Vừa xuống xe ngựa, Thôi Bán Hạ liền bị hai mẹ con lủi thủi ở góc tường quán rượu làm cho chú ý.
Hai mẹ con kia quần áo tả tơi, hơn nữa da dẻ vàng vọt, xa xa nhưng vẫn có thể ngửi thấy vị chua từ trên người họ tỏa ra. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm lên người mẫu thân, vị mẫu thân kia viền mắt hơi ửng hồng, ánh mắt vẩn đục, hiển nhiên bệnh không nhẹ.
“Khách quan, xin hỏi là muốn dùng bữa hay ở trọ?” Tiểu nhị tửu lâu thấy có khách nhân vào cửa, vội vàng chạy ra nghênh đón. Khách nhân trước mắt ăn mặc cao quý, nhất là vị công tử vận áo dài thiên thanh kia, tướng mạo, khí độ vừa nhìn là biết không phải người thường, tiểu nhị không dám chậm trễ.
Tiểu nhị tửu lâu vừa ra tới cửa liền nhìn thấy Thôi Bán Hạ đam dòm góc tường lom lom, sợ hãi khách nhân không thích, hắn vội chạy đến cửa đuổi.
“Đi đi! Muốn ăn xin cũng phải đi chỗ khác, đừng có ám ở cửa khách điếm chúng ta! Chúng ta còn phải làm ăn, các ngươi ngồi ở cửa là muốn làm cho chúng ta xúi quẩy sao?”
Đứa bé tuổi không lớn, đứng chắn ở trước người mẫu thân, gương mặt dơ bẩn ngẩng lên là da bọc xương, đôi mắt đen đúa đáng thương: “Mẫu thân tôi đang bệnh, cầu xin ông bố thí cho chúng tôi chút gì ăn, làm ơn!” Đứa bé cúi đầu nghẹn ngào.
“Khụ khụ! Đại Bảo…” Phụ nhân yếu ớt kêu nhi tử, hốc mắt cũng đỏ, âm thanh yếu ớt đến mức gần như không nghe được.
Tiểu nhị tửu lâu cũng không phải là không có tình người, nhưng bây giờ đang có khách, đương nhiên khách nhân quan trọng hơn, chỉ đành phải hung ác quyết tâm xua đuổi: “Tránh ra tránh ra! Chớ có cản ở cửa!” Rồi lại quay sang nhìn về phía Thôi Bán Hạ lấy lòng: “Khách quan, ta sẽ lập tức đuổi hai người này đi.”
Tiểu Quế Tử ở một bên không nhìn nổi mắng: “Này, ngươi cái người này sao lại không có một tí tình người!”
Tiểu nhị tửu lâu ngẩn người: “Ách, khách quan…”
Thôi Bán Hạ không để ý tới hai người, tự mình đi tới trước mặt phụ nhân, ngồi xổm người xuống, không để ý trên người phụ nhân bốc mùi hôi thối, đưa tay kiểm tra tròng mắt của bà: “Ánh mắt ửng hồng, đang sốt, tiếp tục kéo dài sẽ trở thành bệnh phổi.”
“Đại ca ca, huynh biết y thuật?” Đứa trẻ ngẩng đầu nhìn Thôi Bán Hạ một thân nam trang: “Van cầu huynh, cứu lấy mẫu thân đệ!”
Nó kích động lôi kéo ống tay áo nàng, lại nghĩ tới bàn tay mình rất không sạch sẽ, vội vàng rút tay về, nhưng tay áo kia cũng đã dính bẩn rồi, đứa trẻ sợ hãi xin lỗi rối rít: “Thật, thành thật xin lỗi!”
“Không sao.” Thôi Bán Hạ mỉm cười với nó.
Trạm Ly Tiêu nhìn hai mẹ con, tròng mắt lóe lên, hỏi đứa trẻ: “Tiểu đệ đệ, ngươi với mẫu thân ngươi là từ vùng khác tới sao?”
Đứa trẻ lần đầu tiên thấy người đẹp mắt như vậy, cả người lại quý khí, âm thanh không khỏi hèn nhát: “Vâng, mẹ con đệ từ phía đông tới.”
Phía đông? Trạm Ly Tiêu và Thôi Bán Hạ trao đổi ánh mắt.
“Ai, nghe nói phía đông xảy ra hạn hán, thời gian này trong thành liên tục có người bên ngoài tới, may mắn thì gặp được thân thích, xui xẻo thì trở thành ăn mày.” Tiểu nhị tửu lâu không nhịn được chen vào nói.
Thấy chủ tử tỏ ý muốn biết, Tiểu Quế Tử mở miệng hỏi: “Thời gian trước không phải có phát ngân lượng cứu tế sao?”
“Đệ không biết.” Đứa trẻ lắc đầu: “Hạn hán vừa xảy ra mẹ con đệ liền rời thôn, vốn là muốn nương nhờ cữu cữu (cậu), nhưng cữu cữu dọn nhà, mẫu thân lại bệnh…” Đứa trẻ nói xong khóc: “Ca ca! Van cầu huynh cứu mẫu thân đệ!”
Tiểu nhị tửu lâu hừ một tiếng: “Đường xá xa xôi như vậy, cứ coi như ngân lượng dến được phía đông, cũng không biết còn dư lại bao nhiêu!” Tham quan ô lại, hoàng đế lão tử (lão già hoàng đế) sao có thể trông nom hết, lại quay sang an ủi đứa trẻ: “Ai! Đứa nhỏ ngươi cũng đừng khóc nữa, mấy văn tiền này ngươi cầm đi.” Tiểu nhị tửu lâu móc ra ít tiền từ trong ngực, kín đáo đưa cho đứa trẻ.
Trạm Ly Tiêu dĩ nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói tiểu nhị, đây cũng là lo lắng của phụ hoàng.
Cho dù có mang tính trả thù, nhưng Trạm Ly Tiêu hiểu, phụ hoàng cũng sẽ không lấy dân chúng cùng quốc gia mang ra nói giỡn, để cho hắn âm thầm điều tra cũng là muốn biết có quan viên nào bòn rút ngân lượng hay không.
Xem ra tình hình thiên tai ở phía đông còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng, quan viên báo lên cũng là tránh nặng tìm nhẹ… Trong mắt Trạm Ly Tiêu thoáng qua một chút lãnh ý.
“Ngoan, đừng khóc, ta sẽ chữa khỏi cho mẫu thân đệ.” Thôi Bán Hạ an ủi đứa trẻ: “Này! Tiểu Quế Tử, ôm bà ấy vào tửu lâu đi.”
Tiểu nhị tửu lâu ngây ngẩn cả người, người này thúi như vậy sao có thể vào khách điếm, bên trong còn có khách nhân khác, vội vàng ngăn lại: “Khách quan, không được…”
“Vì sao không được?” Thôi Bán Hạ trừng mắt: “Cũng không phải là không trả tiền.” Nàng móc ống tay áo… Ách, nàng quên không mang tiền khi ra cửa, sau đó rất tự nhiên nhìn hướng Trạm Ly Tiêu.
Trạm Ly Tiêu lập tức tiến lên, lấy một thỏi bạc đưa cho tiểu nhị, mắt nhìn về phía Thôi Bán Hạ, mơ hồ phiếm nụ cười.
Hắn thích người đầu tiên Hạ Hạ nghĩ đến khi có chuyện là hắn, cảm giác rất tốt.
Có tiền có thể sai quỷ khiển ma, tiểu nhị dù không nguyện ý, nhìn thấy ngân lượng cũng chỉ có thể cho hai mẹ con kia vào tửu lâu.
Thôi Bán Hạ còn lớn tiếng bao hết bốn gian thượng phòng – dĩ nhiên, tiền là Trạm Ly Tiêu trả.
Trong khi đợi hai mẹ con đi rửa mặt sạch sẽ, Thôi Bán Hạ viết đơn thuốc, sai Tiểu Quế Tử đi dược đường mua thuốc, nàng trước tiên dùng rượu trắng giúp phụ nhân lau người, dùng để tan khí nóng trên người rất tốt.
Đại Bảo ăn mặc sạch sẽ đứng ở bên giường, lo lắng nhìn mẫu thân: “Tỷ tỷ, mẫu thân đệ…”
Thôi Bán Hạ đã thay nữ trang, y phục còn do Trạm Ly Tiêu đưa cho nàng, nói là nếu nàng muốn chữa trị cho phụ nhân nên khôi phục thân nữ nhi sẽ tốt hơn, tránh để người ngoài không biết lại tổn thương danh tiết người ta, Đại Bảo mới biết đại ca ca tốt bụng thì ra là đại tỷ tỷ.
“Yên tâm, chỉ cần làm cho hạ sốt là không sao.” Thôi Bán Hạ cười cười trấn an Đại Bảo, trong lòng lại nghĩ tới Tiểu Quế Tử tên kia đang làm gì thế, có mỗi việc sắc thuốc mà cũng lâu như vậy, liền quay sang nói: “Đại Bảo, đệ dùng rượu trắng lau người giúp mẫu thân đi, tỷ đi xem thuốc sắc đến đâu rồi.” Nàng đưa khăn ướt cho Đại Bảo.
“Vâng!” Đại Bảo lanh lợi nhận lấy khăn.
“Ngoan.” Thôi Bán Hạ xoa xoa đầu Đại Bảo, sau đó ra khỏi phòng, đi tới phòng bếp. Khi ngang qua viện nàng dừng bước, thấy Trạm Ly Tiêu đang đứng trong đình viện.
Trễ thế này hắn không đợi ở trong phòng mà đứng ở chỗ này làm gì?
Thôi Bán Hạ nghi ngờ, đang muốn mở miệng gọi Trạm Ly Tiêu thì lại nghe được âm thanh của hắn.
“Tình hình trong cung thế nào rồi?”
Thôi Bán Hạ sững sờ, thanh âm này là Trạm Ly Tiêu, không sai, nhưng rất xa lạ, không phải thanh âm ôn hòa nàng quen thuộc, mà là lạnh lùng như băng.
“Thục phi và Hoa phi đều an phận đợi tại trong cung, không có bất kỳ hành động gì.” Một nam nhân toàn thân đen tối quỳ một chân trên đất, cúi đầu trả lời.
Thôi Bán Hạ lúc này mới phát hiện ra thì ra trong viện còn có người khác, chỉ là đối phương trốn ở trong chỗ tối bí mật gần đó, cho nên nhất thời hắn không phát hiện ra nàng.
Thục phi và Hoa phi trong miệng nam nhân kia chính là mẫu phi của đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử.
“Đại hoàng tử và nhị hoàng tử sau khi lâm triều đều lập tức trở về vương phủ, không có bất kỳ điều gì khác thường.” Nam nhân áo đen tiếp tục nói. Trạm Ly Tiêu phất tay, ánh trăng lặng lẽ thay đổi, nhẹ nhàng dừng ở trên người hắn, chiếu lên gò má tuấn nhã, cánh môi cũng không hiện lên tươi cười yếu ớt hệt gió xuân nữa, mà là xa cách lạnh lẽo.
Thôi Bán Hạ nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc mà xa lạ kia, nghĩ đến ánh mắt thoáng qua trên xe ngựa, còn đột nhiên có cảm giác nguy hiểm… Chỉ một thoáng, nàng dường như đã hiểu ra cái gì.
“Tiếp tục giám thị, nhất là hậu cung.” Bình thường những người không an phận nhất chính là nữ nhân trong hậu cung.
“Vâng” Nam nhân áo đen ứng tiếng, ngay sau đó biến mất.
Trạm Ly Tiêu quay đầu, Thôi Bán Hạ vốn đứng ở đó giờ đã không thấy đâu.
Ngay từ lúc Thôi Bán Hạ đến gần hắn đã phát hiện ra rồi, hắn không cho ám vệ rời đi, thậm chí cố tỉnh để nàng nghe thấy.
Hắn không giống như dĩ vãng – nhưng lại là hắn chân thật.
Hắn biết mình có thể tiếp tục che giấu, ở trước mặt nàng tiếp tục ngụy trang, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể lừa gạt nàng cả đời, thế nhưng hắn lại không muốn.
Hắn muốn nàng, nàng là của hắn, cho nên ở trước mặt nàng, hắn không muốn ngụy trang nữa.
“Hạ Hạ, nàng sẽ như thế nào đây?” Phát hiện hắn căn bản không đơn thuần như nàng nghĩ, nàng sẽ đối đãi hắn ra sao?