– Thử cái này đi. – Mimi nói, cầm một cái muỗng có chứa một thứ chất lỏng sền sệt – Ngon lắm đấy.
Anh trai cô liếc nhìn vẻ nghi ngờ vào món khai vị. Thạch đông của nhím biển với bọt măng tây không có vẻ gì là ngon cả. Thế nhưng cậu vẫn kiên yết cắn một miếng.
– Thấy không? – Mimi cười.
– Không tệ. – Jack gật đầu. Như mọi khi cô đã đúng.
Họ đang ngồi trên chiếc ghế dài cá nhân trong một nhà hàng ở Time Warner Center. Trong thời gian này, đây là nhà hàng nổi tiếng và đắt nhất ở Manhattan. Có được bàn đặt trước ở Per Se cũng giống như được tiếp kiến Đức giáo hòang. Gần như là không thể. Nhưng đó là những gì thư ký của cha họ đã làm.
Mimi rất thích trung tâm mua sắm mới này. Chúng thật sáng loáng, hào nhoáng và bóng mượt, như Force Tower vậy. Chúng có mùi đắt tiền đến rùng mình, như một chiếc Mercedes mới vậy. Tòa nhà và mọi thứ bên trong nó là một bài ca tán tụng chủ nghĩa tư bản và tiền bạc. Bạn không thể chi tiêu ít hơn năm trăm đô la cho một bữa ăn hai người tại bất kỳ nhà hàng bốn sao nào ở đây. Đây là một New York nổ chậm, tiền thưởng có bảy con số, một New York của các nhà tài phiệt và những tỷ phú bất ngờ, một New York của những kẻ đua ngựa ngỗ ngược với mấy bà vợ suốt ngày chỉ biết đến chuyện đầu tóc, trang phục.[HT1] Jack, lẽ dĩ nhiên, là ghét nơi này. Jack thích thành phố mà cậu chưa bao giờ có kinh nghiệm. Cậu trở nên hoài cổ về những ngày huyền thoại của làng, khi bất cứ ai từ Jackson Pollock đến Dylan Thomas có thể được tìm thấy lang thang trên những con đường sỏi đá. Cậu thích sỏi cát và bụi bẩn và ảng trường Times được biết đến với những ba thẻ monte đại lý và các án bar dưới lòng đất (kể từ khi câu lạc bộ thoát y không thể phục vụ rượu). Cậu không thể nuốt trôi một New York bị cai ản bởi những thứ như nước ép Jamba, Pinkberry, và đá lạnh.
Cậu coi thường nhà hàng mười sáu bàn cầu kỳ tọa lạc ở giữa những gì là bản chất của một trung tâm mua sắm. Nhưng khi mỗi món ăn lần lượt xuất hiện – trứng cá muối và món sò tráng miệng, nấm cục trắng được rắc lên món mì Tagliatelle một cách hào phóng, tủy bò Kobe – Mimi có thể thấy anh đã bắt đầu thay đổi suy nghĩ của mình. Mỗi món ăn chỉ có một miếng nhỏ, chỉ đủ để kích thích các giác an và để lại cho khách khao khát món tiếp theo.
Tối nay họ đã gặp phải vô số Máu Xanh, bị bất ngờ vì ma cà rồng chỉ ăn để giải trí mà thôi; nhưng rõ ràng ngay cả những người không cần thức ăn cũng đánh giá cao cảm giác thích thú này. Hai người cao tuổi, thành viên danh dự của Hội đồng – Margery và Ambrose Barlow – đang chiếm một góc bàn. Mimi thấy Margery lại đang ngủ gục, như bà đã làm giữa mỗi lượt phục vụ món ăn. Nhưng người phục vụ, người dường như giờ đã á en với việc đó, đơn giản là chỉ lay bà dậy mỗi khi anh phục vụ cho bàn họ một món mới.
– Vậy cuộc họp thế nào? – Jack tình cờ hỏi, đặt chiếc thìa xuống và gật đầu ra hiệu cho bồi bàn là mình đã ăn xong.
– Thú vị. – Cô nói, hớp một ngụm rượu. – Kingsley Martin đã trở lại.
Jack có vẻ ngạc nhiên. – Nhưng hắn ta…
– Em biết. – Mimi nhún vai.
– Lawrence không giải thích. Nhưng rõ ràng có một lý do nào đó. Nhưng lý do đó á an trọng để chia sẻ với các thành viên khác. Em thề là ông ta điều hành Hội đồng như ở thế kỉ Mười bảy. Đó là trò hề có tên “thành viên có yền biểu yết”. Ông ta không hỏi ý kiến của các thành viên về bất cứ điều gì. Ông chỉ làm những gì ông muốn.
– Hẳn ông ấy phải có lý do. – Jack nói, mắt cậu sáng lên khi người phục vụ mang đến một món trông có vẻ ngon lành. Nhưng cậu liền thất vọng khi thấy đó chỉ là một miếng salad khoai tây. Mimi cũng cau mày. Cô đã mong đó là món ngon miệng chứ không phải là một món ăn dã ngoại. Nhưng chỉ với một miếng cắn đã thay đổi suy nghĩ của cô
– Đây là… salad khoai tây… ngon nhất… trên đời.
Jack đồng ý, khi cậu đang bận rộn ngấu nghiến ăn phần của mình.
– Nơi này thật tuyệt, phải không? – Mimi nói, ra dấu về tòa nhà và phong cảnh của Công viên Trung tâm.
Cô với tay a bàn, nắm lấy tay cậu.
Việc suýt nữa bị chết ở Venice có lẽ là điều tốt đẹp nhất đã xảy ra trong mối an hệ của họ. Đối mặt với viễn cảnh mãi mãi mất đi người em song sinh của mình, Jack trở thành linh hồn của lòng sùng kính.
Cô vẫn nhớ cách anh ôm cô trong tay sau cuộc thử máu vào đêm hôm đó. Khuôn mặt anh già sọm đi vì lo lắng. – Anh đã rất sợ. Anh đã sợ là sẽ mất em. – Mimi cảm động đến nỗi đã tha thứ cho tội lỗi của anh. – Không đâu, tình yêu của em. Chúng ta sẽ luôn luôn ở bên nhau.
Sau chuyện đó, không còn cuộc chuyện trò nào với Schuyler nữa. Ngay cả khi con chuột nhỏ đó đã chuyển vào sống ở nhà họ, Jack vẫn lạnh lùng và thờ ơ. Anh không bao giờ nói chuyện với cô ta, thậm chí anh không thèm nhìn cô ta nữa. Theo như Mimi có thể nói khi bí mật thăm dò tâm trí anh khi sự bảo vệ của anh nới lỏng thì anh không bao giờ nghĩ về Schuyler nữa. Cô ta đơn giản chỉ là một vị khách gây khó chịu. Giống như một vết nhơ bạn không thể chùi đi được.
Cuối cùng có lẽ cô cũng đã đạt được mục đích mà cô mong muốn. Cô đã không thể tống khứ được Schuyler, nhưng cuộc tấn công đã thành công trong việc đảm bảo tình yêu của người anh trai ma cà rồng sinh đôi của cô.
– Bơ-rim tôm hùm. – Người phục vụ thì thầm, lặng lẽ đặt xuống hai món mới.
– Vì vậy, em nghĩ, chúng ta có thể sẽ mời mọi người đến dự buổi lễ. – Mimi nói trong khi đang ăn.
Jack càu nhàu.
– Ồ, em biết. Anh chỉ thích theo truyền thống cũ thôi, chỉ có hai đứa mình trong ánh trăng, blah, blah, blah. Nhưng hãy nhớ Newport. Bây giờ thì sự kiện này là một bữa tiệc. Và anh biết đấy, hiện nay thì có tới bốn trăm buổi lễ được tổ chức ở nhiều nơi. Em nghe nói Daisy Van Horn và Toby Abeville vừa mới thực hiện lễ cam kết ở Bali. Nơi đó là “điểm liên kết định mệnh”. – Mimi cười khúc khích.
Jack ra hiệu cho người phục vụ mang tới một chai rượu vang.
– Em biết đấy, những Máu Đỏ ngày nay đều chờ đến ba mươi tuổi mới kết hôn. Cần gì phải gấp gáp vậy?
Jack hỏi, chú ý đến món mà cậu hài lòng nhất, món thứ bảy hay tám gì đó: một bát súp đậu ướp lạnh.
– À, máu của em xanh, anh à.
Mimi cong môi. Đúng, các Máu Đỏ mà họ biết đều chờ đợi một thời gian dài vô lý cho lễ cưới, nhưng đó chỉ là những đám cưới của trần thế. Con người phá vỡ lời thề mỗi ngày mà không có hậu ả gì. Thật tuyệt vời. Trong khi đó truyền thống là các cặp song sinh ma cà rồng sẽ tổ chức nghi lễ vào sinh nhật thứ hai mươi mốt của họ. Mimi thấy không có lý do để chờ đợi cho đến ngày đó, và không có gì trong Bộ luật đó nói rằng họ không được thực hiện nghi lễ trước đó. Họ càng tuyên thệ sớm thì càng tốt.
Khi lời tuyên thệ được xác lập, linh hồn của họ sẽ yện vào nhau. Không gì có thể xen vào giữa họ. Tâm hồn họ sẽ hợp nhất làm một suốt đời này. Một khi nghi lễ đã được chính thức công nhận, thì hai người sẽ không bao giờ bị chia rẽ trong kiếp này. Schuyler không gì hơn sẽ trở thành một ký ức xa xôi. Jack sẽ ên tất cả những cảm xúc mà anh có về cô ta. Nghi lễ hoạt động một cách bí ẩn và không thể hủy bỏ.
Mimi đã nhìn thấy điều này trong kiếp trước – những khao khát mà người anh trai sinh đôi của cô đã có với Gabrielle (hiện giờ là Allegra Van Alen ở kiếp này) trong suốt thời trai trẻ của anh, nhưng một khi anh tuyên thệ, anh thậm chí còn không nhở được tên cô ta. Azrael sẽ là ngôi sao duy nhất trong thế giới của anh.
– Không phải trước hết là chúng ta nên tốt nghiệp trung học sao? – Jack hỏi.
Mimi đã không còn lắng nghe nữa. Cô đang lập kế hoạch cho việc trang trí chiếc váy cưới của mình. – Em không biết nữa, có lẽ chúng mình có thể chạy trốn tới Mexico, anh nghĩ sao? – Jack mỉm cười, và tiếp tục thưởng thức món súp.