Bác sĩ của Dylan là một người đàn ông thô lỗ, với một bộ râu rậm rạp và một dáng đi nghiêng ngả. Mặc cho ông ta bộ đồ màu đỏ và tống ông ta xuống ống khói, Bliss nghĩ, không hoàn toàn tin tưởng để đặt niềm tin của cô vào con người vụng về này, mặc dù ông là bác sĩ chuyên khoa về máu rất lỗi lạc đến từ một gia đình Máu Đỏ Conduits cổ xưa rất đáng tin cậy.
– Thư kí của tôi nói với tôi cô là bạn của Dylan Ward. Tôi biết cô đã cố gắng để liên lạc với tôi. Xin lỗi về sự chậm trễ. Đó là một tuần rất bận rộn. Có kẻ đã đột nhập vào khu ký tác, và nó gần như là một cuộc tắm máu. – Ông nhăn mặt.
– Nhưng không phải lo lắng, giờ thì mọi thứ đã nằm dưới sự kiểm soát. – Ông bác sĩ mỉm cười.
– Đúng vậy. – Bliss gật đầu và ngồi xuống đối diện với bàn làm việc của ông.
– Chúng tôi là bạn của anh ấy. Cám ơn đã gặp chúng tôi.
– Tôi không phải bạn. Tôi ở đây để tìm hiểu những gì đang xảy ra với anh ta cho Hội đồng. – Mimi ngắt lời.
– Tôi là một Warden.
Ông nhướng mày lên. – Trông cô rất trẻ.
Mimi cười điệu. – Khi ông nghĩ về điều đó, tất cả chúng ta đều như vậy.
– Ý tôi là, đối với một người ở vị trí như cô. – Ông nói một cách bồn chồn, vừa ho vừa xáo trộn các giấy tờ trên bàn làm việc của ông.
– Hãy vào vấn đề đi, bác sĩ. Tôi không đến đây để tranh luận về chính sách của Hội đồng. Chuyện gì đang xảy ra với cậu ta?
Bác sĩ Andrews mở hồ sơ trước mặt ông và nhăn nhó.
– Dylan dường như bị một hình thức của chứng rối loạn căng thẳng hậu chấn thương tâm lý. Chúng tôi đã đăng kí cho cậu ta tham gia vào các liệu pháp hồi quy để giúp phục hồi kí ức của cậu ta. Nhưng cho đến nay, cậu ta đã không có bất kỳ kết nối thực sự nào. Cậu ta không nhớ những gì đã xảy ra với cậu ta cách đây một trăm năm cũng như những gì đã xảy ra với cậu cách đây một tháng.
Điều này giống như những gì Bliss đã sợ hãi. Dylan giống như một chiếc thuyền bị mở dây neo, không neo vào bất cứ thứ gì hay bất cứ ai cả.
– Vậy là, anh ấy sẽ bị mất trí nhớ như thế này… mãi mãi sao?
– Rất khó nói. – Bác sĩ do dự nói.
– Chúng tôi không muốn nuôi dưỡng một hy vọng sai lầm.
– Nhưng tại sao? – Bliss nói, cảm thấy rất kích động. – Tại sao điều này lại xảy ra?
– Tâm trí đôi khi hành động như vậy; nó đẩy lùi mọi thứ thực hiện các chức năng. Để đẩy lùi một chấn thương gần đây.
– Anh ấy đã trải qua rất nhiều chuyện. – Bliss thì thầm.
– Máu Bạc tấn công và tất cả. – Mimi gật đầu.
Ông bác sĩ lại tra cứu biểu đồ của mình một lần nữa.
– Đây là điều thú vị. Giống như tôi đã nói với Thượng nghị sĩ Llewellyn, như chúng tôi có thể xác định là không có dấu hiệu cho thấy việc Máu Bạc sửa đổi máu của cậu ta. Cậu ta đã bị tấn công, đúng vậy, và bị tra tấn, nhưng chúng tôi nghi ngờ rằng cậu ta thực sự đã bị thực hiện Caerimonia bởi một ma cà rồng khác. Cậu ta đã không hoàn tất quá trình. Hoặc để tôi nói rõ hơn: cậu ta thậm chí đã không bắt đầu điều đó.
Bliss bắt đầu. – Nhưng…
– Thật vô lý. – Mimi nói thẳng thừng.
– Tất cả chúng ta đều biết Dylan giết Aggie. Cô ấy hoàn toàn bị cạn máu. Và cậu ta là nghi phạm duy nhất. Cậu ta thậm chí còn thú nhận với Bliss.
– Anh ấy đã thú nhận. – Bliss đồng ý.
Bác sĩ Andrews lắc đầu. – Có thể cậu ta đã bị đánh lừa, hoặc bị chế tác để nghĩ rằng cậu là một trong số họ. Phát hiện của chúng tôi khá là thuyết phục.
– Forsyth biết chuyện này không? Rằng Dylan vô tội? – Mimi hỏi một cách đột ngột.
Ông bác sĩ gật đầu. – Tôi gọi ông ta ngay sau khi kết quả xét nghiệm đến.
Mimi cười một nụ cười mỉa mai, sắc bén.
– Nếu Dylan không phải là Máu Bạc và cậu ta đã không giết Aggie, có nghĩa là có thể cậu ta không nói dối khi cậu ta nói với tôi rằng cậu ta không biết chiếc quần jean mà cô ấy mượn của tôi ở đâu.
– Cậu đang nói về cái gì vậy? – Bliss hỏi, đầu óc cô quay cuồng.
– Đừng bận tâm. – Mimi nhún vai. Cô đứng lên, và Bliss cũng đứng lên theo.
– Cảm ơn rất nhiều vì đã gặp chúng tôi, bác sĩ. Ông đã giúp chúng tôi rất nhiều.
Bliss không thể tập trung. Các ngón tay của cô run rẩy khi cô cài khuy áo lại. Đầu gối cô bị va vào bàn và cô gần như bị ngã.
Dylan vô tội.
Anh ấy không phải là Máu Bạc, cũng không phải sắp trở thành một trong số chúng.
Anh ấy là nạn nhân.
Trong nhiều tháng, tất cả mọi người đều tin rằng Dylan có tội trong việc mưu sát Aggie Carondolet. Rằng anh đã giết những nạn nân khác, đã tấn công Schuyler, và làm cho Cordelia bị thương cực kì nghiêm trọng. Anh đã nói với Bliss rằng chính anh đã làm những điều đó. Và cô đã tin anh.
Nhưng nếu như anh chỉ đang bao che cho một người khác? Nếu như anh bị khiến để nghĩ rằng anh đã bị nhiễm?
Và nếu như Dylan không phải là người làm tất cả những chuyện đó, thì ai đã làm?