Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi

Chương 112: Hạnh phúc ôm nhau

Tác giả: Phương Thảo Thiên Sứ
Chọn tập

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

“Văn, chờ em một chút, đừng bỏ lại em.” Lam Nguyệt thấy hắn ta muốn đi vội vàng giữ chặt hắn, đáng tiếc cô ta chậm một bước, chỉ có thể bắt được không khí.

Quần áo trên người cản trở cô ta hành động, làm cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn báng dáng cao lớn của Âu Dương Văn biến mất, hai tay Lam Nguyệt vẫn duy trì động tác giơ lên, cô ta không tin Âu Dương Văn lại tuyệt tình rời khỏi mình như vậy.

“Văn, anh quay lại đi.” Lam Nguyệt đột nhiên khóc rống lên, tiếng khóc bi thương khiến mọi người trong đại sảnh nhìn cô ta đồng cảm, yêu một người đàn ông không yêu mình, nhất định đau khổ.

Trơ mắt nhìn Âu Dương Văn bỏ mình rời đi, Lam Nguyệt đau lòng run rẩy, cảm giác đau đớn chưa bao giờ có đánh úp tới, đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người, cô ta chỉ cảm thấy trong mắt tràn ngập chế nhạo, nhục nhã.

“Cô Lam, cô không sao chứ?” Một nhân viên của tập đoàn Âu Dương nhìn bộ dạng chật vật của cô ta, trong lòng không nỡ, đi lên trước muốn đỡ cô ta dậy, làm một cô gái yếu đuối luống cuống như vậy, tổng giám đốc quá đáng rồi.

Rất nhiều nhân viên đều nhìn thấy, tuy nhiên số đông là mọi người nhìn có chút hả hê, còn số ít là tràn đầy đồng tình, nam nhân viên này là một trong số ít đó.

“Tránh ra! Cút đi.” Lam Nguyệt chỉ cảm thấy nhục nhã, ngay cả ánh mắt từng người nhìn cô ta đều không thích hợp, cô ta cố nhịn nhục, miễn cưỡng tự mình đứng dậy, cô ta lảo đảo đi tới cửa chính, mặc kệ nước mắt giàn dụa trên mặt chảy xuống dọc theo gò má, tăng thêm một phần kiên cường.

“Cô Lam, cần đưa cô về không?” Nhìn bóng dáng cô ta đau lòng rời đi, nam nhân viên không thỏa hiệp, tiếp tục tiến lên hỏi, dường như rất để ý tới cô ta.

“Tránh ra.” Lam Nguyệt mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đi ra cửa, nhưng bóng dáng thoạt nhìn vô cùng nhếch nhác, vừa nghĩ tới tình huống mình bị Âu Dương Văn vô tình bỏ lại, trong lòng nứt một đường.

Nước mắt càng không muốn chảy thì lại càng không nghe lời chảy xuống, Lam Nguyệt cố gắng chịu đựng, không muốn khóc trước mặt người khác, chuyện này sẽ khiến cô ta mất đi danh dự tiểu thư Lam thị.

“Dừng lại đi, giả vờ thanh cao gì chứ, còn không phải bị tổng giám đốc vứt bỏ sao.” Một giọng nói không hiền hòa từ sau lưng truyền tới, là một giọng nữ, nhìn cô ta có chút hả hê: “Không thể tưởng tượng được tiểu thư Lam kiêu ngạo cũng sẽ có một ngày bị người ta vứt bỏ, thì ra thế giới này công bằng thật.” 

Bóng dáng Lam Nguyệt dừng bước, cô ta chưa từng bị nhục nhã như vậy, ngay cả một năm trước Lam thị ăn nhờ ở đậu cũng chưa từng xuất hiện tình huống như thế này, sao cô ta có thể tiếp nhận, Lam Nguyệt thu hồi vẻ mặt buồn bã, xoay người đi thẳng tới chỗ người phụ nữ.

Tất cả mọi người nhìn hành động đột ngột của cô ta, Lam Nguyệt không nhìn mấy người khác, trong mắt chỉ có cô gái vừa mới lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng xoắn vào cô ta, không đếm xỉa sắc mặt mình hơi trắng bệch, đi thẳng tới trước mặt cô ta “Bốp” một tiếng, Lam Nguyệt vung tay tát cô ta một cái, đánh cho khuôn mặt mềm mại của cô gái kia lệch sang một bên.

“Một cô gái ‘tam giáo cửu lưu’ (Ý chỉ đủ hạng người) thấp hèn cũng dám nói tôi? Đây là dạy dỗ cô phải biết nhìn sắc mặt người khác.” Nói xong, không nhìn cô gái, cũng không nhìn những người khác, xoay người, lưng thẳng tắp đi ra phía ngoài, cho dù bị Âu Dương Văn vứt bỏ thì sao? Đến lượt những người phụ nữ khác cười nhạo mình ư?

“Cô….” Cô gái không ngờ cô ta sẽ đánh người, mãi đến khi trong khóe miệng có mùi máu tanh, mới ý thức được mình thực sự bị đánh, cô gái liếm máu, nhìn cô ta rời đi, hừ, đáng đời bị tổng giám đốc vứt bỏ.

Lê quý,Đôn

“Được rồi, đi làm việc đi.” Một người quản lý đi ra bảo mọi người giải tán, trở lại làm việc của mình, anh ta lắc đầu, chuyện này xảy ra nhiều lắm rồi.

Sự việc đó lan truyền xôn xao trong tập đoàn Âu Dương, ngay cả ông cụ cũng bị quấy rầy, ông ta tức giận hét to, mắng Âu Dương Văn, tên tiểu tử thối này lại gây ra chuyện bực mình thế?

Dã Điền đứng bên cạnh nhìn, đương nhiên gã ta biết rõ vì sao Âu Dương Văn làm như vậy, nhưn trước mặt ông cụg gã ta không nói thừa một chữ, hơn nữa Âu Dương Văn không thích gã ta xen vào việc của người khác.

“Tiểu tử thối lại làm ra chuyện bực mình này, bây giờ nó đang ở đâu? Bảo nó về đây nhanh.” Âu Dương Thiên tức giận chống gậy bước đi trong phòng, sở dĩ đám hỏi với Lam thị cũng không phải vì tông ty Lam thị có thể mang lại lợi ích cho tập đoàn Âu Dương, mà vì người tên Lam Nguyệt này, mặc dù cô ta có chút mưu kế, thích đố kỵ, cũng thích bày mưu hãm hại người khác, nhưng bản chất cô ta không xấu, chỉ cần có người chỉ bảo cô ta, mưu kế nhỏ của cô ta sẽ có tác dụng rất lớn.

“Dạ.” Dã Điền cầm điện thoại bấm dãy số của Âu Dương Văn, đợi rất lâu giọng hắn ta mới truyền tới, trong giọng nói khó kiềm chế mất mát: “Alo, có chuyện gì?”

“Anh đang ở đâu? Lão thái gia muốn gặp anh!” Dã Điền nói thẳng ra.

“Bệnh viện, tìm tôi có chuyện gì?” Âu Dương Văn nhíu mày, vừa nghĩ tới cảnh vừa tới bệnh viện, sau khi điều tra rõ ràng phòng bệnh của vu Thiện thì lập tức đi qua, đứng ở cửa ra vào xuyên qua kính thủy tinh thấy bộ dạng hai người thân mật ôm nhau ngủ.

Ngực như bị vật gì đó chặn ngang, hít thở không thông, hắn ta trơ mắt nhìn Vu Thiện thỏa mãn nằm bên cạnh Âu Dương Lãnh, mùi vị chua xót quẩn quanh trong miện hắn ta, có phải hắn không còn cơ hội?

“Trở về đây đi.” Dã Điền chỉ nói như vậy, gã ta biết rõ bây giờ nhất định Âu Dương Văn trôi qua không tốt, có phải là chứng kiến hình ảnh không đẹp?

“Ừ, sắp về.” Giọng Âu Dương Văn tràn đầy mất mát, giống như thứ gì đó yêu thích đã không còn, bộ dạng phờ phạc.

“Chờ anh.” Dã Điền nói xong câu đó rồi cúp máy, gã ta nói với Âu Dương Thiên: “Văn đang trên đường về.” Chỉ mong anh ta sẽ biết bình tĩnh lại.

Âu Dương Thiên gật đầu, ngồi trở lại ghế sofa, ông ta muốn hỏi, Âu Dương Văn muốn làm gì?

“Ừ.” Bên này Âu Dương Văn lên tiếng đồng ý, xoay người rời đi, có lẽ hắn ta không nên nôn nóng tới đây, dù sao bên cạnh cô cũng có Âu Dương Lãnh.

Lê bước chân nặng nề đi về phía cổng bệnh viện, trước mặt là gió ấm áp, vì sao hắn ta cảm giác rét lạnh? Âu Dương Văn ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời rực rỡ, tháng bảy thời tiết rất đẹp.

Ngồi lên xe, Âu Dương Văn khởi động máy, chạy xe ra khỏi bãi đỗ xe đi về phía biệt thự của hắn ta, trong đầu đều là bộ dạng Vu Thiện và Âu Dương Lãnh ôm nhau ngủ, đố kỵ muốn chết, nhưng hắn ta không thể làm gì, nếu không Vu Thiện sẽ càng giữ khoảng cách với hắn ta, đây không phải là điều hắn ta muốn.

Trong nháy mắt Âu Dương Văn rời đi, Âu Dương Lãnh đã mở mắt ra, chính xác mà nói, anh hoàn toàn không ngủ, khi Âu Dương Văn đứng ở cửa, anh đã biết là ai đến đây, nhưng anh không vạch trần, không muốn để Vu Thiện biết.

Nhất là Thiện Nhi từng mất tích một tuần lễ, anh đã biết là Âu Dương Văn mang cô đi, còn sự kiện tấn công lần đó, chắc là Âu Dương Văn muốn tiêu diệt mình nên làm ra?

Mặc dù không có chứng cứ chính xác nhưng anh tin còn có lần sau, cho nên khi Âu Dương Văn có mặt anh càng ôm chặt lấy Vu Thiện, bây giờ anh còn chưa biết Âu Dương Văn có thái độ gì với Vu Thiện, cho nên tất cả đều phải cẩn thận.

Âu Dương Văn chạy như điên trên đường, lái xe với tốc độ cực nhanh, dùng tốc độ liều mạng chạy, trong đầu hắn ta đều là hình ảnh Vu Thiện và Âu Dương Lãnh ôm nhau, không thể nào bỏ đi được.

Trở lại biệt thự nhanh hơn bình thường 15 phút, nghênh ngang dừng xe ở cửa ra vào, người bước xuống xe đóng mạnh cửa rồi đi thẳng vào trong.

Khi nhìn thấy khuôn mặt uy nghiêm âm u của Âu Dương Thiên nhìn mình, tầm mắt di chuyển theo mình, hắn ta nhíu mày, ánh mắt quét về phía Dã Điền đừng bên cạnh, bộ dạng lực bất tòng tâm nhìn hắn ta.

Tầm mắt Âu Dương Văn chuyển tới trên người ông Âu Dương Thiên: “Ông nội tìm cháu có chuyện gì?”

“Nghiệt tử! Tại sao phải làm nhục Lam Nguyệt trước mặt mọi người? Cô bé kia đắc tội con?” Giọng Âu Dương Thiên rất lớn, lúc trước thì nó và Lam Nguyệt đính hôn, bây giờ bỏ cô ta cũng là nó.

“Ai nói cho ông?” Vẻ mặt Âu Dương Văn tràn đầy không vui, ném ánh mắt về Dã Điền bên cạnh, gã ta nhún vai tỏ ý không biết.

“Đừng nhìn, con làm gì vậy? Cô bé Lam Nguyệt kia rất tốt, sao con không biết quý trọng?” Âu Dương Thiên có chút không nỡ bỏ, lớn tiếng chất vấn.

“Ông nội, chuyện của cháu ông không cần quan tâm.” Âu Dương Văn ngồi đối diện Âu Dương Thiên, cả người nằm trên sofa ngửa đầu nhìn trần nhà, giống như chỗ đó hấp dẫn sự chú ý của hắn ta hơn.

“Không cần quan tâm! Anh em các người đều như nhau, không đứa nào nghe lời ta.” Âu Dương Thiên bị thái độ của Âu Dương Văn kích động hai tay run rẩy, sắc mặt rất khó nhìn.

“Không được nhắc tới anh ta!” Âu Dương Văn vừa nghe Âu Dương Thiên nhắc tới Âu Dương Lãnh, trong nháy mắt cơn giận bốc lên, trong đầu đầy hình ảnh Âu Dương Lãnh và Vu Thiện ôm nhau, càng kích thích hắn ta, không kiềm chế được lớn tiếng ngăn cản Âu Dương Thiên nói tiếp.

“Con nói cái gì?” Phản, phản rồi! Bình thường đứa cháu này ngoan ngoãn nghe lời giờ lại muốn ông ta câm miệng? Còn có người ngoài đứng ở đây! Điều này khiến mặt mũi ông ta để đâu?

“Được rồi, ông nội, chuyện này ông đừng để ý.” Nghe ra dường như Âu Dương Thiên rất tức giận, Âu Dương Văn nhún nhường một chút, ngồi dậy, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc: “Ông nội, nói lại lần nữa, Âu Dương Lãnh không phải là anh trai của cháu! Anh ta là con hoang!”

“Con… Con nói cái gì?” Âu Dương Thiên không ngờ Âu Dương Văn dám nói như vậy, tròng mắt muốn lòi ra ngoài: “Dù nói thế nào đi nữa thì nó cũng do một tay nhà Âu Dương nuôi lớn, cho dù không có huyết thống cũng là người nhà Âu Dương.” Âu Dương Thiên lớn tiếng trách móc hắn ta, hôm nay vô cùng thất vọng về Âu Dương Văn.

“Ông nội, bên trong tài liệu viết rõ ràng thế rồi.” Âu Dương Văn không ngờ tới đã xảy ra nhiều chuyện như vậy mà ông nội vẫn đối xử với Âu Dương Lãnh như ruột thịt, hắn ta tức giận cuộn chặt tay mới tránh xảy ra ầm ĩ với Âu Dương Thiên một trận.

Chứng kiến bầu không khí căng thẳng chỗ này, Dã Điền nói: “Hai vị cũng đừng tức giận, chuyện này đã qua đừng nhắc lại nữa.” Nói xong ý bảo Âu Dương Văn, có chừng có mực.

Âu Dương Văn kín đáo thở dài một tiếng, cuối cùng hạ mình: “Ông nội ăn cơm chưa, cùng ăn ạ.”

Hết chương 112

Chọn tập
Bình luận