Máu đen. Máu ở khắp nơi. Trên mặt cô. Trong mắt cô. Trên tay cô. Trên quần áo cô. Sau đó từ từ bắt đầu biến mất, kim loại nhẹ trở thành màu trắng và vô hình khi không khí lạnh lẽo ban đêm chạm vào chất lỏng. Máu ma cà rồng…
Bliss nhìn chằm chằm vao tay cô.
Chuyện gì đã xảy ra?
Cô không nhớ được. Cô bị ngất đi.
Hay cô không bị?
Những ký ức bắt đầu tràn ngập trở lại.
Cô thấy mình ở trong xe với bố mẹ cô, thấy họ gật đầu với cô. Họ mong muốn cô đi cùng với họ. Thật kỳ lạ. Giống như trong một bộ phim. Cô có thể nhìn thấy qua mắt cô, nhưng cô không thể cử động cánh tay hoặc chân hoặc thậm chí nói chuyện. Có một người nào khác làm điều đó thay cô.
Có một ai khác ở bên trong cơ thể cô.
Người đàn ông trong bộ đồ trắng.
Đúng rồi.
Ta là con. Con là ta. Chúng ta là một, con gái.
Họ đến một lâu đài nằm trên đỉnh đồi, và Bliss nhớ đã ẩn mình trong bóng tối cho đến khi thời điểm đến. Cô đã quan sát việc giết hại đang diễn ra với cảm giác tràn ngập kinh khủng. Vụ thảm sát mà cô đã gây ra bằng chính đôi tay cô. Cô đã bị cầm tù trong cơ thể của chính mình, một hình dạng bất lực, bị mắc kẹt trong đầu của mình trong khi bị người khác chiếm lấy. Ở bên trong, cô nổi cơn thịnh nộ, khóc lóc và la hét. Nhưng hoàn toàn bất lực, hoàn toàn không có khả năng ngăn chặn bản thân mình.
Dần dần, cô bắt đầu nhớ những gì đã xảy ra trong thời gian bị ngất đi của mình. Bắt đầu nhận ra sự thật.
Cô là người đã tấn công Dylan vào đêm đầu tiên tại The Bank… Cô đã muốn hút máu anh, nhưng một cái gì đó – một dấu vết thu hút ở anh – đã ngăn cô lại, vì vậy cô đã bắt Aggie thế vào. Cô đã cố gắng bắt Schuyler hai lần. Đó là lý do tại sao con chó săn của Schuyler sủa vào cô – con Xinh Đẹp biết bản chất thực sự của cô ngay cả khi Schuyler thì không. Sau đó cô đã tấn công Cordelia, hầu như đã bắt được bà ta, nếu Dylan không ngăn cô lại.
Dylan là vấn đề. Anh đã biết nhưng lại không biết. Đó là lý do tại sao trí nhớ của anh lúc nào cũng chuếnh choáng. Anh biết sự thật mặc dù cô đã cố gắng để xóa sạch nó khỏi ý thức của anh.
Đó là lần đầu tiên anh đã trở lại để cảnh báo cô về Máu Bạc đã dẫn đến cảnh đẫm máu trong phòng tắm. Cô nhớ chiếc áo khoác da thấm máu của anh, các vết trầy xước trên mặt và vết bầm tím trên cổ cô. Nhưng anh đã trốn thoát, và cô phải cử những người khác theo dõi anh. Nhưng Venators đã có được anh. Oliver đã sai. Họ không phải là Máu Bạc. Họ đã để cho Dylan đi khi họ phát hiện anh vô tội.
Anh được tự do để quay về bên cô.
Thật ngu ngốc, chàng trai ngu ngốc.
– Mình biết ai là Máu Bạc. – Dylan đã nói như vậy vào cái đêm anh bị đâm sầm vào cửa sổ. – Đó là cậu.
Và ngay sau đó, cô đã thay đổi bộ nhớ của anh. Làm cho anh nghĩ rằng đó là Schuyler.
Một giọng nhỏ nhẹ, buồn bã trong cô bắt đầu khóc.
Mình đã yêu anh ấy. Mình đã yêu Dylan.
Chúng ta không yêu ai hết.
Không ai ngoại trừ chúng ta.
Forsyth đã biết tất cả. Đó là lý do tại sao cô chưa bao giờ hỏi ông về Dylan, bởi vì ở một nơi nào đó trong tiềm thức của mình, cô biết lý do tại sao cha cô giấu cô những điều đó. Bởi vì một phần của cô không thể chấp nhận người mà cô thực sự là.
Cô quan sát khi cô rời khỏi ngôi nhà đang cháy, lấy một chiếc xe có một người nào đó bị nhét vào rương. Dylan. Cô đã đưa anh đến đỉnh núi, nơi mà Lawrence và Schuyler đang chờ đợi. Đưa anh đến Corcovado, nơi anh sẽ là một vật hy sinh. Ở đó, cô đã biến đổi anh thành hình dạng của anh.
Cô đã đem cái chết đến với anh.
Lưỡi kiếm của Lawrence đã đâm anh, nhưng cô mới là người giết anh.
Khi cô đã giết chết rất nhiều người khác. Cô nghe những giọng nói của tất cả mọi người mà cô đã bắt. Tất cả họ đều ở đó, torng đầu cô, đang la hét, khóc lóc. IM LẶNG! Nan Cutler là một phần của nó, cô nhận ra. Nan là Warden, người đã kiểm tra Dấu Hiệu của Lucifer trên cổ cô. Bà ta là một trong những người đã xóa bỏ Bliss khỏi sự nghi ngờ trong quá trình điều tra. Bliss đột nhiên có một ý tưởng, vén mái tóc khỏi cổ và chạm ngón tay vào da cô. Ngay lập tức cô cảm thấy nó. Cô quay vào gương và thấy nó. Một vết sẹo nhỏ hình ngôi sao đóng dấu cô là ma quỷ.
Nhưng tại sao? Giọng nói nhỏ, buồn bã hỏi.
Đó là người tự gọi là “Bliss”. Cô ấy vẫn còn ở đó?
Đúng vậy, giọng nói nhỏ đó nói. Đó là giọng nói của Bliss Llewellyn. Cùng một giọng nói của Maggie Stanford trước cô. Nó luôn luôn theo cùng một cách. Mỗi chu kỳ. Họ không bao giờ muốn chấp nhận sự thật về di sản của họ.
Tôi không biết.
Tôi không muốn điều này.
Mong muốn của cô không quan trọng. Bây giờ hãy tự đứng dậy và bước về phía những bạn bè của cô. Không phải tất cả mọi thứ đều theo kế hoạch. Một số người trong chúng ta đã bị giết. Chúng ta lại phải đợi thời cơ lần nữa.
Ta biết ngươi là ai, “Bliss” nói.
Ngươi là Lucifer.
Kẻ mang lại ánh sáng.
Sao Mai.
Cựu Hoàng tử của Thiên đường.
Người cha thật sự và bất tử của cô.