Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Tham Tiền Tiên Khiếu

Chương 64: Chúng ta bỏ trốn đi

Tác giả: Hòa Tảo
Chọn tập

Chúng ta bỏ trốn đi

Edit: Yunchan

***

Ghét thì ghét đi, dầu sao Hàn Ngâm cũng chưa từng thấy Tạo Hóa Kim Tiền thích mình bao giờ, nên cũng chẳng sợ làm cho nó ghét hơn.

Cô giục: “Nói mau!”

Tạo Hóa Kim Tiền thở dài chịu thua: “Cũng chả có gì đáng nói, chẳng là ở thôn Phượng Tuyền Sở Mộ Tuyết có một người bạn thanh mai trúc mã, sau khi bị Nguyên Nhất chân nhân đuổi ra khỏi môn phái, cô ta có về đó ở một thời gian, có lẽ do tâm tình buồn khổ, nên cô ta rất thân thiết với tên thanh mai trúc mã đó, sau này được Nguyên Nhất chân nhân đón về Cửu Huyền, còn lén chạy về thường xuyên, bí mật gặp mặt người đó trong rừng.”

Hàn Ngâm ngớ ra: “Nói vậy, mật đạo Súc Địa Thành Thốn trong thạch thất là do Sở Mộ Tuyết thiết kế sao?”

Mộ Thập Tam quả quyết: “Là Nguyên Nhất chân nhân thiết kế, Súc Địa Thành Thốn là pháp thuật tinh diệu, tu vi của Sở Mộ Tuyết không đủ.”

Tạo Hóa Kim Tiền cười hề hề khoái trá: “Nói chuyện với người thông minh thật là khỏe.”

Ừ, cô là đồ ngốc được chưa!

Hàn Ngâm đỡ trán, vị Tiền gia này có khuynh hướng học thói xấu, hở một tý là khích bác ly gián, may mà lòng dạ cô rộng rãi, hơn nữa Mộ Thập Tam là sư thúc, hiểu biết nhiều hơn cô cũng phải thôi, chẳng có gì phải giận!

Cô chỉ nói tiếp: “Nguyên Nhất chân nhân phát hiện ra chuyện họ lén lút gặp gỡ thì có ghen tuông không?”

Lúc thốt ra hai chữ ghen tuông này cảm giác thật là kỳ diệu, cô bắt đầu tưởng tượng ra dáng vẻ ghen tuông của Nguyên Nhất chân nhân, kết quả hiện lên trong đầu lại là gương mặt của Chu Tình Nhi, tự dưng thấy buồn cười.

“Có gì đáng cười!” Tạo Hóa Kim Tiền tức giận nói: “Chờ tới khi ngươi ghen thì biết, để coi lúc đó còn cười nổi không.”

“Xin hỏi.” Mắt Hàn Ngâm hấp háy: “Tiền gia ăn giấm chua rồi à, sao lại biết rõ thế ta.”

“Nè!” Tạo Hóa Kim Tiền quát to: “Bổn đại gia chưa ăn thịt heo, lẽ nào chưa từng thấy heo chạy sao?”

Vừa nghe thấy câu này, Thổ Linh trư lập tức im thin thít, lặng lẽ chui xuống dưới gầm giường, như sợ vị Tiền gia này liếc thấy nó lại đột nhiên muốn nếm thử mùi thịt heo.

Còn Hàn Ngâm ấy à, thật lòng cô rất muốn biết sau khi vị Tiền gia này tu ra hình người thì sẽ có dáng vẻ gì, nếu như ghen thì sẽ có vẻ mặt gì. Nhưng cô biết loại vấn đề này mà hỏi ra, có lẽ đêm nay đừng hòng nghe tiếp chuyện của Sở Mộ Tuyết, đành phải giục nó: “Đừng lạc đề, kể tiếp đi.”

Rốt cuộc là đồ ngốc nào đang chạy lạc đề hả!

Tạo Hóa Kim Tiền nổi trận lôi đình, đang định chửi bới cho bõ tức, thì bất thình lình nhìn thấy ánh mắt như cười như không của Mộ Thập Tam sượt qua mình, nó tức tốc xìu xuống, nói tiếp: “Ta nhớ tên thanh mai trúc mã của Sở Mộ Tuyết họ Liễu, tên hình như là Liễu Sinh Tuyên. Sở Mộ Tuyết có thích hắn hay không thì ta không biết, vì lúc họ gặp nhau cũng không làm gì vượt quá luân thường, đa phần là hai người nằm trong bụi cỏ trò chuyện, Sở Mộ Tuyết kể khổ, Liễu Sinh Tuyên lắng nghe, có lúc còn kể chuyện cười chọc cho cô ta vui.”

Nói đến đây, nó chần chừ một chút: “Lúc đầu hai người họ chỉ lén gặp nhau. Nguyên Nhất chân nhân rất khó chịu, nhưng vẫn giả vờ làm như không biết, cũng không ngăn cấm. Nhưng nào ngờ có một hôm Liễu Sinh Tuyên bỗng nhiên tỏ tình với Sở Mộ Tuyết, nói muốn đến nhà cô cầu thân, cưới cô về làm vợ…”

Hàn Ngâm đỡ trán: “Sở Mộ Tuyết sẽ không đồng ý, người tu tiên không thể nào có duyên phận với người phàm tục được.”

Mộ Thập Tam lại nói khác: “Ta đoán Sở Mộ Tuyết sẽ đồng ý.”

Hàn Ngâm khó hiểu: “Tại sao?”

“Cô ta nhất định đã cảm giác được tình yêu không bình thường của Nguyên Nhất chân nhân đối với mình, vừa sợ hãi vừa kinh hoàng, nhưng không thể nào cự tuyệt thẳng thừng, nên trong lòng mới có nhiều phiền muộn và khổ sở muốn thổ lộ, vả lại nếu cô ta là người thông minh, thì nhất định biết chuyện mình lén gặp riêng Liễu Sinh Tuyên không thể qua mắt được Nguyên Nhất chân nhân, thế nên cô ta muốn mượn cách này để khiến Nguyên Nhất chân nhân hết hy vọng.” Mộ Thập Tam cười nói: “Đáng tiếc người trúng độc Câu Tình không có trái tim sáng suốt để chặt đứt tơ tình, chiêu này nhất định không hiệu quả. Quan trọng nhất là nếu cô ta cự tuyệt, thì sau này sẽ không có chuyện cô ta phản bội lại môn phái.”

Tạo Hóa Kim Tiền điên tiết: “Ta đã nói rồi mà, tên tiểu tử Liễu Sinh Tuyên đó có gì hay đâu, sao Sở Mộ Tuyết lại đồng ý lấy hắn được chứ! Việc này đương nhiên đã khiến Nguyên Nhất chân nhân cực kỳ tức giận, khuyên nhủ Sở Mộ Tuyết rất lâu, còn lấy ra bao nhiêu đạo lý lớn để dạy bảo, nói cô ta làm thế sẽ tu tiên không thành, đáng tiếc Sở Mộ Tuyết nhất quyết không nghe, quyết lòng xuất giá.”

Hàn Ngâm nhủ thầm, đương nhiên Sở Mộ Tuyết sẽ không nghe, nếu đổi lại là cô thì cũng không nghe. Nguyên Nhất chân nhân yêu Sở Mộ Tuyết, vả lại còn yêu đến nỗi khiến Sở Mộ Tuyết phải rối rắm, vừa bày ra vẻ đạo mạo trang nghiêm với Sở Mộ Tuyết, còn lấy ra thân phận sư phụ để giáo huấn Sở Mộ Tuyết, thử hỏi làm sao Sở Mộ Tuyết tin phục đây!

Cô hiếu kỳ hỏi: “Sau đó Nguyên Nhất chân nhân tới làm khó Liễu Sinh Tuyên sao? Nếu không, Sở Mộ Tuyết đã chẳng tới mức ân đoạn nghĩa tuyệt với sư môn rồi.”

Tạo Hóa Kim Tiền giở giọng châm biếm: “Cuối cùng ngươi cũng đoán đúng được một lần. Sau khi Nguyên Nhất chân nhân phạt Sở Mộ Tuyết nhốt mình suy ngẫm thì đi tìm Liễu Sinh Tuyên, chẳng qua cũng không phải làm khó dễ gì hắn, chỉ nói hắn làm thế sẽ hại Sở Mộ Tuyết, khiến cô không thể thành tiên, nhập vào luân hồi chịu đau khổ. Có vẻ Liễu Sinh Tuyên thật lòng yêu Sở Mộ Tuyết, nên đã quyết định từ bỏ ý định cầu hôn, làm theo đề nghị của Nguyên Nhất chân nhân, dọn nhà đi ngay trong đêm.”

Hàn Ngâm không dằn được cất giọng mắng: “Quá hèn hạ!”

Tạo Hóa Kim Tiền không thích có người nói xấu Nguyên Nhất chân nhân, lập tức cả giận độp lại: “Hèn hạ chỗ nào hả! Nguyên Nhất chân nhân chỉ nói sự thật thôi, người tu tiên và người phàm tục yêu nhau, làm sao có được kết quả tốt? Qua vài chục năm, một người tóc trắng xóa, một người vẫn là thiếu nữ hồng nhan, về sau còn phải đối mặt với sinh ly tử biệt, tình cảm như vậy chỉ mang tới thống khổ, huống chi Sở Mộ Tuyết cũng không quá thích Liễu Sinh Tuyên, sớm ngày ly tan, đau dài không bằng đau ngắn, có gì không tốt?”

“Đương nhiên không tốt!” Hàn Ngâm cướp lời: “Đều là tuệ kiếm cắt đứt tơ tình như nhau, nếu y cắt đứt tơ tình trong lòng mình trước thì ta đây bội phục y, nhưng y lại ôm lòng ích kỷ, đi cắt đứt tơ tình của ngươi khác thì có gì mà hay?”

Tạo Hóa Kim Tiền không cãi lại cô, há mồm mắng: “Nói nhiều thế làm gì hả, rốt cuộc ngươi có muốn nghe hay không, không nghe bổn đại gia cũng không có hứng nói nữa!”

“Nghe!” Hàn Ngâm cầm lên được thì cũng đặt xuống được, cơn tức giận bất bình thoắt cái tắt ngóm, lấy lại nét mặt thản nhiên nghe kể chuyện xưa.

Tạo Hóa Kim Tiền đành phải nói tiếp: “Việc này hỏng ở chỗ, Nguyên Nhất chân nhân muốn thử xem rốt cuộc Sở Mộ Tuyết thích Liễu Sinh Tuyên bao nhiêu, do đó chờ Liễu gia dọn đi xong, y trở lại nói với Sở Mộ Tuyết rằng mình đã ra tay diệt trừ Liễu Sinh Tuyên, để cho cô an tâm tu tiên, đừng nghĩ đến chuyện xuất giá nữa. Lúc đó Sở Mộ Tuyết nghe xong chẳng có phản ứng gì, mấy ngày sau, cô ta bất ngờ hạ độc trong trà của Nguyên Nhất chân nhân. Nhưng Nguyên Nhất chân nhân lại không trách cô ta, thậm chí còn dốc hết sức ém nhẹm việc này, cô ta đã không cảm kích, còn nhân lúc sơ hở để lại thư trốn đi, nói rằng từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt với Nguyên Nhất chân nhân, không bao giờ quay về Cửu Huyền nữa.”

Hàn Ngâm nghe xong thì quay đầu đi, để tránh khắc khẩu tiếp với Tạo Hóa Kim Tiền, cô cố đưa ra một bình luận khách sáo nhất: “Nằm trong dự liệu.”

“Ta không hiểu nổi!” Tạo Hóa Kim Tiền thỉnh giáo ngược lại cô: “Nếu Sở Mộ Tuyết thích Liễu Sinh Tuyên nhiều như vậy, cô ta phản bội môn phái vì hắn cũng được đi, nhưng sự thật không phải vậy, tại sao cô ta phải làm vậy?”

Mộ Thập Tam bật cười khẽ: “Ta không giết người, người lại chết vì ta.”

Hàn Ngâm nói hùa theo: “Đúng thế, nhất định Sở Mộ Tuyết tưởng mình hại chết Liễu Sinh Tuyên, một bên là thanh mai trúc mã, sinh tử cách biệt, một bên là ân tình sư môn, không thể báo thù, ngoài ra đi thì còn con đường nào khác sao?”

Tạo Hóa Kim Tiền la lên: “Cô ta hạ độc báo thù!”

Hàn Ngâm cười nhạo: “Người tu tiên nào dễ bị độc chết thế chứ, huống chi trong vườn linh của Nguyên Nhất chân còn có linh dược giải độc, cô ấy chỉ muốn xả một chút oán hận trong lòng thôi. Hành động này rõ ràng là để cắt đứt ân oán với Nguyên Nhất chân nhân!”

Tạo Hóa Kim Tiền im lặng một lát, rồi mới nói tiếp: “Chuyện sau đó ta không rõ lắm, không biết có phải Nguyên Nhất chân nhân đã chết tâm hay không mà chỉ ra ngoài tìm cô ta hai lần, ai dè Sở Mộ Tuyết lại hoàn toàn không về thôn Phượng Tuyền, tìm kiếm không được y bèn bế môn tĩnh tu, cho đến khi…”

Hàn Ngâm thúc giục: “Đừng thừa nước đục thả câu, nói mau!”

Tạo Hóa Kim Tiền trở nên buồn bã: “Cho đến khi Sở Mộ Tuyết thành thân với Ma chủ, y bỗng nhiên xuất quan, tĩnh tọa một đêm nhưng không vượt qua tình kiếp, nên đã đi về cõi tiên.”

Trong phòng thoắt cái rơi vào yên ắng, mọi âm thanh đều tắt ngấm.

Hàn Ngâm thầm than, hóa ra quan hệ giữa Sở Mộ Tuyết và Ma môn không bình thường, nhưng cô vẫn còn chỗ rối rắm, câu chuyện cũ này có quan hệ gì với chuyện Ma môn tàn sát thôn Phượng Tuyền, bắt Sở phu tử. Vì dựa theo lẽ thường, với mối quan hệ này, Ma môn không nên hạ thủ với thôn dân và người nhà của Sở Mộ Tuyết mới đúng chứ.

Cô đăm chiêu một lát rồi nói: “Tòa nhà hoang ta ở lúc còn ở thôn Phượng Tuyền được người ta gọi là nhà cũ của Liễu gia, chẳng lẽ căn nhà đó là của Liễu Sinh Tuyên?”

“Chính nó.” Tạo Hóa Kim Tiền cười lạnh: “Gì mà giành đất xảy ra tai nạn, từ đó trở đi căn nhà không được bình an, những thứ này chỉ toàn là lời đồn nhảm, sự thật là có một quãng thời gian Sở Mộ Tuyết thường đi tìm Liễu Sinh Tuyên vào nửa đêm, cô ta mặc bạch y của Cửu Huyền, lúc ẩn lúc hiện nên khó tránh bị người ta nhìn thấy, ồn ào tới nỗi có vài hạ nhân của Liễu gia hoảng sợ, vừa hay sau đó Liễu Sinh Tuyên lại muốn dọn đi, nên lấy việc này làm cái cớ, thuyết phục đại ca hắn là Liễu Thừa Nghiên. Bằng không cả một phần gia nghiệp lớn như thế, đâu thể nào nói ném là ném ngay được.”

Hàn Ngâm bừng tỉnh, cô đã nói rồi mà, ngay từ đầu cô đã thấy tòa nhà đó không có vấn đề gì, ầm ĩ cả buổi té ra là nguyên nhân này.

Tạo Hóa Kim Tiền còn mải thở ngắn than dài: “Nguyên Nhất chân nhân thật đáng thương, nếu vượt qua được ải tình này, có lẽ y đã phi thân thành tiên rồi.”

Hàn Ngâm quay đầu: “Nói thật với ngươi, ta thấy trong chuyện này, người không đáng thương nhất chính là Nguyên Nhất chân nhân, y trúng độc Câu Tình, ta vốn đồng tình với y, nhưng y hành động như vậy lại khiến người ta không thích nổi.”

“Y làm được như vậy là đã khá lắm rồi!” Tạo Hóa Kim Tiền không phục: “Nói với nhóc tì này đúng là phí sức, Mộ Thập Tam ngươi tới đây cho cái nhận xét đi! Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”

“Ta?” Mộ Thập Tam dựa lên bệ cửa sổ, cong môi cười khẽ: “Xin lỗi, đạo bất đồng bất tương vi mưu(*), ta không bội phục nổi hành động của Nguyên Nhất chân nhân, nếu ta yêu một người, bất kể là lừa gạt hay dụ dỗ, ta nhất định phải khiến nàng cũng yêu ta!”

(*) Không cùng chí hướng thì không thể đàm luận.

Tạo Hóa Kim Tiền buồn bực: “Nếu sau khi dụ dỗ lừa gạt xong, cô ta vẫn không yêu ngươi thì sao?”

Mộ Thập Tam trả lời vô cùng ngạo nghễ: “Chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra.”

“Ta nói nếu như! Là giả thiết!”

Mộ Thập Tam cười lười: “Thế thì cứ thả nàng đi, giữ lại bên cạnh để dằn vặt nhau làm gì? Nếu không nữa thì triệt để khắc chế tình cảm của mình, không nên thể hiện ra làm ảnh hưởng đến nàng. Nói tóm lại ta sẽ không che che giấu giấu lo trước nghĩ sau, để sau khi làm đủ chuyện tiểu nhân lại phải chắp tay dâng nàng cho người khác.”

“Ngươi —-” Tạo Hóa Kim Tiền giận sôi: “Y che che giấu giấu lo trước nghĩ sau bởi vì y và Sở Mộ Tuyết là sư đồ! Sư đồ!”

Mộ Thập Tam nói giọng khinh thường: “Sư đồ thì sao, chẳng phải tu tiên là để trường sinh tiêu dao, tự do không ràng buộc ư? Nếu sợ người khác lời ra tiếng vào thì đừng tu tiên nữa. Việc này nếu đổi lại là ta, nghe kẻ nào dám nói bậy nói bạ, ta sẽ đấm cho hắn hai phát, hỏi lại hắn một câu, mắc mớ gì tới ngươi!”

Nếu Tạo Hóa Kim Tiền có máu để phun, thì chắc đã phun ra ba lít máu từ đời nào rồi.

Hàn Ngâm lại đứng bên cạnh nhìn hắn với cặp mắt lấp lánh, vẻ mặt vô vàng sùng bái: “Mộ sư thúc, quá oách!”

“Nói thừa.” Mộ Thập Tam lấy tay chống má, nhìn Hàn Ngâm ẩn ý đưa tình: “Cô nhóc Hàn Ngâm, hay là, chúng ta bỏ trốn đi.”

Hàn Ngâm nghệt mặt ra một giây, nhưng chỉ cho là hắn nói đùa nên đáp lại rất khẳng khái: “Được thôi được thôi! Muốn bỏ trốn tới đâu nào?”

Ai dè Mộ Thập Tam lại tức tốc vươn người vào cửa sổ, tay trái tóm Tạo Hóa Kim Tiền, tay phải vòng qua eo Hàn Ngâm kéo cô ra ngoài cửa sổ, bay vút đi.

Đến đây Hàn Ngâm mới phát hoảng: “Nè, ta nói đùa thôi, ngài muốn dẫn ta đi đâu?”

Mộ Thập Tam bật cười: “Nhân lúc đêm nay tối trời, chi bằng bỏ trốn tới Tàng Tịch điện tản bộ đi.”

~ Hết chương 64 ~

Chọn tập
Bình luận