Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tay súng cuối cùng

Chương 29

Tác giả: David Baldacci

Web lái xe dọc phố và dừng lại trước cửa nhà mẹ anh. Anh vẫn không biết phải làm gì với ngôi nhà nữa. Bán ngôi nhà có nghĩa là anh sẽ phải sửa chữa lại nó, và tất nhiên là anh sẽ phải tự làm, vì tài khoản ngân hàng của Web không còn đủ cho anh thuê nhân công chuyên nghiệp. Nhưng quan trọng nhất là anh không hề muốn xiết lại một chiếc bản lề hay thay mới một tấm ván lớp nào của nơi này.

Web quay lại đây vì anh chợt nhớ ra là nếu ở lại trang trại nhà Canfield một thời gian anh sẽ cần thêm quần áo. Lúc này anh vẫn chưa muốn quay lại nhà mình. Rất có thể cánh phóng viên vẫn rình rập quanh đó. Tuy nhiên, anh cũng vẫn để một ít quần áo ở nhà mẹ mình. Vả lại, anh cũng muốn cất lại chiếc hộp chứa đựng những thông tin về cuộc đời Harry Sullivan lên căn gác xép. Với cuộc sống lang thang lúc này, Web không muốn chiếc hộp bị thất lạc. Anh cũng không biết chắc phải làm gì với cha mình bây giờ nữa. Anh có nên gọi điện đến nhà tù không? Liệu đó có phải là nơi để anh xây dựng lại mối quan hệ với ông già mình? Nhưng nhiều khả năng là sau ngần ấy năm, rất có thể Harry đang sắp chết trong tù. Rất có thể đây là cơ hội cuối cùng của Web. Kể ra cũng thật nực cười khi việc suýt chết vì một quả bom cài trong điện thoại có thể khiến con người ta thay đổi thứ tự ưu tiên trong danh sách những việc cần làm của mình.

Dòng suy tưởng của Web về người cha bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại. Đó là điện thoại của Claire, nghe giọng cô có vẻ hồi hộp nhưng vẫn đầy vẻ quyết tâm.

“Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những buổi điều trị của chúng ta, Web ạ. Tôi nghĩ có lẽ chúng ta cần thay đổi chiến thuật một chút. Còn một số điểm khiến tôi rất tò mò và tôi nghĩ chúng có thể được giải quyết theo cách khác.

“Hừm, nghe có vẻ mù mờ quá. Claire. Chính xác thì cô đang nói đến những điểm gì vậy?”

“Căn cứ vào những gì chúng ta đã trao đổi từ đầu đến giờ, Web. Tôi cảm thấy là phần lớn những vấn đề mà anh gặp phải đều xuất phát từ mối quan hệ của anh với mẹ và bố dượng. Trong buổi điều trị gần đây nhất anh có nói với tôi là anh đã lớn lên trong chính ngôi nhà mà anh mới thừa kế từ mẹ mình.”

“Thì sao?”

“Và anh cũng nói rằng anh sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện sống ở đó. Và rằng bố dượng anh đã chết trong ngôi nhà đó nữa.”

“Đúng thế, thì sao?”

“Tôi nghĩ rất có thể đằng sau chuyện này còn có điều gì đó. Anh còn nhớ tôi đã nói là tôi lắng nghe để tìm kiếm những đầu mối từ các bệnh nhân của mình chứ? Vâng, trong trường hợp của anh tôi nghĩ là tôi đã lần ra một đầu mối rất quan trọng.”

“Một ngôi nhà cũ thì liên quan quái gì đến những vấn đề của tôi chứ?”

“Đó không phải là chuyện ngôi nhà, Web. Mà rất có thể là chuyện xảy ra trong ngôi nhà đó.”

Anh vẫn ương bướng “Làm sao có thể có chuyện gì khác ngoài việc lão bố dượng của tôi ngủm củ tỏi ở đó mà lại liên quan đến tôi vậy?”

“Cái đó thì chỉ có anh biết thôi.”

“Thế thì tôi đã nói cho cô tất cả những gì tôi biết rồi đấy thôi. Và thực sự là tôi không thể hiểu tại sao việc tôi bị cứng đờ người trong con hẻm đó lại liên quan đến chuyện tôi lớn lên trong ngôi nhà này. Đó là chuyện quá lâu rồi.”

“Web anh sẽ phải kinh ngạc khi biết ký ức của con người có thể lưu giữ những chuyện đã xảy ra lâu đến nhường nào cho đến một ngày tất cả bùng ra như núi lửa. Rất có thể sự tiếp xúc của anh với thằng bé trong con hẻm đã khơi dậy ở anh ký ức nặng nề nào đó trong quá khứ.”

“Ôi trời, tôi đã bảo cô là tôi hoàn toàn không biết đó là ký ức gì rồi mà.”

“Nếu tôi không nhầm thì anh có biết đấy, Web. Chỉ có điều là anh không ý thức được điều đó mà thôi.”

Anh nhướng mắt, cô đang nói quái gì vậy?”

Claire trả lời “Web, tôi muốn thôi miên anh.”

Anh giật mình, “Không.”

“Biện pháp đó có thể sẽ thực sự giúp được chúng ta.”

“Làm thế quái nào mà việc bắt tôi sủa như chó trong khi tôi đang bất tỉnh lại có thể giúp gì được?”

“Ở trong trạng thái thôi miên là một hình thức tỉnh táo Tăng Cường Web ạ. Anh sẽ hoàn toàn ý thức được những gì đang diễn ra xung quanh. Anh vẫn kiểm soát được toàn bộ. Tôi không thể bắt anh làm những gì mà anh không muốn.”

“Không ăn thua gì đâu.”

“Làm sao anh biết được? Thôi miên có thể giúp anh đối mặt với những vấn đề mà bình thường anh hoàn toàn bị ức chế nên không thể làm được.”

“Cũng có thể trong đầu tôi có nhiều thứ mà tôi không muốn khơi dậy nữa.”

“Nếu không thử thì anh sẽ không bao giờ biết được đâu Web. Anh hãy suy nghĩ về chuyện này nhé. Xin anh đấy.”

“Nghe này, Claire, tôi tin chắc là cô còn có rất nhiều người điên đang cần được giúp đỡ. Tại sao cô không nghĩ đến họ một chút nhỉ.” Anh tắt máy.

Web tấp xe vào lối đi trước nhà, bước vào trong, lấy vài bộ quần áo rồi lưỡng lự đứng dưới chân cầu thang lên gác xép. Một tay vẫn ôm chiếc hộp đựng hồ sơ của Harry Sullivan. Anh cố tự nhủ là chuyện này thực ra đâu có gì khó khăn. Một căn gác xép cũng chỉ là một căn gác xép. Dù cho anh đã nói gì với Claire chăng nữa, thì vẫn có điều gì đó về căn nhà này khiến anh cảm thấy xốn xang sâu thẳm trong lòng. Tuy vậy anh vẫn với tay giật sợi dây thừng và hạ chiếc thang xuống.

Khi lên gác, anh đặt chiếc hộp xuống và vươn tay ra định kéo dây bật đèn, nhưng rồi lại buông thõng tay xuống. Anh chăm chú nhìn vào tất cả các góc nhà, tìm kiếm những mối đe dọa vô hình. một hành động mang tính bản năng hơn là do thói quen. Anh đờ đẫn thả ánh mắt trên sàn nhà lát bằng gỗ dán, rồi liếc qua những dấu ấn u ám trong lịch sử gia đình đen tối của mình thể hiện qua những chiếc mắc áo, những chồng sách cũ, những đống đồ mốc meo theo thời gian. Anh chợt chú ý đến đống thảm màu đỏ tía gần đầu cầu thang. Những mảnh thảm đã được cuộn lại rất chặt và cứng bằng băng dính. Anh cầm một cuộn lên. Cuộn thảm rất nặng và cứng, rắn như đá và lạnh toát theo thời gian. Đây là những mảnh thảm còn thừa của tấm thảm lót sàn nhà bên dưới và Web tự hỏi mẹ anh giữ chúng lại làm gì.

Phía bên kia từng là nơi để một đống quần áo rất to. Chỗ đó giờ đây trống trơn. Trước kia Web vẫn nhiều lần lên đây, đóng chặt cửa sập thông lên gác xép và chui vào trong đống quần áo để lẩn trốn những cơn cuồng nộ của người bố dượng. Bố dượng của anh cũng thường giấu mớ ma túy và các loại rượu của ông ta ở đây, vì ông ta sợ vợ mình sẽ tìm ra. Cứ nửa đêm là ông ta lại loạng choạng mò lên đây, bao giờ cũng trong trạng thái ngật ngưỡng, và tìm kiếm những thứ chất độc kia để tăng độ phê. Đó là thời kỳ đầu những năm bảy mươi, đất nước này vẫn còn đang sa lầy trong cuộc chiến tranh ở Việt Nam. Và những người như bố dượng của anh, những kẻ chưa từng cầm súng chiến đấu vì tổ quốc hay vì bất kỳ lý tưởng nào, thường lợi dụng tinh thần dằn vặt và thờ ơ chung của thời kỳ đó làm cớ để biện minh cho lối sống say sưa, bệ rạc của mình. Một phần của sàn căn gác xép cũng đồng thời là trần phòng ngủ của Web phía dưới. Khi còn là một cậu bé đang nằm trên giường, Web vẫn thường xuyên nghe thấy tiếng bố dượng anh đang lục đục trên đầu. Đó là khi ông ta tìm kiếm những thứ chất độc nhằm thỏa mãn sự nghiện ngập bệnh hoạn của mình.

Cậu bé Web hồi đó lúc nào cũng nơm nớp sợ rằng Stockton có thể bất thình lình tụt từ trên trần xuống nhảy thẳng đến chỗ cậu nằm và đánh đập cậu không thương xót. Mỗi khi bị Stockton đánh. Web lại tìm đến mẹ. Nhưng hầu như lần nào cũng thế. chẳng bao giờ bà ở nhà để mà an ủi anh. Hồi đó đêm nào mẹ anh cũng lái xe lang thang mãi đến khi trời sáng bạch mới quay về, sau khi Web đã mặc quần áo, tự làm đồ ăn sáng và ba chân bốn cũng chạy đến trường để không phải đối mặt với con người vũ phu mà anh gọi là bố kia tại bàn ăn. Tiếng bước chân cọt kẹt đeo đẳng tâm trí anh đến tận bây giờ.

Anh nhắm nghiền mắt và hít một hơi thật sâu, cảm nhận bầu không khí lạnh lẽo của căn phòng đang thấm vào trong phổi, trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh của đống quần áo cũ ngày nào, rõ mồn một như tất cả mới chỉ xảy ra ngày hôm qua. Và đột nhiên trước mắt anh thoáng xuất hiện một vệt đỏ xé toang không khí và tiếp đó là những âm thanh lạ lẫm làm Web mở choàng mắt. Vội và tụt xuống khỏi thang và kéo sập tấm cửa thông lên gác xép. Anh đã nhìn thấy ảo ảnh đó trong đầu mình hàng nghìn lần mà chưa bao giờ hiểu tại sao. Dần dần anh cũng quen với điều đó và không buồn cố tìm hiểu lý do. Nhưng ngay lúc này đây, không hiểu sao anh cảm thấy mình đang đến gần với nguyên nhân thực sự của điều đó hơn bao giờ hết.

Anh ngồi trong chiếc Mercury, mở điện thoại di động và rút trong túi ra mẩu giấy mà Big F đã đưa cho anh từ đêm hôm trước. Anh nhìn đồng hồ. Bây giờ đúng là lúc mà mẩu giấy yêu cầu anh gọi điện. Anh ấn số là ngay lập tức đầu kia trả lời. Người ở đầu kia đọc cho anh nghe một loạt những chỉ dẫn rồi tắt máy. Ít ra thì chúng cũng là một băng chuyên nghiệp đáng gờm đây. Hừm, xem ra anh sắp có một đêm bận rộn rồi.

Vừa nhấn ga lái vọt xe đi, Web vừa lẩm bẩm nhại những câu lệnh bất tử của TOC:

“Web London gọi toàn thể nhân loại, chẳng có ai đang kiểm soát tình hình.”

Web lái xe dọc phố và dừng lại trước cửa nhà mẹ anh. Anh vẫn không biết phải làm gì với ngôi nhà nữa. Bán ngôi nhà có nghĩa là anh sẽ phải sửa chữa lại nó, và tất nhiên là anh sẽ phải tự làm, vì tài khoản ngân hàng của Web không còn đủ cho anh thuê nhân công chuyên nghiệp. Nhưng quan trọng nhất là anh không hề muốn xiết lại một chiếc bản lề hay thay mới một tấm ván lớp nào của nơi này.

Web quay lại đây vì anh chợt nhớ ra là nếu ở lại trang trại nhà Canfield một thời gian anh sẽ cần thêm quần áo. Lúc này anh vẫn chưa muốn quay lại nhà mình. Rất có thể cánh phóng viên vẫn rình rập quanh đó. Tuy nhiên, anh cũng vẫn để một ít quần áo ở nhà mẹ mình. Vả lại, anh cũng muốn cất lại chiếc hộp chứa đựng những thông tin về cuộc đời Harry Sullivan lên căn gác xép. Với cuộc sống lang thang lúc này, Web không muốn chiếc hộp bị thất lạc. Anh cũng không biết chắc phải làm gì với cha mình bây giờ nữa. Anh có nên gọi điện đến nhà tù không? Liệu đó có phải là nơi để anh xây dựng lại mối quan hệ với ông già mình? Nhưng nhiều khả năng là sau ngần ấy năm, rất có thể Harry đang sắp chết trong tù. Rất có thể đây là cơ hội cuối cùng của Web. Kể ra cũng thật nực cười khi việc suýt chết vì một quả bom cài trong điện thoại có thể khiến con người ta thay đổi thứ tự ưu tiên trong danh sách những việc cần làm của mình.

Dòng suy tưởng của Web về người cha bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại. Đó là điện thoại của Claire, nghe giọng cô có vẻ hồi hộp nhưng vẫn đầy vẻ quyết tâm.

“Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những buổi điều trị của chúng ta, Web ạ. Tôi nghĩ có lẽ chúng ta cần thay đổi chiến thuật một chút. Còn một số điểm khiến tôi rất tò mò và tôi nghĩ chúng có thể được giải quyết theo cách khác.

“Hừm, nghe có vẻ mù mờ quá. Claire. Chính xác thì cô đang nói đến những điểm gì vậy?”

“Căn cứ vào những gì chúng ta đã trao đổi từ đầu đến giờ, Web. Tôi cảm thấy là phần lớn những vấn đề mà anh gặp phải đều xuất phát từ mối quan hệ của anh với mẹ và bố dượng. Trong buổi điều trị gần đây nhất anh có nói với tôi là anh đã lớn lên trong chính ngôi nhà mà anh mới thừa kế từ mẹ mình.”

“Thì sao?”

“Và anh cũng nói rằng anh sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện sống ở đó. Và rằng bố dượng anh đã chết trong ngôi nhà đó nữa.”

“Đúng thế, thì sao?”

“Tôi nghĩ rất có thể đằng sau chuyện này còn có điều gì đó. Anh còn nhớ tôi đã nói là tôi lắng nghe để tìm kiếm những đầu mối từ các bệnh nhân của mình chứ? Vâng, trong trường hợp của anh tôi nghĩ là tôi đã lần ra một đầu mối rất quan trọng.”

“Một ngôi nhà cũ thì liên quan quái gì đến những vấn đề của tôi chứ?”

“Đó không phải là chuyện ngôi nhà, Web. Mà rất có thể là chuyện xảy ra trong ngôi nhà đó.”

Anh vẫn ương bướng “Làm sao có thể có chuyện gì khác ngoài việc lão bố dượng của tôi ngủm củ tỏi ở đó mà lại liên quan đến tôi vậy?”

“Cái đó thì chỉ có anh biết thôi.”

“Thế thì tôi đã nói cho cô tất cả những gì tôi biết rồi đấy thôi. Và thực sự là tôi không thể hiểu tại sao việc tôi bị cứng đờ người trong con hẻm đó lại liên quan đến chuyện tôi lớn lên trong ngôi nhà này. Đó là chuyện quá lâu rồi.”

“Web anh sẽ phải kinh ngạc khi biết ký ức của con người có thể lưu giữ những chuyện đã xảy ra lâu đến nhường nào cho đến một ngày tất cả bùng ra như núi lửa. Rất có thể sự tiếp xúc của anh với thằng bé trong con hẻm đã khơi dậy ở anh ký ức nặng nề nào đó trong quá khứ.”

“Ôi trời, tôi đã bảo cô là tôi hoàn toàn không biết đó là ký ức gì rồi mà.”

“Nếu tôi không nhầm thì anh có biết đấy, Web. Chỉ có điều là anh không ý thức được điều đó mà thôi.”

Anh nhướng mắt, cô đang nói quái gì vậy?”

Claire trả lời “Web, tôi muốn thôi miên anh.”

Anh giật mình, “Không.”

“Biện pháp đó có thể sẽ thực sự giúp được chúng ta.”

“Làm thế quái nào mà việc bắt tôi sủa như chó trong khi tôi đang bất tỉnh lại có thể giúp gì được?”

“Ở trong trạng thái thôi miên là một hình thức tỉnh táo Tăng Cường Web ạ. Anh sẽ hoàn toàn ý thức được những gì đang diễn ra xung quanh. Anh vẫn kiểm soát được toàn bộ. Tôi không thể bắt anh làm những gì mà anh không muốn.”

“Không ăn thua gì đâu.”

“Làm sao anh biết được? Thôi miên có thể giúp anh đối mặt với những vấn đề mà bình thường anh hoàn toàn bị ức chế nên không thể làm được.”

“Cũng có thể trong đầu tôi có nhiều thứ mà tôi không muốn khơi dậy nữa.”

“Nếu không thử thì anh sẽ không bao giờ biết được đâu Web. Anh hãy suy nghĩ về chuyện này nhé. Xin anh đấy.”

“Nghe này, Claire, tôi tin chắc là cô còn có rất nhiều người điên đang cần được giúp đỡ. Tại sao cô không nghĩ đến họ một chút nhỉ.” Anh tắt máy.

Web tấp xe vào lối đi trước nhà, bước vào trong, lấy vài bộ quần áo rồi lưỡng lự đứng dưới chân cầu thang lên gác xép. Một tay vẫn ôm chiếc hộp đựng hồ sơ của Harry Sullivan. Anh cố tự nhủ là chuyện này thực ra đâu có gì khó khăn. Một căn gác xép cũng chỉ là một căn gác xép. Dù cho anh đã nói gì với Claire chăng nữa, thì vẫn có điều gì đó về căn nhà này khiến anh cảm thấy xốn xang sâu thẳm trong lòng. Tuy vậy anh vẫn với tay giật sợi dây thừng và hạ chiếc thang xuống.

Khi lên gác, anh đặt chiếc hộp xuống và vươn tay ra định kéo dây bật đèn, nhưng rồi lại buông thõng tay xuống. Anh chăm chú nhìn vào tất cả các góc nhà, tìm kiếm những mối đe dọa vô hình. một hành động mang tính bản năng hơn là do thói quen. Anh đờ đẫn thả ánh mắt trên sàn nhà lát bằng gỗ dán, rồi liếc qua những dấu ấn u ám trong lịch sử gia đình đen tối của mình thể hiện qua những chiếc mắc áo, những chồng sách cũ, những đống đồ mốc meo theo thời gian. Anh chợt chú ý đến đống thảm màu đỏ tía gần đầu cầu thang. Những mảnh thảm đã được cuộn lại rất chặt và cứng bằng băng dính. Anh cầm một cuộn lên. Cuộn thảm rất nặng và cứng, rắn như đá và lạnh toát theo thời gian. Đây là những mảnh thảm còn thừa của tấm thảm lót sàn nhà bên dưới và Web tự hỏi mẹ anh giữ chúng lại làm gì.

Phía bên kia từng là nơi để một đống quần áo rất to. Chỗ đó giờ đây trống trơn. Trước kia Web vẫn nhiều lần lên đây, đóng chặt cửa sập thông lên gác xép và chui vào trong đống quần áo để lẩn trốn những cơn cuồng nộ của người bố dượng. Bố dượng của anh cũng thường giấu mớ ma túy và các loại rượu của ông ta ở đây, vì ông ta sợ vợ mình sẽ tìm ra. Cứ nửa đêm là ông ta lại loạng choạng mò lên đây, bao giờ cũng trong trạng thái ngật ngưỡng, và tìm kiếm những thứ chất độc kia để tăng độ phê. Đó là thời kỳ đầu những năm bảy mươi, đất nước này vẫn còn đang sa lầy trong cuộc chiến tranh ở Việt Nam. Và những người như bố dượng của anh, những kẻ chưa từng cầm súng chiến đấu vì tổ quốc hay vì bất kỳ lý tưởng nào, thường lợi dụng tinh thần dằn vặt và thờ ơ chung của thời kỳ đó làm cớ để biện minh cho lối sống say sưa, bệ rạc của mình. Một phần của sàn căn gác xép cũng đồng thời là trần phòng ngủ của Web phía dưới. Khi còn là một cậu bé đang nằm trên giường, Web vẫn thường xuyên nghe thấy tiếng bố dượng anh đang lục đục trên đầu. Đó là khi ông ta tìm kiếm những thứ chất độc nhằm thỏa mãn sự nghiện ngập bệnh hoạn của mình.

Cậu bé Web hồi đó lúc nào cũng nơm nớp sợ rằng Stockton có thể bất thình lình tụt từ trên trần xuống nhảy thẳng đến chỗ cậu nằm và đánh đập cậu không thương xót. Mỗi khi bị Stockton đánh. Web lại tìm đến mẹ. Nhưng hầu như lần nào cũng thế. chẳng bao giờ bà ở nhà để mà an ủi anh. Hồi đó đêm nào mẹ anh cũng lái xe lang thang mãi đến khi trời sáng bạch mới quay về, sau khi Web đã mặc quần áo, tự làm đồ ăn sáng và ba chân bốn cũng chạy đến trường để không phải đối mặt với con người vũ phu mà anh gọi là bố kia tại bàn ăn. Tiếng bước chân cọt kẹt đeo đẳng tâm trí anh đến tận bây giờ.

Anh nhắm nghiền mắt và hít một hơi thật sâu, cảm nhận bầu không khí lạnh lẽo của căn phòng đang thấm vào trong phổi, trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh của đống quần áo cũ ngày nào, rõ mồn một như tất cả mới chỉ xảy ra ngày hôm qua. Và đột nhiên trước mắt anh thoáng xuất hiện một vệt đỏ xé toang không khí và tiếp đó là những âm thanh lạ lẫm làm Web mở choàng mắt. Vội và tụt xuống khỏi thang và kéo sập tấm cửa thông lên gác xép. Anh đã nhìn thấy ảo ảnh đó trong đầu mình hàng nghìn lần mà chưa bao giờ hiểu tại sao. Dần dần anh cũng quen với điều đó và không buồn cố tìm hiểu lý do. Nhưng ngay lúc này đây, không hiểu sao anh cảm thấy mình đang đến gần với nguyên nhân thực sự của điều đó hơn bao giờ hết.

Anh ngồi trong chiếc Mercury, mở điện thoại di động và rút trong túi ra mẩu giấy mà Big F đã đưa cho anh từ đêm hôm trước. Anh nhìn đồng hồ. Bây giờ đúng là lúc mà mẩu giấy yêu cầu anh gọi điện. Anh ấn số là ngay lập tức đầu kia trả lời. Người ở đầu kia đọc cho anh nghe một loạt những chỉ dẫn rồi tắt máy. Ít ra thì chúng cũng là một băng chuyên nghiệp đáng gờm đây. Hừm, xem ra anh sắp có một đêm bận rộn rồi.

Vừa nhấn ga lái vọt xe đi, Web vừa lẩm bẩm nhại những câu lệnh bất tử của TOC:

“Web London gọi toàn thể nhân loại, chẳng có ai đang kiểm soát tình hình.”

Bình luận