không muốn ngai vàng, buông bỏ quyền thế, tán hết gia sản, chỉ mong làm một vương gia nhàn nhã, ta hà gì phải hành thích! Hà gì phải giết cha giết huynh!

Chỉ mấy chữ, cũng là toàn bộ những lời giải thích!

Diên Đế nhìn thẳng vào lưng của nhi tử đang quỳ, hắn phát hiện trên mặt đứa con này đã không còn hoảng loạn như lúc đầu, chỉ còn lại vẻ mặt không hề sợ hãi và vô vị. Không chút nào sợ hãi, cũng chẳng có gì. Loại thái độ này khiến Diên Đế có chút gai mắt, hắn híp híp hai mắt, phát hiện ra cho tới bây giờ hắn vẫn không nhìn thấu đứa con này. 

Hai hoàng tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, lòng hắn biết rõ. Mà hai đứa con này, hắn đều có chỗ hài lòng lại có chỗ không hài lòng. Bởi vậy từ đầu đến cuối vẫn không thể ra quyết định.

Vậy thì, để Trẫm xem tấm lòng của bọn chúng đi!

Diên Đế nghĩ như vậy, sau đó hắn quả thật đã làm. Hắn sai Vương Phúc Niên tìm ba tử sĩ, bảo bọn chúng ám sát vào đại yến trung thu. 

Mục tiêu ám sát là Đương Kim Thiên Tử!

Hắn an bày xong chỗ ngồi, ba hoàng tử, cự ly bằng nhau, hắn muốn biết, lúc hắn có nguy hiểm thì ai sẽ tới cứu giúp.

Nhưng kết quả thì, ba tên thích khách lại biến thành năm tên, toàn bộ kế hoạch của hắn đều bị xáo trộn. Tuy là Thất Vương xả thân cứu giá để hắn thấy được sự thành tâm, nhưng đó không phải là kết quả hắn mong muốn. 

Hắn muốn biết, hai tên thích khách còn lại là do ai phái tới?

Ai lại có gan đưa thích khách vào cung như vậy!

Diên Đế sai người tra xét, bản thân lại suy nghĩ, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thể xác định được đáp án. 

Trời sinh bản tính đa nghi nhạy cảm khiến hắn liệt tất cả mọi người vào hàng tình nghi.

Ám sát Thái tử, Cửu vương và Thập Tam, Thất vương là hiềm nghi lớn nhất! Nhưng Diên Đế cũng hiểu rõ đứa con này của mình, nó sẽ không để thiếu sót bày ra rõ ràng như vậy! Huống chi, nó đã xả thân cứu giúp, lòng dạ này cũng thật là quá lớn!

Như vậy thì do Thái Tử gây nên? Cố ý tự ám sát mình, giá họa cho Thất Vương gia? Chuyện như vậy thì rất có thể! Hoàng hậu xem Thất Vương là cây đinh trong mắt nên có thể làm ra chuyện như vậy!

Vì thế, hắn cố ý gọi Thái Tử đến, lạnh lùng chất vấn. Nhưng ai ngờ, Thái tử lại quỳ xuống nói: “Nếu phụ hoàng nghi ngờ thì cứ phế nhi thần đi.”

Phế nhi thần đi! Phế nhi thần đi! Lúc nghe lời này, Diên Đế đã nhiều lần muốn đập nát đồ rửa bút yêu quý nhất bấy lâu nay.

Thái tử luôn luôn mềm yếu nhu thuận lại có thể nói ra những lời đoạn tuyệt hàm chứa uy hiếp như vậy, Diên Đế chỉ cảm thấy khí huyết bị chảy ngược, hận không thể một kiếm đâm chết hắn!

Nhiều năm như vậy, đã uổng công bồi dưỡng hắn rồi!

Đương nhiên, Cửu vương gia cũng bị tình nghi, bởi vì thị vệ đã dâng tấu chương về hai gã thích khách này, giấy trắng chữ đen viết rất rõ ràng:

…Thích khách chính là nhân sĩ Nam Cương! Hơn nữa đã từng gặp Cửu vương gia.

….

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, Bùi Cẩn vẫn quỳ thẳng sống lưng, không nói lời nào. Mà Diên Đế cũng vẫn cứ nhìn hắn, ánh mắt sắc bén như đao.

Cũng không biết qua bao lâu, Diên Đế nhẹ nhàng thở ra, nói: “Ngươi đứng lên đi!”

Bùi Cẩn tạ ơn, đứng lên, loạng choạng. Vương Phúc Niên duỗi tay nâng đỡ.

“Đa tạ Vương tổng quản.” Bùi Cẩn cười dịu dàng mà miễn cưỡng. 

Diên Đế thoáng thấy vết máu trên ống quần hắn và trên những mảnh vụn dưới đất, hơi xúc động, nghĩ đến điều gì lại nói: “Lúc đó, phản ứng đầu tiên của ngươi là bảo vệ con dâu?”

Bùi Cẩn hơi ngẩn ra, hiểu rõ cái mà lão hoàng đế gọi là “lúc đó” rốt cuộc là chỉ cái gì, khẽ gật đầu.

Ánh mắt Diên Đế trở nên thâm thúy, “Lúc đó, bên cạnh ngươi là Thái Tử, đệ đệ của ngươi.”

Bùi Cẩn cúi đầu im lặng, sau một lúc lâu mới nói: “Chuyện xảy ra đột ngột, không kịp suy nghĩ cặn kẽ, mong phụ hoàng thứ tội!”

Chuyện xảy ra đột ngột, không kịp suy nghĩ cặn kẽ, toàn bộ đều nghe theo bản năng, trong lòng ai quan trọng nhất thì liền đi cứu người đó! Lời nói đại nghịch bất đạo, Bùi Cẩn cũng nói vô cùng ung dung.

Diên Đế nhìn hắn thật sâu, suy nghĩ nói: “Ngươi về trước đi, vừa mới thành thân, hãy vui vẻ với con dâu.” Dừng lại một chút, ông lại nói: “Đứa nhỏ Thế Ninh này cũng không tệ, dưới tình huống lúc ấy mà còn muốn bảo vệ Kha nhi.”

Tuy rằng lúc đó Diên Đế cũng bị ám sát, nhưng hắn vẫn chú ý quan sát kĩ phản ứng của mấy vị hoàng tử, sau đó, hắn lại nhìn thấy Thế Ninh ôm chặt Tiểu Thập Tam vào lòng, sau đó Bùi Cẩn lại đứng ra che chắn trước mặt bọn họ.

Đến khi Bùi Cẩn xin cáo lui, Diên Đế thở dài, nói với Vương Phúc Niên: “Tìm thứ gì tốt đưa đến Vương phủ đi!”

“Nô tài tuân chỉ.” Vương Phúc Niên suy nghĩ, dè chừng hỏi, “Bệ hạ, ngài vốn chưa từng nghi ngờ Cửu vương gia, vì sao còn muốn làm như vậy?”

Mặc dù điều tra rõ rằng hai tên thích khách này đã từng gặp Bùi Cẩn, nhưng lúc đó Diên Đế vẫn cười cười không nói gì cả. Sơ hở này quá mức rõ ràng, hơn nữa Bùi Cẩn cũng chẳng có lý do gì để sắp đặt màn ám sát này, hắn không được chút lợi lộc gì cả. Đây rõ ràng là có người cố ý hãm hại, muốn khuấy đục cái hồ này lên mà thôi: Vương Phúc Niên thăm dò, âm thầm phân tích, sau đó hắn lại nghĩ nếu hắn có thể nhìn thấu được như vậy, Diên Đế ắt hẳn đã rất rõ ràng. Ai ngờ, Diên Đế vẫn cực kì nghiêm khắc chất vấn Bùi Cẩn một phen, điều này làm cho hắn có chút khó hiểu.

Diên Đế nghe thấy thắc mắc này, ánh mắt nhìn về phía ngưỡng cửa trở nên ngưng trọng: “Trong bốn nhi tử của Trẫm, khó nhìn thấu nhất là người này. Trẫm luôn muốn biết, trong lòng Cửu hoàng tử đang suy nghĩ cái gì.”

Vương Phúc Niên hiểu ra, đây là Diên Đế thăm dò Cửu vương gia, lão hoàng đế chưa bao giờ yên tâm đối với Cửu vương gia. Nghĩ nghĩ, hắn nói: “Có lẽ trong lòng Cửu Vương gia thật sự chưa từng nghĩ tới những chuyện đó.”

Diên Đế xoay người nhìn hắn, ánh mắt thay đổi. 

Vương Phúc Niên rùng mình, vội nói: “Nô tài lắm lời.”

Ánh mắt Diên Đế trở nên lạnh lùng, sâu thẳm.

Mà bên kia, Bùi Cẩn nhịn đau đi ra, nhịp chân có hơi chênh vênh, nhưng lúc ra đến cửa cung, khóe miệng của hắn thoáng hiện chút ý cười khó hiểu. 

Chọn tập
Bình luận