Đau.
Đau như vỡ tung.
Như thể có ai đó đang giúi dấu khắc nung vào tim cô. Nó bỏng rát và thiêu cháy cô. Cô có thể cảm thấy da cô đỏ lên, sau đó đen sạm đi, có thể ngửi thấy mùi khói bốc lên từ da thịt bị chiên cháy của cô. Chuyện này không giống như cuộc tấn công tại Phòng lưu trữ. Cô sẽ không sống sót được.
Bliss xé toạc âm khí của giấc ngủ, buộc mình tỉnh dậy. Tỉnh dậy! Tỉnh dậy! Cô giống như bị bóp nghẹt và bị xé làm đôi cùng một lúc. Nhưng cô cố cứu vớt bằng quyền năng mà cô có, và tập hợp tất cả nỗ lực, tất cả sức mạnh và đã đẩy lùi thành công cơn đau.
Có tiếng đổ ầm và tiếng hét.
Cô chớp mắt tỉnh lại và ngồi trên chiếc ghế dài. Cô đã có một giấc ngủ ngắn trên ghế sau khi trở về từ bãi biển. Cô vẫn đang cố gắng để hiểu những gì đã xảy ra thì cánh cửa mở tung và cha mẹ cô xuất hiện ở ngưỡng cửa.
Trong bóng tối, cô nhìn thấy Jordan đang gục trên sành nhà, tay giữ chặt cái gì đó chiếu sáng lấp lánh.
Cha mẹ cô đánh giá tình hình một cách nhanh chóng, gần như là chuyên nghiệp, như thể họ đã mong đợi chuyện gì đó giống như điều này xảy ra.
– Nhanh lên, Bobi Anne, cô ta vẫn còn choáng váng. Hãy lập lời nguyền. – Forsyth nói khi ông bắt đầu bó người con gái nhỏ của ông bằng chiếc khăn choàng và chăn của khách sạn.
– Chuyện gì đang xảy ra? Hai người đang làm gì? – Bliss loạng choạng hỏi. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cô không kịp hiểu.
– Hãy nhìn xem. – Forsyth nói, lấy ra một lưỡi dao nhỏ từ tay Jordan và ném nó về phía vợ ông.
– Cô ta đã lấy nó từ hầm.
Bliss cố gắng hiểu mọi chuyện, nhưng tư duy logic lảng tránh cô trong trạng thái chóng mặt và mất phương hướng. Cô sắp mất trí, hay là Jordan đã cố giết cô?
Cô do dự khi mẹ kế cô đặt tay lên trán cô.
– Nó còn ấm. – Bà nói với chồng. Sau đó bà kéo áo sơ mi của Bliss lên và kiểm tra ngực cô.
– Nhưng em nghĩ nó vẫn ổn.
Forsyth gật đầu, quì xuống xé toạc khăn trải giường của Bliss thành nhiều mảnh để ông có thể buộc tấm chăn đang cuộn Jordan lại.
Nghĩ về nỗi đau viên đá ngọc lục bảo, Bliss nhìn xuống ngực cô. Cảm thấy như thể viên đá bốc cháy trên da cô, nung nóng cô. Nhưng khi cô chạm vào, nó mát mẻ hơn bao giờ hết. Da cô mịn màng và không hề hấn gì. Sau đó cô hiểu ra. Viên ngọc lục bảo đã cứu cô bởi bất kì vũ khí nào cố đâm vào tim cô.
– Nó ổn cả. – Bobi Anne tuyên bố sau khi kiểm tra đồng tử và mạch đập của Bliss.
– Con ngoan. Con làm chúng ta khá sợ đấy. – Bà nói, thọc tay vào túi lấy bật lửa Marlboro.
Bobi Anne châm một điếu thuốc và rít sâu vào đến khi tạo thành một cột tàn thuốc dài. Bliss nhận thấy khuôn mặt của người mẹ kế được trang điểm hoàn hảo cho một buổi tiệc, và cả cha mẹ cô đều mặc quần áo cho buổi tiệc tối.
– Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao Jordan tấn công con? – Bliss hỏi, cuối cùng cũng đã tìm thấy giọng nói của mình và quay sang đối mặt với cha cô.
Mất một lúc sau ông mới trả lời. Danh tiếng của Forsyth Llwellyn tại thượng nghị viện là một người ôn hòa, người sẵn sàng đàm phán với đối tác để đem lại sự nhất trí cho những nhóm tham chiến. Sức quyến rũ Texas hết sức thú vị của ông có ích trong cuộc chiến đảng phái trong cơ quan lập pháp.
Bliss có thể nhìn thấy ông đang sử dụng kiểu quyến rũ này lên cô.
– Cưng à, con đã phải nhận ra là Jordan khác với chúng ta. – Vừa nói Forsyth vừa đảm bảo cái bọc đang giữ cô con gái nhỏ của ông.
– Nó không phải là một trong chúng ta.
– Một trong chúng ta? Ý cha là gì?
– Tới lúc con sẽ hiểu. – Ông quả quyết với cô.
– Chúng ta bị buộc phải nhận nó. Chúng ta không có lựa chọn. – Bobi Anne nổ ra, cảm giác cay đắng len vào giọng nói của bà.
– Cordelia Van Alen đã ép buộc chúng ta. Đồ phù thủy già thích xen vào việc của người khác.
– Jordan không thuộc gia đình này. – Cha của Bliss thêm vào.
– Cha đang nói gì vậy? – Cô khóc.
Mọi thứ đang trở nên quá tải. Tất cả những bí mật và dối trá này, cô phát ốm vì chuyện này. Cô phát ốm khi bị giữ kín mọi chuyện.
– Con biết tất cả về Allegra! – Cô tuyên bố một cách bất ngờ, với một cái nhìn thách thức.
BobiAnne nhìn chồng với một cái nhìn ý nói “Em đã nói rồi mà”.
– Con biết gì về Allegra? – Forsyth hỏi han, một cái nhìn ngây thơ trên mặt ông.
– Con thấy cái này… – Bliss thọc tay vào túi và đưa cho họ xem tấm ảnh với các dòng chữ, mà cô đã giữ ở bên mình.
– Cha nói dối con. Cha nói tên mẹ con là Charlotte Potter. Nhưng chưa bao giờ có một Charlotte Potter, phại không?
Forsyth do dự. – Không, nhưng nó không như những gì con nghĩ đâu.
– Vậy nói với con đi.
– Chuyện này rất phức tạp. – Ông thở dài.
Mắt ông lơ đễnh nhìn toàn cảnh bãi biển, không muốn đối diện với ánh mắt của cô.
– Một ngày nào đó khi con đã sẵn sàng, ta sẽ nói với con. Nhưng không phải lúc này.
Tức điên lên được. Cha cô lại như vậy: tránh né câu hỏi của cô, ngăn chặn cô. Che giấu sự thật với cô.
– Thế còn Jordan? – Cô hỏi.
– Đừng lo. Nó sẽ không làm hại con nữa đâu. – Forsyth dỗ dành nói.
– Chúng ta sẽ gửi nó đến một nơi nào đó an toàn.
– Cha sẽ gửi em ấy đến Transitions phải không?
– Nơi nào đó giống vậy. – Cha cô nói.
– Nhưng tại sao?
– Bliss, con yêu. Tốt hơn là nó nên đi khỏi. – Bobi Anne nói.
– Nhưng… – Bliss hoàn toàn bị bối rối.
Cha mẹ cô đang nói về Jordan như thể con bé là một con chó sẽ bị tống đi khỏi đất nước này. Họ nói về em ấy như thể em ấy không quan trọng.
Nhưng Bliss phải thừa nhận với chính mình rằng động lực của gia đình kì lạ này không hoàn toàn có gì mới mẻ cả. Cô nghĩ đến việc Bobi Anne không bao giờ nói những lời âu yếm với Jordan, luôn làm rõ rằng bà thích Bliss hơn, người thậm chí không phải là con ruột bà. Cha cô luôn giữ một khoảng cách với đứa con gái kì lạ của ông.
Khi Bliss còn nhỏ, cô đã thích thú với sự thờ ơ của cha mẹ cô đối với em gái cô. Nhưng bây giờ cô nhận ra đó là bệnh lý.
Cha mẹ cô ghét Jordan.
Họ luôn luôn ghét.