Cằm nhọn Tư Khảm Hàn đặt trên đỉnh đầu Hạ Ngưng Âm, hai cánh tay co rúc ôm lấy eo thon Hạ Ngưng Âm khẽ run run, trong đầu toàn hình ảnh cô đứng yên giữa đường đôi mắt hốt hoảng bất lực nhìn anh, chiếc xe như dã thú xông vào cô, dường như trong nháy mắt sẽ đem cô rời khỏi trần giang, khi đó nỗi sợ hãi mất mát tràn ngập tim anh, chỉ một ý nghĩ duy nhất bất chấp tất cả lao về phía cô.
Thân thể Hạ Ngưng Âm run lạnh cầm cập, ánh mắt trước sau nhìn về phía xa xôi vô tận không có điểm dừng.
Quên mất cảm giác hiện tại chỉ biết ôm lấy anh thật chặt, tựa vào anh tìm kím hơi ấm, có như vậy, mới tiêu tan mọi bất lực lo âu trong cô sưởi ấm tâm hồn lạnh lẽo của cô.
Đúng vậy, cô chính là lo lắng bất lực hoàn toàn, nhưng cũng mừng rỡ đến phát khóc, trong đầu tái diễn không biết bao nhiêu lần việc vừa rồi, cô liên tục nhớ lại vô số lần, cõi lòng vẫn âm ỷ nỗi sợ hãi, đành phải dựa vào người bên cạnh, giờ phút này, sự hiện hữu của anh đã cứu vớt sự sống của cô.
Tài xế thấy bọn họ không để mắt tới mình liền thở phào nhẹ nhõm, nhìn hai người ôm siết sao không rời, toét miệng cười, không quấy rầy lặng lẳng rời đi.
Mọi người xung quanh cũng náo nhiệt không kém, cứ sau khoảnh khắc ấy ai cũng biết quý trọng bản thân cùng người thân bên cạnh hơn tự khắc nắm lấy tay nhau, thỉnh thoảng vài cô gái lén nhìn Tư Khảm Hàn đỏ mặt xấu hổ.
Lăng Tuyên từ tiệm cơm đi ra, ánh mắt vô tình đập vào khung cảnh bên kia đường, với chiều cao vượt trội thu hết một màn Tư Khảm Hàn ôm chặt Hạ Ngưng Âm, đôi mắt long lanh hoen vài giọt lệ, tùy tiện kéo một người đi đường hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Hai người kia thế nào?”
Bị Lăng Tuyên kéo là cô gái mặc đồng phục học sinh, nghe Lăng Tuyên hỏi thăm, trên mặt nở nụ cười tươi tắn, thao thao bất tuyệt đủ điều: “Mới vừa rồi cô gái đó đi tới giữa đường, đúng lúc có chiếc xe hàng chạy tới, anh chàng đẹp trai kia chắc là bạn trai của chị đó, anh ta thấy chị cứ đứng mãi chỗ đó không nhúc nhích thì trở nên gấp gáp hơn, chạy nhanh tới ôm chị ấy, khi nảy rất nguy hiểm chúng tôi còn phải toát mồ hôi, cũng thét đến hoảng sợ, thật may là mành chỉ treo chuông , anh chàng đẹp trai cứu được bạn gái của mình.”
Lăng Tuyên nghe xong, tầm mắt vẫn dán chặt vào bọn họ, thần sắc không nhìn ra biểu cảm, nhàn nhạt hỏi “Vậy sao?”
Nghe cô bé kể lại, Lăng Tuyên cũng đổ mồ hôi hột thay Hạ Ngưng Âm, không khỏi lạnh người, Tư Khảm Hàn không nhanh chân có lẽ người anh thấy bây giời toàn máu me, thật may bọn họ tai qua nạn khỏi.
Nữ sinh tiếp tục thao thao bất tuyệt, “Đúng vậy a, anh cũng không biết tình huống lúc ấy như nghìn cân treo sợi tóc, anh đẹp trai kia chạy không khác gì vận động viên điền kinh.”
Lăng Tuyên cười hòa nhã với cô gái, hòa lẫn vào dòng người tìm kím bóng dáng bọn họ, khuôn mặt Hạ Ngưng Âm rõ ràng là hướng đến anh, nhưng cô cứ như không thấy được anh, hai tay cứ ôm miết Tư Khảm Hàn, khuôn mặt tinh sảo còn ngơ ngác chôn vùi vào vai Tư Khảm Hàn, không quan tâm đến mọi người xung quanh, chỉ biết tựa vào lồng ngực Tư Khảm Hàn như con mèo nhỏ, giờ phút này giống như chỉ có cô và Tư Khảm Hàn tồn tại trên thế giới này.
Lăng Tuyên ngơ ngác nhìn đôi mắt hơi ươn ướt rồi lại lộ ra nụ cười chúc phúc Hạ Ngưng Âm, đôi chân như bị đổ sắt không thể nhấc lên được, đứng yên lặng giữa chốn người tấp nập nhìn bọn họ hạnh phúc bên nhau, thần sắc ảm đạm lại có chút vui mừng.
Hạ Ngưng Âm dáo dát nhìn xung quanh căn bản không để anh vào mắt, mặc dù anh đứng bên cạnh cô, gần trong gang tấc, Lăng Tuyên cười thầm chua xót trong lòng, đôi mắt khổ sở nhìn phương xa, đến lúc kết thúc rồi, đến lúc rồi, thật. . . . . . Đến lúc rồi.
Ngắm hai người họ tới ngây dại, Lăng Tuyên quan sát Hạ Ngưng Âm lần cuối, dứt khoát xoay người, thân hình cô độc rời đi dần biến mất cuối con đường, từ đầu đến cuối, không quay đầu nhìn Hạ Ngưng Âm một cái.
Đám người náo nhiệt dần dần tản bớt Hạ Ngưng Âm mới thức tỉnh hồi hồn, ánh mắt từ mông lung từ từ sáng lại, bàn tay vuốt lưng người đàn ông đang ôm mình, chợt nhíu mày, cuối cùng nhớ hết thảy mọi chuyện, ngẩng đầu nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn mở to vì bất ngờ, bàn tay nhỏ bé cũng thức thời che miệng lại, vội đẩy người né tránh anh như chú chim nhỏ sợ bác thợ săn.
Ngược lại Tư Khảm Hàn vô cùng tỉnh táo, đảo mắt lăm lia bọn họ, cuối cùng, tầm mắt hướng tới Hạ Ngưng Âm lẳng lặng đi trở về.
Hạ Ngưng Âm vô thức không nói lời nào cũng lẳng lặng theo sau Tư Khảm Hàn, một lúc sau lại đi ngang hàng với anh, hiện tại cô không quên Tư Khảm Hàn là ân nhân cứu mạng mình.
Đứng trước mặt anh trở nên lúng túng mặt cô đỏ hồng, ái ngại mở miệng: “Tư. . . . . . Tư Khảm Hàn, chuyện vừa rồi, cám ơn.”
Tư Khảm Hàn dừng bước nhìn cô, chốc lát lại trầm mặc đi về phía trước.
Hạ Ngưng Âm thấy Tư Khảm Hàn bỏ mặc mình, gương mặt tuấn tú không biểu lộ cảm xúc, tâm tình cô hơi nóng nảy, chần chờ giải thích: “Anh, anh tức giận? Thật xin lỗi vừa rồi tôi không phải cố ý.”
Suy nghĩ của Hạ Ngưng Âm viết rõ trên mặt, nín thở, thận trọng quan sát nét mặt anh, rốt cuộc Tư Khảm Hàn cũng ngừng lại, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn cô, hờ hững nói: “Tôi không có giận, cũng biết cô không có cố ý, cô còn trẻ tôi biết cô không muốn chết sớm như vậy.”
“Anh. . . . . . Anh không có tức giận?” Nhìn thấy Tư Khảm Hàn lộ ra nụ cười nhạt lại giống như cười khinh bỉ, Hạ Ngưng Âm từ từ đến gần anh, ánh mắt mở to hết cỡ để quan sát biểu cảm của anh chỉ sợ bỏ lỡ một khoảnh khắc.
Lắc đầu bên môi kéo theo nụ cười sáng lạng, bất đắc dĩ nhìn cô bật cười hỏi: “Tại sao tôi phải giận?”
Hạ Ngưng Âm cắn môi dưới, cô cho rằng với tính tình của anh, nhất định sẽ hung hăng mắng cô một trận tơi bời, tuy nhiên một chữ cũng không có, cũng chính vì vậy làm cô càng bất an hơn, hiện tại cô rất muốn biết anh suy nghĩ gì.
Hạ Ngưng Âm nhích sát lại giả vờ hỏi thăm: “Tại nãy giờ anh không nói tiếng nào, cũng không mắng tôi, tôi cho là. . . . . . tôi nhớ anh mắng người rất giỏi, nếu vậy lòng tôi yên tâm hơn.”
Tư Khảm Hàn bày ra bộ mặt khó coi “Tôi lặp lại lần nữa, đây không phải lỗi của cô, trừ phi cô muốn chết thật.”
“Tôi mới không muốn chết!” Hạ Ngưng Âm vội vàng phản bác, lại bắt gặp nụ cười mê người của Tư Khảm Hàn, cô hiếm khi nhìn thấy anh như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi xấu hổ quay sang hướng khác, ngập ngừng lúc lâu, cứ như hiểu hết ý tứ trong lòng anh, liền gật đầu mỉm cười cùng anh.
Người khác có thể không hiểu cô, nhưng Tư Khảm Hàn lại hiểu hết “Thông minh vậy là tốt, tôi cũng không thích nhiều lời.” Nói xong cười hì hì “Tôi đi lấy xe, cô ở chỗ này chờ tôi, chúng ta cùng về nhà.”
Dứt lời, không đợi Hạ Ngưng Âm đáp lại, liền đi vào bãi đỗ xe, lặng lẽ dõi theo bóng lưng Tư Khảm Hàn, Hạ Ngưng Âm vô thức cắn môi dưới hằn vết răng dài.
Tư Khảm Hàn biết cười rồi, hôm nay anh cười vô số lần, đương nhiên không phải thái độ châm chọc cô, mà là cười một cách rạng rỡ, cô cảm nhận được nụ cười của anh là dành cho cô, vì thế, trong lòng cô hạnh phúc vô cùng, tuy nhiên cô cũng nhạy cảm phát hiện khổ sở đau xót trong anh, quả thật quá nhiều cung bậc cảm xúc , cảm giác ngọt ngào không thể tả, trái tim đập liên hồi vì vui sướng.
Về đến nhà Hạ Ngưng Âm mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, Tư Khảm Hàn ngước mắt nhìn cô một cái, vào bếp đem hai cốc nước ấm đem một ly cho cô, hơi nước bốc nghi ngút trước mặt Hạ Ngưng Âm thoáng giật mình, những chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra, khiến cô vừa mừng vừa sợ, giương mắt đầy kinh ngạc lăm lia Tư Khảm Hàn liền nhỏ giọng: “Cám ơn.”
Tư Khảm Hàn cười nhạt, anh nhận ra hôm nay mình cười nhiều hơn thường ngày, nhẹ nhàng mở lời quan tâm: “Tay của cô còn lạnh, uống chút nước nóng sẽ đỡ hơn.”
Hạ Ngưng Âm cầm ly nước trong tay, thiếu chút nữa nhũn người té sỉu, đôi mắt không rời khỏi người anh, Tư Khảm Hàn bị cô nhìn chằm chằm, hơi mất tự nhiên: “Trên mặt tôi dính cái gì sao nhìn hoài vậy?”
Hạ Ngưng Âm chỉ vào mặt anh, thanh âm trầm thấp: “Anh. . . . . . Mặt của anh.”
Tư Khảm Hàn khó hiểu bỏ ly nước xuống bàn, lật đật đi về phòng mình chạy đến gương soi thấy mình vẫn đẹp trai, liền nhíu chân mày sắc mặt xám ngoe nhìn không ra có điểm khác thường.
Hạ Ngưng Âm quan sát cử động lạ lùng của Tư Khảm Hàn có phần ngây ngốc, thấy anh từ phòng đi ra lập tức thu lại suy nghĩ của mình, Tư Khảm Hàn uống hết cốc nước, hỏi: “Cô có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Hạ Ngưng Âm cười mỉm, vội khoát khoát tay, lắc đầu: “Không có, tôi đâu bị đụng nào có chỗ không thoải mái.”
“Ừ, không có là tốt rồi, nếu bị gì thì nói. . . . . .” Ngẩng đầu thấy đến Hạ Ngưng Âm mặt đối mặt với mình liền bật cười , “Tôi có chút chuyện phải ra ngoài, cô. . . . . Tôi đi trước.” Vội vã cầm lên trên khay trà cái chìa khóa liền đi.
Hạ Ngưng Âm cau mày, lặng thinh dõi theo từng bước chân Tư Khảm Hàn xa dần sau cánh cửa, trong đầu vô số dấu chấm hỏi.
Tư Khảm Hàn lái xe đến một nhà hàng sang trọng, bàn tay nắm chặt tay lái, nhìn phiá xa xăm tinh thần hơi hốt hoảng liền thở dài thườn thượt, đem xe quay đầu chạy sang hướng khác, tới nơi đô thị cao cấp dứng lại.
Hòa Huân Thức tan việc trở về nhà mới tắm xong liền nghe tiếng chuông cửa, nhìn từ ống nhòm xem là người nào, anh thế nào lại quên mình hẹn ai tới chứ?
Kéo cửa ra nhìn thấy là Tư Khảm Hàn liền giật mình, vẻ mặt đầy bất ngờ, Tư Khảm Hàn đối với anh tỏ ra nhăn nhó như bị thiếu nợ, thong thả lướt qua Hòa Huân Thức bước vào nhà.
Đóng cửa lại, Hòa Huân Thức rót nước cho anh, vừa lau tóc vừa hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tư Khảm Hàn nhận lấy ly nước, nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Không có việc gì thì không thể tìm cậu?”
Hòa Huân Thức không nói lời nào tức là ngấm ngầm chấp nhận, cái ổ nhỏ của anh, số lần Tư Khảm Hàn đến chỉ đếm trên đầu ngón tay, bình thường, bọn họ rất ít gặp ở nhà, trừ phi có chuyện hệ trọng phải thương lượng riêng, hoặc là nói gặp truy đổi khẩn cấp, cần trợ giúp mới gặp nhau.
“A, cậu nói xem Hạ Ngưng Âm là người như thế nào?” Trầm mặc thật lâu, Hòa Huân Thức chờ đợi đến phát phiền, vẻ mặt Tư Khảm Hàn như cũ mở miệng hỏi.
Hòa Huân Thức rõ ràng bị anh thình lình xuất hiện mà kinh sợ, dừng động tác bên tay, nhìn anh đầy nghi hoặc có phải mình nghe lầm, Tư Khảm Hàn trước sau một sắc mặt, đem khăn tóc vứt lên bàn, khoanh hait ay trước ngực, rũ mí mắt xuống, suy nghĩ một hồi mới trả lời: “Cô ấy rất tốt lại dễ gần.”
Tư Khảm Hàn dừng một chút, tiếp tục đặt câu hỏi: “Còn Nhã Tư?”
“Cô ấy cũng tốt, rộng rãi, còn đẹp nữa.” Lần này, Hòa Huân Thức đáp nhanh.
“Vậy ai tốt hơn ai?”
Hòa Huân Thức thở dài, giương mắt chăm chú nhìn “Cái này, tớ nghĩ quan điểm của tớ cũng không có tác dụng, mấu chốt là cậu nghĩ như thế nào?”
“Ừ.” Tư Khảm Hàn lên tiếng, lấy điện thoại di động ra cầm run run, “Để tớ hỏi bọn Khê Bách trả lời thế nào.”
Hòa Huân Thức cười xuề xòa, không nói gì.
Do dự lúc lâu, Tư Khảm Hàn mới ấn số Hạ Khê Bách, khi anh ta nhận được điện thoại cũng không khỏi bất ngờ lớn, hào hứng thao thao bất tuyệt: “Ây da, để chú rể gọi điện tới đúng là chuyện lạ nha, muốn tớ làm gì đây? Mới tớ làm phụ rể à?”
“Có thể.” Tư Khảm Hàn hờ hững đáp vỏn vẹn hai chữ, nhưng cũng rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức Hạ Khê Bách nghe ra có gì đó không đúng, cùng nhau trầm mặc, Tư Khảm Hàn hỏi tiếp: “Nếu cô dâu thay thành người khác sẽ như thế nào, lỡ mà đổi thật, cậu nghĩ Nhã Tư ra sao?”
Ngay tức khắc, Hạ Khê Bách mất hết tâm tình đùa giỡn, nặng nề hỏi: “Hàn. . . . . . Cậu suy nghĩ kĩ chưa?”
Đôi ưng mâu dõi theo ánh đèn neon bên ngoài, ngữ điệu mấy phần do dự: “Không biết, tớ. . . . . . Tớ muốn nghe ý kiến của cậu.”
Cầm điện thoại trên tay thiếu chút nữa rơi xuống đất, Hạ Khê Bách quen Tư Khảm Hàn hơn mười năm, lần đầu tiên anh nhận ra Tư Khảm Hàn cũng có thời điểm phân vân với quyết định của mình , cũng vì vậy khiến anh nói không nên lời, dù anh biết là do Tư Khảm Hàn bị lạc lối trong mê cung tình yêu nhưng anh tin tưởng, Tư Khảm Hàn thất vọng đau khổ như vậy chắc cũng có đáp án cho riêng mình, chẳng qua chưa biết giải quyết sao cho phải.
“Nếu là cậu, cậu sẽ như thế nào?”
Hạ Khê Bách ngập ngừng hỏi: “Hàn, là Hạ Ngưng Âm sao?” Trả lời anh chỉ là tiếng gió vọng, Hạ Khê Bách thở dài: “Tớ tin cậu sẽ làm theo con tim mình, cậu luôn luôn như thế không phải sao? Hơn nữa chưa bao giờ phạm sai lầm.”
“Ừ.” Tư Khảm Hàn đáp một tiếng, dứt lời, liền cúp điện thoại, ấn một số khác, khi đối phương nhận điện thoại trực tiếp đi thẳng vấn đề: “Duệ, tớ hủy hôn với Nhã Tư có được không?”
Liên Trạch Duệ cũng là nạn nhân thứ ba bị bất ngờ, đối với người em trai nhỏ hơn mình vài tuổi đột nhiên hỏi vấn đề nan giải đến nhức đầu, giống như chuyện nằm trong dự liệu, chỉ là trầm giọng hỏi: “Là Hạ Ngưng Âm?”
“Ừ.”
“Tốt.” Liên Trạch Duệ trả lời trọng tâm đúng một chữ, dừng một chút, còn nói: Nhã Tư rất tốt, cố gắng tìm cách giải thích thỏa đáng để cô ấy bớt đau lòng.
“Ừ.” Ngắt cuộc gọi, Tư Khảm Hàn ngơ ngác nhìn phương xa, bầu trời tối đen như mực không một ánh sao sáng, chỉ mỗi ánh đèn đường trải dài, bầu không khí tĩnh lặng dị thường, chỉ mỗi âm thanh chạy đều đều máy điều hòa.
Tóc hong khô Hòa Huân Thức đi tới bên cạnh Tư Khảm Hàn bên cạnh, tựa vào ghế nhìn anh chằm chằm “Hàn, hôm nay muốn ở lại không?”
“Ừ.” Duy nhất một chữ.
“Gian phòng cách vách vẫn vì cậu mà giữa lại, luôn dọn dẹp sạch sẽ có thể vào ngủ ngay, thời gian không còn sớm, tớ ngủ trước.” Vỗ bả vai Tư Khảm Hàn, thở dài, ngáp ngắn ngáp dài, Hòa Huân Thức lết dép xẹp xẹp về phòng, tay đặt khóa cửa quay đầu ngó người đàn ông ngồi thừ trên ghế, đôi mắt đẹp nâng lên ý cười.
Chỉ còn mỗi mình mình giữa căn phòng rộng lớn, Tư Khảm Hàn châm điếu thuốc hút, nhưng cứ mặc cho nó cháy hết gần bỏng tay mới hồi hồn tỉnh giấc, đứng dậy dũi đôi chân mỏi nhừ vặn vẹo cơ thể.
Ngồi ở trên ghế sa lon, tiếp tục đốt điếu thuốc khác rít một hơi, đôi mày tuần nhíu lại vì suy nghĩ, gió thổi vì vù thoang thoảng mùi khói, bầu không khí ngột ngạt, từ trên ghế đứng dậy đi ra ban công, ngước nhìn bầu trời ảm đạm.
Nhớ tới Hạ Ngưng Âm đứng ở ngã tư đôi mắt hoảng sợ nhìn anh, đối diện là xe hàng không phanh chạy thẳng, một khắc kia, trái tim anh theo đó nhảy ra ngoài, anh cái gì cũng không biết chỉ toàn nỗi sợ hãi, loại sợ hãi này trước đó chưa từng xảy ra, anh biết, nếu không kéo cô về anh vĩnh viễn mất cô.
Ngay lúc đó, anh mới phát hiện cô đã sớm mọc mầm trong lòng anh, bất tri bất giác, trong lòng anh cũng có cô, chỉ là anh không chịu thừa nhận, mỗi lần đều lấy lí do miễn cưỡng chối bỏ nó, Huân mắn anh không sai, anh đã trốn tránh không làm theo tiếng gọi con tim, ngày ngày Hạ Ngưng Âm xuất hiện càng nhiều, mãi không thoát khỏi đầu anh, cho dù dùng mọi cách để che giấu nhưng đều lộ rõ ra bên ngoài.
Cho tới hôm nay anh mới hoàn toàn tỉnh ngộ, cuối cùng cũng thừa nhận, anh thích Hạ Ngưng Âm, thậm chí so với thích còn hơn thế nữa, đối với Tiền Nhã Tư loại cảm giác này chưa từng có trong người anh.
Anh thích cô, vậy còn cô, liệu có thích anh không? Hơn nữa anh làm nhiều chuyện xấu như vậy. . . . . . Khốn kiếp, Tư Khảm Hàn cười tự giễu coi như anh không làm những chuyện kia, anh thừa biết, Hạ Ngưng Âm không đời nào thích anh, bởi vì người cô thích —— Lăng Tuyên từ, tuy nhiên anh có thể nhẫn tâm vứt bỏ Nhã Tư sao?
Tư Khảm Hàn cau mày, vứt bỏ điếu thuốc đã sớm tàn, hait ay che mặt úp xuống đầu gối.
Bình minh dần lên, ánh mặt trời lấp ló dưới áng mây xanh, Tư Khảm Hàn cứ như vậy ngồi ở ban công suốt đem, đôi ưng mâu trở nên tĩnh lặng, nền đất vung vãi tàn thuốc bay tứ tung.
Hòa Huân Thức đi ra phòng khách tắt đèn, nhìn ban công là bóng dáng mệt mỏi bao trùm, tay khựng lại chậm rãi đi ra ngoài lay lay Tư Khảm Hàn “Tối hôm qua không ngủ?”
Tư Khảm Hàn quay đầu lại nhìn, thanh âm khàn khàn”Ừ” một tiếng.
Chỉ một đêm gương mặt tuấn tú hóp lại không ít, Hòa Huân Thức có chút kinh ngạc, từ khi nào Tư Khảm Hàn lại bếch bát như vậy ? Trong lúc nhất thời khó mà tiếp nhận, há miệng, lại nín thinh, thần sắc ảm đạm của Tư Khảm Hàn, một lời an ủi cũng nghe ngay cuống họng, lát sau mới nói: “Hàn, cậu trở về nghỉ ngơi tí nữa hãy đi làm.”
Tư Khảm Hàn không trả lời, cúi đầu nhìn bộ dạng lếch thếch của mình, không lộ ra biểu cảm, đi vào phòng khách liếc nhìn tủ quần áo bên kia mở miệng nói: “Cho tớ mượn một bộ hôm khác sẽ trả.” Vừa nói vừa đi vào nhà vệ sinh.
Hòa Huân Thức vốn quen thói muốn làm gì làm của Tư Khảm Hàn, chỉ biết lắc đầu đi mở tủ cầm bộ tây trang với màu sắc Tư Khảm Hàn thích, gõ cửa đưa cho anh liền trực tiếp đóng sầm cửa
Hòa Huân Thức nghe tiếng sập cửa trố mắt nhìn, lại khẽ cắn răng, anh thừa nhận thấy Tư Khảm Hàn mấy khi chán chường khiến anh thật cao hứng, tuy nhiên anh cực kì không ưa thói sai người của Tư Khảm Hàn cứ cảm giác như mình là thú vật thích là gọi không thích là đuổi, nhớ tới sắc mặt tái nhợt của Tư Khảm Hàn lấy di động gọi cửa hàng giao thức ăn.
Không bao lâu Tư Khảm Hàn mở cửa đi ra bước tới khay trà lấy đồ đạc của mình bỏ vào túi, Hòa Huân Thức chần chờ nói: “Hàn, tớ đã kêu bữa sáng cậu cũng nên ngồi lại ăn.”
“Không cần, tớ đi trước.” Từ chối ý tốt Hòa Huân Thức, Tư Khảm Hàn đứng lên đi thẳng ra cửa chính, nhất thời, lại quay đầu lại, nhìn Hòa Huân Thức nói: “Chìa khóa nhà cậu giao cho tớ mượn ở vài ngày.”
Tư Khảm Hàn nói liền làm quyết không trưng cầu ý kiến chủa nhà, nếu là bình thường, Hòa Huân Thức đã sớm bị anh là cho tức nổ đóm, nhưng hôm nay lại khác miễn cưỡng đưa chìa khóa cho anh.
Tư Khảm Hàn nhận lấy cái chìa khóa từ Hòa Huân Thức liền đi ra ngoài, anh vừa định nói vài lời, đáp lại anh là tiếng “Phanh” cửa.
Lúc Tiền Nhã Tư mở cửa thấy Tư Khảm Hàn rõ ràng kinh ngạc không thôi, nhất thời chạy như bay, vừa cười vừa nhảy dựng lên, hai chân bấu chặt hông Tư Khảm Hàn, hai cánh tay vòng trên cổ anh, cười khoái chí, đem mặt mình đặt lên vai anh, làm nũng hôn anh: “Sao anh lại tới đây? Còn sớm như vậy?”
Cánh môi bạc kéo ra nụ cười bất đắc dĩ, vòng tay ôm cô đi vào phòng khách đặt cô lên ghế sofa.
Nhích người cùng cô có khoảng cách, ngay tức khắc Tiền Nhã Tư liền tinh mắt phát hiện được, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve khuôn mặt không tỳ vết của Tư Khảm Hàn, áp trán lại gần anh giở giọng quan tâm: “Hàn, anh làm sao vậy? Xảy ra ra chuyện gì? Tại sao ốm như vậy?”