Đứng trong buồng giam, giờ Lorna hiểu được cảm giác của con chó bị nhốt trong cũi sắt. Dưới ánh đèn trơ trọi phát ra từ bóng đèn tròn, cô ngồi chiêm nghiệm sự giam hãm. Phần còn lại của khu thí nghiệm ngầm đã trơn bóng và có mùi thuốc khử trùng của một bệnh viện hiện đại.
Không phải chỗ cô đứng.
Nền gạch được cắt ra từ đá lấy trên đảo và xếp thành rãnh để rửa phân và nước tiểu. Những bức tường dựng bằng những khối xi măng thì ẩm ướt, bị bịt kín bởi một chuỗi các cổng liên kết. Cô đứng bên trong thứ giống với một cũi chó hơn là một buồng giam tù nhân.
Thậm chí không có một cái ghế để ngồi, Lorna đi đi lại lại bên trong buồng rộng 3-mét-nhân-1,2. Một chục buồng tương tự chạy dọc theo chiều dài của gian phòng có mái thấp. Tất cả đều trống rỗng, nhưng cô có thể tưởng tượng ra những cư dân thường ngày ở đó. Cô chạm bàn tay lên tường, cảm nhận những vết cào trên xi măng. Cô nhớ lại cơ thể đã chết nằm trên bàn giải phẫu. Với trán cao và gương mặt phẳng, thứ đó chắc từng là con người, nhưng cũng như những con thú ở chiếc tàu đắm, nó bị đưa trở lại một hình thái trước đó, một dạng lại giống về nguyên thủy.
Nhưng lùi di truyền đến đâu?
Cô nhớ lại mô tả của Duncan: các hệ thống vũ khí sinh học.
Cô không thể giải thích được họ làm gì nhưng giờ cô biết chắc chắn rằng sự trang bị đáng sợ ở đây vượt khỏi việc nghiên cứu động vật lên thành thí nghiệm ở con người. Và nằm tách biệt ngoài này, ai lại nghi ngờ hay thậm chí biết về nó? Thậm chí việc tìm thấy các vật mẫu không khó đến vậy. Nạn buôn người hoành hành ở vùng Caribê. Ở các quốc gia nghèo khổ như Haiti, nhiều người thường bị bán làm nô lệ, nhiều khi do chính họ hàng của họ bán. Cơ quan chức trách trong vùng biết về hoạt động đó, nhưng họ chỉ nhìn thấy mức giá hời đem lại.
Cô nghe thấy cánh cửa gian phòng mở ra. Những giọng nói hướng về phía cô.
“Tôi nhốt ả ở ngoài đó.”
“Đưa ả ra.” Cô nhận ra Duncan qua giọng nói cau có khó chịu của hắn.
“Malik muốn tham gia cuộc thẩm vấn. Dường như nền tảng chuyên môn thú y hấp dẫn tên Tiến sĩ Rác Rưởi.”
Lorna nghe những từ đó. Lập tức bàn tay cô lại ướt. Cô ra khỏi chỗ cổng buồng khi hai gã kia bước đến.
Người giám sát cô mở khóa cửa bằng một chìa khóa. Duncan khoanh tay đứng lùi lại. “Ra nào,” tên được gọi là Connor ra lệnh. Hắn thậm chí không buồn đụng đến khẩu súng ngắn.
Lorna rùng mình hít một hơi sâu. Cô phải lấy hết sức để làm theo. Cô không muốn bị lôi đi giãy giụa và la hét khi ra khỏi nhà ngục. Vào lúc này, cô không thể ra yêu sách mà buộc phải hợp tác.
Duncan nhìn chằm chằm vào cô bằng cái nhìn chết chóc đó, gương mặt hắn lạnh như băng với những vết sẹo chằng chịt và cơn giận rõ ràng bị đè nén. Không nói một lời, hắn quay đi và dẫn đường ra khỏi cái cũi và quay trở xuống phòng thí nghiệm chính. Chỉ bây giờ thì gian nhà tròn mới vắng người. Trừ tiến sĩ Malik ở đó. Hắn đứng ở một trong số các phòng nghiên cứu gen và quay qua khi họ đến đó.
Lorna do dự ở ngưỡng cửa. Connor thúc cô từ phía sau. Cô lò dò bước vào phòng, gần như té ụp mặt xuống.
Malik quắc mắt. “Có cần thiết phải đấm đá vậy không?” hắn chửi rủa. Những lời hắn nói êm êm giọng Anh, nhưng mà âm điệu rõ ràng từ phía Trung Đông. Hắn vẫy tay gọi Lorna. “Đến đây với tôi, Tiến sĩ Polk.”
Duncan đi cùng cô đến gian phòng trong khi Connor quay đi khỏi.
Đến gần, nhìn Malik già hơn cô từng phỏng đoán. Mặc dù làn da ngăm đen lộ ra và mái tóc đã chấm muối tiêu, nhưng chắc hắn mới chỉ gần sáu mươi. Hắn vẫn mặc cùng bộ đồ giải phẫu trước đó, nhưng hắn đã khoác một áo khoác phòng thí nghiệm màu trắng khô cứng dài đến ngang đùi.
Hắn chỉ cô vào một ghế ngồi. “Tôi phải xin lỗi vì đã kéo cô vào tất cả những chuyện này.”
Cô vẫn đứng. Duncan giữ chặt vai cô, đưa cô vào chiếc ghế và ép cô ngồi xuống.
Malik nhíu mày sâu hơn, nhưng hắn vẫn im lặng.
“Anh thắc mắc gì thì hỏi đi,” Duncan nói. “Hãy làm cho xong đi.”
Malik thở dài. “Vì mục tiêu bảo đảm quyền sở hữu trí tuệ của chúng tôi, tôi phải điều tra xem cô và các đồng nghiệp ở New Orleans đã biết được gì từ các mẫu vật ở trụ sở của các bạn.”
Lorna không thể nhìn vào mắt họ. Ánh mắt cô liếc nhìn những thiết bị xung quanh cô. Cô nhìn thấy các nhãn chai: dung dịch đệm tiêu hóa PureLink Genomic, bộ đo dung dịch enzym đồ Novex, thiết bị lai Spotlight. Phía sau Malik là một chồng hai lồng ấp và một máy hiển vi bị đảo ngược có hai thiết bị vi thao tác để quan sát và thực hiện trên các đĩa phôi.
Cô nhận ra thiết bị trong phòng phục vụ việc nuôi cấy trong ống nghiệm.
Đây có phải là nơi khởi đầu tất cả những cuộc đổ máu và sợ hãi?
Cô ngẩng mặt lên, chỉ để bị mặt trái của một bàn tay vả mạnh vào miệng. Máu chảy từ môi cô xuống. Vết sưng phía sau tai cô rung lên vì chấn động, giựt giựt vì vết đau do chảy máu.
Nước mắt giàn giụa trong mắt cô – vì giận dữ hơn là vì đau.
“Đủ rồi!” Malik nói.
Duncan phớt lờ hắn và bước ra lù lù trước mặt cô. “Trả lời những câu hỏi của anh ta hoặc sẽ còn tệ hơn thế.”
Lorna thấy được sự cam đoan trong đôi mắt gã.
Malik bắt đầu lại, nhưng Lorna cắt ngang, lau vệt máu chảy từ môi cô. Cô đã quyết định không giấu giếm thông tin nào. Để làm gì chứ?
“Chúng tôi đã tìm thấy những cặp nhiễm sắc thể được thêm vào ở tất cả động vật,” cô bắt đầu nói. “Và chúng tôi khám phá được những thay đổi cấu trúc bên trong não. Một mạng lưới tinh thể từ tính.”
“Ấn tượng đấy,” Malik nói, “nếu xem xét các bạn tận dụng thời gian ít ỏi để nghiên cứu các mẫu vật.”
“Còn gì nữa?” Duncan hỏi, sự đe dọa hiện lên trong giọng hắn.
Cô không ngập ngừng. “Và chúng tôi đã biết được các con thú bằng cách nào đó kết nối với nhau về mặt thần kinh. Và chúng tôi tin rằng mạng lưới này giúp chúng tăng cường trí thông minh.”
Malik gật đầu xác nhận những phỏng đoán trước đó của họ.
“Đó là những gì chúng tôi biết,” Lorna nói.
“Còn ai biết về những điều này nữa?” Duncan thúc giục.
Lorna đã đoán được câu hỏi này. Đó là lí do duy nhất mà cô bị lôi đến đây, lí do duy nhất mà cô vẫn còn sống. Bọn chúng muốn tìm hiểu có bao nhiêu thông tin bị rò rỉ ở ACRES. Hi vọng sống sót duy nhất của cô là che giấu sự thật.
“Tôi không thể chắc chắn,” cô nói. “Nhưng chúng tôi thường lưu trữ dữ liệu dự phòng ở một máy chủ bên ngoài. Thực hiện tự động.”
Malik nhìn Duncan.
Sự cau có nửa hiện lên trên đôi môi đang bậm lại của tên đặc công. “Không thành vấn đề. Ít nhất thì bây giờ chưa ảnh hưởng. Mọi người đã chết, việc đó cho ta thời gian để xóa sạch dữ liệu.
“Chúng ta vẫn cần xóa sạch càng sớm càng tốt,” Malik nói. “Ngài Bennett sẽ khẳng định điều đó.”
“Dữ liệu được lưu trữ ở đâu?” Duncan hỏi cô.
“Tôi không biết,” cô trả lời một cách thành thật. ACRES có kí kết hợp đồng với một hãng ở Baton Rough.
Duncan vung bàn tay lần nữa, sẵn sàng để kiểm tra sự trung thực của cô.
Để nói thuyết phục hơn, cô co mình ra phía sau và che lấy mặt mình. “Tất cả những gì tôi biết chỉ là một cái tên. Southern Compu-Safe. Nhưng họ có nhiều máy chủ ở khắp bang Louisiana.”
Cô không biết liệu ý cuối cùng có đúng không, nhưng nếu tên khốn tin rằng dữ liệu được cất ở một địa điểm, hắn sẽ chỉ ra lệnh cho nổ tung nơi đó. Theo viễn cảnh đó, cô sẽ không còn cần thiết nữa. Để sống, cô phải tỏ ra mình còn có ích.
Duncan thả bàn tay xuống, ngay lập tức tin cô. Ánh mắt hắn đảo đi khi hắn xem xét các lựa chọn.
Cô phải dẫn dắt những lựa chọn theo cách tốt nhất mà cô muốn. Cô tiếp tục, nói rất nhanh, để cho nỗi sợ nén bên trong cô lộ ra. “Cách duy nhất để vào được nguồn dữ liệu được lưu trữ là qua một loạt các lỗ hổng bảo mật. Một tài khoản nhân viên có mật khẩu, kèm theo là hàng loạt những câu hỏi thách thức dành riêng cho mỗi người. Nhưng tôi không biết cách nào để truy cập từ xa.”
Lần này, ý cuối cùng của cô là thật.
Duncan dường như không nghe thấy. Ánh mắt ấy dường như đứng yên ở một nơi cách đó cả nghìn dặm.
Malik lên tiếng. “Mất bao lâu để dùng một vệ tinh an ninh kết nối với máy ở Compu-Safe? Một vệ tinh mà không thể dùng để truy ngược lại chúng ta.”
Duncan nói giọng đơn điệu. “Ít nhất bốn giờ.” Hắn trừng mắt nhìn Lorna. “Nhưng chỉ cần mất vài cuộc gọi để xác nhận xem Tiến sĩ Polk có nói ra sự thật không.”
Lorna muốn thu mình lại từ ánh nhìn đó, nhưng cô vẫn ngồi yên.
“Vậy dường như ta sẽ cần cô ta đồng hành lâu hơn,” Malik nói. “Điều đó cũng tốt thôi. Tôi muốn khiến cô ấy động não xem xét vấn đề mà chúng ta đang gặp phải hiện giờ.”
“Cô ta không cần biết điều đó,” Duncan nói.
“Chẳng tổn hại gì nếu có thêm một quan điểm tươi mới về một vấn đề. Và nó có thể hại ai chứ?” Malik trợn lông mày nhìn về tên đặc công. “Chỉ có vậy trừ khi anh đang lo lắng về khả năng an ninh ở đây. Nếu anh lo rằng cô ta có thể trốn đi.”
Mặt Duncan tái lại.
Lorna thấy mình có thiện cảm với tay tiến sĩ.
Cho tới khi nghe những lời kế tiếp.
“Bên cạnh đó, Tiến sĩ Polk và tôi sẽ có nhiều thời gian nói chuyện khi tôi chuẩn bị cho cô ấy.”
Điều gì đó trong câu nói khiến cô lạnh toát người, thậm chí nhìn Duncan có vẻ thấy kinh tởm ngay lập tức.
“Chuẩn bị gì?” Lorna hỏi.
Malik khoanh tay và vỗ lên vai cô trấn an. “Một thủ tục nho nhỏ. Trong khi chúng ta có cô ở đây, thật đáng hổ thẹn nếu lãng phí cơ hội để làm mới nguồn cung cấp gen.”
“Ý anh là sao?” bao tử Lorna thắt lại vì sự lo lắng. Cô nhớ lại thi thể nằm trên bàn phẫu thuật.
Malik vỗ vai cô một lần cuối và bước đi. “Đừng sợ. Chúng tôi chỉ thu hoạch vài trái trứng của cô thôi.”