Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tay súng cuối cùng

Chương 31

Tác giả: David Baldacci

Gwen đang ở khu luyện ngựa với Baron thì Canfield gọi điện yêu cầu cô dẫn Web đi xem xung quanh trang trại. Cô dẫn Web đến khu chuồng ngựa.

“Cách tốt nhất để thăm thú trang trại là trên lưng ngựa. Anh biết cưỡi chứ?” Cô hỏi.

“Một chút. Tất nhiên tôi không phải là dân chuyên nghiệp như cô.”

“Nếu vậy thì tôi có con ngựa thích hợp cho anh đây”.

Gwen cho anh biết rằng Boo là một con ngựa thuộc nòi Trakehner, một giống ngựa Đức, được nhân giống để tạo ra những con ngựa chiến dũng mãnh nhất, sản phẩm lai tạo giữa giống ngựa A rập máu nóng và sung sức với giống ngựa kéo xe máu lạnh và bình tĩnh. Con ngựa nặng khoảng gần 800kg, cao khoảng 1,8m và cứ nhìn chằm chằm vào mặt Web như thể nó chỉ muốn xơi tái cái đầu anh khi hai người đứng cạnh nó trong tàu ngựa.

“Boo từng là một con ngựa biểu diễn tuyệt vời, nhưng giờ đây cơ bản nó đã về hưu và không còn sung sức lắm. Nó đã phát phì và thuần tính. Chúng tôi gọi nó là ‘lão già cau có’ vì đúng là thế thật. Nhưng về cơ bản nó vẫn là một con ngựa rất hiền lành và lại còn rất linh hoạt nữa. Anh có thể cưỡi nó bằng yên kiểu Anh hay kiểu miền Tây cũng được.”

“Vâng, chắc vậy,” Web vừa lúng búng trả lời vừa chăm chú nhìn con vật khổng lồ. Boo không hề có vẻ gì là hài lòng khi thấy Web hiện trong không gian riêng của nó.

Gwen trải tấm lót yên hình vuông lên lưng con ngựa rồi sau đó Web giúp cô đặt chiếc yên ngựa kiểu miền Tây nặng nề lên trên tấm lót. “Nào. Giờ thì hãy nhìn tôi thắng yên nhé, nó sẽ hít vào và phình bụng ra cho mà xem.”

Web thích thú mở tròn mắt khi thấy con ngựa làm đúng theo những gì Gwen đã nói.

“Khi anh nghĩ đã nịt chặt đai yên rồi, nó sẽ thở ra và thế là lại lỏng. Còn nếu anh vẫn muốn trèo lên thử thì thế nào chiếc yên cũng bị trượt qua vai nó cho mà xem. Con ngựa được mẻ cười thích chí, còn người cưỡi được vài cục u.”

“Kể cũng thú vị khi biết những con vật trông tưởng ù lì lại khôn như ma vậy,” Web nói.

Gwen hướng dẫn cho Web cách luồn dây cương qua đầu Boo, cố định vào vị trí và cài khóa lại. Họ dẫn Boo ra ngoài và dừng lại ở một bậc lên ngựa xây bằng đá.

Web chỉnh lại cái quần da cưỡi ngựa mà Gwen đã đưa cho anh để ngăn không cho yên ngựa làm giộp hai bên đùi đồng thời cũng giúp anh quặp chân vào hai bên sườn ngựa tốt hơn. Anh bước lên bậc đá và ngồi hẳn lên yên, trong khi đó Boo vẫn đứng yên tại chỗ một cách kiên nhẫn.

“Anh thấy thế nào?” Gwen hỏi.

“Cao quá!”

Cô nhìn khẩu súng trong bao của anh. “Anh nhất định phải mang theo súng à?”

“Đúng vậy,” Web nói dứt khoát.

Họ hướng ra bãi đất tròn để tập cưỡi ngựa, Gwen dẫn cả con ngựa và người cưỡi trên lưng đi xung quanh vòng tròn. Tiếp theo Gwen hướng dẫn anh cách sử dụng dây cương để ra lệnh cho con ngựa đi chậm lại, rẽ và quay đầu, tiến hoặc lùi, cùng những khẩu lệnh và cách thúc chân để con ngựa đi hoặc dừng lại.

“Boo biết rõ tất cả những khu vục của trang trại này, vì vậy nếu anh để mặc, nó sẽ đi những nơi nó thích. Chậm rãi và êm ái.”

Các công nhân dẫn con Baron ra trong lúc hai người còn đang bận rộn với con Boo. Gwen cũng ngồi lên yên ngựa của mình. “Hiện tại thì Boo là bậc trưởng lão ở trang trại này, nó và con Baron chưa bao giờ đi cùng nhau cả. Vì vậy có thể Boo sẽ cố gắng thể hiện ưu thế vượt trội của nó với Baron, để khẳng định ai mới là sếp sòng.”

“Nghe giống như những anh chàng có quá nhiều testosterone.” Web nhận xét.

Gwen nhìn anh với ánh mắt lạ lùng. “Boo là một con ngựa thiến mà Web.” Anh sững sờ nhìn cô không hiểu. “Nếu nó mà là người, thì chúng ta phải gọi nó là hoạn quan.”

“Tội nghiệp Boo.”

Hai con ngựa dường như miễn cưỡng tạo ra một sự hòa hoãn tạm thời, và Web nhìn thấy Gwen rút từ trong túi sau ra một chiếc bộ đàm Motorola và bật nó lên. “Phòng trường hợp có vân đề.” cô nói.

“Việc giữ liên lạc như thế này là rất khôn ngoan,” Web nói. “Tôi cũng mang theo điện thoại di động của mình.”

“Sau những gì xảy ra ngày hôm nay với Billy, tôi không chắc là tôi sẽ còn sử dụng điện thoại di động nữa.”

Web cúi xuống nhìn điện thoại của mình và cảm thấy nghi ngờ.

Họ bắt đầu lên đường, chạy phía trước là một con chó săn tha mồi, lông vàng tên là Opie và một con chó thon thả nhưng lực lưỡng khác mà Gwen gọi là Tuff. “Strait cũng có một con chó của anh ta,” cô nói. Anh ta gọi nó là Old Cuss (Lão khọm già) và đúng là không còn cái tên nào hợp hơn vì con chó đó chẳng được tích sự gì ngoài việc gây rắc rối.”

Bầu trời trong vắt, và mỗi khi hai người thúc ngựa lên những quả đồi nhỏ trong trang trại rộng mênh mông này, Web lại có cảm giác anh có thể nhìn thấy cả Charlottesville xa xa. Boo chấp nhận chạy phía sau Baron và duy trì một tốc độ chạy nhẹ nhàng làm Web thấy tự tin hẳn lên.

Gwen ghìm cương dừng con Baron lại. Web cũng điều khiển con Boo tới đứng cạnh cô.

“Như tôi nói rồi đấy, East Winds đã có lịch sử từ rất lâu rồi. Từ đầu thế kỷ 17 vua nước Anh đã ban cho Huân tước Culpepper một vùng đất rộng hàng triệu mẫu Anh. Một hậu duệ của Huân tước Culpepper đã cắt hàng nghìn mẫu từ vùng đất này làm quà hồi môn cho con gái lớn của mình khi cô ta kết hôn với một người đàn ông tên là Adam Rolfe. Phần giữa của ngôi nhà được chính Rolfe khởi công xây dựng năm 1765 và hoàn thành vào năm 1781. Ông ta không chỉ là một thương gia mà còn là một kiến trúc sư đại tài. Anh đã thấy phía ngoài của tòa nhà chính rồi chứ?”

Web gật đầu.

Gwen nói tiếp “Nó được xây theo phong cách kiến trúc thời các vua George 1, và phần mộc của ngôi nhà, đặc biệt là phần gờ răng cưa sát mái, thực sự là những kiệt tác trang trí kiến trúc đẹp nhất mà tôi từng thấy.”

“Vâng, tôi cũng đoán là phong cách kiến trúc thời vua George.” Web nói dối; anh hoàn toàn mù tịt về cái gọi là phong cách kiến trúc thời vua George kể cả khi nó có nhảy dựng lên như người và cắn vào gờ răng của anh chăng nữa.

“Dinh cơ này thuộc sở hữu của dòng họ Rolfe mãi đến đầu thế kỷ 20. Trong suốt thời gian đó nó là một đồn điền thực sự. Người ta trồng ở đây đủ các loại hoa màu và cây công nghiệp: thuốc lá, đậu nành, gai dầu…đại loại như vậy.”

“Và tôi đoán là có rất nhiều nô lệ làm việc trong đồn điền.” Web nói. “Ít nhất thì cũng đến khi Nội chiến kết thúc.”

“Thực ra là không. Đồn điền này ở ngay sát Washington nên những người chủ thời đó của nó lại ủng hộ phe miền Bắc. Trong thực tế East Winds còn là một phần của mạng lưới Đường sắt ngầm”. 2 “Đến năm 1910” Gwen nói tiếp, “dinh cơ này được bán cho người ngoài dòng họ. Nó đã qua tay nhiều người cho đến khi được Walter Sennick mua lại vào cuối Chiến tranh thế giới II. Ông ta là một nhà phát minh và đã tích lũy được một gia tài khổng lồ từ việc bán những tượng của mình cho các nhà sản xuất ô tô. Ôông ta biến East Winds thành một thị trấn thu nhỏ, và vào thời kỳ hoàng kim ở đây có đến hơn ba trăm công nhân làm việc kín thời gian. Ngoài ra còn có một nhà kho của công ty, bưu điện, trạm cứu hỏa…đủ các công trình linh tinh.”

“Không có gì giống với cảm giác không bao giờ phải rời khói nhà.” Trong suốt thời gian Gwen nói thao thao bất tuyệt, Web đã để tâm quan sát các khu vực trong trang trại, đánh giá những chỗ kẻ thù có thể tấn công vào và hình dung ra các phương án phòng thủ tối ưu nhất. Tuy nhiên, nếu quả thật có một kẻ làm tay trong thì mọi chiến lược phòng thủ cũng trở thành công cốc. Một con ngựa thành Troy vẫn sẽ phát huy tác dụng như hàng nghìn năm trước.

Gwen gật đầu. “Hiện tại vẫn còn sáu mươi tám ngôi nhà đủ loại. Trong một hàng rào có chu vi hai mươi bảy dặm tất cả. Mười chín bãi tập ngựa. Mười lăm công nhân làm việc kín thời gian. Và chúng tôi vẫn canh tác trên đất của trang trại, chủ yếu là ngô – nhưng mối quan tâm chính của chúng tôi vẫn là nhân giống ngựa. Những con ngựa nòi. Sang năm chúng tôi sẽ có một lứa ngựa non mới gồm hai mươi hai con cả thảy. Và chỉ sau đó một thời gian ngắn là có thể xuất chuồng với giá hời. Triển vọng nói chung là sẽ vô cung xán lạn.”

Họ thúc ngựa đi tiếp và ngay trước mặt là một hào nước có bờ đắp rất cao, tại đây Gwen hướng dẫn cho Web cách để con ngựa tự tìm chỗ đặt chân khi bước xuống bùn. Cô bắt Web phải ngả hẳn người về sau đến nỗi đầu anh gần như chạm vào mông con Boo khi nó chậm rãi bước xuống bờ đất. Sau đó cô lại ra lệnh cho anh ôm chặt lấy cổ con ngựa, một tay choàng quanh bờm nó khi nó đang bước lên bờ bên kia. Web qua con suối rất thành công và nhận được sự tán thưởng nhiệt liệt của Gwen.

Họ đi qua một tòa nhà cổ bằng gỗ và đá tảng mà theo lời Gwen thì đó là một bệnh viện từ thời Nội chiến mà họ đang có ý định chuyển thành bào tàng. “Chúng tôi đã sửa chữa lại ngôi nhà, lắp hệ thông thông gió và sưởi ấm. Trong đó còn có cả phòng ngủ và nhà bếp để người trông nom bảo tàng có thể sống thoải mái.” Gwen giải thích. “Trong này cũng còn nguyên vẹn một bàn phẫu thuật và các thiết bị y tế khác của thời kỳ đó.”

“Theo những gì tôi biết, thì hồi Nội chiến bất kỳ binh sĩ nào cũng có thể dính đạn ghém trên đường được đưa đến bệnh viện.”

Họ cười ngựa qua một nhà kho được xây dựng từ trước đây hơn hai trăm năm. nhà kho có hai tầng và được xây trên một bờ đất thoai thoải nên có đến hai lối vào ở hai tầng riêng biệt. Còn có cả một bãi luyện ngựa nơi ngựa và kỵ sĩ tập luyện các kỹ năng biểu diễn. Gwen giải thích, luyện ngựa biểu diễn bao gồm một loạt những bước chạy và chuyển động đặc biệt, được kết hợp hài hòa giữa ngựa và kỵ sĩ tương tự như một bài biểu diễn của vận động viên trượt băng nghệ thuật. Họ đi qua một tòa tháp cao bằng gỗ có móng xây bằng đá tảng mà theo lời Gwen thì trước kia nó được sử dụng cho việc quan sát các đám cháy, và cũng là nơi thưởng thức các cuộc đua ngựa được tổ chức tại đây từ một thế kỷ trước.

Web quan sát tòa tháp và khu vực xung quanh. Là một xạ thủ bắn tỉa dày dạn kinh nghiệm và luôn nhận ra đâu là vị trí mai phục tốt nhất. Web kết luận rằng tòa tháp này chắc chắn sẽ là một chốt quan sát lý tưởng, chỉ có điều anh không có đủ nhân lực để khai thác nó thật triệt để.

Họ cưỡi ngựa qua một ngôi nhà lắp ghép hai tầng mà Gwen cho biết là nhà của người quản lý trang trại.

“Có vẻ như Nemo Strait là người rất được việc.”

“Ông ta có kinh nghiệm và biết rõ công việc mình làm. Hơn nữa ông ta cũng đưa đến đây ê kíp làm việc được lựa chọn kỹ lưỡng của mình; đó là điều không phải ai cũng có.”

Web có thể thấy là Gwen đã trả lời anh một cách thờ ơ.

Họ kiểm tra cả những lối vào và lối ra ở phía sau trang trại và ở mỗi vị trí Web đều chú ý ghi nhớ trong đầu. Có một lần, một chú hươu lao vụt qua hàng cây trước mặt khiến Opie và Tuff rượt theo ngay lập tức như tên bắn. Cả hai con ngựa đều giữ nguyên vẻ bình thản trước khung cảnh náo động này, mặc dù việc con hươu lao vụt qua trước mặt khiến Web giật mình đến nỗi anh suýt ngã nhào khỏi lưng con Boo.

Sau đó cô dẫn anh vào một thung lũng hẹp rợp bóng cây. Web có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào gần đó, và hai người vừa thúc ngựa qua một khúc quanh ngắn, Web sững sờ khi trước mặt anh hiện ra một tòa nhà nhỏ và thoáng đãng, sơn trắng khắp từ tường lên trên nóc, nhà lợp bằng gỗ tuyết tùng. Ban đầu Web ngỡ đó là một tòa vọng lâu để ngắm cảnh. Nhưng rồi anh nhận ra cây thánh giá gắn trên nóc nhà và một chiếc bàn thờ nhỏ bên trong, cùng với một tấm thảm quỳ và một bức tượng Chúa chịu khổ hình trên cây thánh giá.

Anh quay sang nhìn Gwen với ánh mắt dò hỏi. Cô đang trân trối nhìn ngôi nhà thờ nhỏ của mình như người mộng du, phải một lát sau cô mới giật mình quay sang anh.

“Chắc anh cũng đoán ra, đây là nhà nguyện của tôi. Tôi là người Công giáo mà. Cha tôi là người phụ lễ ban thánh thể trong nhà thờ. Hai chú tôi đều là linh mục. Tôn giáo có vai trò cực kỳ quan trọng trong cuộc sống của tôi.

“Vậy cô đã cho xây nhà nguyện này à?”

“Vâng, cho con trai tôi. Ngày nào tôi cũng ra đây và cầu nguyện cho linh hồn thằng bé, dù mưa hay giá rét. Anh có phiền không?”

“Cô cứ tự nhiên.”

“Anh có phải là người ngoan đạo không?”

“Theo cách riêng của tôi,” Web trả lời mập mờ.

“Thực ra ngày trước tôi còn kính Chúa hơn cả bây giờ. Tôi đã cố hiểu tại sao chuyện đó lại có thể xẩy ra với một đứa trẻ còn ngây thơ như con trai tôi. Tôi vẫn chưa bao giờ tìm ra câu trả lời.”

Cô xuống ngựa và bước vào bên trong nhà nguyện, làm dấu thánh, lấy quyển kinh nhật tụng của mình từ trong túi ra rồi quỳ xuống và bắt đầu cầu nguyện trong lúc Web lặng lẽ đứng nhìn cô.

Vài phút sau cô đứng lên và quay ra chỗ anh đứng.

Họ lại lên ngựa. Và cuối cùng hai người đến trước một tòa nhà lớn nhưng rõ ràng là đã bị bỏ hoang từ lâu.

“Trước kia chỗ này mang tên là Ngôi nhà Khỉ,” Gwen nói. “Sennick đã cho xây nó và nuôi đủ các loại tinh tinh, khỉ đầu chó, thậm chí là cả đười ươi ở đây nữa. Tại sao, tôi cũng không biết. Theo lời đồn thì mồi khi những con vật này xổng ra khỏi chuồng, chúng sẽ trở thành mục tiêu săn đuổi của những gã nông dân say khướt tay vung vẩy súng săn. Những gã nhà quê này cũng chẳng thích thú gì lũ khỉ cho lắm. Đó là lý do tại sao họ gọi khu rừng quanh đây là rừng khỉ. Ý nghĩ rằng những con vật khốn khổ đó bị đám người dã man bắn hạ làm tôi thấy buồn nôn.”

Hai người xuống ngựa và bước vào trong tòa nhà. Web ngước lên nhìn trời qua những mảng mái trống hoác theo thời gian và mưa gió. Những chiếc lồng sắt cũ, đã han rỉ và đổ gẫy, vẫn còn nằm sát chân tường. Vẫn còn đó những đường rãnh chạy dưới nền nhà, có lẽ là để hứng chất thải của lũ khỉ và đủ các thứ rác rưởi khác. Rác và những thiết bị cũ hỏng nằm rải rác trên nền nhà bê tông, lẫn với cành khô và lá mục. Rễ cây đã bò lan lên các mảng tường ngoài, vẫn còn nguyên cả một khu mà hình như trước kia được dùng làm cầu chất hàng lên xe. Web hoàn toàn không hình dung nổi một nhà phát minh trong ngành công nghiệp Ô tô sẽ làm gì với một bầy khỉ như thế này. Nát cả óc mà anh vẫn không nghĩ ra giả thuyết nào nghe dễ chịu một chút. Tất cả những gì tưởng tượng ra là những con khỉ bị cột chặt vào cáng, dây điện và điện cực loằng ngoằng chạy trên cơ thể chúng, trong khi đó lão già Sennick độc ác trong bộ quần áo phẫu thuật chuẩn bị làm những công việc bẩn thỉu đối với lũ khỉ khốn khổ. Ngôi nhà hoang toát lên một vẻ ảm đạm, tuyệt vọng chết chóc, Web thở phào nhẹ nhõm khi hai người bước ra ngoài.

Họ tiếp tục thúc ngựa lên đường và lần lượt Gwen chỉ cho anh xem tất cả những ngôi nhà trong trang trại và lịch sử đi kèm của chúng cho đến khi Web phải vất vả lắm mới ghi nhớ được tất cả mọi thông tin một cách có hệ thống. Anh sững sờ khi xem đồng hồ và nhận ra là ba tiếng đã trôi qua trong chớp mắt.

“Có lẽ chúng ta nên quay lại,” Gwen nói. “Lần đầu tiên cưỡi ngựa như của anh, ba tiếng đồng hồ là quá nhiều rồi. Chắc chắn thế nào anh cũng thấy hơi ê ẩm người.”

“Tôi vẫn ổn mà,” Web nói. “Rất thích là đằng khác”

Đó thật sự là một chuyến đi chơi trên lưng ngựa thật nhẹ nhàng êm ái, thanh bình và thoải mái. Tất cả những cảm giác mà anh chưa bao giờ thật sự được trải nghiệm trong cả cuộc đời. Tuy vậy. khi hai người về đến khu nuôi ngựa trung tâm, và Web nhấc mình xuống khỏi lưng con Boo. anh ngạc nhiên nhận ra cả hai chân và lưng mình tê cứng đến nỗi khó khăn lắm anh mới đứng thẳng được người khi chân chạm đất. Cảnh đó không qua được ánh mắt săm soi của Gwen, cô mỉm cười thoáng vẻ chế giễu. “Đến mai thì sẽ đau ở chỗ khác.”

Web đang xoa hai bên hông đau nhức. “Tôi cảm thấy ý cô rồi.”

Hai người làm bước ra và giữ cương ngựa cho họ. Gwen cho Web biết là hai người này sẽ tháo bỏ yên cương và đưa ngựa đi tắm rửa sạch sẽ. Thông thường thì đó là công việc của chính người cưỡi. Gwen nói. Mục đích của công việc này là thắt chặt sự gắn bó giữa người cưỡi và con ngựa của anh ta. “Anh chăm sóc con ngựa và con ngựa sẽ chăm sóc anh.”

“Kiểu như chăm sóc một cộng sự.”

“Chính xác là giống như một cộng sự.”

Gwen quay về phía văn phòng nhỏ của khu tổ hợp và nói. “Tôi sẽ quay lại ngay. Tôi muốn kiểm tra vài thứ.” Cô quay người bước đi, Web lúi húi cởi chiếc quần da.

“Lâu lắm mới lại cưỡi ngựa đúng không?”

Web ngẩng đầu lên và thấy Nemo Strait đang bước lại phía anh. Hai người làm công khác đang ngồi trong cabin chiếc xe bán tải chất đầy những bó cỏ khô phía sau. Cả hai đều chăm chú nhìn Web. “Quái thật, sao ông biết?” Strait đến trước mặt Web và dựa người lên bậc đá dùng để lên ngựa. Ông ta hờ hững nhìn về phía Gwen vừa khuất dạng.

“Cô ấy là một kỵ sĩ xuất sắc.”

“Tôi cũng cảm thấy như vậy. Nhưng có chuyện gì à?”

“Có điều là nhiều lúc cô ấy vắt kiệt sức lũ ngựa quá mức cần thiết.”

Web tò mò nhìn ông ta. “Tôi thấy cô ấy thực sự yêu chúng mà.”

“Anh hoàn toàn có thể yêu một cái gì đó mà vẫn làm tổn thương nó được cơ mà, đúng không?”

Web không ngờ một người như Strait cũng có thể có những trăn trở tâm lý sâu sắc đến vậy. Anh cứ ngỡ ông ta cũng chỉ là một anh chàng Neanderthal 3 to xác và đần độn, nhưng hóa ra ông ta cũng là người sống rất nội tâm, và có lẽ là rất nhạy cảm.

“Tôi đoán là ông đã có thời gian làm việc rất lâu với lũ ngựa.”

“Suốt đời thì đúng hơn. Nhiều người đinh ninh họ có thể hiểu hết về lũ ngựa. Nhưng không thể. Lúc nào anh cũng phải thật tỉnh táo và đừng bao giờ mắc phải sai lầm là nghĩ rằng anh đã hiểu chúng đến chân tơ kẽ tóc. Vì đó chính là khi anh sẽ phải trả giá.”

“Nghe có vẻ đó cũng là một công thức tốt đối với con người.” Web nhận thấy hình như Strait hơi thoáng mỉm cười. Hình như.

Strait liếc về phía chiếc xe tải nơi những người làm của ông ta vẫn đang chăm chú quan sát hai người. “Các anh thực sự nghĩ rằng có thể ông Canfield đang gặp nguy hiểm à?”

“Tôi không thể chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng cẩn tắc vô áy náy.”

“Ông ta là một lão già khó tính, nhưng tất cả chúng tôi đều tôn trọng ông ta. Một người tự gây dựng sự nghiệp bằng mô hôi nước mắt của mình. Ai mà không ngưỡng mộ điều đó cơ chứ.”

“Vâng, quả là thế thật. Ông có biết làm thế nào cái điện thoại di động kia lại lọt vào trong xe ông ấy không?”

“Tôi cũng đang băn khoăn mãi về chuyện đó. Vấn đề là ở chỗ không có ai lái cái xe đó cả, trừ ông ta và bà Canfield. Tất cả chúng tôi đều có xe riêng mà.”

“Khi ông ấy lên xe, cửa xe không hề khóa. Và họ cũng để xe trong gara vào buổi tối đúng không?”

“Họ có rất nhiều xe, cả xe con lẫn xe tải. Hơn nữa cái gara của nhà chính chỉ có hai ngăn thôi, trong đó một ngăn đã chất đủ các thứ linh tinh rồi.”

“Vậy là ai đó, nhất là vào ban đêm có thể tiếp cận chiếc Rover, thẩy chiếc điện thoại vào mà không bị ai phát hiện.”

Strait gãi gãi gáy. “Chắc vậy. Anh phải hiểu là người dân ở vùng này thậm chí còn chẳng bao giờ bận tâm đến việc đóng cửa nhà nữa ấy chứ.”

“Vậy thì cho đến khi chuyện nảy kết thúc, ông hãy bảo mọi người khóa tất cả những gì có thể. Ông phải hiểu là mối đe dọa có thể đến từ khắp mọi nơi, cả trong lẫn ngoài.”

Strait chằm chằm nhìn anh hồi lâu. “Tôi có nghe nói về cái bọn Hội Tự Do này.”

“Ông có biết ai có thể là thành viên hoặc cựu thành viên của nhóm này không?”

“Không, nhưng để tôi hỏi xem sao.”

“Vâng, nếu ông hỏi thì làm ơn kín đáo hộ nhé. Chúng tôi không muốn mọi người bị kinh động.”

“Tất cả chúng tôi đều có một công việc rất tốt ở đây mà. Chẳng ai muốn có chuyện không hay xảy ra với gia đình Canfield.”

“Tốt. Còn bất kỳ điều gì mà tôi cần biết không?”

“Nghe này, nếu có kẻ nào đó ở đây dính dáng đến vụ này, anh phai hiểu là một trang trại như thế này có thể là một nơi cực kỳ nguy hiểm. Những chiếc máy kéo khổng lồ, những dụng cụ sắc nhọn, những bình nhiên liệu khí hóa lỏng, những thiết bị hàn xì, những con ngựa điên chỉ chực đá vỡ sọ anh ra nếu anh mất cảnh giác, rồi lại còn rắn rết. triền dốc…Không thiếu gì cách để có thể giết anh và biến hiện trường thành một vụ tai nạn.”

“Thật là những thông tin hết sức quý giá. Cám ơn ông, Nemo.” Thật ra Web cũng không chắc đó là một lời khuyên hay là một lời đe dọa.

Strait nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất. “Này, cứ chăm chỉ tập cưỡi ngựa như thế này, chỉ vài ba hôm là anh có thể sánh với Roy Rogers 4 đấy.”

Gwen quay lại với Web và đưa anh đi xem qua một lượt khu chuồng ngựa trung tâm. Cả khu này có tới mười một tòa nhà.

Điểm dừng đầu tiên là những chuồng ngựa non và Gwen cho Web thấy những chuồng ngựa này được trang bị cả màn hình camera quan sát như thế nào để theo dõi những con ngựa cái sắp sinh. Sàn chuồng được trải thảm cao su mềm và có cả một lớp rơm khô chống bụi.

“Triển vọng cho lứa ngựa non sắp sinh trong năm tới là rất sáng sủa. Tại đây chúng tôi có những con ngựa cái được phối giống với những con ngựa nòi nổi tiếng nhất ở Kentucky.”

“Mỗi lần phối giống như vậy phải mất bao nhiêu tiền?”

“Có thể lên đến sáu con số mỗi lần.”

“Chà, kiểu sex này đắt đỏ quá nhỉ.”

“Tất nhiên là trong khoản đó còn kèm theo rất nhiều điều kiện nữa chứ. Quan trọng nhất là con ngựa cái phải mang thai và sinh ra được một con ngựa non, có thể đứng được và bú mẹ bình thường. Nhưng một con ngựa non một năm tuổi đẹp mã mang dòng máu của một con ngựa đua danh tiếng sẽ giúp chúng tôi thu về một khoản tiền cực lớn. Dù sao thì quả thật đây cũng là một ngành kinh doanh rất cầu kỳ. Anh phải tính toán đến mọi tình huống, nhưng có nghĩ đến đâu thì nghĩ vẫn có những chuyện không may xảy ra khá thường xuyên.”

Web thấy công việc này có những nét tương đồng nhất định với hoạt động của HRT. “Vâng, theo như những gì mà Billy miêu tả với chúng tôi thì hình như đây không phải là công việc dành cho những người yêu bóng vía.”

“Hừm, quả thật tiền thì nhiều lúc đúng là kiếm bộn thật, nhưng đó không phải là lý do tôi chọn nó. Điều quan trọng là cảm giác phấn khích được nhìn con ngựa mà anh chăm bẵm, nuôi dưỡng và huấn luyện lao như tên bắn trên đường đua; đó quả là cỗ máy đua hoàn hảo và đẹp nhất từng có trên đời. Và khi anh nhìn thấy đích đến hiện ra, được chiêm ngưỡng con tuấn mã cao quý của mình lướt băng băng trước cả đoàn đua, anh biết rằng ít nhất thì trong vài phút tất cả mọi thứ trong cuộc sống của anh mới hoàn hảo và trọn vẹn làm sao, quả là không có gì có thê so sánh ới cảm giác như sắp nổ tung khi đó.”

Web tự hỏi không biết có phải Gwen đã lấy việc chăm bẵm những con ngựa non để thay thế cho đứa con trai xấu số của mình. Nếu đúng thế thì anh cũng thấy mừng vì Gwen Canfield đã tìm được một điều gì đó trong đời có thể giúp cô thấy hạnh phúc.

“Tôi đoán là có lẽ anh cũng cảm thấy giống hệt như vậy trong công việc của mình chứ?”

“Trước kia thì đúng thế.” Anh trả lời.

“Trước kia tôi không hề đoán ra,” cô nói. Tôi không hề biết là anh cùng đội với những người thiệt mạng ở Washington. Tôi rất tiếc.”

“Cám ơn. Quả thật đó là một thảm kịch đáng buồn.”

“Tôi chưa bao giờ thực sự hiểu tại sao lại có những người làm nổi công việc như của các anh.”

“À, Gwen này, tôi nghĩ cách tốt nhất để tìm câu trả lời là thế này nhé, chúng tôi làm công việc đó vì có những người trên thế giới này buộc chúng tôi phải làm thế.”

” Những kẻ như Ernest Free?”

” Những kẻ như hắn.”

Khi hai người dừng chân ở giữa khu chuồng ngựa. Gwen hỏi anh xem Strait vừa nói gì.

” Chỉ là vài lời khuyên bạn bè ấy mà. Nhân tiện tôi muốn hỏi xem là ông ta tự đến trang trại hay cô thuê ông ta?”

“Billy thuê. Ông ta và đội của mình có hồ sơ lý lịch khá ấn tượng.” Cô nhìn quanh. “Giờ anh muốn đi đâu nào?”

“Lên nhà chính nhé?”

Trong lúc họ đang quay về khu nhà chính trên một chiếc jeep mui trần, Web chợt nghe thấy tiếng động cơ gầm rú trên đầu. Anh bèn ngẩng đầu lên. Một chiếc trực thăng nhỏ đang bay vùn vụt ở độ cao rất thấp. Nó bay qua trên đầu họ và biến mất sau những ngọn cây.

Web quay sang nhìn Gwen. “Nó bay đi đâu vậy?”

Cô cau mày. “Trang trại bên cạnh. Southern Belle. Ngoài bãi đáp trực thăng, họ còn có cà một đường băng nhỏ. Mỗi khi chiếc phản lực của họ hạ cánh. lũ ngựa nhà tôi lại sợ phát khiếp. Bill đã phàn nàn với họ về chuyện này nhưng họ cứ phớt lờ.”

“Họ là ai?”

“Họ là gì thì đúng hơn – hình như một công ty thì phải. Họ cũng có một trang trại ngựa nhưng là một trang trại ngựa rất lạ lùng.”

“Ý cô là sao?”

“Ý tôi là họ chỉ có vài con ngựa. Hơn nữa tôi có cảm giác những người làm công cho họ thậm chí còn không phân biệt nổi ngựa đực với ngựa cái. Nhưng chắc chắn là họ ăn nên làm ra lắm. Ngôi nhà ở Southern Belle thậm chí còn lớn hơn nhà của chúng tôi.”

” Tôi đoán là trong trang trại của họ cũng có rất nhiều tòa nhà giống như ở đây.”

“Vâng, mặc dù những ngôi nhà trong trang trại của chúng tôi xây rải rác hơn. Họ vừa mới xây một loạt những tòa nhà mới. rộng thênh thang trông như nhà kho ấy, không thể đoán nổi là họ chứa trong đó những loại hàng gì. Họ mới chuyển đến cách đây hơn hai năm.”

“Cô đã qua đó bao giờ chưa?”

“Hai lần. Một lần đến chào với tư cách thăm viếng hàng xóm nhưng họ không mặn mà cho lắm. Lần thứ hai là để than phiền về việc máy bay của họ bay quá thấp. Chúng tôi chẳng muốn tọc mạch về nơi này đâu nhưng quả thật là nó kỳ quặc. Ngay cả với Billy. Trong khi xưa nay ông ấy mới là người làm người khác phải khó chịu.”

Web ngồi ngả ra ghế, vừa đăm chiêu suy nghĩ vừa dõi mắt về phía chiếc trực thăng mới khuất dạng.

Cũng mất khá thời gian nhưng cuối cùng họ đã thăm thú hết một lượt ngôi nhà, từ tầng hầm lên đến tầng thượng. Ở tầng một có phòng chơi bi-a, bên dưới là hầm rượu vang và cả một phòng thay quần áo bơi.

Bể bơi có kích thước 15m x 25m và được làm hoàn toàn từ nhưng mảnh thép tấm của một chiến hạm thời Chiến tranh thế giới II được tháo dỡ. Có một gian bếp rộng ở tầng hầm với bếp lò kiểu Vulcan cùng một ống thoát khói bằng crôm to đùng làm từ năm 1912. Những giá đưa đồ ăn từ bếp lên tầng trên vẫn còn làm việc. Và cả một phòng giặt đồ. Trong phòng đặt nồi hơi sưởi ấm của ngôi nhà. Web bắt gặp những nồi hơi không lồ của hãng McLain bốc khói nghi ngút tỏa hơi nóng hầm hập. Trong cùng là một phòng xếp toàn những thùng gỗ đựng củi đốt lò sưởi. Mỗi thùng gỗ lại có đánh số riêng cho từng phòng.

Phòng ăn ở tầng chính của tòa nhà có gắn những chiếc đầu hưu trên tường và một chiếc đèn chùm lộng lẫy. Căn bếp ở tầng này mới thực sự ấn tượng, rộng thênh thang. Tường ốp bằng gạch gốm đen của Hà Lan, có cả một tủ đựng cốc chén bằng bạc ròng. Có tới ba phòng khiêu vũ lớn, những phòng đọc đủ mọi kích cỡ, một thư viện dài rộng thênh thang bất tận và rất nhiều sảnh lớn. Tòa nhà thực sự hoành tráng. Và Web nhận ra rằng anh hoàn toàn không thể làm gì để bảo đảm sự an toàn cho nó.

Khi họ đã kết thúc chuyến thăm thú, Gwen dừng lại và nhìn xung quanh với vẻ bâng khuâng. “Đến giờ thì tôi thật sự phải lòng nơi này rồi. Đúng là nó quá rộng thật, nhưng nó cũng đã giúp tôi nguôi ngoai đi rất nhiều. Anh có hiểu không?”

“Tôi hiểu. Trong nhà cô có bao nhiêu người làm”?

“À, chúng tôi chỉ thuê ba phụ nữ đến làm các công việc lau dọn và giặt giũ, sắp xếp mọi thứ trong ngày rồi về. Trừ trường hợp khi có khách khứa đến ăn tối thì mới cần họ ở lại và giúp đỡ thêm. Cả ba đều là người trong vùng này thôi.”

“Ai là người nấu ăn hàng ngày?”

“Tôi. Đó cũng là một thú tiêu khiển của tôi. Chúng tôi cũng còn một người giúp việc nữa trong bếp. Trông ông ta như cả triệu tuổi rồi vậy, nhưng thật ra vì ông ta đã sống một cuộc đời quá khó khăn. Hầu như ngày nào ông ấy cũng đến. Những công việc còn lại trong trang trại do Nemmo và người của ông ta phụ trách. Những con ngựa đua thì ngày nào cũng phải luyện tập vì vậy chúng tôi còn có cả một đội nài ngựa: ba cậu thanh niên và một người đàn ông. Tất cả đều sống ở khu luyện ngựa trung tâm.”

“Còn cả một hệ thống an ninh nữa chứ. Chúng tôi để ý thấy những bảng điều khiển báo động trên đường vào.”

“Chúng tôi chẳng bao giờ dùng đến chúng.”

“Giờ thì sẽ phải dùng thôi.”

Gwen không nói gì. Cô lẳng lặng dẫn Web đi xem căn phòng cuối cùng.

Phòng ngủ chính rộng thênh thang nhưng bài trí đồ đạc rất đơn giản. Web cũng nhìn thấy một phòng nhỏ khác liền kề với phòng ngủ chính và cũng kê giường.

“Đêm nào Billy cũng làm việc rất khuya và không muốn làm phiền tôi khi ông ấy đi ngủ,” Gwen giải thích. “Bao giờ ông ấy cũng ý tứ thế đấy.”

Nhìn vẻ mặt của Gwen lúc này Web có cảm giác Billy chẳng phải là người ý tứ như cô nói.

Gwen nói tiếp. “Hầu hết người ta chỉ nhìn thấy mặt thô ráp của Billy, và tôi đoán là không ít người phần nào cũng hoài nghi về tính đúng đắn của việc chúng tôi lấy nhau. Tôi tin là một nửa trong số đó nghĩ rằng tôi lấy Billy vì tiền, nửa còn lại nghĩ rằng Billy già rồi còn chơi trống bỏi. Nhưng sự thực thì chúng tôi sinh ra là để cho nhau. Chúng tôi hạnh phúc khi ở bên nhau. Mẹ tôi đang bị ung thư giai đoạn cuối khi chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Và liên tục bốn tháng trời ngày nào Bill củng đến bệnh viện thăm bà. Ông ấy không chỉ ngồi đó và trơ mắt nhìn mẹ tôi hấp hối. Bill dọn bô cho bà ấy nói chuyện với bà. Tranh luận với bà về chính trị và thể thao. Và tôi nghĩ ông ấy giúp mẹ tôi thực sự cảm thấy rằng bà vẫn đang sống. Điều đó giúp mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn cho tất cả chúng tôi và tôi sẽ không bao giờ quên điều đó. Ông ấy đã nếm trải rất nhiều gian truân trong đời nên có một vẻ ngoài chai sạn như thế cũng là chuyện bình thường. Nhưng từ xưa đến nay ông ấy vẫn luôn là một người chồng lý tưởng mà một người phụ nữ có thể kỳ vọng. Ông ấy rời bỏ thành phố Richmond mà ông ấy vô cùng yêu quý, từ bỏ cà công việc duy nhất mà ông ấy biết, để bắt đầu lại từ đầu ở một trang trại ngựa chỉ vì tôi yêu cầu. Và tôi nghĩ ông ấy biết rằng chúng tôi phải bỏ lại tất cà lại sau lưng những ký ức không bình yên.

” Và ông ấy luôn là một người cha tuyệt vời của David. Không có chuyện gì mà ông ấy không làm cùng thằng bé. Ông ấy không hề chiều chuộng David vì ông ấy biết điều đó sẽ làm con chúng tôi trở nên yếu đuối: nhưng ông ấy yêu thằng bé bằng tất cả con người mình. Dù thế nào chăng nữa tôi cũng thấy là việc thằng bé mất đi làm ông ấy suy sụp hơn cả tôi, vì mặc dù đã có con với người vợ trước nhưng David là con trai duy nhất của ông ấy. Nhưng một khi ông ấy đã coi anh là bạn chắc chắn không có gì mà ông ấy không sẵn sàng làm cho anh. Bill sẵn sàng chi đến đồng xu cuối cùng để giúp bạn mình. Thời buổi này không còn nhiều người như ông ấy nữa đâu.”

Web chăm chú nhìn những bức ảnh treo trên tường và trong một ô tủ đặt sâu trong tường. Có rất nhiều ảnh của David. Đó là một cậu bé xinh đẹp, giống mẹ nhiều hơn giống bố. Web quay lại và bắt gặp Gwen đang đứng cạnh anh, ánh mắt trân trối ngắm nhìn con trai mình.

“Tất cả đã quá lâu rồi,” cô khẽ nói.

“Tôi biết. Tôi nghĩ thời gian không bao giờ dừng lại, đối với bất kỳ ai và bất kỳ chuyện gì.”

“Người ta cũng bảo thời gian sẽ làm nguôi ngoai mọi nỗi đau, nhưng không phải thế.”

“David là con duy nhất của hai người à?”

Cô gật đầu. “Billy có mấy cô con gái với người vợ trước, đã trưởng thành, nhưng David là đứa con duy nhất của tôi. Kể ra cũng buồn cười, hồi còn là một cô bé lúc nào tôi cũng đinh ninh rằng lớn lên tôi sẽ có rất nhiều con. Nhà tôi có năm anh chị em cơ mà. Thật khó tin là nếu còn sống giờ con tôi đã học trung học rồi.” Cô quay mặt qua phía khác và Web nhận thấy cô đang giơ tay lên quệt ngang mắt.

“Tôi nghĩ hôm nay thế là đủ rồi, Gwen. Tôi thực sự rất cảm kích vì cô đã dành thời gian giúp tôi.”

Cô quay mặt lại và Web có thể thấy hai má cô ướt nhòe nước mắt.

“Tối nay Billy muốn tôi mời anh và anh bạn kia uống vài chén và ăn tối.”

“Hai người đâu cần phải làm thế.”

“Có, chúng tôi muốn thế mà. Dù sao thì anh cũng đã cứu ông ấy thoát chết, và nếu như chúng ta ở bên nhau một thời gian nữa. có lẽ chúng ta cần có dịp hiểu rõ hơn về nhau. Năm rưỡi được không”?

“Nếu hai người thực sự muốn vậy?”

“Chắc chắn rồi, Web, nhưng dù sao cũng cám ơn anh đã hỏi.”

“À,nhân tiện xin báo cho cô biết là chúng tôi không mang theo trang phục lịch lãm đâu.”

“Chúng tôi cũng đâu phải những người lịch lãm.”

Gwen đang ở khu luyện ngựa với Baron thì Canfield gọi điện yêu cầu cô dẫn Web đi xem xung quanh trang trại. Cô dẫn Web đến khu chuồng ngựa.

“Cách tốt nhất để thăm thú trang trại là trên lưng ngựa. Anh biết cưỡi chứ?” Cô hỏi.

“Một chút. Tất nhiên tôi không phải là dân chuyên nghiệp như cô.”

“Nếu vậy thì tôi có con ngựa thích hợp cho anh đây”.

Gwen cho anh biết rằng Boo là một con ngựa thuộc nòi Trakehner, một giống ngựa Đức, được nhân giống để tạo ra những con ngựa chiến dũng mãnh nhất, sản phẩm lai tạo giữa giống ngựa A rập máu nóng và sung sức với giống ngựa kéo xe máu lạnh và bình tĩnh. Con ngựa nặng khoảng gần 800kg, cao khoảng 1,8m và cứ nhìn chằm chằm vào mặt Web như thể nó chỉ muốn xơi tái cái đầu anh khi hai người đứng cạnh nó trong tàu ngựa.

“Boo từng là một con ngựa biểu diễn tuyệt vời, nhưng giờ đây cơ bản nó đã về hưu và không còn sung sức lắm. Nó đã phát phì và thuần tính. Chúng tôi gọi nó là ‘lão già cau có’ vì đúng là thế thật. Nhưng về cơ bản nó vẫn là một con ngựa rất hiền lành và lại còn rất linh hoạt nữa. Anh có thể cưỡi nó bằng yên kiểu Anh hay kiểu miền Tây cũng được.”

“Vâng, chắc vậy,” Web vừa lúng búng trả lời vừa chăm chú nhìn con vật khổng lồ. Boo không hề có vẻ gì là hài lòng khi thấy Web hiện trong không gian riêng của nó.

Gwen trải tấm lót yên hình vuông lên lưng con ngựa rồi sau đó Web giúp cô đặt chiếc yên ngựa kiểu miền Tây nặng nề lên trên tấm lót. “Nào. Giờ thì hãy nhìn tôi thắng yên nhé, nó sẽ hít vào và phình bụng ra cho mà xem.”

Web thích thú mở tròn mắt khi thấy con ngựa làm đúng theo những gì Gwen đã nói.

“Khi anh nghĩ đã nịt chặt đai yên rồi, nó sẽ thở ra và thế là lại lỏng. Còn nếu anh vẫn muốn trèo lên thử thì thế nào chiếc yên cũng bị trượt qua vai nó cho mà xem. Con ngựa được mẻ cười thích chí, còn người cưỡi được vài cục u.”

“Kể cũng thú vị khi biết những con vật trông tưởng ù lì lại khôn như ma vậy,” Web nói.

Gwen hướng dẫn cho Web cách luồn dây cương qua đầu Boo, cố định vào vị trí và cài khóa lại. Họ dẫn Boo ra ngoài và dừng lại ở một bậc lên ngựa xây bằng đá.

Web chỉnh lại cái quần da cưỡi ngựa mà Gwen đã đưa cho anh để ngăn không cho yên ngựa làm giộp hai bên đùi đồng thời cũng giúp anh quặp chân vào hai bên sườn ngựa tốt hơn. Anh bước lên bậc đá và ngồi hẳn lên yên, trong khi đó Boo vẫn đứng yên tại chỗ một cách kiên nhẫn.

“Anh thấy thế nào?” Gwen hỏi.

“Cao quá!”

Cô nhìn khẩu súng trong bao của anh. “Anh nhất định phải mang theo súng à?”

“Đúng vậy,” Web nói dứt khoát.

Họ hướng ra bãi đất tròn để tập cưỡi ngựa, Gwen dẫn cả con ngựa và người cưỡi trên lưng đi xung quanh vòng tròn. Tiếp theo Gwen hướng dẫn anh cách sử dụng dây cương để ra lệnh cho con ngựa đi chậm lại, rẽ và quay đầu, tiến hoặc lùi, cùng những khẩu lệnh và cách thúc chân để con ngựa đi hoặc dừng lại.

“Boo biết rõ tất cả những khu vục của trang trại này, vì vậy nếu anh để mặc, nó sẽ đi những nơi nó thích. Chậm rãi và êm ái.”

Các công nhân dẫn con Baron ra trong lúc hai người còn đang bận rộn với con Boo. Gwen cũng ngồi lên yên ngựa của mình. “Hiện tại thì Boo là bậc trưởng lão ở trang trại này, nó và con Baron chưa bao giờ đi cùng nhau cả. Vì vậy có thể Boo sẽ cố gắng thể hiện ưu thế vượt trội của nó với Baron, để khẳng định ai mới là sếp sòng.”

“Nghe giống như những anh chàng có quá nhiều testosterone.” Web nhận xét.

Gwen nhìn anh với ánh mắt lạ lùng. “Boo là một con ngựa thiến mà Web.” Anh sững sờ nhìn cô không hiểu. “Nếu nó mà là người, thì chúng ta phải gọi nó là hoạn quan.”

“Tội nghiệp Boo.”

Hai con ngựa dường như miễn cưỡng tạo ra một sự hòa hoãn tạm thời, và Web nhìn thấy Gwen rút từ trong túi sau ra một chiếc bộ đàm Motorola và bật nó lên. “Phòng trường hợp có vân đề.” cô nói.

“Việc giữ liên lạc như thế này là rất khôn ngoan,” Web nói. “Tôi cũng mang theo điện thoại di động của mình.”

“Sau những gì xảy ra ngày hôm nay với Billy, tôi không chắc là tôi sẽ còn sử dụng điện thoại di động nữa.”

Web cúi xuống nhìn điện thoại của mình và cảm thấy nghi ngờ.

Họ bắt đầu lên đường, chạy phía trước là một con chó săn tha mồi, lông vàng tên là Opie và một con chó thon thả nhưng lực lưỡng khác mà Gwen gọi là Tuff. “Strait cũng có một con chó của anh ta,” cô nói. Anh ta gọi nó là Old Cuss (Lão khọm già) và đúng là không còn cái tên nào hợp hơn vì con chó đó chẳng được tích sự gì ngoài việc gây rắc rối.”

Bầu trời trong vắt, và mỗi khi hai người thúc ngựa lên những quả đồi nhỏ trong trang trại rộng mênh mông này, Web lại có cảm giác anh có thể nhìn thấy cả Charlottesville xa xa. Boo chấp nhận chạy phía sau Baron và duy trì một tốc độ chạy nhẹ nhàng làm Web thấy tự tin hẳn lên.

Gwen ghìm cương dừng con Baron lại. Web cũng điều khiển con Boo tới đứng cạnh cô.

“Như tôi nói rồi đấy, East Winds đã có lịch sử từ rất lâu rồi. Từ đầu thế kỷ 17 vua nước Anh đã ban cho Huân tước Culpepper một vùng đất rộng hàng triệu mẫu Anh. Một hậu duệ của Huân tước Culpepper đã cắt hàng nghìn mẫu từ vùng đất này làm quà hồi môn cho con gái lớn của mình khi cô ta kết hôn với một người đàn ông tên là Adam Rolfe. Phần giữa của ngôi nhà được chính Rolfe khởi công xây dựng năm 1765 và hoàn thành vào năm 1781. Ông ta không chỉ là một thương gia mà còn là một kiến trúc sư đại tài. Anh đã thấy phía ngoài của tòa nhà chính rồi chứ?”

Web gật đầu.

Gwen nói tiếp “Nó được xây theo phong cách kiến trúc thời các vua George 1, và phần mộc của ngôi nhà, đặc biệt là phần gờ răng cưa sát mái, thực sự là những kiệt tác trang trí kiến trúc đẹp nhất mà tôi từng thấy.”

“Vâng, tôi cũng đoán là phong cách kiến trúc thời vua George.” Web nói dối; anh hoàn toàn mù tịt về cái gọi là phong cách kiến trúc thời vua George kể cả khi nó có nhảy dựng lên như người và cắn vào gờ răng của anh chăng nữa.

“Dinh cơ này thuộc sở hữu của dòng họ Rolfe mãi đến đầu thế kỷ 20. Trong suốt thời gian đó nó là một đồn điền thực sự. Người ta trồng ở đây đủ các loại hoa màu và cây công nghiệp: thuốc lá, đậu nành, gai dầu…đại loại như vậy.”

“Và tôi đoán là có rất nhiều nô lệ làm việc trong đồn điền.” Web nói. “Ít nhất thì cũng đến khi Nội chiến kết thúc.”

“Thực ra là không. Đồn điền này ở ngay sát Washington nên những người chủ thời đó của nó lại ủng hộ phe miền Bắc. Trong thực tế East Winds còn là một phần của mạng lưới Đường sắt ngầm”. 2 “Đến năm 1910” Gwen nói tiếp, “dinh cơ này được bán cho người ngoài dòng họ. Nó đã qua tay nhiều người cho đến khi được Walter Sennick mua lại vào cuối Chiến tranh thế giới II. Ông ta là một nhà phát minh và đã tích lũy được một gia tài khổng lồ từ việc bán những tượng của mình cho các nhà sản xuất ô tô. Ôông ta biến East Winds thành một thị trấn thu nhỏ, và vào thời kỳ hoàng kim ở đây có đến hơn ba trăm công nhân làm việc kín thời gian. Ngoài ra còn có một nhà kho của công ty, bưu điện, trạm cứu hỏa…đủ các công trình linh tinh.”

“Không có gì giống với cảm giác không bao giờ phải rời khói nhà.” Trong suốt thời gian Gwen nói thao thao bất tuyệt, Web đã để tâm quan sát các khu vực trong trang trại, đánh giá những chỗ kẻ thù có thể tấn công vào và hình dung ra các phương án phòng thủ tối ưu nhất. Tuy nhiên, nếu quả thật có một kẻ làm tay trong thì mọi chiến lược phòng thủ cũng trở thành công cốc. Một con ngựa thành Troy vẫn sẽ phát huy tác dụng như hàng nghìn năm trước.

Gwen gật đầu. “Hiện tại vẫn còn sáu mươi tám ngôi nhà đủ loại. Trong một hàng rào có chu vi hai mươi bảy dặm tất cả. Mười chín bãi tập ngựa. Mười lăm công nhân làm việc kín thời gian. Và chúng tôi vẫn canh tác trên đất của trang trại, chủ yếu là ngô – nhưng mối quan tâm chính của chúng tôi vẫn là nhân giống ngựa. Những con ngựa nòi. Sang năm chúng tôi sẽ có một lứa ngựa non mới gồm hai mươi hai con cả thảy. Và chỉ sau đó một thời gian ngắn là có thể xuất chuồng với giá hời. Triển vọng nói chung là sẽ vô cung xán lạn.”

Họ thúc ngựa đi tiếp và ngay trước mặt là một hào nước có bờ đắp rất cao, tại đây Gwen hướng dẫn cho Web cách để con ngựa tự tìm chỗ đặt chân khi bước xuống bùn. Cô bắt Web phải ngả hẳn người về sau đến nỗi đầu anh gần như chạm vào mông con Boo khi nó chậm rãi bước xuống bờ đất. Sau đó cô lại ra lệnh cho anh ôm chặt lấy cổ con ngựa, một tay choàng quanh bờm nó khi nó đang bước lên bờ bên kia. Web qua con suối rất thành công và nhận được sự tán thưởng nhiệt liệt của Gwen.

Họ đi qua một tòa nhà cổ bằng gỗ và đá tảng mà theo lời Gwen thì đó là một bệnh viện từ thời Nội chiến mà họ đang có ý định chuyển thành bào tàng. “Chúng tôi đã sửa chữa lại ngôi nhà, lắp hệ thông thông gió và sưởi ấm. Trong đó còn có cả phòng ngủ và nhà bếp để người trông nom bảo tàng có thể sống thoải mái.” Gwen giải thích. “Trong này cũng còn nguyên vẹn một bàn phẫu thuật và các thiết bị y tế khác của thời kỳ đó.”

“Theo những gì tôi biết, thì hồi Nội chiến bất kỳ binh sĩ nào cũng có thể dính đạn ghém trên đường được đưa đến bệnh viện.”

Họ cười ngựa qua một nhà kho được xây dựng từ trước đây hơn hai trăm năm. nhà kho có hai tầng và được xây trên một bờ đất thoai thoải nên có đến hai lối vào ở hai tầng riêng biệt. Còn có cả một bãi luyện ngựa nơi ngựa và kỵ sĩ tập luyện các kỹ năng biểu diễn. Gwen giải thích, luyện ngựa biểu diễn bao gồm một loạt những bước chạy và chuyển động đặc biệt, được kết hợp hài hòa giữa ngựa và kỵ sĩ tương tự như một bài biểu diễn của vận động viên trượt băng nghệ thuật. Họ đi qua một tòa tháp cao bằng gỗ có móng xây bằng đá tảng mà theo lời Gwen thì trước kia nó được sử dụng cho việc quan sát các đám cháy, và cũng là nơi thưởng thức các cuộc đua ngựa được tổ chức tại đây từ một thế kỷ trước.

Web quan sát tòa tháp và khu vực xung quanh. Là một xạ thủ bắn tỉa dày dạn kinh nghiệm và luôn nhận ra đâu là vị trí mai phục tốt nhất. Web kết luận rằng tòa tháp này chắc chắn sẽ là một chốt quan sát lý tưởng, chỉ có điều anh không có đủ nhân lực để khai thác nó thật triệt để.

Họ cưỡi ngựa qua một ngôi nhà lắp ghép hai tầng mà Gwen cho biết là nhà của người quản lý trang trại.

“Có vẻ như Nemo Strait là người rất được việc.”

“Ông ta có kinh nghiệm và biết rõ công việc mình làm. Hơn nữa ông ta cũng đưa đến đây ê kíp làm việc được lựa chọn kỹ lưỡng của mình; đó là điều không phải ai cũng có.”

Web có thể thấy là Gwen đã trả lời anh một cách thờ ơ.

Họ kiểm tra cả những lối vào và lối ra ở phía sau trang trại và ở mỗi vị trí Web đều chú ý ghi nhớ trong đầu. Có một lần, một chú hươu lao vụt qua hàng cây trước mặt khiến Opie và Tuff rượt theo ngay lập tức như tên bắn. Cả hai con ngựa đều giữ nguyên vẻ bình thản trước khung cảnh náo động này, mặc dù việc con hươu lao vụt qua trước mặt khiến Web giật mình đến nỗi anh suýt ngã nhào khỏi lưng con Boo.

Sau đó cô dẫn anh vào một thung lũng hẹp rợp bóng cây. Web có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào gần đó, và hai người vừa thúc ngựa qua một khúc quanh ngắn, Web sững sờ khi trước mặt anh hiện ra một tòa nhà nhỏ và thoáng đãng, sơn trắng khắp từ tường lên trên nóc, nhà lợp bằng gỗ tuyết tùng. Ban đầu Web ngỡ đó là một tòa vọng lâu để ngắm cảnh. Nhưng rồi anh nhận ra cây thánh giá gắn trên nóc nhà và một chiếc bàn thờ nhỏ bên trong, cùng với một tấm thảm quỳ và một bức tượng Chúa chịu khổ hình trên cây thánh giá.

Anh quay sang nhìn Gwen với ánh mắt dò hỏi. Cô đang trân trối nhìn ngôi nhà thờ nhỏ của mình như người mộng du, phải một lát sau cô mới giật mình quay sang anh.

“Chắc anh cũng đoán ra, đây là nhà nguyện của tôi. Tôi là người Công giáo mà. Cha tôi là người phụ lễ ban thánh thể trong nhà thờ. Hai chú tôi đều là linh mục. Tôn giáo có vai trò cực kỳ quan trọng trong cuộc sống của tôi.

“Vậy cô đã cho xây nhà nguyện này à?”

“Vâng, cho con trai tôi. Ngày nào tôi cũng ra đây và cầu nguyện cho linh hồn thằng bé, dù mưa hay giá rét. Anh có phiền không?”

“Cô cứ tự nhiên.”

“Anh có phải là người ngoan đạo không?”

“Theo cách riêng của tôi,” Web trả lời mập mờ.

“Thực ra ngày trước tôi còn kính Chúa hơn cả bây giờ. Tôi đã cố hiểu tại sao chuyện đó lại có thể xẩy ra với một đứa trẻ còn ngây thơ như con trai tôi. Tôi vẫn chưa bao giờ tìm ra câu trả lời.”

Cô xuống ngựa và bước vào bên trong nhà nguyện, làm dấu thánh, lấy quyển kinh nhật tụng của mình từ trong túi ra rồi quỳ xuống và bắt đầu cầu nguyện trong lúc Web lặng lẽ đứng nhìn cô.

Vài phút sau cô đứng lên và quay ra chỗ anh đứng.

Họ lại lên ngựa. Và cuối cùng hai người đến trước một tòa nhà lớn nhưng rõ ràng là đã bị bỏ hoang từ lâu.

“Trước kia chỗ này mang tên là Ngôi nhà Khỉ,” Gwen nói. “Sennick đã cho xây nó và nuôi đủ các loại tinh tinh, khỉ đầu chó, thậm chí là cả đười ươi ở đây nữa. Tại sao, tôi cũng không biết. Theo lời đồn thì mồi khi những con vật này xổng ra khỏi chuồng, chúng sẽ trở thành mục tiêu săn đuổi của những gã nông dân say khướt tay vung vẩy súng săn. Những gã nhà quê này cũng chẳng thích thú gì lũ khỉ cho lắm. Đó là lý do tại sao họ gọi khu rừng quanh đây là rừng khỉ. Ý nghĩ rằng những con vật khốn khổ đó bị đám người dã man bắn hạ làm tôi thấy buồn nôn.”

Hai người xuống ngựa và bước vào trong tòa nhà. Web ngước lên nhìn trời qua những mảng mái trống hoác theo thời gian và mưa gió. Những chiếc lồng sắt cũ, đã han rỉ và đổ gẫy, vẫn còn nằm sát chân tường. Vẫn còn đó những đường rãnh chạy dưới nền nhà, có lẽ là để hứng chất thải của lũ khỉ và đủ các thứ rác rưởi khác. Rác và những thiết bị cũ hỏng nằm rải rác trên nền nhà bê tông, lẫn với cành khô và lá mục. Rễ cây đã bò lan lên các mảng tường ngoài, vẫn còn nguyên cả một khu mà hình như trước kia được dùng làm cầu chất hàng lên xe. Web hoàn toàn không hình dung nổi một nhà phát minh trong ngành công nghiệp Ô tô sẽ làm gì với một bầy khỉ như thế này. Nát cả óc mà anh vẫn không nghĩ ra giả thuyết nào nghe dễ chịu một chút. Tất cả những gì tưởng tượng ra là những con khỉ bị cột chặt vào cáng, dây điện và điện cực loằng ngoằng chạy trên cơ thể chúng, trong khi đó lão già Sennick độc ác trong bộ quần áo phẫu thuật chuẩn bị làm những công việc bẩn thỉu đối với lũ khỉ khốn khổ. Ngôi nhà hoang toát lên một vẻ ảm đạm, tuyệt vọng chết chóc, Web thở phào nhẹ nhõm khi hai người bước ra ngoài.

Họ tiếp tục thúc ngựa lên đường và lần lượt Gwen chỉ cho anh xem tất cả những ngôi nhà trong trang trại và lịch sử đi kèm của chúng cho đến khi Web phải vất vả lắm mới ghi nhớ được tất cả mọi thông tin một cách có hệ thống. Anh sững sờ khi xem đồng hồ và nhận ra là ba tiếng đã trôi qua trong chớp mắt.

“Có lẽ chúng ta nên quay lại,” Gwen nói. “Lần đầu tiên cưỡi ngựa như của anh, ba tiếng đồng hồ là quá nhiều rồi. Chắc chắn thế nào anh cũng thấy hơi ê ẩm người.”

“Tôi vẫn ổn mà,” Web nói. “Rất thích là đằng khác”

Đó thật sự là một chuyến đi chơi trên lưng ngựa thật nhẹ nhàng êm ái, thanh bình và thoải mái. Tất cả những cảm giác mà anh chưa bao giờ thật sự được trải nghiệm trong cả cuộc đời. Tuy vậy. khi hai người về đến khu nuôi ngựa trung tâm, và Web nhấc mình xuống khỏi lưng con Boo. anh ngạc nhiên nhận ra cả hai chân và lưng mình tê cứng đến nỗi khó khăn lắm anh mới đứng thẳng được người khi chân chạm đất. Cảnh đó không qua được ánh mắt săm soi của Gwen, cô mỉm cười thoáng vẻ chế giễu. “Đến mai thì sẽ đau ở chỗ khác.”

Web đang xoa hai bên hông đau nhức. “Tôi cảm thấy ý cô rồi.”

Hai người làm bước ra và giữ cương ngựa cho họ. Gwen cho Web biết là hai người này sẽ tháo bỏ yên cương và đưa ngựa đi tắm rửa sạch sẽ. Thông thường thì đó là công việc của chính người cưỡi. Gwen nói. Mục đích của công việc này là thắt chặt sự gắn bó giữa người cưỡi và con ngựa của anh ta. “Anh chăm sóc con ngựa và con ngựa sẽ chăm sóc anh.”

“Kiểu như chăm sóc một cộng sự.”

“Chính xác là giống như một cộng sự.”

Gwen quay về phía văn phòng nhỏ của khu tổ hợp và nói. “Tôi sẽ quay lại ngay. Tôi muốn kiểm tra vài thứ.” Cô quay người bước đi, Web lúi húi cởi chiếc quần da.

“Lâu lắm mới lại cưỡi ngựa đúng không?”

Web ngẩng đầu lên và thấy Nemo Strait đang bước lại phía anh. Hai người làm công khác đang ngồi trong cabin chiếc xe bán tải chất đầy những bó cỏ khô phía sau. Cả hai đều chăm chú nhìn Web. “Quái thật, sao ông biết?” Strait đến trước mặt Web và dựa người lên bậc đá dùng để lên ngựa. Ông ta hờ hững nhìn về phía Gwen vừa khuất dạng.

“Cô ấy là một kỵ sĩ xuất sắc.”

“Tôi cũng cảm thấy như vậy. Nhưng có chuyện gì à?”

“Có điều là nhiều lúc cô ấy vắt kiệt sức lũ ngựa quá mức cần thiết.”

Web tò mò nhìn ông ta. “Tôi thấy cô ấy thực sự yêu chúng mà.”

“Anh hoàn toàn có thể yêu một cái gì đó mà vẫn làm tổn thương nó được cơ mà, đúng không?”

Web không ngờ một người như Strait cũng có thể có những trăn trở tâm lý sâu sắc đến vậy. Anh cứ ngỡ ông ta cũng chỉ là một anh chàng Neanderthal 3 to xác và đần độn, nhưng hóa ra ông ta cũng là người sống rất nội tâm, và có lẽ là rất nhạy cảm.

“Tôi đoán là ông đã có thời gian làm việc rất lâu với lũ ngựa.”

“Suốt đời thì đúng hơn. Nhiều người đinh ninh họ có thể hiểu hết về lũ ngựa. Nhưng không thể. Lúc nào anh cũng phải thật tỉnh táo và đừng bao giờ mắc phải sai lầm là nghĩ rằng anh đã hiểu chúng đến chân tơ kẽ tóc. Vì đó chính là khi anh sẽ phải trả giá.”

“Nghe có vẻ đó cũng là một công thức tốt đối với con người.” Web nhận thấy hình như Strait hơi thoáng mỉm cười. Hình như.

Strait liếc về phía chiếc xe tải nơi những người làm của ông ta vẫn đang chăm chú quan sát hai người. “Các anh thực sự nghĩ rằng có thể ông Canfield đang gặp nguy hiểm à?”

“Tôi không thể chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng cẩn tắc vô áy náy.”

“Ông ta là một lão già khó tính, nhưng tất cả chúng tôi đều tôn trọng ông ta. Một người tự gây dựng sự nghiệp bằng mô hôi nước mắt của mình. Ai mà không ngưỡng mộ điều đó cơ chứ.”

“Vâng, quả là thế thật. Ông có biết làm thế nào cái điện thoại di động kia lại lọt vào trong xe ông ấy không?”

“Tôi cũng đang băn khoăn mãi về chuyện đó. Vấn đề là ở chỗ không có ai lái cái xe đó cả, trừ ông ta và bà Canfield. Tất cả chúng tôi đều có xe riêng mà.”

“Khi ông ấy lên xe, cửa xe không hề khóa. Và họ cũng để xe trong gara vào buổi tối đúng không?”

“Họ có rất nhiều xe, cả xe con lẫn xe tải. Hơn nữa cái gara của nhà chính chỉ có hai ngăn thôi, trong đó một ngăn đã chất đủ các thứ linh tinh rồi.”

“Vậy là ai đó, nhất là vào ban đêm có thể tiếp cận chiếc Rover, thẩy chiếc điện thoại vào mà không bị ai phát hiện.”

Strait gãi gãi gáy. “Chắc vậy. Anh phải hiểu là người dân ở vùng này thậm chí còn chẳng bao giờ bận tâm đến việc đóng cửa nhà nữa ấy chứ.”

“Vậy thì cho đến khi chuyện nảy kết thúc, ông hãy bảo mọi người khóa tất cả những gì có thể. Ông phải hiểu là mối đe dọa có thể đến từ khắp mọi nơi, cả trong lẫn ngoài.”

Strait chằm chằm nhìn anh hồi lâu. “Tôi có nghe nói về cái bọn Hội Tự Do này.”

“Ông có biết ai có thể là thành viên hoặc cựu thành viên của nhóm này không?”

“Không, nhưng để tôi hỏi xem sao.”

“Vâng, nếu ông hỏi thì làm ơn kín đáo hộ nhé. Chúng tôi không muốn mọi người bị kinh động.”

“Tất cả chúng tôi đều có một công việc rất tốt ở đây mà. Chẳng ai muốn có chuyện không hay xảy ra với gia đình Canfield.”

“Tốt. Còn bất kỳ điều gì mà tôi cần biết không?”

“Nghe này, nếu có kẻ nào đó ở đây dính dáng đến vụ này, anh phai hiểu là một trang trại như thế này có thể là một nơi cực kỳ nguy hiểm. Những chiếc máy kéo khổng lồ, những dụng cụ sắc nhọn, những bình nhiên liệu khí hóa lỏng, những thiết bị hàn xì, những con ngựa điên chỉ chực đá vỡ sọ anh ra nếu anh mất cảnh giác, rồi lại còn rắn rết. triền dốc…Không thiếu gì cách để có thể giết anh và biến hiện trường thành một vụ tai nạn.”

“Thật là những thông tin hết sức quý giá. Cám ơn ông, Nemo.” Thật ra Web cũng không chắc đó là một lời khuyên hay là một lời đe dọa.

Strait nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất. “Này, cứ chăm chỉ tập cưỡi ngựa như thế này, chỉ vài ba hôm là anh có thể sánh với Roy Rogers 4 đấy.”

Gwen quay lại với Web và đưa anh đi xem qua một lượt khu chuồng ngựa trung tâm. Cả khu này có tới mười một tòa nhà.

Điểm dừng đầu tiên là những chuồng ngựa non và Gwen cho Web thấy những chuồng ngựa này được trang bị cả màn hình camera quan sát như thế nào để theo dõi những con ngựa cái sắp sinh. Sàn chuồng được trải thảm cao su mềm và có cả một lớp rơm khô chống bụi.

“Triển vọng cho lứa ngựa non sắp sinh trong năm tới là rất sáng sủa. Tại đây chúng tôi có những con ngựa cái được phối giống với những con ngựa nòi nổi tiếng nhất ở Kentucky.”

“Mỗi lần phối giống như vậy phải mất bao nhiêu tiền?”

“Có thể lên đến sáu con số mỗi lần.”

“Chà, kiểu sex này đắt đỏ quá nhỉ.”

“Tất nhiên là trong khoản đó còn kèm theo rất nhiều điều kiện nữa chứ. Quan trọng nhất là con ngựa cái phải mang thai và sinh ra được một con ngựa non, có thể đứng được và bú mẹ bình thường. Nhưng một con ngựa non một năm tuổi đẹp mã mang dòng máu của một con ngựa đua danh tiếng sẽ giúp chúng tôi thu về một khoản tiền cực lớn. Dù sao thì quả thật đây cũng là một ngành kinh doanh rất cầu kỳ. Anh phải tính toán đến mọi tình huống, nhưng có nghĩ đến đâu thì nghĩ vẫn có những chuyện không may xảy ra khá thường xuyên.”

Web thấy công việc này có những nét tương đồng nhất định với hoạt động của HRT. “Vâng, theo như những gì mà Billy miêu tả với chúng tôi thì hình như đây không phải là công việc dành cho những người yêu bóng vía.”

“Hừm, quả thật tiền thì nhiều lúc đúng là kiếm bộn thật, nhưng đó không phải là lý do tôi chọn nó. Điều quan trọng là cảm giác phấn khích được nhìn con ngựa mà anh chăm bẵm, nuôi dưỡng và huấn luyện lao như tên bắn trên đường đua; đó quả là cỗ máy đua hoàn hảo và đẹp nhất từng có trên đời. Và khi anh nhìn thấy đích đến hiện ra, được chiêm ngưỡng con tuấn mã cao quý của mình lướt băng băng trước cả đoàn đua, anh biết rằng ít nhất thì trong vài phút tất cả mọi thứ trong cuộc sống của anh mới hoàn hảo và trọn vẹn làm sao, quả là không có gì có thê so sánh ới cảm giác như sắp nổ tung khi đó.”

Web tự hỏi không biết có phải Gwen đã lấy việc chăm bẵm những con ngựa non để thay thế cho đứa con trai xấu số của mình. Nếu đúng thế thì anh cũng thấy mừng vì Gwen Canfield đã tìm được một điều gì đó trong đời có thể giúp cô thấy hạnh phúc.

“Tôi đoán là có lẽ anh cũng cảm thấy giống hệt như vậy trong công việc của mình chứ?”

“Trước kia thì đúng thế.” Anh trả lời.

“Trước kia tôi không hề đoán ra,” cô nói. Tôi không hề biết là anh cùng đội với những người thiệt mạng ở Washington. Tôi rất tiếc.”

“Cám ơn. Quả thật đó là một thảm kịch đáng buồn.”

“Tôi chưa bao giờ thực sự hiểu tại sao lại có những người làm nổi công việc như của các anh.”

“À, Gwen này, tôi nghĩ cách tốt nhất để tìm câu trả lời là thế này nhé, chúng tôi làm công việc đó vì có những người trên thế giới này buộc chúng tôi phải làm thế.”

” Những kẻ như Ernest Free?”

” Những kẻ như hắn.”

Khi hai người dừng chân ở giữa khu chuồng ngựa. Gwen hỏi anh xem Strait vừa nói gì.

” Chỉ là vài lời khuyên bạn bè ấy mà. Nhân tiện tôi muốn hỏi xem là ông ta tự đến trang trại hay cô thuê ông ta?”

“Billy thuê. Ông ta và đội của mình có hồ sơ lý lịch khá ấn tượng.” Cô nhìn quanh. “Giờ anh muốn đi đâu nào?”

“Lên nhà chính nhé?”

Trong lúc họ đang quay về khu nhà chính trên một chiếc jeep mui trần, Web chợt nghe thấy tiếng động cơ gầm rú trên đầu. Anh bèn ngẩng đầu lên. Một chiếc trực thăng nhỏ đang bay vùn vụt ở độ cao rất thấp. Nó bay qua trên đầu họ và biến mất sau những ngọn cây.

Web quay sang nhìn Gwen. “Nó bay đi đâu vậy?”

Cô cau mày. “Trang trại bên cạnh. Southern Belle. Ngoài bãi đáp trực thăng, họ còn có cà một đường băng nhỏ. Mỗi khi chiếc phản lực của họ hạ cánh. lũ ngựa nhà tôi lại sợ phát khiếp. Bill đã phàn nàn với họ về chuyện này nhưng họ cứ phớt lờ.”

“Họ là ai?”

“Họ là gì thì đúng hơn – hình như một công ty thì phải. Họ cũng có một trang trại ngựa nhưng là một trang trại ngựa rất lạ lùng.”

“Ý cô là sao?”

“Ý tôi là họ chỉ có vài con ngựa. Hơn nữa tôi có cảm giác những người làm công cho họ thậm chí còn không phân biệt nổi ngựa đực với ngựa cái. Nhưng chắc chắn là họ ăn nên làm ra lắm. Ngôi nhà ở Southern Belle thậm chí còn lớn hơn nhà của chúng tôi.”

” Tôi đoán là trong trang trại của họ cũng có rất nhiều tòa nhà giống như ở đây.”

“Vâng, mặc dù những ngôi nhà trong trang trại của chúng tôi xây rải rác hơn. Họ vừa mới xây một loạt những tòa nhà mới. rộng thênh thang trông như nhà kho ấy, không thể đoán nổi là họ chứa trong đó những loại hàng gì. Họ mới chuyển đến cách đây hơn hai năm.”

“Cô đã qua đó bao giờ chưa?”

“Hai lần. Một lần đến chào với tư cách thăm viếng hàng xóm nhưng họ không mặn mà cho lắm. Lần thứ hai là để than phiền về việc máy bay của họ bay quá thấp. Chúng tôi chẳng muốn tọc mạch về nơi này đâu nhưng quả thật là nó kỳ quặc. Ngay cả với Billy. Trong khi xưa nay ông ấy mới là người làm người khác phải khó chịu.”

Web ngồi ngả ra ghế, vừa đăm chiêu suy nghĩ vừa dõi mắt về phía chiếc trực thăng mới khuất dạng.

Cũng mất khá thời gian nhưng cuối cùng họ đã thăm thú hết một lượt ngôi nhà, từ tầng hầm lên đến tầng thượng. Ở tầng một có phòng chơi bi-a, bên dưới là hầm rượu vang và cả một phòng thay quần áo bơi.

Bể bơi có kích thước 15m x 25m và được làm hoàn toàn từ nhưng mảnh thép tấm của một chiến hạm thời Chiến tranh thế giới II được tháo dỡ. Có một gian bếp rộng ở tầng hầm với bếp lò kiểu Vulcan cùng một ống thoát khói bằng crôm to đùng làm từ năm 1912. Những giá đưa đồ ăn từ bếp lên tầng trên vẫn còn làm việc. Và cả một phòng giặt đồ. Trong phòng đặt nồi hơi sưởi ấm của ngôi nhà. Web bắt gặp những nồi hơi không lồ của hãng McLain bốc khói nghi ngút tỏa hơi nóng hầm hập. Trong cùng là một phòng xếp toàn những thùng gỗ đựng củi đốt lò sưởi. Mỗi thùng gỗ lại có đánh số riêng cho từng phòng.

Phòng ăn ở tầng chính của tòa nhà có gắn những chiếc đầu hưu trên tường và một chiếc đèn chùm lộng lẫy. Căn bếp ở tầng này mới thực sự ấn tượng, rộng thênh thang. Tường ốp bằng gạch gốm đen của Hà Lan, có cả một tủ đựng cốc chén bằng bạc ròng. Có tới ba phòng khiêu vũ lớn, những phòng đọc đủ mọi kích cỡ, một thư viện dài rộng thênh thang bất tận và rất nhiều sảnh lớn. Tòa nhà thực sự hoành tráng. Và Web nhận ra rằng anh hoàn toàn không thể làm gì để bảo đảm sự an toàn cho nó.

Khi họ đã kết thúc chuyến thăm thú, Gwen dừng lại và nhìn xung quanh với vẻ bâng khuâng. “Đến giờ thì tôi thật sự phải lòng nơi này rồi. Đúng là nó quá rộng thật, nhưng nó cũng đã giúp tôi nguôi ngoai đi rất nhiều. Anh có hiểu không?”

“Tôi hiểu. Trong nhà cô có bao nhiêu người làm”?

“À, chúng tôi chỉ thuê ba phụ nữ đến làm các công việc lau dọn và giặt giũ, sắp xếp mọi thứ trong ngày rồi về. Trừ trường hợp khi có khách khứa đến ăn tối thì mới cần họ ở lại và giúp đỡ thêm. Cả ba đều là người trong vùng này thôi.”

“Ai là người nấu ăn hàng ngày?”

“Tôi. Đó cũng là một thú tiêu khiển của tôi. Chúng tôi cũng còn một người giúp việc nữa trong bếp. Trông ông ta như cả triệu tuổi rồi vậy, nhưng thật ra vì ông ta đã sống một cuộc đời quá khó khăn. Hầu như ngày nào ông ấy cũng đến. Những công việc còn lại trong trang trại do Nemmo và người của ông ta phụ trách. Những con ngựa đua thì ngày nào cũng phải luyện tập vì vậy chúng tôi còn có cả một đội nài ngựa: ba cậu thanh niên và một người đàn ông. Tất cả đều sống ở khu luyện ngựa trung tâm.”

“Còn cả một hệ thống an ninh nữa chứ. Chúng tôi để ý thấy những bảng điều khiển báo động trên đường vào.”

“Chúng tôi chẳng bao giờ dùng đến chúng.”

“Giờ thì sẽ phải dùng thôi.”

Gwen không nói gì. Cô lẳng lặng dẫn Web đi xem căn phòng cuối cùng.

Phòng ngủ chính rộng thênh thang nhưng bài trí đồ đạc rất đơn giản. Web cũng nhìn thấy một phòng nhỏ khác liền kề với phòng ngủ chính và cũng kê giường.

“Đêm nào Billy cũng làm việc rất khuya và không muốn làm phiền tôi khi ông ấy đi ngủ,” Gwen giải thích. “Bao giờ ông ấy cũng ý tứ thế đấy.”

Nhìn vẻ mặt của Gwen lúc này Web có cảm giác Billy chẳng phải là người ý tứ như cô nói.

Gwen nói tiếp. “Hầu hết người ta chỉ nhìn thấy mặt thô ráp của Billy, và tôi đoán là không ít người phần nào cũng hoài nghi về tính đúng đắn của việc chúng tôi lấy nhau. Tôi tin là một nửa trong số đó nghĩ rằng tôi lấy Billy vì tiền, nửa còn lại nghĩ rằng Billy già rồi còn chơi trống bỏi. Nhưng sự thực thì chúng tôi sinh ra là để cho nhau. Chúng tôi hạnh phúc khi ở bên nhau. Mẹ tôi đang bị ung thư giai đoạn cuối khi chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Và liên tục bốn tháng trời ngày nào Bill củng đến bệnh viện thăm bà. Ông ấy không chỉ ngồi đó và trơ mắt nhìn mẹ tôi hấp hối. Bill dọn bô cho bà ấy nói chuyện với bà. Tranh luận với bà về chính trị và thể thao. Và tôi nghĩ ông ấy giúp mẹ tôi thực sự cảm thấy rằng bà vẫn đang sống. Điều đó giúp mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn cho tất cả chúng tôi và tôi sẽ không bao giờ quên điều đó. Ông ấy đã nếm trải rất nhiều gian truân trong đời nên có một vẻ ngoài chai sạn như thế cũng là chuyện bình thường. Nhưng từ xưa đến nay ông ấy vẫn luôn là một người chồng lý tưởng mà một người phụ nữ có thể kỳ vọng. Ông ấy rời bỏ thành phố Richmond mà ông ấy vô cùng yêu quý, từ bỏ cà công việc duy nhất mà ông ấy biết, để bắt đầu lại từ đầu ở một trang trại ngựa chỉ vì tôi yêu cầu. Và tôi nghĩ ông ấy biết rằng chúng tôi phải bỏ lại tất cà lại sau lưng những ký ức không bình yên.

” Và ông ấy luôn là một người cha tuyệt vời của David. Không có chuyện gì mà ông ấy không làm cùng thằng bé. Ông ấy không hề chiều chuộng David vì ông ấy biết điều đó sẽ làm con chúng tôi trở nên yếu đuối: nhưng ông ấy yêu thằng bé bằng tất cả con người mình. Dù thế nào chăng nữa tôi cũng thấy là việc thằng bé mất đi làm ông ấy suy sụp hơn cả tôi, vì mặc dù đã có con với người vợ trước nhưng David là con trai duy nhất của ông ấy. Nhưng một khi ông ấy đã coi anh là bạn chắc chắn không có gì mà ông ấy không sẵn sàng làm cho anh. Bill sẵn sàng chi đến đồng xu cuối cùng để giúp bạn mình. Thời buổi này không còn nhiều người như ông ấy nữa đâu.”

Web chăm chú nhìn những bức ảnh treo trên tường và trong một ô tủ đặt sâu trong tường. Có rất nhiều ảnh của David. Đó là một cậu bé xinh đẹp, giống mẹ nhiều hơn giống bố. Web quay lại và bắt gặp Gwen đang đứng cạnh anh, ánh mắt trân trối ngắm nhìn con trai mình.

“Tất cả đã quá lâu rồi,” cô khẽ nói.

“Tôi biết. Tôi nghĩ thời gian không bao giờ dừng lại, đối với bất kỳ ai và bất kỳ chuyện gì.”

“Người ta cũng bảo thời gian sẽ làm nguôi ngoai mọi nỗi đau, nhưng không phải thế.”

“David là con duy nhất của hai người à?”

Cô gật đầu. “Billy có mấy cô con gái với người vợ trước, đã trưởng thành, nhưng David là đứa con duy nhất của tôi. Kể ra cũng buồn cười, hồi còn là một cô bé lúc nào tôi cũng đinh ninh rằng lớn lên tôi sẽ có rất nhiều con. Nhà tôi có năm anh chị em cơ mà. Thật khó tin là nếu còn sống giờ con tôi đã học trung học rồi.” Cô quay mặt qua phía khác và Web nhận thấy cô đang giơ tay lên quệt ngang mắt.

“Tôi nghĩ hôm nay thế là đủ rồi, Gwen. Tôi thực sự rất cảm kích vì cô đã dành thời gian giúp tôi.”

Cô quay mặt lại và Web có thể thấy hai má cô ướt nhòe nước mắt.

“Tối nay Billy muốn tôi mời anh và anh bạn kia uống vài chén và ăn tối.”

“Hai người đâu cần phải làm thế.”

“Có, chúng tôi muốn thế mà. Dù sao thì anh cũng đã cứu ông ấy thoát chết, và nếu như chúng ta ở bên nhau một thời gian nữa. có lẽ chúng ta cần có dịp hiểu rõ hơn về nhau. Năm rưỡi được không”?

“Nếu hai người thực sự muốn vậy?”

“Chắc chắn rồi, Web, nhưng dù sao cũng cám ơn anh đã hỏi.”

“À,nhân tiện xin báo cho cô biết là chúng tôi không mang theo trang phục lịch lãm đâu.”

“Chúng tôi cũng đâu phải những người lịch lãm.”

Bình luận