Lorna đi xuôi theo bến tàu về phía tòa biệt thự. Phía sau cô, tên lính có tên Connor giữ một khẩu súng lục trong tay, nhưng hắn thậm chí không buồn chĩa vào cô.
Để làm gì chứ? Cô có thể đi đâu?
Thậm chí bọn chúng đã tháo còng cho cô.
Xoa xoa cổ tay, cô đi theo sau Duncan. Người đàn ông đầy sẹo dẫn đường đi đến một lối đi có mái che bao phủ ở cuối bến. Không gian thơm mùi muối biển và mùi quế phát ra từ cánh rừng đước. Cô nhìn thấy vài cái ghế dựa bãi biển nằm trên cát và một dãy các xuồng kayak màu vàng. Trông nó giống như bất kì khu resort trên đảo nào.
Cho đến khi bạn có thể nhìn kĩ hơn.
Ở rìa bãi biển, nơi hàng cọ rủ bóng, một nhóm người đứng đó mặc đồng phục ngụy trang mang súng trường trên vai. Ở trên cao hơn, một ăng-ten làm công phu và đĩa vệ tinh bao phủ trên mái tòa biệt thự, nhiều hơn mức cần thiết đối với các dịch vụ truyền hình và điện thoại vệ tinh. Ở đây cũng có một sự im lặng kì quái. Không có nhạc điệu, không tiếng cười, chỉ có làn sóng vỗ rì rào trên bãi biển.
Bầu khí quyển như bị tích điện, như thể một cơn bão đang đến.
Có lẽ đó là do sự căng thẳng trong gương mặt tên lính gác gặp họ ở lối đi có mái che. Cô nhận thấy le lói sự sợ hãi trong đôi mắt hắn khi hắn kéo Duncan sang một bên nói chuyện riêng.
Lorna đứng đợi trên bến dưới ánh nắng thiêu đốt của buổi trưa chiều. Âm thanh ù ù trong tai cô đã biến mất nhưng việc ngoái cổ quan sát xung quanh đã kích thích cho vết sưng to như quả trứng ngỗng đau nhói ở phía sau đầu cô. Dù vậy, nếu như cô không ngừng lại, có lẽ cô đã không nhìn thấy.
Một tấm phủ màu xanh dương nằm trải ra ở tít xa của bãi biển.
Trông như thể nó đang che đậy một chiếc tàu biển, ngoại trừ việc cô thấy Duncan cũng liếc nhìn về hướng đó. Chỉ ngay sau đó, cô nhận thấy có chất lỏng màu đen chảy từ tấm phủ xuống nước, trông giống như dầu loang. Nhưng Lorna biết đó không phải là dầu.
Tập trung nhìn, cô thấy một hình dáng tái nhợt nhạt thò ra khỏi bên dưới tấm trải.
Một bàn tay người.
Duncan đến chỗ họ. Hắn đứng đối diện Connor. “Bọn họ có một vụ đột nhập khác đêm qua. Nó bơi vào bờ, giết chết Polaski. Làm Garcia bị thương trước khi nó bị bắn.”
“Làm sao nó có thể khiến họ không theo dõi được? Còn những thẻ theo dõi thì sao?”
“Tôi không biết. Tôi phải đi nói chuyện với Malik về điều đó. Anh ta có lời nhắn tôi vào phòng thí nghiệm.”
Connor chỉ ngón tay cái về phía Lorna. “Còn ả ta?”
Duncan nhún vai. “Đưa ả ta theo. Nhốt vào một trong những buồng giam bên dưới cho tới khi tôi chuẩn bị sẵn sàng cho ả.”
Họ lại đi khỏi, băng qua lối đi có mái che và đi dọc theo một hành lang rộng. Những chiếc ghế dựa và bàn làm bằng gỗ tếch đều trống rỗng, ngoại trừ có hai người đàn ông da sẫm mặc áo khoác phòng thí nghiệm. Một người ngậm điếu thuốc bơ phờ, lòng bàn tay hắn giữ miếng lọc theo phong cách châu Âu. Người kia ngồi vùi đầu vào đôi bàn tay.
Tầng trệt của tòa biệt thự được lắp toàn cửa sổ nhìn về phía vịnh. Cửa chắn bão lớn đã được đóng lại, khiến không gian mang một cảm giác phòng thủ. Đi băng qua hai cánh cửa cao kiểu Pháp, không gian bên trong trở nên u ám, nhưng rất xa hoa: rèm che Đamát màu ngà, các đồ đạc làm bằng gỗ gụ được đẽo xù xì và gỗ hồng sắc, có lẽ là lấy từ đảo, và sàn nhà lát gạch bằng đá vôi. Tất cả màu sắc đều chìm, có vết chân động vật qua lại và một bức họa treo thường xuyên trên tường.
Duncan dẫn họ băng qua sảnh trước và đi dọc theo một hành lang dài. Khi các cửa và cửa sổ còn mở, hành lang này chắc có chức năng như là phần mở rộng của lối đi có mái che, lùa gió biển nhiệt đới vào sâu hơn trong nhà. Ở cả hai bên của sảnh chính có nhiều căn phòng mở cửa, bao gồm một nhà bếp nơi có ba đầu bếp đang chuẩn bị một bữa ăn.
Mùi bánh mì nướng và nước hầm tỏi sôi lên khiến bao tử cô réo rắt nhắc nhở cô rằng đã rất lâu cô chưa có thứ gì nạp vào. Nhưng họ không dừng lại để ăn nhẹ. Họ đi thẳng đến cuối sảnh tại một thư viện nghiên cứu.
Trông nó như thuộc về một Bảo tàng Anh quốc, một sự pha trộn giữa những cuốn sách bọc da và các đồ chế tác sưu tầm: vỏ ốc xoắn, đồ nghề đi biển cổ, bao gồm một kính lục phân và một trục quay từ một chiếc tàu thủy. Một bức tường trưng bày các phiến đá hóa thạch từ đáy biển, bức vẽ của thế giới cổ đại của loài bọ ba thùy, cá tiền sử và san hô sừng.
Một người đàn ông to lớn gặp Duncan ở đó, đứng lên khỏi chỗ ngồi cạnh lò sưởi đã nguội lạnh. Hắn đang chăm chăm nhìn ra dãy các cửa sổ mở. Hắn mặc quần đi bộ và mang giày bốt, khoác thêm áo vét ngụy trang. Hắn trông khoảng sáu mươi tuổi nhưng vẫn rất vạm vỡ, mái tóc muối tiêu và gương mặt đã bị nắng gió hằn lên một vẻ nâu bóng. Hắn đeo nhãn hiệu của một cựu quân nhân, có lẽ là lính hải quân xét theo chiếc mũ đi biển đặt ở tay vịn ghế của hắn. Nhưng tự hắn cũng toát lên một vẻ phong lưu giàu có.
Lorna đoán đó là người sở hữu tòa biệt thự. Thật ra, dường như hắn giống một phần của căn phòng này như những món đồ chế tác kia.
Hắn đến và bắt tay Duncan, nắm gọn lòng bàn tay và những ngón tay đầy thẹo của Duncan trong tay hắn.
“Sếp,” Duncan nói với vẻ ngạc nhiên. “Tôi không nghĩ sếp lại có mặt ở đây. Tôi nghĩ sếp vẫn đang làm buổi thuyết trình của Ironcreek ở Washington.”
“Không có nhiều lí do nếu xét sau khi ta để sổng thứ hàng hóa đó.”
Người đàn ông lớn tuổi liếc nhìn Lorna. Phản ứng duy nhất là một nếp nhăn hằn sâu giữa đôi mắt của hắn. Rồi hắn phớt lờ cô. Cô cảm giác hắn không khoan nhượng với phụ nữ. Cô đã từng gặp những kiểu đàn ông như thế.
“Tôi bay đến sáng nay,” người đàn ông to lớn giải thích. “Vừa kịp lúc có vụ lộn xộn ở đây.”
Duncan thở một hơi dài. “Tôi vừa định đi xuống nói chuyện với Tiến sĩ Malik về vụ việc.”
“Cậu ta đang chờ anh.” Người đàn ông giơ một cánh tay chỉ về bức tường để sách và đồ chế tác. “Chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
“Vâng, thưa sếp.”
Một phần của kệ sách trượt mở ra để lộ hành lang nối tiếp sảnh chính đi qua thư viện – và dẫn vào một sườn núi.
Tim Lorna đập nhanh hơn. Connor thúc tay bảo cô đi đến cánh cửa. Cô không có lựa chọn ngoài việc theo Duncan vào khu vực giấu bên trong của khu phức hợp.
Cuối cùng, cánh cửa khép lại phía sau cô một cách đáng sợ.
Liệu mình có còn được nhìn thấy mặt trời lần nữa?
Connor nói khi bước đến gần Duncan một cách bí ẩn. “Bryce Bennett làm gì ở đây vậy?”
Giọng Duncan đầy vẻ tức tối. “Chắc Malik đã thông báo với ông chủ về các vấn đề ở đây. Tôi đã bảo hắn không được làm phiền ông chủ, nhưng điều đó vừa chứng minh rằng không thể tin tưởng một tên Trung Đông. Thậm chí nếu hắn ở phe ta.”
Duncan tiếp tục đi xuống một lối đi ngắn. Nó đổ vào một khu làm việc lớn hình tròn, chia thành các trạm, có các phòng bổ sung và hành lang tỏa xuống tầng ngầm. Những kĩ thuật viên mặc áo khoác trắng làm việc tại nhiều trạm khác nhau. Một số liếc nhìn về phía cô – sau đó lại quay đi rất nhanh. Dường như tòa biệt thự chỉ là mặt tiền cho khu phức hợp dưới này,là bộ mặt hoàn hảo để che giấu những gì nằm bên dưới nó.
Khi cô bước vào, cô nhìn xung quanh. Phần nhiều gian phòng chính gần như tương xứng với phòng thí nghiệm gen của tiến sĩ Metoyer, chỉ là rộng gấp mười lần và được trang bị tốt hơn. Nó chứa một dãy mở rộng các máy luân nhiệt, thùng chứa gel, các lò lai giống, lồng ấp, thậm chí cả máy phân tích ADN loại LI-COR 4300. Nó còn có một khoang chứa thiết bị sạch và các chồng bình lắc và máy ly tâm, và ở phía sau là một phòng đầy đủ bộ kính hiển vi điện tử và các thiết bị siêu nhỏ.
Không có thứ gì mà phòng thí nghiệm này không có – và không làm được.
Người làm khoa học như cô thấy ganh tị, trong khi một phần khác trong cô tái nhợt vì chỗ thiết bị này đáng giá biết bao nhiêu. Và hoạt động ẩn đằng sau nó. Ai đó đã tiêu tốn cả gia tài để giấu một phòng thí nghiệm ngoài lãnh thổ tài phán và quyền kiểm soát của nước Mỹ.
Duncan dẫn cô qua căn phòng và đi xuống một sảnh khác.
“Đưa Tiến sĩ Polk đến một trong số các phòng giam ở phía sau,” hắn ra lệnh khi thò qua một cánh cửa phụ. “Tôi cần nói chuyện với Tiến sĩ Malik.”
Connor thúc cô từ phía sau để cô đi tiếp. Khi cô tiếp tục đi, một cánh cửa sổ ở sảnh mở ở bên trái để lộ ra một khu giải phẫu bên trong. Nó được trang bị các bàn làm bằng thép không gỉ đặt rải rác và đèn halogen bên trên một giá đỡ kép.
Một người đàn ông trung niên mặc đồ giải phẫu đứng trong phòng. Với nước da ngăm đen và mái tóc đen dày, trông hắn như gốc Ả rập hoặc có lẽ là người Ai Cập.
Duncan bước vào trong phòng bằng một cánh cửa khác. Trước vẻ mây mù giăng trên chân mày của hắn, hắn đang không vui.
Lorna đi chậm lại, dường như để thấy thứ đặt trên bàn.
Connor không thúc cô. Hắn cũng đang liếc nhìn.
“Làm sao mà mẫu vật này vượt qua đoạn đường như vậy để đến bên này đảo của chúng ta?” Duncan nói, nhảy cẫng lên một cách khiếm nhã. “Tôi tưởng anh liên tục theo dõi chúng.”
“Chúng tôi đã theo dõi,” người đàn ông nói một cách khó chịu đáp lại giọng điệu nóng nảy của người kia.
Chắc đó là Tiến sĩ Malik. Lorna đoán hắn là trưởng nhóm các nhà khoa học của trụ sở này, còn Duncan lo mảng an ninh. Cả hai rõ ràng đã đối đầu nhau trong quá khứ.
Malik chỉ tay về cái bàn. “Các mẫu vật khác chắc đã lấy thẻ theo dõi ra khỏi con này. Bằng một vật sắc nhọn. Có lẽ là một cái rìu đá. Để tôi chỉ anh xem.”
Tay tiến sĩ bước sang một bên, cho phép Lorna nhìn thấy toàn bộ thứ được đặt trên bàn. Cô che miệng lại vì sốc. Bị Malik che, trước đó cô chỉ nhìn thấy chân và phần thân dưới. Từ cơ thể nhỏ thó và đầy lông lá, cô đã nghĩ đó là một con đười ươi hay một giống linh trưởng lớn khác.
Nhưng khi Malik di chuyển sang bên, cô biết mình đã nhầm.
Hai cánh tay nó ít lông hơn, và ở ngực dính rất nhiều lỗ đạn. Nhưng chính gương mặt và cái đầu mới khiến cô há hốc to. Mái tóc xơ cứng bết lại quanh gương mặt trần với miệng và quai hàm nhô ra, nhưng không nổi bật như ở loài linh trưởng. Nó phẳng hơn. Cả đôi mắt cũng to hơn, tròn hơn và trán cao hơn, vồ lên.
Lorna đã thấy hình ảnh về người nguyên thủy, thuộc chủng hominid như là người Australopithecus hay Homo habilis. Sự tương đồng không thể nhầm lẫn được. Thứ nằm trên bàn không phải linh trưởng.
Cô nhớ lại các đặc điểm di truyền giật lùi ở các con thú trên chiếc tàu đắm, một quá trình tiến hóa lùi của thời gian. Mắt cô tối sầm lại khi đoán ra âm mưu ẩn sau mẫu vật nằm trên bàn. Họ không chỉ nghiên cứu động vật.
Cô quay qua Connor và không thể nén được sự ghê tởm hay nỗi sợ trong giọng nói của cô. “Các người đang làm thí nghiệm trên con người.”