Edit: Ngọc Hân –
“Tôi…. Hôm nay tôi không thoải mái!” Vu Thiện nhắm mắt lại cả người căng cứng, cảm giác bàn tay Âu Dương Lãnh đặt trên lưng có khuynh hướng chậm rãi luồn xuống phía dưới. lqduydon
“Không thoải mái? Chỗ nào không thoải mái?” Anh kéo cô nằm ngay ngắn đối mặt với mình, khi nhìn lông mi cô khẽ run rẩy không nhịn được cười khẽ: “Để tôi nhìn xem chỗ nào của em không thoải mái!” Nói xung bàn tay đã cởi bỏ quần áo của cô.
“A! Không muốn!” Vu Thiện kêu lên, nhưng sao địch lại được Âu Dương Lãnh, thoáng cái cả người cương cứng, vội vàng kéo chăn lên muốn bao trùm cả người, nhưng cơ thể Âu Dương Lãnh đã áp xuống.
“Ngoan, để tôi nhìn em.” Hô hấp nóng rực của Âu Dương Lãnh phun hết lên cổ cô, bàn tay bắt đầu thăm dò đường cong cơ thể cô, không bỏ qua chỗ nào cả. Vu Thiện cắn răng chịu đựng động tác của Âu Dương Lãnh, mặc dù mình cũng có cảm giác nhưng cô không muốn để Âu Dương Lãnh biết mình như vậy.
“Ngoan, kêu lên đi, để tôi biết cảm giác của em.” Nhưng Âu Dương Lãnh không muốn bỏ qua cho cô, vuốt ve cô khiến cô thét chói tai: “A! Anh là ác ma!”
“Thế này mới ngoan!” Âu Dương Lãnh rất hài lòng với biểu hiện của cô, động tác càng thêm táo tợn, cố tình muốn cô hỏng mất, cho đến khi cô không chịu nổi ngất đi mà vẫn chưa kết thúc.
Giữ trưa ngày hôm sau Vu Thiện mới tỉnh dậy, đã không còn bóng dáng Âu Dương Lãnh bên người, cảm giác không nói ra lời, Vu Thiện giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ trưa rồi.
Bây giờ đi làm đã muộn, nhưng cô vẫn phải vào phòng tắm tắm rửa đã, dấu vết tối qua vẫn còn ở trên người, nghĩ tới hôm qua, gương mặt cô nhất thời đỏ ửng.
Mới vừa tắm xong đi ra ngoài thì điện thoại vang lên, Vu Thiện đi tới cầm lên xem, là một số điện thoại lạ hoắc, cô dừng mắt, thầm nghĩ cuối cùng có nên nhận hay không, do dự một lát rồi cô tắt đi, nhưng vừa tắt thì lại gọi tới.
Vu Thiện bắt máy: “A lô, ai đấy ạ?”
“A lô, tôi là thư ký của tổng giám đốc Sở thị, cô là cô Vu đúng không?” Giọng nữ đầu bên kia điện thoại nói.
“Tôi là Vu Thiện, xin hỏi có chuyện gì không?” Giọng nữ máy móc này cô đã từng nghe, sao cô ta luyện được thành giọng như vậy nhỉ?
“Tổng giám đốc bảo tôi thông báo với cô, mời cô xế chiều tới Sở thị một chuyến.” Giọng nữ tiếp tục nói.
“Xin hỏi có chuyện gì sao?” Ngày hôm qua Kinh Sở không nói gì mà, sao bảo cô tới Sở thị làm gì?
“Chuyện này thì không biết, nhưng có thể nói trước với cô, là chuyện về thiết kế thời trang.” Giọng nữ máy móc vang lên.
“Được, tôi sẽ đến đúng giờ, cám ơn.” Vu Thiện gật đầu, nghĩ tới buổi chiều mình cũng không có việc gì, hơn nữa nói là chuyện thiết kế thời trang, chắc là có quyết định rồi.
Vu Thiện cúp máy dọn dẹp rồi đi xuống lầu, thím Lan thấy cô đi xuống cười híp mắt tiến lên: “Mợ chủ, đói bụng không? Cậu chủ bảo tôi chuẩn bị thức ăn sẵn cho mợ, nói mợ tỉnh lại là có thể ăn.” Bà cố tình nói là cậu chủ, có ý gì thì Vu Thiện hiểu.
“Vâng.” Vu Thiện ngồi xuống bàn ăn, thím Lan vội bưng thức ăn lên, Vu Thiện ăn không khách khí, lăn qua lăn lại cả đêm đói bụng quá.
Vu Thiện nhanh chóng giải quyết xong cơm trưa, cô phất tay nói với thím Lan: “Thím Lan, cháu có chuyện phải đi ra ngoài, tối nay sẽ về sớm.”
“Mợ chủ cẩn thận.” Thím Lan nhìn theo bóng lưng cô nói, bây giờ tình cảm của mợ chủ và cậu chủ đã ổn định hơn rất nhiều, hi vọng sau này cứ như thế thì tốt quá.
Vu Thiện nhanh chóng tới Sở thị, cô nhân viên tiếp tân không dám chậm trễ, cộng thêm tổng giám đốc đã dặn, chỉ cần Vu Thiện tới thì lập tức bảo cô trực tiếp đi lên.
Vu Thiện vào thang máy, cảm giác bầu không khí hôm nay không giống bình thường, cô tự an ủi mình, có thể mọi người thấy tổng giám đốc Sở thị đối xử tốt với mình nên đố kỵ.
Thang máy đinh một tiếng đến tầng làm việc của tổng giám đốc, trợ lý Chu đã đứng đợi ở cửa, khoảnh khắc thấy Vu Thiện có hơi ngạc nhiên, dù sao cô chả là cái gì, không cần phải người khác tới đón như thế này.
“Cô Vu, xin mời bên này.” Chu Minh máy móc nói, làm tư thế cung kính làm Vu Thiện không được tự nhiên, nhưng cô vẫn đi theo Chu Minh ra khỏi thang máy, bước về phía trước.
“Cô Vu, cô đi vào đi, tổng giám đốc đang chờ cô.” Hai người tới trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, Chu Minh nói, Vu Thiện gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Vu Thiện đẩy cửa ra bước vào trong, Chu Minh đóng cửa lại rồi xoay người đi làm việc của mình.
“Vào ngồi đi.” Lúc Vu Thiện đang nhìn xem Kinh Sở ở đâu thì một giọng nói từ bên trái vang lên, Vu Thiện quay đầu nhìn, Kinh Sở yên vị bên quầy bar, đang uống café.
“Ủa, anh rảnh rỗi vậy?” Vu Thiện không nhịn được tò mò hỏi, hai lần đều gặp bộ dáng nhàn nhã của anh ta, làm tổng giám đốc rảnh rỗi như vậy sao?
“Em muốn uống café không?” Kinh Sở giơ ly mình lên hỏi, anh thích uống café, mùi vị đăng đắng này thích hợp khiến tâm tình anh tốt lên.
“Uống.” Vu Thiện gật đầu đi tới bên cạnh anh, chọn một vị trí bên cạnh anh rồi cười và ngồi xuống. Kinh Sở này rất tốt, hai lần đều hiền lành như vậy.
“Ừm, café của em đây.” Kinh Sở nhanh chóng bưng ly café cho cô, còn mình nhấp một ngụm, mùi vị đắng chảy vào trong cổ họng, anh nhéo tròng mắt nhìn miệng nhỏ của Vu Thiện đang uống café.
“Uống ngon không?”
“Ừ, ngon, tài nấu nướng của anh không tệ.” Vu Thiện để ly xuống, cẩn thận thưởng thức mùi vị này.
“Thích thì uống nhiều một chút.”
“Đúng rồi, anh gọi tôi tới đây làm gì?” Vu Thiện lúc này mới nhớ tới mục đích Kinh Sở mình tới chỗ này.
“Về thiết kế thời trang lần này, tác phẩm của em đã được thông qua, đề cử em đi Pari học tập, sao? Có hứng thú không?” Kinh Sở đưa ra phúc lợi dụ dỗ, tròng mắt sâu thăm thẳm.
“Thật ư?” Vu Thiện vui mừng hỏi, cô không ngờ rằng tác phẩm đầu tiên thế mà lại được duyệt, nếu đây là sự thật thì vui quá.
“Ừ, em có hứng thú đi Paris không?” Nhìn vẻ mặt tươi cười của cô, Kinh Sở cười hỏi.
“Có! Paris là nơi mà tất cả các nhà thiết kế trên thế giới đều muốn tới, nếu như có thể, tất nhiên tôi muốn đi.” Đôi mắt Vu Thiện tỏa sáng, ước mơ tốt đẹp chính là tương lai, chỉ cần mình thành công thì có thể sống cùng với mẹ.
“Vậy tốt nhất em nên chuẩn bị đi, qua một thời gian ngắn nữa, Sở thị sẽ tiến hành trưng bày mấy tác phẩm lọt vào vòng trong, đến lúc đó sẽ có mấy tác phẩm xuất sắc được trưng bày.”
“Được, tôi sẽ chuẩn bị kỹ càng.” Vu Thiện trả lời, không biết lọt vào trong với cô có những ai.
“Tinh tinh,” tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Vu Thiện lấy ra xem, là một số điện thoại xa lạ, cô cau mày, sao gần đây nhiều số lạ gọi tới thế không biết?
“Là ai đang gọi tới?” Kinh Sở hỏi, trong lòng có chút bất mãn, là ai không thức thời vậy nhỉ?
“Không biết.” Vu Thiện bắt máy: “A lô, tôi là Vu Thiện.”
“Cô Vu, mời cô tới viện điều dưỡng ngay đi, mẹ cô đã xảy ra chuyện!” Đầu bên kia điện thoại nói dồn dập, tiếng ầm ĩ vang tới, xen lẫn rất nhiều tiếng bước chân người chạy.
Hết chương 79