Trên đời này hoàng cung chính là nơi hoa lệ nhất cũng là nơi nguy hiểm nhất, ở bên trong có người nào không cẩn thận từng ly từng tí, bo bo giữ mình chính là đạo lý để sống còn, chỉ sợ không cẩn thận thì khó giữ được mạng, nhưng vẫn lục đục đấu đá lẫn nhau, liều chết thực hiện tâm cơ, để cho mình bò lên cao, chiếm được một chút ưu thế, một chút quyền thế.
Thôi Bán Hạ cho rằng, sinh mệnh không được đảm bảo an toàn nhất ở trong cung chính là những người được gọi là ngự y.
Ngự y, danh xưng này nghe cũng thật oai nha! Chỉ có thầy thuốc y thuật cao siêu mới vượt trên người khác mà xứng đến bên phục vụ hoàng thượng… Mẹ kiếp, chỉ có bọn thiếu não mới có thể nghĩ như thế!
Ngự y không giống với bác sĩ hiện đại, bác sĩ nếu sơ sẩy mà khiến bệnh nhận chết, cũng không có chuyện muốn bác sĩ đền mạng, dù sao tai họa do trời cũng luôn không ngăn cản được, nhưng nếu ngự y mà có điểm sơ xuất… Ai sẽ giảng thiên tai nhân họa với ngươi! Kiếp này không có chuyện đạo lý đúng sai, mà phải là người có đặc quyền, với lại nếu không đúng dịp, trừ bỏ những kẻ không được người trong hoàng thất sủng ái, gần như toàn bộ những người con lại chính là những kẻ có đặc quyền nha!
Bệnh một chút là kêu người đến, nếu nói trị không được lại bị uy hiếp chặt đầu, ngự y lại phải quỳ xuống xin tha mạng. Chữa khỏi thì coi là chuyện tất nhiên, chữa không khỏi thì đầu sẽ không còn, làm ngự y có cái gì tốt? Một chút tôn nghiêm cũng không có.
Khó trách các ngự y trong Thái Y viện người người mặc dù còn chưa đến năm mươi tuổi nhưng không đầu tóc bạc trắng thì cũng trọc một nửa, mặc kệ có dưỡng sinh như thế nào cũng vô dụng, đây là áp lực do hoàn cảnh tạo ra nha!
Thôi Bán Hạ yên lặng nhìn vị Phan ngự y vừa đi vào Thái Y viện kia, lúc vừa đến Thái Y viện lưng còn thẳng tắp, mới đi có một thời gian mà giờ lưng đã sụp xuống rồi, hai chân run rẩy dáng vẻ suy yếu, dùng giọng nói run run kêu: “Tiểu Bán Hạ, lấy giúp ta chén trà nóng đi.”
Thôi Bán Hạ đứng bên cạnh một cái hình nhân, nàng đang tập châm cứu trên người hình nhân này, vừa dán đất sét đỏ lên người hình nhân giả làm huyệt đạo, vừa lẩm nhẩm nhớ vị trí của chúng —
Tuy rằng y thuật là do nàng bị buộc phải học, nhưng mà nàng cũng học thật vui vẻ. Kiếp trước là đại tỷ hắc đạo giết người, kiếp này lại làm đại phu cứu người, thật đúng là trời đất trêu ngươi.
Nàng cũng từng là người nắm quyền lực trong tay đó! Thôi Bán Hạ ở trong lòng cảm thán, buông khăn ướt mới dùng để lau tay xuống, rồi cầm lên bình trà bạc hà vừa pha xong rót ra chén đưa cho Phan ngự y.
Bình trà bạc hà này là nàng pha sau khi thái hậu truyền Phan ngự y tới xem bệnh đó, chờ khi trở lại sẽ giúp ông thư giãn cả thể xác lẫn tinh thần.
Phan ngự y hít sâu một hơi hương bạc hà, nhấp thêm một ngụm, giọng nói lại trở về vẻ tươi mát hàng ngày: “Ai, Tiều Bán Hạ đúng là tri kỷ của ta, đã sớm pha trà chờ ta trở về.” Thật hâm mộ lão Thôi nha! Có chất nữ (cháu gái) hiểu chuyện như vậy.
Nghe được ba chữ Tiểu Bán Hạ, Thôi Bán Hạ lại muốn trợn mắt. Nàng giờ cũng đã là thiếu nữ hai mươi ba tuổi rồi, nhưng ngày ngày vẫn bị kêu Tiểu Bán Hạ Tiểu Bán Hạ, nàng chống cự cũng vô dụng, bởi xét về mặt tuổi tác của những người này thì nàng cũng có thể gọi họ một tiếng tổ phụ (ông nội), ở cái Thái Y viện này, vai vế của nàng là nhỏ nhất.
“Phan gia gia, thái hậu không sao chứ?” Nghe nói thái hậu đột nhiên bất tỉnh, đây chính là đại sự, Từ Ninh cung lập tức truyền gấp Phan ngự y tới chuẩn bệnh cho thái hậu.
Vốn sức khỏe của thái hậu nếu có bất kỳ ốm đau không thoải mái gì sẽ do A Công Thôi thần y phụ trách, nhưng mà A Công vừa lúc xuất cung đi hái thuốc, chắc là phải chừng một tháng nữa mới về, mà lẽ dĩ nhiên thì người có y thuật chỉ thua kém A Công một bậc – Phan ngự y sẽ phải đảm đương.
“Không có việc gì, thái hậu chỉ nhất thời nóng giận tức khí mà ngất xỉu, châm cứu một chút là tỉnh táo lại ngay.” Có điều thái hậu khi tỉnh táo lại càng giận tím mặt, bộ dạng giận dữ khiến mọi người sợ đến run rấy, chỉ lo không cẩn thận thì tiêu đời.
Nói đến nguyên nhân khiến thái hậu tức giận… “Ai, trong cung gần đây thật không yên tĩnh nha!” Phan ngự y lắc lắc đầu. Hoàng thượng xuống tay với gia tộc thái hậu đang gây huyên náo lớn.
“Tiểu Bán Hạ, thời gian này nếu không có việc gì thì đừng có chạy lung tung, gắng hết sức ở lại trong Thái Y viện, tránh cho không cẩn thận lại chuốc lấy phiền toái lên người.” Phan ngự y dặn dò. Mặc dù thân phận Thôi Bán Hạ không tầm thường, thế nhưng hiện tại Thôi ngự y không có ở trong cung, không có ai che chở cho nàng.
“Đã biết.” Gần đây chiều đình xôn xao, ít nhiều cũng rơi vào tai Thôi Bán Hạ. Phan ngự y là đang qua tâm nàng, nàng đương nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Sao nàng lại không hiểu việc mình an ổn sống trong hoàng cung này suốt thời gian qua là nhờ Thôi thần y.
Ngay từ đầu nàng vốn không hiểu vì sao mà hoàng đế, thái hậu đều đối với Thôi thần y khách khí như vậy, về sau mới biết, A Công nhà nàng chính là từ Y Tiên cốc trên giang hồ tới.
Y Tiên cốc này địa vị rất cao, dù là triều đình hay người trong giang hồ đều rất mực kính trọng. Nghe nói người sáng lập ra Y Tiên cốc vốn có giao tình với khai quốc tiên tổ xưa kia, bởi vậy Y Tiên cốc đời đời phái một người đến hoàng cung, chuyên xem bệnh cho hoàng thất.
Triều đình đối với thầy thuốc từ Y Tiên cốc cũng vô cùng tôn kính, bởi vậy Thôi thần y cũng được xưng là ngự y, nhưng lại không giống với những ngự y bình thường khác, bởi thế nên người có quan hệ với Thôi thần y như Thôi Bán Hạ nàng, địa vị của đứa cháu gái này trong hoàng cung dĩ nhiên cũng không tầm thường.
Hơn nữa, Thôi Bán Hạ còn là đệ tử thân truyền của Thôi thần y, trước mắt tuy vẫn mang thân phận tập sự, nhưng người trong Thái Y viện có thể nói là nhìn Thôi Bán Hạ lớn lên, cũng đều nhìn rõ năng lực của nàng. Tuy nói là môn sinh tập sự, nhưng nàng cũng đã tiếp thu đến bảy tám phần bản lãnh của Thôi thần y, không kém cỏi như bọn hắn luôn lo sợ bước vào quan tài bất cứ lúc nào, hiện tại thứ mà Thôi Bán Hạ còn thiếu chỉ là kinh nghiệm mà thôi.
Kinh nghiệm phải nhờ vào thời gian tôi luyện. Bình thường Thôi ngự y xem bệnh đều đưa Thôi Bán Hạ theo bên người, thế nhưng Thôi ngự y lại không để cho bất cứ ai trong Thái Y viện mang nàng theo khi đang chuẩn bệnh… Chất nữ là của ông ta, cho nên đương nhiên chỉ có ông ta mới bảo hộ tốt.
Nghĩ đến ham muốn bảo hộ cháu gái hơi có vẻ điên cuồng của Thôi ngự y, Phan ngự y chỉ biết lắc đầu. Dù có bảo hộ thế nào đi nữa, Tiểu Bán Hạ cũng đã hai mươi ba tuổi rồi, như người khác thì đã có mấy đứa con trai con gái rồi, lại nói đến, Thôi Bán Hạ dáng dấp không kém… Ách, tuy trước đây bộ dáng đúng là trắng trẻo mập mạp đáng yêu nha!
Phan ngự y quay lại nhìn Thôi Bán Hạ.
Quần la xanh đậm, áo một màu trắng tinh, tóc dài buộc hờ một nửa sau lưng, đơn giản cài một cây bạch ngọc tram tao nhã, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sắng, còn ngũ quan nha, cũng rất đẹp mắt, cũng không hiểu sao lại rất bình thường. Rõ ràng khi còn bé là bộ dáng của một tiểu mỹ nhân mà, lớn lên không phải mỹ nữ bại hoại thì cũng phải được một nửa thế chứ.
Đằng này Thôi Bán Hạ càng lớn càng không xuất sắc, tùy tiện lôi một cung nữ gương mặt sáng sủa cũng có thể áp đảo nàng.
Ai, tuy nói sống trong hoàng cung mà có bộ dạng bình thường là chuyện tốt, nhưng Tiểu Bán Hạ cũng đã hai mươi ba rồi, nữ nhân sau mười tám tuổi vốn đã khó gả, huống chi Tiểu Bán Hạ lại có bộ dạng thế này… Lão Thôi cũng thật là, dù có bảo hộ như thế cũng không nên như thế chứ!
“Tiểu Bán Hạ, có muốn Phan gia gia giúp ngươi làm mai không?”
“A?” Thôi Bán Hạ vừa tự rót trà, mới uống một hớp chưa kịp xuống dạ dày, nghe được lời Phan ngự y nói thiếu chút nữa đã phun ra. Nàng nhìn chằm chằm Phan ngự y, hôm nay lão đầu này bị dọa sợ hãi đến mức não co rút, đứt giây thần kinh rồi sao?
Phan ngự y vẻ mặt thương cảm sâu xa: “Tiểu Bán Hạ, con cũng không còn nhỏ nữa, đã là một nữ nhân thành thục rồi, dù bản lãnh thế nào cũng phải lập gia thất, lão Thôi không suy nghĩ cho con, con cũng phải biết tính toán cho chính mình chứ! Ta có quen mấy tiểu tử cũng rất khá, gia thế trong sạch, hơn nữa không coi trọng quá mức dung mạo…”
Ách, bỗng dưng phát hiện ra mình đã nói lời gây tổn thương lớn đến tâm tình nhi nữ, Phan ngự y ho nhẹ vài tiếng: “Ta là nói, ý ta là bọn họ chính là tương đối coi trọng phẩm đức.”
Thôi Bán Hạ đương nhiên nghe hiểu ý tứ trong lời gải thích của Phan ngự y là nói bộ dáng nàng không được đẹp cho lắm, nhưng mà nàng không cảm thấy giận. Vốn dĩ Phan ngự y không biết, nàng chính là yêu thích bộ dáng vô cùng bình thường của mình, nàng đã phải tiêu phí rất nhiều tâm tư để có được bộ dạng này đó!
“Phan gia gia, con chưa vội lập gia đình.” Lại nói, nàng không còn nhỏ tuổi nữa, được rồi, tính cả tuổi của kiếp trước nữa thì thật là già rồi. Nhưng mà bây giờ thân thể nàng đang trong bộ dạng hai mươi ba tuổi thanh xuân tươi tắn nha!
“Sao có thể không vội! Con đừng để lão Thôi ảnh hưởng, ông ta dù có yêu thương cưng chiều con cỡ nào, cũng không thể giữ con ở bên người cả đời…”
“Con có đối tượng rồi.” Thấy Phan ngự y vẫn muốn nhắc đi nhắc lại chuyện này, Thôi Bán Hạ vôi vàng nói một câu chặn lời hắn.
“Tiểu Bán Hạ, Phan gia gia nói con đó, nữ nhân thì… a?” Phan ngự y ngẩn người: “Con nói cái gì? Có đối tượng?”
“Vâng.” Thôi Bán Hạ hạ mắt, có chút chột dạ nhấp ngụm trà, trong lòng yên lặng nghĩ: hơn nữa đối tượng này chính là đã bỏ công nuôi dưỡng mười lăm năm rồi.
Mười lăm năm dài đằng đẵng nha… Nghĩ đến người nào đó giống như con thỏ nhỏ yếu đuối dễ bắt nạt, nàng lại không khỏi muốn than thở. Vì sao nuôi lâu như thế cũng không thành được cái khí chất cuồng bá lãnh khốc tuấn dật, mạnh mẽ như mãnh hổ chứ?
Bộ dạng Thôi Bán Hạ chột dạ trong mắt Phan ngự y lại giống như cô nương xuân tâm đang thẹn thùng xấu hổ, thoáng cái nội tâm ông không giấu nổi sự vui vẻ hưng phấn, tâm hồn bát quái (bà tám x_x) hừng hực kêu gào được thỏa mãn.
“Tiểu Bán Hạ, đối phương là ai? Là tiểu tử nhà nào? Lão Thôi có biết không?” Phan ngự y vừa hỏi vừa điểm lại những người Thôi Bán Hạ quen biết, nghĩ như thế nào cũng không ra nha! Đứa nhỏ này cuối cùng là thích ai đây: “Tiểu Bán Hạ, con sẽ không phải là yêu thương đơn phương người ta chứ? Lại đây, nói cho Phan gia gia biết là người nào, Phan gia gia giúp con một tay, tuyệt đối sẽ khiến con cùng người thương ở chung một chỗ!”
Nhìn bộ dáng vô cùng kích động của Phan ngự y, Thôi Bán Hạ thật không còn lời nào để nói. Lại nói đến người trong lòng đó của nàng, chính là đứa nhỏ yếu đuối kia mà thôi được không! Mặc dù đứa nhỏ đã trưởng thành, nhưng trong lòng nàng, người nào đó vẫn có bộ dáng của một tên nhóc, lại còn rất dễ bắt nạt… Ai, con dường nuôi dưỡng chỗ dựa thật là quá gian nan!
Bên ngoài Thái Y viện, tiểu thái giám vô cùng khiếp sợ. Hắn vừa đến cửa đúng lúc nghe được một câu cuối của Phan ngư y…Thôi cô nương trong lòng đã có người thương rồi sao?!!!!!
Ôi!! Vậy phải làm sao bây giờ? Không được, không được! Phải lập tức quay về bẩm báo cho thái tử điện hạ biết!