“Là thật! Tỷ phu, lần đầu tiên trong đời đệ thấy một vị công tử quý khí lại đẹp mắt tới vậy, vị công tử này nhất định là người tỷ phu căn dặn muốn đệ chú ý.” Người trả lời chính là tiểu nhị Lý Đại Phong trong khách điếm.
Vừa đến đêm khuya, Lý Đại Phong liền chạy ra khách điếm, vội vàng đến huyện nha thông báo tin tức. Vị Thủy huyện lệnh huyện thái gia Lưu Hành chính là tỷ phu của hắn, thật ra thì khách điếm này là của Lý Đại Phong, gần đây Lưu Hành đột nhiên muốn hắn để ý kỹ khách ngoại lai, còn nói nếu thấy không giống người bình thường thì phải lập tức đến huyện nha thông báo.
Nhìn đến tỷ phu khẩn trương như vậy, cho nên hàng ngày hắn đều giả trang thành tiểu nhị tự mình chào hỏi khách nhân, vốn là tiểu nhị thì bị hắn điều tới phòng bếp phụ giúp.
“Tỷ phu, người đó là ai vậy? Xem bộ dáng huynh khẩn trương như vậy.” Lý Đại Phong không khỏi tò mò.
Lưu Hành trợn mắt nhìn hắn, trách mắng: “Không phải chuyện đệ nên biết, hỏi cái gì!”
Lý Đại Phong rụt hạ bả vai, hắn rất biết nhìn sắc mặt, thấy Lưu Hành vẻ mặt nghiêm nghị, hắn cũng không dám hỏi nhiều hơn nữa, tự giác ngậm miệng.
Lưu Hành đi tới đi lui mấy bước, suy nghĩ một chút, lại tiếp tục hỏi: “Còn gì nữa không? Công tử kia còn có điểm đặc biệt gì?”
“Đặc biệt?” Lý Đại Phong gãi đầu: “Công tử kia bộ dạng đặc biệt đẹp mắt, y phục trên người chất vải cực tốt, bên cạnh còn mang theo một cô nương hung hăng, vị công tử kia đối xử nàng tốt một cách bất thường, còn tự mình rót trà cho nàng uống… A, đúng rồi, bên cạnh công tử kia còn có một người hầu dáng dấp thanh tú, gật liên tục một chút ý kiến cũng không có, đệ nghe âm thanh cũng có chút the thé…”
Nghe thế Lưu Hành lập tức xác định, gã người hầu kia nhất định là thái giám. Lần này trong lòng hắn có điểm hoảng hốt.
Đại nhân phía trên truyền xuống, hoàng thượng phái thái tử tư tuần (tự đi tuần tra), không bao lâu sẽ đến huyện Vị Thủy của hắn; mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi người thật đến, hắn lại không biết nên làm thế nào.
Tuy rằng hắn đã đuổi hết nạn dân và ăn mày trong thành ra ngoài, khiến cho nới đây nhìn rất phồn vinh, nhưng trong lòng hắn cũng biết, loại mánh khóe này không gạt được ai.
Hắn chỉ là chột dạ, không làm chút gì thì không an tâm.
Rõ ràng người tham ô ngân lượng không chỉ mình hắn, nhưng quan vị hắn nhỏ, đại quan hắn căn bản không đắc tội được. Nhưng thái tử điện hạ hắn cũng không đắc tội nổi đâu! Nên làm thế nào đây…