Tư Khảm Hàn xách theo chiếc túi đựng quần áo cho Hạ Ngưng Âm, bước chân hướng tới phòng bệnh 502, bàn tay cầm khóa cửa vừa định đi vào, xuyên thấu qua cửa kính thu vào mắt màn tình tứ này, Hạ Ngưng Âm cùng Lăng Tuyên tươi cười hạnh phúc, thoáng chốc ngưng động tác bên tay.
Lăng Tuyên đang đút cho cô ăn cái gì mà cô vui vẻ ăn ngon lành, hai người kẻ nói người cười luyên thuyên.
Thần sắc Tư Khảm Hàn trở nên âm trầm lạ thường, khuôn mặt cường tráng từ từ hóp lại, ánh mắt lộ ra cổ khí lạnh lùng, liếc xéo bọn họ, xoay người rời đi.
Thật dư thừa, anh ở đây thay cô chuẩn bị mọi thứ, vậy mà….. xem ra cô đâu cần tấm lòng của anh, coi như anh không có ở đây cô cũng có người dốc lòng chăm sóc, có lẽ, anh không ở đây cô sẽ mau hồi phục hơn.
Bất quá, anh thừa nhận mình chẳng phải người tốt lành gì, lại càng không biết thế nào là săn sóc, cô cũng chán ghét sự xuất hiện của anh? Vậy anh sẽ càng chống đối lại mong muốn đó, ai kêu cô đối với anh chữ chán ghét viết rõ trên mặt đến thế, thực ra, anh đang cực kỳ khó chịu!
Chậc, anh mua phụ nữ chỉ để xem sắc mặt thôi sao? Mặt có khí chất thật tuy nhiên anh rất thích ánh mắt thuần khiết của cô á…, nhưng thỉnh thoảng cô nên thay đổi một chút, chẳng hạn vừa thấy anh hai mắt liền sáng quắc bảo đảm anh sẽ hứng thú hơn.
Đâu cần trưng cái mặt khó coi đó với anh? Hay anh biểu hiện chưa đủ rõ? Chẳng qua anh không thích đem tâm tư hiện trên mặt, nay đã hỏng bét hết vì nha đầu này, phải như thế nào cô mới nhận ra là anh đang tức giận.
Anh đã cố gắng kìm chế bản thân, nói thẳng ra, chạm đến người của anh tự rước họa vào thân, ưmh, anh thừa nhận mình là Duy Ngã Độc Tôn, kiêu căng ngạo mạn mới là con người của anh, ai bảo anh là Tư Khảm Hàn, người nắm chủ cả giới thương nghiệp là đầu rồng của giới hắc đạo.
*Duy Ngã Độc Tôn: ý chỉ duy nhất trên hết tất cả
Ưmh, quên nói nữa, ngoại trừ Duy Ngã Độc Tôn, còn tùy hứng làm xằng bậy, mặc dù điểm này không có mấy người gặp qua á.
Nghĩ thử xem, Lăng Tuyên sống đang yên đang lành tự nhiên mất hết tất cả, ví như: sự nghiệp y học bỗng chốc tan thành mây khói, hay là trực tiếp phá hủy gia đình tiền tài nhà anh ta, có lẽ nên để đời sau của anh ta từng ngày trôi qua với cái bệnh viện quèn đó, ưmh, vừa nghĩ đã muốn làm liền, bất quá ba thứ cùng xảy ra một lúc sẽ càng thú vị hơn.
Đúng vậy, phải cho cô tận mắt chứng kiến sự tức giận của anh là như thế nào?
Có điều, cô đã đem chuyện làm tình nhân của anh kể cho Lăng Tuyên chưa?
Tốt nhất là không, bởi vì cô rất để ý đến cảm nhận của tên đó, ưmh, không được, anh mới là người đàn ông của cô a, chẳng phải cô nên quan tâm anh hơn sao ?
Vừa sực nhớ tới sự chán ghét của cô dành cho anh, cứ như làm phụ nữ của anh là rất uất ức, tại sao vậy chứ? Anh vô cùng buồn bực, trước kia đàn bà rất thủ đoạn để được ở bên cạnh anh còn cô thì….
Chẳng phải cô không muốn hắn ta biết quan hệ của bọn họ? Vậy anh càng muốn cho hắn ta biết cặn kẽ hơn.
Khóe miệng phác họa ý cười thâm sâu, các hộ sĩ đi ngang phải mất hồn lạc vía vì phía trước là người đàn ông đẹp đến độ chói lóa mọi ánh nhìn, còn lộ ra “Cười ngọt ngào” khiến người khác chết mê.
Cùng lắm lúc anh có được “Cười ngọt ngào” đồng nghĩa suy tư của anh đã vạch ra “Bản kế hoạch tàn ác”, có khi là điều ghê rợn nào đó, tuy cảm nhận là vậy nhưng mọi người vẫn một lòng tự nguyện chìm đắm trong sắc đẹp ma mị của anh, dù sao chỉ có anh mới có năng lực quyến rũ đó.
Tư Khảm Hàn chậm rãi đi dọc hành lang, nụ cười bên môi đã sớm biến mất từ lâu, các hộ sĩ vẫn nhộn nhạo trong lòng vì hình bóng cao ngạo của anh.
Anh đưa chiếc túi cho hộ sĩ, trực tiếp ra lệnh: “Đem đến phòng 502.”