Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Chương 57

Tác giả: Tô Hành Nhạc
Chọn tập

Edit: Bất Niệm 

Một đêm này, Bắc Đẩu lăn qua lăn lại đến hừng đông mới ăn được Tiểu Tư vào bụng, mà Bùi Cẩn sau khi trở về phòng, tất nhiên cũng quấn lấy Nhan Thế Ninh đòi phúc lợi.

Sáng sớm hôm sau, Nhan Thế Ninh vừa tỉnh dậy đã thấy Bùi Cẩn đang tròn mắt nhìn nóc giường, hai hàng lông mày lộ ra vẻ ưu sầu.

“Đang nghĩ gì?” Nhan Thế Ninh gối đầu lên cánh tay của Bùi Cẩn, nhẹ giọng hỏi.

Bùi Cẩn nói: “Ta đang nghĩ, qua nhiều ngày như vậy rồi, ta cũng nên đi thăm lão Thập một chút.”

“Vậy thì đi đi.”

Bùi Cẩn suy nghĩ một chút, nghiêng đầu, “Hay là nàng đi cùng ta đi?”

Nhan Thế Ninh có điểm kinh ngạc, “Thiếp có thể ra ngoài sao?”

Mang thai ba tháng, bụng nàng đã hơi lộ ra một chút, nếu đi ra ngoài chỉ sợ sẽ bất tiện.

Bùi Cẩn lại nói: “Đã ở nhà mấy tháng liền rồi, chẳng lẽ nàng không thấy nhàm chán sao?”

“Đúng là thiếp muốn đi ra ngoài, nhưng…” Nếu chẳng may bị người ta phát hiện thì bào thai trong bụng nàng sẽ bị nguy hiểm, Nhan Thế Ninh liền lo lắng không thôi, suy tư một lát, nàng cắn răng nói, “Thiếp quyết định tiếp tục ở nhà.”

Bùi Cẩn hiểu rõ tâm tư của Nhan Thế Ninh, không khỏi có chút cảm khái, hắn nắm tay của nàng thật chặt, “Khiến nàng phải lo lắng rồi!”

Nhan Thế Ninh liếc hắn một cái, cười nói: “Chàng biết là được rồi. Đúng rồi, lúc nào về chàng nhớ mua chân giò dầm tương cho thiếp đấy, cả ô mai đường ở đường Ngũ Phúc nữa.”

Vừa nghĩ đến hai món này, Nhan Thế Ninh không tự chủ được liền liếm môi dưới.

Nhìn vẻ háu ăn của nàng, Bùi Cẩn liền ngứa ngáy, nhớ tới cái gì, lại nói: “Có phải gần đây nàng rất thích ăn thức ăn mềm không?”

“Đúng vậy, có vấn đề gì à?”

“Người xưa đều nói nữ mềm nam cay, nàng thích ăn đồ mềm như vậy, liệu có phải là một tên tiểu tử hay không?” Bùi Cẩn vừa nói vừa đưa tay xuống sờ bụng của nàng.

Nhan Thế Ninh thấy hắn càng ngày càng sờ xuống dưới thì vỗ xuống một chưởng, trợn mắt quát, “Chàng bỏ tay ra mau.”

Bùi Cẩn bị nhìn thấu thì cười trừ một tiếng, rời giường mặc quần áo ra cửa.

Haizz… Mặc dù mấy ngày nay đều được ăn thịt nhưng không có đã ghiền như trước đây!

Tô y phường chủ yếu buôn bán ở phía Tây kinh thành, là một nơi bên ngoài thanh lịch bên trong xa hoa, người lui tới phần lớn là phú hào, thương nhân và vương công quý tộc, chủ yếu kinh doanh các loại vật liệu may mặc, nhưng cũng bán ra không ít châu báu đồ cổ.

Ông chủ của Tô y phường họ Tô tên Đạt, tính cách có chút cáo già nhưng trên mặt luôn luôn cười tươi hiền hòa. Lúc này, hắn đang đứng trước quần gẩy bàn tính.

Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa.

Thấy Bùi Cẩn từ trên xe xuống, vẻ mặt Tô Đạt lập tức căng thẳng, vội vàng cất sổ sách đi, sau đó đứng dậy nghênh đón.

“Hóa ra là Cửu gia, ngọn gió nào đem ngài tới đây vậy. Người đâu, mau dâng trà cho Cửu gia! Trà thượng hạng!”

Bùi Cẩn mỉm cười, “Ông chủ Tô khách khí rồi, ta nghe nói chỗ ngươi có một khối Cổ Ngọc hiếm thấy nên muốn xem một chút, ngươi cũng biết là ta rất hứng thú với Cổ Ngọc rồi đấy.”

“A, tại hạ biết, tại hạ biết, vậy Cửu gia, mời ngài vào trong, chúng ta vừa uống trà vừa nói chuyện…”

“Vậy làm phiền ông chủ Tô.” Bùi Cẩn nói, sau đó gật đầu chào vài vị quý tộc quen mặt trong tiệm rồi thản nhiên đi vào trong.

Mấy vị quý tộc trẻ tuổi kia thấy Bùi Cẩn đã đi hẳn vào trong rồi mới nhỏ giọng nói: “Cửu điện hạ đúng là tiêu tiền như nước, thời gian trước vừa mới nghe nói hắn mua vòng cổ ngọc cho Vương phi đấy.”

“Này, này, vậy là ngươi không hiểu rồi, Cửu điện hạ là danh sĩ phong lưu, vàng bạc sao có thể so được với một tiếng cười của mỹ nhân chứ!”

“Vậy ngươi đừng có ngồi nói không nữa, mau móc bạc ra mua chiếc nhẫn này đi! Không phải chỉ có năm trăm lượng bạc sao, hay là ngươi đau lòng!”

“Ta đây là tính toán tỉ mỉ! Hừ, tiểu nhị, nhẫn này còn có loại khác không?”

Vừa vào phòng trong, vẻ mặt của Bùi Cẩn và Tô Đạt lập tức thay đổi.

Tô Đạt tắt ngấm nụ cười hiền hòa, đau khổ nói: “Ông trời của ta, Cửu gia của ta, ngài mau đem người đi đi, ngài để ở đây hại ta cả ngày lẫn đêm đều không ngon giấc.”

Bùi Cẩn khiêu mi nói: “Ta thấy ngươi mặt mày hồng hào, tinh thần sáng láng đấy thôi.”

Tô Đạt nghiêm nghị, “Đó là biểu hiện giả dối!”

Bùi Cẩn gắt giọng: “Đừng nói nhảm nữa, mau dẫn đường đi.”

Tô Đạt bất đắc dĩ, đi đến vách tường bên cạnh đẩy ra một cơ quan. Lập tức, bức tường biến mất, lộ ra một khoảng trống lớn, bên trong là một dãy bậc thang dẫn sâu xuống dưới.

Bùi Cẩn lập tức thay đổi ánh mắt, “Quả là lợi hại.”

Hầm bí mật này thấp hơn mặt sàn rất nhiều, hơn nữa cũng rất rộng rãi, sạch sẽ, thậm chí có nơi còn có chút ánh nắng. Tô Đạt dẫn Bùi Cẩn đến trước một cánh cửa, nhỏ giọng nói: “Hắn đang ở bên trong.”

Bùi Cẩn gật đầu, “Biết rồi.”

“Vậy ta ở ngoài chờ ngươi.”

“Ừ.”

“Bất quá ngươi phải cẩn thận, người làm nói đầu óc hắn hình như có điểm…” Tô Đạt nói đến đây, nhíu mày lại lắc đầu.

Bùi Cẩn nhíu mày, “Có chuyện gì?”

Tô Đạt phất ống tay áo, nói: “Khó mà nói rõ, chính ngươi tự xem đi.”

Trong phút chốc, Bùi Cẩn có chút dự cảm xấu.

Đợi đến khi Tô Đạt đi rồi, Bùi Cẩn mới tra chìa khóa vào ổ…

Trong phòng, Bùi Lâm một thân lam bào, tóc tai có chút rối loạn ngồi cạnh bàn, sắc mặt tái nhợt, bên miệng lại chứa đựng một tia vui vẻ khó hiểu. Nghe được có người mở cửa, hắn hơi giật giật con mắt, đến khi nhìn rõ người tới là ai, thì cong mắt lên, nở nụ cười.

“Cửu ca.” Giọng Bùi Lâm êm ái.

Bùi Cẩn nhìn dáng vẻ yên lặng của hắn thì cảm thấy có chút lạnh sống lưng. Hắn quá bình tĩnh, không kinh ngạc, không hoảng loạn, giống như đã biết trước tất cả mọi chuyện.

Đối mặt với Bùi Lâm như vậy, vẻ mặt Bùi Cẩn có chút căng thẳng, không biết phải ứng đối như thế nào.

Bùi Lâm quay đầu nhìn ra cửa sổ, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như xưa, “Ta vẫn luôn thầm hỏi bao giờ thì Cửu ca mới xuất hiện, ta cho rằng có thể sẽ thật lâu nữa, không ngờ huynh lại tới nhanh như vậy. Ừm, hình như mới có mười hai ngày… Cũng có thể là mười ba ngày, không rõ nữa. Huynh xem nơi này đi, cũng không biết là đêm tối hay ban ngày…”

Bùi Cẩn nhìn Bùi Lâm tự nói tự trả lời, trong lòng có chút trầm trọng, hình như hắn đã hiểu lời vừa nãy của Tô Đạt là có ý gì rồi, nhưng hắn vẫn không dám xác định. Nhấp môi dưới, hắn hỏi: “Làm sao ngươi biết là ta?”

Bùi Lâm quay đầu lại, con ngươi đen nhánh sáng ngời hiện lên chút nhút nhát, thấy Bùi Cần khẽ híp mắt thì cười nói: “Cửu ca, huynh đang sợ cái gì vậy?”

Bùi Cẩn vội vàng định thần. Vừa rồi nhìn thẳng vào ánh mắt của Bùi Lâm, không hiểu vì sao hắn lại có cảm giác mất hồn.

“Cửu ca, huynh không phải sợ, bây giờ ta là tù nhân của huynh, sẽ không thể làm ra chuyện gì được. Huynh xem đi, cho dù  bây giờ cho ta một thanh kiếm, ta cũng không có cách nào sử dụng.” Bùi Lâm vừa nói vừa giơ tay phải lên.

Bùi Cẩn nhìn bàn tay thiếu mất hai ngón của hắn thì run sợ. Ngày đó hắn chỉ nói với Bắc Đẩu một câu, Bắc Đẩu liền cắt hai ngón tay của Bùi Lâm, sau đó, hắn lại mô phỏng nét chữ của Bùi Lâm.

Bắc Đẩu chính là đã dùng hai thứ này để bức tử Hoàng Hậu.

“Điều khiến ta thắc mắc là vì sao Cửu ca lại muốn cắt hai ngón tay của ta?” Bùi Lâm nhíu mày, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nghi hoặc, “Ta đã nghĩ vài ngày, nhưng vẫn không nghĩ ra, về sau nghe được tiếng chuông tang, rốt cuộc ta cũng biết nguyên do là gì.”

Nói đến đây, trên khuôn mặt của Bùi Lâm hiện ra một nụ cười sáng rỡ, “Cửu ca, mẫu hậu của ta chết rồi phải không?”

Bùi Lâm cười rất đơn thuần, giọng nói lại mềm mại, nhưng cảm giác quỷ dị và sợ hãi trong lòng Bùi Cẩn lại không ngừng tăng lên. 

“Bất quá chết cũng tốt, ta không làm Thái Tử nữa, nhất định Mẫu hậu cũng không sống được bao lâu nữa. Đời này, mẫu hậu đã quá mệt mỏi rồi, nhắm mắt sớm chút nào là có thể nghỉ ngơi sớm chút đấy. Chết, cũng chính là giải thoát.” Bùi Lâm buồn bã nói xong, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bùi Cẩn nhìn sườn mặt của hắn, không rét mà run. Đây là Thái Tử mà hắn biết sao? Đây là Bùi Lâm sao? Sao lại có cảm giác như một người hoàn toàn khác thế này.

Đây là tâm như tro tàn, hay là khám phá hồng trần, hiểu rõ ảo diệu của cuộc đời? Nếu không, một người vốn sinh động, hoạt bát sao có thể nói ra những lời như vậy được?

Nghĩ đến cái gì, Bùi Cẩn trầm giọng nói: “Cho nên, Nhan Thế Tĩnh cũng là ngươi giết?”

“Thế Tĩnh?” Giống như nhớ đến chuyện xa xưa, ánh mắt Bùi Lâm có chút mờ mịt, đến khi nhớ ra người tên như vậy, hắn lại mím môi nở nụ cười, “Đúng vậy, nàng sống cũng rất thống khổ, chi bằng chết đi còn hơn.”

Nói xong, Bùi Lâm cúi đầu nhìn tay của mình, có chút ủy khuất lại có chút bi thương nói: “Chính hai bàn tay này đã bóp chết nàng, cũng chính đôi tay này đã đẩy nàng xuống. Haizzz… Đây là đôi tay nghiệp chướng nặng nề… Bất quá có thể giải thoát cho Thế Tĩnh, những thứ nghiệt này cũng đáng.”

Bùi Cẩn có chút buồn cười, hắn đã không thể nào hiểu được tư duy của người trước mặt này rồi.

“Cửu ca, có phải huynh cảm thấy ta rất tàn nhẫn không? Có phải huynh cảm thấy rất ngoài ý muốn không?” Bùi Lâm lại mở miệng.

Bùi Cẩn im lặng, đúng là hắn đã từng hoài nghi Thập đệ của hắn bị ma nhập.

Bùi Lâm mở to hai mắt, nói: “Thực ra, có ai là không tàn nhẫn chứ?”

“Có ý gì?”

“Cửu ca, mấy người chúng ta, có ai không tàn nhẫn đây, ta giết Nhan Thế Tĩnh, nhưng các ngươi lại hại nàng phát điên! Huynh nói xem, rốt cuộc là ai tàn nhẫn hơn ai?” Khóe miệng Bùi Lâm hiện lên ý cười trào phúng.

Bùi Cẩn bị hỏi khó.

Bùi Lâm nhìn Bùi Cẩn thật sâu, ánh mắt trở nên vô cùng bi thương, “Ta chỉ là muốn rời khỏi, chỉ là muốn chạy trốn khỏi chốn lao tù này mà thôi, vì cớ gì mà huynh còn muốn bắt ta trở lại?”

“Ngươi thật sự muốn đi sao?”

“Ta không muốn đi thì nhiều lần thỉnh cầu bị phế bỏ làm gì? Làm gì phải giả chết chạy trốn chứ? Đáng tiếc, đều bị huynh phá hủy.”

“Ngươi không muốn vị trí này sao?” Bùi Cẩn trầm giọng.

Bùi Lâm cười cười, lạnh nhạt nói: “Với ta mà nói, nơi này chẳng qua chỉ là một vũng bùn, một vũng bùn ăn thịt người.”

Bùi Cẩn híp mắt lại, “Nếu ngươi đã cố ý muốn đi, vậy tại sao còn phải mật báo cho Phụ hoàng?’

“Mật báo?” Bùi Lâm nhíu mày, rất nhanh lại bừng tỉnh, nhưng trên mặt không còn ra vẻ giật mình nữa, chỉ mở to con mắt, khẩu khí càng thêm lạnh nhạt, “Thì ra Vương Phúc Niên là người của huynh.”

Bùi Cẩn không thể không tán thưởng, Thập đệ của hắn thật sự rất thông minh! Chỉ cần một chút manh mối thôi mà hắn đã hiểu tất cả, không trách được lúc nhỏ Phụ hoàng lại thương hắn như vậy, cũng liên tục khen hắn thông minh phi phàm!

“Cửu ca, huynh thắng rồi!” Bùi Lâm buông tiếng thở dài, có chút mất hứng thú.

“Ngươi muốn ta chết sao?” Nghĩ tới khả năng này, tâm tình vừa mới trấn định của Bùi Cẩn lại trở nên căng thẳng.

“Không.” Bùi Lâm lập tức phản bác.

Bùi Cẩn hí mắt.

Bùi Lâm mấp máy môi dưới nhưng không nói ra tiếng nào. Tại sao hắn phải mật báo? Là vì muốn hại Cửu ca sao? Cũng không đúng. Nếu Cửu ca ngồi lên vị trí kia tất nhiên sẽ tốt hơn Thất ca. Nếu để Thất ca lên ngôi nhất định sẽ huyết tẩy phe Thái Tử, nhưng vì sao lúc đó hắn lại nói ra đây?

Bùi Lâm ngưng thần suy nghĩ, nhớ đến dáng vẻ phẫn nộ bi thương của Diên Đế thì có chút hiểu ra.

Hắn chọc Phụ hoàng mất hứng, chọc Phụ hoàng tan nát cõi lòng, cho nên, hắn mới muốn đền bù tổn thất. Phụ hoàng liên tục nhìn không thấu Cửu ca, nếu như hắn nói ra chân tướng, Phụ hoàng sẽ không phải phiền não như vậy nữa.

Lý do đơn giản cỡ nào chứ!

Bên này Bùi Lâm còn đang suy tư, bên kia Bùi Cẩn lại mở miệng nói: “Bùi Lâm, có phải ngươi cảm thấy cả đời này của ngươi đều trôi qua trong thống khổ, cảm thấy chỉ có rời đi mới là khoái hoạt không?”

Bùi Lâm giật mình, quay đầu lại.

Bùi Cẩn tiếp tục: “Có phải ngươi cảm thấy tất cả mọi người bên cạnh ngươi đều thống khổ, chỉ có chết mới là cách giải thoát tốt nhất cho họ không?”

Bùi Lâm gật đầu.

Bùi Cẩn nở nụ cười, “Người khác thống thổ, ngươi cảm thấy bọn họ chết đi mới là giải thoát, vậy vì sao ngươi cũng thấy thống khổ nhưng lại không nghĩ chết để giải thoát đây?”

Lúc này, Bùi Lâm bị hỏi khó.

Bùi Cẩn nhìn dáng vẻ của Bùi Lâm liền biết ngay là bản thân đã không đoán sai. Vừa rồi hắn bị tình cảnh quỷ dị làm cho căng thẳng, thiếu chút nữa thì suy nghĩ đại loạn, nguyên nhân chính là vì hành vi khó hiểu của người trước mặt này, mà bây giờ thì hắn đã hiểu rồi!

Ánh mắt của Bùi Cẩn trầm xuống, bước nhanh về phía trước, níu lấy quần áo của Bùi Lâm, sau đó dùng lực xé ra.

“Cửu ca, huynh muốn làm gì?” Bùi Lâm không bình tĩnh nổi nữa, trên khuôn mặt tái nhợt tràn đầy vẻ kinh hoảng.

Khóe miệng Bùi Cẩn lộ ra ý cười trào phúng, sau bóp mạnh lên vết sẹo ở gần tim của Bùi Lâm, “Lần trước, ngươi dùng chủy thủ đâm vào tim, vì sao không đâm sâu một chút? Vì sao không dịch lên trên nửa tấc nữa? À… Là ngươi không muốn chết, là ngươi sợ chết!”

Trên khuôn ngực trắng nõn gầy yếu của Bùi Lâm có một vết sẹo phấn hồng ở gần tim.

Bùi Cẩn phiền chán đẩy Bùi Lâm ngã xuống giường nhỏ, từ trên cao nhìn xuống nói: “Bùi Lâm, ngươi cảm thấy ngươi sạch sẽ đúng không? Kỳ thật, ngươi chính là kẻ dơ bẩn nhất! Sợ chết, tự cho là đúng! Dối trá tới cực điểm! Nếu ngươi không muốn ngôi vị Hoàng đế, ngươi nên nói ra ngay từ đầu chứ không phải chờ đến bây giờ mới nói! Nếu ngươi không muốn cưới Nhan Thế Tĩnh, ngay từ đầu ngươi nên rời xa nàng ta chứ không phải là khiến cho nàng ta kỳ vọng! Ngươi vì tư lợi của mình mà bỏ qua hết thảy, như vậy ngươi liền cảm thấy mình rất cao thượng sao? Bùi Lâm, không cần phải làm ra vẻ như vậy, xấu chết!”

Bùi Lâm kinh hãi. Nhiều năm như vậy, hắn liên tục xây dựng nên một thế giới cực lạc, trong thế giới kia chỉ có một mình hắn nhưng cũng đủ tốt đẹp. Hắn dựa vào tốt đẹp hư vô đó mà sống qua ngày, vốn cho là không cần đếm xỉa đến hỉ nộ ái ố của nhân gian cũng đủ cường đại, không ngờ rằng thế giới của hắn lại yếu ớt như vậy. Bùi Cẩn chỉ nói vài câu mà đã đánh nó tan thành bụi!

Hắn không có tốt đẹp như vậy! Cho nên thế giới kia cũng không còn tốt đẹp nữa!

Hắn là kẻ xấu! Cho nên thế giới hắn xây dựng nên, cũng sinh ra dựa trên sự xấu xí đó…

“Bùi Lâm, ngươi chà đạp lên tâm huyết cả đời của người khác, làm tổn thương những người ủng hộ ngươi, chỉ vì cái ngươi gọi là tự do, giải thoát! Ngươi có biết Mẫu hậu của ngươi chết như thế nào không? Chính vì muốn ngươi được sống mà tự sát! Thâm cung không phải là lồng giam, cũng không phải là vũng bùn, mà là chính ngươi tự phóng đại những thứ tà ác hắc ám đó lên!”

Nói xong, thấy Bùi Lâm mờ mịt thất thần, Bùi Cẩn lạnh lùng cười một tiếng, “Ngươi cảm thấy thâm cung đáng sợ, vậy thì nơi này không có bất kỳ lục đục đấu tranh nào, ngươi có thể tự mình vui vẻ!”

“Bùi Lâm, ngươi ở nơi này tiếp tục ngây ngô đi!”

Nói xong câu cuối cùng, Bùi Cẩn xoay người rời đi, không nguyện nhìn nam tử tuấn tú đang hồn bay phách lạc kia nhiều hơn nữa.

Mà Bùi Lâm nghe được tiếng khóa cửa thì hoàn hồn lại, sau đó bổ nhào đến cửa, hô lớn: “Thả ta ra! Thả ta ra! Không cần phải nhốt ta ở đây!”

Hắn hét khản cổ, đấm rách da tay, cũng không nhận được bất kì tiếng trả lời nào.

Cảm giác trong phòng giống như chết lặng, Bùi Lâm có chút rợn tóc gáy, hắn núp ở góc phòng, cả người dán sát vào vách tường, ánh mắt kinh hoảng mà trống rỗng, “Không cần phải nhốt ta ở đây, ngươi có thể giết ta nhưng không cần nhốt ta ở đây…”

Cả căn phòng, nhưng từ đầu đến cuối đều im lặng, không một tiếng động.

Bùi Lâm cảm thấy trong lòng đang đổ vỡ, ầm ầm nát bấy.

Rất lâu sau, hắn mới ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nói là cửa sổ, nhưng kỳ thật chỉ là một bức tường đá xám xịt lạnh lùng… 

Chọn tập
Bình luận