– Lần phục vụ cuối đấy nhé. – Cô phục vụ thông báo cho họ.
– Một ly Campari nữa chứ? – Cô hỏi Oliver.
Cậu lắc lắc mấy viên đá rồi nốc cạn ly cocktail. – Chắc chắn rồi.
– Một ly khác cho em nhé?
Schuyler xem xét đến việc gọi một ly Johnnie Walker Black. Cô từng rất ghét mùi vị rượu whisky nhưng dạo gần đây cô bắt đầu thích vị này. Đó là vị cay nồng, ngọt ngào và bổ dưỡng – hương vị na ná như mùi máu. Oliver có lần bảo cô miêu tả vị của nó như thế nào, kể từ đó cậu không thấy nó hấp dẫn nữa. Đối với cậu, máu có mùi như kim loại và vị ngọt nhè nhẹ. Schuyler đã giải thích rằng đối với ma cà rồng mùi vị của máu khác hẳn – giống như đang uống lửa vậy.
Do đó, tình yêu mới phát hiện ra của cô là rượu whisky.
– Dĩ nhiên rồi, tại sao không. – Cô nói với cô phục vụ
Chẳng có vẻ gì là ly rượu này sẽ làm cô say cả. Mặc dù Oliver trông có vẻ vẫn còn tỉnh táo. Cậu có thói quen kiểm soát bản thân mình với rượu mỗi khi họ ở bên nhau. Dĩ nhiên là anh không say rượu khi ở trường rồi, những cuộc gặp mặt ở trường là quá ngắn ngủi. Nhưng cô nhận thấy bất cứ khi nào họ dành một lượng thời gian đáng kể bên nhau, cậu luôn nốc cạn chai rượu.
Cô phục vụ quay lại với hai ly cocktail đầy tràn. Đây là cách để trải qua quãng thời gian nửa đêm ở đây, người duy nhất còn lại ở quán này sẽ nhận được bữa ăn sáng sau một đêm thưởng thức uống sâm-banh hoặc nhận được bữa ăn sáng trước sáng sớm sau giờ làm việc tại phòng chờ nơi rượu không được phục vụ và các khách hàng ưa thích mức cao của họ được những hóa chất.
Oliver nhấm nháp ly cocktail bằng chiếc ống hút màu đỏ. Cô thấy thật đáng yêu khi cậu thích đồ ngọt. Oliver ghét bia và những loại trang sức thông thường mà cậu gọi là “el jocko-Americano”. Bằng cách nào đó, trong mắt Schuyler, thức uống của nữ khiến cậu nam tính hơn. Cậu không sợ khi là chính mình.
Thật tuyệt khi cuối cùng cũng được đi chơi với Oliver ở nơi công cộng. Cô sẽ không thể cắn ngập răng nanh vào anh khi những người khác ở xung quanh. Dạo gần đây, bất cứ khi nào họ ở một mình cùng nhau, nó lơ lửng trong không trung, một phần trong cậu kì vọng, và Schuyler đã bỏ lỡ tình bạn dễ dàng của họ. Cô thấy thoải mái trong công ty của cậu.
– Tại sao khi ở bên mình cậu uống nhiều vậy? – Cô hỏi, cố giữ cho giọng mình nhẹ nhàng.
– Mình khó chịu. Cậu nghĩ mình là kẻ nát rượu à?
– Có một chút.
– Mình không biết. – Cậu nhìn lên trần nhà thay vì nhìn cô
– Có nhiều khi cậu sợ mình phải không?
Schuyler muốn phá lên cười – Mình sợ cậu á?
– Đúng vậy, cậu là ma cà rồng. Cậu có thể làm tổn hại đến cậu ấy.
Oliver cười, mặc dù Schuyler biết anh có nhiều rắc rối hơn là anh thể hiện ra.
– Cậu ấy ổn cả. – Cô đốp lại.
Thực sự cô không muốn nhớ lại những chuyện xảy ra ở đó. Cô đã tóm được Dylan, cô cảm thấy tâm trí cậu bị khuất phục trước cô. Cảm thấy tất cả kí ức của cậu la hét đòi tự do. Và cô không muốn gì hơn là nghiền nát tất cả – khiến các giọng nói im lặng. Cô có sức mạnh để làm như vậy. Đó là một suy nghĩ tỉnh táo, vì vậy cô hớp thêm ngụm rượu.
– Cậu ấy không ổn. – Oliver nói.
Cậu biết chúng mình sẽ phải kể chuyện này cho Lawrence biết. Cậu ấy có những dấu hiệu cơ bản của sự biến đổi : ảo giác, cuồng loạn, điên rồ.
Người phục vụ dọn dẹp bàn của họ và liếc nhìn. Schuyler biết là đã đến lúc nên đi khỏi, các nhân viên đã sẵn sàng về nhà. Nhưng cô muốn nán lại với Oliver lâu hơn. – Làm thế nào cậu biết tất cả điều này?
– Mình đọc. Cậu biết đấy, Lawrence luôn bảo chúng ta nên tìm tòi.
Đúng vậy, Schuyler cảm thấy có lỗi. Những bài học ma cà rồng cô học rất chểnh mảng. Lawrence đã bảo Oliver giúp cô chú tâm vào việc học hơn. Cô cần tập trung rèn luyện kĩ năng, nâng cao sức mạnh của mình. Nhưng thay vào đó thì cô lại phân tâm. Căn hộ trên đường Perry Street…
– Cậu có nghĩ Dylan nói dối chúng ta không? – Cô hỏi.
– Không, mình nghĩ cậu ấy cho rằng đang nói cho chúng ta sự thật. Nhưng rõ ràng là cậu ấy đã bị lừa.
Oliver nhai đá trong miệng. – Không biết sao mình cứ tin rằng cậu ấy chưa bao giờ thực sự rời khỏi chúng ta. Mình nghĩ là họ đã thả cậu ấy ra.
Schuyler trở nên im lặng. Họ đã để cậu ấy đi để cậu có thể kết thúc công việc trước đây cậu đã thất bại. Dylan đã tấn công cô, hai lần trước khi cậu đột nhiên biến mất. Họ chọn cậu vì cậu gần gũi với cô, là một trong những người bạn thân của cô. Cô không thể phủ nhận: có ai đó muốn giết cô. Cô muốn chia sẻ điều này với Oliver, nhưng thay vì vậy cô vẫn giữ im lặng. Cậu đã lo lắng cho cô nhiều rồi.
Oliver liếc nhìn hóa đơn và đặt thẻ tín dụng xuống.
– Vậy, mọi chuyện với Ngôi Sao Tử Thần như thế nào rồi?
– Như cũ. – Schuyler cười, mặc dù cô cảm thấy muốn bệnh. Thật khó để thấy Oliver không ghét cô vì những gì cô đã làm đối với cậu.
– Vậy là…
Oliver thở dài. Schuyler biết chuyện này sẽ đi đến đâu và lại ước rằng cô đã không biến anh thành Thần Linh Quen Thuộc của cô.
– Vậy là sao?
Cô hầu bàn quay trở lại với thẻ tín dụng và ám chỉ rằng nếu họ ở lại lâu hơn nữa họ sẽ phải rời khỏi đây bằng cửa sau.
Oliver vừa nhét thẻ vào túi vừa cố gắng hớp một ngụm nữa từ cái ly gần như đã rỗng không của cậu.
– Khi Bliss gọi thì mình đang trên đường đến gặp cậu ở Mercer. Cậu ấy nói cậu đang ở trên đường Perry Street. Mình đã nghĩ là thật kì quặc, chúng mình đã nhất trí là sẽ gặp nhau ở Mercer, như thường lệ. Nhưng cậu ấy nói cậu ấy biết chắc cậu đang ở đây. Cậu đang làm gì trong tòa nhà đó vậy?
Schuyler nói mà không nhìn vào mắt cậu.
– Làm người mẫu. Linda Farnsworth có một chỗ cho những người mẫu ở đó. Đôi khi Bliss và mình đến đó chơi với một vài cô gái khác. Mình không nhận ra là đã đến giờ hẹn. Xin lỗi vì để cậu phải chờ.
– Um, vì chúng mình đã không gặp nhau như kế hoạch, cậu có muốn…
Lần này thật dễ dàng để cự tuyệt cậu, kể từ khi cô đã quyết định chuyện này trước đó. Schuyler lắc đầu.
– Không, mình phải quay về vì lệnh giới nghiêm rồi. Mình trễ giờ rồi, và nếu Charles phát hiện ra.
– Khốn kiếp. – Oliver búng nhẹ cây tăm bay ngang qua bàn và đáp xuống sàn nhà.
– Ý mình là, Lạy Chúa, đôi khi mình thấy mệt mỏi vì những chuyện chết tiệt này.
– Ollie…
– Mình chỉ muốn chúng ta ở bên nhau. – Cậu vừa nói vừa nhìn lên trần nhà lần nữa.
– Ý mình là, mình biết chuyện này là không thể. Nhưng tại sao lại không được? Tại sao chúng mình lại cứ tuân theo những luật lệ cũ cơ chứ? Tại sao mọi người lại quan tâm đến những luật lệ đó?
Cậu chửi rủa. – Cậu không muốn chúng mình ở bên nhau sao? – Cậu nói giọng thách thức sắc nhọn.
Schuyler nhích người tới để nắm tay cậu. – Có chứ, Ollie, cậu biết là mình muốn mà.
Cậu là đồng minh của cô, là người đồng hành với cô trong mọi tội lỗi, là lương tâm cô, là người an ủi cô.
Khuôn mặt Oliver biến đổi thành vẻ hạnh phúc và hài lòng. Sau đó cậu mỉm cười với cô, và Schuyler hy vọng với tất cả trái tim mình rằng cậu sẽ không bao giờ tìm ra sự thật.