Hạ Ngưng Âm bực bội rời khỏi phòng ăn, vừa đi đến cửa liền đụng phải một người, da đầu tê rần, ngay sau đó lùi ra xa người kia “Thật xin lỗi.”
“Là Cô?” Tầm mắt Liên Trạch Duệ chú ý vào bóng dáng nhỏ bé, nhận ra là cô rất kinh ngạc.
“À?” Cô không rõ chân tướng, ngẩng đầu cũng một mặt kinh ngạc, sao là anh? Thật trùng hợp nha!
“Là anh? Liên tiên sinh?”
Liên Trạch Duệ tinh ý nhìn vào bên trong phòng, đưa tay kéo cô qua một bên, ngay sau đó buông ra.
“Một mình tới đây ăn cơm?” Đôi mắt Liên Trạch Duệ như chim ưng tĩnh mịch hướng tới cô.
“Không phải.” Hạ Ngưng Âm cười mỉa, tùy ý quan sát Liên Trạch Duệ, trước ánh đèn vàng, không thấy rõ sắc mặt, nhưng lướt qua có thể nói dáng dấp anh rất đẹp, có thể so với Tư Khảm Hàn là một chọi một, hơn nữa thoáng nhìn anh thành thục hơn Tư Khảm Hàn, cô thầm suy nghĩ.
Tư Khảm Hàn thanh toán tiền xong liền chú ý tới bộ dạng trò chuyện vui vẻ của bọn họ, nhếch khóe miệng lên một đường cong, ánh mắt sâu thẩm.
Xem ra anh đối với cô quá buông lỏng, anh mới rời đi một lát liền sáp tới người đàn ông khác, lại còn rất vui vẻ nửa, mới có một chút liền quên lời anh căn dặn!
Hạ Ngưng Âm lạnh run, quay đầu lại hướng khuôn mặt lạnh của Tư Khảm Hàn đang đi tới chỗ cô, người đàn ông này, sắc mặt thay đổi hơn cả thời tiết, mới khi nãy còn vui vẻ lúc này lại biến thành âm trầm đáng sơ, không biết người nào chọc tới anh.
“Duệ.” Tư Khảm Hàn đứng trước mặt Liên Trạch Duệ chào hỏi, không thèm chú ý tới Hạ Ngưng Âm.
Liên Trạch Duệ nhìn ra được Tư Khảm Hàn đang mất hứng, vỗ vỗ bờ vai của anh, sau đó nghiêng mặt sang Hạ Ngưng Âm, nói: “Tớ đi trước hẹn gặp ở bữa tiệc.”
Đưa mắt tới Liên Trạch Duệ rời đi, Hạ Ngưng Âm quan sát trên người anh tản ra khí lạnh, đôi mắt đẹp đảo quanh “Tư Khảm Hàn, người nào chọc tới anh?”
Tư Khảm Hàn không trả lời, đi thẳng ra cửa nhà hàng tới bãi đậu xe.
Tư Khảm Hàn mặc kệ cô, mở cửa xe ngồi vào ngay sau đó khóa chốt không cho cô vào, mặt lạnh vô tình nói: “Cô tự bắt xe về đi.”
Hạ Ngưng Âm không thuận theo, lớn tiếng mà hét lên: “Tại sao? ! Anh. . . . . .” Thanh âm của cô ngưng đọng, Hạ Ngưng Âm thấy thần sắc của anh không tốt, ánh mắt lạnh lẽo, trái tim chợt ngừng đập một nhịp, bây giờ Tư Khảm Hàn đã trở lại sự nguy hiểm ban đầu, chỉ là ánh mắt vơi đi phần nào sự u ám.
Tư Khảm Hàn nghiêng mặt lườm cô một cái, không trả lời trực tiếp khởi động xe rời đi.
“Não anh bị ngập nước hả?” Hạ Ngưng Âm khẽ cắn răng, dùng sức chửi theo chiếc xe của anh nhưng đổi lại là tiếng gió bụi xào xạc.
“Người đàn ông thối, tính khí xấu như vậy, thật là hết thuốc chữa.” Cô tức giận hừ một tiếng, nhìn chiếc xe ở phía xa liên tục mắng nhiếc.
Hạ Ngưng Âm tự mình bắt xe về nhà, thu dọn đồ đạc xong đã là hoàng hôn.
Hạ Ngưng Âm đem vật cuối cùng nhét vào vali, lúc này điện thoại đổ chuông, cô nhìn vào màn hình một chuỗi số lạ.
“Alo.”
Bên kia truyền đến giọng điệu khàn khàn, “Tài xế đang đợi dưới lầu, xuống đi.”
Hạ Ngưng Âm vừa nghe liền biết là ai, “Đã biết.” Dứt lời, không chờ đợi tiếng của đối phương, cúp ngay điện thoại.
Tư Khảm Hàn nghe tiếng tút dài bên kia, nhất thời ngẩn ra, lần đầu tiên anh bị người khác ngắt điện thoại trước, ánh mắt vốn bình lặng nay trở nên phức tạp.
Hạ Ngưng Âm đắc ý nháy mắt, để điện thoại vào túi xách, kéo hành lý ra ngoài.
Hai mươi phút sau, cô được đưa đến một căn hộ, Hạ Ngưng Âm vừa kéo vali vừa ngắm nghía xung quanh, cuối cùng đúc kết hai chữ: “Cao cấp!”