Tư Khảm Hàn mang ghế ngồi bên cạnh giường ôn nhu nhìn cô, động tác cứng rắn đem chiếc chăn đắp tới xương quai xanh của Hạ Ngưng Âm.
Anh cũng là người, tổn thương cô, anh cũng rất đau lòng, mặc dù anh sơ ý mạnh tay một tí, nhưng lúc đó anh đâu quản nhiều như vậy.
Ai bảo cô ngang bướng cứ để đồ vào tủ lạnh, cho nên đâu thể trách anh được.
Nhưng cô là người có lỗi trước, đã cấm tuyệt đối không đụng đến tủ lạnh mà cô không nghe! Món đồ đó rất quý với anh, trừ Nhã Thi ra không ai có tư cách chạm vào!
Huống chi Hạ Ngưng Âm cô chỉ là người phụ nữ được anh mua về, mặc dù anh đối với cô có chút dung túng, cô cùng những người trước kia có sự ưu ái từ anh hơn, trừ thư phòng và tủ lạnh, những thứ khác cô thích làm sao anh cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, bởi vì trong tủ lạnh đối với anh. . . . . . Là một kỉ niệm không thể phai mờ.
Đôi mắt Tư Khảm Hàn luôn đặt trên người cô, cũng không biết vì nguyên nhân gì, anh cứ muốn ngồi yên ở đây lẳng lặng coi chừng cô ngủ thiếp đi.
Buổi sáng, khí trời mát mẻ, ánh sáng len lỏi theo chiếc rèm cửa chiếu vào giường bệnh, soi sáng dáng người cao ráo đang nằm ngủ bên cạnh giường quần áo vẫn tươm tất và hắt đến khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của Hạ Ngưng Âm.
Không khí gian phòng tĩnh mịch, hai người tựa nhau ngủ say dưới ánh mặt trời dịu nhẹ, hộ sĩ đến ca trực nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào liền nhìn đến bức tranh hài hòa dung mĩ của đôi kim đồng ngọc nữ.
Hộ sĩ rón rén đi, bắt gặp Tư Khảm Hàn bỗng đứng khựng hơn mười giây, sau đó mím môi khẽ cười, đường nét cương nghị kể cả khi ngủ cũng trở nên hoàn mỹ, dường như nghe được tiếng động nên mi tâm hơi nhíu lại.
Tư Khảm Hàn thức giấc từ ghế đứng dậy vươn vai, nhưng con ngươi vẫn đặt trên giường bệnh, cõ lẽ đã hết thuốc mê cơn đau lại tái phát khiến Hạ Ngưng Âm chau mày liễu, một lúc lâu mới phát hiện có người khác ở trong phòng, Tư Khảm Hàn đi tới cô hộ sĩ, ngón trỏ chỉ ra cửa cho biết ý tứ của mình.
Hộ sĩ thấy anh đến gần, cứ đờ đẫn bị vẻ đẹp của anh thu hút, nhất thời không rõ sự việc, sững sờ ở tại chỗ.
“Cô đi ra ngoài!” Tư Khảm Hàn hạ thấp giọng.
Tối qua Tư Khảm Hàn ngồi ngủ nên giấc ngủ chập chờn, cổ đau nhức, đầu óc căng thẳng, nay có người lạ tự tiện vào phòng càng làm anh khó chịu hơn, mắt lạnh lộ ra vẻ âm trầm.
“Ách!” Hộ sĩ sợ hết hồn, bối rối nhìn Tư Khảm Hàn, thanh âm mềm mỏng: “Tiên sinh, đây là công việc của tôi, anh yên tâm, tôi sẽ không phiền đến giấc ngủ bạn gái anh.”
“Không cần, cô đã quấy rầy đến tôi, lập tức đi ra ngoài.” Tư Khảm Hàn lọt vào tai hai chữ “Bạn gái” đôi mày nhíu chặt hơn, ngay sau đó liền nghĩ tới Nhã Thi, nhưng không có mở miệng giải thích với hộ sĩ, đối với những người xa lạ này, Tư Khảm Hàn rất kiệm lời, bởi vì căn bản không cần thiết.
“Dạ!” Hộ sĩ nuốt nước miếng, run run trả lời.
Tư Khảm Hàn ngước nhìn đồng hồ đeo tay, kim ngắn chỉ 8 giờ đúng, quay sang Hạ Ngưng Âm rồi rời khỏi phòng bệnh.
Ở hành lang bệnh viện, Tư Khảm Hàn lấy điện thoại ra bấm một dãy số, ra lệnh: “Lam Nguy, mua phần ăn sáng đến bệnh viện B phòng bệnh 502.”
Lam Nguy ngẩn ra, gấp gáp hỏi: “Tư tổng, anh bị bệnh?”
Tư Khảm Hàn nghe mà không đáp, nói tiếp: “Bữa sáng đủ dinh dưỡng cho người bị mất máu.”
Anh muốn cô nhanh chóng hồi phục, nếu không vì gặp chuyện ngoài ý muốn đã không cản nổi kế hoạch của anh rồi.
Trực giác mách bảo Lam Nguy người nằm viện không phải Tư Khảm Hàn, ngay tức khắc thở phào nhẹ nhõm, “Dạ, tư tổng.”
Tư Khảm Hàn trở về nhà tắm rửa sạch sẽ, thân thể như nhộng đứng trước tủ quần áo, tùy tiện lấy mặc vào phối với chiếc cà vạt, động tác trên tay có chút dừng lại.
Đi tới phòng bên cạnh của Hạ Ngưng Âm, mở tủ quần áo, chỉ thấy cái tủ trống trơn, tầm mắt đảo quanh một vòng, liền chú ý tới cái vali sát giường.
Tư Khảm Hàn mở vali ra, sắc mặt lạnh lùng nhìn đồ trong vali, mỹ phẩm, gương, còn có băng vệ sinh đã xé bao, quần áo và đồ lót rực rỡ muôn màu đập vào đôi mắt xanh của anh.
Tư Khảm Hàn mất tự nhiên cầm hai bộ đồ lót bỏ vào trong túi, gấp gáp kéo túi khóa, lái xe đến bệnh viện xem tình hình Hạ Ngưng Âm, lúc xuống xe đụng phải Lam Nguy đang mang thức ăn đi vào.
“Tư tổng, anh đem bửa sáng lên hay để tôi đưa?”
“Không cần, anh về công ty trước, cuộc họp dời lại có thể tôi sẽ về trễ.” Tư Khảm Hàn dứt lời, đi thẳng lên lầu.