Khi Bliss thức dậy từ giấc ngủ ngắn của mình, Oliver và Schuyler đang cắn xé lẫn nhau ở ghế trước.
– Giờ thì các cậu tranh cãi về cái gì vậy? – Vừa hỏi cô vừa dụi dụi đôi mắt.
– Không có gì. – Họ đồng thanh nói.
Bliss chấp nhận sự dè dặt của họ mà không có câu hỏi nào. Cả hai luôn giữ bí mật với cô, ngay cả khi họ không cố ý.
– Được rồi, mình đoán chúng ta có thể dừng lại ăn trưa, sau đó. – Cuối cùng Schuyler nói.
Ah, vậy ra đây là vấn đề. Hai người cãi nhau về mọi thứ. Nó trở nên tồi tệ hơn kể từ khi Oliver trở thành thần linh quen thuộc của Schuyler. Họ hành động giống như một cặp vợ chồng già còn hơn lúc trước. Ngoài mặt, họ giả vờ tình bạn của họ vẫn như lúc trước. Mà điều này chỉ tốt cho Bliss; cô không biết nếu cô thực sự có thể đứng giữa bất kỳ PDA Schuyler – Ollie.
– Mình chỉ nói là chúng ta sẽ không đến với Dylan bằng cách nào tốt hơn việc đói bụng. – Oliver nhún vai.
Họ kéo vào một khu nghỉ ngơi, gia nhập với những du khách mệt mỏi ở các máy bán hàng tự động và quầy thực phẩm.
Oliver thấy rằng một trong những tính lạ thường của những đứa trẻ lớn lên ở thành phố là tất cả chúng đều nghiện chuỗi thức ăn nhanh ở ngoại ô. Trong khi không một ai trong số chúng thậm chí sẽ xem xét đến cửa hàng McDonald ở Manhattan – những nơi này cơ bản rất đặc biệt đối với những người vô gia cư – khi họ đã ra khỏi giới hạn của thành phố, các quy tắc thay đổi, và không ai quan tâm đến việc ăn những miếng bánh sandwich Panini đắt tiền và món rau trộn hữu cơ quý giá. Chỉ việc mang đến bữa ăn cực lớn.
– Chúa ơi, mình muốn bệnh. – Vừa nói Bliss vừa nhấm nháp giọt cuối cùng của cốc sữa trứng.
– Mình nghĩ là mình sắp nôn mất. – Oliver tuyên bố, vò nát miếng giấy gói chiếc bánh hamburger béo ngậy của cậu và lau tay bằng vô số khăn ăn.
– Luôn thú vị khi ăn những thứ này. Nhưng sau đó… – Schuyler đồng ý, mặc dù cô vẫn chọn khoai tây chiên.
– Sau đó cậu luôn cảm thấy giống như cậu sắp bị lật nhào. Hoặc chỉ là lượng cholesterol của cậu tăng vọt. – Bliss nói, làm vẻ mặt buồn cười.
Thật yên tĩnh khi họ trèo trở lại lên xe và cảm thấy buồn ngủ vì bữa ăn khó tiêu của họ. Nửa tiếng sau, thiết bị GPS kêu om sòm “CỔNG VÀO BÊN PHẢI CÁCH 500 MÉT”, và Oliver theo hướng dẫn chạy lên con dốc và thả xuống con đường dẫn đến bãi đậu xe. Họ đã đến nơi.
Căn cứ trung tâm phục hồi chức năng thật không chê vào đâu được. Nó trông giống một khu nghỉ mát năm sao hơn, nơi những người nổi tiếng ở ẩn sau một ngày cuối tuần bị mất, chứ không phải là một cơ sở điều trị đắt tiền cho những ma cà rồng bị quẫn trí. Họ thấy một nhóm người đang tập taichi trên bãi cỏ, một số khác thì ở tư thế tập yoga, và một số đám ngồi trên bãi cỏ thành một vòng tròn.
– Nhóm điều trị.- Bliss thì thầm khi họ đi đến cửa trước của tòa nhà chính.
– Mình đã hỏi Honor ở đây trông như thế nào, và cô ấy nói có rất nhiều người đột quỵ điều trị.
Họ được chào đón tại cổng vào bởi một người phụ nữ mảnh dẻ, làn da rám nắng trong chiếc áo thun và quần trắng. Một ấn tượng ít bệnh viện và thời trang hơn – giống một nơi ẩn tu New Age hơn.
– Cô có thể giúp gì cho các cháu? – Người phụ nữ hỏi một cách thân thiện.
– Chúng cháu đến thăm bạn. – Bliss nói, người đã trở thành người phát ngôn cho bộ ba.
– Tên gì?
– Dylan Ward.
Tư vấn kiểm tra máy tính và gật đầu. – Các cháu có sự cho phép đến thăm bệnh nhân của thượng nghị sĩ không?
– Cháu, uh, là con gái ông ấy. – Bliss nói, chìa cho người phụ nữ thấy chứng minh của cô.
– Tuyệt. Cậu ấy ở khuôn viên phía bắc, trong một ngôi nhà tư nhân. Theo con đường này ra khỏi cửa, các cháu sẽ thấy bảng hiệu. Bà đưa cho họ những thẻ thăm bệnh.
– Thăm viếng chỉ đến bốn giờ. Quán cà phê ở tòa nhà chính. Hôm nay là ngày Quốc tế – cô nghĩ đó là của Việt Nam. Các cháu thích phở không?
– Chúng cháu đã ăn rồi. – Oliver nói, và Bliss nghĩ rằng cô cảm nhận được một ý cười trong lời nói của cậu. – Nhưng cám ơn cô.
– Ở đây có vẻ tốt đấy. – Schuyler nói khi họ đi qua nhà kính trồng cây.
– Ủy ban đã làm việc rất tốt, mình sẽ nói với họ như vậy. Không có gì nhưng tốt nhất cho ma cà rồng. – Oliver gật đầu và đeo vào cặp kính râm.
Bliss không thể tin rằng tất cả mọi thứ êm đềm và có tổ chức như vậy. Đây là nơi của những Máu Xanh gặp khó khăn? Có lẽ cô đã sai lầm trong việc che giấu Dylan quá lâu. Có lẽ ở đây họ thực sự có thể giúp anh ấy. Cô bắt đầu cảm thấy bớt căng thẳng và lạc quan hơn. Một vài bệnh nhân vẫy tay chào họ khi họ đi qua.
Phòng Dylan là một trong những khu nhà đẹp hơn, với một hàng rào bằng cọc trắng và những bụi hoa hồng mọc trên các cửa sổ. Một cô y tá đang ngồi trong phòng chờ.
– Cậu ấy đang ngủ. Nhưng để cô kiểm tra xem nếu cậu ấy có khách đến thăm. – Cô nói với họ rồi biến mất vào căn phòng chính, và họ có thể nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của cô nói với Dylan.
– Cậu ấy đã sẵn sàng rồi. – Cô y tá mỉm cười và ra dấu rằng họ được chào đón để đi vào bên trong.
Bliss thở hắt ra và không nhận ra mình đã nín thở trong suốt thời gian đó. Dylan chắc chắn trông tốt hơn. Anh đang ngồi trên giường, má anh trông hồng hào và anh không có vẻ ốm yếu, hốc hác. Mái tóc anh đã được cắt ngắn để không rơi vào mắt anh, và râu anh được cạo sạch sẽ.
Anh trông gần giống như lúc trước, giống như chàng trai chơi đàn guitar không khí trong nhà nguyện chỉ để gây phiền hà cho giáo viên.
– Dylan! Ơn Chúa! – Cô khóc.
Cô rất hạnh phúc khi thấy anh trông mạnh khỏe hơn nhiều.
Anh mỉm cười vui vẻ với cô.
– Mình có quen cậu không? – Anh hỏi.