Edit: Bất Niệm
…
Bùi Cẩn quyết định tiếp tục ngủ đông. Hắn vừa âm thầm triệu tập thế lực ẩn núp trong kinh thành, vừa yên lặng chờ đợi thánh chỉ được ban xuống. Thế nhưng thánh chỉ lại chậm chạp không tới, điều này khiến Bùi Cẩn trải qua dày vò chưa từng có.
Có thánh chỉ, hắn mới có thể hành động. Không có thánh chỉ, cái gì hắn cũng không làm được!
Quá trình ngủ đông quá đau khổ, mỗi khắc, mỗi canh giờ đều bị kéo dài vô hạn, Bùi Cẩn chờ đợi trong Vương phủ, cảm thấy một ngày dài như một năm. Mỗi lần thấy ánh mắt thâm trầm của Bùi Cẩn, Nhan Thế Ninh cũng sốt ruột theo.
Tin tức trong cung không ngừng truyền đến, nhưng lại không có tin tức nào quan trọng. Thân thể Diên Đế lúc tốt lúc xấu, tình tình khó bề phân biệt. Bệ hạ tiếp tục không gặp người, phong tỏa tin tức. Điều này khiến tất cả mọi người không hiểu, bao gồm cả Bùi Cẩn và Nhan Thế Ninh, nhưng lại ngoại trừ Bùi Chương và Mục quý phi.
Sống chết gian nan giống nhau!
Buổi sớm hôm nay, mây đen mấy ngày liền rốt cuộc cũng tan đi, Bùi Cẩn cuối cùng cũng tìm ra điểm mấu chốt.
Sau khi rà soát một loạt khả năng, cuối cùng trải qua mạo hiểm rất lớn, Vương Phúc Niên cũng đem bí mật truyền ra!
…
Vương Phúc Niên một mực tìm kiếm cơ hội truyền bí mật ra ngoài. Nhưng mỗi lần Bùi Cẩn tiến cung, hắn đều đang ở trong tẩm điện của Diên Đế, không có cách nào đi ra ngoài! Ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không có, thì nói gì đến chuyện đưa đồ vào tay Bùi Cẩn! Nhưng mắt thấy tình thế ngày càng không ổn, hắn lại không nhịn được!
Vương Phúc Niên là một người vô cùng cẩn thận, lại là người vô cùng tiếc tính mạng, cho dù có âm thầm trợ giúp Bùi Cẩn, nhưng mỗi lần liên lạc, hắn đều tự mình thực hiện, không bao giờ mượn tay người khác! Mà bây giờ, tự tay thực hiện là không thể nào, chỉ có thể dựa vào người khác!
Nhưng hoàng cung to như vậy, “người khác” nào đáng tín nhiệm đây, hơn nữa, còn phải hết sức cẩn thận?
Vương Phúc Niên rà soát từng người một, kết quả, không có một ai tính tình cẩn thận hết!
Đứng trong cung điện suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Vương Phúc Niên cắn răng quyết định, lựa chọn một người.
Ai ư?
Chính là cung nữ Tiểu Như chỗ Mục quý phi!
Vì vậy, chạng vạng tối, sau khi dùng cơm xong, Vương Phúc Niên nhanh chóng chạy tới hoa viên kia. Lúc này chính là thời điểm Tiểu Như tới đây cho mèo ăn.
Rất may mắn, Tiểu Như tới đúng hẹn.
Vương Phúc Niên không kịp hàn huyên, chỉ đem khăn gấm đặt vào tay Tiểu Như, trầm giọng nói: “Sáng mai ngươi chạy đến con đường trước Cảnh Minh cung, đem khăn này giao cho Cửu Vương phi! Nhớ không được cho ai biết chuyện này, nếu không, ta và ngươi đều phải chết không có chỗ chôn!”
Vương Phúc Niên đánh cuộc, chính là đánh cuộc vận khí, đánh cuộc lòng người!
…
Chính câu “ta và ngươi đều phải chết không có chỗ chôn” đã hoàn toàn uy hiếp được Tiểu Như. Nàng nắm chặt khăn tay trong tay, cảm thấy nặng ngàn cân, nàng có dự cảm mình sắp bị cuốn vào dòng nước xoáy kinh người, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, cũng sẽ bị thôn tính đến không còn xương cốt!
Cho nên, một đêm đó, Tiểu Như mất ngủ.
Tình thế trong cung quá phức tạp, nàng không hiểu; vì sao Vương Đại tổng quản lại muốn giao khăn tay cho Cửu Vương phi, nàng cũng không biết. Đến khi trời rạng sáng, nàng mới hạ quyết tâm.
Nàng không biết Cửu Hiền vương, cũng không biết Cửu vương phi, nhưng nàng biết Vương Đại tổng quản! Vương Đại tổng quản rất tốt với nàng, như vậy là đủ rồi!
Vì thế, sáng hôm sau, nàng tránh khỏi tầm mắt của các cung nữ khác, chạy đến con đường nhỏ trước Cảnh Minh cung chờ đợi từ sớm.
Bùi Cẩn tiến cung thỉnh an nhất định phải đi qua con đường này!
Vương Phúc Niên, đánh cuộc thắng!
….
Lúc nhìn thấy cung nữ lạ mặt kia, cả Bùi Cẩn và Nhan Thế Ninh đều nghi hoặc, đến khi nghe được câu “Đây là Vương Đại tổng quản bảo nô tỳ mang cho ngài”, trong mắt cả hai đều hiện ra ánh sáng nóng rực.
Đến khi cung nữ kia thi lễ cáo lui rồi biến mất phía sau hòn non bộ, Nhan Thế Ninh vội vàng mở khăn ra, đọc xong nội dung trong khăn, nàng trợn tròn mắt: “Đây là ý gì?”
Trên khăn gấm, chỉ có một câu thơ xiêu xiêu vẹo vẹo: “Hai người ngẩng đầu cười, chỉ nói là cố nhân.”
Bùi Cẩn vẫn chưa hết kích động, hắn biết rõ đây là do Vương Phúc Niên làm, hắn cẩn thận, Vương Phúc Niên càng cẩn thận hơn, lần này, vì muốn đưa bí mật ra ngoài, Vương Phúc Niên đã không sợ hãi bại lộ chính mình! Nhưng, khăn này, rốt cuộc là Vương Phúc Niên muốn nói gì? Bùi Cẩn nhìn khăn, nhất thời không hiểu nổi.
Nghĩa trên mặt chữ, chính là hai người vô tình đụng phải nhau trên đường, ngẩng đầu lên, hóa ra lại là bạn cũ. Vậy đến tột cùng bên trong ẩn hàm điều gì?
Hắn lật xem khăn gấm vài lần, vẫn không nhìn ra được manh mối nào, cuối cùng, ánh mắt hắn rơi vào trên câu thơ kia. Cân nhắc từng câu từng chữ, phỏng đoán, Bùi Cẩn dường như đã nghĩ sâu hết mấy tầng nghĩa của mấy từ này, đột nhiên, hắn nhớ ra một chuyện!
A, là hắn nghĩ quá phức tạp!
Học vấn của lão Vương không cao, mỗi lần lão Vương viết gì lên giấy đều chọn từ biểu đạt ý tứ một cách trực tiếp nhất, bây giờ lại viết thơ, hẳn phải là chuyện rất nghiêm trọng! Nghiêm trọng đến mức dù có tin tưởng giao việc này cho người khác, lão Vương vẫn phải ẩn giấu nội dung chân chính đi! Nhưng năng lực có hạn, cho nên thủ đoạn tất nhiên cũng sẽ không quá cao minh. Vậy rốt cuộc là gì?
Đáp: Thơ giấu đầu!
Đến khi nhìn hai chữ đầu tên, lông mày Bùi Cẩn lập tức nhíu lại: “Hai? Chỉ?”
Có nghĩa gì?
Bỗng nhiên hắn vừa cười, vừa nhớ tới khẩu âm phương Nam lúc nói chuyện của Vương Phúc Niên. Sau đó, hắn híp hai tròng mắt lại, nhẹ nhàng đọc lên bốn chữ: “Hai, chỉ. Hai, chỉ.”
Bùi Cẩn là người cực kỳ thông minh, sau khi phá giải ẩn hàm của câu thơ xong, hắn liền rõ ràng cả ván cờ của Diên Đế! Sau đó, hắn run sợ.
Phụ hoàng! Quả thật là quá độc ác!
Nghe Bùi Cẩn giải thích xong, Nhan Thế Ninh cũng kinh ngạc không thôi: “Bệ hạ thực sự là quá điên cuồng!”
Bùi Cẩn cười nói: “Đúng thế, quả thật là điên cuồng! Bất quá, chuyện này cũng phù hợp với tính cách của Phụ hoàng!”
Nghĩ đến cái gì, Nhan Thế Ninh lại hỏi: “Nếu đúng như chàng nghĩ, vậy thì Bùi Chương phải sớm đã có động tĩnh mới đúng! Cái tính tình kia, không thể nào sau khi biết lại ngồi im được!”
Một câu nói, nhắc nhở Bùi Cẩn, hắn nhìn cả hoa viên tươi đẹp, trầm ngâm không nói. Bùi Chương đúng là có dục vọng đáng sợ với quyền lực, nếu như biết Diên Đế lựa chọn nhường ngôi cho hắn, nhất định Bùi Chương sẽ nhanh chóng có phản ứng!
Uy Quốc công nghĩ tới chuyện kia, Bùi Chương nhất định cũng sẽ nghĩ tới!
Vậy thì sao bọn họ vẫn rất yên lặng?
Bùi Cẩn và Nhan Thế Ninh liếc mắt nhìn nhau, hai bên đều có đáp án.
…Bọn họ có người trong cung!
“Chàng thử nói xem, sẽ là ai?” Lúc lâu sau, Nhan Thế Ninh mới thấp giọng hỏi.
Bùi Cẩn suy nghĩ một chút, nói: “Biết rõ tình trạng thân thể của Phụ hoàng, chỉ có lão Vương và bốn Thái y. Trừ lão Vương ra, chỉ còn bốn người. Như vậy, chỉ cần tìm hiểu xem là ai trong bốn người đó!”
Nhan Thế Ninh cắn môi dưới, đột nhiên cũng tà ác nở nụ cười: “Chàng nói xem, nếu như biết ván cờ của mình bị quấy rồi, Bệ hạ sẽ có phản ứng như thế nào?”
Bùi Cẩn nhíu mày, nói: “Có lẽ, sẽ càng thêm điên cuồng.”
Hai người lần nữa nhìn nhau cười.
Một lát sau, Bùi Cẩn nhớ tới một sự kiện, lại nói tiếp: “Trước kia ta còn tưởng nửa kế hoạch của mình không có đất dụng võ, bây giờ nhìn lại, quả thật là có lợi vô cùng. Tình thế bây giờ lại càng có lợi hơn!”
Nhan Thế Ninh thấy hắn nhắc tới việc này, nhịn không được véo hắn một cái, cả giận nói: “Mỗi lần hỏi chàng, chàng đều không thành thực khai báo!”
Đúng là lúc trước Bùi Cẩn đã từng nhắc qua chuyện này với Nhan Thế Ninh, nhưng lại không nói tỉ mỉ, hắn chỉ nói thời cơ chưa tới, chưa thể nói được, Nhan Thế Ninh tò mò vô cùng, sống chết gặng hỏi, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra được gì!
Chàng không nói cho ta, hừ, ta cũng không muốn biết!
Bùi Cẩn thấy Nhan Thế Ninh lại có vẻ giận dữ, bèn hé miệng cười một tiếng, nói: “Nàng nói xem, hiện tại thứ Thất ca muốn nhất là gì?”
Nhan Thế Ninh không hiểu vì sao hắn lại hỏi cái này, nàng nâng mí mắt, có chút buồn bực.
Bùi Cẩn tự trả lời: “Hiện tại, chỉ sợ hắn đang chờ đợi ta rơi vào ván cờ của Phụ hoàng.”
“Cho nên?”
“Cho nên, chúng ta sẽ thỏa mãn tâm nguyện của hắn!”
…
Hai vợ chồng chậm rãi đi trên đường nhỏ, vừa đi, vừa cẩn thận nói nhỏ. Khi đi đến chỗ đông người, lại đều tự bảo trì trầm mặc, giả bộ bi thương lo lắng. Đi đến bên ngoài tẩm cung của Diên Đế, lại phát hiện đã có không ít người.
Tiểu Thập Tam đã lâu không gặp cũng có mặt.
Tiểu Thập Tam thấy hai người, khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhíu chặt bỗng nhiên vui vẻ, sau đó liền lôi kéo tà áo Nhan Thế Ninh, “Cháu trai đâu?”
“À… Cháu trai đang ngủ ở nhà!” Nhìn vẻ mặt mong đợi của Tiểu Thập Tam, Nhan Thế Ninh thực không đành lòng nói ra lời này.
Quả nhiên, Tiểu Thập Tam nghe vậy, mặt lại nhíu chặt.
Hắn rất nhớ cháu trai Tiểu Điểu!
…….
Mấy ngày liên tục, Bùi Chương vẫn còn sợ hãi trong lòng, nếu không phải Mục quý phi bảo hắn chờ, đi tìm Đổng thái y chứng thực, như vậy hiện tại chỉ sợ hắn đã mất mạng rồi!
Bùi Chương không thể không bội phục, tâm cơ của Phụ hoàng hắn thật sự là đáng sợ! Vì nghi ngờ hắn, Phụ hoàng lại có thể thiết hạ một ván cờ như vậy!
Phụ hoàng là đang khảo nghiệm dục vọng đối quyền lợi và tấm lòng trung quân hiếu phụ của bọn họ! Mà hắn, thiếu chút nữa đã bị quyền lợi che mắt, thiếu chút nữa đã phạm phải sai lầm lớn!
Thật may! Thật may!
Bùi Chương nhìn trời xanh trên cao, ngoài may mắn ra, lại cảm thấy sự phấn chấn sống sót sau tai nạn!
Đại nạn không chết tất có phúc, hắn có thể tránh thoát nguy hiểm lớn như vậy, chứng tỏ vị trí kia không còn xa nữa! Hiện tại, hắn không cần làm gì hết, chỉ cần chờ lão Cửu đứng ngồi không yên, tự động lộ ra chân tướng là được!
Hắn không tin, sau khi biết được nội dung thánh chỉ, lão Cửu sẽ không hợp tác!
Tưởng tượng ra kết cục chết không toàn thây của của Bùi Cẩn, Bùi Chương cực kỳ cao hứng. Bất quá, rất nhanh hắn lại nghĩ tới một khả năng, nếu như Bùi Cẩn không có động tĩnh thì sao? Nếu như Bùi Cẩn thật sự vô tâm với vị trí kia thì sao?
Ván cờ này của Diên Đế thực ra rất dễ phá giải, biết bỏ đi dục vọng là có thể đạt thành đại sự! Nếu như lão Cửu không làm gì, như vậy, hắn chính là không thắng cũng không thua! Như vậy, ván cờ kia chẳng phải sẽ hoàn toàn vô nghĩa sao?
Càng nghĩ, Bùi Chương càng nhíu chặt chân mày, hận không thể lập tức ném đám người Bùi Cẩn vào cung!
Ngay lúc này, sau lưng có người đến gần, hóa ra là tâm phúc của mình.
“Vương gia, bên phía Cửu Vương gia có động tĩnh!”
“A?” Bùi Chương mở to hai mắt, vội la lên: “Nói mau! Lão Cửu đã làm gì?”
Tâm phúc thấy chủ tử gấp gáp như vậy, cũng không nói nhảm nữa, vội vàng kể lại toàn bộ tình báo.
Kể từ khi biết được Bùi Cẩn cất giấu người xung quanh phủ Hiền Vương, Bùi Chương liền để tâm vào chuyện này, sau đó liên tục phái người âm thầm theo dõi, ý đồ thu thập thêm manh mối. Đến khi biết được nội dung thánh chỉ, hắn càng cho người theo dõi chặt chẽ hơn, bởi hắn nghĩ, nếu như Bùi Cẩn có động tác thì những người vây quanh hắn nhất định cũng sẽ có động tác! Chỉ cần theo dõi những người này, Bùi Cẩn tất nhiên là chạy không thoát!
Đối với việc này, Bùi Chương thể hiện hắn là người tâm tư kín đáo! Sau khi đốc thúc xuống phía dưới, thuộc hạ dưới tay hắn càng thêm nâng cao tinh thần đi theo dõi những người kia!
Đợi lâu như vậy, cuối cùng đối phương cũng có phản ứng!
Bắt đầu từ tối hôm qua, phủ Hiền Vương đột nhiên xuất hiện thêm rất nhiều khuôn mặt xa lạ, những người kia sau khi đi vào cửa hàng, phần lớn đều không trở ra, cũng có vài người vào trong một lát sau đó liền rời đi, sau đó liền biến mất trong kinh thành rộng lớn! Chỉ cần theo dõi là có thể phát hiện, địa điểm cuối cùng trước khi những người này biến mất chính là nhà của những người thuộc phe Hiền vương! Hơn nữa, những người này đều có thân thủ bất phàm, thân mang các loại vũ khí lợi hại! Cộng tất cả lại, không ngờ lại đạt tới mấy trăm người!
Mấy trăm người thân thủ bất phàm, từng nhóm một xuất hiện ở phủ Hiền vương, lại biến mất ở chỗ những người thuộc phe Hiền vương, bọn họ muốn làm gì?
Bùi Chương nghe tin tình báo xong, lập tức hưng phấn, đến khi nghe nói tối qua có vài chiếc xe ngựa dừng lại ở những cửa hàng kia, ánh mắt của hắn quả thực là muốn bốc cháy lên.
“Ngươi nói cái gì? Trong xe ngựa toàn bộ là cung nỏ và mũi tên sao?”
“Đúng vậy! Đây là do người của chúng ta phát hiện được!”
Nghe vậy, Bùi Chương cười to! Tốt, lão Cửu, ngươi thực sự muốn hành động đúng không? Ha ha ha, ta chờ ngươi đã lâu!
Suy nghĩ một chút, hắn lại phân phó: “Các ngươi tiếp tục theo dõi phủ Hiền vương và những người có liên quan cho ta, chỉ cần có một tia gió thổi cỏ lay cũng phải lập tức báo lại với ta!… Còn nữa, những người thuộc phe Cửu vương cũng phải theo dõi!”
Phe Cửu vương, tuy gần đây rất bình tĩnh nhưng không cần nghĩ cũng biết bên trong là sóng ngầm mãnh liệt, chỉ cần ta nhẹ nhàng chọc ra một vết rách, chỉ sợ thế lực phía dưới sẽ phun trào ra!
Được rồi, chúng ta cứ mỏi mắt mong chờ đi!
Trong mắt Bùi Chương lần nữa dấy lên quang mang nóng rực!
…
Bùi Chương càng nghĩ càng thấy tốt đẹp, hắn đợi một ngày, lại đợi thêm một ngày, đợi đến khi mất hết kiên nhẫn, bởi vì sau khi có động tĩnh, phủ Hiền vương lại trở lại hoàn toàn yên tĩnh!
Là sự yên tĩnh trước bão táp sao? Hay là lão Cửu định rút lui?
Bùi Chương cắn răng, có chút thấp thỏm.
Đến khi phát hiện lại thêm một ngày nữa trôi qua, hắn không ngồi yên nổi nữa, kéo tâm phúc tới, nghiêm nghị hỏi: “Gần đây bên Cửu vương gia không có động tĩnh gì sao?”
Tâm phúc cẩn thận trả lời: “Xác thực không có động tĩnh.”
“Một chút cũng không có sao?”
Tâm phúc suy nghĩ một chút, nói: “Thật không có, nhưng gần đây phủ Cửu vương thường đi lấy nước ở mấy nhà gần đó.”
“Đi lấy nước?”
“Đúng vậy, nhưng tiểu nhân đã điều tra, không có gì khả nghi.”
“Vậy còn những người thuộc phe Cửu vương thì sao? Uy Quốc công thì sao? Cũng không có động tĩnh gì sao?”
“Cũng không có.” Tâm phúc đau khổ trả lời.
Bùi Chương nghe mà phiền lòng, phất tay cho tâm phúc đi xuống.
Lão Cửu! Rốt cuộc ngươi đang làm cái gì!?
Ngay lúc Bùi Chương đứng ngồi không yên, rốt cục cũng có tin tốt truyền đến! Nửa canh giờ trước, các đại doanh của phe Cửu vương đồng loạt có động tĩnh, những người ẩn thân bên ngoài phủ Cửu vương cũng đồng loạt lộ diện. Mỗi người đều rất nghiêm túc, thần bí khó lường, giống như đang chờ đợi gì đó xảy ra…
Chờ đợi điều gì? Nghe được tin tức từ thuộc hạ, Bùi Chương lập tức phấn chấn, sau đó, hắn kết luận, tối nay, lão Cửu sẽ hành động!
Nghĩ tới đây, Bùi Chương vội vàng hạ chỉ thị, lệnh cho mọi người võ trang đầy đủ, tùy thời hành động!
Có điều…
Một canh giờ trôi qua, hai canh giờ trôi qua, phủ Cửu vương vẫn im lặng như cũ.
Bùi Chương vội vàng gọi tâm phúc tới: “Những tin tức kia không sai chứ?”
Tâm phúc thề son sắt: “Tuyệt đối không sai!”
Bùi Chương mím môi hồi lâu, cuối cùng trầm giọng phân phó: “Ngươi mang người đến canh giữ xung quanh phủ Hiền vương, không được để bất cứ ai ở bên trong ra ngoài! Bản vương, lập tức tiến cung!”
Vốn muốn đợi ngươi tiến cung rồi mới thu thập ngươi, nhưng ngươi lại dùng dằng, không chịu hành động, ta đành phải tự đi thu thập nhân chứng, vật chứng vậy!
…
Bên trong phủ Cửu vương, Bùi Cẩn và Nhan Thế Ninh đang đánh cờ, nghe ám vệ truyền tin tới, Bùi Cẩn liền nhếch môi cười với Nhan Thế Ninh.
“Ái phi, cá đã mắc câu.”
Nhan Thế Ninh cũng hé miệng cười một tiếng, sau đó hạ quân cờ trong tay xuống, híp mắt nói: “Chiếu tướng!”