Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tay súng cuối cùng

Chương 2

Tác giả: David Baldacci

Teddy Riner là người đầu tiên gục xuống. Mất hai giây anh mới đổ hẳn xuống đất, nhưng thực ra anh đã chết được một giây rồi. Phía bên kia Cal Plummer đổ sập xuống như bị một lưỡi rìu khổng lồ đốn ngang thân. Trước ánh mắt tuyệt vọng của Web, lần lượt từng thành viên lực lưỡng của đội, cùng cả bộ áo giáp Kevlar và súng ống nặng trịch trên mình đổ sập xuống, máu thịt bắn tung tóe, và rồi là chấm hết. Không thể tin nổi là những người tốt lại có thể chết dễ dàng đến thế.

Trước khi những loạt đạn bắt đầu nổ đinh tai. Web đã ngã đè lên khẩu súng của mình, nó nằm kẹt cứng dưới người anh. Web không sao thở được; chiếc áo giáp và súng ống bên dưới đang đè cứng cơ hoành của anh. Trên mặt anh có gì đó lầy nhầy. Anh không biết, nhưng đó chính là một phần của Teddy Riner – một viên đạn cỡ quái thú đã xé toang áo giáp của Riner và bắn tung phần cơ thể của anh về chỗ Web, người ở phía sau cùng của đội, và thật trớ trêu, cũng là người cuối cùng còn sống.

Web vẫn có cảm giác như tê liệt hoàn toàn, tất cả các cơ bắp của anh đều không nhúc nhích đáp lại những lời cầu xin từ bộ não. Chẳng lẽ anh đã bị đột quỵ ở cái tuổi 37 sung sức? Rồi đột nhiên tiếng súng nổ chát chúa làm đầu tỉnh táo hẳn lên, cảm giác cuối cùng cũng quay lại với tay và chân, anh gượng giơ tay lên tháo mặt nạ và lăn người qua một bên. Anh thở hắt ra và rên lên một tiếng nhẹ nhõm. Giờ thì Web đang nằm ngửa mặt lên trời. Trước mắt anh là những ánh chớp giật loang loáng mặc dù tiếng súng nổ chát chúa bên tai đã át hẳn cả tiếng sấm ầm ì xa xa.

Bất giác anh nảy ra một ý muốn rất sôi sục và điên rồ là giơ tay lên không trung, giữa những luồng đạn veo véo lướt qua mặt. có lẽ chỉ là để chắc chắn rằng thực sự là những viên đạn đang xé toang không khí sát người anh, giống như một đứa trẻ được nhắc nhủ là không được động vào bếp lò nóng đỏ, nhưng chính đó lại là điều duy nhất mà nó muốn làm.

Nhưng rồi anh cũng kiềm chế được và lần tay xuống thắt lưng, tháo khuy cài của một chiếc túi đeo bên sườn, rồi lấy ra chiếc kính nhìn đêm tầm nhiệt của mình (TI – Thermal Imager). Ngay cả trong đêm đen như mực, một chiếc TI cũng có thể giúp người sử dụng nhìn rõ mọi vật mà mắt thường không nhìn thấy, cơ chế hoạt động của nó dựa trên việc cảm thụ những năng lượng nhiệt tỏa ra từ bất kỳ thứ gì. Mặc dù không nhìn rõ, nhưng với chiếc TI đeo trên mắt, Web có thế cảm nhận chính xác những luồng đạn lửa chiu chíu rít xung quanh mình.

Anh cũng xác định được rằng làn hỏa lực dầy đặc này được bắn ra từ hai hướng tách biệt: tòa nhà chung cư ngay trước mặt và khu nhà xập xệ liền kề bên phải. Qua chiếc kính TI, anh căng mắt quan sát tòa nhà thứ hai, nhưng chẳng trông thấy gì ngoài những ô kính vỡ nham nhở. Và rồi Web nhận ra một điều làm người anh còn cứng đờ hơn trước. Những ánh lửa đầu nóng kia đang khạc ra đồng loạt từ mỗi ô cửa sổ vỡ nát. Chúng di chuyển qua những khe hở, ngừng trong giây lát rồi quay lại, để rồi những cầu vồng đạn lửa phối hợp rất nhịp nhàng, chặt chẽ, lại tiếp tục vang lên chát chúa.

Loạt đạn mới vừa bắt đầu, Web lật người nằm sấp xuống và chăm chú quan sát tòa nhà mục tiêu ban đầu trước mặt anh. Ở tầng thấp của tòa nhà này cũng có một hàng cửa sổ. Và cũng từ đây lại khạc ra những loạt đạn rất đều, phối hợp nhịp nhàng, kín đặc. Đến lúc này Web có thể nhận ra nòng thép dài của những khẩu súng máy. Qua ống kính nhìn đêm những nòng súng hiện lên một màu đỏ quạch khi mà thép đã bị nung nóng đỏ như sắp chảy ra. Mặc dù vậy, trong kính của anh không hề hiện lên một bóng người nào, vì nếu như chỉ cần có bất kỳ tên nào hiện ra trong khu vực đó là Web hoàn toàn có thể bắn vỡ sọ hắn ngay. Anh biết chắc là mình đang phải đối mặt với một hỏa điểm được điều khiển từ xa. Giờ đây thì Web mới đau đớn nhận ra rằng đội của anh đã bị “cài”, bị phục kích, trong khi kẻ thù không hề sứt mẻ một mạng nào.

Những đầu đạn đập chan chát vào tường gạch nằm phía sau và bên phải của Web, anh cảm thấy rõ những mảnh đạn sắc lẻm văng ra, rơi khắp xung quanh, như những giọt nước mưa bằng thép nặng trịch. Hơn chục lần những viên đạn bắn văng ra đã đập vào tấm áo giáp Kevlar của Web. Nhưng tốc độ và sức hủy diệt của chúng đã suy giảm gần hết. Web ép sát phần chân và hai tay không được bảo vệ của mình xuống nền bê tông.

Nhưng thực ra ngay cả chiếc áo giáo Kevlar cũng không chịu nổi một phát bắn trực diện, vì chắc chắn là những khẩu súng máy này đang dùng loại đạn cỡ 0.50 1, mỗi viên dài bằng cả con dao phết bơ, và có lẽ đều là đạn xuyên giáp. Web có thể suy ra như vậy, căn cứ vào những tiếng rít xé gió với tốc độ siêu thanh và chớp lửa phụt ra từ đầu nòng. Và nhất là vệt khói của loại đạn cỡ 0.50 thì không thể lẫn vào đâu được. Thậm chí có lẽ bạn cảm thấy tiếng đạn rít trước khi nghe thấy nó nổ – chỉ tiếng đạn rít không thôi cũng đủ làm người ta sởn hết cả gai ốc, dựng tóc gáy – giống như khi ta nghe thấy tiếng sét rét rét trước một đòn khủng khiếp.

Web thét gọi tên đồng đội, lần lượt từng người một. Không một tiếng trả lời. Không một bóng người cử động. Không một tiếng rên. Không có bất kỳ động tĩnh nào chứng tỏ cuộc sống còn tồn tại ở đâu đó. Nhưng Web vẫn tuyệt vọng gọi tên họ hết lần này đến lần khác như một kiểu điểm danh điên rồ. Khắp xung quanh nơi Web nằm, những thùng rác nổ bụp bụp, kính vỡ vụn, tường gạch rơi lả tả như những dòng sông hung tợn đang bào mòn hai bên bờ đất. Đây chẳng khác gì bờ biển Normandy 2, hay nói đúng hơn là Cuộc đột kích của tướng Pickett 3, Và Web đã nướng sạch đội quân anh có trong tay. Cả con hẻm không còn bóng dáng một con chuột nào sau trận thảm sát. Khoảng sân đã sạch trơn lũ gặm nhấm bẩn thỉu vốn nhung nhúc khắp nơi trước kia. Có lẽ không vị thanh tra y tế nào của thành phố có thể làm tốt hơn loạt đạn 0.50 bắn xối xả đêm hôm đó. Web không muốn chết, nhưng mỗi lần nhìn vào những thân xác nát bấy của đồng đội, một phần trong con người anh cũng muốn đi theo họ.

Họ là một gia đình luôn chiến đấu và sống chết bên nhau. Đó là giá trị mà Web luôn tin tưởng. Chân anh như chỉ chực bật dậy và lao thẳng vào chốn vĩnh cửu đó cùng những người bạn của mình; nhưng có điều gì đó mạnh mẽ hơn đã giữ anh nằm sát xuống. Chết có nghĩa là đầu hàng. Đầu hàng có nghĩa là anh đã để đồng đội của mình hy sinh vô ích.

Sao vẫn chưa thấy hai đội X quang và Whiskey đâu cả? Tại sao họ không tụt xuống yểm trợ cho đội Charlie? Những tay bắn tỉa trên các tòa nhà trông xuống khoảnh sân không thể leo xuống mà không bị băm nát bởi những loạt súng máy bắn dầy đặc, nhưng vẫn còn những tay bắn tỉa khác trên mái các tòa nhà nằm dọc con hẻm mà đội Charlie đã đi qua. Họ có thể trượt xuống. Nhưng liệu TOC có bật đèn xanh cho họ không? Có thể là không, nhất là nếu TOC không biết chuyện gì đang diễn ra. Mà làm sao họ biết được chứ? Thậm chí chính Web nằm bẹp ở đây mà cũng còn không hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ra nữa. Nhưng anh cũng không thể nào cứ nằm đây mà chờ đợi TOC ra quyết định cho đến khi một viên đạn lạc nào đó dọn sạch sẽ cả đội Charlie. Trong lòng anh chợt dấy lên một cảm giác sợ hãi đến mụ mẫm người. Bất chấp đã trải qua biết bao năm tháng huấn luyện và thử thách nghiệt ngã chỉ để cảm giác sợ hãi yếu ớt đó bị xóa sạch ra khỏi tâm khảm của những người như anh. Hành động, anh cần phải làm gì đó lúc này.

Radio gắn tai đã bắn đi đâu mất, Web lần tay tháo chiếc bộ đàm Motorola đeo trên khóa vai. Anh nhấn nút, hét vào máy, “HR 4 14 gọi TOC, HR 14 gọi TOC.” Không có tiếng trả lời. Anh chuyển qua tần số dự phòng rồi lại chuyển tiếp sang tần số chung. Vẫn không có gì. Web nhìn kỹ lại chiếc bộ đàm và hoàn toàn tuyệt vọng. Toàn bề mặt phía trước của chiếc máy đã vỡ nát, chắc là vì anh đã ngã đè lên trên. Web trườn đến bên xác Cal Plummer. Đúng lúc anh đang định tháo chiếc máy radio hai chiều của Plummer thì có gì đó bắn mạnh vào tay anh khiến Web phải rụt tay lại. Chỉ là một viên đạn nảy từ tường ra; một phát đạn bắn thẳng thì tay Web đã nát bét rồi. Anh bình tĩnh đếm lại, vẫn còn nguyên cả năm ngón trên bàn tay, cảm giác đau nhói làm anh muốn chiến đấu, muốn giành giật lại sự sống, và hơn hết là muốn sống để trả thù bất kỳ kẻ nào đứng đằng sau chuyện này, mặc dù trong thời điểm hiện tại Web coi như đã hết võ.

Lần đầu tiên trong đời, Web phải tự hỏi liệu có phải anh đang phải đối mặt với đối thủ hơn hẳn mình không. Web biết rằng nếu ngừng suy nghĩ, anh sẽ phát điên, sẽ đứng bật dậy bắn vung vãi và dính đạn một cách lãng xẹt. Anh cố gắng tập trung suy nghĩ về tình huống chiến thuật lúc này. Anh đang mắc kẹt trong một khu vực chết, hai bên là hai ụ súng máy bắn chéo cánh sẻ, tạo thành một góc chết chín mươi độ, và nhất là không thấy bóng dáng kẻ thù nào cho anh khống chế. Được rồi, tình huống chiến thuật trước mặt là như vậy. Nào, bây giờ anh phải làm cái chó chết gì đi chứ! Trong điều lệnh tác chiến phần này nằm ở chương nào nhỉ? Hình như là ở chương “Mày tiêu rồi” thì phải?

Lạy Chúa, những tràng súng máy thật đinh tai, nhức óc. Anh thậm chí còn không nghe được tiếng tim mình đập nữa. Ngực Web như bị đè nặng, hơi thở hổn hển, dứt quãng. Đội Whishkey và X quang chết dẫm đâu rồi? Còn đội Hotel nữa? Chẳng lẽ họ không thể chạy nhanh hơn được sao? Nhưng họ cũng làm gì được chứ? Họ chỉ được huấn luyện để giết người, cả ở tầm xa lẫn tầm gần. Anh gào lên tức tưởi, “Chẳng có cái quái gì cho các người bắn đâu? ”

Cằm ép sát xuống ngực, Web sững sờ trông thấy thằng bé, chính là thằng bé cởi trần ngồi trên ụ bê tông. Hai tay bịt chặt tai, thằng nhóc đang men sát góc tường, dọc theo con hẻm mà Web và cả đội đã cơ động vào. Nếu tiến sâu hơn vào trong sân, Web biết chắc thằng nhóc sẽ sớm phải nằm trong một cái túi đựng xác – mà có lẽ là phải hai túi mới đủ vì những viên đạn cỡ 0.50 kiểu gì cũng cắt cơ thể gày gò của nó ra làm hai.

Thằng bé tiến thêm một bước, gần sát mép tường gạch và sắp bước vào sân. Có thể nó đang định đến giúp. Có thể nó đang chờ cho đến khi tắt tiếng súng để lao vào hôi của, đồ đạc, tư trang, thậm chí cả súng ống của người chết để mang ra rao bán lại trên phố. Cũng có thể nó chỉ đang tò mò. Web không biết mà cũng chẳng quan tâm.

Những khẩu súng bỗng ngưng bặt, cả khoảng sân lặng như tờ. Thằng bé tiến thêm một bước. Web hét lên. Thằng bé đứng sững lại, sợ cứng người, tất nhiên là nó không thể tin được là người chết lại đang quát người sống. Web giơ tay lên vẫy, quát thằng bé lùi lại, nhưng đúng lúc đó tiếng súng lại tiếp tục vang lên chát chúa, át đi lời cảnh báo của anh. Web áp sát bụng xuống mặt nền bê tông, trườn đi giữa làn đạn bỏng rát, luôn miệng gào đến khản cổ. “Lùi lại! Quay lại!” Thằng bé không hề có vẻ gì là chùn bước. Web cố gắng để mắt đến mỗi cử động của nó, nhưng quả thật đó là việc hết sức khó khăn khi người ta đang phải bò sát bụng xuống đất, vì chỉ cần ngẩng đầu lên vài cm nữa thôi là cái đầu của anh cũng đi tong. Cuối cùng thì thằng bé cũng làm cái điều mà Web nghĩ nó sẽ làm: nó thụp người lùi lại. Web bò nhanh hơn. Thằng bé quay người chạy và Web lại phải hét lên ngăn nó đứng lại. Thật khó tin là nó đứng lại ngay. Web cũng đã bò ra sát mép con hẻm. Anh cần phải cố gắng khẩn trương hơn, vì lúc này bắt đầu xuất hiện một yếu tố nguy hiểm khác đối với thằng bé. Trong những khoảnh khắc yên lặng cuối cùng trước khi bắt đầu loạt đạn mới, Web đã nghe thấy tiếng bước chân chạy rầm rập và tiếng quát tháo ra mệnh lệnh từ phía xa vẳng lại. Họ đang đến. Web nghĩ bụng chắc là tất cả đều đang đến: đội Hotel và những tay bắn tỉa cùng cả đơn vị dự bị mà TOC luôn giữ lại cho những tình huống khẩn cấp. Mẹ kiếp, trường hợp này mà không được coi là khẩn cấp thì còn gì nữa.

Vâng, vậy ra họ đang hối hả đến để giải cứu bọn này đây, hoặc đúng ra họ có tưởng là vậy. Điều họ thực sự đang làm lúc này là lao đầu vào giữa mũi súng của kẻ thù mà hoàn toàn không có chút thông tin tình báo nào.

Vấn đề là thằng nhóc cũng nghe thấy tiếng họ đang tới. Web có thể thấy là thằng nhóc biết đích xác những người sắp tới là ai và như thế nào, giống như một chiến bính da đỏ đi tiền trạm đang hít hít dấu vết trên mặt đất và rút ra vị trí chính xác của một đàn trâu rừng khổng lồ. Thằng bé đang cảm thấy bị mắc kẹt, và đúng là như vậy. Web biết là một thằng nhóc đường phố như nó mà bị nhìn thấy quanh những người như Web thì coi như đã lĩnh án tử hình. Bọn kia thế nào cũng nghĩ nó là thằng phản bội và sớm muộn nó sẽ nhận phần thưởng là được phơi xác trong một góc rừng.

Thằng bé co rúm người lại, bối rối nhìn về phía sau, nơi Web đang bò mỗi lúc một nhanh hơn. Web đã rơi mất quá nửa vũ khí trang bị khi phải trườn lên mặt bê tông thô ráp, giống như một con rắn nặng 90 cân đang giẫy giụa. Anh có thể cảm nhận rõ máu đang túa ra từ hơn chục vết trầy xước trên chân, tay và mặt. Tay trái đau buốt như thể hàng nghìn con ong vò vẽ đang liên hoan trên đó. Tấm áo giáp lúc này nặng khủng khiếp, cơ thể anh co rúm lại vì đau mỗi lần cử động chân tay. Tất nhiên là Web có thể bỏ lại khẩu súng cho dễ bò, nhưng anh vẫn cần đến nó. Không, không bao giờ có chuyện Web bỏ lại khẩu SR75 chết tiệt của anh.

Web biết thằng bé định làm gì. Dù đường rút lui đã bị cắt. nó vẫn sẽ lao thẳng về phía đó, vọt qua khoảng sân và lẩn vào một trong những tòa nhà ở phía bên kia. Thằng nhóc nghe rõ tiếng đạn ni chiu chíu giống như Web. Nhưng nó không thể nào nhìn thấy những đường đạn nóng đỏ trong đêm. Và Web biết thằng nhóc sẽ liều mạng thử.

Thằng bé nhảy vọt ra khỏi góc tường, và đúng lúc đó Web chồm lên ôm choàng ngang bụng rồi đè vật nó xuống. Thằng nhóc vùng vẫy đạp Web; hai nắm tay xương xẩu của nó đấm bình bịch lên mặt và ngực anh.

Web nhịn đau giữ chặt nó trong hai cánh tay dài của mình. Anh kéo thằng bé lùi sâu hơn vào trong hẻm. Phần tay của chiếc áo giáp Kevlar càng lúc càng trở nên vướng víu, nhưng cuối cùng thì thằng nhóc cũng ngừng quẫy đạp và nhìn thẳng vào Web. “Cháu không làm gì hết. Thả cháu ra!” “Cháu mà chạy ra ngoài kia là mất mạng ngay!” Web quát lên cố át tiếng đạn súng máy nổ đinh tai. Anh giơ bàn tay đầy máu của mình ra.

“Chú mặc áo giáp chống đạn đây mà còn không chịu được nữa là. Cháu bị đạn chém làm đôi cho mà xem.”

Thằng bé có vẻ bình tĩnh lại và chăm chú nhìn những vết thương của Web. Anh lôi nó ra xa hơn khỏi khoảng sân và những khẩu súng máy khủng khiếp. Giờ thì ít nhất họ cũng có thể nói chuyện mà không phải hét lên. Chẳng hiểu sao, bất giác Web đưa tay lên sờ vào vết thương sâu hoắm trên má thằng bé. “Cháu gặp may một lần rồi,” Web nói. Thằng bé gầm ghè chửi gì đó và vùng ra khỏi tay Web. Nó đứng bật dậy và nhanh như sóc, trong khi Web còn chưa kịp chớp mắt, nó đã quay người chạy lại về cuối hẻm. Web quát với theo, “Cháu mà ra đó trong đêm tối như thế này là cháu tiêu ngay. Chắc chắn họ sẽ bắn nát đầu cháu đấy.” Thằng nhóc đứng khựng và quay đầu lại. Lần đầu tiên, ánh mắt của nó thực sự tập trung vào Web. Rồi nó lại càng mắt nhìn về phía khoảnh sân.

“Họ chết hết rồi à?” nó hỏi.

Web không trả lời, anh lặng lẽ giật khẩu súng to đùng của mình ra khỏi vai. Thằng bé giật mình lùi lại khi nhìn rõ thứ vũ khí đáng sợ đó.

“Mẹ.kiếp, chú định làm gì đấy?”

“Ở nguyên chỗ này, nằm thấp xuống,” Web nói. Anh khom người quay lại sân. Lúc này tiếng còi đã rú inh ỏi khắp nơi. Vậy là đội thiết giáp đang đến, quá muộn, lần nào cũng vậy. Điều khôn ngoan nhất lúc này là không làm gì hết. Nhưng không thể để yên thế này được. Web còn một việc phải hoàn thành. Anh xé ra một tờ giấy từ quyển sổ nhỏ cài bên thắt lưng và nguệch ngoạc vài dòng. Rồi anh lột bỏ chiếc mũ vải lót anh vẫn đội dưới chiếc mũ sắt. “Đây,” anh bảo thằng bé. “Đi chậm thôi, đừng có chạy, quay lại đầu hẻm nhé. Giơ chiếc mũ này lên cao và đưa mảnh giấy cho những người đang vào đây.” Thằng bé cầm lấy hai thứ đồ anh đưa, những ngón tay dài và xương xẩu giữ chặt lấy chiếc mũ và mảnh giấy.

Web rút khẩu súng bắn pháo sáng ra khỏi bao và nạp đạn vào. “Sau khi chú bắn thì cháu đi nhé. Đi nào!” Web nhắc lại, “đừng có chạy.”

Thằng nhóc cúi xuống nhìn mảnh giấy. Web cũng không biết là nó có biết chữ không. Ở những khu ổ chuột như thế này hiếm có chuyện trẻ em được hưởng một nền giáo dục cơ bản mà trẻ em ở đâu cũng có. “Tên cháu là gì?” Web hỏi. Bây giờ là lúc phải giúp thằng bé bình tĩnh hơn. Những người căng thẳng bao giờ cũng phạm sai lầm. Web biết chắc những lính đặc nhiệm đang tiến vào sẽ bắn tung xác bất kỳ ai lao về phía họ.

“Kevin,” thằng bé trả lời. Vừa nói xong tên mình, đột nhiên trông nó giống hệt như bất kỳ đứa trẻ bình thường nào đang sợ hãi, và Web càng thấy ân hận khi yêu cầu nó làm công việc này.

“Được rồi, Kevin, chú là Web. Cứ làm theo lời chú bảo và cháu sẽ không sao hết. Hãy tin chú,” anh nói, để rồi càng cảm thấy cắn rứt hơn.

Web chĩa thẳng khẩu súng bắn pháo hiệu lên trời, nhìn Kevin gật đầu khích lệ, và bóp cò. Phát pháo sáng sẽ là tín hiệu cảnh báo đầu tiên cho họ. Còn mảnh giấy mà Kevin cầm sẽ là lời cảnh báo thứ hai. Thằng bé bắt đầu bước, nhưng có vẻ là nó đang bước quá nhanh. “Đừng chạy,” Web quát với theo. Anh quay lại khoảnh sân và gắn chiếc kính nhìn đêm của mình lên khe ngắm của khẩu súng, rồi đóng chốt.

Phát pháo sáng màu đỏ làm cả một khoảng trời như nhuộm máu, Web biết các đội đột kích và bắn tỉa sẽ phải dừng lại, đánh giá kỹ động thái mới phát sinh này. Thằng bé sẽ có thêm thời gian để bước lại gần hơn.

Kevin sẽ không chết, kiểu gì cũng không thể chết đêm nay. Đúng lúc đó, những khẩu súng máy dừng bặt trong giây lát, Web lao vọt ra khỏi con hẻm, lăn một vòng và hằm sấp xuống chuẩn bị tư thế bắn. Anh đưa khẩu súng lên trên, dựng giá hai chân của nó xuống, tỳ báng súng sát vào vai.

Ba ô cửa sổ ngay trước mặt là mục tiêu đầu tiên của anh. Bằng mắt thường anh cũng dễ dàng nhìn thấy những chớp lửa đầu nòng, nhưng chiếc kính tầm nhiệt còn giúp anh “nhìn” thấy đường nét chính của những khẩu súng máy nóng rực. Đó chính là mục tiêu mà anh cần hạ. Khẩu SR75 gầm lên và lần lượt từng ổ súng máy nối tiếp nhau nổ tung. Web nạp tiếp một băng đạn hai mươi viên, lấy lại đường ngắm và bóp cò, thêm bốn khẩu súng máy nữa cuối cùng cũng phải câm họng. Ổ súng máy cuối cùng vẫn còn đang khạc đạn trong khi Web trườn sâu về phía trước và tung thẳng một quả lựu đạn có sức công phá lớn vào họng nó. Sau đó là một khoảng im lặng cho đến khi Web trút sạch đạn từ hai khẩu súng ngắn 0.45 vào những ô cửa sổ giờ đã im phăng phắc, vỏ đạn bắn tung tóe như lính dù nhảy ra từ bụng máy bay. Sau khi bắn xong phát cuối cùng, Web gục người xuống, thở hổn hển. Người anh nóng ran như bị lửa đốt.

Rồi những đám mây hé ra, và mưa ào xuống xối xả. Anh ngoảnh lại và nhìn thấy một lính đột kích đang thận trọng men vào trong sân. Web cố gắng vẫy anh ta, nhưng cánh tay anh không còn nghe lệnh nữa; nó nằm thẳng đuỗn như một cánh tay gỗ bên sườn.

Web đau đớn nhìn những thi thể nát bấy của cả đội, những người bạn thân thiết của anh nằm rải rác trên nền bê tông ướt nước bóng loáng. Anh khuỵu gối, phủ phục xuống. Chỉ mình anh còn sống và Web cũng chẳng hề thấy vui vì điều đó. Điều cuối cùng mà Web London còn nhớ được trong cái đêm khủng khiếp ấy là khi anh đờ đẫn nhìn mồ hôi của mình nhỏ xuống, hòa vào những vũng nước mưa loang máu.

Teddy Riner là người đầu tiên gục xuống. Mất hai giây anh mới đổ hẳn xuống đất, nhưng thực ra anh đã chết được một giây rồi. Phía bên kia Cal Plummer đổ sập xuống như bị một lưỡi rìu khổng lồ đốn ngang thân. Trước ánh mắt tuyệt vọng của Web, lần lượt từng thành viên lực lưỡng của đội, cùng cả bộ áo giáp Kevlar và súng ống nặng trịch trên mình đổ sập xuống, máu thịt bắn tung tóe, và rồi là chấm hết. Không thể tin nổi là những người tốt lại có thể chết dễ dàng đến thế.

Trước khi những loạt đạn bắt đầu nổ đinh tai. Web đã ngã đè lên khẩu súng của mình, nó nằm kẹt cứng dưới người anh. Web không sao thở được; chiếc áo giáp và súng ống bên dưới đang đè cứng cơ hoành của anh. Trên mặt anh có gì đó lầy nhầy. Anh không biết, nhưng đó chính là một phần của Teddy Riner – một viên đạn cỡ quái thú đã xé toang áo giáp của Riner và bắn tung phần cơ thể của anh về chỗ Web, người ở phía sau cùng của đội, và thật trớ trêu, cũng là người cuối cùng còn sống.

Web vẫn có cảm giác như tê liệt hoàn toàn, tất cả các cơ bắp của anh đều không nhúc nhích đáp lại những lời cầu xin từ bộ não. Chẳng lẽ anh đã bị đột quỵ ở cái tuổi 37 sung sức? Rồi đột nhiên tiếng súng nổ chát chúa làm đầu tỉnh táo hẳn lên, cảm giác cuối cùng cũng quay lại với tay và chân, anh gượng giơ tay lên tháo mặt nạ và lăn người qua một bên. Anh thở hắt ra và rên lên một tiếng nhẹ nhõm. Giờ thì Web đang nằm ngửa mặt lên trời. Trước mắt anh là những ánh chớp giật loang loáng mặc dù tiếng súng nổ chát chúa bên tai đã át hẳn cả tiếng sấm ầm ì xa xa.

Bất giác anh nảy ra một ý muốn rất sôi sục và điên rồ là giơ tay lên không trung, giữa những luồng đạn veo véo lướt qua mặt. có lẽ chỉ là để chắc chắn rằng thực sự là những viên đạn đang xé toang không khí sát người anh, giống như một đứa trẻ được nhắc nhủ là không được động vào bếp lò nóng đỏ, nhưng chính đó lại là điều duy nhất mà nó muốn làm.

Nhưng rồi anh cũng kiềm chế được và lần tay xuống thắt lưng, tháo khuy cài của một chiếc túi đeo bên sườn, rồi lấy ra chiếc kính nhìn đêm tầm nhiệt của mình (TI – Thermal Imager). Ngay cả trong đêm đen như mực, một chiếc TI cũng có thể giúp người sử dụng nhìn rõ mọi vật mà mắt thường không nhìn thấy, cơ chế hoạt động của nó dựa trên việc cảm thụ những năng lượng nhiệt tỏa ra từ bất kỳ thứ gì. Mặc dù không nhìn rõ, nhưng với chiếc TI đeo trên mắt, Web có thế cảm nhận chính xác những luồng đạn lửa chiu chíu rít xung quanh mình.

Anh cũng xác định được rằng làn hỏa lực dầy đặc này được bắn ra từ hai hướng tách biệt: tòa nhà chung cư ngay trước mặt và khu nhà xập xệ liền kề bên phải. Qua chiếc kính TI, anh căng mắt quan sát tòa nhà thứ hai, nhưng chẳng trông thấy gì ngoài những ô kính vỡ nham nhở. Và rồi Web nhận ra một điều làm người anh còn cứng đờ hơn trước. Những ánh lửa đầu nóng kia đang khạc ra đồng loạt từ mỗi ô cửa sổ vỡ nát. Chúng di chuyển qua những khe hở, ngừng trong giây lát rồi quay lại, để rồi những cầu vồng đạn lửa phối hợp rất nhịp nhàng, chặt chẽ, lại tiếp tục vang lên chát chúa.

Loạt đạn mới vừa bắt đầu, Web lật người nằm sấp xuống và chăm chú quan sát tòa nhà mục tiêu ban đầu trước mặt anh. Ở tầng thấp của tòa nhà này cũng có một hàng cửa sổ. Và cũng từ đây lại khạc ra những loạt đạn rất đều, phối hợp nhịp nhàng, kín đặc. Đến lúc này Web có thể nhận ra nòng thép dài của những khẩu súng máy. Qua ống kính nhìn đêm những nòng súng hiện lên một màu đỏ quạch khi mà thép đã bị nung nóng đỏ như sắp chảy ra. Mặc dù vậy, trong kính của anh không hề hiện lên một bóng người nào, vì nếu như chỉ cần có bất kỳ tên nào hiện ra trong khu vực đó là Web hoàn toàn có thể bắn vỡ sọ hắn ngay. Anh biết chắc là mình đang phải đối mặt với một hỏa điểm được điều khiển từ xa. Giờ đây thì Web mới đau đớn nhận ra rằng đội của anh đã bị “cài”, bị phục kích, trong khi kẻ thù không hề sứt mẻ một mạng nào.

Những đầu đạn đập chan chát vào tường gạch nằm phía sau và bên phải của Web, anh cảm thấy rõ những mảnh đạn sắc lẻm văng ra, rơi khắp xung quanh, như những giọt nước mưa bằng thép nặng trịch. Hơn chục lần những viên đạn bắn văng ra đã đập vào tấm áo giáp Kevlar của Web. Nhưng tốc độ và sức hủy diệt của chúng đã suy giảm gần hết. Web ép sát phần chân và hai tay không được bảo vệ của mình xuống nền bê tông.

Nhưng thực ra ngay cả chiếc áo giáo Kevlar cũng không chịu nổi một phát bắn trực diện, vì chắc chắn là những khẩu súng máy này đang dùng loại đạn cỡ 0.50 1, mỗi viên dài bằng cả con dao phết bơ, và có lẽ đều là đạn xuyên giáp. Web có thể suy ra như vậy, căn cứ vào những tiếng rít xé gió với tốc độ siêu thanh và chớp lửa phụt ra từ đầu nòng. Và nhất là vệt khói của loại đạn cỡ 0.50 thì không thể lẫn vào đâu được. Thậm chí có lẽ bạn cảm thấy tiếng đạn rít trước khi nghe thấy nó nổ – chỉ tiếng đạn rít không thôi cũng đủ làm người ta sởn hết cả gai ốc, dựng tóc gáy – giống như khi ta nghe thấy tiếng sét rét rét trước một đòn khủng khiếp.

Web thét gọi tên đồng đội, lần lượt từng người một. Không một tiếng trả lời. Không một bóng người cử động. Không một tiếng rên. Không có bất kỳ động tĩnh nào chứng tỏ cuộc sống còn tồn tại ở đâu đó. Nhưng Web vẫn tuyệt vọng gọi tên họ hết lần này đến lần khác như một kiểu điểm danh điên rồ. Khắp xung quanh nơi Web nằm, những thùng rác nổ bụp bụp, kính vỡ vụn, tường gạch rơi lả tả như những dòng sông hung tợn đang bào mòn hai bên bờ đất. Đây chẳng khác gì bờ biển Normandy 2, hay nói đúng hơn là Cuộc đột kích của tướng Pickett 3, Và Web đã nướng sạch đội quân anh có trong tay. Cả con hẻm không còn bóng dáng một con chuột nào sau trận thảm sát. Khoảng sân đã sạch trơn lũ gặm nhấm bẩn thỉu vốn nhung nhúc khắp nơi trước kia. Có lẽ không vị thanh tra y tế nào của thành phố có thể làm tốt hơn loạt đạn 0.50 bắn xối xả đêm hôm đó. Web không muốn chết, nhưng mỗi lần nhìn vào những thân xác nát bấy của đồng đội, một phần trong con người anh cũng muốn đi theo họ.

Họ là một gia đình luôn chiến đấu và sống chết bên nhau. Đó là giá trị mà Web luôn tin tưởng. Chân anh như chỉ chực bật dậy và lao thẳng vào chốn vĩnh cửu đó cùng những người bạn của mình; nhưng có điều gì đó mạnh mẽ hơn đã giữ anh nằm sát xuống. Chết có nghĩa là đầu hàng. Đầu hàng có nghĩa là anh đã để đồng đội của mình hy sinh vô ích.

Sao vẫn chưa thấy hai đội X quang và Whiskey đâu cả? Tại sao họ không tụt xuống yểm trợ cho đội Charlie? Những tay bắn tỉa trên các tòa nhà trông xuống khoảnh sân không thể leo xuống mà không bị băm nát bởi những loạt súng máy bắn dầy đặc, nhưng vẫn còn những tay bắn tỉa khác trên mái các tòa nhà nằm dọc con hẻm mà đội Charlie đã đi qua. Họ có thể trượt xuống. Nhưng liệu TOC có bật đèn xanh cho họ không? Có thể là không, nhất là nếu TOC không biết chuyện gì đang diễn ra. Mà làm sao họ biết được chứ? Thậm chí chính Web nằm bẹp ở đây mà cũng còn không hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ra nữa. Nhưng anh cũng không thể nào cứ nằm đây mà chờ đợi TOC ra quyết định cho đến khi một viên đạn lạc nào đó dọn sạch sẽ cả đội Charlie. Trong lòng anh chợt dấy lên một cảm giác sợ hãi đến mụ mẫm người. Bất chấp đã trải qua biết bao năm tháng huấn luyện và thử thách nghiệt ngã chỉ để cảm giác sợ hãi yếu ớt đó bị xóa sạch ra khỏi tâm khảm của những người như anh. Hành động, anh cần phải làm gì đó lúc này.

Radio gắn tai đã bắn đi đâu mất, Web lần tay tháo chiếc bộ đàm Motorola đeo trên khóa vai. Anh nhấn nút, hét vào máy, “HR 4 14 gọi TOC, HR 14 gọi TOC.” Không có tiếng trả lời. Anh chuyển qua tần số dự phòng rồi lại chuyển tiếp sang tần số chung. Vẫn không có gì. Web nhìn kỹ lại chiếc bộ đàm và hoàn toàn tuyệt vọng. Toàn bề mặt phía trước của chiếc máy đã vỡ nát, chắc là vì anh đã ngã đè lên trên. Web trườn đến bên xác Cal Plummer. Đúng lúc anh đang định tháo chiếc máy radio hai chiều của Plummer thì có gì đó bắn mạnh vào tay anh khiến Web phải rụt tay lại. Chỉ là một viên đạn nảy từ tường ra; một phát đạn bắn thẳng thì tay Web đã nát bét rồi. Anh bình tĩnh đếm lại, vẫn còn nguyên cả năm ngón trên bàn tay, cảm giác đau nhói làm anh muốn chiến đấu, muốn giành giật lại sự sống, và hơn hết là muốn sống để trả thù bất kỳ kẻ nào đứng đằng sau chuyện này, mặc dù trong thời điểm hiện tại Web coi như đã hết võ.

Lần đầu tiên trong đời, Web phải tự hỏi liệu có phải anh đang phải đối mặt với đối thủ hơn hẳn mình không. Web biết rằng nếu ngừng suy nghĩ, anh sẽ phát điên, sẽ đứng bật dậy bắn vung vãi và dính đạn một cách lãng xẹt. Anh cố gắng tập trung suy nghĩ về tình huống chiến thuật lúc này. Anh đang mắc kẹt trong một khu vực chết, hai bên là hai ụ súng máy bắn chéo cánh sẻ, tạo thành một góc chết chín mươi độ, và nhất là không thấy bóng dáng kẻ thù nào cho anh khống chế. Được rồi, tình huống chiến thuật trước mặt là như vậy. Nào, bây giờ anh phải làm cái chó chết gì đi chứ! Trong điều lệnh tác chiến phần này nằm ở chương nào nhỉ? Hình như là ở chương “Mày tiêu rồi” thì phải?

Lạy Chúa, những tràng súng máy thật đinh tai, nhức óc. Anh thậm chí còn không nghe được tiếng tim mình đập nữa. Ngực Web như bị đè nặng, hơi thở hổn hển, dứt quãng. Đội Whishkey và X quang chết dẫm đâu rồi? Còn đội Hotel nữa? Chẳng lẽ họ không thể chạy nhanh hơn được sao? Nhưng họ cũng làm gì được chứ? Họ chỉ được huấn luyện để giết người, cả ở tầm xa lẫn tầm gần. Anh gào lên tức tưởi, “Chẳng có cái quái gì cho các người bắn đâu? ”

Cằm ép sát xuống ngực, Web sững sờ trông thấy thằng bé, chính là thằng bé cởi trần ngồi trên ụ bê tông. Hai tay bịt chặt tai, thằng nhóc đang men sát góc tường, dọc theo con hẻm mà Web và cả đội đã cơ động vào. Nếu tiến sâu hơn vào trong sân, Web biết chắc thằng nhóc sẽ sớm phải nằm trong một cái túi đựng xác – mà có lẽ là phải hai túi mới đủ vì những viên đạn cỡ 0.50 kiểu gì cũng cắt cơ thể gày gò của nó ra làm hai.

Thằng bé tiến thêm một bước, gần sát mép tường gạch và sắp bước vào sân. Có thể nó đang định đến giúp. Có thể nó đang chờ cho đến khi tắt tiếng súng để lao vào hôi của, đồ đạc, tư trang, thậm chí cả súng ống của người chết để mang ra rao bán lại trên phố. Cũng có thể nó chỉ đang tò mò. Web không biết mà cũng chẳng quan tâm.

Những khẩu súng bỗng ngưng bặt, cả khoảng sân lặng như tờ. Thằng bé tiến thêm một bước. Web hét lên. Thằng bé đứng sững lại, sợ cứng người, tất nhiên là nó không thể tin được là người chết lại đang quát người sống. Web giơ tay lên vẫy, quát thằng bé lùi lại, nhưng đúng lúc đó tiếng súng lại tiếp tục vang lên chát chúa, át đi lời cảnh báo của anh. Web áp sát bụng xuống mặt nền bê tông, trườn đi giữa làn đạn bỏng rát, luôn miệng gào đến khản cổ. “Lùi lại! Quay lại!” Thằng bé không hề có vẻ gì là chùn bước. Web cố gắng để mắt đến mỗi cử động của nó, nhưng quả thật đó là việc hết sức khó khăn khi người ta đang phải bò sát bụng xuống đất, vì chỉ cần ngẩng đầu lên vài cm nữa thôi là cái đầu của anh cũng đi tong. Cuối cùng thì thằng bé cũng làm cái điều mà Web nghĩ nó sẽ làm: nó thụp người lùi lại. Web bò nhanh hơn. Thằng bé quay người chạy và Web lại phải hét lên ngăn nó đứng lại. Thật khó tin là nó đứng lại ngay. Web cũng đã bò ra sát mép con hẻm. Anh cần phải cố gắng khẩn trương hơn, vì lúc này bắt đầu xuất hiện một yếu tố nguy hiểm khác đối với thằng bé. Trong những khoảnh khắc yên lặng cuối cùng trước khi bắt đầu loạt đạn mới, Web đã nghe thấy tiếng bước chân chạy rầm rập và tiếng quát tháo ra mệnh lệnh từ phía xa vẳng lại. Họ đang đến. Web nghĩ bụng chắc là tất cả đều đang đến: đội Hotel và những tay bắn tỉa cùng cả đơn vị dự bị mà TOC luôn giữ lại cho những tình huống khẩn cấp. Mẹ kiếp, trường hợp này mà không được coi là khẩn cấp thì còn gì nữa.

Vâng, vậy ra họ đang hối hả đến để giải cứu bọn này đây, hoặc đúng ra họ có tưởng là vậy. Điều họ thực sự đang làm lúc này là lao đầu vào giữa mũi súng của kẻ thù mà hoàn toàn không có chút thông tin tình báo nào.

Vấn đề là thằng nhóc cũng nghe thấy tiếng họ đang tới. Web có thể thấy là thằng nhóc biết đích xác những người sắp tới là ai và như thế nào, giống như một chiến bính da đỏ đi tiền trạm đang hít hít dấu vết trên mặt đất và rút ra vị trí chính xác của một đàn trâu rừng khổng lồ. Thằng bé đang cảm thấy bị mắc kẹt, và đúng là như vậy. Web biết là một thằng nhóc đường phố như nó mà bị nhìn thấy quanh những người như Web thì coi như đã lĩnh án tử hình. Bọn kia thế nào cũng nghĩ nó là thằng phản bội và sớm muộn nó sẽ nhận phần thưởng là được phơi xác trong một góc rừng.

Thằng bé co rúm người lại, bối rối nhìn về phía sau, nơi Web đang bò mỗi lúc một nhanh hơn. Web đã rơi mất quá nửa vũ khí trang bị khi phải trườn lên mặt bê tông thô ráp, giống như một con rắn nặng 90 cân đang giẫy giụa. Anh có thể cảm nhận rõ máu đang túa ra từ hơn chục vết trầy xước trên chân, tay và mặt. Tay trái đau buốt như thể hàng nghìn con ong vò vẽ đang liên hoan trên đó. Tấm áo giáp lúc này nặng khủng khiếp, cơ thể anh co rúm lại vì đau mỗi lần cử động chân tay. Tất nhiên là Web có thể bỏ lại khẩu súng cho dễ bò, nhưng anh vẫn cần đến nó. Không, không bao giờ có chuyện Web bỏ lại khẩu SR75 chết tiệt của anh.

Web biết thằng bé định làm gì. Dù đường rút lui đã bị cắt. nó vẫn sẽ lao thẳng về phía đó, vọt qua khoảng sân và lẩn vào một trong những tòa nhà ở phía bên kia. Thằng nhóc nghe rõ tiếng đạn ni chiu chíu giống như Web. Nhưng nó không thể nào nhìn thấy những đường đạn nóng đỏ trong đêm. Và Web biết thằng nhóc sẽ liều mạng thử.

Thằng bé nhảy vọt ra khỏi góc tường, và đúng lúc đó Web chồm lên ôm choàng ngang bụng rồi đè vật nó xuống. Thằng nhóc vùng vẫy đạp Web; hai nắm tay xương xẩu của nó đấm bình bịch lên mặt và ngực anh.

Web nhịn đau giữ chặt nó trong hai cánh tay dài của mình. Anh kéo thằng bé lùi sâu hơn vào trong hẻm. Phần tay của chiếc áo giáp Kevlar càng lúc càng trở nên vướng víu, nhưng cuối cùng thì thằng nhóc cũng ngừng quẫy đạp và nhìn thẳng vào Web. “Cháu không làm gì hết. Thả cháu ra!” “Cháu mà chạy ra ngoài kia là mất mạng ngay!” Web quát lên cố át tiếng đạn súng máy nổ đinh tai. Anh giơ bàn tay đầy máu của mình ra.

“Chú mặc áo giáp chống đạn đây mà còn không chịu được nữa là. Cháu bị đạn chém làm đôi cho mà xem.”

Thằng bé có vẻ bình tĩnh lại và chăm chú nhìn những vết thương của Web. Anh lôi nó ra xa hơn khỏi khoảng sân và những khẩu súng máy khủng khiếp. Giờ thì ít nhất họ cũng có thể nói chuyện mà không phải hét lên. Chẳng hiểu sao, bất giác Web đưa tay lên sờ vào vết thương sâu hoắm trên má thằng bé. “Cháu gặp may một lần rồi,” Web nói. Thằng bé gầm ghè chửi gì đó và vùng ra khỏi tay Web. Nó đứng bật dậy và nhanh như sóc, trong khi Web còn chưa kịp chớp mắt, nó đã quay người chạy lại về cuối hẻm. Web quát với theo, “Cháu mà ra đó trong đêm tối như thế này là cháu tiêu ngay. Chắc chắn họ sẽ bắn nát đầu cháu đấy.” Thằng nhóc đứng khựng và quay đầu lại. Lần đầu tiên, ánh mắt của nó thực sự tập trung vào Web. Rồi nó lại càng mắt nhìn về phía khoảnh sân.

“Họ chết hết rồi à?” nó hỏi.

Web không trả lời, anh lặng lẽ giật khẩu súng to đùng của mình ra khỏi vai. Thằng bé giật mình lùi lại khi nhìn rõ thứ vũ khí đáng sợ đó.

“Mẹ.kiếp, chú định làm gì đấy?”

“Ở nguyên chỗ này, nằm thấp xuống,” Web nói. Anh khom người quay lại sân. Lúc này tiếng còi đã rú inh ỏi khắp nơi. Vậy là đội thiết giáp đang đến, quá muộn, lần nào cũng vậy. Điều khôn ngoan nhất lúc này là không làm gì hết. Nhưng không thể để yên thế này được. Web còn một việc phải hoàn thành. Anh xé ra một tờ giấy từ quyển sổ nhỏ cài bên thắt lưng và nguệch ngoạc vài dòng. Rồi anh lột bỏ chiếc mũ vải lót anh vẫn đội dưới chiếc mũ sắt. “Đây,” anh bảo thằng bé. “Đi chậm thôi, đừng có chạy, quay lại đầu hẻm nhé. Giơ chiếc mũ này lên cao và đưa mảnh giấy cho những người đang vào đây.” Thằng bé cầm lấy hai thứ đồ anh đưa, những ngón tay dài và xương xẩu giữ chặt lấy chiếc mũ và mảnh giấy.

Web rút khẩu súng bắn pháo sáng ra khỏi bao và nạp đạn vào. “Sau khi chú bắn thì cháu đi nhé. Đi nào!” Web nhắc lại, “đừng có chạy.”

Thằng nhóc cúi xuống nhìn mảnh giấy. Web cũng không biết là nó có biết chữ không. Ở những khu ổ chuột như thế này hiếm có chuyện trẻ em được hưởng một nền giáo dục cơ bản mà trẻ em ở đâu cũng có. “Tên cháu là gì?” Web hỏi. Bây giờ là lúc phải giúp thằng bé bình tĩnh hơn. Những người căng thẳng bao giờ cũng phạm sai lầm. Web biết chắc những lính đặc nhiệm đang tiến vào sẽ bắn tung xác bất kỳ ai lao về phía họ.

“Kevin,” thằng bé trả lời. Vừa nói xong tên mình, đột nhiên trông nó giống hệt như bất kỳ đứa trẻ bình thường nào đang sợ hãi, và Web càng thấy ân hận khi yêu cầu nó làm công việc này.

“Được rồi, Kevin, chú là Web. Cứ làm theo lời chú bảo và cháu sẽ không sao hết. Hãy tin chú,” anh nói, để rồi càng cảm thấy cắn rứt hơn.

Web chĩa thẳng khẩu súng bắn pháo hiệu lên trời, nhìn Kevin gật đầu khích lệ, và bóp cò. Phát pháo sáng sẽ là tín hiệu cảnh báo đầu tiên cho họ. Còn mảnh giấy mà Kevin cầm sẽ là lời cảnh báo thứ hai. Thằng bé bắt đầu bước, nhưng có vẻ là nó đang bước quá nhanh. “Đừng chạy,” Web quát với theo. Anh quay lại khoảnh sân và gắn chiếc kính nhìn đêm của mình lên khe ngắm của khẩu súng, rồi đóng chốt.

Phát pháo sáng màu đỏ làm cả một khoảng trời như nhuộm máu, Web biết các đội đột kích và bắn tỉa sẽ phải dừng lại, đánh giá kỹ động thái mới phát sinh này. Thằng bé sẽ có thêm thời gian để bước lại gần hơn.

Kevin sẽ không chết, kiểu gì cũng không thể chết đêm nay. Đúng lúc đó, những khẩu súng máy dừng bặt trong giây lát, Web lao vọt ra khỏi con hẻm, lăn một vòng và hằm sấp xuống chuẩn bị tư thế bắn. Anh đưa khẩu súng lên trên, dựng giá hai chân của nó xuống, tỳ báng súng sát vào vai.

Ba ô cửa sổ ngay trước mặt là mục tiêu đầu tiên của anh. Bằng mắt thường anh cũng dễ dàng nhìn thấy những chớp lửa đầu nòng, nhưng chiếc kính tầm nhiệt còn giúp anh “nhìn” thấy đường nét chính của những khẩu súng máy nóng rực. Đó chính là mục tiêu mà anh cần hạ. Khẩu SR75 gầm lên và lần lượt từng ổ súng máy nối tiếp nhau nổ tung. Web nạp tiếp một băng đạn hai mươi viên, lấy lại đường ngắm và bóp cò, thêm bốn khẩu súng máy nữa cuối cùng cũng phải câm họng. Ổ súng máy cuối cùng vẫn còn đang khạc đạn trong khi Web trườn sâu về phía trước và tung thẳng một quả lựu đạn có sức công phá lớn vào họng nó. Sau đó là một khoảng im lặng cho đến khi Web trút sạch đạn từ hai khẩu súng ngắn 0.45 vào những ô cửa sổ giờ đã im phăng phắc, vỏ đạn bắn tung tóe như lính dù nhảy ra từ bụng máy bay. Sau khi bắn xong phát cuối cùng, Web gục người xuống, thở hổn hển. Người anh nóng ran như bị lửa đốt.

Rồi những đám mây hé ra, và mưa ào xuống xối xả. Anh ngoảnh lại và nhìn thấy một lính đột kích đang thận trọng men vào trong sân. Web cố gắng vẫy anh ta, nhưng cánh tay anh không còn nghe lệnh nữa; nó nằm thẳng đuỗn như một cánh tay gỗ bên sườn.

Web đau đớn nhìn những thi thể nát bấy của cả đội, những người bạn thân thiết của anh nằm rải rác trên nền bê tông ướt nước bóng loáng. Anh khuỵu gối, phủ phục xuống. Chỉ mình anh còn sống và Web cũng chẳng hề thấy vui vì điều đó. Điều cuối cùng mà Web London còn nhớ được trong cái đêm khủng khiếp ấy là khi anh đờ đẫn nhìn mồ hôi của mình nhỏ xuống, hòa vào những vũng nước mưa loang máu.

Bình luận