Hoắc Thuyến im lặng, người anh yêu là Mạn Ninh, làm sao có thế tìm người phụ nữ nào khác chứ? Hoắc Thuyến cùng họ đi xuống phòng bếp.
– “Mạn Ninh, xuống ăn cơm đi.”
Lâm Mạn Ninh đi xuống lầu, cô mở tủ lạnh ra lấy ít socola và sữa tươi:”Con không ăn cơm đâu, mọi người cứ ăn đi.”
– “Mạn Ninh, không ăn trưa làm sao có sức để chiều này học bài, em mau ngồi xuống ăn cơm cùng cô chú và anh đi.” Hoắc Thuyến nói.
Lâm Mạn Ninh bĩu môi:”Em ăn cục tức no lắm rồi.” Nói rồi cô bỏ đi lên lầu, ngay cả đầu cũng không ngoái lại.
Mọi người bắt đầu dùng cơm, Hoắc Thuyến lâu lâu nhìn liếc lên cửa phòng của cô.
Hắc thị..
Thư kí Lê đưa một tập hồ sơ vào trong phòng anh:”Hắc tổng, tối nay chúng ta có hẹn với khách ở quán bar, tôi nói họ chuyển đến nhà hàng, nhưng có vẻ học thích quán bar hơn.”
– “Tối nay cô đi đi, tôi sẽ điều thêm hai người âm thầm bảo vệ cô”.
Thư kí Lê gật đầu:”Vâng.”
Hắc Bạch Lam nhìn ra cửa sổ, suy nghĩ về vị bác sĩ khó hiểu kia và những bức tranh bí ẩn đó, rốt cuộc Tô Duệ có điều gì đó giấu anh nhưng anh lại nhìn không ra?
Lâm gia, sau khi ăn cơm trưa, mọi người lên phòng khách nói chuyện, Lâm Mạn Ninh thấy trong phòng ngột ngạt nên cũng xuống cùng họ. Ngồi được một lúc thì anh và cô quyết điịh ra vườn đi dạo, Lâm Mạn Ninh tinh nghịch đuổi theo những chú bưm xinh đẹp đang đậu trên nhưng bông hoa.
Hoắc Thuyến mỉm cười nhìn theo cô, anh đi đến nắm nhẹ lấy tay cô rồi nói:”Hòi nhỏ chúng ta thường nắm tay nhau đi dạo trong vườn thật vui nhỉ?”
Lâm Mạn Ninh khẽ rút tay mình ra, cô nhìn ra chỗ khác, nói:”Đó là ngày trước thôi, giờ em cũng đã lớn rồi, anh đã trưởng thành, lỡ như chị dâu tương lai thấy sẽ hiểu lầm em và anh đó.”
– “Anh vẫn chưa tìm được người con gái nào thích hợp để anh yêu hơn em.” Hoắc Thuyến nửa đùa, nửa thật nói.
Lâm Mạn Ninh đơ mặt:”Anh đừng đùa nữa.”
Cô đành lôi Hắc Bạch Lam ra làm bia đỡ đạn:”Hắc Bạch Lam nghe được sẽ không vui đâu, hắn ta ghen lắm, em không thể giải thích nổi đâu.”
– “Em và hắn ta đang qua lại thật sao?” Ánh mắt anh ta tối sầm lại, có chút đau lòng, có chút buồn, có chút tuyệt vọng, chúng hòa quyện lại khiến lồng ngực anh khó thở quá.
Lâm Mạn Ninh cắn môi:”Phải, cha mẹ em cũng đã đồng ý nhận anh ấy làm con rể, anh thấy thế nào? Mắt nhìn người của em không tệ chứ?”
– “Em xác định mình yêu hắn ta thật sao?”
Lâm Mạn Ninh gật đầu:”Phải, cũng chẳng biết từ khi nào?”
– “Mạn Ninh, em cố tình không hiểu hay là thật sự không hiểu tình cảm anh giành cho em.”
Lâm Mạn Ninh quay người bước đi:”Anh Tiểu Thuyến, anh đừng đùa nữa.”
– “Mạn Ninh, anh yêu em, yêu em từ rất lâu rồi, em đừng nói như vậy nữa.”
Lâm Mạn Ninh nói:”Em không yêu anh, chỉ xem anh như anh trai của mình thôi.”
– “Nhưng anh không xem em là em gái, bấy nhiêu năm anh chờ đợi em, không phải muốn nghe những lời nói này.”
Lâm Mạn Ninh dừng lại:”Anh đừng nói nữa, em không nghe nữa đâu.”
– “Được rồi, anh biết em nhất thời chưa chấp nhận được, anh sẽ đợi em, nhưng em đừng lôi Hắc Bạch Lam ra làm lí do nữa nhé!.” Nói rồi anh đi qua cô, xin phép cha mẹ cô rồi rời khỏi biệt thự.
Lâm Mạn Ninh thở dài đi lên lầu học bài.
Đến tối, sau khi ăn cơm xong cô đi lên phòng, lúc này Hắc Bạch Lam từ bên ngoài trèo vào, anh nhìn Lâm Mạn Ninh.
– “Tiểu Ninh, em đang học bài sao?”
Lâm Mạn Ninh chẳng thèm để ý đến anh, cô vẫn im lặng học bài. Hắc Bạch Lam đi đến véo nhẹ má cô:”Bảo bối, em sao thế, vẫn còn giận sao?”
– “Tránh xa tôi ra.” Lâm Mạn Ninh nghiêm mặt nói.
Hắc Bạch Lam ghé sát vào mặt cô:”Sao vậy?”
Lâm Mạn Ninh đặt quyển sách xuống, cô đứng dậy đẩy mạnh anh lùi ra phía sau, khi đến gần chiếc giường, Lâm Mạn Ninh đè anh xuống rồi ngồi lên người anh.
– “Cô ta là ai?”
Hắc Bạch Lam khó hiểu hỏi lại:”Cô ta là ai?”
– “Hắc biến thái, chú giỡn mặt tôi sao?”
Hắc Bạch Lam cau mày, à, thì ra vật nhỏ này đang hỏi đến Tô Duệ. Lâm Mạn Ninh cau mày.
– “Phải suy nghĩ lâu vậy sao? Xem ra quan hệ đặc biệt rồi, nói, cô ta là ai?”
Hắc Bạch Lam mỉm cười:”Cô ta là Tô Duệ.”
Lâm Mạn Ninh nới lỏng chiếc cravat của anh ra, cởi đi ba chiếc cúc áo đầu tiên, tay cô cấu mạnh vào ngực anh.
– “Cô ta là ai? Hắc biến thái, chú giỏi quá nhỉ? Hết người này đến người khác đến tìm chú, có muốn chết không hả?”
Hắc Bạch Lam nắm lấy cổ tay cô:”A..bảo bối..nhẹ thôi…a…đau quá…dừng..”
Lâm Mạn Ninh càng dùng sức:”Nhẹ hả? Hắc biến thái, tôi xem chú trăng hoa được bao lâu, thật dơ bẩn.”
– “A…anh không hề đụng vào người cô ta…đau quá…a…em nhẹ tay chút…đau quá..”
Lâm Mạn Ninh nghiến răng:”Nhẹ tay sao? Nhẹ tay sao?”
– “A…hỏng mất…đau quá..anh thề anh và cô ta là trong sạch..đau quá..a..”
Lâm Mạn Ninh bỏ tay ra, cô lôi dưới gầm giường ra sợi dây thừng. Hắc Bạch Lam đề phòng hỏi.
– “Em..em muốn làm gì?”
Lâm Mạn Ninh chống nạnh:”Biết sợ rồi sao? Biết sợ sao còn tư tưởng gặp người khác, hôm nay tôi sẽ trị bệnh trăng hoa cho chú.”
– “Bảo bối, anh sai rồi..từ giờ sẽ không trăng hoa nữa.”
Lâm Mạn Ninh leo lên giường, cô trói tay anh lại rồi trói chân anh lại, Lâm Mạn Ninh kiểm tra lại độ chắc chắn của sợ dây rồi bước xuống giường. Hắc Bạch Lam nói.
– “Em muốn làm gì thế? Em không thể đối xử với anh như vậy.”
Lâm Mạn Ninh lườm anh rồi ngồi xuống ghế học bài:”Đợi tôi học xong sẽ xử lí chú.”
Quán bar Ảo cư..
Sau khi thư kí Lê tiếp vị khách xong, cô rời khỏi quán bar, chuẩn bị lên xe thì va phải một người đàn ông, thoạt nhìn rất khỏe khoắn và đẹp trai, nhưng hắn đang say bí tỉ, không biết trời đất gì.
Thư kí Lê cau mày, Hoắc Thuyến ngồi xuống ngay bên cạnh xe cô.
– “Này, anh là ai vậy? Mau tránh ra đi, để tôi còn về.”