Trở lại trong ánh nắng buổi sớm, Jack đứng trên boong tàu với Lorna Polk. Cô vẫn ẵm con báo trên tay. Nếu cô nói đúng, họ đang tìm kiếm một con mèo rất to, nhợt nhạt như bóng ma, có răng nanh dài từ hai lăm đến ba mươi phân. Cô tiếp tục giải thích làm thế nào những cái răng của loài báo nanh kiếm khét tiếng lại có thể dài không giới hạn. Theo như lời cô, nhiều loài mèo cổ khác, thậm chí vài loài thú có túi, mang đặc điểm di truyền này.
Nhưng còn một con báo nanh kiếm?
Điều đó dường như không thể. Tuy nhiên, anh không nghi ngờ đánh giá của cô. Cô đã nói rất nhiều về sự lại giống và ứng dụng gen và chứng minh đầy đủ cho trường hợp của mình. Cộng với việc anh đã nhìn thấy những con thú kỳ dị bị nhốt bên dưới.
Anh nhìn qua lan can xa về phía bờ biển. Một khối dày đặc của bìa rừng, đầm lầy và vùng ngập mặn, vây quanh hàng triệu mẫu đất vùng châu thổ sông Mississippi.
Đó cũng là nhà của anh.
Anh đã lớn lên tại vùng đầm lầy, nơi gia đình và dòng tộc nắm giữ thế lực mạnh hơn bất kỳ luật lệ nào. Gia đình anh sinh sống bằng nghề đánh bắt tôm cá… và một ít hoạt động kinh doanh có phần phạm pháp. Anh biết thật dễ dàng để lẩn trốn trong những đầm lầy, và có thế khó khăn để lần theo thứ gì đó muốn nằm ngoài tầm kiểm soát.
Lorna đứng cạnh anh. Cô đã nói chuyện qua điện đàm, dàn xếp với Ban chuyên về Cá và Động vật hoang dã Hoa Kỳ.
“Họ có một con tàu đang đến đây,” cô nói. “Họ mang theo lồng xách tay và thuốc mê. Tôi cũng đã nói chuyện với Tiến sĩ Metoyer tại ACRES. Họ đang thiết lập một phòng kiểm dịch động vật.”
Anh gật đầu. Mọi người quyết định sử dụng trụ sở biệt lập ACRES làm căn cứ hoạt động. Một trong những người của anh đã tìm thấy một cái hòm thép đã khóa trong mạn khoang thuyền trưởng. Nó chứa một máy tính xách tay và vài cuốn băng kỹ thuật số. Một chuyên gia giám định máy tính đang trên đường từ New Orleans đến để tìm hiểu về nội dung trên đó. Hy vọng cuốn băng đó lưu trữ những thứ quan trọng hơn là giấu phim khiêu dâm của gã thuyền trưởng.
Nhưng trước khi họ rời bỏ con tàu hoàn toàn, Jack vẫn muốn nhiều câu trả lời hơn nữa… đặc biệt về lời đe dọa cấp bách nhất.
“Cô có nghĩ ra báo mẹ đã đi đâu không? Có thể nó chết đuối trong cơn bão không?”
“Tôi không tin điều đó. Báo không sợ nước, và báo đốm là những tay bơi giỏi. Và bên cạnh đó, nước ở đây nông. Nó có thể dễ dàng bơi qua lại giữa các hòn đảo, dừng lại nghỉ trên đường.”
“Và cô nghĩ nó hướng tới đến bờ biển.”
“Báo đốm đặc trưng có lãnh thổ bao trùm một vùng rộng cả trăm dặm vuông. Những hòn đảo này quá nhỏ. Chúng phải tiếp tục tìm kiếm.”
“Nhưng vậy còn con của nó?” Anh ra dấu về phía sinh vật đang nằm trong vòng tay Lorna. “Mẹ nó bỏ con dễ vậy sao?”
“Không đời nào. Báo đốm luôn bảo vệ con nhỏ. Chăm sóc chúng cho tới sáu tháng tuổi, nuôi dạy chúng tới khi tròn hai tuổi. Nhưng chúng cũng rất thực tế. Con báo con này bị bệnh. Một lứa đẻ của báo đốm khoảng hai hoặc ba con con. Tôi nghi ngờ còn có một con nữa nhốt chung với con này. Báo mẹ chọn con khỏe hơn trong hai con mang theo, bỏ con yếu lại như một cách để sinh tồn.”
“Vậy nó chỉ mang theo một con non. Điều đó có thể làm nó chậm lại.”
“Nó cũng có thể khiến báo mẹ gặp nhiều nguy hiểm. Nó sẽ liều bảo vệ đứa con cuối cùng của nó.” Chân mày Lorna cau lại với một nỗi lo mới. Cô chỉ vào những vết máu trên các bậc thang. “Điều này đặt ra thêm một câu hỏi. Những cái xác ở đâu? Xác của thủy thủ trên tàu?”
“Không phải ở đây hay trên đảo này,” Jack nói. “Chúng tôi đã tìm kiếm. Từ các mẫu máu, chúng tôi phát hiện có bốn người. Có lẽ các thi thể đã bị cuốn khỏi mạn tàu.”
“Hoặc là họ đã bị kéo qua mạn tàu.”
“Kéo đi? Bởi con báo?”
“Từ vết máu trên những bậc thang, cái xác đó không chỉ bị cuốn trôi đi. Con báo chắc chắn đã kéo xác xuống nước.”
“Nhưng tại sao?”
“Một câu hỏi hay. Báo thường giấu xác chết chúng giết để bảo vệ thịt, thậm chí là treo lên cây – nhưng nếu điều đó không thể, chúng thường chỉ để xác chết mục rữa đi.” Lorna chau mày. “Hành vi ở đây… không bình thường. Nếu tôi đúng, nó biểu hiện sự ranh mãnh bất thường, như thể con báo đang cố che đậy dấu vết của nó.”
Lorna bắt gặp cái nhìn đăm đăm của anh. Anh thấy nỗi lo lắng trong mắt cô.
“Có lẽ cô đang đi quá xa thực tế rồi,” anh nói. “Cơn bão nhiệt đới đã thổi những trận gió mạnh tối qua. Có lẽ con báo và các thi thể đều bị quét sạch ra Vịnh bởi các trận sóng.”
“Có một cách để kiểm chứng.”
“Như thế nào?”
* * *
Lorna lội từ chiếc Zodiac lên bãi cát của hòn đảo lân cận. Cô để ủng của mình lại trên thuyền và xắn quần lên tới gối.
Jack bước theo bên cạnh cô, chú tâm nhìn vào những ụ cát và hàng cây bách mọc đan xen phía trước. Anh cũng đi chân đất, nhưng vắt đôi ủng trên vai phòng trường hợp anh phải mạo hiểm đi vào những bụi cây dày đặc mọc khắp đảo. Anh cũng mang theo một khẩu các-bin M4 trên vai còn lại. Nếu con báo sống sót qua cơn bão, có lẽ nó đã vào đến bờ biển, nhưng anh không thấy có bất kỳ cơ hội nào.
Theo gợi ý của Lorna, anh đã lái chiếc Zodiac từ tàu vào hòn đảo lân cận gần nhất.
“Con báo có thể sẽ đến đây trước trên đường vào đất liền,” Lorna quả quyết khi leo lên bãi biển. “Chúng ta cần phải tìm ra dấu vết nào đó.”
“Dấu vết?”
“Những dấu chân. Chúng ta nên tìm phía trên mực thủy triều dâng. Đồng thời để ý đến phân, các vũng nước tiểu, cây cối bị xước.”
“Tôi biết cách lần theo,” Jack nói. “Nhưng nếu con báo đã bơi qua khỏi hòn đảo này thì sao?”
“Vậy thì chúng ta sẽ tìm ở hòn đảo tiếp theo. Nó không thể đi quá xa trước khi cần nghỉ ngơi. Chiến đấu và chạy trốn làm nó mất sức. Adrenalin tiết ra cũng sẽ cạn. Nó sẽ cần nghỉ ở một nơi nào đó cho lại sức.”
Họ bắt đầu đi vòng quanh hòn đảo, dò theo mực thủy triều lên trên cát. Họ tỉ mỉ kiểm tra bãi biển trong im lặng. Nhiệt độ tăng lên như ở trong một tấm chăn quấn ngột ngạt. Chỉ còn vài đám mây lưu lại từ cơn bão tối qua. Mồ hôi tuôn xuống lưng anh và đọng lại ở thắt lưng.
“Ở đằng này,” Lorna đột ngột lên tiếng.
Cô vội chạy đi khỏi mặt nước, hướng lên phía bãi cát nơi có một cây bách lớn che mát bãi biển. Giống rêu Tây Ban Nha rủ xuống và tạo thành bức rèm che. Một số đã bị xé toạc như thể có cái gì đó lớn đi xuyên qua lớp lưới của nó.
“Cẩn thận!” Jack cảnh báo và nắm lấy cánh tay cô. Anh kéo cô lại và giương súng lên. “Để tôi kiểm tra trước.”
Anh bước tới cái cây. Với khẩu súng dò đường trước, anh chọc xuyên qua những mảng rêu. Anh quan sát phía dưới lùm cây, rồi những nhánh trên cao. Chẳng có gì cả.
Lorna nói vọng lên ở phía sau, không để ý đến mệnh lệnh bảo cô lùi lại. “Nhìn bãi cát gần thân cây kìa.”
Mặt đất đã bị đào lên, nhưng anh chú ý một dấu chân duy nhất hằn sâu trên mặt cát. Họ cùng đi vào bóng râm. Jack vẫn tiếp tục quan sát bất kỳ dấu hiệu chuyển động nào xung quanh họ. Trong trạng thái cảnh giác cao độ, anh cảm nhận được bờ vai Lorna đang tì vào vai mình, mùi thơm của tóc và làn da của cô.
“Con vật rất lớn,” Lorna nói khi khuỵu gối xuống. “Từ kích thước của những dấu chân này, có lẽ tôi đã đánh giá thấp trọng lượng của nó.”
Cô áp tay mình trên dấu chân. Dấu chân to gấp đôi.
“Vậy rõ ràng nó vẫn còn sống,” anh nói.
“Và nó đang hướng vào đất liền.”
Jack đứng dậy, tay nắm chặt súng. “Thậm chí ngay sau cơn bão, vùng châu thổ có rất đông ngư dân, người đến cắm trại và người tản bộ. Chúng ta phải sơ tán khu vực này. Sát nhập vào đội săn bắn khi vẫn còn là ban ngày.”
Lorna đi cùng anh. “Anh sẽ gặp khó khăn khi tìm con báo vào ban ngày. Nó sẽ tìm một nơi để trốn và ngủ. Cơ hội tốt nhất của anh là lúc hoàng hôn, khi báo đốm tiến hành săn mồi.”
Anh gật đầu. “Sẽ mất thời gian dài để tập hợp một đội. Những người lần dấu vết, thợ săn, những người biết rõ về vùng ven châu thổ. Tôi sẽ mang theo SRT.”
Cô liếc nhìn anh chờ lời giải thích.
“Đội Phản Ứng Đặc Biệt.” Jack chỉ các tàu tuần tra màu trắng neo tại hòn đảo khác. “Lực lượng Đặc Biệt tương đương với đội Tuần Tra Biên Giới.”
“Nói cách khác, họ là đặc công Tuần Tra Biên Giới?”
“Họ là những người giỏi,” anh trả lời đính chính, nhận ra ngay sau đó cô đang đùa chút với mình.
Bối rối, anh quay đi.
Một loạt hoạt động được tiến hành trên biển. Tàu của của Ban chuyên về Cá và Động vật hoang dã – một chiếc tàu đôi gia cố bằng kim loại – đã đến và neo ngoài khơi. Những người giám sát và đặc vụ biên giới đang bận rộn chở hàng hóa từ khoang tàu vào.
“Chúng ta trở lại chỗ đó đi,” Lorna nói.
Jack nhận thấy sự mong muốn trong giọng cô, rõ ràng lo lắng khi quan sát việc dỡ hàng. Cô đã để con báo con trên thuyền của anh, đặt nó trong một hộp cá rỗng.
Họ lội về phía chiếc Zodiac – khi đó con tàu đánh cá phát nổ.