Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Chương 46

Tác giả: Tô Hành Nhạc
Chọn tập

Edit: Bất Niệm

Nhan Thế Ninh lập tức ngốc, nàng kinh ngạc sờ sờ bụng mình, giống như không thể tin được, “Thiếp, có?”

Bùi Cẩn cười đắc ý, “Bảo sao gần đây nàng luôn kêu mệt mỏi như vậy.”

Nhan Thế Ninh vẫn có chút phản ứng không kịp, nàng luôn cảm thấy thời điểm nàng mang thai còn cách bây giờ rất xa, nhưng không ngờ đột nhiên lại có thế này. Đây chính là hài tử của nàng và Bùi Cẩn sao?

Bụng cũng không có gì thay đổi, nhưng bây giờ Nhan Thế Ninh lại có cảm giác rất lạ lùng. Đột nhiên, nàng ngẩng đầu lên, bất an nhìn Bùi Cẩn, “Bùi Cẩn, có nên sinh đứa bé này hay không?”

“Sao?” Bùi Cẩn bị hỏi khó.

Nhan Thế Ninh nói, “Khang Hoa quận chúa và Hoàng Hậu hạ âm quỳ cho thiếp không phải là vì khiến thiếp mang bầu rồi chết sao… Đợi đã, không đúng, Bùi Cẩn, thiếp nhớ tới một việc!”

“Bùi Cẩn, lúc ở Tướng phủ, lúc thiếp hỏi Khang Hoa quận chúa chuyện này, phản ứng của bà ta rất lạ..”

Nghe Nhan Thế Ninh nói xong, Bùi Cẩn khẽ nhíu mày, “Ý của nàng là người hạ âm quỳ là một người khác?”

Nhan Thế Ninh nghiêm trọng gật đầu.

“Vậy thì là ai chứ?”

Nhan Thế Ninh suy nghĩ một chút, nói, “Lúc ấy người mang lư hương đến cho thiếp chọn là Thế Tĩnh, nói là do Hoàng Hậu nương nương ban thưởng. Chẳng lẽ là do Hoàng Hậu làm? Nhưng cũng không đúng, Hoàng Hậu và Khang Hoa là cá mè một lứa, nếu như muốn hại thiếp thì nhất định sẽ không giấu diếm.”

Càng nghĩ, Nhan Thế Ninh càng cảm thấy kỳ lạ, càng nghĩ càng kinh hãi, nàng vốn tưởng rằng người muốn hại mình chỉ có tỷ muội nhà Khang Hoa, không nghĩ tới còn có một người khác đứng phía sau hạ độc thủ!

Bùi Cẩn cầm tay của nàng trấn an, nhưng hai tròng mắt âm trầm lại tiết lộ nội tâm đang náo loạn của hắn, bởi vì hắn vừa nghĩ tới một khả năng.

Nếu như Khang Hoa không phải là người hại Nhan Thế Ninh, thế thì kết luận cho rằng Hoàng Hậu hại chết Trân quý phi cũng có khả năng không đúng!

Nhưng Bắc Đẩu đã nói rằng âm quỳ là cực kỳ quý hiếm, điều chế âm quỳ cũng rất phức tạp, cho nên không phải ai cũng có được!

Theo dõi kẻ thù lâu như vậy, đến nay lại phát hiện ra đây không phải là kẻ thù chân chính, tim Bùi Cẩn đột nhiên gia tốc trong ngực. Là ai mà lòng dạ lại sâu như vậy, thủ đoạn độc ác như vậy, có thể đùa bỡn hắn bằng đấy năm?

Bỗng dưng, Bùi Cẩn chợt nhớ đến một nam nhân cao cao tại thượng.

Sau lưng lạnh toát, nếu quả thật là Phụ hoàng, thì thật sự là quá đáng sợ!

Nhan Thế Ninh thấy Bùi Cẩn xuất thần thì có chút bất an, nàng khẽ nhéo tay của hắn, nói, “Bùi Cẩn, chàng đang nghĩ gì vậy?”

Bùi Cẩn hoàn hồn, thấy vẻ mặt lo lắng của Nhan Thế Ninh, hắn chậm rãi thở ra một hơi, thấp giọng nói, “Ta đang nghĩ, người hạ âm quỳ cho nàng và Trân quý phi có khi nào là Phụ hoàng hay không.”

Khẩu khí trầm ổn nhưng lại tràn ngập bi thương, Nhan Thế Ninh thấy hắn như thế thì trong lòng mềm nhũn.. Cho tới bây giờ, hắn đều là một dạng bất cần đời, cợt nhả, hoặc là ôn hòa kính cẩn, bất kể là như thế nào cũng chưa bao giờ thấy hắn bi thương như bây giờ.

Lời của Bùi Cẩn cũng khiến nàng kinh hoảng, nàng đã sớm biết Diên Đế lạnh nhạt với Bùi Cẩn, nhưng nếu như Diên Đế thật sự là người đã hạ âm quỳ thì không phải chỉ đơn giản là lạnh nhạt! Đây chẳng khác gì đang giết hại con nối dõi của Bùi Cẩn, khiến hắn đoạn tử tuyệt tôn!!

Phải là cừu hận lớn đến nhường nào mới khiến Diên Đế tàn nhẫn đến vậy đây!!

Bùi Cẩn không tranh, không cầu xin, không màng danh lợi, nếu như hồi báo lại hắn là như thế thì chẳng khác nào dùng dao nhỏ cắt từng miếng thịt trên người hắn xuống! Nhan Thế Ninh run sợ, đau lòng, thấy Bùi Cẩn mím chặt môi thì cũng hiểu hắn đang rất thống khổ… Nàng đứng dậy, bất chấp đau đớn trước ngực, ôm lấy cổ của hắn, sau đó ngẩng đầu lên, dán môi mình vào môi của hắn.

“Bùi Cẩn, không sao hết, không sao hết. Không cần suy nghĩ nữa, chàng còn có tiểu sư tử, còn có tiểu tiểu sư tử ở đây nữa!!”

Bùi Cẩn có cảm giác như đang rơi xuống vực sâu tuyệt vọng, được Nhan Thế ôm như vậy, hắn liền có cảm giác như mình được kéo lên khỏi miệng vực. Hắn ôm nàng thật chặt, vùi đầu vào cổ của nàng, tham lam một chút hơn ấm duy nhất còn sót lại của bản thân.

Đúng thế, là một chút hơi ấm duy nhất còn sót lại!

Từ nhỏ đã bị Diên Đế lạnh nhạt, cả hoàng cung to lớn cũng chỉ có Trân quý phi mới khiến hắn cảm nhận được một chút ấm áp. Năm hắn mười hai tuổi, Trân quý phi chết thảm càng khiến hắn cảm thấy thế gian rất đen tối. Về sau, hắn bị ân sư mang ra khỏi hoàng cung, chuyển đến Tuyên Thành, nói là tu dưỡng tâm tình, nhưng thật ra là thê lương bỏ mạng nơi đất khách. Chính thời điểm cuộc đời hắn đen tối nhất, một tiểu nha đầu nhảy vào trong đường hầm của hắn, sau đó hoàn toàn bước vào trong thế giới của hắn.

Bùi Cẩn vĩnh viễn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Nhan Thế Ninh, khi ấy tóc nàng rối bù, một đôi mắt đen bóng loáng long lanh, y phục xộc xệch lộ ra một cánh tay trắng trẻo mập mạp, rõ ràng là khờ ngốc vô cùng nhưng lại luôn giả bộ mình là người tinh ranh. Sau khi biết được mình bị khi dễ thì lập tức xù lông, nhe răng trợn mắt giống như muốn nhào lên cắn hắn. Khi đó, Bùi Cẩn đã cảm thấy nha đầu này rất giống một con sư tử nhỏ hoang dã.

Tiểu sư tử.. Về sau hắn luôn gọi nàng như vậy. Bất kể là tại viện nhỏ ở Tuyên Thành hay thâm cung đại viện nơi Kinh thành, mặc kệ nàng là dã nha đầu hay cô nương hiền thục, nàng vẫn là tiểu sư tử của hắn.

Bùi Cẩn nhìn chằm chằm màn gấm, đột nhiên rất buồn bực, ai bảo hắn lại thích nàng chứ?

Ngay từ đầu chẳng qua chỉ là cảm thấy chơi rất thú vị, cảm thấy nha đầu kia ngây ngốc không tim không phổi cho nên mới muốn khi dễ nàng, dù sao trong thế giới của hắn, có quá ít người nói cười liền cười, nói trở mặt liền trở mặt. Nhưng sau này tại sao hắn lại thay đổi?

Bùi Cẩn cẩn thận suy nghĩ nhưng vẫn không nghĩ ra. Hắn chỉ nhớ rõ lúc Diên Đế tứ hôn Doanh tiểu thư cho mình, hắn cũng không có cảm giác gì, nhưng đến khi Doanh tiểu thư mất, hắn lại thở phào nhẹ nhõm, sau đó tự nhiên nhớ tới tiểu sư tử ở Tuyên Thành. Bùi Cẩn nhớ lúc ấy suy nghĩ trong lòng hắn là: Tiểu sư tử kia chắc cũng trưởng thành rồi!!

Về sau Tuyên Thành bị lũ lụt, hắn chủ động đi trước cứu lũ, ngoại trừ việc né tránh triều đình, có phải cũng là vì muốn tới thăm nàng hay không?

Rõ ràng là hắn có thể ở tại đại viện nhà cao cửa rộng nhưng hắn lại chạy tới nhà ân sư, sau đó gõ cửa nhà cách vách bắt nàng khi đó đang ngủ trưa phải dậy bưng trà rót nước cho hắn..

Nhìn nàng trừng mắt nhe răng với mình, hắn lại cảm thấy sau này cứ như vậy cũng không tồi. Đợi nàng lớn thêm chút nữa, lấy nàng về nhà cũng rất được.

Sáu năm trước, ý nghĩ ấy lần đầu tiên hiện lên trong đầu hắn, nhưng chỉ chợt lóe rồi biến mất, bởi vì lúc ấy chính hắn cũng cảm thấy ý nghĩ này rất hoang đường.

Dù gì hắn cũng là Hoàng tử, Phụ hoàng tuyệt đối sẽ không cho phép hắn cưới nàng. Mà nàng thì sao có thể chấp nhận làm trắc phi hoặc thị thiếp chứ?

Huống chi, tính tình nàng như vậy, sao có thể thích hợp với hoàng cung được.

Vì thế, hắn liền chôn ý nghĩ này xuống.

Nhưng lúc hắn quay lại Nam Cương, mới biết rằng Dung thị đã qua đời, còn nàng thì đã bị người nhà đón tới kinh thành, lúc đấy hắn chợt phát hiện ra mọi chuyện đã thay đổi. Vì vậy, hắn mới cho người đến Tướng phủ thu thập tin tức, biết được nàng bởi vì có trở ngại về thân phận mà khó lòng xuất giá thì hắn rất không hiền hậu mà nở nụ cười, đồng thời cũng âm thầm tính toán thời gian, định chờ qua thêm một năm nữa, đợi hắn giải quyết xong chuyện ở Nam Cương, hắn sẽ lập tức trở về Kinh thành lấy nàng về nhà. Nhưng thời hạn một năm còn chưa hết, hắn lại nhận được tin báo về chuyện của Thái Tử và Nhan Thế Tĩnh, do đó hắn cũng không tiện ở lại Nam Cương nữa, lập tức chạy như bay về kinh… Thái Tử cưới Nhan Thế Tĩnh, chắc chắn Thất ca sẽ ra tay với tiểu sư tử!!

Như vậy làm sao được chứ!!

Từ sáu tuổi đến mười tám tuổi, từ tiểu nha đầu biến thành thục nữ, mặc kệ nàng làm bộ làm tịch trước mặt người khác ra sao, ở trước mặt hắn, nàng vẫn chỉ có một bộ dáng giương nanh múa vuốt mà thôi. Giống như hắn, mặc kệ trước mặt người khác giả nhân giả nghĩ như thế nào, trước mặt nàng lại luôn tháo mặt nạ xuống, lộ ra vẻ mặt gian trá vô sỉ.

Luôn luôn có vài người có thể khiến ngươi nguyện ý móc tim móc phổi, thẳng thắn với họ, mà với Bùi Cẩn hắn lại bất hạnh hơn người khác, bởi vì hắn chỉ có một người khiến hắn nguyện ý làm như vậy.

Nghĩ đến đây, Bùi Cẩn buông lỏng mi tâm đang nhíu chặt ra, sau đó cắn nhẹ lên lỗ tai của Nhan Thế Ninh, vô sỉ nói, “Đang giữa ban ngày mà ái phi lại yêu thương nhung nhớ bổn vương như vậy sao? Hay là nàng muốn làm cái gì khác nữa? Phu quân thật sự không hiểu nha!!”

Nhan Thế Ninh đang mải nghĩ xem nên an ủi Bùi Cẩn như thế nào, đột nhiên nghe được một câu như vậy thì cứng đờ cả người, lập tức đẩy hắn ra sau, thấy vẻ mặt dâm tà của hắn thì theo bản năng nâng chân phải lên đá tới, “Chàng là tên khốn khiếp!!”

Lại bị hắn chơi xỏ!!

Bất quá lần này Nhan Thế Ninh đã quên mất vết thương trên ngực, nàng vừa cử động một chút, ngực lập tức bị căng đau, sắc mặt của nàng ngay lập tức trở nên trắng bệch.

Bùi Cẩn thấy thế thì hoảng sợ, “Nàng có sao không?”

“Ô ô, ngực thiếp đau. Bụng cũng đau. Ô ô, toàn thân đều đau!!” Nhan Thế Ninh ra sức kêu rên.

Bùi Cẩn vội vàng chạy ra gọi Bắc Đẩu.

Sau khi bôi thêm thuốc cho Nhan Thế Ninh xong, Bùi Cẩn đi theo Bắc Đẩu ra ngoài, bởi vì hắn vừa nhớ tới  một chuyện đặc biệt trọng đại.

“Nói, vết thương kia phải bao lâu mới lành?”

“Hai tháng.”

“Nói, có thai có phải không nên “gì kia” không?”

Bắc Đẩu liếc hắn một cái, gật đầu.

Bùi Cẩn cắn răng, “Vậy lúc nào mới có thể?”

Bắc Đẩu đảo mắt, đỏ tai, sau đó ánh mắt trở nên kỳ lạ… Vì sao Vương gia lại trở thành một tên tinh trùng lên óc rồi? Suy nghĩ một chút, Bắc Đẩu mới lên tiếng nhắc nhở, “Phúc Khánh lâu là một địa điểm tốt.”

“?”

“Mười tháng hoài thai, sau đó còn cần hai tháng tĩnh dưỡng, cho nên trong vòng một năm, ngươi hoặc là cố gắng chịu đựng, hoặc là…”

Nhìn Bùi Cẩn giận dữ bỏ đi, khóe miệng Bắc Đẩu khẽ nhếch lên… Quân tử báo thù, mười năm không muộn.

Mang thai ba tháng là có thể sinh hoạt vợ chồng bình thường, ta biết rõ đấy thì làm sao??

Biết rồi cũng không nói cho ngươi!

Hừ!!

Bắc Đẩu thu thập đồ xong, đang muốn xoay người rời đi thì nhìn thấy nha hoàn “Tỉnh táo” đang đứng ở một bên.

“Bắc Đẩu tiên sinh, tiên sinh đã từng đến Phúc Khánh lâu rồi sao?” Tiểu Tư chớp chớp mắt hỏi.

Bắc Đẩu ưỡn thẳng sống lưng, “Không có!!”

Tiểu Tư nhíu mày, “Vậy vì sao ngài lại nói Phúc Khánh lâu là một địa điểm tốt?”

“Nghe nói!” Bắc Đẩu hơi chần chừ rồi mới nói ra.

Tiểu Tư gật đầu, “Nô tỳ biết mà, người như Bắc Đẩu tiên sinh sao có thể đến loại địa phương đó được.”

“Ừ.” Bắc Đẩu lấy được khẳng định của Tiểu Tư thì trong lòng rất thoải mái, nếu không phải bị Bùi Cẩn bức hiếp, còn lâu hắn mới đến chỗ đó!!

Ai ngờ, Tiểu Tư lại nhanh chóng sâu kín nói ra một câu, “Nghe nói thức ăn ở đó rất đắt tiền, nô tỳ thấy Bắc Đẩu tiên sinh keo kiệt như vậy, làm sao có thể cam lòng đến đó dùng cơm được.”

“… Ta keo kiệt ở chỗ nào?” Bắc Đẩu buồn bực.

Tiểu Tư chỉ vào y phục của hắn, “Chẳng phải một năm bốn mùa ngài đều chỉ mặc một bộ xiêm y màu đen này sao?”

Bắc Đẩu thấy Tiểu Tư rất bình tĩnh nói ra nghi vấn, đột nhiên có cảm giác không nói nên lời.

Ai bảo hắn một năm bốn mùa chỉ mặc một bộ xiêm y? Chẳng qua là tất cả y phục của hắn đều chung một kiểu dáng, một màu sắc mà thôi!

Mà thôi!!! Mà thôi!!! Có được không hả trời!!!

– – – – – Bổ sung thêm – – – – –

Câu chuyện nhỏ về Bắc Đẩu

Ông chủ Tô: Ấy, đây không phải là Bắc Đẩu sao? Sao hôm nay lại có thời gian rảnh đến đây thế?

Bắc Đẩu nhìn trời.

Ông chủ Tô: Tới mua y phục hả? Vẫn lấy kiểu dáng và màu sắc giống trước kia đúng không?

Bắc Đẩu: … Này… Đổi cái khác đi!!

Chọn tập
Bình luận