Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trở Lại Địa Đàng

Chương 43

Tác giả: James Rollins

Đầu Jack đập thình thình theo từng nhịp quay của cánh quạt trực thăng. Ánh sáng rực rỡ phản chiếu từ dưới Vịnh không giúp anh thấy đỡ hơn. Thậm chí cặp kính mát cũng không cản bớt ánh sáng chói.

Ngồi bên cạnh phi công, đôi mắt anh nhắm lại. Cơn buồn nôn khuấy tung bên trong anh. Anh thường không bị chóng mặt hay bị say nhưng lúc này bao tử của anh lộn ngược theo mỗi lần xoay và bay lên của chiếc trực thăng. Anh nắm chặt lòng bàn tay ướt đẫm lên đầu gối. Anh nuốt nước ợ trở lại.

“Gần đến nơi rồi,” viên phi công báo cáo qua tai nghe.

Jack mở mắt và nhìn thấy giàn khoan dầu phía trước. Nó trông như một con khủng long gỉ đen đang lao ra khỏi mỏ hắc ín. Điểm đen được sơn trên đường băng. Đội khoan dầu nhốn nháo chạy như kiến bên dưới.

Em trai Lorna chồm lên từ ghế sau và thò lên giữa Jack và phi công. Jack xoay qua nhìn Kyle. Đứa trẻ ngồi cùng khoang hành khách cùng với Randy và hai người của Jack: Mack Higgins và Bruce Kim.

Mack to như hiệu xe tải mà người ta lấy để đặt tên cho anh. Anh ta có khung người to lớn, đầu cạo trọc và trán vồ trông như tấm chắn của chiếc xe tải. Lúc này, anh ta đang ngậm một điếu xì gà chưa đốt khi đang quan sát giàn khoan dầu bên dưới.

Người cộng sự là người Mỹ gốc Hàn rắn chắc với mái tóc đen dài phủ kín đôi mắt đen của anh ta. Với nước da màu ô liu và vẻ ngoài nam tính, trông anh ta như em trai của Lý Tiểu Long – và cũng giỏi như một lính chiến đấu.

Jack đã chọn lấy hai người này và để người phó chỉ huy tên Scott Nester lại để bao che cho vụ họ trốn đi ở New Orleans. Scott cũng sẽ cập nhật cho Jack các phản hồi chính thức từ sếp Paxton. Nhưng trái lại, họ đã trên đường ra ngoài đây.

Gần như thế.

“Randy vừa nghe bạn của anh ta gọi,” Kyle nói. “Tàu của họ đang đi về hướng nam.”

Jack gật đầu. Chắc đó là anh em nhà Thibodeaux. Anh em họ đã mượn một chiếc tàu chở thuê tư nhân từ một trong số anh em họ hàng, còn tàu thường dùng để đi đánh bắt xa bờ ngoài Vịnh. Một khi đến giàn khoan, đội trong chiếc trực thăng sẽ chia ra. Jack sẽ dùng chiếc thủy phi cơ đi cùng người của anh, trong khi Randy và Kyle sẽ dùng trực thăng đi gặp anh em nhà Thibodeaux trên tàu.

Kế hoạch đột kích vào Đảo Địa Đàng sẽ được phối hợp bởi hai mũi tấn công lúc hoàng hôn. Jack đã nghiên cứu hải đồ và bản đồ vệ tinh về đường cong của dãy đảo. Anh để hai bản đồ gập dưới đùi trái của mình. Anh đã lên kế hoạch qua việc xem lại chúng trên đường đi khỏi giàn khoan, nhưng cái đầu như búa bổ và bao tử lộn ngược làm giảm nhuệ khí.

Kế hoạch không phức tạp: đột nhập vào, tìm Lorna, đi khỏi.

Theo bản đồ vệ tinh, tòa biệt thự chính nằm ở phía tây của hòn đảo. Khi mặt trời lặn, Jack và người của anh sẽ lãnh đạo cuộc đột kích thủy bộ từ xa, ở nơi tối hơn và mắt không thể nhìn thấy rõ. Từ cách một dặm, đội của anh sẽ lặn xuống biển bằng dụng cụ lặn, mang theo vũ khí trong túi kín. Họ sẽ dùng thiết bị kéo cá nhân để di chuyển nhanh dưới nước lên bờ biển phía đông của hòn đảo và vào sâu đất liền từ đó.

Để che giấu cuộc đặt chân lên biển của họ, Randy và những người khác sẽ dùng tàu chở thuê chạy chậm vào vịnh của tòa biệt thự phía bên kia đảo lôi kéo sự chú ý khỏi đội của Jack. Anh em nhà Thibodeaux đã giấu một số vũ khí, bao gồm cả súng phóng lựu dùng tên lửa đẩy được chở trên tàu.

Jack không quan tâm việc làm sao mà anh em Thibodeaux đã kiếm được thứ vũ khí lớn như vậy. Anh biết tốt hơn là không nên hỏi. Gia tộc Thibodeaux có nguồn gốc từ hồi thế kỉ mười tám, mang dòng máu cướp biển vùng Caribê hoành hành ở các đảo. Và theo một số câu chuyện kể lại, gia tộc Thibodeaux chưa hoàn toàn đánh mất tai tiếng trong quá khứ của họ.

Nên Jack không quan tâm bằng cách nào anh em họ đã thu thập được thứ hỏa lực được cất giấu đó, nhưng anh cũng vui vì họ có chúng. Con tàu chở thuê sẽ đậu ngoài Vịnh, giả vờ nổ máy, khói phát ra từ buồng động cơ sẵn sàng nổ súng hỗ trợ cho cuộc đột kích của Jack nếu cần thiết.

Nhưng một chi tiết vẫn còn chưa rõ.

Liệu Lorna còn sống không?

Qua việc chuẩn bị tất cả mọi thứ, Jack giữ được mình không bị phân tâm bởi sự lo lắng cho cô. Nhưng khi đến đây, dù không có thứ gì làm anh chuyển sự chú ý, một ngọn lửa đã nhen nhóm trong bụng anh. Tuy mới vỏn vẹn một ngày từ lúc họ gặp nhau lần đầu ở chiếc tàu đắm, cô đã đặt được một vị trí trong trái tim anh. Có lẽ vì họ cùng chia sẻ một quá khứ, nhưng cảm giác còn hơn thế nữa.

Anh mường tượng cặp mắt xanh màu biển của cô, cả mái tóc vàng óng màu cát chuyển sáng trắng ở đỉnh dưới ánh mặt trời. Anh nhớ lại cách mà cô bậm môi dưới khi tập trung. Một nụ cười hiếm hoi nở lên trong thái độ nghiêm túc của cô như tia nắng ấm trong những ngày mây giăng u ám. Những kí ức này và những điều khác hiện lên như ánh đèn sáng lên trong đầu anh. Nhưng anh cũng nhớ lại cô ở một thời điểm khác: dọc bãi đỗ xe tối, trên lưng cô, những bóng đen đè lên cô trong tràng cười thô bỉ.

Anh đã cứu được cô – nhưng anh cũng đã không giúp được gì.

Qua kí ức cuối cùng đó, một sự hung tợn vây lấy anh, làm anh không thể nhìn thấy gì và nén cơn buồn nôn lại. Đó là sự tàn khốc mà anh chưa bao giờ cảm thấy trước đây trong cuộc đời mình. Anh đã trải qua những trận chiến đổ lửa và những cuộc phục kích đẫm máu ở Irắc, nhưng khi anh nhớ lại Lorna, một bản tính man rợ sâu thẳm và nguyên thủy trào lên trong anh. Anh muốn ngấu nghiến mọi thứ trong miệng, muốn nghiền cả xương, muốn xé toạc mọi thứ bằng đôi tay trần của anh.

Tất cả vì muốn bảo vệ cô – không còn là cậu thanh niên nữa mà như một người đàn ông.

Không nhìn thấy mọi thứ khác, anh giật mình khi nạng đuôi trực thăng chạm xuống đường băng của giàn khoan. Anh thậm chí đã không nhận ra họ đang đáp xuống. Những cánh cửa mở ra và những người khác nhảy xuống.

Jack vẫn ngồi tại chỗ một lúc. Anh để máu chảy trong anh, cảm nhận nó dâng lên đến đỉnh rồi hạ xuống. Cuối cùng anh dùng vai đẩy cửa mở và đến chỗ những người khác.

Anh không xua đi những gì anh đã cảm thấy, nhưng anh cũng không để nó điều khiển anh. Anh còn một việc phải làm. Nhưng một phần trong anh cũng muốn tránh khỏi sự dấn sâu vào cơ nguyên đằng sau cơn thịnh nộ ấy, để tìm đến cái cảm giác êm dịu bị chôn sâu thẳm vốn đã nhen nhóm nó.

Bây giờ chưa phải là lúc.

Chưa phải cho đến khi cô được an toàn.

Bình luận
× sticky