Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tay súng cuối cùng

Chương 14

Tác giả: David Baldacci

Bảy giờ sáng. Web biết chắc chắn là như thế vì chiếc đồng hồ trên bệ lò sưởi đang đổ chuông lảnh lót, anh chếnh choáng bò dậy từ sàn nhà tầng hầm. Web giơ tay lên xoa lưng và cổ; khi ngồi dậy chân anh đạp vào một chai rượu vang khiến nó đổ văng và vỡ ra. Rượu Chianti chảy tràn ra sàn. Web ném chai rượu vào thùng rác, chụp lấy ít giấy vệ sinh và lau sạch vết rượu. Rượu dính vào tay anh đỏ choe choét. Và trong lúc vẫn còn chưa tỉnh hẳn, anh đã tưởng mình bị bắn khi đang ngủ.

Tiếng động bên ngoài cửa sổ phía sau nhà khiến anh chạy vội lên cầu thang và chụp lấy khẩu súng. Web đi ra cửa trước với ý định vòng ra đằng sau nhà và tấn công bất ngờ. Có thể chỉ là một con chó hoang hoặc một con sóc nhỏ, nhưng Web không nghĩ vậy. Tiếng bước chân người cố đi lại thật khẽ khàng bao giờ cũng có một âm thanh rất riêng nếu chúng ta biết cách nghe, mà Web thì đã nghe tiếng động này quá nhiều lần.

Vừa mở cửa ra, cả một biển người hiện ra trước mặt đã suýt nữa khiến Web giật mình và nổ súng. Các phóng viên đang vẫy lia lịa micrô, rồi giấy bút, tranh nhau tuôn ra hàng tràng câu hỏi nhặng xị. Tất cả đều ồn ào, rào rào như thể họ đang đồng loạt nói tiếng Quan hỏa chứ không phai tiếng Anh nữa. Họ hét lên, yêu cầu anh nhìn ra phía này, phía kia để họ chụp ảnh, quay phim, cứ như thể anh là một ngôi sao giải trí, hoặc đúng hơn là thột con thú lạ trong vườn thú. Web nhìn lướt qua đầu họ ra ngoài phố, nơi những con tàu của giới truyền thông với những cột buồn điện tử cao vút đã thả neo bên ngoài trang trại nhỏ của anh. Hai đặc vụ FBI có nhiệm vụ canh chừng nhà Web đang tỏ ra cố gắng ngăn can đám đông nhưng rõ ràng là họ đang thua trận.

“Các người muốn cái chết tiệt gì vậy?” Web gào lên.

Một người phụ nữ mặc bộ vest bằng vải lanh màu be nhạt, tóc vàng tỉa tót rất sành điệu, len lỏi về phía trước và đặt cả hai bàn chân đi guốc cao gót lên bậc thềm bằng gạch gần như áp thẳng vào mặt Web. Mùi nước hoa quá gắt của cô ta làm cái dạ dày rỗng tuếch của anh quặn lên.

Cô ta hỏi, “Có đúng là ông khai rằng ông đã ngã xuống ngay trước khi cả đội của ông bị giết nhưng lại không thể giải thích tại sao không? Và đó tà lý do tại sao ông còn sống sót?” Lông mày cô ta nhướng lên, băn khoăn trước chính câu chuyện lố bịch của mình.

Một phóng viên khác, một người đàn ông, chĩa thẳng micrô vào miệng Web. “Đã có những thông tin cho rằng thực ra ông không hề nổ súng, mà những khẩu súng máy đó tự động dừng lại vì lý do nào đó và thực ra ông không hề chịu mối nguy hiểm nào hết. Ông trả lời như thế nào về điều này?”

Người mỗi lúc một chen chúc hơn, những câu hỏi cũng theo đó mà tuôn ra không ngừng. “Có đúng là khi còn làm ở WFO ông đã bị quản thúc một thời gian vì để xảy ra nổ súng trái phép, khiến một nghi phạm bị thương không?”

Web ngỡ ngàng, “Cái thông tin quái quỷ đó ở đâu…?”

Một phụ nữ khác huých vào sườn anh. “Tôi nhận được nguồn tin đáng tin cậy nói rằng cậu bé mà anh ‘tự nhận’ là đã cứu sống thực ra lại là một kẻ tòng phạm trong toàn bộ vụ này.”

Web trừng trừng nhìn cô ta. “Tòng phạm của vụ gì? Của ai?”

Người phụ nữ xoi mói nhìn Web. “Tôi hy vọng ông sẽ trả lời câu hỏi đó.”

Web đóng sập cửa, chạy xuống bếp, lục tìm chìa khóa chiếc Suburban và quay ra ngoài. Anh chen lấn qua đám đông và đưa ánh mắt tìm kiếm đồng nghiệp của mình để yêu cầu giúp đỡ. Họ len về phía trước, xô đẩy, kéo giật vài người, nhưng Web có cảm giác họ không hề nhiệt tình làm điều đó, và nhất là họ đang lảng tránh ánh mắt của anh. Vậy ra mọi chuyện là thế đấy, Web tự nhủ.

Đám đông đột nhiên xô lại gần hơn, che kín đường trước mũi xe của anh.

“Tránh ra khỏi đường của tôi,” Web hét lên. Anh nhìn quanh. Toàn bộ người dân quanh đó đang chứng kiến cảnh này. Đàn ông, đàn bà, trẻ em, cả bạn bè anh lẫn người quen đều đang mở tròn mắt, há hốc miệng trước khung cảnh hỗn loạn này.

“Ông có định phản ứng trước những lời kết tội của bà Patterson không?”

Web đứng lại và nhìn sững vào mặt người vừa hỏi. Đó vẫn là tay phóng viên tại buổi lễ truy điệu. “Ông nghĩ sao?” anh ta hỏi rất dứt khoát.

“Tôi không hề biết rằng Julie Patterson lại có thẩm quyền đưa ra những lời kết tội,” Web lạnh lùng nói.

“Bà ấy đã nói rất rõ với ông rằng hoặc ông là kẻ hèn nhát hoặc đã dính dáng kiểu gì đó đến vụ thảm sát này. Nói đúng ra là ông đã bị mua đứt.”

“Cô ấy không ý thức được mình đang nói gì. Cô ấy vừa mất chồng và đứa con còn mang trong bụng.”

“Vậy có nghĩa ông khẳng định rằng những lời buộc tội đó là không có cơ sở?” Tay phóng viên vẫn không chịu buông tha anh, thậm chí anh ta còn đẩy micrô lại gần hơn. Ai đó xô anh ta từ phía sau khiến tay anh ta chĩa thẳng về trước, chiếc micrô va thẳng vào miệng Web làm anh bị chảy máu. Theo phản xạ, Web vung nắm đấm lên và tay phóng viên ngã lăn ra đất hai tay ôm mũi. Nhưng anh ta không hề tỏ ra sợ hãi hoặc giận dữ, mà còn luôn miệng gào lên với đội quay phim của mình, “Các anh có quay được cảnh đó không? Các anh có quay được không?”

Tất cả đều xô lại đông hơn, và Web kẹt giữa đám đông hỗn loạn, bị xổ đẩy giúi giụi. Những ống kính máy ảnh thay nhau chĩa vào mặt Web, làm anh lóa mắt. Những ống kính máy quay cũng thi nhau chĩa cận cảnh, hàng chục giọng nói đồng thanh rống lên, loạn xạ. Giữa vòng vây hỗn loạn, nào người nào máy đủ loại, Web vấp vào một sợi dây cáp và ngã ra. Đám đông bu cả lại, nhưng anh lại gồng mình đứng lên được.

Đúng lúc anh cảm tưởng như mình sắp phát điên, thì đột nhiên có một nắm đấm xương xẩu của ai đó nện thẳng vào lưng anh. Web quay đầu lại và nhận ra kẻ tấn công là một người đàn ông sống ở cuối phố từ trước đến nay vẫn chưa bao giờ coi Web là con người chứ đừng nói đến là hàng xóm. Trước khi Web kịp hành động để tự vệ, gã đánh trộm kia đã chạy biến đi. Web tuyệt vọng nhìn quanh, rõ ràng đây không phải là những phóng viên đang háo hức tìm kiếm một tác phẩm có thể giật giải Pulitzer 1. Đám đông này chỉ là một bọn du thử du thực hỗn loạn.

“Quỷ bắt các người, tránh xa tôi ra,” Web gào lên. Anh quát gọi hai đặc vụ, “Các anh có giúp tôi hay không vậy?”

“Ai đó gọi cảnh sát ngay,” cô nàng tóc vàng thơm nức vừa hét lên vừa chỉ thẳng vào Web. “Anh ta vừa hành hung người phóng viên khốn khổ kia, tất cả chúng ta đều chứng kiến tận mắt.” Cô ta cúi xuống giúp đỡ người phóng viên đồng nghiệp, trong khi một loạt người xung quanh thò tay vào túi rút điện thoại di động.

Web nhìn quanh mớ hỗn độn mà anh chưa bao giờ phải trải qua, và đã phải chịu đựng nhiều hơn bất kỳ ai khác. Nhưng với anh thế này là quá đủ rồi. Web rút súng ra. Hai nhân viên đặc vụ FBI nhìn thấy và tỏ ra chú ý ngay lập tức. Web chĩa thẳng súng lên trời và bắn liền bốn phát chỉ thiên. Xung quanh anh đám đông dạt ra đổ rạp xuống. Nhiều người ngã lăn quay ra đất, gào khóc thảm thiết, cầu xin anh đừng bắn họ, rằng họ chỉ làm công việc của mình, cho dù đó là công việc thật bạc bẽo. Cô nàng tóc vàng thơm nức vứt đánh uỵch anh bạn đồng nghiệp xuống đất bẩn và bỏ chạy bán sống bán chết. Đôi guốc cao gót của cô ả mắc vào cỏ mềm làm cô ả ngã lăn ra. Cặp mông núng nính của cô phóng viên trở thành một tấm bia không thể bắn trượt nếu Web muốn nhắm vào. Anh chàng phóng viên với cái mũi đầy máu vẫn đang bò lổm ngổm trên mặt đất, khản giọng gọi đồng nghiệp, “Các anh có quay được không? Mẹ kiếp, Seymour, anh có quay được không?” Hàng xóm láng giềng bế xốc con cái và bỏ chạy về nhà. Web cất súng vào bao và bước về phía chiếc Suburban của mình.

Khi hai đặc vụ liên bang tiến về phía anh, tất cả những gì anh lạnh lùng nói là, “Đừng có nghĩ đến chuyện đó.” Anh trèo vào trong xe và khởi động máy, hạ cửa sổ xuống. “Cám ơn vì đã giúp đỡ,” anh nói với hai gã, rồi lái xe đi thẳng.

Bảy giờ sáng. Web biết chắc chắn là như thế vì chiếc đồng hồ trên bệ lò sưởi đang đổ chuông lảnh lót, anh chếnh choáng bò dậy từ sàn nhà tầng hầm. Web giơ tay lên xoa lưng và cổ; khi ngồi dậy chân anh đạp vào một chai rượu vang khiến nó đổ văng và vỡ ra. Rượu Chianti chảy tràn ra sàn. Web ném chai rượu vào thùng rác, chụp lấy ít giấy vệ sinh và lau sạch vết rượu. Rượu dính vào tay anh đỏ choe choét. Và trong lúc vẫn còn chưa tỉnh hẳn, anh đã tưởng mình bị bắn khi đang ngủ.

Tiếng động bên ngoài cửa sổ phía sau nhà khiến anh chạy vội lên cầu thang và chụp lấy khẩu súng. Web đi ra cửa trước với ý định vòng ra đằng sau nhà và tấn công bất ngờ. Có thể chỉ là một con chó hoang hoặc một con sóc nhỏ, nhưng Web không nghĩ vậy. Tiếng bước chân người cố đi lại thật khẽ khàng bao giờ cũng có một âm thanh rất riêng nếu chúng ta biết cách nghe, mà Web thì đã nghe tiếng động này quá nhiều lần.

Vừa mở cửa ra, cả một biển người hiện ra trước mặt đã suýt nữa khiến Web giật mình và nổ súng. Các phóng viên đang vẫy lia lịa micrô, rồi giấy bút, tranh nhau tuôn ra hàng tràng câu hỏi nhặng xị. Tất cả đều ồn ào, rào rào như thể họ đang đồng loạt nói tiếng Quan hỏa chứ không phai tiếng Anh nữa. Họ hét lên, yêu cầu anh nhìn ra phía này, phía kia để họ chụp ảnh, quay phim, cứ như thể anh là một ngôi sao giải trí, hoặc đúng hơn là thột con thú lạ trong vườn thú. Web nhìn lướt qua đầu họ ra ngoài phố, nơi những con tàu của giới truyền thông với những cột buồn điện tử cao vút đã thả neo bên ngoài trang trại nhỏ của anh. Hai đặc vụ FBI có nhiệm vụ canh chừng nhà Web đang tỏ ra cố gắng ngăn can đám đông nhưng rõ ràng là họ đang thua trận.

“Các người muốn cái chết tiệt gì vậy?” Web gào lên.

Một người phụ nữ mặc bộ vest bằng vải lanh màu be nhạt, tóc vàng tỉa tót rất sành điệu, len lỏi về phía trước và đặt cả hai bàn chân đi guốc cao gót lên bậc thềm bằng gạch gần như áp thẳng vào mặt Web. Mùi nước hoa quá gắt của cô ta làm cái dạ dày rỗng tuếch của anh quặn lên.

Cô ta hỏi, “Có đúng là ông khai rằng ông đã ngã xuống ngay trước khi cả đội của ông bị giết nhưng lại không thể giải thích tại sao không? Và đó tà lý do tại sao ông còn sống sót?” Lông mày cô ta nhướng lên, băn khoăn trước chính câu chuyện lố bịch của mình.

Một phóng viên khác, một người đàn ông, chĩa thẳng micrô vào miệng Web. “Đã có những thông tin cho rằng thực ra ông không hề nổ súng, mà những khẩu súng máy đó tự động dừng lại vì lý do nào đó và thực ra ông không hề chịu mối nguy hiểm nào hết. Ông trả lời như thế nào về điều này?”

Người mỗi lúc một chen chúc hơn, những câu hỏi cũng theo đó mà tuôn ra không ngừng. “Có đúng là khi còn làm ở WFO ông đã bị quản thúc một thời gian vì để xảy ra nổ súng trái phép, khiến một nghi phạm bị thương không?”

Web ngỡ ngàng, “Cái thông tin quái quỷ đó ở đâu…?”

Một phụ nữ khác huých vào sườn anh. “Tôi nhận được nguồn tin đáng tin cậy nói rằng cậu bé mà anh ‘tự nhận’ là đã cứu sống thực ra lại là một kẻ tòng phạm trong toàn bộ vụ này.”

Web trừng trừng nhìn cô ta. “Tòng phạm của vụ gì? Của ai?”

Người phụ nữ xoi mói nhìn Web. “Tôi hy vọng ông sẽ trả lời câu hỏi đó.”

Web đóng sập cửa, chạy xuống bếp, lục tìm chìa khóa chiếc Suburban và quay ra ngoài. Anh chen lấn qua đám đông và đưa ánh mắt tìm kiếm đồng nghiệp của mình để yêu cầu giúp đỡ. Họ len về phía trước, xô đẩy, kéo giật vài người, nhưng Web có cảm giác họ không hề nhiệt tình làm điều đó, và nhất là họ đang lảng tránh ánh mắt của anh. Vậy ra mọi chuyện là thế đấy, Web tự nhủ.

Đám đông đột nhiên xô lại gần hơn, che kín đường trước mũi xe của anh.

“Tránh ra khỏi đường của tôi,” Web hét lên. Anh nhìn quanh. Toàn bộ người dân quanh đó đang chứng kiến cảnh này. Đàn ông, đàn bà, trẻ em, cả bạn bè anh lẫn người quen đều đang mở tròn mắt, há hốc miệng trước khung cảnh hỗn loạn này.

“Ông có định phản ứng trước những lời kết tội của bà Patterson không?”

Web đứng lại và nhìn sững vào mặt người vừa hỏi. Đó vẫn là tay phóng viên tại buổi lễ truy điệu. “Ông nghĩ sao?” anh ta hỏi rất dứt khoát.

“Tôi không hề biết rằng Julie Patterson lại có thẩm quyền đưa ra những lời kết tội,” Web lạnh lùng nói.

“Bà ấy đã nói rất rõ với ông rằng hoặc ông là kẻ hèn nhát hoặc đã dính dáng kiểu gì đó đến vụ thảm sát này. Nói đúng ra là ông đã bị mua đứt.”

“Cô ấy không ý thức được mình đang nói gì. Cô ấy vừa mất chồng và đứa con còn mang trong bụng.”

“Vậy có nghĩa ông khẳng định rằng những lời buộc tội đó là không có cơ sở?” Tay phóng viên vẫn không chịu buông tha anh, thậm chí anh ta còn đẩy micrô lại gần hơn. Ai đó xô anh ta từ phía sau khiến tay anh ta chĩa thẳng về trước, chiếc micrô va thẳng vào miệng Web làm anh bị chảy máu. Theo phản xạ, Web vung nắm đấm lên và tay phóng viên ngã lăn ra đất hai tay ôm mũi. Nhưng anh ta không hề tỏ ra sợ hãi hoặc giận dữ, mà còn luôn miệng gào lên với đội quay phim của mình, “Các anh có quay được cảnh đó không? Các anh có quay được không?”

Tất cả đều xô lại đông hơn, và Web kẹt giữa đám đông hỗn loạn, bị xổ đẩy giúi giụi. Những ống kính máy ảnh thay nhau chĩa vào mặt Web, làm anh lóa mắt. Những ống kính máy quay cũng thi nhau chĩa cận cảnh, hàng chục giọng nói đồng thanh rống lên, loạn xạ. Giữa vòng vây hỗn loạn, nào người nào máy đủ loại, Web vấp vào một sợi dây cáp và ngã ra. Đám đông bu cả lại, nhưng anh lại gồng mình đứng lên được.

Đúng lúc anh cảm tưởng như mình sắp phát điên, thì đột nhiên có một nắm đấm xương xẩu của ai đó nện thẳng vào lưng anh. Web quay đầu lại và nhận ra kẻ tấn công là một người đàn ông sống ở cuối phố từ trước đến nay vẫn chưa bao giờ coi Web là con người chứ đừng nói đến là hàng xóm. Trước khi Web kịp hành động để tự vệ, gã đánh trộm kia đã chạy biến đi. Web tuyệt vọng nhìn quanh, rõ ràng đây không phải là những phóng viên đang háo hức tìm kiếm một tác phẩm có thể giật giải Pulitzer 1. Đám đông này chỉ là một bọn du thử du thực hỗn loạn.

“Quỷ bắt các người, tránh xa tôi ra,” Web gào lên. Anh quát gọi hai đặc vụ, “Các anh có giúp tôi hay không vậy?”

“Ai đó gọi cảnh sát ngay,” cô nàng tóc vàng thơm nức vừa hét lên vừa chỉ thẳng vào Web. “Anh ta vừa hành hung người phóng viên khốn khổ kia, tất cả chúng ta đều chứng kiến tận mắt.” Cô ta cúi xuống giúp đỡ người phóng viên đồng nghiệp, trong khi một loạt người xung quanh thò tay vào túi rút điện thoại di động.

Web nhìn quanh mớ hỗn độn mà anh chưa bao giờ phải trải qua, và đã phải chịu đựng nhiều hơn bất kỳ ai khác. Nhưng với anh thế này là quá đủ rồi. Web rút súng ra. Hai nhân viên đặc vụ FBI nhìn thấy và tỏ ra chú ý ngay lập tức. Web chĩa thẳng súng lên trời và bắn liền bốn phát chỉ thiên. Xung quanh anh đám đông dạt ra đổ rạp xuống. Nhiều người ngã lăn quay ra đất, gào khóc thảm thiết, cầu xin anh đừng bắn họ, rằng họ chỉ làm công việc của mình, cho dù đó là công việc thật bạc bẽo. Cô nàng tóc vàng thơm nức vứt đánh uỵch anh bạn đồng nghiệp xuống đất bẩn và bỏ chạy bán sống bán chết. Đôi guốc cao gót của cô ả mắc vào cỏ mềm làm cô ả ngã lăn ra. Cặp mông núng nính của cô phóng viên trở thành một tấm bia không thể bắn trượt nếu Web muốn nhắm vào. Anh chàng phóng viên với cái mũi đầy máu vẫn đang bò lổm ngổm trên mặt đất, khản giọng gọi đồng nghiệp, “Các anh có quay được không? Mẹ kiếp, Seymour, anh có quay được không?” Hàng xóm láng giềng bế xốc con cái và bỏ chạy về nhà. Web cất súng vào bao và bước về phía chiếc Suburban của mình.

Khi hai đặc vụ liên bang tiến về phía anh, tất cả những gì anh lạnh lùng nói là, “Đừng có nghĩ đến chuyện đó.” Anh trèo vào trong xe và khởi động máy, hạ cửa sổ xuống. “Cám ơn vì đã giúp đỡ,” anh nói với hai gã, rồi lái xe đi thẳng.

Bình luận