Edit: Bất Niệm
“Kỳ thật ban đầu là Hoàng Hậu dựa vào Thịnh gia, phe cánh Thái Tử lớn mạnh như vậy cũng là do có Thịnh gia chống đỡ sau lưng, những chuyện này tất nhiên là không ai biết được, nếu không phải do ta đã cứu Bắc Đẩu, chỉ sợ đến bây giờ ta cũng chưa biết gì.”
“Đã như vậy thì tại sao Thịnh gia lại ngã được?”
Bùi Cẩn chỉnh lại góc chăn cho Nhan Thế Ninh, nói, “Nguyên nhân rất phức tạp, nhưng chủ yếu nhất là vì thế lực của Thịnh gia ngày một bành trướng, bắt đầu đe doạ đến triều chính, hai bên nổi lên xung đột về lợi ích, Thịnh gia và phe Thái Tử bắt đầu mâu thuẫn với nhau. Phụ hoàng vốn cũng có ý định đè ép Thịnh gia trong đầu, sau đó thì bị người trong phe Thái Tử biết được, bọn họ tất nhiên là muốn phủi bỏ sạch sẽ mọi quan hệ với Thịnh gia. Nhưng quan hệ rắc rối như vậy, làm sao có thể nói hủy bỏ liền hủy bỏ được? Vì vậy, phe Thái Tử liền ra tay đánh đòn phủ đầu, trước khi Phụ hoàng có hành động thì bọn họ đã thu thập tất cả chứng cứ phạm tội của Thịnh gia, trong đó quan trọng nhất tất nhiên là chứng cứ mưu phản! Vì sợ bị dính líu, bọn họ dứt khoát kéo theo hơn một nửa người trong triều xuống nước. Nàng biết rồ đấy, thế lực của Thịnh gia lớn như vậy, dĩ nhiên là sẽ quan hệ với rất nhiều quan viên trong triều. Theo ta được biết thì lúc ấy trong số tất cả quan viên lớn bé trong triều, cũng chỉ có vài người là không nhận hối lộ của Thịnh gia.
Vì thế, cho dù Phụ hoàng có giận dữ thì cũng không thể xử tội một nửa quan viên của Đại Thanh được, chỉ có thể chĩa mũi nhọn vào một mình Thịnh gia, vì thế phe Thái Tử thuận lợi thoát thân.”
Nhan Thế Ninh im lặng phân tích lời nói của Bùi Cẩn, sau đó nói, “Cho nên nói, Thịnh gia bị xử tử cả gia tộc là do bị đồng minh bán đứng, đúng không?”
“Đúng vậy, lúc đầu Phụ hoàng chỉ là muốn đè ép Thịnh gia xuống, chứ không phải hoàn toàn diệt trừ, bởi thế lực của Thịnh gia quá lớn, Thịnh gia mà đổ thì cả Giang Nam cũng đổ theo, chuyện này đối với đại sự quốc gia không tốt chút nào! Phe Thái Tử trình lên bằng chứng mưu phản của Thịnh gia đã chạm đến ranh giới của Phụ hoàng, không tịch thu tài sản, đuổi cùng giết tận cả nhà Thịnh gia thì Phụ hoàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua!” Nói đến đây, Bùi Cẩn đột nhiên quay đầu lại, cười với Nhan Thế Ninh một tiếng, “Ta nói cho nàng biết một bí mật.”
“Cái gì?” Thấy hắn thần thần bí bí, Nhan Thế Ninh chắc chắn bí mật này cũng không khỏ, nói không chừng còn rất dọa người cũng nên!!
Quả nhiên, Bùi Cẩn cúi xuống tai nàng, thấp giọng nói ra, “Bí mật này, ngoại trừ ta và Phụ hoàng ra, những người biết được đều đã chết.”
“A..” Tim Nhan Thế Ninh run lên.
Bùi Cẩn buồn bã nói, “Nàng biết không, Tiên Đế vốn muốn nhường ngôi vị Hoàng đế cho Hoàng thúc của ta, Phụ hoàng của ta là sửa lại thánh chỉ mới chiếm được cái ngai vàng này đấy!”
Nhan Thế Ninh mở to hai mắt, “Chuyện này là thật sao?”
Bùi Cẩn khẽ vuốt cằm.
“Làm sao chàng lại biết được? Bệ hạ đăng cơ đã ba mươi năm rồi, lúc đó chàng còn chưa ra đời mà.” Bùi Cẩn nói trừ hắn và Bệ hạ ra thì không còn ai biết nữa, vậy thì là ai đã nói cho hắn biết, không thể nào là Bệ hạ tự nói ra được.
Không biết là nhớ ra cái gì mà vẻ mặt Bùi Cẩn có chút hoảng hốt, “Những chuyện này, người kia cũng không nói rõ ràng, lúc ấy ta nghe cũng không hiểu lắm, sau này trưởng thành rồi, nhớ lại mới hiểu được lời của hắn là có ý gì..”
Hoàng thúc của Bùi Cẩn, từng là Trấn Nam Vương, sau khi Diên Đế đăng cơ thì bị điều đến kinh thành, nói là cùng hưởng vinh hoa phú quý, kì thực chính là một loại giam lỏng. Nhưng Diên Đế đối ngoại quá tốt, cho nên thế nhân đều cho rằng Hoàng thượng yêu thương người đệ đệ không quyền không thế của mình.
Trấn Nam Vương, tên như mặt chữ, đã từng là một đại tướng rong ruổi sa trường. Đại loạn ở Nam Cương ba mươi năm trước, chính là do hắn bình định. Có điều sau khi bị bắt đến kinh thành hưởng vinh hoa phú quý, anh khí trên người từ từ bị tiêu tán, ý chí chiến đấu cũng bị tiêu hủy. Trong mười hai năm, hắn từ một danh tướng cái thế, trở thành một Vương gia cả ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo liễu, sống mơ màng qua ngày. Mọi người từ từ quên mất hào quang chiến thắng của hắn, chỉ nhìn thấy được cuộc sống phong lưu phóng đãng của hắn, sau đó, từ kinh ngạc chuyển sang tiếc nuối, bi ai, khinh thường, cuối cùng hoàn toàn quên lãng hắn.
Song lúc gần sáu tuổi, Bùi Cẩn lại rất thân thiết với vị Hoàng thúc này, bởi vì mỗi lần gặp nhau, Hoàng thúc đều nâng hắn lên, xoay vài vòng trong không trung, sau đó lại hỏi xem hắn có cao lên hay không. Khi đó, thậm chí Bùi Cẩn còn cảm thấy Hoàng thúc mới đúng là phụ thân của hắn, bởi vì Diên Đế chưa bao giờ thân thiết với hắn như thế.
Thế nhưng một ngày, hắn lại tận mắt nhìn thấy người đã từng rất thân thiết với mình lại ngã gục xuống, chết ngay trước mặt mình.
Năm hắn sáu tuổi, Hoàng Hậu sinh hạ Thái Tử, trong cung mở thịnh yến. Sau khi say rượu, Trấn Nam Vương kéo tay Bùi Cẩn nói, “Đi, thúc dẫn cháu đi cưỡi ngựa!”
Hai người đi đến bãi cưỡi ngựa, Trấn Nam Vương ôm hắn ngồi lên một con ngựa cao lớn, sau đó bắt đầu giục ngựa lao nhanh. Trong tiếng gió gào thét, Bùi Cẩn nghe Hoàng thúc nói, “Tiểu Cửu, Hoàng thúc thật sự rất thích cháu, nhưng Hoàng thúc lại không giúp được cháu! Hiện tại, Thái Tử đã ra đời rồi, ngôi vị Hoàng đế chắc chắn sẽ thuộc về nó! Haizz… thật sự là đáng tiếc, ta từng nghĩ sẽ nhìn thấy cháu lên ngôi Hoàng đế! Sớm biết rằng như vậy, lúc trước ta sẽ không làm như không biết Phụ hoàng của cháu sửa thánh chỉ… Aizz, Tiểu Cửu, Phụ hoàng cháu… vẫn cho là ta không biết đấy! Ha ha, Phụ hoàng cháu chính là một tên đầu đất, nhiều năm như vậy rồi còn phòng ta như phòng kẻ địch, nếu ta thật sự muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế cùng hắn, ta có thể dễ dàng bỏ xuống binh quyền, mặc cho hắn bày bố sao? Nhưng sao hắn có thể hung ác như vậy đây, nhiều năm như vậy, đem ta hủy thành như vậy!… Phụ hoàng của cháu rất hung ác!! Tiểu Cửu, về sau, cháu cũng phải thân thiết với hắn đấy!!”
Tiếng gió nức nở nghẹn ngào, có mấy lời nghe không rõ lắm, có mấy lời lại nghe không hiểu lắm, Bùi Cẩn sáu tuổi ngồi trên lưng ngựa, cẩn thận lắng nghe lời thì thầm không biết là thật hay giả của Hoàng thúc. Đến khi hắn cảm thấy mệt mỏi, không chịu nổi nữa, Hoàng thúc liền quay ngựa trở về.
“Tiểu Cửu, cháu ngồi chờ ở đây, Hoàng thúc cưỡi ngựa thêm một lát nữa, mười hai năm qua, ta chưa từng cưỡi ngựa thoải mái như vậy. Tiểu Cửu, chờ thúc trở lại!”
Bùi Cẩn vẫn nhớ như in những lời này, bởi vì, đó là những lời cuối cùng trên đời này của Hoàng thúc.
Ngày đó, hắn ngồi đợi rất lâu nhưng vẫn không thấy Hoàng thúc trở lại, cho đến khi hoàng hôn buông xuống, mới nhìn thấy cung nhân thị vệ vội vàng, hấp tấp chạy vào trong rừng. Khi đó, hắn cũng không biết đã phát sinh chuyện gì, chỉ biết là, từ đó về sau, Hoàng thúc không còn xuất hiện nữa.
Thật lâu sau đó, hắn hỏi Trân quý phi thì mới biết được rằng, Trấn Nam Vương say rượu cưỡi ngựa, con ngựa bị trượt chân, đá hắn xuống đất, đầu đập trúng đá…
….
Nhan Thế Ninh im lặng nghe Bùi Cẩn kể lại chuyện cũ, càng nghe càng cảm khái, quay đầu nhìn lại thấy hốc mắt Bùi Cẩn đã có chút ướt át, liền vươn tay cầm chặt tay của hắn.
Bùi Cẩn cười một tiếng, ra hiệu mình không sao, “Về sau ta cho người đi điều tra sự tích về Hoàng thúc, không nghĩ rằng lại huy hoàng như thế. Thúc ấy bình định đại loạn ở Nam Cương khi mới hai mươi tuổi, đến nay ở Nam Cương vẫn còn một tấm bia to tưởng nhớ thúc ấy. Lúc đến Nam Cương, nơi ta ở lại chính là biệt viện do thúc xây dựng trước kia. Hoàng thúc của ta, thật sự là một người rất tốt. Mà Phụ hoàng của ta.. lại là một người hung ác!!”
Nhan Thế Ninh ảm đạm, vì quyền thế, Diến Đế không từ thủ đoạn nào, tổn hại tình thân, vứt bỏ đạo nghĩa. Từ xưa đến nay, Đế vương đều như vậy, nếu như Bùi Cẩn leo lên vị trí kia, có phải cũng có thể như vậy hay không?
“Bất quá, lời nói của Hoàng thúc lại nhắc nhở ta rất nhiều. Hoàng thúc nói thúc không giúp được ta, kỳ thật, thúc đã giúp ta tất cả. Hoàng thúc nói cho ta chân tướng mọi việc, để ta sớm có đề phòng, có thể đi trước người khác một bước! Lần trước nàng nói ta hiểu Phụ hoàng quá rõ, đó là bởi vì muốn sống sót dưới mắt của Phụ hoàng, không thể không cân nhắc thấu triệt về Phụ hoàng!” Nói đến đây, Bùi Cẩn có chút bất đắc dĩ, con trai và phụ thân chung sống với nhau mà còn phải cẩn thận như vậy, quả thật là bi kịch của nhân gian.
Dừng một chút, hắn lại nói, “Ta biết rõ Phụ hoàng có bao nhiêu mưu cầu danh lợi quyền thế, có bao nhiêu để ý đến ngai vàng, người nào muốn cướp đoạt, chắc chắn đều phải chết vô cùng thê thảm! Cho nên, sau khi phe Thái Tử vạch trần âm mưu mưu phản của Thịnh gia, Phụ hoàng liền không cố kỵ đến kế hoạch ổn định Giang Nam nữa mà chỉ muốn diệt trừ tận gốc cái u nhọt này! Mà Thất ca lại biểu hiện khát vọng đối với ngai vàng quá rõ ràng, như vậy sẽ chỉ khiến Phụ hoàng càng thêm bài xích mà thôi!”
Nhan Thế Ninh thở mạnh một hơi, trước kia nàng cho rằng tranh đấu ở Tướng phủ đã đủ đáng sợ rồi, không ngờ tranh đấu trong cung lại càng khiến người ta cảm thấy lạnh giá cả người.
“Vậy chuyện Thịnh gia mưu phản rốt cuộc là thật hay giả?” Nhan Thế Ninh lại hỏi.
“Là thật hay là giả, đến nay vẫn không thể nào biết được. Năm đó, Bắc Đẩu không nhúng tay vào chuyện của Thịnh gia nên không biết nhiều, mà những người khác của Thịnh gia đều đã chết cả rồi, cho nên không một ai biết năm đó Thịnh gia là thật sự muốn làm phản, hay chỉ là vật hy sinh cho người khác!”
“Vậy bây giờ chàng chuẩn bị đối phó với Hoàng Hậu như thế nào?” Ngay từ đầu Bùi Cẩn đã muốn bức Hoàng Hậu nói ra, có thể hắn sẽ bắt bà ta phải nói ra chuyện Thịnh gia, như vậy nhất định Bùi Cẩn sẽ liên hệ hai việc với nhau, sau đó hắn sẽ làm gì tiếp theo nữa đây?
Bùi Cẩn cười nói, “Nếu như người hại chết Mẫu phi của ta không phải là Hoàng Hậu, như vậy thù hận giữa ta và bà ta cũng không quá lớn, nhưng Bắc Đẩu lại hận bà ta thấu xương. Nếu không phải do bọn họ, Thịnh gia cũng sẽ không thê thảm như vậy.”
“Ý của chàng là muốn để Bắc Đẩu ra tay?”
“Ừ. Ta đã đồng ý với hắn, sẽ để cho hắn báo thù.”
“Hắn sẽ làm như thế nào?”
Bùi Cẩn híp mắt, nói, “Mấy ngày nữa, Thái Tử sẽ rời Kinh đến Hoàng lăng, Bắc Đẩu sẽ ra tay vào lúc đó.”
Nhan Thế Ninh gật đầu, sau đó lâm vào trầm tư.
Bùi Cẩn thấy thế thì hỏi, “Nàng đang suy nghĩ gì vậy?”
“Thiếp đang nghĩ, nếu như có người tra ra được thân phận của Bắc Đẩu, sau đó bẩm báo với Bệ hạ, vậy chàng…” Cả nhà Bắc Đẩu bị tịch thu tài sản, xử trảm toàn bộ, Bùi Cẩn lại dám trái ý chỉ đến cứu người, nếu như bị Diên Đế biết được, chỉ sợ tất cả sẽ bị phá hủy.
Bùi Cẩn nghe vậy cũng tối mắt lại, một hồi lâu sau mới trầm giọng nói, “Vậy thì nỗ lực giấu diếm bí mật này đi!”
Lúc này, ngoài cửa truyền tới thanh âm của nha hoàn.
“Chuyện gì?” Bùi Cẩn đứng dậy hỏi.
“Bẩm Vương gia, vừa rồi có người đến phủ báo tin, nói Tướng phủ bị cháy.”
Bùi Cẩn cùng Nhan Thế Ninh hai mặt nhìn nhau, cảm thấy không ổn.
Trận hỏa hoạn ở Tướng phủ, cháy hết một ngày một đêm, ai cũng không cứu được, chỉ có thể đứng ở xa nhìn lại, than tiếc. Đại trạch từng giàu có nhất kinh thành mà nay lại bị cháy không còn hình dáng gì, một trận mưa lớn trút xuống, lộ ra một mảnh cháy đen thê thảm. Ba vị chủ nhân, mười bốn nô bộc trong phủ đều bị lửa thiêu cháy đen.
Sau khi biết được mọi chuyện từ miệng Bùi Cẩn, Nhan Thế Ninh run sợ hồi lâu, thanh âm thê lương cuối cùng của Nhan Chính một lần nữa vang lên bên tai nàng.
“Con về đi!!”
Con về đi!
Nhan Thế Ninh mơ hồ có thể hiểu được ý nghĩa sau những chữ này, đồng thời cũng đoán được nguyên nhân của trận hỏa hoạn kia.
Nhan Chính, đến cuối cùng lại thay nàng che giấu tất cả chân tướng!
Cái chết của Nhan Thế Tĩnh, cho dù không phải là do nàng gây nên nhưng nàng cũng hết đường chối cãi. Huống chi, nếu như những hạ nhân kia đem chuyện này nói ra ngoài, Diên Đế sẽ biết tất cả mọi việc đã xảy ra hôm đại hôn, phủ Hiền Vương cũng không tránh khỏi có liên quan!
Trong lòng Nhan Thế Ninh không rõ là tư vị gì, đấy chính là phụ thân, người mà không quan tâm đến nàng, người khiến mẫu thân nàng muốn quên đi nhưng lại ghi nhớ cả đời, người mà nàng đã oán hận vài chục năm, cuối cùng lại dùng phương thức như vậy để đền bù lại cho nàng!
Mẫu thân nàng bị hại chết, Khang Hoa chết, Nhan Thế Tĩnh chết, Nhan Chính chết, Tướng phủ từng huy hoàng một thời, cứ thế bị hủy diệt!!
Từ nay về sau, ngoại trừ Bùi Cẩn, Nhan Thế Ninh nàng không còn nơi nào để nương tựa nữa!
Không, ai biết tương lai sẽ thay đổi ra sao chứ, không có chỗ dựa, vậy thì tự bản thân nàng cố gắng đi!!
Nhan Thế Ninh hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ.