Edit: Ngọc Hân –
“Tổng giám đốc đang ở trên lầu, mời đi theo tôi!” Chu Minh nhìn ra Vu Thiện không vui lập tức thu hồi vẻ mặt không cần thiết của mình, sao tổng giám đốc đối xử với cô gái này đặc biệt như vậy? lequydoon
“Vâng.” Vu Thiện căng thẳng cúi đầu, nhìn mũi chân mình.
“Xin mời bên này.” Chu Minh nói xong dẫn Vu Thiện đi tới thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc, dọc đường đi thu hút rất đông nhân viên chú ý, cô gái này chính là người phụ nữ hôm trước tổng giám đốc bỏ lại mấy quản lý để đuổi theo đúng không? Cũng không có gì hơn người mà, bàn về vóc dáng, bàn về tướng mạo, sao vượt qua được nhân viên nữ của Sở thị chứ. Hoàn toàn không xứng đứng chung một chỗ với tổng giám đốc bọn họ, nhất thời ánh mắt mọi người không giống nhau nhìn Chu Minh và Vu Thiện đi qua.
Vu Thiện đi theo phía sau, cố gắng bắt mình nhìn thẳng, vì những ánh mắt kia như muốn đâm thủng cơ thể mình, quá sắc bén, cô không hiểu, mình chỉ tới tham gia so tài thiết kế thôi mà, đáng để các cô nhìn như kẻ thù sao?
Thang máy xuống lầu một, Vu Thiện đi theo Chu Minh vào thang máy, ngăn những ánh mắt tò mò, vẻ mặt Vu Thiện không biểu tình gì, chỉ nhìn sô tầng lầu của thang máy. Chu Minh cũng không lên tiếng, không khí ngột ngạt, cũng may thang máy nhanh chóng dừng trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc Sở thị. Thang máy đinh một tiếng cửa mở ra, Chu Minh dẫn Vu Thiện đi ra ngoài, Vu Thiện cẩn thận quan sát tầng lầu nơi có phòng làm việc của tổng giám đốc Sở thị. Nơi này trang trí không giống tập đoàn Âu Dương, ngoại trừ một phòng làm việc của tổng giám đốc ra thì chỉ có một chiếc ghế sofa bên ngoài, còn có một bàn để máy vi tính, chứng tỏ chỗ này có người làm việc, chẳng lẽ là người đàn ông trước mặt này sao?
Đi tới cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, Chu Minh dừng lại nói với Vu Thiện: “Tổng giám đốc đang chờ bên trong, cô cứ vào đi.” Thái độ cung kính, cảm giác giống như đón người nào đó cao quý lắm, Vu Thiện rất không được tự nhiên.
“Vâng.” Vì thoát khỏi không khí như vậy, Vu Thiện nhắm mắt đẩy cửa phòng làm việc của tổng giám đốc cất bước đi vào, đập vào mắt chính là phòng làm việc rộng rãi sáng rực, ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ sát đất nhưng không làm người ta chói mắt đến mức không mở mắt ra được, ngược lại làm cho bên trong phòng tràn đầy sức sống. Vu Thiện vừa nhìn là đã thích không khí làm việc như vậy, tiếp đó chính là bàn ghế làm việc gọn gàng, rộng rãi, bên cạnh có một chiếc ghế salon bằng da thật, phía trên chất đầy tạp chí.
Chung quanh đủ loại hoa cỏ, phòng rất lớn nhưng không trang trí dư thừa, nơi này hoàn toàn không nhìn ra là chỗ làm việc, ngoại trừ chiếc bàn làm việc trước mắt này.
“Hài lòng không?” Một tiếng nói từ bên trái truyền tới, Vu Thiện quay đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông đẹp trai đứng dưới ánh mặt trời bên quầy bar, nụ cười trên môi có thể sánh ngang với ánh mặt trời, mặc dù mang theo hơi thở trầm trầm nhưng điểm sáng của cả người là ở gương mặt tuấn tú, nhất là hàm răng trắng tinh, càng thêm chói lọi.
“Anh là ai?” Vu Thiện nhìn người đàn ông đi từng bước lại gần mình, gương mặt tuấn tú của anh ta càng rõ rệt, người đàn ông này quả thực có thể dùng từ thâm sâu để hình dung, rất giống với nam chính thâm trầm trong tivi, Vu Thiện nhìn quên cả phản ứng.
Người đàn ông dừng bước trước mặt cô, giơ ly café trên tay đưa tới trước mặt cô: “Thích uống café không?” Nụ cười trên khóe miệng vẫn không thay đổi.
“Có.” Vu Thiện lúng túng nhận lấy, nhưng không uống, cô không phải là không thích uống café mà khẩn trương đến mức không biết phải làm sao.
“Tới bên này ngồi đi, đứng không tốt.” Người đàn ông tự ý bưng ly café bước nhàn nhã tới bên ghế salon mà lúc nãy Vu Thiện vừa nhìn.
Vu Thiện cũng đi theo, nhưng rất cẩn thận vì sợ café sẽ đung đưa theo bước cô đi, vì để không bị sánh ra ngoài nên cô đi rất chậm.
Thật vật vả ngồi xuống lại thấy người đàn ông cười hài hước, nhất thời khuôn mặt lộ ra vẻ khó xử, hài gò má ửng đỏ, đáng yêu mê người.
“Cô Vu, cô còn nhớ tôi không?” Giọng người đàn ông rất dễ nghe kèm theo chút mong đợi, sóng gợn lăn tăn trong ánh mắt khiến Vu Thiện hòan toàn không dám nhìn thẳng.
“Anh là?” Vu Thiện vẫn ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt đẹp trai đến cả người và thần đều hận cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng không nhớ ra được.
“Trong công viên gần nhà Âu Dương, chúng ta từng gặp nhau.” Lần này Kinh Sở nhanh chóng đưa ra đáp án, nhìn bộ dạng của Vu Thiện thì biết cô hoàn toàn không nhớ mình, có lẽ đây là sự thất bại của mình.
“Là anh à?” Vu Thiện kinh ngạc thốt lên, chuyện xảy ra ngày hôm đó hiện lên trong đầu, người đàn ông đẹp trai trước mắt này chính là người đàn ông ngày đó? Vẻ mặt kinh ngạc của cô làm Kinh Sở nhướng mắt, phản ứng của cô thật đặc biệt.
“Là tôi, sao? Chưa từng nghĩ là tôi sao?” Kinh Sở đùa cợt cong khóe môi, Vu Thiện quả thực không giống những người phụ khác, rất nhiều người nếu như có cơ hội này nhất định sẽ lộ vẻ mặt vui sướng, không thể chờ đợi muốn nhào vào trong lòng mình.
“Anh là tổng giám đốc Sở thị?” Xem anh ta ung dung tự tại ở trong phòng tổng gám đốc như thế này, đúng như mình nghĩ sao?
“Ừ, không thể giả được.” Kinh Sở nghiên cứu vẻ mặt cô, ánh mắt cô dường như rất kinh ngạc, chẳng lẽ cô không biết tên tuổi của Kinh Sở sao? Hay là mình không có cảm giác đang tồn tại?
“Vậy là anh cố ý?” Vu Thiện đột nhiên tức giận, chắc chắn la anh ta biết sự tồn tại của mình, nhất là cái chuyện thiết kế thời trang?
“Không phải, lần này thiết kế thời trang là thật, đặc biệt là vì những nhà thiết kế mới như em mới tổ chức!” Có một nửa là muốn để Vu Thiện đi tới bên cạnh mình, một nửa là so tài thi thiết kế lần này là thật.
“Thì ra là như vậy.” Vu Thiện thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng phòng bị trong lòng: “Anh cũng ở đây?”
“Đúng vậy, ngày đó vừa lúc gặp em, không gây phiền toái cho em chứ?” Anh đang nói Âu Dương Lãnh đối xử với cô thế nao, nhưng Vu Thiện lại cho rằng anh đang nói đến chân của cô.
“Không sao, chỉ là chút chuyện nhỏ.” Bỏ qua sự quái lạ của Âu Dương Lãnh ngày đó, Vu Thiện mỉm cười nói, nhưng mấy hôm đấy chân rất khó chịu.
“Em thiết kế rất sáng tạo, nhưng đây cũng chính là cuộc sống của em sao?” Kinh Sở thử hỏi, lời đồn Âu Dương Lãnh có rất nhiều phụ nữ, không biết Vu Thiện sẽ để ý hay không?
“Không phải, đó là suy nghĩ trong đầu.” Vu Thiện vội vàng nói, nhưng trong nháy mắt hơi mất tự nhiên, điều này không tránh được ánh mắt của Kinh Sở.
“Ừ, vậy em mong lần này thành công không?” Kinh Sở nhìn Vu Thiện ánh mắt lóe lên hỏi, nếu như cô chịu đương nhiên anh muốn cô ở lại chỗ này. Mặc dù chỉ là công việc, nhưng anh hi vọng cô có thể ở lại, bây giờ Kinh Sở không biết suy nghĩ của mình với Vu Thiện như thế nào, chỉ muốn để Âu Dương Lãnh biết Vu Thiện có quyền lựa chọn người mình thích.
“Dĩ nhiên hi vọng, nhưng tôi vẫn lo.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Thiện mang theo chút lo âu, nhiều người tranh tài như vậy, cô là một người mới lấy cái gì đi đua tranh?
“Tại sao em nghĩ như vậy?” Kinh Sở dịu dàng hỏi, cô luôn cho mình cảm giác rất tự tin, sao lại lo lắng?
Hết chương 76