“Tuyết Vận, đến đây ngồi đi.” Một người nam nhân mặc áo xanh ôn văn tao nhã đỡ phụ nhân ngồi trên ghế, săn sóc rót ly nước đưa cho bà: “Trước uống chút nước.”
Bạch Tuyết Vận tay run rẩy nhận lấy chén trà, nhưng không uống…, ánh mắt ửng hồng vẫn nhìn chằm chằm Thôi Bán Hạ, trong mắt có kích động cùng khát vọng, nghĩ mở miệng, muốn nói lại thôi.
Thôi Bán Hạ cũng bị bà nhìn đến mức tâm tình rối rắm, lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể trầm mặc, nhưng ánh mắt không nhịn được lén nhìn về phía nam nhân đang dịu dàng chăm sóc vị phụ nhân kia.
Mới vừa thấy người bên ngoài chính là người nam nhân này, đưa tay đỡ mẫu thân đang rưng rưng, sau đó ôn hòa mời bọn họ đi vào y đường.
A, nam nhân này còn kêu A Công nàng một tiếng “Sư phụ”.
Thôi Bán Hạ lập tức nhìn về phía Thôi thần y, lại vô tình bỏ qua mẫu thân léng phéng kia, nàng cũng không tin A Công không biết chuyện gì xảy ra! Nàng chờ A Công giải thích với nàng!
Đối mặt ánh nhìn chằm chằm của cháu gái, Thôi thần y hoàn toàn không đau không nhột, ánh mắt lấp lánh thẳng tắp nhìn Trạm Ly Tiêu… Chính xác mà nói, là nhìn vào nơi hai người còn tay trong tay.
Thôi Bán Hạ lúc này mới phát hiện ra sự khác thường này, cộng thêm ánh mắt thật sự quá hung tàn của A Công, nàng lúc này mới nghĩ đến A Công vẫn luôn không thích Trạm Ly Tiêu.
Nàng vội vàng muốn rút tay về, Trạm Ly Tiêu lại nắm lấy tay nàng thật chặt, còn vô sỉ đưa tay lấy mấy sợi tóc vương bên má nàng vuốt ra sau tai, ngón tay nhẹ nhàng quấy nhiễu lỗ tai nhỏ nhạy cảm.
Trạm Ly Tiêu vô tình cố ý vừa nghịch lỗ tai Thôi Bán Hạ vừa nhìn về phía Thôi thần y, hướng Thôi thần y biểu hiện rõ ràng hắn và Thôi Bán Hạ thân mật không giống như xưa.
Thôi thần y nheo con mắt, nặng nề bỏ chén trà trong tay lên bàn. Sao ông lại không nhìn ra thằng nhóc đáng ghét này là đang muốn thị uy! Ông trước giờ không có hảo cảm với hoàng thân quốc thích, nếu không phải bởi vì Y Tiên cốc lưu truyền tổ huấn, ông cũng sẽ không vào hoàng cung làm đồ bỏ ngự y.
Mà đối với Trạm Ly Tiêu luôn mơ tưởng đến cháu gái mình, ông cảm thấy càng thêm khó chịu. Thái tử điện hạ thì sao, hoàng cung chính là nơi thị phi bất phân, hắn là không có ý định để cháu gái cả đời lăn qua lăn lại trong hoàng cung, càng sẽ không giao cháu gái cho Trạm Ly Tiêu tâm cơ khó dò này!
Thấy cháu gái không tự chủ đỏ mặt, Thôi thần y càng thêm tức giận. Đứa cháu gái này là người thông minh, mặc dù có tâm phòng bị người khác, nhưng đây rõ ràng là con sói lại cho đó là thỏ trắng mà nuôi, thật là!
“Bán Hạ, tới đây!” Thôi thần y trầm giọng gọi cháu gái.
Thôi Bán Hạ cũng biết Thôi thần y tức giận, nàng hung hăng trừng Trạm Ly Tiêu một cái. Người này nhất định là cố ý!
Trạm Ly Tiêu mỉm cười vô tội với nàng, lại vẫn không buông tay để nàng rời đi.
Thôi Bán Hạ thấy sắc mặt Thôi thần y càng lúc càng khó coi, vội vàng giãy bàn tay bị nắm, gấp gáp thấp giọng quở trách: “Này! Mau thả…”
Trạm Ly Tiêu không để ý tới Thôi Bán Hạ giãy giụa, nhàn nhạt nhìn về phía nam nhân nho nhã: “Ngươi là Lý Ngọc?” Từ khi tiến vào Y đường hắn đã chú ý tới dân chúng Tương thành vô cùng kính trọng đối với nam nhân này, lập tức đoán ra thân phận y.
Lý Ngọc lập tức tiến lên, cung kính khom người hướng Trạm Ly Tiêu: “Huyện lệnh Tương thành Lý Ngọc tham kiến thái tử điện hạ.”
Loảng xoảng… Chén trà trên tay Bạch Tuyết Vận rơi xuống đất, nàng khiếp sợ nhìn Trạm Ly Tiêu, lại nhìn Thôi Bán Hạ, sau đó khẽ nhìn về phía nắm tay hai người, sắc mặt lập tức tái nhợt.
“Tuyết Vận!” Không để ý thái tử điện hạ, Lý Ngọc gấp gáp nhìn Bạch Tuyết Vận: “Không có bị trà nóng đổ trúng chứ?” Hắn cầm tay bà lên kiểm tra.
“Không.” Bạch Tuyết Vận lắc đầu, miễn cưỡng cười yếu ớt: “Tướng công, đừng lo, thiếp không sao.”
Thôi Bán Hạ đương nhiên có thể hiểu được phản ứng của mẫu thân, nếu đổi lại nàng là vương phi phản thần, chẳng những không chết hơn nữa còn nhìn thấy nữ nhi ở cùng một chỗ với thái tử điện hạ, chỉ sợ sớm đã bị hù chết.
Ách… Nàng trì độn nhớ tới tình cảnh mình bây giờ.
Trước mặt là vương phi phản thần, mà nàng là nhi nữ phản thần, đang dắt tay nàng chính là thái tử đương triều …
Con bà nó! Thôi Bán Hạ biến sắc mặt. Trạm Ly Tiêu cũng không phải là kẻ ngốc, nhất định sẽ hoài nghi!