Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi

Chương 55: Cô muốn đi làm

Tác giả: Phương Thảo Thiên Sứ
Chọn tập

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Cô lặng lẽ trộm nhìn gương mặt tuấn tú của Âu Dương Lãnh đang lái xe, chỉ thấy vẻ mặt và đôi mắt lạnh lùng chuyên chú lái xe đi về phía tập đoàn Âu Dương, để lại cho Vu Thiện gò má lạnh lẽo, bầu không khí bên trong xe nặng nề, khiến Vu Thiện mấy lần muốn nói chuyện nhưng không biết làm thế nào.

Vu thiện lấy hết dũng khí, khó khăn mở miệng: “Tôi muốn đi làm, có thể không?” Cô cần phải có sự nghiệp, chứng minh giá trị của bản thân mình.

“Cái gì?” Âu Dương Lãnh không quay đầu nhìn cô, môi mỏng nhả ra từ không hiểu, ở nhà Âu Dương ăn ngon ở sướng, đi ra ngoài làm việc làm gì?

“Tôi muốn đi làm!” Vu Thiện lặp lại một lần nữa, tròng mắt mở to tha thiết nhìn Âu Dương Lãnh, hai ngón tay vô ý xoắn chặt, cô học thiết kế nhiều năm như vậy, hi vọng có một ngày có thể thực hiện được giấc mộng của mình.

“Không được, ngoan ngoãn ở nhà để thím Lan chăm sóc em.” Âu Dương Lãnh độc đoán nói, không chút nào muốn Vu Thiện đi ra ngoài làm việc, hơn nữa anh đã đồng ý với mẹ của cô, chăm sóc tốt cho cô.

“Tại sao?” Vu Thiện vẫn muốn tiếp tục thuyết phục anh: “Tôi sẽ về nhà đúng giờ, sẽ không gây phiền toái!”

“Cho tôi một lý do!” Liếc thấy ngón tay cô xoắn chặt, Âu Dương Lãnh nhìn Vu Thiện, cô không hài lòng ở trong nhà Âu Dương! Lê)quý(Đôn

“Tôi… Tôi không muốn làm người ăn rồi ở không.” Lý do này có thể thuyết phục anh ta không? Vu Thiện bất an nhìn Âu Dương Lãnh.

“Chỉ có một điều kiện, không cho phép tìm đàn ông khác!” Âu Dương Lãnh mở miệng, anh biết trước kia cô thích làm việc, đã từng một ngày có thể làm ba công việc khác nhau.

“Cảm ơn anh!” Vu Thiện cảm kích nói với Âu Dương Lãnh, mặt mày hớn hở, chỉ cần anh ta chịu để cho mình đi làm việc, chút yêu cầu này coi là gì, hơn nữa cô không có những người bạn là đàn ông.

“Nhớ kỹ em nói, để cho tôi phát hiện đừng nói tôi không cho em cơ hội.” Nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, Âu Dương Lãnh có chút mất hứng, trái tim ngột ngạt, cô vui vẻ như vậy không phải là vì không muốn ở bên cạnh mình đấy chứ?

“Tôi biết rồi.” Vu Thiện không quan tâm thái độ tồi tệ của anh, chỉ cao hứng cười, cô có thể thực hiện giấc mộng của mình rồi.

Xe nhanh chóng tới tập đoàn Âu Dương, Âu Dương Lãnh dừng xe xong đi xuống trước, Vu Thiện cũng xuống xe theo, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng chiếm diện tích mấy nghìn mét vuông, xây hơn trăm tầng, cao ngất trời đứng vững vàng, kiến trúc hùng vĩ, khiến người ta đầu choáng mắt hoa.

Tập đoàn Âu Dương ăn sâu bén rễ ở thành phố S, ba đời tổng giám đốc đều là người có quyết định sách lược rất xuất sắc, nhất là Âu Dương Lãnh. Từ sau khi anh tiếp quản, sự nghiệp tập đoàn ngày càng đạt tới đỉnh cao, càng cũng cố sự nghiệp của tập đoàn Âu Dương thêm! Vu Thiện thầm thề, cô nhất định sẽ tạo nên một công ty có quy mô lớn như vậy. 

“Đi thôi.” Âu Dương Lãnh cất bước đi tới trước mặt Vu Thiện, đôi mắt đẹp mang chút cưng chiều nhìn Vu Thiện đang chuyên chú ngắm nhìn kiến trúc bề thế của tập đoàn Âu Dương, nét mặt cô khiến anh suy nghĩ, có gì đáng để cô nhìn?

“À.” Vu Thiện thu hồi suy nghĩ, xoay người đi theo Âu Dương Lãnh, bị Âu Dương Lãnh nhìn chằm chằm khiến cả người không thoải mái, mặt đẹp ửng đỏ, tránh tầm nhìn của anh, cúi đầu nhìn mặt đất.

Âu Dương Lãnh thấy vẻ mặt cô như vậy khẽ cong môi cười, sau đó vươn tay ôm chặt eo cô, nhấc chân đi về phía tập đoàn. Mặc dù thân thể Vu Thiện cứng ngắc trong ngực Âu Dương Lãnh, nhưng cô không giãy dụa, mặc kệ Âu Dương dẫn cô đi.

Dọc đường đi nhân viên nam nữ nhìn thấy Âu Dương Lãnh và Vu Thiện xuất hiện cùng nhau, rối rít thả công việc trong tay, hành lễ chúc mừng Âu Dương Lãnh, “Chúc mừng tổng giám đốc, phu nhân tổng giám đốc!” Sau khi anh đi qua cửa thì sôi nổi xì xào bàn tán.

Âu Dương Lãnh chỉ “Ừ” một tiếng, sau đó trực tiếp mang Vu Thiện đi về phía thang máy, từ đầu tới cuối Vu Thiện không nói gì, không ngẩng đầu, bên tai nghe lời mấy người kia nói chỉ cảm thấy khó thở.

Tới chỗ thang máy, cửa mở ra, Âu Dương Lãnh và Vu Thiện đồng thời nhấc chân bước vào, cửa thang máy đóng lại từ từ đi lên, hai người không ai nói gì, bầu không khí có chút ngột ngạt, nhưng Vu Thiện không biết mình có thể nói gì, chẳng thể làm gì khác hơn là im lặng.

“Đinh” thang máy đi tới tầng làm việc của tổng giám đốc, Âu Dương Lãnh đi ra ngoài, Vu Thiện đi theo phía sau, bọn họ vừa ra tới, đám thư ký ở tầng làm việc tổng giám đốc vội dừng công việc, tò mò nhìn Âu Dương Lãnh và Vu Thiện.

Hắc Mộc tiến lên nghênh đón: “Tổng giám đốc.” Khi nhìn thấy Vu Thiện phía sau, lập tức dừng lời muốn nói lại.

“Lát hãy nói.” Âu Dương Lãnh biết Hắc Mộc có lời muốn nói, xoay người liếc nhìn Vu Thiện, nói với đoàn thư ký: “Dẫn cô ấy đi nghỉ ngơi.”

“Dạ.” Một nữ thư ký ăn mặc khéo léo già giặn đứng ra nói với Vu Thiện: “Xin mời phu nhân đi bên này.” Rồi lễ phép dẫn Vu Thiện đi vào một căn phòng, Âu Dương Lãnh không nhìn Vu Thiện mà vào phòng làm việc của mình, Hắc Mộc liếc nhìn bóng dáng Vu Thiện rời đi, sau đó cũng rời khỏi đó.

Nhìn Vu Thiện đi, tất cả mọi người trở lại vị trí làm việc của mình, mặc dù biết Vu Thiện vừa mới kết hôn với tổng giám đốc, nhưng với sự xuất hiện của Vu Thiện, rất nhiều người thầm hoài nghi, vì bọn rõ rất rõ ràng lúc tổng giám đốc và cô ấy kết hôn, đàng nhà gái chỉ có một người mà thôi, nhìn ra không phải được cưng chiều lắm. Nhưng không ai dám nói gì, vì tổng giám đốc nổi tiếng nghiêm nghị, không thể phạm sai lầm trong công việc.

Vu Thiện đi theo cô ta, tầm mắt tò mò dọc đường đi của mọi người khiến cô không thoải mái, nhưng cô không thể bày tỏ gì, cô không hiểu vì sao Âu Dương Lãnh muốn dẫn cô tới tập đoàn Âu Dương, đối với người đàn ông kia cô vẫn không đoán ra được.

“Phu nhân, đây là phòng nghỉ ngơi tạm thời, cô nghỉ ngơi cho khỏe.” Nữ thư ký khôn khéo nói xong bảo Vu Thiện đi vào, sau đó đóng cửa rời đi. Vu Thiện đứng cạnh cửa ngẩng đầu nhìn căn phòng nghỉ, không gian rất rộng, bên trong sắp xếp rất hài hòa, vách tường màu trắng, cửa sổ sát đất rất rộng được rèm cửa che ánh mặt trời chói mắt rọi vào. Cô mở rèm cửa để ánh mặt trời chiếu vào, làm trong phòng tràn đầy sức sống, một chiếc giường đơn đặt ở giữa phòng, bên phải là một tủ sách, bên trong có nhiều sách khác nhau.

Vu Thiện rất kinh ngạc tiêu sái đi tới trước tủ sách, dừng chân quan sát, sách ở đây rất đa dạng, có rất nhiều sách mà cô thích đọc, cô thầm nghĩ, không nhìn ra Âu Dương Lãnh thích đọc sách như vậy. lê:Quý:Đôn

Đưa tay lấy một quyển sách về thiết kế thời trang ra, ngồi trên giường xem qua, có những cuốn sách này cô ở đây sẽ không buồn chán, Vu Thiện dứt khoát nằm trên giường đọc, đây là thói quen của cô, trước kia chỉ cần có thời gian, cô sẽ nằm trên giường đọc sách!

Bất tri bất giác nằm trên giường ngủ thiếp đi, Âu Dương Lãnh tới thì thấy cô như mỹ nhân ngủ say, khóe mắt nhìn thấy sách bên cạnh cầm lên nhìn, cô thích thể loại sách này?

Nhẹ nhàng ghém chăn giúp cô, Âu Dương Lãnh hôn khẽ lên gò má cô, không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô nên nhẹ nhàng đi ra ngoài, vốn muốn xem cô đói bụng hay không, dù sao cũng đã muộn rồi, nhưng không ngờ rằng cô đã ngủ. Lúc Âu Dương Lãnh đóng cửa, liếc nhìn bộ dạng cô ngủ say lần nữa, cười mỉm ra tiếng.

Chọn tập
Bình luận
× sticky