Jack đứng trong văn phòng của trưởng ban Bernard Paxton. Chắc chính Paxton là người lựa chọn Jack dẫn dắt Đội Phản Ứng Đặc Biệt một năm trước – mặc dù bây giờ, có lẽ ông ấy đang hối tiếc về quyết định đó.
Paxton đứng ở phía đối diện của bàn làm việc của ông. Ông mặc bộ quân phục tề chỉnh sau khi có cuộc họp báo sáng nay: quần màu xanh hải quân với đường viền đen và chiếc áo sơ mi tương tự. Ông đã làm bóng mái tóc sẫm màu và thậm chí mang bộ vét quân phục theo nghi thức, nhưng ông đã cởi nút ra và thả lỏng khi ông nghiêng người qua cái bàn.
Một bản đồ chi tiết về vịnh Mexico được trải ra trên bàn.
Paxton nhích một ngón tay lên bản đồ. “Đây là nơi các cậu dò được tín hiệu của Tiến sĩ Polk phải không? Từ thiết bị theo dõi cậu đặt lên người cô ấy?”
Jack gật đầu. “Đó là các tọa độ. Đảo Địa Đàng. Nơi nào đó trong cụm các đảo đó.”
Paxton nghe thấy sự do dự trong giọng của anh. “Nhưng cậu không hoàn toàn chắc chắn.”
“Chúng tôi chỉ bắt được tín hiệu trong vài giây – và sau đó bị mất.”
Jack nắm tay lại thành nắm đấm khi anh đứng thẳng vai lại. Chuyên viên FBI cuối cùng đã dò được một tín hiệu của vệ tinh quân sự GPS 2R-9 bay ở quỹ đạo mười hai nghìn dặm trên Vịnh. Chỉ số dường như thuần nhất, đủ chắc chắn để định ra một địa điểm nằm cách bờ biển Cuba một trăm dặm. Rồi chỉ số tự nhiên biến mất.
“Các cậu bắt được tín hiệu và không dò lại được nữa?” sếp của anh hỏi.
“Bọn bắt cóc cô ấy chắc đã đưa cô vào bên trong. Nơi nào đó làm tín hiệu vệ tinh bị chặn. Hoặc là, theo nhân viên FBI, bọn bắt cóc đã sử dụng một dạng thiết bị điện tử gây nhiễu sóng tại chỗ, giữ cho hòn đảo bị khóa kín.”
Jack kiềm lại không nói lên khả năng khác. Anh tưởng tượng cảnh cơ thể Lorna bị ném khỏi tàu xuống biển. Việc đó cũng làm tín hiệu bị khóa.
Paxton thở dài, cố tạo tiếng to. “Vậy là không gặp may rồi. Dải các đảo này được cắm cờ chủ quyền của Nicaragua. Chúng ta không thể ập đến bờ biển của họ chỉ dựa trên một tín hiệu ma mà không thể tái tạo lại được.”
“Sếp…”
Paxton giơ một tay lên. “Nó nằm ngoài quyền tài phán của ta. Tôi có thể mở một kênh ngoại giao,bắt đầu một cuộc đối thoại, nhưng sẽ mất ít nhất một ngày.”
Chúng ta không có đủ một ngày, Jack nghĩ và thầm chửi. Anh cố kiềm chế bản thân. Anh muốn đập tay lên bàn và hét vào mặt sếp yêu cầu hành động ngay lập tức; nhưng sự bùng nổ có hại nhiều hơn có lợi. Anh không muốn bị đá ra khỏi vụ này.
“Để tôi thử một phép mầu,” sếp của anh nói tiếp. “Cho tôi vài giờ để thực hiện vài cuộc gọi. Trong khoảng thời gian đó, bảo nhân viên FBI tiếp tục theo dõi tín hiệu đó. Nếu chúng ta có thể bảo đảm tín hiệu đó, tôi có thể giúp được. Và trong lúc đó, Jack, đi nghỉ chút đi. Trông cậu bệ rạc quá.”
Jack cũng cảm thấy thế nhưng không nói ra. Đầu anh như búa bổ. Cổ họng anh cháy lên như bị sốt. Anh không có thời gian để chiều chuộng căn bệnh cảm cúm hay cảm lạnh. Thuốc aspirin hoặc loại kháng histamine có thể giúp anh chống đỡ được ít nhất một ngày nữa.
Sau đó thì anh chẳng còn gì để quan tâm nữa.
“Giăng một cái võng ra và nằm nghỉ,” Paxton nói. “Đó là mệnh lệnh.”
“Vâng, thưa sếp,” anh nói và quay đi thất vọng tiến về phía cánh cửa văn phòng.
“Jack,” sếp của anh gọi. “Tôi sẽ làm hết sức có thể.”
Anh gật đầu, biết rằng sếp sẽ làm. Anh quay xuống lại phòng máy tính để báo tin xấu cho những người khác. Đến được tầng hầm của trụ sở, anh mất vài giây để chỉnh đốn lại mình, rồi bước vào. Những gương mặt nhìn về phía anh đầy vẻ hi vọng. Lúc này, những người duy nhất ở đây là những người đã sống sót từ vụ đột kích ở ACRES.
Kyle đứng lên khỏi ghế đẩu. “Khi nào họ bắt đầu cuộc tìm kiếm Lorna?”
Jack không trả lời.
Randy quan sát biểu hiện của em trai và hiểu được. “Khốn kiếp… ta không bắt đầu.”
Kyle liếc nhìn Randy rồi quay qua nhìn Jack. Nhìn cậu tái nhợt và cậu ngồi lại xuống chỗ mình. Đứa trẻ xem đồng hồ. Đã năm giờ hai mươi hai phút trôi qua kể từ khi chiếc trực thăng cứu hộ tìm thấy họ ở trong rừng. Bọn họ đều biết thời gian dành để cứu Lorna đang cạn dần – nếu vẫn chưa bắt đầu.
Một ngọn lửa bén lên bên trong Jack, nhen nhóm bởi sự thất vọng cũng nhiều như cơn sốt. Anh đọc được sự tuyệt vọng trong biểu hiện của mọi người và không chấp nhận bỏ cuộc.
Phải chiến đấu đến cùng.
Anh đóng cánh cửa phía sau lưng và chỉ một cánh tay về phía anh trai. “Randy, mau nhấc mông dậy và gọi anh em nhà Thibodeaux. Bảo họ chúng ta sẽ lại đi săn.”
Randy đứng dậy, một câu hỏi hiện lên trên môi anh.
Trước khi anh kịp hỏi, Jack đã chỉ tay về phía em trai Lorna. “Kyle, cậu bảo cậu có thể đưa bọn tôi đến một trong số những giàn khoan dầu ngoài đó nếu muốn.”
Kyle gật đầu và đứng dậy. “Không thành vấn đề. Khi nào?”
“Ngay bây giờ.”
Jack nhanh chóng điều phối việc di chuyển khi đầu nóng bừng bừng. Anh biết một phi công và ít nhất có hai đồng đội khác trong Đội Phản Ứng của anh có thể giữ kín miệng và sẽ làm thế nếu được yêu cầu. Họ phải đột nhập qua sóng rađa và cứu Lorna trước khi có thêm người biết.
Carlton đứng cùng với Zoë và Greer. Người lãnh đạo ACRES hiểu được điều chưa được nói to lên. “Những con thú đang được đưa đến viện thú y của Vườn Thú New Orleans. Bọn tôi sẽ đi cùng họ và không để lộ diện. Và chúng tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu những gì có thể ở đó.”
Zoë gật đầu. “Paul…” Giọng cô đứt quãng khi nói tên chồng mình. “Anh ấy đã lưu dự phòng dữ liệu của chúng tôi ở một máy chủ bên ngoài trụ sở. Chúng tôi có thể bắt đầu ở nơi còn dang dở.”
Carlton đặt một bàn tay hài lòng lên vai cô. “Chúng tôi sẽ cập nhật cho anh nếu tìm thấy thông tin nào hữu ích.”
Jack nhìn lại những gương mặt trông chờ đang nhìn về phía anh.
“Vậy ta cùng tiến hành thôi.”