Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tay súng cuối cùng

Chương 23

Tác giả: David Baldacci

Toona chui tọt vào ghế của mình trước vôlăng và khóa chặt cửa xe lại. Hắn quay người, chìa cánh tay dài lằng ngoằng của mình ra phía sau và đưa chiếc phong bì cho Francis, tên này đang ngồi trên băng ghế sau cùng của chiếc Lincoln Navigator đen cáu cạnh. Macy ngồi băng ghế giữa, cặp kính đen sì đeo chình ình trên mặt, mặc dù cửa kính của chiếc xe cũng đã được phủ màu đen ngòm. Hắn đeo một chiếc tai nghe, khẩu súng lúc nào cũng sẵn sàng trong bao. Peebles không có trong xe.

Francis chằm chằm nhìn chiếc phong bì nhưng không vội cầm ngay.

“Mày lấy cái này ở đâu, Toona? Tao đã dạy bảo mày không biết bao nhiêu lần rồi. Đừng có đưa cho tao những thứ cứt đái mà mày không biết ở đâu ra cơ mà!”

“Sạch sẽ mà sếp. Tôi đã cho chúng nó kiểm tra kỹ rồi. Không biết ở đâu ra, nhưng chắc chắn không phải là bom thư hay bất kỳ thứ gì độc hại.”

Francis giật lấy chiếc phong bì và ra lệnh cho Toona lái xe đi. Vừa chạm tay vào vật đựng bên trong chiếc phong bì, Francis đã biết ngay lá thư này là thế nào. Hắn mở phong bì, và lấy ra chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn vàng nhỏ xíu, thậm chí cả ngón út của hắn cũng không vừa, nhưng lại đeo vừa vặn vào ngón giữa của Kevin, khi Francis mua chiếc nhẫn cho thằng bé. Mặt trong của chiếc nhẫn có tên của Kevin và Francis được khắc rất rõ nét. Cả dòng chữ đầy đủ là, KEVIN VÀ FRANCIS. MÃI MÃI.

Francis cảm thấy tay mình bắt đầu run rẩy, hắn vội ngẩng đầu lên và bắt gặp Toona đang tò mò quan sát hắn qua gương chiếu hậu. “Mẹ kiếp, lái xe đi Toona. Không thì mày sẽ phải hối hận khi nhìn thấy cái xác khốn nạn của mày nằm co quắp trong thùng rác với cả băng đạn trong đầu đấy.” Chiếc Navigator rẽ ra khỏi lề đường và lao vọt đi.

Francis cúi xuống chiếc phong bì và cẩn thận rút lá thư ra. Tất cả đều là chữ in hoa, giống như những gì chúng ta vẫn xem trong một bộ phim hành động. Kẻ giữ Kevin đang yêu cầu, – không, đang ra lệnh cho Francis phải làm những gì nếu hắn còn muốn nhìn thấy thằng bé sống sót. Những gì chúng ra lệnh cho hắn thật kỳ quặc. Francis cứ chắc mẩm là sẽ nhận được một yêu cầu đòi tiền chuộc hoặc buộc hắn phải từ bỏ tất cả hoặc một phần lãnh thổ làm ăn của mình, nếu thế thì hắn đã sẵn sàng làm theo; đưa Kevin quay về an toàn, rồi từ từ lần ra những kẻ bắt cóc khốn kiếp đó trước khi giết từng thằng một, cho dù là có bằng tay không chăng nữa. Nhưng không hề có những đòi hỏi nào như thế khiến cho Francis thực sự hoang mang và đột nhiên hắn còn thấy lo sợ cho Kevin hơn lúc trước, vì hắn hoàn toàn không hề biết bọn người này đang âm mưu những gì nữa. Hắn đã tận mắt chứng kiến những động cơ khiến con người ta sẵn sàng làm tất cả từ cướp tiền đến cướp đi mạng sống của người khác. Hắn vẫn nghĩ hắn đã nếm trải qua tất cả. Và căn cứ vào nội dung lá thư thì hiển nhiên là những người này cũng biết rõ điều mà Francis đã biết, một điều đặc biệt liên quan đến vị trí của tòa nhà nơi những đặc nhiệm FBI đã toi mạng.

“Lá thư này ở đâu ra, Toona?”

Toona ngước lên gương chiếu hậu và nhìn thẳng vào mắt đại ca của hắn. “Thằng Twan bảo là lá thư này được chuyển đến ngôi nhà trên phố. Có người tuồn nó qua khe cửa.”

Ngôi nhà trên phố thực chất là cả một tòa nhà lớn, một trong những địa điểm hiếm hoi mà Francis từng ghé lại hơn một lần. Đứng tên chủ sở hữu của tòa nhà này là một công ty ma được dựng lên nhằm mục đích duy nhất là tạo vỏ bọc hợp pháp cho Francis – ông trùm ma túy, để cảánh sát không có lý do gì mà sờ gáy hắn. Francis đã đầu tư không tiếc tay để bài trí nơi này trông thật tươm tất, với những tác phẩm nghệ thuật khá độc đáo của một vài nghệ sĩ trong khu ổ chuột mà hắn ngưỡng mộ vì họ dám hướng tới những điều tưởng chừng như không thể và sống một cuộc đời lương thiện giữa bạo lực và tối tăm. Đúng vậy. Francis Westbrook là một Mạnh Thường Quân của nền nghệ thuật bị chèn ép. Và trong tòa nhà còn có những đồ nội thất hàng thửa riêng đủ vững chãi và rộng rãi để thân hình hộ pháp của hắn có thể ngự lên mà không sợ gãy sụp. Địa chỉ của tòa nhà này là một trong những bí mật được bảo vệ cẩn thận đến nỗi những ông trùm khác cũng phải ghen tỵ, và là nơi duy nhất hắn có thể yên tâm thư giãn. Giờ thì đã có kẻ phát hiện ra nơi này, thậm chí đã xâm nhập vào bên trong cũng nên, Francis biết rằng từ nay hắn không thể quay lại nơi đó nữa.

Hắn gấp lá thư lại và nhét nó vào túi áo nhưng vẫn mân mê chiếc nhẫn bé xíu trên tay với ánh mắt chăm chú. Rồi hắn rút tấm ảnh ra khỏi túi áo sơ mi và ngây người ngắm nhìn. Tấm ảnh được chụp vào sinh nhật thứ chín của Kevin. Francis đang kiệu thằng bé trên cổ. Hai người đã đi xem một trận bóng bầu dục của đội Redskins và đang mặc áo của đội này trên người. Francis to đến nỗi hầu hết mọi người trong sân vận động đều tưởng hắn là cầu thủ của đội Redskins. Đúng rồi, to lớn và lại là người da đen chắc chẳng làm được trò trống gì nếu không làm cầu thú bóng bầu dục để kiếm những đồng đô la rẻ rúng. Tuy nhiên hắn vẫn nhớ rằng Kevin đã rất thích thú với nhầm lẫn đó. Có lẽ thằng bé thấy như thế đáng tự hào hơn là có một ông bố là trùm ma túy.

Và không biết con trai hắn đã nghĩ thế nào về hắn; người mà thằng bé vẫn đinh ninh là anh trai mình nhưng thực ra lại là bố đẻ của nó? Nó đã nghĩ gì khi bị kẹt giữa một trận phục kích được bố trí để giết Francis? Francis còn nhớ lúc hắn một tay ôm Kevin che chở cho nó, một tay lăm lăm súng và nã đạn không ngừng vào những thằng chó đẻ đã biến bữa tiệc sinh nhật của con trai hắn thành một buổi tắm máu. Hắn thậm chí còn không thể đưa thằng bé đến bệnh viện mà phai phó thác cho Jerome.

Còn Kevin thì vẫn gào đến khản cổ là nó muốn anh trai nó cơ, và Francis hoàn toàn bất lực, vì cảnh sát đang chăng lưới khắp các bệnh viện ở D. C. Chuyện bình thường sau mỗi vụ thanh toán nhau của giới xã hội đen.

Cảnh sát đang chờ sẵn những thằng nào bị thương vì súng đạn xuất hiện để tra tay vào còng. Bọn cớm vẫn đang kiếm cớ để loại bỏ hắn như cái gai trong mắt. Nên thậm chí đến cái việc rất đỗi khẩn thiết là đưa thằng con vừa dính đạn của hắn đến bệnh viện cho các bác sĩ cấp cứu mà Francis cũng không thể tự làm, vì hắn không thế chường mặt ra để rồi ngồi mọt gông trong một nhà tù siêu an ninh nào đó.

Hắn chợt nhận ra mắt mình đang ầng ậc nước và phải cố gắng lắm Francis mới ngăn nổi mình òa lên khóc. Hắn nhớ là cả đời mình hắn mới chỉ khóc có hai lần. Khi Kevin chào đời, và khi Kevin bị bắn suýt chết. Từ lâu nay kế hoạch của hắn là kiếm tiền đủ dùng cho hai cuộc đời: của hắn và của Kevin. Và khi rửa tay gác kiếm bước chân ra khỏi giang hồ, để tìm đến một hòn đảo thanh bình nào đó, hắn sẽ đưa con trai mình cùng đi, tránh xa ma túy và súng đạn cùng cái chết lúc nào cũng rình rập quanh mình. Có thể đến lúc đó hắn sẽ có đủ can đảm để nói với Kevin sự thật: rằng hắn là cha nó. Hắn cũng không hiểu tại sao ngay từ đầu hắn đã nói dối với thằng bé rằng hắn là anh nó. Chẳng nhẽ hắn sợ vai trò một người cha? Hay chẳng qua dối trá đã trở thành bản năng sống còn trong cuộc sống của Francis Westbrook?

Điện thoại của hắn bỗng nhiên rung lên, giống như những gì đã nói trong lá thư. Chắc chắn là chúng đang theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Hắn chậm rãi áp điện thoại lên tai.

“Kevin?”

Toona ngoái đầu lại khi hắn nghe thấy tên thằng bé. Trong khi đó Macy vẫn dửng dưng ngồi im bất động.

“Vẫn ổn cả chứ, chàng trai? Chúng đối xử với em tốt không?” Francis nói vào điện thoại. Hắn gật gù với câu trả lời hắn vừa nghe thấy. Họ nói chuyện khoảng một phút và đầu kia tắt máy. Francis bỏ điện thoại xuống.

“Mace?” hắn nói.

Macy quay lại ngay lập tức và nhìn hắn chờ đợi.

“Mace, bọn ta phải tìm thằng Web London này ngay. Mọi chuyện đã thay đổi.”

“Ông đang nói đến chuyện giết hắn hay trao đổi thông tin? Ông muốn hắn đến chỗ chúng ta, hay chúng ta đến chỗ hắn? Nếu muốn thông tin thì tốt nhất là để hắn đến chúng ta. Còn nếu ông muốn khử hắn thì tôi sẽ lo liệu thật gọn gàng chu đáo.”

Macy bao giờ cũng lập luận rất logic như vậy. Hắn đọc được suy nghĩ trong đầu bạn, tự suy nghĩ cân nhắc các khả năng và không khiến đại ca của mình phải bận tâm phân tích; tự đưa ra những quyết định dù khó khăn đến mấy. Francis biết Toona sẽ không bao giờ được như thế, thậm chí ca Peebles cũng không đáng xách dép cho Macy trong vấn đề này. Thật trớ trêu khi cái thằng nhóc da trắng tính tình quái dị này lại trở thành đệ tử thân tín nhất của Francis, bạn chí cốt của hắn trong chừng mực có thể giữa một người da trắng với một người da đen.

“Trước mắt là thông tin. Vậy để hắn đến với chúng ta. Mày tính mất khoảng bao lâu?”

“Lâu nay hắn vẫn đang sục sạo quanh khu đó với chiếc Bucar của mình, có lẽ là đang tìm kiếm manh mối. Theo tôi thì sẽ nhanh thôi. Hắn sẽ rơi vào bẫy của chúng ta, tôi sẽ nhử một củ cà rốt thật ngon lành trước mũi hắn.”

“Làm đi. À mà này Mace, nhớ làm gọn cả việc kia nữa nhé.” Francis vừa nói vừa liếc nhìn Toona.

“Tôi vẫn đang làm đây,” Macy trả lời.

°

Kevin ngước nhìn người đàn ông đang cất điện thoại vào túi.

“Mày làm khá lắm, Kevin.”

“Tôi muốn gặp anh tôi.”

“Từng bước một thôi chứ. Mày vừa nói chuyện với hắn còn gì. Thấy chưa, bọn ta đâu phải là kẻ xấu. Mẹ kiếp, chúng ta giờ còn là người một gia đình ấy chứ nhỉ?” Ông ta phá lên cười độc địa khiến Kevin biết sẽ chẳng có gia đình nào hết. Nó sờ lên ngón tay từng đeo chiếc nhẫn.

“Tại sao các ông lại để tôi nói chuyện với anh ấy?”

“À phải làm thế để hắn biết là mày vẫn ổn.”

“Và anh ấy sẽ làm theo những gì các ông yêu cầu.”

“Mẹ kiếp. mày đúng là một thằng nhóc tinh quái. Mày muốn làm cho tao không?” Ông ta lại phá lên cười rồi quay người bỏ đi, khóa chặt cánh cửa sau lưng mình.

“Tôi chỉ muốn ra khỏi đây thôi,” Kevin hét toáng lên.

Toona chui tọt vào ghế của mình trước vôlăng và khóa chặt cửa xe lại. Hắn quay người, chìa cánh tay dài lằng ngoằng của mình ra phía sau và đưa chiếc phong bì cho Francis, tên này đang ngồi trên băng ghế sau cùng của chiếc Lincoln Navigator đen cáu cạnh. Macy ngồi băng ghế giữa, cặp kính đen sì đeo chình ình trên mặt, mặc dù cửa kính của chiếc xe cũng đã được phủ màu đen ngòm. Hắn đeo một chiếc tai nghe, khẩu súng lúc nào cũng sẵn sàng trong bao. Peebles không có trong xe.

Francis chằm chằm nhìn chiếc phong bì nhưng không vội cầm ngay.

“Mày lấy cái này ở đâu, Toona? Tao đã dạy bảo mày không biết bao nhiêu lần rồi. Đừng có đưa cho tao những thứ cứt đái mà mày không biết ở đâu ra cơ mà!”

“Sạch sẽ mà sếp. Tôi đã cho chúng nó kiểm tra kỹ rồi. Không biết ở đâu ra, nhưng chắc chắn không phải là bom thư hay bất kỳ thứ gì độc hại.”

Francis giật lấy chiếc phong bì và ra lệnh cho Toona lái xe đi. Vừa chạm tay vào vật đựng bên trong chiếc phong bì, Francis đã biết ngay lá thư này là thế nào. Hắn mở phong bì, và lấy ra chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn vàng nhỏ xíu, thậm chí cả ngón út của hắn cũng không vừa, nhưng lại đeo vừa vặn vào ngón giữa của Kevin, khi Francis mua chiếc nhẫn cho thằng bé. Mặt trong của chiếc nhẫn có tên của Kevin và Francis được khắc rất rõ nét. Cả dòng chữ đầy đủ là, KEVIN VÀ FRANCIS. MÃI MÃI.

Francis cảm thấy tay mình bắt đầu run rẩy, hắn vội ngẩng đầu lên và bắt gặp Toona đang tò mò quan sát hắn qua gương chiếu hậu. “Mẹ kiếp, lái xe đi Toona. Không thì mày sẽ phải hối hận khi nhìn thấy cái xác khốn nạn của mày nằm co quắp trong thùng rác với cả băng đạn trong đầu đấy.” Chiếc Navigator rẽ ra khỏi lề đường và lao vọt đi.

Francis cúi xuống chiếc phong bì và cẩn thận rút lá thư ra. Tất cả đều là chữ in hoa, giống như những gì chúng ta vẫn xem trong một bộ phim hành động. Kẻ giữ Kevin đang yêu cầu, – không, đang ra lệnh cho Francis phải làm những gì nếu hắn còn muốn nhìn thấy thằng bé sống sót. Những gì chúng ra lệnh cho hắn thật kỳ quặc. Francis cứ chắc mẩm là sẽ nhận được một yêu cầu đòi tiền chuộc hoặc buộc hắn phải từ bỏ tất cả hoặc một phần lãnh thổ làm ăn của mình, nếu thế thì hắn đã sẵn sàng làm theo; đưa Kevin quay về an toàn, rồi từ từ lần ra những kẻ bắt cóc khốn kiếp đó trước khi giết từng thằng một, cho dù là có bằng tay không chăng nữa. Nhưng không hề có những đòi hỏi nào như thế khiến cho Francis thực sự hoang mang và đột nhiên hắn còn thấy lo sợ cho Kevin hơn lúc trước, vì hắn hoàn toàn không hề biết bọn người này đang âm mưu những gì nữa. Hắn đã tận mắt chứng kiến những động cơ khiến con người ta sẵn sàng làm tất cả từ cướp tiền đến cướp đi mạng sống của người khác. Hắn vẫn nghĩ hắn đã nếm trải qua tất cả. Và căn cứ vào nội dung lá thư thì hiển nhiên là những người này cũng biết rõ điều mà Francis đã biết, một điều đặc biệt liên quan đến vị trí của tòa nhà nơi những đặc nhiệm FBI đã toi mạng.

“Lá thư này ở đâu ra, Toona?”

Toona ngước lên gương chiếu hậu và nhìn thẳng vào mắt đại ca của hắn. “Thằng Twan bảo là lá thư này được chuyển đến ngôi nhà trên phố. Có người tuồn nó qua khe cửa.”

Ngôi nhà trên phố thực chất là cả một tòa nhà lớn, một trong những địa điểm hiếm hoi mà Francis từng ghé lại hơn một lần. Đứng tên chủ sở hữu của tòa nhà này là một công ty ma được dựng lên nhằm mục đích duy nhất là tạo vỏ bọc hợp pháp cho Francis – ông trùm ma túy, để cảánh sát không có lý do gì mà sờ gáy hắn. Francis đã đầu tư không tiếc tay để bài trí nơi này trông thật tươm tất, với những tác phẩm nghệ thuật khá độc đáo của một vài nghệ sĩ trong khu ổ chuột mà hắn ngưỡng mộ vì họ dám hướng tới những điều tưởng chừng như không thể và sống một cuộc đời lương thiện giữa bạo lực và tối tăm. Đúng vậy. Francis Westbrook là một Mạnh Thường Quân của nền nghệ thuật bị chèn ép. Và trong tòa nhà còn có những đồ nội thất hàng thửa riêng đủ vững chãi và rộng rãi để thân hình hộ pháp của hắn có thể ngự lên mà không sợ gãy sụp. Địa chỉ của tòa nhà này là một trong những bí mật được bảo vệ cẩn thận đến nỗi những ông trùm khác cũng phải ghen tỵ, và là nơi duy nhất hắn có thể yên tâm thư giãn. Giờ thì đã có kẻ phát hiện ra nơi này, thậm chí đã xâm nhập vào bên trong cũng nên, Francis biết rằng từ nay hắn không thể quay lại nơi đó nữa.

Hắn gấp lá thư lại và nhét nó vào túi áo nhưng vẫn mân mê chiếc nhẫn bé xíu trên tay với ánh mắt chăm chú. Rồi hắn rút tấm ảnh ra khỏi túi áo sơ mi và ngây người ngắm nhìn. Tấm ảnh được chụp vào sinh nhật thứ chín của Kevin. Francis đang kiệu thằng bé trên cổ. Hai người đã đi xem một trận bóng bầu dục của đội Redskins và đang mặc áo của đội này trên người. Francis to đến nỗi hầu hết mọi người trong sân vận động đều tưởng hắn là cầu thủ của đội Redskins. Đúng rồi, to lớn và lại là người da đen chắc chẳng làm được trò trống gì nếu không làm cầu thú bóng bầu dục để kiếm những đồng đô la rẻ rúng. Tuy nhiên hắn vẫn nhớ rằng Kevin đã rất thích thú với nhầm lẫn đó. Có lẽ thằng bé thấy như thế đáng tự hào hơn là có một ông bố là trùm ma túy.

Và không biết con trai hắn đã nghĩ thế nào về hắn; người mà thằng bé vẫn đinh ninh là anh trai mình nhưng thực ra lại là bố đẻ của nó? Nó đã nghĩ gì khi bị kẹt giữa một trận phục kích được bố trí để giết Francis? Francis còn nhớ lúc hắn một tay ôm Kevin che chở cho nó, một tay lăm lăm súng và nã đạn không ngừng vào những thằng chó đẻ đã biến bữa tiệc sinh nhật của con trai hắn thành một buổi tắm máu. Hắn thậm chí còn không thể đưa thằng bé đến bệnh viện mà phai phó thác cho Jerome.

Còn Kevin thì vẫn gào đến khản cổ là nó muốn anh trai nó cơ, và Francis hoàn toàn bất lực, vì cảnh sát đang chăng lưới khắp các bệnh viện ở D. C. Chuyện bình thường sau mỗi vụ thanh toán nhau của giới xã hội đen.

Cảnh sát đang chờ sẵn những thằng nào bị thương vì súng đạn xuất hiện để tra tay vào còng. Bọn cớm vẫn đang kiếm cớ để loại bỏ hắn như cái gai trong mắt. Nên thậm chí đến cái việc rất đỗi khẩn thiết là đưa thằng con vừa dính đạn của hắn đến bệnh viện cho các bác sĩ cấp cứu mà Francis cũng không thể tự làm, vì hắn không thế chường mặt ra để rồi ngồi mọt gông trong một nhà tù siêu an ninh nào đó.

Hắn chợt nhận ra mắt mình đang ầng ậc nước và phải cố gắng lắm Francis mới ngăn nổi mình òa lên khóc. Hắn nhớ là cả đời mình hắn mới chỉ khóc có hai lần. Khi Kevin chào đời, và khi Kevin bị bắn suýt chết. Từ lâu nay kế hoạch của hắn là kiếm tiền đủ dùng cho hai cuộc đời: của hắn và của Kevin. Và khi rửa tay gác kiếm bước chân ra khỏi giang hồ, để tìm đến một hòn đảo thanh bình nào đó, hắn sẽ đưa con trai mình cùng đi, tránh xa ma túy và súng đạn cùng cái chết lúc nào cũng rình rập quanh mình. Có thể đến lúc đó hắn sẽ có đủ can đảm để nói với Kevin sự thật: rằng hắn là cha nó. Hắn cũng không hiểu tại sao ngay từ đầu hắn đã nói dối với thằng bé rằng hắn là anh nó. Chẳng nhẽ hắn sợ vai trò một người cha? Hay chẳng qua dối trá đã trở thành bản năng sống còn trong cuộc sống của Francis Westbrook?

Điện thoại của hắn bỗng nhiên rung lên, giống như những gì đã nói trong lá thư. Chắc chắn là chúng đang theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Hắn chậm rãi áp điện thoại lên tai.

“Kevin?”

Toona ngoái đầu lại khi hắn nghe thấy tên thằng bé. Trong khi đó Macy vẫn dửng dưng ngồi im bất động.

“Vẫn ổn cả chứ, chàng trai? Chúng đối xử với em tốt không?” Francis nói vào điện thoại. Hắn gật gù với câu trả lời hắn vừa nghe thấy. Họ nói chuyện khoảng một phút và đầu kia tắt máy. Francis bỏ điện thoại xuống.

“Mace?” hắn nói.

Macy quay lại ngay lập tức và nhìn hắn chờ đợi.

“Mace, bọn ta phải tìm thằng Web London này ngay. Mọi chuyện đã thay đổi.”

“Ông đang nói đến chuyện giết hắn hay trao đổi thông tin? Ông muốn hắn đến chỗ chúng ta, hay chúng ta đến chỗ hắn? Nếu muốn thông tin thì tốt nhất là để hắn đến chúng ta. Còn nếu ông muốn khử hắn thì tôi sẽ lo liệu thật gọn gàng chu đáo.”

Macy bao giờ cũng lập luận rất logic như vậy. Hắn đọc được suy nghĩ trong đầu bạn, tự suy nghĩ cân nhắc các khả năng và không khiến đại ca của mình phải bận tâm phân tích; tự đưa ra những quyết định dù khó khăn đến mấy. Francis biết Toona sẽ không bao giờ được như thế, thậm chí ca Peebles cũng không đáng xách dép cho Macy trong vấn đề này. Thật trớ trêu khi cái thằng nhóc da trắng tính tình quái dị này lại trở thành đệ tử thân tín nhất của Francis, bạn chí cốt của hắn trong chừng mực có thể giữa một người da trắng với một người da đen.

“Trước mắt là thông tin. Vậy để hắn đến với chúng ta. Mày tính mất khoảng bao lâu?”

“Lâu nay hắn vẫn đang sục sạo quanh khu đó với chiếc Bucar của mình, có lẽ là đang tìm kiếm manh mối. Theo tôi thì sẽ nhanh thôi. Hắn sẽ rơi vào bẫy của chúng ta, tôi sẽ nhử một củ cà rốt thật ngon lành trước mũi hắn.”

“Làm đi. À mà này Mace, nhớ làm gọn cả việc kia nữa nhé.” Francis vừa nói vừa liếc nhìn Toona.

“Tôi vẫn đang làm đây,” Macy trả lời.

°

Kevin ngước nhìn người đàn ông đang cất điện thoại vào túi.

“Mày làm khá lắm, Kevin.”

“Tôi muốn gặp anh tôi.”

“Từng bước một thôi chứ. Mày vừa nói chuyện với hắn còn gì. Thấy chưa, bọn ta đâu phải là kẻ xấu. Mẹ kiếp, chúng ta giờ còn là người một gia đình ấy chứ nhỉ?” Ông ta phá lên cười độc địa khiến Kevin biết sẽ chẳng có gia đình nào hết. Nó sờ lên ngón tay từng đeo chiếc nhẫn.

“Tại sao các ông lại để tôi nói chuyện với anh ấy?”

“À phải làm thế để hắn biết là mày vẫn ổn.”

“Và anh ấy sẽ làm theo những gì các ông yêu cầu.”

“Mẹ kiếp. mày đúng là một thằng nhóc tinh quái. Mày muốn làm cho tao không?” Ông ta lại phá lên cười rồi quay người bỏ đi, khóa chặt cánh cửa sau lưng mình.

“Tôi chỉ muốn ra khỏi đây thôi,” Kevin hét toáng lên.

Bình luận