Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tay súng cuối cùng

Chương 28

Tác giả: David Baldacci

Trời vừa hửng sáng và Web đang ngâm mình trong bồn tắm của một nhà nghỉ nhếch nhác ven đường. Toàn thân anh đau ê ẩm. Những vết xước trên tay và chân anh bỏng rát như bị một chiếc bàn ủi nóng rực áp lên. Trên trán anh là một cục u to đùng, dấu vết của sự va chạm giữa hộp sọ của anh với thùng rác, và cả một vết xước khá sâu dọc theo phần mặt lành lặn của anh, còn dính nguyên cả những vết nhựa đường trong đó. Khỉ thật, trông mình mới đẹp lão làm sao. Có lẽ sau khi rời Cục anh phải thử làm người mẫu nam mới được.

Chiếc điện thoại di động của anh được đặt cạnh bồn tắm bỗng rung lên rồi đổ chuông, Web với tay cầm lấy máy. Đó là Bates đang gọi đến.

“Tôi sẽ qua đón anh và anh bạn của anh sau một giờ nữa. Tại nhà của tay Romano đó nhé.” Web không kìm nổi một tiếng rên.

“Sao thế?” Bates hỏi.

“Đêm qua tôi thức khuya. Đầu óc còn hơi chếnh choáng một chút.”

“Ồ thế à. Xin lỗi nhé Web. Đúng một tiếng nữa đấy. Nếu anh chưa có mặt ở đó thì đi tìm hành tinh khác mà sống. Bates gác máy.

Đúng một tiếng sau Bates đón Web và Romano, rồi ba người lái thẳng ra vùng nông thôn của Virginia.

Bates chăm chú nhìn những vết thương còn mới tinh của Web.

“Chuyện quái gì xảy ra với anh vậy?” Bates hỏi. “Tốt nhất là anh đừng có làm hỏng thêm chiếc xe nữa đấy, sau chiếc Mercury này sẽ chỉ còn xe đạp cho anh thôi.” Bates liếc nhìn chiếc xe của Web đang đậu bên lề đường.

“Tôi trượt chân lúc ra khỏi bồn tắm.”

“Anh bị bầm dập đến kia chỉ vì ra khỏi bồn tắm thôi sao?” Rõ ràng là Bates không đời nào lại tin lời giải thích qua loa của Web.

“Anh có biết người ta vẫn bảo gì không, Perce, phần lớn các vụ tai nạn đều xảy ra tại nhà.”

Bates chằm chằm nhìn anh hồi lâu rồi quyết định không truy vấn thêm làm gì. Anh ta còn rất nhiều việc khác phải quan tâm.

Sau một giờ lái xe họ rẽ ra khỏi đường cao tốc và đi thêm nhiều dặm trên những con đường ngoằn ngoèo với những đoạn cua tay áo giữa những khu rừng rậm rạp. Họ đi quá đoạn rẽ đâu đó vì cuối cùng xe đi vào một con đường đất chỉ rộng bằng một thân xe. Web nhìn thấy một cánh cổng sắt xiêu vẹo và tấm biển gắn bên cạnh với dòng chữ, TRANG TRẠI EAST WINDS, CẤM SĂN BÂN, CÂU CÁ HAY ĐỘT NHẬP TRÁI PHÉP. AI VI PHẠM SẼ PHẢI CHỊU SỰ TRỪNG TRỊ NGHIÊM KHẮC NHẤT CỦA LUẬT PHÁP.

Họ đều biết East Winds là tên trang trại của gia đình Canfield. Web kết luận rằng chắc chắn ba người đã vào nhầm cổng phía sau của trang trại. Anh đọc tấm biển gắn cạnh cổng và không khỏi mỉm cười. Chà. mẹ kiếp, đúng là dân làm ăn; anh sợ phát khiếp mất. Anh quay sang Romano. Anh chàng này cũng đang mỉm cười vì có lẽ anh ta cũng đang nghĩ giống hệt Web. Hàng rào ở phía này rất thấp, chỉ là những thanh gỗ dài đóng trên cọc. Đúng là một nơi đồng không mông quạnh.

“Bất kỳ kẻ nào có ý đồ đều có thể dễ dàng nhảy qua hàng rào này trong nháy mắt, vào thẳng nhà chính, giết cả nhà Canfield và bất kỳ ai khác trong nhà. nhởn nhơ uống rượu, xem ti vi và có lẽ phải đến mùa xuân năm sau mới có người phát hiện ra,” Romano phát biểu với vẻ am tường.

“Ừ, hơn nữa giết người cũng không phải là một trong những tội được liệt kê trên tấm biển kia,’ Web nói thêm. “Tôi đoán là thủ phạm sẽ không bị trừng trị đâu.”

“Có thôi cái trò vớ vẩn ấy đi không,” Bates càu nhàu. Tuy nhiên. Web có thể thấy là anh ta đang lo lắng thực sự. Nơi này quả là rất dễ bị tấn công.

Cuối cùng họ cũng tìm đúng lối rẽ và đến được cổng trước của trang trại East Winds. Hai cánh cổng của trang trại làm Web có cảm giác đang đứng trước cổng Nhà trắng. Tuy nhiên, xét trên góc độ bảo đảm an ninh thì những cánh cổng này đúng là trò cười. Phía trên lối vào là một vái vòm bằng sắt uốn có gắn tên của trang trại bằng những chữ lớn. Nhưng điều hay ho nhất là hai cánh cổng đều mở toang hoác! Tuy nhiên vẫn có một hộp thoại gắn ở cổng, Bates nhấn nút. Họ chờ một lúc và cuối cùng cũng có người lên tiếng.

“Đặc vụ Bates của FBI đây.”

“Xin mời vào.” Giọng nói đáp lại. “Đi theo đường chính và rẽ phải ở lối rẽ đầu tiên để vào nhà lớn.”

Bates đang nhấn ga lái xe vào trong thì Web chỉ tay ra ngoài và nhận xét, “Không hề có camera quan sát. Biết đâu bọn ta là Charlie Manson gà đồng bọn thì sao nhỉ, họ chủ quan quá.”

Họ lái thẳng vào trong. Trước mặt là một cánh đồng cỏ xanh mướt trải ngút tầm mắt, thỉnh thoảng lại có những khoảnh nhỏ được quây lại bằng rào gỗ. Những đống cỏ khô to đùng rải rác khắp nơi. Chếch bên kia đường là một chiếc ao nhỏ. Con đường chính trải nhựa dẫn từ cổng vào chạy thẳng tắp một đoạn dài rồi ngoặt phải quanh một cụm những cây sồi và gỗ mại châu cổ thụ, xen giữa là những cây thông thấp lè tè. Đi xuyên qua rặng cây, chếch về bên phải, có thể thấy thấp thoáng bóng dáng của một dinh cơ đồ sộ.

Cuối cùng họ cũng đến trước một tòa nhà hai tầng xây bằng đá to lớn với những ô cửa sổ hoành tráng mang phong cách của kiến trúc sư Andrea Palladis, bên dưới là những khung cửa chính rộng rãi. Trên nóc nhà là một mái vòm bọc thiếc đã phai đi ít nhiều vì mưa gió, một chiếc chong chóng gió trên đỉnh mái vòm, mang hình một kỵ sĩ đang rạp mình trên lưng ngựa. Web chợt nghĩ có lẽ chính cái màu bợt bạt ấy mà vào tay Martha Stewart 1 có khi lại thành một thứ màu sắc rất thời trang và hút khách chứ không chỉ là màu thời gian bạc phếch.

Họ rẽ phải, đi qua ngôi nhà ngang và chầm chậm để xe lăn bánh dọc một lối đi trải nhựa. Hai bên đường là những hàng phong cổ thụ cao to, cành lá xum xuê đan vào nhau tạo thành một mái che tự nhiên trên đầu họ.

Web ngước nhìn về phía trước và trợn tròn mắt, há hốc miệng. Đó là ngôi nhà hoành tráng nhất mà anh từng trông thấy tận mắt mà lại được xây hoàn toàn bằng đá tảng. Với một vòm mái trước khổng lồ được đỡ bởi sáu cây cột đồ sộ bên dưới.

“Mẹ kiếp,” Romano thốt lên, “Có khi còn rộng chẳng kém tòa nhà Hoover ấy chứ.” Bates dừng xe trước sân nhà và chuẩn bị bước xuống. “To thì nó cũng chỉ là một ngôi nhà thôi, Romano, và câm cái mồm của cậu đi cho, đừng có mà phọt ra những câu làm xấu mặt Cục như thế.”

Cánh cửa nặng trịch mở ra và một người đàn ông xuất hiện.

Billy Canfield già sọm đi nhanh quá. Web nghĩ bụng. Ông ta vẫn giữ được vóc dáng cao lớn và gọn gàng, nhưng đôi vai rộng và bộ ngực lực lưỡng – mà Web còn nhớ rõ trong những lần ông ta đến bệnh viện thăm anh – đã xẹp hẳn đi. Tóc ông ta cũng mỏng đi rất nhiều và ngả hẳn sang màu xám, khuôn mặt càng thêm khô đét xương xẩu. Khi Canfield bước ra chào họ, Web nhận thấy ông ta đi hơi khập khiễng, một đầu gối quay hẳn vào trong rất khác thường. Anh nhớ là năm nay ông ta cũng phải ngoài sáu mươi rồi. Cách đây mười lăm năm ông ta lấy người vợ thứ hai hiện nay của mình là Gwen, trẻ hơn ông ta rất nhiều.

Canfield đã có con cái trưởng thành từ cuộc hôn nhân trước. Ông ta và Gwen cũng có một con chung, chính là cậu bé mười tuổi đã bị các thành viên của Hội Tự Do sát hại tại trường học ở Richmond. Trong những giấc mơ của mình, Web vẫn thường xuyên nhìn thấy khuôn mặt của cậu bé David Canfleld. Cảm giác cắn rứt suốt bao năm tháng vẫn không hề vơi bớt; thậm chí còn nặng nề hơn.

Canfield lặng lẽ quan sát từng người với ánh mắt dò xét dưới cặp lông mày rậm rạp. Web nín cười khi nhận thấy Bates chìa bàn tay thuận của mình ra phía trước, còn tay kia giơ cao tấm phù hiệu, đúng như những gì Cục vẫn dạy trong Học viện.

“Thưa ông Canfield, tôi là đặc vụ Bates thuộc Văn phòng Địa bàn Washington của FBI. Cám ơn ông đã đồng ý tiếp chúng tôi.”

Canfield chẳng thèm để ý gì đến Bates, thay vào đó ông ta chằm chằm nhìn Web. “Tôi có biết anh thì phải.”

“Web London, thưa ông Canfield. Tôi thuộc Đội Giải cứu Con tin. Tôi có mặt ở Richmond đúng ngày hôm đó,” Anh nói thêm một cách xã giao. “Ông đã vào bệnh viện thăm tôi. Đó là điều khiến tôi rất lấy làm cảm kích. Tôi muốn ông biết điều đó.”

Canfield chậm rãi gật đầu và chìa tay ra cho Web. Anh bắt tay ông ta.

“Hừm, tôi cũng rất cảm kích những cố gắng của anh hôm đó. Anh đã làm tất cả những gì có thể, thậm chí đã liều cả mạng sống của mình, chẳng qua là vì con trai tôi đoản mệnh thôi.” Ông ta ngừng lại và nhìn Bates. “Nhưng tôi đã nói qua điện thoại với anh là ở đây chẳng có chuyện gì bất thường cả và nếu cái thằng chó đẻ đó mà dám bén mảng đến đây thì coi như nó tiêu rồi.”

“Tôi hiểu điều đó, ông Canfield.”

“Billy.”

“Cám ơn ông, Billy, nhưng ông phải hiểu là ba người liên quan đến những gì xảy ra trong trường học ở Richmond, và có lẽ cả người thứ tư đều đã bị giết. Nếu Hội Tự Do đứng sau việc này, tôi phải nói thật là chúng tôi vẫn chưa có bằng chứng cụ thể nào cho thấy chúng có dính dáng, nhưng nếu quả thật là như vậy, thì rất có thể ông sẽ là mục tiêu tiếp theo. Đó là lý do chúng tôi có mặt ở đây.”

Canfield liếc nhìn đồng hồ.

“Sao cơ? Các anh muốn tôi phải sống trong cảnh giam cầm à? Tôi còn phải điều hành cả một trang trại ngựa giống, và nói cho các anh biết là nó không chạy bằng chương trình tự động đâu.”

“Tôi hiểu điều đó, nhưng có một số biện pháp mà chúng tôi có thể triển khai không ảnh hưởng gì…”

“Nếu các anh vẫn không chịu thôi thì chúng ta vừa đi vừa nói vậy. Tôi còn phải làm nhiều việc.”

Bates liếc nhìn Web và Romano rồi nhún vai. Ba người bước theo Canfield tới một chiếc Land Rover đen bóng và trèo vào xe.

Canfield không thèm chờ mọi người thắt dây an toàn. Ông ta nhấn ga và chiếc xe lao vọt đi. Web ngồi bên cạnh ông ta trên hàng ghế trước.

Trong lúc xe chạy, anh tranh thủ quan sát khắp trang trại.

“Tôi nhớ lần trước mọi người nói là ông điều hành một công ty vận tải ở Richmond cơ mà. Làm thế nào mà cuối cùng ông lại quay sang một trang trại ngựa ở hạt Fauquier thế này?”

Canfield rút trong túi áo sơ mi ra một điếu thuốc và châm lửa, mở hé cửa sổ và phả khói thuốc ra ngoài. “Gwen không cho tôi hút thuốc trong nhà, tôi phải tranh thủ hút trộm bất kỳ lúc nào có thể,” ông ta giải thích. “Còn câu hỏi của anh cũng hay đấy, Web, từ xe tải sang ngựa. Nhiều lúc tôi cũng tự hỏi mình điều đó và nhiều lúc tôi ước giá như mình vẫn đang làm vận tải lại hay. Tôi sinh ra và lớn lên ở Richmond và rất gắn bó với nó. Dù xấu hay tốt thì không khí thành phố cũng ăn vào máu thịt tôi rồi. Tôi đã chứng kiến cả hai mặt của đồng xu. Nhưng Gwen vẫn luôn thích ngựa; cô ấy sinh ra và lớn lên ở một trang trại miền Kentucky. Tôi nghĩ điều đó cũng ăn vào máu cô ấy rồi. Nói thật là cái không khí trang trại này chỉ làm huyết áp tôi tăng vọt thôi. Tuy vậy, dù sao thì chúng tôi cũng đã quyết định lên đường. Bây giờ vẫn còn quá sớm để đánh giá đó là quyết định đúng hay sai. Tôi đã dồn tất cả tiền của vào chỗ này, nên ít nhất chúng tôi cũng phải vắt óc suy nghĩ xem làm sao cho nó hoạt động.”

“Chính xác thì người ta làm những gì trong một trang trại ngựa?” Romano nhoài người lên trên và hỏi. “Vì thật ra những con ngựa duy nhất mà tôi nhìn thấy là lũ ngựa kéo xe du lịch xung quanh Công viên Trung tâm. Tôi sinh ra và lớn lên ở Quả táo lớn 2 mà.”

“Thế thì thật đáng tiếc, anh chàng Yankee ạ,” Canfield nói. Ông ta quay lại nhìn Romano. “Tôi chưa biết tên anh.”

“Romano, Paul Romano. Bạn bè gọi tôi là Paulie.”

“Hừm, chúng ta không phải là bạn bè, vậy tôi sẽ gọi anh là Paul thôi. Còn câu hỏi của anh thì, công việc chính mà anh làm trong một trang trại ngựa là đẻ ra tiền, Paul ạ. Đẻ tiền sòn sòn như mưa đá trong một cơn giông ấy. Anh phải chi sạch như chùi để đầu tư vào một dinh cơ như thế này và tất cả những người anh cần thuê để nó có thể hoạt động. Anh phải trả những khoản phí cao đến vô lối để được mang ngựa cái nhà mình đi lấy giống của một con ngựa đực khốn kiếp đang động dục có vài cái giải thưởng gắn kèm theo tên. Và rồi tự nhiên sẽ mang lại cho anh vài con ngựa non tiếp tục bòn rút nốt số tiền còm cõi còn lại trong túi anh. Kể từ khi lũ ngựa non này lớn lên thành ngựa trên một tuổi, số tiền mà anh phải chi cho cái lũ chó đẻ ấy quá thừa để gửi hàng chục thằng nhóc vào Harvard. Sau đó anh chỉ còn biết hy vọng và cầu nguyện là một con nào đó trong đám ngựa non nhà anh trổ được ít mã ngoài triển vọng, để anh có thể bán nó cho một tay máu me nghèo kiết xác và kiếm lại số tiền 5% còm cõi của những gì anh phải chi ra cộng với thời gian làm việc vãi cứt mười sáu tiếng mỗi ngày. Còn nếu không kiếm được đồng nào ư? Cái ngân hàng nơi anh đã bán linh hồn đi ấy sẽ đến và thu sạch tất cả những gì anh từng sở hữu trong đời và để mặc anh chết trong nghèo đói nơi đầu đường xó chợ, không quần không áo và cũng không có một ai để anh gọi là bạn bè. Thế đấy, Paul ạ. Anh còn câu hỏi nào nữa không?”

“Không, nói thế là quá rõ rồi,” Romano vừa nói vừa ngồi ngả ra ghế.

Họ đến trước một khu tổ hợp bao gồm nhà kho chứa cỏ khô, chuồng ngựa và những tòa nhà khác. Canfield lái xe qua phía dưới một mái vòm bằng gỗ mà theo ông ta là được làm dựa theo đúng nguyên mẫu là mái vòm ở trang trại Mount Vernon của George Washington, chỉ có điều là tốn kém hơn nhiều.

“Đây là trung tâm gây giống ngựa. Tàu ngựa, kho cỏ khô, văn phòng quản lý, nhà ở của công nhân, nhà tắm cho ngựa, bãi tập cưỡi ngựa, đủ các thứ linh tinh. Cánh đồng của Chúa 3 nếu quả thật là có một nơi như vậy…Canfield vừa nói vừa cười phá lên và bước ra khỏi chiếc Land Rover. Các đặc vụ FBI lặng lẽ bước theo ông ta.

Canfield gọi một người đàn ông đang nói chuyện với một đám người mà Web đoán là các công nhân của trang trại. “Nemo, lại đây một lát. Người kia chậm rãi bước lại. Ông ta cũng cao chừng như Web, nhưng lực lưỡng hơn nhiều, với vóc người vạm vỡ của một kẻ kiếm sống bằng cơ bắp, cắt ngắn, hơi ngả màu muối tiêu ở sát thái dương, cùng khuôn mặt đẹp trai với những nét rất đàn ông. Quần áo của ông ta rõ ràng là thích hợp với công việc ở trang trại: quần jean may rộng cùng một chiếc áo sơ mi vải bò bạc phếch. Chân đi ủng cao bồi mũi nhọn. Không có chút gì là hoa hòe hoa sói, không phải ủng làm bằng da cá sấu hay kangaroo, cũng không có những chiếc đinh thúc ngựa bằng bạc bảnh chọe. Cả hai chiếc ủng đều bụi bặm và nhăn nhúm, thậm chí còn sờn bong ở những chỗ bàn đạp ngựa tiếp xúc với thân ủng. Một đôi găng tay bằng da lấm bùn thò ra khỏi túi quần jean.

Người đàn ông vừa bước tới nhấc chiếc mũ cao bồi hiệu Stetson đẫm mồ hôi của mình ra khỏi đầu và lau trán bằng một chiếc khăn cũ rích.

“Ông Nemo Strait đây là người quản lý trang trại của tôi. Nemo, đây là những anh chàng của FBI. Họ đến đây để thông báo rằng tôi đang gặp nguy hiểm vì họ đã để cho thằng khốn kiếp giết con trai tôi xổng khỏi tù và rất có thể hắn đang nhắm vào tôi.”

Strait ném cho cả ba người một cái lườm hằn học đến khủng khiếp.

Web lịch sự chìa tay ra. “Tôi là Đặc vụ Web London.”

Strait bắt tay anh, và Web cảm nhận rõ sức mạnh mà ông ta thể hiện trong cái bắt tay đó. Nemo Strait là một người đàn ông cực khỏe và rõ ràng ông ta muốn Web nhớ điều đó. Web nhận ra ông ta đang chăm chú nhìn phần mặt bị thương nhăn nhúm của anh. Vết thương thường gợi cho người đối diện cảm giác thương hại, và đó là điều Web căm ghét nhất.

Tuy nhiên Nemo vẫn lẳng lặng không chút xúc động, như thể bản thân ông ta đã phải chịu đựng những vết thương còn ghê gớm hơn thế.

Ngay lập tức Web thấy có cảm tình với người đàn ông này.

Canfield chỉ vào Web. “Đây chính là anh chàng đã thực sự cố gắng cứu con trai tôi, hơn bất kỳ người nào khác có liên quan trong vụ đó.”

“Hừ. Theo ý tôi thì chính phủ chẳng làm cái đếch gì ra hồn ngoài việc khiến cho cuộc sống của người ta rối tung lên,” Nemo vừa nói vừa liếc nhìn Web. Giọng ông ta khàn khàn, đặc chất nông thôn, hơi xuống giọng giữa mỗi âm tiết, mô phỏng chuyển động lên xuống nhịp nhàng của cái yết hầu to khác thường. Không hiểu sao Web lại hình dung ra cảnh anh chàng Nemo hộ pháp đang biểu diễn nhạc đồng quê rất sành điệu trong những quán rượu miền Tây.

Web quay sang nhìn Bates, anh này đang trả lời, “Những gì chúng tôi đang cố gắng làm ở đây là giúp đỡ ông thôi, Billy. Nếu có kẻ tìm cách gây chuyện với ông, chúng tôi muốn có mặt ở đây để ngăn chặn hắn.”

Canfield nhìn khắp dinh cơ của mình một lượt rồi quay sang nhìn Bates chăm chú. “Tôi có mười nhân công làm việc 24/24 trong trang trại và ai trong số họ cũng sử dụng súng rất thành thạo.”

Bates lắc đầu. “Chúng tôi vào đến tận trong này rồi mà ông thậm chí còn không biết chúng tôi là ai nữa là. Ông ra khỏi cửa trước một mình và không hề mang theo vũ khí. Nếu chúng tôi muốn giết ông thì có lẽ ông đã chết mấy lần rồi.” Canfield mỉm cười. “Thế nếu tôi nói với các anh rằng những chàng trai của tôi đã theo dõi các anh sát sao kể từ lúc các anh đặt chân lên trang trại này thì sao? Và cái mà họ chĩa vào các anh trong suốt thời gian đó không phải ngón tay đâu nhé.”

Web và Romano liếc nhìn xung quanh với vẻ lơ đãng. Web có giác quan thứ sáu giúp anh nhận biết khi nào thì bị người chĩa súng vào mình và anh đang tự hỏi lần này tại sao giác quan đó chưa hoạt động.

“Thế thì tôi phải nói rằng sớm muộn các chàng trai của ông cũng có lúc bắn nhầm người vô tội,” Bates lạnh lùng nói.

“Hừm, mẹ kiếp, khoản đó thì tôi đoán là đã có bảo hiểm lo rồi,” Canfleld vặc lại.

“Tôi đã kiểm tra hồ sơ, Billy. Trong thời gian diễn ra phiên tòa ông đã nhận được nhiều lời đe dọa đến tính mạng từ Ernest Free và những tên khác. Hồi đó FBI đã đưa ông vào chương trình bảo vệ.”

Nét mặt Canfield bỗng tối sầm lại. “Đúng thế, mỗi lần tôi ra khỏi nhà là lại có một tay mặc complet, đeo súng, nhắc tôi rằng con trai tôi đã chết và nằm sâu dưới ba thước đất. Vì vậy, không hề muốn xúc phạm các anh đâu, nhưng tôi chịu đựng các anh thế là quá đủ cho đến già rồi. Tôi nói vậy là rõ ràng lắm rồi đấy.”

Bates ưỡn thẳng ngực và bước lại gần Canfield “Cục đang đề nghị sẽ tiếp tục bảo vệ ông và gia đình. Và chừng nào Ernest Free còn chưa bị bắt và chúng tôi thấy ông vẫn còn gặp nguy hiểm thì tôi thành thực mong ông chấp nhận lời đề nghị này,” Bates nói.

Canfield ngạo nghễ khoanh tay trước ngực. “Hừ, thế thì coi như chúng ta có bất đồng rồi đây, bởi vì đây là Hợp Chủng quốc Hoa Kỳ và một công dân có quyền quyết định ai được bước vào nhà của anh ta và ai không được, và tôi đang yêu cầu các anh biến mẹ nó ra khỏi đất của tôi ngay lập tức.”

Strait tiến sát lại ông chủ của mình và Web cũng nhìn thấy các công nhân của trang trại cũng đang áp sát lại. Anh cũng thấy là bàn tay của Romano đã lần xuống bên báng súng.

Một gã lực lưỡng phạm phải sai lầm lớn là đặt tay lên vai Romano.

Chỉ trong tích tắc gã đã nằm úp mặt xuống đất, đầu gối của Romano đè lên gáy gã, một khẩu 0.45 kề sát mang tai, một khẩu 0.45 khác, mà Romano rút ra từ bao súng đeo phía sau lưng, chĩa thẳng vào những người làm còn lại của Canfield.

“Được rồi…Romano nói, “còn chàng cao bồi nào thích thử sức không?” Web vội đứng chen vào giữa trước khi Romano kịp giết cả bọn.

“Nghe này, Billy, tôi đã bắn hai thằng của Hội Tự Do, và nếu có cơ hội chắc chắn tôi cũng đã bắn vỡ sọ thằng Ernest rồi. Nhưng thằng con hoang đó gặp may và chỉ bị một phát đạn xuyên qua vai, còn tôi thì được khiêng ra với một nửa khuôn mặt nát bét và mất gần hết máu. Còn bây giờ, tôi thực sự tin rằng tất cả chúng ta đều mong muốn chung một điều; chỉ có điều cách thực hiện của chúng ta thì hơi khác phau chút ít. Vậy nếu Romano và tôi đến ở cùng gia đình ông trong trang trại này thì sao? Không có complet gì hết, chỉ quần jean và ủng cao bồi thôi? Thậm chí chúng tôi còn có thể giúp gia đình ông công việc trong trang trại. Nhưng đổi lại, ông phải hợp tác với chúng tôi. Ông sẽ phải nghe theo khi chúng tôi nói rằng đang có chuyện, và nếu chúng tôi bảo ông phải cúi đầu xuống, thì ông phải cúi xuống. Có vẻ như bọn Hội Tự do đã vừa cướp đi thêm vài mạng người, và cách thức ra tay của chúng thì phải nói là cực kỳ tinh vi. Vì vậy mặc dù tôi tin chắc là người của ông rất thạo việc nhưng ngần đó cũng chưa đủ nếu những tên giết người chuyên nghiệp kia muốn loại bỏ ông. Tôi có thể thấy ông không phải là mẫu người thích bị người khác sai khiến, nhưng tôi không tin ông lại muốn mang cho bọn Hội Tự Do sự thỏa mãn khi chúng giết được ông. Ông và vợ ông đã phải chịu đựng điều đó với cái chết của con trai mình. Tôi không tin là ông muốn vợ mình phải trải qua nỗi đau mất mát đó thêm một lần nữa, mà lần này là ông đấy.”

Canfield chăm chú nhìn Web hồi lâu. Và trong suốt quãng thời gian đó Web không biết là ông ta sắp nhảy xổ vào anh hay thậm chí sẽ ra lệnh cho những người làm của mình nổ súng. Cuối cùng Canfield nhìn xuống và đá đá mũi giầy lên một mô đất. “Chúng ta hãy quay vào nhà và nói thêm về chuyện này.”

Ông ta ra hiệu cho Strait và người của mình quay lại làm việc. Romano giúp gã kia đứng dậy và thậm chí còn phủi bụi cho anh ta.

“Chẳng có gì là cá nhân cả, anh bạn ạ, ai mà động vào tôi thì tôi cũng làm như vậy thôi. Anh hiểu chứ?”

Gã kia nhặt mũ, chụp lên đầu và lặng lẽ cút thẳng. Từ ánh mắt sợ hãi của anh ta, Web không nghĩ là anh ta còn nghĩ đến chuyện thử “động” vào người Romano lần nữa.

Canfield và các đặc vụ lại chui vào chiếc Land Rover. Trong lúc lái xe quay về nhà, Canfield nhìn sang Web. “Được rồi, tôi không thể phủ nhận rằng những điều anh nói là rất xác đáng, nhưng tôi không hề mong muốn phải quay trở lại quãng đời đó của mình. Và tôi lại càng căm ghét vì chính những tên khốn kiếp đó đang đẩy tôi vào tình thế này.”

“Tôi hiểu điều đó, nhưng…” tiếng chuông điện thoại di động ở đâu đó bỗng vang lên làm Web không nói hết câu. Anh kiểm tra điện thoại của mình, nhưng đó không phải là điện thoại của anh. Bates và Romano cũng làm tương tự. Canfield rút trong ngăn đựng đồ của chiếc Rover ra một chiếc điện thoại di động và nhìn nó chăm chú. Chiếc này cũng không đổ chuông. Ông ta liếc nhìn sàn xe, cúi xuống và nhặt lên một chiếc điện thoại đang nằm lăn lóc bên dưới.

“Chắc ai đó bỏ quên điện thoại ở đây rồi, có điều đây không phải là điện thoại của Gwen và tôi cũng không biết còn thằng cha quái nào lái cái xe này nữa. Chắc là có ai đó muốn bán gì cho tôi chăng.”

Canfield đang định nhấn nút nghe máy thì Web giật lấy chiếc điện thoại ra khỏi tay ông ta, ấn nút mở cửa sổ xe và ném thẳng chiếc điện thoại ra ngoài.

Canfield sững sờ nhìn anh. “Mẹ kiếp, anh nghĩ là anh đang làm cái quái gì vậy?”

Mọi người trong xe đều chăm chú nhìn chiếc điện thoại đang vẽ một vòng cung trên không trung rồi rơi xuống giữa một bãi đất trống. Không có gì xảy ra. Canfield đạp phanh, dừng hẳn chiếc Land Rover lại. “Anh có nhấc đít ra ngoài kia và lấy cái điện thoại khốn kiếp đó…”

Vụ nổ mạnh đến nỗi chiếc Land Rover đồ sộ cách đó khá xa cũng phải rung rinh, làm bắn tung lên trời một cột khói lửa đen đặc cao đến ba mươi mét.

Tất cả mọi người trong xe đều trân trối nhìn khung cảnh khói lửa kinh hoàng trước mặt mình trong vài giây, không ai nói nên lời. Cuối cùng Canfield cũng run rẩy quay sang nhìn Web.

“Khi nào thì các anh muốn bắt đầu công việc đấy?”

Trời vừa hửng sáng và Web đang ngâm mình trong bồn tắm của một nhà nghỉ nhếch nhác ven đường. Toàn thân anh đau ê ẩm. Những vết xước trên tay và chân anh bỏng rát như bị một chiếc bàn ủi nóng rực áp lên. Trên trán anh là một cục u to đùng, dấu vết của sự va chạm giữa hộp sọ của anh với thùng rác, và cả một vết xước khá sâu dọc theo phần mặt lành lặn của anh, còn dính nguyên cả những vết nhựa đường trong đó. Khỉ thật, trông mình mới đẹp lão làm sao. Có lẽ sau khi rời Cục anh phải thử làm người mẫu nam mới được.

Chiếc điện thoại di động của anh được đặt cạnh bồn tắm bỗng rung lên rồi đổ chuông, Web với tay cầm lấy máy. Đó là Bates đang gọi đến.

“Tôi sẽ qua đón anh và anh bạn của anh sau một giờ nữa. Tại nhà của tay Romano đó nhé.” Web không kìm nổi một tiếng rên.

“Sao thế?” Bates hỏi.

“Đêm qua tôi thức khuya. Đầu óc còn hơi chếnh choáng một chút.”

“Ồ thế à. Xin lỗi nhé Web. Đúng một tiếng nữa đấy. Nếu anh chưa có mặt ở đó thì đi tìm hành tinh khác mà sống. Bates gác máy.

Đúng một tiếng sau Bates đón Web và Romano, rồi ba người lái thẳng ra vùng nông thôn của Virginia.

Bates chăm chú nhìn những vết thương còn mới tinh của Web.

“Chuyện quái gì xảy ra với anh vậy?” Bates hỏi. “Tốt nhất là anh đừng có làm hỏng thêm chiếc xe nữa đấy, sau chiếc Mercury này sẽ chỉ còn xe đạp cho anh thôi.” Bates liếc nhìn chiếc xe của Web đang đậu bên lề đường.

“Tôi trượt chân lúc ra khỏi bồn tắm.”

“Anh bị bầm dập đến kia chỉ vì ra khỏi bồn tắm thôi sao?” Rõ ràng là Bates không đời nào lại tin lời giải thích qua loa của Web.

“Anh có biết người ta vẫn bảo gì không, Perce, phần lớn các vụ tai nạn đều xảy ra tại nhà.”

Bates chằm chằm nhìn anh hồi lâu rồi quyết định không truy vấn thêm làm gì. Anh ta còn rất nhiều việc khác phải quan tâm.

Sau một giờ lái xe họ rẽ ra khỏi đường cao tốc và đi thêm nhiều dặm trên những con đường ngoằn ngoèo với những đoạn cua tay áo giữa những khu rừng rậm rạp. Họ đi quá đoạn rẽ đâu đó vì cuối cùng xe đi vào một con đường đất chỉ rộng bằng một thân xe. Web nhìn thấy một cánh cổng sắt xiêu vẹo và tấm biển gắn bên cạnh với dòng chữ, TRANG TRẠI EAST WINDS, CẤM SĂN BÂN, CÂU CÁ HAY ĐỘT NHẬP TRÁI PHÉP. AI VI PHẠM SẼ PHẢI CHỊU SỰ TRỪNG TRỊ NGHIÊM KHẮC NHẤT CỦA LUẬT PHÁP.

Họ đều biết East Winds là tên trang trại của gia đình Canfield. Web kết luận rằng chắc chắn ba người đã vào nhầm cổng phía sau của trang trại. Anh đọc tấm biển gắn cạnh cổng và không khỏi mỉm cười. Chà. mẹ kiếp, đúng là dân làm ăn; anh sợ phát khiếp mất. Anh quay sang Romano. Anh chàng này cũng đang mỉm cười vì có lẽ anh ta cũng đang nghĩ giống hệt Web. Hàng rào ở phía này rất thấp, chỉ là những thanh gỗ dài đóng trên cọc. Đúng là một nơi đồng không mông quạnh.

“Bất kỳ kẻ nào có ý đồ đều có thể dễ dàng nhảy qua hàng rào này trong nháy mắt, vào thẳng nhà chính, giết cả nhà Canfield và bất kỳ ai khác trong nhà. nhởn nhơ uống rượu, xem ti vi và có lẽ phải đến mùa xuân năm sau mới có người phát hiện ra,” Romano phát biểu với vẻ am tường.

“Ừ, hơn nữa giết người cũng không phải là một trong những tội được liệt kê trên tấm biển kia,’ Web nói thêm. “Tôi đoán là thủ phạm sẽ không bị trừng trị đâu.”

“Có thôi cái trò vớ vẩn ấy đi không,” Bates càu nhàu. Tuy nhiên. Web có thể thấy là anh ta đang lo lắng thực sự. Nơi này quả là rất dễ bị tấn công.

Cuối cùng họ cũng tìm đúng lối rẽ và đến được cổng trước của trang trại East Winds. Hai cánh cổng của trang trại làm Web có cảm giác đang đứng trước cổng Nhà trắng. Tuy nhiên, xét trên góc độ bảo đảm an ninh thì những cánh cổng này đúng là trò cười. Phía trên lối vào là một vái vòm bằng sắt uốn có gắn tên của trang trại bằng những chữ lớn. Nhưng điều hay ho nhất là hai cánh cổng đều mở toang hoác! Tuy nhiên vẫn có một hộp thoại gắn ở cổng, Bates nhấn nút. Họ chờ một lúc và cuối cùng cũng có người lên tiếng.

“Đặc vụ Bates của FBI đây.”

“Xin mời vào.” Giọng nói đáp lại. “Đi theo đường chính và rẽ phải ở lối rẽ đầu tiên để vào nhà lớn.”

Bates đang nhấn ga lái xe vào trong thì Web chỉ tay ra ngoài và nhận xét, “Không hề có camera quan sát. Biết đâu bọn ta là Charlie Manson gà đồng bọn thì sao nhỉ, họ chủ quan quá.”

Họ lái thẳng vào trong. Trước mặt là một cánh đồng cỏ xanh mướt trải ngút tầm mắt, thỉnh thoảng lại có những khoảnh nhỏ được quây lại bằng rào gỗ. Những đống cỏ khô to đùng rải rác khắp nơi. Chếch bên kia đường là một chiếc ao nhỏ. Con đường chính trải nhựa dẫn từ cổng vào chạy thẳng tắp một đoạn dài rồi ngoặt phải quanh một cụm những cây sồi và gỗ mại châu cổ thụ, xen giữa là những cây thông thấp lè tè. Đi xuyên qua rặng cây, chếch về bên phải, có thể thấy thấp thoáng bóng dáng của một dinh cơ đồ sộ.

Cuối cùng họ cũng đến trước một tòa nhà hai tầng xây bằng đá to lớn với những ô cửa sổ hoành tráng mang phong cách của kiến trúc sư Andrea Palladis, bên dưới là những khung cửa chính rộng rãi. Trên nóc nhà là một mái vòm bọc thiếc đã phai đi ít nhiều vì mưa gió, một chiếc chong chóng gió trên đỉnh mái vòm, mang hình một kỵ sĩ đang rạp mình trên lưng ngựa. Web chợt nghĩ có lẽ chính cái màu bợt bạt ấy mà vào tay Martha Stewart 1 có khi lại thành một thứ màu sắc rất thời trang và hút khách chứ không chỉ là màu thời gian bạc phếch.

Họ rẽ phải, đi qua ngôi nhà ngang và chầm chậm để xe lăn bánh dọc một lối đi trải nhựa. Hai bên đường là những hàng phong cổ thụ cao to, cành lá xum xuê đan vào nhau tạo thành một mái che tự nhiên trên đầu họ.

Web ngước nhìn về phía trước và trợn tròn mắt, há hốc miệng. Đó là ngôi nhà hoành tráng nhất mà anh từng trông thấy tận mắt mà lại được xây hoàn toàn bằng đá tảng. Với một vòm mái trước khổng lồ được đỡ bởi sáu cây cột đồ sộ bên dưới.

“Mẹ kiếp,” Romano thốt lên, “Có khi còn rộng chẳng kém tòa nhà Hoover ấy chứ.” Bates dừng xe trước sân nhà và chuẩn bị bước xuống. “To thì nó cũng chỉ là một ngôi nhà thôi, Romano, và câm cái mồm của cậu đi cho, đừng có mà phọt ra những câu làm xấu mặt Cục như thế.”

Cánh cửa nặng trịch mở ra và một người đàn ông xuất hiện.

Billy Canfield già sọm đi nhanh quá. Web nghĩ bụng. Ông ta vẫn giữ được vóc dáng cao lớn và gọn gàng, nhưng đôi vai rộng và bộ ngực lực lưỡng – mà Web còn nhớ rõ trong những lần ông ta đến bệnh viện thăm anh – đã xẹp hẳn đi. Tóc ông ta cũng mỏng đi rất nhiều và ngả hẳn sang màu xám, khuôn mặt càng thêm khô đét xương xẩu. Khi Canfield bước ra chào họ, Web nhận thấy ông ta đi hơi khập khiễng, một đầu gối quay hẳn vào trong rất khác thường. Anh nhớ là năm nay ông ta cũng phải ngoài sáu mươi rồi. Cách đây mười lăm năm ông ta lấy người vợ thứ hai hiện nay của mình là Gwen, trẻ hơn ông ta rất nhiều.

Canfield đã có con cái trưởng thành từ cuộc hôn nhân trước. Ông ta và Gwen cũng có một con chung, chính là cậu bé mười tuổi đã bị các thành viên của Hội Tự Do sát hại tại trường học ở Richmond. Trong những giấc mơ của mình, Web vẫn thường xuyên nhìn thấy khuôn mặt của cậu bé David Canfleld. Cảm giác cắn rứt suốt bao năm tháng vẫn không hề vơi bớt; thậm chí còn nặng nề hơn.

Canfield lặng lẽ quan sát từng người với ánh mắt dò xét dưới cặp lông mày rậm rạp. Web nín cười khi nhận thấy Bates chìa bàn tay thuận của mình ra phía trước, còn tay kia giơ cao tấm phù hiệu, đúng như những gì Cục vẫn dạy trong Học viện.

“Thưa ông Canfield, tôi là đặc vụ Bates thuộc Văn phòng Địa bàn Washington của FBI. Cám ơn ông đã đồng ý tiếp chúng tôi.”

Canfield chẳng thèm để ý gì đến Bates, thay vào đó ông ta chằm chằm nhìn Web. “Tôi có biết anh thì phải.”

“Web London, thưa ông Canfield. Tôi thuộc Đội Giải cứu Con tin. Tôi có mặt ở Richmond đúng ngày hôm đó,” Anh nói thêm một cách xã giao. “Ông đã vào bệnh viện thăm tôi. Đó là điều khiến tôi rất lấy làm cảm kích. Tôi muốn ông biết điều đó.”

Canfield chậm rãi gật đầu và chìa tay ra cho Web. Anh bắt tay ông ta.

“Hừm, tôi cũng rất cảm kích những cố gắng của anh hôm đó. Anh đã làm tất cả những gì có thể, thậm chí đã liều cả mạng sống của mình, chẳng qua là vì con trai tôi đoản mệnh thôi.” Ông ta ngừng lại và nhìn Bates. “Nhưng tôi đã nói qua điện thoại với anh là ở đây chẳng có chuyện gì bất thường cả và nếu cái thằng chó đẻ đó mà dám bén mảng đến đây thì coi như nó tiêu rồi.”

“Tôi hiểu điều đó, ông Canfield.”

“Billy.”

“Cám ơn ông, Billy, nhưng ông phải hiểu là ba người liên quan đến những gì xảy ra trong trường học ở Richmond, và có lẽ cả người thứ tư đều đã bị giết. Nếu Hội Tự Do đứng sau việc này, tôi phải nói thật là chúng tôi vẫn chưa có bằng chứng cụ thể nào cho thấy chúng có dính dáng, nhưng nếu quả thật là như vậy, thì rất có thể ông sẽ là mục tiêu tiếp theo. Đó là lý do chúng tôi có mặt ở đây.”

Canfield liếc nhìn đồng hồ.

“Sao cơ? Các anh muốn tôi phải sống trong cảnh giam cầm à? Tôi còn phải điều hành cả một trang trại ngựa giống, và nói cho các anh biết là nó không chạy bằng chương trình tự động đâu.”

“Tôi hiểu điều đó, nhưng có một số biện pháp mà chúng tôi có thể triển khai không ảnh hưởng gì…”

“Nếu các anh vẫn không chịu thôi thì chúng ta vừa đi vừa nói vậy. Tôi còn phải làm nhiều việc.”

Bates liếc nhìn Web và Romano rồi nhún vai. Ba người bước theo Canfield tới một chiếc Land Rover đen bóng và trèo vào xe.

Canfield không thèm chờ mọi người thắt dây an toàn. Ông ta nhấn ga và chiếc xe lao vọt đi. Web ngồi bên cạnh ông ta trên hàng ghế trước.

Trong lúc xe chạy, anh tranh thủ quan sát khắp trang trại.

“Tôi nhớ lần trước mọi người nói là ông điều hành một công ty vận tải ở Richmond cơ mà. Làm thế nào mà cuối cùng ông lại quay sang một trang trại ngựa ở hạt Fauquier thế này?”

Canfield rút trong túi áo sơ mi ra một điếu thuốc và châm lửa, mở hé cửa sổ và phả khói thuốc ra ngoài. “Gwen không cho tôi hút thuốc trong nhà, tôi phải tranh thủ hút trộm bất kỳ lúc nào có thể,” ông ta giải thích. “Còn câu hỏi của anh cũng hay đấy, Web, từ xe tải sang ngựa. Nhiều lúc tôi cũng tự hỏi mình điều đó và nhiều lúc tôi ước giá như mình vẫn đang làm vận tải lại hay. Tôi sinh ra và lớn lên ở Richmond và rất gắn bó với nó. Dù xấu hay tốt thì không khí thành phố cũng ăn vào máu thịt tôi rồi. Tôi đã chứng kiến cả hai mặt của đồng xu. Nhưng Gwen vẫn luôn thích ngựa; cô ấy sinh ra và lớn lên ở một trang trại miền Kentucky. Tôi nghĩ điều đó cũng ăn vào máu cô ấy rồi. Nói thật là cái không khí trang trại này chỉ làm huyết áp tôi tăng vọt thôi. Tuy vậy, dù sao thì chúng tôi cũng đã quyết định lên đường. Bây giờ vẫn còn quá sớm để đánh giá đó là quyết định đúng hay sai. Tôi đã dồn tất cả tiền của vào chỗ này, nên ít nhất chúng tôi cũng phải vắt óc suy nghĩ xem làm sao cho nó hoạt động.”

“Chính xác thì người ta làm những gì trong một trang trại ngựa?” Romano nhoài người lên trên và hỏi. “Vì thật ra những con ngựa duy nhất mà tôi nhìn thấy là lũ ngựa kéo xe du lịch xung quanh Công viên Trung tâm. Tôi sinh ra và lớn lên ở Quả táo lớn 2 mà.”

“Thế thì thật đáng tiếc, anh chàng Yankee ạ,” Canfield nói. Ông ta quay lại nhìn Romano. “Tôi chưa biết tên anh.”

“Romano, Paul Romano. Bạn bè gọi tôi là Paulie.”

“Hừm, chúng ta không phải là bạn bè, vậy tôi sẽ gọi anh là Paul thôi. Còn câu hỏi của anh thì, công việc chính mà anh làm trong một trang trại ngựa là đẻ ra tiền, Paul ạ. Đẻ tiền sòn sòn như mưa đá trong một cơn giông ấy. Anh phải chi sạch như chùi để đầu tư vào một dinh cơ như thế này và tất cả những người anh cần thuê để nó có thể hoạt động. Anh phải trả những khoản phí cao đến vô lối để được mang ngựa cái nhà mình đi lấy giống của một con ngựa đực khốn kiếp đang động dục có vài cái giải thưởng gắn kèm theo tên. Và rồi tự nhiên sẽ mang lại cho anh vài con ngựa non tiếp tục bòn rút nốt số tiền còm cõi còn lại trong túi anh. Kể từ khi lũ ngựa non này lớn lên thành ngựa trên một tuổi, số tiền mà anh phải chi cho cái lũ chó đẻ ấy quá thừa để gửi hàng chục thằng nhóc vào Harvard. Sau đó anh chỉ còn biết hy vọng và cầu nguyện là một con nào đó trong đám ngựa non nhà anh trổ được ít mã ngoài triển vọng, để anh có thể bán nó cho một tay máu me nghèo kiết xác và kiếm lại số tiền 5% còm cõi của những gì anh phải chi ra cộng với thời gian làm việc vãi cứt mười sáu tiếng mỗi ngày. Còn nếu không kiếm được đồng nào ư? Cái ngân hàng nơi anh đã bán linh hồn đi ấy sẽ đến và thu sạch tất cả những gì anh từng sở hữu trong đời và để mặc anh chết trong nghèo đói nơi đầu đường xó chợ, không quần không áo và cũng không có một ai để anh gọi là bạn bè. Thế đấy, Paul ạ. Anh còn câu hỏi nào nữa không?”

“Không, nói thế là quá rõ rồi,” Romano vừa nói vừa ngồi ngả ra ghế.

Họ đến trước một khu tổ hợp bao gồm nhà kho chứa cỏ khô, chuồng ngựa và những tòa nhà khác. Canfield lái xe qua phía dưới một mái vòm bằng gỗ mà theo ông ta là được làm dựa theo đúng nguyên mẫu là mái vòm ở trang trại Mount Vernon của George Washington, chỉ có điều là tốn kém hơn nhiều.

“Đây là trung tâm gây giống ngựa. Tàu ngựa, kho cỏ khô, văn phòng quản lý, nhà ở của công nhân, nhà tắm cho ngựa, bãi tập cưỡi ngựa, đủ các thứ linh tinh. Cánh đồng của Chúa 3 nếu quả thật là có một nơi như vậy…Canfield vừa nói vừa cười phá lên và bước ra khỏi chiếc Land Rover. Các đặc vụ FBI lặng lẽ bước theo ông ta.

Canfield gọi một người đàn ông đang nói chuyện với một đám người mà Web đoán là các công nhân của trang trại. “Nemo, lại đây một lát. Người kia chậm rãi bước lại. Ông ta cũng cao chừng như Web, nhưng lực lưỡng hơn nhiều, với vóc người vạm vỡ của một kẻ kiếm sống bằng cơ bắp, cắt ngắn, hơi ngả màu muối tiêu ở sát thái dương, cùng khuôn mặt đẹp trai với những nét rất đàn ông. Quần áo của ông ta rõ ràng là thích hợp với công việc ở trang trại: quần jean may rộng cùng một chiếc áo sơ mi vải bò bạc phếch. Chân đi ủng cao bồi mũi nhọn. Không có chút gì là hoa hòe hoa sói, không phải ủng làm bằng da cá sấu hay kangaroo, cũng không có những chiếc đinh thúc ngựa bằng bạc bảnh chọe. Cả hai chiếc ủng đều bụi bặm và nhăn nhúm, thậm chí còn sờn bong ở những chỗ bàn đạp ngựa tiếp xúc với thân ủng. Một đôi găng tay bằng da lấm bùn thò ra khỏi túi quần jean.

Người đàn ông vừa bước tới nhấc chiếc mũ cao bồi hiệu Stetson đẫm mồ hôi của mình ra khỏi đầu và lau trán bằng một chiếc khăn cũ rích.

“Ông Nemo Strait đây là người quản lý trang trại của tôi. Nemo, đây là những anh chàng của FBI. Họ đến đây để thông báo rằng tôi đang gặp nguy hiểm vì họ đã để cho thằng khốn kiếp giết con trai tôi xổng khỏi tù và rất có thể hắn đang nhắm vào tôi.”

Strait ném cho cả ba người một cái lườm hằn học đến khủng khiếp.

Web lịch sự chìa tay ra. “Tôi là Đặc vụ Web London.”

Strait bắt tay anh, và Web cảm nhận rõ sức mạnh mà ông ta thể hiện trong cái bắt tay đó. Nemo Strait là một người đàn ông cực khỏe và rõ ràng ông ta muốn Web nhớ điều đó. Web nhận ra ông ta đang chăm chú nhìn phần mặt bị thương nhăn nhúm của anh. Vết thương thường gợi cho người đối diện cảm giác thương hại, và đó là điều Web căm ghét nhất.

Tuy nhiên Nemo vẫn lẳng lặng không chút xúc động, như thể bản thân ông ta đã phải chịu đựng những vết thương còn ghê gớm hơn thế.

Ngay lập tức Web thấy có cảm tình với người đàn ông này.

Canfield chỉ vào Web. “Đây chính là anh chàng đã thực sự cố gắng cứu con trai tôi, hơn bất kỳ người nào khác có liên quan trong vụ đó.”

“Hừ. Theo ý tôi thì chính phủ chẳng làm cái đếch gì ra hồn ngoài việc khiến cho cuộc sống của người ta rối tung lên,” Nemo vừa nói vừa liếc nhìn Web. Giọng ông ta khàn khàn, đặc chất nông thôn, hơi xuống giọng giữa mỗi âm tiết, mô phỏng chuyển động lên xuống nhịp nhàng của cái yết hầu to khác thường. Không hiểu sao Web lại hình dung ra cảnh anh chàng Nemo hộ pháp đang biểu diễn nhạc đồng quê rất sành điệu trong những quán rượu miền Tây.

Web quay sang nhìn Bates, anh này đang trả lời, “Những gì chúng tôi đang cố gắng làm ở đây là giúp đỡ ông thôi, Billy. Nếu có kẻ tìm cách gây chuyện với ông, chúng tôi muốn có mặt ở đây để ngăn chặn hắn.”

Canfield nhìn khắp dinh cơ của mình một lượt rồi quay sang nhìn Bates chăm chú. “Tôi có mười nhân công làm việc 24/24 trong trang trại và ai trong số họ cũng sử dụng súng rất thành thạo.”

Bates lắc đầu. “Chúng tôi vào đến tận trong này rồi mà ông thậm chí còn không biết chúng tôi là ai nữa là. Ông ra khỏi cửa trước một mình và không hề mang theo vũ khí. Nếu chúng tôi muốn giết ông thì có lẽ ông đã chết mấy lần rồi.” Canfield mỉm cười. “Thế nếu tôi nói với các anh rằng những chàng trai của tôi đã theo dõi các anh sát sao kể từ lúc các anh đặt chân lên trang trại này thì sao? Và cái mà họ chĩa vào các anh trong suốt thời gian đó không phải ngón tay đâu nhé.”

Web và Romano liếc nhìn xung quanh với vẻ lơ đãng. Web có giác quan thứ sáu giúp anh nhận biết khi nào thì bị người chĩa súng vào mình và anh đang tự hỏi lần này tại sao giác quan đó chưa hoạt động.

“Thế thì tôi phải nói rằng sớm muộn các chàng trai của ông cũng có lúc bắn nhầm người vô tội,” Bates lạnh lùng nói.

“Hừm, mẹ kiếp, khoản đó thì tôi đoán là đã có bảo hiểm lo rồi,” Canfleld vặc lại.

“Tôi đã kiểm tra hồ sơ, Billy. Trong thời gian diễn ra phiên tòa ông đã nhận được nhiều lời đe dọa đến tính mạng từ Ernest Free và những tên khác. Hồi đó FBI đã đưa ông vào chương trình bảo vệ.”

Nét mặt Canfield bỗng tối sầm lại. “Đúng thế, mỗi lần tôi ra khỏi nhà là lại có một tay mặc complet, đeo súng, nhắc tôi rằng con trai tôi đã chết và nằm sâu dưới ba thước đất. Vì vậy, không hề muốn xúc phạm các anh đâu, nhưng tôi chịu đựng các anh thế là quá đủ cho đến già rồi. Tôi nói vậy là rõ ràng lắm rồi đấy.”

Bates ưỡn thẳng ngực và bước lại gần Canfield “Cục đang đề nghị sẽ tiếp tục bảo vệ ông và gia đình. Và chừng nào Ernest Free còn chưa bị bắt và chúng tôi thấy ông vẫn còn gặp nguy hiểm thì tôi thành thực mong ông chấp nhận lời đề nghị này,” Bates nói.

Canfield ngạo nghễ khoanh tay trước ngực. “Hừ, thế thì coi như chúng ta có bất đồng rồi đây, bởi vì đây là Hợp Chủng quốc Hoa Kỳ và một công dân có quyền quyết định ai được bước vào nhà của anh ta và ai không được, và tôi đang yêu cầu các anh biến mẹ nó ra khỏi đất của tôi ngay lập tức.”

Strait tiến sát lại ông chủ của mình và Web cũng nhìn thấy các công nhân của trang trại cũng đang áp sát lại. Anh cũng thấy là bàn tay của Romano đã lần xuống bên báng súng.

Một gã lực lưỡng phạm phải sai lầm lớn là đặt tay lên vai Romano.

Chỉ trong tích tắc gã đã nằm úp mặt xuống đất, đầu gối của Romano đè lên gáy gã, một khẩu 0.45 kề sát mang tai, một khẩu 0.45 khác, mà Romano rút ra từ bao súng đeo phía sau lưng, chĩa thẳng vào những người làm còn lại của Canfield.

“Được rồi…Romano nói, “còn chàng cao bồi nào thích thử sức không?” Web vội đứng chen vào giữa trước khi Romano kịp giết cả bọn.

“Nghe này, Billy, tôi đã bắn hai thằng của Hội Tự Do, và nếu có cơ hội chắc chắn tôi cũng đã bắn vỡ sọ thằng Ernest rồi. Nhưng thằng con hoang đó gặp may và chỉ bị một phát đạn xuyên qua vai, còn tôi thì được khiêng ra với một nửa khuôn mặt nát bét và mất gần hết máu. Còn bây giờ, tôi thực sự tin rằng tất cả chúng ta đều mong muốn chung một điều; chỉ có điều cách thực hiện của chúng ta thì hơi khác phau chút ít. Vậy nếu Romano và tôi đến ở cùng gia đình ông trong trang trại này thì sao? Không có complet gì hết, chỉ quần jean và ủng cao bồi thôi? Thậm chí chúng tôi còn có thể giúp gia đình ông công việc trong trang trại. Nhưng đổi lại, ông phải hợp tác với chúng tôi. Ông sẽ phải nghe theo khi chúng tôi nói rằng đang có chuyện, và nếu chúng tôi bảo ông phải cúi đầu xuống, thì ông phải cúi xuống. Có vẻ như bọn Hội Tự do đã vừa cướp đi thêm vài mạng người, và cách thức ra tay của chúng thì phải nói là cực kỳ tinh vi. Vì vậy mặc dù tôi tin chắc là người của ông rất thạo việc nhưng ngần đó cũng chưa đủ nếu những tên giết người chuyên nghiệp kia muốn loại bỏ ông. Tôi có thể thấy ông không phải là mẫu người thích bị người khác sai khiến, nhưng tôi không tin ông lại muốn mang cho bọn Hội Tự Do sự thỏa mãn khi chúng giết được ông. Ông và vợ ông đã phải chịu đựng điều đó với cái chết của con trai mình. Tôi không tin là ông muốn vợ mình phải trải qua nỗi đau mất mát đó thêm một lần nữa, mà lần này là ông đấy.”

Canfield chăm chú nhìn Web hồi lâu. Và trong suốt quãng thời gian đó Web không biết là ông ta sắp nhảy xổ vào anh hay thậm chí sẽ ra lệnh cho những người làm của mình nổ súng. Cuối cùng Canfield nhìn xuống và đá đá mũi giầy lên một mô đất. “Chúng ta hãy quay vào nhà và nói thêm về chuyện này.”

Ông ta ra hiệu cho Strait và người của mình quay lại làm việc. Romano giúp gã kia đứng dậy và thậm chí còn phủi bụi cho anh ta.

“Chẳng có gì là cá nhân cả, anh bạn ạ, ai mà động vào tôi thì tôi cũng làm như vậy thôi. Anh hiểu chứ?”

Gã kia nhặt mũ, chụp lên đầu và lặng lẽ cút thẳng. Từ ánh mắt sợ hãi của anh ta, Web không nghĩ là anh ta còn nghĩ đến chuyện thử “động” vào người Romano lần nữa.

Canfield và các đặc vụ lại chui vào chiếc Land Rover. Trong lúc lái xe quay về nhà, Canfield nhìn sang Web. “Được rồi, tôi không thể phủ nhận rằng những điều anh nói là rất xác đáng, nhưng tôi không hề mong muốn phải quay trở lại quãng đời đó của mình. Và tôi lại càng căm ghét vì chính những tên khốn kiếp đó đang đẩy tôi vào tình thế này.”

“Tôi hiểu điều đó, nhưng…” tiếng chuông điện thoại di động ở đâu đó bỗng vang lên làm Web không nói hết câu. Anh kiểm tra điện thoại của mình, nhưng đó không phải là điện thoại của anh. Bates và Romano cũng làm tương tự. Canfield rút trong ngăn đựng đồ của chiếc Rover ra một chiếc điện thoại di động và nhìn nó chăm chú. Chiếc này cũng không đổ chuông. Ông ta liếc nhìn sàn xe, cúi xuống và nhặt lên một chiếc điện thoại đang nằm lăn lóc bên dưới.

“Chắc ai đó bỏ quên điện thoại ở đây rồi, có điều đây không phải là điện thoại của Gwen và tôi cũng không biết còn thằng cha quái nào lái cái xe này nữa. Chắc là có ai đó muốn bán gì cho tôi chăng.”

Canfield đang định nhấn nút nghe máy thì Web giật lấy chiếc điện thoại ra khỏi tay ông ta, ấn nút mở cửa sổ xe và ném thẳng chiếc điện thoại ra ngoài.

Canfield sững sờ nhìn anh. “Mẹ kiếp, anh nghĩ là anh đang làm cái quái gì vậy?”

Mọi người trong xe đều chăm chú nhìn chiếc điện thoại đang vẽ một vòng cung trên không trung rồi rơi xuống giữa một bãi đất trống. Không có gì xảy ra. Canfield đạp phanh, dừng hẳn chiếc Land Rover lại. “Anh có nhấc đít ra ngoài kia và lấy cái điện thoại khốn kiếp đó…”

Vụ nổ mạnh đến nỗi chiếc Land Rover đồ sộ cách đó khá xa cũng phải rung rinh, làm bắn tung lên trời một cột khói lửa đen đặc cao đến ba mươi mét.

Tất cả mọi người trong xe đều trân trối nhìn khung cảnh khói lửa kinh hoàng trước mặt mình trong vài giây, không ai nói nên lời. Cuối cùng Canfield cũng run rẩy quay sang nhìn Web.

“Khi nào thì các anh muốn bắt đầu công việc đấy?”

Bình luận