Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tay súng cuối cùng

Chương 20

Tác giả: David Baldacci

Claire vươn vai và ngáp một cái thật uể oải. Cô đã dậy quá sớm sau khi làm việc đến tận khuya tối hôm trước; lâu nay đó đã là thói quen làm việc hàng ngày của cô. Kết hôn từ năm mười chín tuổi với mối tình đầu từ thời trung học của mình, Claire làm mẹ năm hai mươi tuổi, hai năm sau đó thì ly dị.

Không thể kể hết những hy sinh và nhọc nhằn mà cô đã phải trải qua mười năm sau đó để theo đuổi ngành y và chuyên khoa tâm thần. Mặc dù vậy cô không có gì phải hối tiếc về con gái mình, giờ đã là một cô sinh viên năm thứ nhất đại học. Maggie Daniels là một cô gái khỏe mạnh, thông minh và có khả năng tự lập cao. Bố cô bé chưa bao giờ tỏ ra mặn mà trong việc nuôi dạy con gái mình vì thế anh ta cũng sẽ chẳng có vai trò gì trong cuộc sống của cô khi đến tuổi trưởng thành. Thực ra tất cả tùy thuộc vào Maggie, Claire biết vậy, nhưng cô bé cũng chưa bao giờ hỏi nhiều về bố mình và đã quá quen với việc lớn lên mà không có bố ở bên như bao đứa trẻ khác. Bản thân Claire cũng chưa bao giờ thực sự hòa nhập trở lại với những mối quan hệ xã hội và cuối cùng cô đã đi đến kết luận rằng sẽ dành cả cuộc đời cho công việc.

Cô mở tập hồ sơ và nghiên cứu những bản ghi chép trong đó. Web London là một đối tượng nghiên cứu rất đáng chú ý cho bất kỳ sinh viên nào theo đuổi chuyên ngành tâm lý con người. Từ những điều ít ỏi mà Claire thu thập được trước khi anh bất thình lình bỏ ra khỏi văn phòng của cô, có thể nói người đàn ông này là một điển hình sống động cho những xung đột nội tâm của con người. Từ những vấn đề thời thơ ấu cho đến quá trình trưởng thành phức tạp của anh ta, đến loại hình công việc nguy hiểm mà anh ta theo đuổi, một bác sĩ tâm thần có thể dành cả cuộc đời nghiên cứu cho một bệnh nhân như vậy. Đột nhiên có tiếng gõ cửa làm giản đoạn dòng suy nghĩ của cô.

“Ai đấy?”

Cửa mở ra và một đồng nghiệp của Claire thò đầu vào. “Có lẽ cô sẽ thích xem chương trình này đấy.”

“Gì vậy Wayne? Tôi đang dở chút việc.”

“FBI tổ chức họp báo. Web London, tôi thấy hôm nọ anh ta ở đây đi ra. Cô đang điều trị cho anh ta phải không?”

Cô chau mày trước câu hỏi của anh ta và không nói gì. Nhưng cô vẫn đứng dậy và theo anh ta ra khu vực tiếp tân, nơi có đặt một chiếc ti vi nhỏ.

Nhiều bác sĩ tâm thần và chuyên gia tư vấn tâm lý, những người có phòng khám ở đây, kể cả Ed O’Bannon, đã tập trung đông đủ trước màn hình.

Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa nên không ai có vẻ phải bận rộn tiếp bệnh nhân. Nhiều người vẫn còn cầm bữa trưa ăn dở trên tay.

Sau mười phút, Claire Daniels đã hiểu thêm rất nhiều về cuộc đời và sự nghiệp của Web London. Bất giác cô nhận ra mình đang đưa tay lên bụm miệng khi nhìn thấy Web trong bệnh viện, phần lớn khuôn mặt và thân trên bị thương rất nặng. Người đàn ông này đã phải chịu đựng quá nhiều, nhiều hơn bất kỳ ai khác. Và Claire chợt cảm thấy một sự thôi thúc lạ thường muốn được giúp anh ta, cho dù anh ta đã đùng đùng kết thúc buổi điều trị lần trước. Khi buổi họp báo kết thúc và mọi người bắt đầu tản về phòng mình, Claire chặn O’Bannon lại.

“Ed, ông có nhớ là tôi đã kể với ông về chuyện tôi gặp Web London khi ông không có ở đây không?”

“Tất nhiên rồi, Claire. Thực ra tôi rất cám ơn cô đã làm như vậy ông ta hạ thấp giọng. “Không giống như nhiều người quanh đây, tôi biết tôi có thể tin tưởng là sẽ không bị cô giành mất bệnh nhân.”

“Vâng, cám ơn ông vì đã nghĩ như vậy Ed. Nhưng sự thật là tôi đặc biệt quan tâm đến trường hợp của Web. Anh ta và tôi tỏ ra rất tâm đầu ý hợp trong buổi điều trị đó.” Cô nói thêm một cách dứt khoát. “Và tôi muốn tiếp tục phụ trách việc điều trị cho anh ta.”

O’Bannon tỏ ra sững sờ, ông ta lắc đầu. “Không, Claire. Tôi đã gặp London nhiều lần rồi, anh ta không dễ xơi đâu. Anh ta và tôi chưa bao giờ thực sự khám phá đến tận cùng, nhưng dường như anh ta gặp những vấn đề rất nghiêm trọng về quan hệ mẹ – con trai.”

“Tôi hiểu, nhưng tôi thực sự muốn nghiên cứu trường hợp này,” và tôi đánh giá cao điều đó.

“Nhưng anh ta là bệnh nhân của tôi và tính liên tục trong điều trị cần phải được tôn trọng, việc thay đổi bác sĩ cũng là điều tối kỵ.”

Claire hít thật sâu và nói dứt khoát, “Chúng ta có thể để Web quyết định chuyện này được không?”

“Xin lỗi?”

“Ông có thể gọi cho Web và để anh ta quyết định sẽ chọn ai trong hai chúng ta?”

O’Bannon tỏ ra cáu kỉnh. “Tôi không nghĩ là phải làm như thế.”

“Thực sự là chúng ta có vẻ đang ngáng chân nhau, Ed, và tôi nghĩ để anh ta tự quyết định trong trường hợp này là tốt nhất.”

“Tôi không thích điều cô ám chỉ chút nào, Claire. Những kinh nghiệm và thành tích chuyên môn của tôi thì không thể chê vào đâu được. Trong trường hợp cô không biết, thì xin nói rõ là tôi đã phục vụ ở Việt Nam, nơi tôi đã điều trị rất thành công cho nhiều bệnh nhân mắc hội chứng chiến tranh, và những người từng là tù binh bị đối phương tẩy não.”

“Web không phải là bên quân sự.”

“HRT là một cơ quan dân sự thật nhưng về bản chất thì còn quân sự hơn cả quân đội đấy. Tôi hiểu cuộc sống và ngôn ngữ của những con người đó. Tôi tin chắc là chỉ có những kinh nghiệm của tôi mới phù hợp cho bệnh nhân này.”

“Tôi không hề ám chỉ điều gì ngược lại. Nhưng chính Web đã cho tôi biết là anh ta không hoàn toàn thoải mái khi làm việc với ông.Và tôi biết là ông cũng nhất trí rằng lợi ích của bệnh nhân mới là điều tối thượng.”

“Tôi không cần cô phải rao giảng cho tôi về đạo đức nghề nghiệp.” Ông ta ngần ngừ một lát. “Nhưng anh ta đã nói…rằng anh ta không hoàn toàn thấy thoải mái khi làm việc với tôi sao?”

“Đúng vậy, nhưng tôi nghĩ điều đó càng chứng minh nhận định của ông rằng anh ta là một bệnh nhân khó khăn. Theo như tôi biết thì rất có thể anh sẽ không thích tôi một khi chúng tôi bắt đầu quá trình điều trị thực sự.” Cô đặt tay lên vai O’Bannon. “Vậy ông sẽ gọi cho anh ta chứ?

“Ngay hôm nay?” O’Bannon miễn cưỡng nói, “Tôi sẽ gọi cho anh ta.”

°

Web đang lái xe thì điện thoại di động của anh rung lên. Anh liếc qua màn hình. Đó là một số mang mã vùng Virginia mà anh không biết.

“Alô?” anh tò mò trả lời.

“Web?”

Giọng nói nghe có vẻ quen quen, nhưng anh vẫn chưa nhớ ra.

“Bác sĩ O’Bannon đây.”

Web nháy mắt. “Tại sao ông biết số này?”

“Anh cho tôi mà. Trong buổi điều trị lần trước của chúng ta.”

“Nghe này, tôi đã nghĩ là…”

“Web, tôi đã nói chuyện với Claire Daniels.”

Web cảm thấy mặt mình nóng bừng. “Cô ấy có kể với ông là chúng tôi đã nói chuyện không?”

“Có. Nhưng cô ấy không nói là hai người đã nói về chuyện gì, tất nhiên rồi. Tôi hiểu là khi đó anh đang trong tâm trạng khủng hoảng và Claire đã cố tìm cách liên lạc với tôi trước khi nói chuyện với anh. Đó thực sự là lý do tôi gọi điện.”

“Thật ra tôi cũng không hiểu lắm.”

“Hừm, Claire nói rằng hai người thực sự có vẻ rất tâm đầu ý hợp. Hình như cô ấy nghĩ là có thể anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu làm việc cùng cô ấy. Vì anh đang là bệnh nhân của tôi, nên anh và tôi cần thống nhất những chuyện như thế này.”

“Nghe này bác sĩ O’Bannon…”

“Web, tôi muốn anh biết là trước kia chúng thành công trong việc giải quyết những vấn đề của anh và tôi nghĩ chắc lần này cũng thế. Có lẽ Claire đã nói hơi quá về việc anh cảm thấy không yên tâm khi làm việc cùng tôi. Nói thật cho anh biết là Claire không thể có nhiều kinh nghiệm bằng tôi được. Lâu nay tôi đã điều trị cho rất nhiều đặc vụ FBI rồi. Tôi không thích phải nói điều này, nhưng chỉ là giữa anh và tôi biết thôi, chuyện này nằm ngoài khả năng chuyên môn của Claire.” Ông ta ngừng một lát để chờ Web trả lời. “Vậy, chúng ta vẫn như cũ, anh sẽ tiếp tục điều trị ở chỗ tôi chứ?”

“Tôi sẽ chọn Claire.”

“Web, thôi nào.”

“Tôi muốn Claire.”

O’Bannon im lặng hồi lâu. “Anh chắc chứ?” cuối cùng ông ta xẵng giọng.

“Tôi chắc.”

“Nếu vậy tôi sẽ nói Claire liên lạc với anh. Hy vọng hai người hợp tác tốt”, ông ta nói thêm với giọng cộc lốc rồi gác máy.

Đường dây không còn tín hiệu gì, Web vẫn tiếp tục lái xe. Hai phút sau, điện thoại của anh lại rung lên. Lần này là Claire Daniels.

“Tôi đoán chắc lúc này anh đang cảm thấy như một người bị truy đuổi”, cô nói với giọng nhẹ nhàng, thông cảm.

“Được nhiều người theo đuổi như thế kể cũng hay.”

“Tôi muốn kết thúc những gì tôi đã bắt đầu,Web, cho dù điều đó có nghĩa là làm đồng nghiệp của mình phật ý.”

“Claire, tôi đánh giá cao mọi chuyện, và tôi biết là tôi đã nói với O’Bannon là tất cả đều ổn, nhưng…”

“Thôi nào, Web, tôi nghĩ tôi có thể giúp được anh, ít nhất thì tôi cũng muốn cố gắng hết sức.”

Anh vừa suy nghĩ về điều cô nói vừa chằm chằm nhìn chiếc hộp giấy. Nó chứa những kho báu gì trong đó nhỉ? “Tôi gọi cho cô theo số này à?

“Tôi sẽ chỉ ở đây đến 5 giờ chiều.”

“Sau đó thì sao?” Anh tấp lại một cây xăng bên đường và ghi lại số điện thoại nhà và số di động của Claire. Anh nói sẽ gọi lại cho cô sau và tắt máy. Web lưu những số đó vào điện thoại của mình, bẻ lái rẽ ra đường và bắt đầu suy nghĩ về những chuyện vừa diễn ra. Điều anh cảm thấy không thích chính là việc hình như cô đã rất nhiệt tình và cố gắng, có lẽ là quá nhiệt tình.

Web lái xe quay lại phòng nhà nghỉ. Anh kiểm tra những tin nhắn qua điện thoại ở nhà. Vài người đã xem cuộc họp báo và gọi đến để hỏi thăm anh. Cũng ngần ấy giọng nói mà anh không biết nói thẳng với anh rằng họ chỉ muốn đấm thẳng vào cái mặt hèn nhát và méo mó của anh. Có một tin nhắn mà Web nghĩ là giọng của Julie Patterson và tiếng trẻ con khóc, nhưng anh cũng không chắc lắm. Có lẽ nào anh lại ở vị trí đầu tiên trong danh bạ điện thoại của người phụ nữ khốn khổ đó.

Anh ngồi bệt trên sàn, dựa lưng vào tường và cảm thấy thương Julie đến nỗi người anh bắt đầu rung lên bần bật. Đành rằng lúc này mọi chuyện đối với anh thật kinh khủng, nhưng tất cả rồi sẽ qua đi. Còn Julie còn phải sống với cả cuộc đời khó khăn trước mặt, với nỗi ám ảnh về một người chồng và đứa con đã mất, suốt đời đeo đẳng cô, lại còn một nách bốn đứa con nheo nhóc. Cô cũng chỉ là một người sống sót, như Web. Và những người sống sót mới là những người đau đớn nhất, vì họ phải chịu đựng tất cả những gì điều tồi tệ và tiếp tục sống.

Anh bấm số và một giọng trẻ con trả lời. Đó là đứa lớn nhất, Lou Jr., mới mười một tuổi mà đã phải đảm trách vai trò người đàn ông trong nhà.

“Louie, mẹ cháu có nhà không? Bác Web đây.”

Im lặng hồi lâu. “Bác khiến bố cháu chết à, bác Web?”

“Không, không phải bác, Louie. Cháu phải tin chứ. Nhưng chúng ta sẽ sớm tìm ra kẻ nào gây ra chuyện đó. Cho bác nói chuyện với mẹ đi, con trai,” anh nói.

Web nghe thấy tiếng thằng bé đặt điện thoại xuống và chạy đi. Trong lúc chờ đợi, Web lại thấy người anh đang run lên, anh hoàn toàn không biết phải nói gì với người phụ nữ đang đau khổ kia nữa. Nỗi hồi hộp mỗi lúc một tăng khi anh nghe thấy tiếng bước chân lại gần trong điện thoại rồi tiếng ống nghe được nhấc lên, nhưng người ở đầu kia không nói gì.

“Julie phải không?” cuối cùng anh cũng lên tiếng.

“Anh muốn gì, Web?”

Giọng cô có vẻ mệt mỏi. Thật trớ trêu, chính giọng nói uể oải và chán chường của cô lúc này còn làm Web thấy đau đớn hơn là khi cô giận dữ gào thét trong nhà thờ.

“Tôi chỉ muốn hỏi xem tôi có thể giúp cô và các cháu được gì không?”

“Anh hay bất kỳ ai khác cũng chẳng làm được gì đâu.”

“Cô nên có ai đó ở cùng. Ngay lúc này ở một mình không tốt đâu.”

“Mẹ và chị gái tôi ở Newark mới đến.”

Web thở phào, ơn Chúa, thế thì tốt. Ít nhất thì nghe giọng Julie lúc này cũng có vẻ bình tĩnh và kiềm chế hơn. “Chúng tôi sẽ tìm ra kẻ nào gây ra chuyện này, Julie. Dù có phải mất cả đời, tôi cũng sẽ tìm cho ra. Tôi chỉ muốn nói vậy thôi. Lou và những người khác là tất cả những gì tôi có.”

“Anh cứ làm những gì phải làm thôi, nhưng điều đó cũng không thể mang họ trở lại, Web”.

“Cô có xem buổi họp báo trên ti vi hôm nay không?”

“Không. Và xin anh đừng gọi điện nữa.” Cô dập máy.

Web ngồi lặng người, ngơ ngẩn. Không phải là vì anh đã kỳ vọng rằng cô sẽ xin lỗi về việc lăng mạ anh hôm nọ. Không thể trông đợi một điều quá hão huyền như thế. Điều làm Web thấy suy sụp chính là việc anh cảm thấy bị cô xua đuổi. Xin anh đừng gọi nữa ư? Có lẽ đó cũng là tâm trạng của những người vợ khác. Cả Debbie hay Cynde, hay bất kỳ người vợ nào của đội cũng không hề liên lạc để hỏi thăm xem anh thế nào. Rồi anh lại tự nhắc nhở mình rằng sự mất mát của họ còn lớn hơn nhiều những gì anh đã mất. Họ đã mất chồng, con họ đã mất cha. Web chỉ mất những người bạn. Rõ ràng đó là cả một sự khác biệt rất lớn. Nhưng đối với Web thì hoàn toàn không khác gì nhau.

Anh chạy qua cửa hàng 7-Eleven 1 bên kia đường, mua một cốc cà phê. Trời bắt đầu mưa phùn, nhiệt độ giảm xuống rất nhanh. Một ngày khởi đầu rất đẹp với ánh bình minh ấm áp giờ lại xám xịt và ẩm ướt – chuyện quá bình thường ở khu vực này – khiến tâm trạng của anh càng thêm nặng nề, chán nản.

Web quay về phòng, lại ngồi bệt trên sàn nhà và mở chiếc thùng các tông. Những tập tài liệu cũ mèm, mốc thếch, vài tấm ảnh ít ỏi cũng đã ố vàng và sờn rách. Nhưng tất cả vẫn khiến anh thấy tò mò, háo hức như bị thôi miên vì từ trước đến nay anh chưa bao giờ nhìn thấy những thứ này.

Một phần cũng vì anh không bao giờ biết rằng mẹ mình vẫn còn giữ lại những kỷ vật từ cuộc hôn nhân đầu tiên. Và anh cũng chưa bao giờ lục lọi trong nhà để tìm chúng. Tại sao lại không, anh cũng không biết nữa. Có lẽ mối quan hệ của anh và người cha dượng đã làm thui chột tất cả những mối quan tâm của Web đối với những người cha.

Anh xòe hết những bức ảnh lên sàn nhà và ngắm nhìn từng bức một. Bố anh, Harry Sullivan, là một người đàn ông khá đẹp trai, cao lớn, vai rộng. Mái tóc dài và lượn sóng, sẫm màu, của ông được chải ngược ra sau, óng mượt, trong ảnh ông đang nhìn anh với ánh mắt tự tin, ngạo nghễ. Trông ông chẳng khác nào một ngôi sao điện ảnh của kỷ nguyên 1940, trẻ trung và kiêu ngạo, trong đôi mắt tóe lên vẻ tinh nghịch, bất cần đời Web có thể thấy tại sao Harry Sullivan lại có thể hớp hồn cô thiếu nữ ngây thơ là mẹ anh hồi đó, dù thông minh và táo bạo đến đâu chăng nữa. Web tự hỏi không biết giờ đây trông bố anh sẽ như thế nào, sau bao năm tháng trong tù, và sau hàng chục năm sống bạt mạng, gấp gáp, không cần biết tương lai.

Trong một bức ảnh khác, Sullivan đang choàng tay ôm quanh vòng eo thon thả của Charlotte. Cánh tay ông dài đến nỗi nó gần như quấn quanh thân bà, những ngón tay đặt bên dưới ngực Charlotte, có lẽ còn tì hẳn lên bầu vú. Trông họ thật hạnh phúc. Quả thật Charlotte London trong tấm ảnh, với chiếc váy xếp li và mái tóc óng ả xõa ngang vai, trông còn lộng lẫy, quyến rũ và sống động hơn tất cả những gì Web còn lưu giữ trong ký ức về mẹ mình. Có lẽ đó chính là vẻ đẹp kỳ diệu của tuổi trẻ, anh tự nhủ. Đó là khi hai người chưa phải trải qua những thời khắc khó khăn. Web sờ tay lên má. Không, chẳng sung sướng gì những lúc khó khăn, và chưa chắc chúng đã giúp bạn trở nên mạnh mẽ hơn. Nhìn gương mặt rạng ngời hạnh phúc và sức sống của bà, Web không thể tin nổi là mẹ mình đã chết.

Ngoài trời mưa mỗi lúc một nặng hạt, Web ngồi trong căn phòng tồi tàn của mình, nhấp cà phê và lặng lẽ xem qua những đồ đạc khác. Anh mân mê giấy đăng ký kết hôn của cặp vợ chồng trẻ nhà Sullivan. Web cảm thấy ngạc nhiên là mẹ mình vẫn còn giữ nó lại. Xét cho cùng, đó vẫn là cuộc hôn nhân đầu tiên của bà, cho dù tất cả đã không phải là màu hồng như người ta kỳ vọng. Chữ ký của bố anh trông bé xíu, bé một cách đáng kinh ngạc so với một người đàn ông to lớn có dáng vẻ tự tin như thế.

Và những con chữ cũng xộc xệch, xiêu vẹo, như thể ông vô cùng bối rối khi phải ký tên mình, không biết phải đưa bút ra sao. Một người đàn ông học hành lỡ cỡ, Web kết luận.

Anh đặt tấm giấy đăng ký kết hôn xuống và nhặt một tờ giấy khác lên. Đó là một lá thư. Trên cùng là tên của một trại cải tạo ở Georgia. Ngày viết lá thứ là một năm sau khi người mẹ và cậu con trai đã từ bỏ tên tội phạm trước từng là chồng và cha của họ. Lá thư được đánh máy, nhưng chữ ký của Harry Sullivan xuất hiện bên dưới. Và lần này chữ ký đó được viết to hơn, đậm hơn và rõ nét hơn, một cách đầy chủ ý. Nhưng chẳng qua vì hồi đó, ông ấy đang có rất nhiều thời gian “rảnh rỗi” trong tù mà.

Nội dung của bức thư rất ngắn gọn. Đó thực chất là một lời xin lỗi gửi tới Charlotte và Web. Rằng khi ra tù, ông sẽ trở thành một người hoàn toàn thay đổi, ông sẽ làm tất cả để bù đắp cho họ. Nhưng, thực ra lá thư chỉ nói rằng Harry Sullivan sẽ cố gắng hết sức để thực hiện những lời hứa đó. Web phải thừa nhận rằng về phần Sullivan đó là một sự trung thực tàn nhẫn, không hề dễ dàng đối với một người đang chết mòn trong nhà đá.

Web đã quá quen với những cuộc thẩm vấn để biết rằng những song sắt, khóa lớn của nhà tù cùng tương lai mù mịt khiến con người ta hoàn toàn có thể nói dối một cách trắng trợn nếu họ nghĩ điều đó sẽ giúp ích cho mình. Anh tự hỏi không biết những giấy tờ ly dị có đến được tay bố mình sau khi ông ta gửi lá thư này đi hay không. Không biết điều có tác động như thế nào đến một người tù? Tự do của ông ta đã bị tước mất, và rồi cả vợ con cũng ra đi? Chắc chắn khi đó ông ta sẽ chẳng còn gì. Web chưa bao giờ trách mẹ vì đã làm những gì phải làm. Và ngay cả lúc này anh cũng không hề oán trách bà. Tuy nhiên những chi tiết rời rạc này về lịch sử gia đình mình khiến Web cảm thấy thoáng một chút thương hại Harry Sullivan, cho dù lúc này ông ta đang ở đâu, còn sống hay đã chết.

Web đặt lá thư qua một bên và dành cả hai tiếng sau đó lần lượt xem qua những món đồ trong chiếc hộp giấy. Phần lớn là những thứ hoàn toàn vô giá trị đối với anh trong việc tìm hiểu về cha mình, nhưng Web vẫn tỉ mẩn xem xét từng cái một thật kỹ lưỡng, dù chỉ để biết rõ hơn về ông ta. Tay anh lần đến hai thứ hứa hẹn sẽ mang đến những đầu mối quan trọng.

Thứ nhất là một tấm bằng lái đã hết hạn có dán ảnh của cha anh trên đó, thứ hai chính là tấm thẻ An sinh Xã hội của ông ta. Những bằng chứng mới này mở ra rất nhiều khả năng. Web cũng lại có thêm một mảng công việc khác phải hoàn thành.

Anh ngậm ngùi cố nuốt tính sĩ diện của mình và gọi điện cho Percy Bates và ngượng ngùng xin lỗi anh ta. Rồi anh đọc tên của Harry Sullivan, số An sinh Xã hội và khoảng thời gian ước đoán là Sullivan được phóng thích khỏi nhà tù ở bang Georgia. Web đã nghĩ đến chuyện gọi cho Ann Lyle để nhờ bà việc này nhưng anh không muốn lạm dụng lòng tốt của bà. Ann đã có quá nhiều việc phải làm, và ngay lúc này HRT đã thực sự cần đến sự chú của bà. Hơn nữa, bà vẫn còn chưa gọi gì cho Web về những thông tin liên quan đến Cove, anh không muốn bà cảm thấy bị anh thúc ép.

“Người này là ai vậy” Bates muốn biết ngọn ngành.

Khi Web nộp đơn xin dự tuyển vào Cục, anh đã phải khai tên thật của cha mình, và các điều tra viên đã yêu cầu anh cung cấp những thông tin cụ thể hơn. Web đã phải hỏi mẹ anh bổ sung thêm một số thông tin về ông ta, nhưng bà đã kiên quyết từ chối nói về chủ đề này. Web đã nói với các điều tra viên là anh không hề biết cha mình đang ở đâu và hoàn toàn không có thông tin nào để tìm ra ông ta. Và theo anh biết thì mọi chuyện đã kết thúc ở đó. Anh đã qua được vòng kiểm tra lý lịch và bắt tay vào theo đuổi sự nghiệp của mình ở FBI. Lần cuối cùng anh gặp cha mình là năm lên sáu tuổi, và Cục cũng chẳng có lý do gì để đàn hặc Web rằng cha anh là một tên tội phạm.

“Chỉ là một người mà tôi muốn tìm thôi,” Web nói với Bates. Web biết chắc là Cục rất kỹ lưỡng trong việc xác minh hồ sơ lý lịch và rất có thể họ đã có đầy đủ thông tin về cha Web rồi. Chỉ có điều là suốt bao năm qua làm việc trong Cục, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kiểm tra trong kho hồ sơ về vấn đề này. Và cũng rất có thể là chính Bates đã biết rằng Harry Sullivan là cha của Web. Nếu vậy thì anh ta quả là một tay nói dối đại tài.

“Có liên quan gì đến cuộc điều tra không?”

“Không, thì anh chả bảo tôi không được can thiệp vào chuyện đó còn gì, nhưng tôi thực sự rất cảm kích nếu anh giúp được tôi.”

Bates nói để anh ta xem có làm gì được không rồi dập máy.

Web đóng chiếc hộp lại và đẩy nó vào góc phòng. Anh lấy điện thoại di động ra và quay số hộp thư thoại ở nhà của mình một lần nữa. Kể từ sau vụ thảm sát ở khoảng sân đó đến nay anh hầu như bị ám ảnh với hộp thư thoại mà không hiểu tại sao. Khi nghe giọng nói cất lên anh mới cảm thấy mừng là mình đã cẩn thận kiểm tra lại. Debbie Riner hỏi Web có thể qua nhà ăn cơm tối nay được không. Ngay lập tức anh gọi lại cho cô và nói là mình sẽ đến. Cô đã xem cuộc họp báo trên ti vi. “Tôi chưa bao giờ nghi ngờ anh, Web ạ,” cô nói. Anh buông một tiếng thở dài. ít ra thì cuộc sống cũng bắt đầu trở nên dễ thở hơn.

Anh chọn ra trên màn hình số điện thoại mà anh đang tìm. Bây giờ đã hơn năm giờ chiều, vậy là Claire Daniels không còn ở phòng làm việc nữa. Ngón tay Web tần ngần trên bàn phím. Và rồi anh cũng quyết định gọi cho cô. Claire cho anh biết là đang trên đường lái xe về nhà. “Sáng mai tôi có thể bố trí gặp anh ngay từ đầu. Chín giờ sáng,” cô nói.

“Vậy là, cô đã giải quyết được tất cả các vấn đề của tôi rồi?”

“Đồng ý là tôi giỏi thật, nhưng làm sao nhanh thế được.”Anh không nén nổi mỉm cười khi nghe cô nói vậy. “Tôi đánh giá cao việc anh đã để tôi tư vấn cho anh. Tôi biết việc thay đổi này thực sự khó khăn.”

“Thay đổi thế nào tôi cũng giải quyết được, Claire. Chính những việc điên rồ đang diễn ra mới làm tôi xáo động. Tôi sẽ gặp cô lúc chín giờ sáng mai nhé.”

Claire vươn vai và ngáp một cái thật uể oải. Cô đã dậy quá sớm sau khi làm việc đến tận khuya tối hôm trước; lâu nay đó đã là thói quen làm việc hàng ngày của cô. Kết hôn từ năm mười chín tuổi với mối tình đầu từ thời trung học của mình, Claire làm mẹ năm hai mươi tuổi, hai năm sau đó thì ly dị.

Không thể kể hết những hy sinh và nhọc nhằn mà cô đã phải trải qua mười năm sau đó để theo đuổi ngành y và chuyên khoa tâm thần. Mặc dù vậy cô không có gì phải hối tiếc về con gái mình, giờ đã là một cô sinh viên năm thứ nhất đại học. Maggie Daniels là một cô gái khỏe mạnh, thông minh và có khả năng tự lập cao. Bố cô bé chưa bao giờ tỏ ra mặn mà trong việc nuôi dạy con gái mình vì thế anh ta cũng sẽ chẳng có vai trò gì trong cuộc sống của cô khi đến tuổi trưởng thành. Thực ra tất cả tùy thuộc vào Maggie, Claire biết vậy, nhưng cô bé cũng chưa bao giờ hỏi nhiều về bố mình và đã quá quen với việc lớn lên mà không có bố ở bên như bao đứa trẻ khác. Bản thân Claire cũng chưa bao giờ thực sự hòa nhập trở lại với những mối quan hệ xã hội và cuối cùng cô đã đi đến kết luận rằng sẽ dành cả cuộc đời cho công việc.

Cô mở tập hồ sơ và nghiên cứu những bản ghi chép trong đó. Web London là một đối tượng nghiên cứu rất đáng chú ý cho bất kỳ sinh viên nào theo đuổi chuyên ngành tâm lý con người. Từ những điều ít ỏi mà Claire thu thập được trước khi anh bất thình lình bỏ ra khỏi văn phòng của cô, có thể nói người đàn ông này là một điển hình sống động cho những xung đột nội tâm của con người. Từ những vấn đề thời thơ ấu cho đến quá trình trưởng thành phức tạp của anh ta, đến loại hình công việc nguy hiểm mà anh ta theo đuổi, một bác sĩ tâm thần có thể dành cả cuộc đời nghiên cứu cho một bệnh nhân như vậy. Đột nhiên có tiếng gõ cửa làm giản đoạn dòng suy nghĩ của cô.

“Ai đấy?”

Cửa mở ra và một đồng nghiệp của Claire thò đầu vào. “Có lẽ cô sẽ thích xem chương trình này đấy.”

“Gì vậy Wayne? Tôi đang dở chút việc.”

“FBI tổ chức họp báo. Web London, tôi thấy hôm nọ anh ta ở đây đi ra. Cô đang điều trị cho anh ta phải không?”

Cô chau mày trước câu hỏi của anh ta và không nói gì. Nhưng cô vẫn đứng dậy và theo anh ta ra khu vực tiếp tân, nơi có đặt một chiếc ti vi nhỏ.

Nhiều bác sĩ tâm thần và chuyên gia tư vấn tâm lý, những người có phòng khám ở đây, kể cả Ed O’Bannon, đã tập trung đông đủ trước màn hình.

Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa nên không ai có vẻ phải bận rộn tiếp bệnh nhân. Nhiều người vẫn còn cầm bữa trưa ăn dở trên tay.

Sau mười phút, Claire Daniels đã hiểu thêm rất nhiều về cuộc đời và sự nghiệp của Web London. Bất giác cô nhận ra mình đang đưa tay lên bụm miệng khi nhìn thấy Web trong bệnh viện, phần lớn khuôn mặt và thân trên bị thương rất nặng. Người đàn ông này đã phải chịu đựng quá nhiều, nhiều hơn bất kỳ ai khác. Và Claire chợt cảm thấy một sự thôi thúc lạ thường muốn được giúp anh ta, cho dù anh ta đã đùng đùng kết thúc buổi điều trị lần trước. Khi buổi họp báo kết thúc và mọi người bắt đầu tản về phòng mình, Claire chặn O’Bannon lại.

“Ed, ông có nhớ là tôi đã kể với ông về chuyện tôi gặp Web London khi ông không có ở đây không?”

“Tất nhiên rồi, Claire. Thực ra tôi rất cám ơn cô đã làm như vậy ông ta hạ thấp giọng. “Không giống như nhiều người quanh đây, tôi biết tôi có thể tin tưởng là sẽ không bị cô giành mất bệnh nhân.”

“Vâng, cám ơn ông vì đã nghĩ như vậy Ed. Nhưng sự thật là tôi đặc biệt quan tâm đến trường hợp của Web. Anh ta và tôi tỏ ra rất tâm đầu ý hợp trong buổi điều trị đó.” Cô nói thêm một cách dứt khoát. “Và tôi muốn tiếp tục phụ trách việc điều trị cho anh ta.”

O’Bannon tỏ ra sững sờ, ông ta lắc đầu. “Không, Claire. Tôi đã gặp London nhiều lần rồi, anh ta không dễ xơi đâu. Anh ta và tôi chưa bao giờ thực sự khám phá đến tận cùng, nhưng dường như anh ta gặp những vấn đề rất nghiêm trọng về quan hệ mẹ – con trai.”

“Tôi hiểu, nhưng tôi thực sự muốn nghiên cứu trường hợp này,” và tôi đánh giá cao điều đó.

“Nhưng anh ta là bệnh nhân của tôi và tính liên tục trong điều trị cần phải được tôn trọng, việc thay đổi bác sĩ cũng là điều tối kỵ.”

Claire hít thật sâu và nói dứt khoát, “Chúng ta có thể để Web quyết định chuyện này được không?”

“Xin lỗi?”

“Ông có thể gọi cho Web và để anh ta quyết định sẽ chọn ai trong hai chúng ta?”

O’Bannon tỏ ra cáu kỉnh. “Tôi không nghĩ là phải làm như thế.”

“Thực sự là chúng ta có vẻ đang ngáng chân nhau, Ed, và tôi nghĩ để anh ta tự quyết định trong trường hợp này là tốt nhất.”

“Tôi không thích điều cô ám chỉ chút nào, Claire. Những kinh nghiệm và thành tích chuyên môn của tôi thì không thể chê vào đâu được. Trong trường hợp cô không biết, thì xin nói rõ là tôi đã phục vụ ở Việt Nam, nơi tôi đã điều trị rất thành công cho nhiều bệnh nhân mắc hội chứng chiến tranh, và những người từng là tù binh bị đối phương tẩy não.”

“Web không phải là bên quân sự.”

“HRT là một cơ quan dân sự thật nhưng về bản chất thì còn quân sự hơn cả quân đội đấy. Tôi hiểu cuộc sống và ngôn ngữ của những con người đó. Tôi tin chắc là chỉ có những kinh nghiệm của tôi mới phù hợp cho bệnh nhân này.”

“Tôi không hề ám chỉ điều gì ngược lại. Nhưng chính Web đã cho tôi biết là anh ta không hoàn toàn thoải mái khi làm việc với ông.Và tôi biết là ông cũng nhất trí rằng lợi ích của bệnh nhân mới là điều tối thượng.”

“Tôi không cần cô phải rao giảng cho tôi về đạo đức nghề nghiệp.” Ông ta ngần ngừ một lát. “Nhưng anh ta đã nói…rằng anh ta không hoàn toàn thấy thoải mái khi làm việc với tôi sao?”

“Đúng vậy, nhưng tôi nghĩ điều đó càng chứng minh nhận định của ông rằng anh ta là một bệnh nhân khó khăn. Theo như tôi biết thì rất có thể anh sẽ không thích tôi một khi chúng tôi bắt đầu quá trình điều trị thực sự.” Cô đặt tay lên vai O’Bannon. “Vậy ông sẽ gọi cho anh ta chứ?

“Ngay hôm nay?” O’Bannon miễn cưỡng nói, “Tôi sẽ gọi cho anh ta.”

°

Web đang lái xe thì điện thoại di động của anh rung lên. Anh liếc qua màn hình. Đó là một số mang mã vùng Virginia mà anh không biết.

“Alô?” anh tò mò trả lời.

“Web?”

Giọng nói nghe có vẻ quen quen, nhưng anh vẫn chưa nhớ ra.

“Bác sĩ O’Bannon đây.”

Web nháy mắt. “Tại sao ông biết số này?”

“Anh cho tôi mà. Trong buổi điều trị lần trước của chúng ta.”

“Nghe này, tôi đã nghĩ là…”

“Web, tôi đã nói chuyện với Claire Daniels.”

Web cảm thấy mặt mình nóng bừng. “Cô ấy có kể với ông là chúng tôi đã nói chuyện không?”

“Có. Nhưng cô ấy không nói là hai người đã nói về chuyện gì, tất nhiên rồi. Tôi hiểu là khi đó anh đang trong tâm trạng khủng hoảng và Claire đã cố tìm cách liên lạc với tôi trước khi nói chuyện với anh. Đó thực sự là lý do tôi gọi điện.”

“Thật ra tôi cũng không hiểu lắm.”

“Hừm, Claire nói rằng hai người thực sự có vẻ rất tâm đầu ý hợp. Hình như cô ấy nghĩ là có thể anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu làm việc cùng cô ấy. Vì anh đang là bệnh nhân của tôi, nên anh và tôi cần thống nhất những chuyện như thế này.”

“Nghe này bác sĩ O’Bannon…”

“Web, tôi muốn anh biết là trước kia chúng thành công trong việc giải quyết những vấn đề của anh và tôi nghĩ chắc lần này cũng thế. Có lẽ Claire đã nói hơi quá về việc anh cảm thấy không yên tâm khi làm việc cùng tôi. Nói thật cho anh biết là Claire không thể có nhiều kinh nghiệm bằng tôi được. Lâu nay tôi đã điều trị cho rất nhiều đặc vụ FBI rồi. Tôi không thích phải nói điều này, nhưng chỉ là giữa anh và tôi biết thôi, chuyện này nằm ngoài khả năng chuyên môn của Claire.” Ông ta ngừng một lát để chờ Web trả lời. “Vậy, chúng ta vẫn như cũ, anh sẽ tiếp tục điều trị ở chỗ tôi chứ?”

“Tôi sẽ chọn Claire.”

“Web, thôi nào.”

“Tôi muốn Claire.”

O’Bannon im lặng hồi lâu. “Anh chắc chứ?” cuối cùng ông ta xẵng giọng.

“Tôi chắc.”

“Nếu vậy tôi sẽ nói Claire liên lạc với anh. Hy vọng hai người hợp tác tốt”, ông ta nói thêm với giọng cộc lốc rồi gác máy.

Đường dây không còn tín hiệu gì, Web vẫn tiếp tục lái xe. Hai phút sau, điện thoại của anh lại rung lên. Lần này là Claire Daniels.

“Tôi đoán chắc lúc này anh đang cảm thấy như một người bị truy đuổi”, cô nói với giọng nhẹ nhàng, thông cảm.

“Được nhiều người theo đuổi như thế kể cũng hay.”

“Tôi muốn kết thúc những gì tôi đã bắt đầu,Web, cho dù điều đó có nghĩa là làm đồng nghiệp của mình phật ý.”

“Claire, tôi đánh giá cao mọi chuyện, và tôi biết là tôi đã nói với O’Bannon là tất cả đều ổn, nhưng…”

“Thôi nào, Web, tôi nghĩ tôi có thể giúp được anh, ít nhất thì tôi cũng muốn cố gắng hết sức.”

Anh vừa suy nghĩ về điều cô nói vừa chằm chằm nhìn chiếc hộp giấy. Nó chứa những kho báu gì trong đó nhỉ? “Tôi gọi cho cô theo số này à?

“Tôi sẽ chỉ ở đây đến 5 giờ chiều.”

“Sau đó thì sao?” Anh tấp lại một cây xăng bên đường và ghi lại số điện thoại nhà và số di động của Claire. Anh nói sẽ gọi lại cho cô sau và tắt máy. Web lưu những số đó vào điện thoại của mình, bẻ lái rẽ ra đường và bắt đầu suy nghĩ về những chuyện vừa diễn ra. Điều anh cảm thấy không thích chính là việc hình như cô đã rất nhiệt tình và cố gắng, có lẽ là quá nhiệt tình.

Web lái xe quay lại phòng nhà nghỉ. Anh kiểm tra những tin nhắn qua điện thoại ở nhà. Vài người đã xem cuộc họp báo và gọi đến để hỏi thăm anh. Cũng ngần ấy giọng nói mà anh không biết nói thẳng với anh rằng họ chỉ muốn đấm thẳng vào cái mặt hèn nhát và méo mó của anh. Có một tin nhắn mà Web nghĩ là giọng của Julie Patterson và tiếng trẻ con khóc, nhưng anh cũng không chắc lắm. Có lẽ nào anh lại ở vị trí đầu tiên trong danh bạ điện thoại của người phụ nữ khốn khổ đó.

Anh ngồi bệt trên sàn, dựa lưng vào tường và cảm thấy thương Julie đến nỗi người anh bắt đầu rung lên bần bật. Đành rằng lúc này mọi chuyện đối với anh thật kinh khủng, nhưng tất cả rồi sẽ qua đi. Còn Julie còn phải sống với cả cuộc đời khó khăn trước mặt, với nỗi ám ảnh về một người chồng và đứa con đã mất, suốt đời đeo đẳng cô, lại còn một nách bốn đứa con nheo nhóc. Cô cũng chỉ là một người sống sót, như Web. Và những người sống sót mới là những người đau đớn nhất, vì họ phải chịu đựng tất cả những gì điều tồi tệ và tiếp tục sống.

Anh bấm số và một giọng trẻ con trả lời. Đó là đứa lớn nhất, Lou Jr., mới mười một tuổi mà đã phải đảm trách vai trò người đàn ông trong nhà.

“Louie, mẹ cháu có nhà không? Bác Web đây.”

Im lặng hồi lâu. “Bác khiến bố cháu chết à, bác Web?”

“Không, không phải bác, Louie. Cháu phải tin chứ. Nhưng chúng ta sẽ sớm tìm ra kẻ nào gây ra chuyện đó. Cho bác nói chuyện với mẹ đi, con trai,” anh nói.

Web nghe thấy tiếng thằng bé đặt điện thoại xuống và chạy đi. Trong lúc chờ đợi, Web lại thấy người anh đang run lên, anh hoàn toàn không biết phải nói gì với người phụ nữ đang đau khổ kia nữa. Nỗi hồi hộp mỗi lúc một tăng khi anh nghe thấy tiếng bước chân lại gần trong điện thoại rồi tiếng ống nghe được nhấc lên, nhưng người ở đầu kia không nói gì.

“Julie phải không?” cuối cùng anh cũng lên tiếng.

“Anh muốn gì, Web?”

Giọng cô có vẻ mệt mỏi. Thật trớ trêu, chính giọng nói uể oải và chán chường của cô lúc này còn làm Web thấy đau đớn hơn là khi cô giận dữ gào thét trong nhà thờ.

“Tôi chỉ muốn hỏi xem tôi có thể giúp cô và các cháu được gì không?”

“Anh hay bất kỳ ai khác cũng chẳng làm được gì đâu.”

“Cô nên có ai đó ở cùng. Ngay lúc này ở một mình không tốt đâu.”

“Mẹ và chị gái tôi ở Newark mới đến.”

Web thở phào, ơn Chúa, thế thì tốt. Ít nhất thì nghe giọng Julie lúc này cũng có vẻ bình tĩnh và kiềm chế hơn. “Chúng tôi sẽ tìm ra kẻ nào gây ra chuyện này, Julie. Dù có phải mất cả đời, tôi cũng sẽ tìm cho ra. Tôi chỉ muốn nói vậy thôi. Lou và những người khác là tất cả những gì tôi có.”

“Anh cứ làm những gì phải làm thôi, nhưng điều đó cũng không thể mang họ trở lại, Web”.

“Cô có xem buổi họp báo trên ti vi hôm nay không?”

“Không. Và xin anh đừng gọi điện nữa.” Cô dập máy.

Web ngồi lặng người, ngơ ngẩn. Không phải là vì anh đã kỳ vọng rằng cô sẽ xin lỗi về việc lăng mạ anh hôm nọ. Không thể trông đợi một điều quá hão huyền như thế. Điều làm Web thấy suy sụp chính là việc anh cảm thấy bị cô xua đuổi. Xin anh đừng gọi nữa ư? Có lẽ đó cũng là tâm trạng của những người vợ khác. Cả Debbie hay Cynde, hay bất kỳ người vợ nào của đội cũng không hề liên lạc để hỏi thăm xem anh thế nào. Rồi anh lại tự nhắc nhở mình rằng sự mất mát của họ còn lớn hơn nhiều những gì anh đã mất. Họ đã mất chồng, con họ đã mất cha. Web chỉ mất những người bạn. Rõ ràng đó là cả một sự khác biệt rất lớn. Nhưng đối với Web thì hoàn toàn không khác gì nhau.

Anh chạy qua cửa hàng 7-Eleven 1 bên kia đường, mua một cốc cà phê. Trời bắt đầu mưa phùn, nhiệt độ giảm xuống rất nhanh. Một ngày khởi đầu rất đẹp với ánh bình minh ấm áp giờ lại xám xịt và ẩm ướt – chuyện quá bình thường ở khu vực này – khiến tâm trạng của anh càng thêm nặng nề, chán nản.

Web quay về phòng, lại ngồi bệt trên sàn nhà và mở chiếc thùng các tông. Những tập tài liệu cũ mèm, mốc thếch, vài tấm ảnh ít ỏi cũng đã ố vàng và sờn rách. Nhưng tất cả vẫn khiến anh thấy tò mò, háo hức như bị thôi miên vì từ trước đến nay anh chưa bao giờ nhìn thấy những thứ này.

Một phần cũng vì anh không bao giờ biết rằng mẹ mình vẫn còn giữ lại những kỷ vật từ cuộc hôn nhân đầu tiên. Và anh cũng chưa bao giờ lục lọi trong nhà để tìm chúng. Tại sao lại không, anh cũng không biết nữa. Có lẽ mối quan hệ của anh và người cha dượng đã làm thui chột tất cả những mối quan tâm của Web đối với những người cha.

Anh xòe hết những bức ảnh lên sàn nhà và ngắm nhìn từng bức một. Bố anh, Harry Sullivan, là một người đàn ông khá đẹp trai, cao lớn, vai rộng. Mái tóc dài và lượn sóng, sẫm màu, của ông được chải ngược ra sau, óng mượt, trong ảnh ông đang nhìn anh với ánh mắt tự tin, ngạo nghễ. Trông ông chẳng khác nào một ngôi sao điện ảnh của kỷ nguyên 1940, trẻ trung và kiêu ngạo, trong đôi mắt tóe lên vẻ tinh nghịch, bất cần đời Web có thể thấy tại sao Harry Sullivan lại có thể hớp hồn cô thiếu nữ ngây thơ là mẹ anh hồi đó, dù thông minh và táo bạo đến đâu chăng nữa. Web tự hỏi không biết giờ đây trông bố anh sẽ như thế nào, sau bao năm tháng trong tù, và sau hàng chục năm sống bạt mạng, gấp gáp, không cần biết tương lai.

Trong một bức ảnh khác, Sullivan đang choàng tay ôm quanh vòng eo thon thả của Charlotte. Cánh tay ông dài đến nỗi nó gần như quấn quanh thân bà, những ngón tay đặt bên dưới ngực Charlotte, có lẽ còn tì hẳn lên bầu vú. Trông họ thật hạnh phúc. Quả thật Charlotte London trong tấm ảnh, với chiếc váy xếp li và mái tóc óng ả xõa ngang vai, trông còn lộng lẫy, quyến rũ và sống động hơn tất cả những gì Web còn lưu giữ trong ký ức về mẹ mình. Có lẽ đó chính là vẻ đẹp kỳ diệu của tuổi trẻ, anh tự nhủ. Đó là khi hai người chưa phải trải qua những thời khắc khó khăn. Web sờ tay lên má. Không, chẳng sung sướng gì những lúc khó khăn, và chưa chắc chúng đã giúp bạn trở nên mạnh mẽ hơn. Nhìn gương mặt rạng ngời hạnh phúc và sức sống của bà, Web không thể tin nổi là mẹ mình đã chết.

Ngoài trời mưa mỗi lúc một nặng hạt, Web ngồi trong căn phòng tồi tàn của mình, nhấp cà phê và lặng lẽ xem qua những đồ đạc khác. Anh mân mê giấy đăng ký kết hôn của cặp vợ chồng trẻ nhà Sullivan. Web cảm thấy ngạc nhiên là mẹ mình vẫn còn giữ nó lại. Xét cho cùng, đó vẫn là cuộc hôn nhân đầu tiên của bà, cho dù tất cả đã không phải là màu hồng như người ta kỳ vọng. Chữ ký của bố anh trông bé xíu, bé một cách đáng kinh ngạc so với một người đàn ông to lớn có dáng vẻ tự tin như thế.

Và những con chữ cũng xộc xệch, xiêu vẹo, như thể ông vô cùng bối rối khi phải ký tên mình, không biết phải đưa bút ra sao. Một người đàn ông học hành lỡ cỡ, Web kết luận.

Anh đặt tấm giấy đăng ký kết hôn xuống và nhặt một tờ giấy khác lên. Đó là một lá thư. Trên cùng là tên của một trại cải tạo ở Georgia. Ngày viết lá thứ là một năm sau khi người mẹ và cậu con trai đã từ bỏ tên tội phạm trước từng là chồng và cha của họ. Lá thư được đánh máy, nhưng chữ ký của Harry Sullivan xuất hiện bên dưới. Và lần này chữ ký đó được viết to hơn, đậm hơn và rõ nét hơn, một cách đầy chủ ý. Nhưng chẳng qua vì hồi đó, ông ấy đang có rất nhiều thời gian “rảnh rỗi” trong tù mà.

Nội dung của bức thư rất ngắn gọn. Đó thực chất là một lời xin lỗi gửi tới Charlotte và Web. Rằng khi ra tù, ông sẽ trở thành một người hoàn toàn thay đổi, ông sẽ làm tất cả để bù đắp cho họ. Nhưng, thực ra lá thư chỉ nói rằng Harry Sullivan sẽ cố gắng hết sức để thực hiện những lời hứa đó. Web phải thừa nhận rằng về phần Sullivan đó là một sự trung thực tàn nhẫn, không hề dễ dàng đối với một người đang chết mòn trong nhà đá.

Web đã quá quen với những cuộc thẩm vấn để biết rằng những song sắt, khóa lớn của nhà tù cùng tương lai mù mịt khiến con người ta hoàn toàn có thể nói dối một cách trắng trợn nếu họ nghĩ điều đó sẽ giúp ích cho mình. Anh tự hỏi không biết những giấy tờ ly dị có đến được tay bố mình sau khi ông ta gửi lá thư này đi hay không. Không biết điều có tác động như thế nào đến một người tù? Tự do của ông ta đã bị tước mất, và rồi cả vợ con cũng ra đi? Chắc chắn khi đó ông ta sẽ chẳng còn gì. Web chưa bao giờ trách mẹ vì đã làm những gì phải làm. Và ngay cả lúc này anh cũng không hề oán trách bà. Tuy nhiên những chi tiết rời rạc này về lịch sử gia đình mình khiến Web cảm thấy thoáng một chút thương hại Harry Sullivan, cho dù lúc này ông ta đang ở đâu, còn sống hay đã chết.

Web đặt lá thư qua một bên và dành cả hai tiếng sau đó lần lượt xem qua những món đồ trong chiếc hộp giấy. Phần lớn là những thứ hoàn toàn vô giá trị đối với anh trong việc tìm hiểu về cha mình, nhưng Web vẫn tỉ mẩn xem xét từng cái một thật kỹ lưỡng, dù chỉ để biết rõ hơn về ông ta. Tay anh lần đến hai thứ hứa hẹn sẽ mang đến những đầu mối quan trọng.

Thứ nhất là một tấm bằng lái đã hết hạn có dán ảnh của cha anh trên đó, thứ hai chính là tấm thẻ An sinh Xã hội của ông ta. Những bằng chứng mới này mở ra rất nhiều khả năng. Web cũng lại có thêm một mảng công việc khác phải hoàn thành.

Anh ngậm ngùi cố nuốt tính sĩ diện của mình và gọi điện cho Percy Bates và ngượng ngùng xin lỗi anh ta. Rồi anh đọc tên của Harry Sullivan, số An sinh Xã hội và khoảng thời gian ước đoán là Sullivan được phóng thích khỏi nhà tù ở bang Georgia. Web đã nghĩ đến chuyện gọi cho Ann Lyle để nhờ bà việc này nhưng anh không muốn lạm dụng lòng tốt của bà. Ann đã có quá nhiều việc phải làm, và ngay lúc này HRT đã thực sự cần đến sự chú của bà. Hơn nữa, bà vẫn còn chưa gọi gì cho Web về những thông tin liên quan đến Cove, anh không muốn bà cảm thấy bị anh thúc ép.

“Người này là ai vậy” Bates muốn biết ngọn ngành.

Khi Web nộp đơn xin dự tuyển vào Cục, anh đã phải khai tên thật của cha mình, và các điều tra viên đã yêu cầu anh cung cấp những thông tin cụ thể hơn. Web đã phải hỏi mẹ anh bổ sung thêm một số thông tin về ông ta, nhưng bà đã kiên quyết từ chối nói về chủ đề này. Web đã nói với các điều tra viên là anh không hề biết cha mình đang ở đâu và hoàn toàn không có thông tin nào để tìm ra ông ta. Và theo anh biết thì mọi chuyện đã kết thúc ở đó. Anh đã qua được vòng kiểm tra lý lịch và bắt tay vào theo đuổi sự nghiệp của mình ở FBI. Lần cuối cùng anh gặp cha mình là năm lên sáu tuổi, và Cục cũng chẳng có lý do gì để đàn hặc Web rằng cha anh là một tên tội phạm.

“Chỉ là một người mà tôi muốn tìm thôi,” Web nói với Bates. Web biết chắc là Cục rất kỹ lưỡng trong việc xác minh hồ sơ lý lịch và rất có thể họ đã có đầy đủ thông tin về cha Web rồi. Chỉ có điều là suốt bao năm qua làm việc trong Cục, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kiểm tra trong kho hồ sơ về vấn đề này. Và cũng rất có thể là chính Bates đã biết rằng Harry Sullivan là cha của Web. Nếu vậy thì anh ta quả là một tay nói dối đại tài.

“Có liên quan gì đến cuộc điều tra không?”

“Không, thì anh chả bảo tôi không được can thiệp vào chuyện đó còn gì, nhưng tôi thực sự rất cảm kích nếu anh giúp được tôi.”

Bates nói để anh ta xem có làm gì được không rồi dập máy.

Web đóng chiếc hộp lại và đẩy nó vào góc phòng. Anh lấy điện thoại di động ra và quay số hộp thư thoại ở nhà của mình một lần nữa. Kể từ sau vụ thảm sát ở khoảng sân đó đến nay anh hầu như bị ám ảnh với hộp thư thoại mà không hiểu tại sao. Khi nghe giọng nói cất lên anh mới cảm thấy mừng là mình đã cẩn thận kiểm tra lại. Debbie Riner hỏi Web có thể qua nhà ăn cơm tối nay được không. Ngay lập tức anh gọi lại cho cô và nói là mình sẽ đến. Cô đã xem cuộc họp báo trên ti vi. “Tôi chưa bao giờ nghi ngờ anh, Web ạ,” cô nói. Anh buông một tiếng thở dài. ít ra thì cuộc sống cũng bắt đầu trở nên dễ thở hơn.

Anh chọn ra trên màn hình số điện thoại mà anh đang tìm. Bây giờ đã hơn năm giờ chiều, vậy là Claire Daniels không còn ở phòng làm việc nữa. Ngón tay Web tần ngần trên bàn phím. Và rồi anh cũng quyết định gọi cho cô. Claire cho anh biết là đang trên đường lái xe về nhà. “Sáng mai tôi có thể bố trí gặp anh ngay từ đầu. Chín giờ sáng,” cô nói.

“Vậy là, cô đã giải quyết được tất cả các vấn đề của tôi rồi?”

“Đồng ý là tôi giỏi thật, nhưng làm sao nhanh thế được.”Anh không nén nổi mỉm cười khi nghe cô nói vậy. “Tôi đánh giá cao việc anh đã để tôi tư vấn cho anh. Tôi biết việc thay đổi này thực sự khó khăn.”

“Thay đổi thế nào tôi cũng giải quyết được, Claire. Chính những việc điên rồ đang diễn ra mới làm tôi xáo động. Tôi sẽ gặp cô lúc chín giờ sáng mai nhé.”

Bình luận