Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tay súng cuối cùng

Chương 46

Tác giả: David Baldacci

Khi về đến East Winds, Web gọi vào di động của Claire, nhưng không thấy cô trả lời. Anh thử gọi đến số điện thoại văn phòng và cũng không thấy gì. Web lại gọi đến khách sạn cô đang ở. Cũng chẳng ăn thua. Anh đặt điện thoại xuống, trong lòng bắt đầu cảm thấy có gì đó chẳng lành.

Anh phân vân không biết có nên đến khách sạn hay không. Cũng có thể là cô đang ở trong phòng tắm. Anh quyết định sẽ thử gọi lại sau.

Việc tiếp theo mà anh và Romano làm là điều mà cả hai đều không thể nào tránh được: tranh thủ chợp mắt vài tiếng đồng hồ. Sau đó họ lái xe lên nhà chính thay cho những đặc vụ đang canh chừng quanh đó.

Gwen đón hai người trước cửa với khuôn mặt tái nhợt.

“Chúng tôi đã xem tin,” cô nói. Cô dẫn họ vào trong một phòng khách nhỏ nằm sát sảnh chính.

“Billy đâu rồi?” Web hỏi.

“Trên tầng. Anh ấy vẫn nằm lì trên giường. Nhiều năm nay anh ấy không xem lại những gì trong cuốn băng đó. Tôi không biết là nó còn trên cái giá chết tiệt ấy.” Web có thể thấy là mặt cô đầm đìa nước mắt.

“Đó là lỗi của tôi, Gwen, tôi không biết lúc đó tôi nghĩ thế quái nào nữa, lại đi mở cuốn băng đó trong nhà cô chứ.”

“Không sao mà Web, sớm muộn gì điều đó chẳng xảy ra.”

“Chúng tôi có thể làm gì không?”

“Các anh đã làm quá đủ rồi.”

Ba người quay lại và nhìn ra ngưỡng cửa, Billy đang đứng đó tự bao giờ trong bộ đồ jean bạc phếch, đi chân đất, đuôi áo vẫn buông ngoài quần. Đầu tóc ông ta rối bù, và về cơ bản Web phải nói rằng Billy trông như người chết rồi vậy. Ông châm một điếu thuốc và khum tay lại làm gạt tàn rồi bước vào phòng. Web để ý thấy là Gwen không hề có ý định ngăn ông ta hút thuốc.

Billy ngồi xuống trước mặt hai người đàn ông, cặp mắt sắc lạnh của ông ta chăm chú nhìn họ qua làn khói thuốc xanh mỏng. Web có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc và anh tin chắc là Gwen cũng vậy. Cô nhổm người khỏi ghế để đến bên chồng mình, nhưng ông ta ra hiệu cho cô ngồi xuống.

“Chúng tôi đã xem TV,” Billy nói.

“Gwen cũng vừa nói rồi,” Web trả lời.

Billy nheo mắt nhìn anh, như thể ông ta đang gặp khó khăn trong việc nhìn rõ mặt Web dù hai người ngồi cách nhau chưa đến một mét. “Các anh giết sạch bọn chúng à?”

“Không phải tất cả. Hầu hết.” Web cũng chằm chằm nhìn ông ta. Trong thâm tâm anh vừa nghĩ rất có thể Billy sẽ nâng cốc uống mừng kết cục bi thảm của bọn Tự Do, lại vừa chắc mẩm ông ta sắp tống anh và Romano ra khỏi cửa vì đã để vài tên sống sót.

“Cảm giác thế nào?”

“Billy!” Gwen thốt lên. “Anh không có quyền hỏi thế. Chúng ta đang nói đến việc giết người kia mà.”

“Tất cả chúng ta đều biết quá rõ việc giết người mà, em yêu,” Billy vừa nói vừa ném cho vợ một cái mỉm cười vô nghĩa. Ông ta quay lại nhìn Web, chờ đợi câu trả lời.

“Cảm giác như cứt. Lúc nào cũng như cứt. Hầu hết bọn chúng chỉ là học sinh trung học hoặc những lão khọm già.”

“Con trai tôi khi ấy mới mười tuổi.” Ông ta lạnh lùng nói, như thể đang tuyên bố một sự thật rõ ràng, không thể tranh cãi.

“Tôi biết.”

“Nhưng tôi có nghe những gì anh vừa nói. Giết người chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, trừ khi anh là kẻ bệnh hoạn ngay từ đầu. Nó chỉ khó khăn với những người tốt thôi.” Ông ta trỏ vào Web và Romano. “Những người như các anh.”

Gwen bật dậy và bước nhanh đến bên chồng trước khi ông kịp ngăn cô lần nữa. Cô quàng tay qua vai chồng. “Chúng ta quay lên phòng nhé.”

Billy tảng lờ như không nghe thấy cô nói gì. “TV có nói là trong số những tên bị giết không có Ernest B. Free. Đúng không?”

Web gật đầu và Billy mỉm cười. “Thằng chó đẻ đó vẫn tiếp tục gặp may nhỉ?”

“Có vẻ thế. Nhưng nếu trước kia hắn có ý định quay về sống cùng đồng bọn của mình, chắc bây giờ hắn phải lo tìm chỗ khác mà sống thôi.”

Billy lặng thinh suy nghĩ một lát. “Chà, điều này đáng suy nghĩ đây.” Ông ta ngẩng lên nhìn Gwen. “Strait đâu rồi?”

Gwen tỏ ra nhẹ nhõm hẳn khi thấy chủ đề câu chuyện bỗng thay đổi. “Đang trên đường từ hội chợ về. Tối nay ông ta sẽ về đến đây. Ông ta gọi khi đang ở trên đường. Mọi chuyện rất tốt đẹp. Tất cả lũ ngựa non con nào cũng đều bán được giá như chúng ta yêu cầu.”

“Chà, mẹ kiếp, thế thì đáng phải ăn mừng rồi.” Ông ta quay sang nhìn Web và Romano. “Các anh muốn làm một trận tưng bừng chứ? Thế này nhé, chúng ta sẽ đợi đến khi anh bạn già Nemo về đến nhà tối nay và tổ chức một bữa tiệc nhỏ ngay tại đây. Các anh thấy sao?”

“Em không nghĩ họ thấy thích thú gì với chuyện ăn mừng, Billy,” Gwen khẽ nhắc.

“Hừm, anh thì kiểu gì cũng phải ăn mừng. Chúng ta vừa bán cả lứa ngựa non, bọn Tự Do thì tiêu đời nên chúng ta phải tổ chức tiệc chia tay Web và Romano chứ, vì bọn kia chết rồi chúng ta đâu cần người bảo vệ nữa đúng không? Tất cả các anh có thể gói ghém đồ và biến khỏi đây ngay lập tức,” ông ta cao giọng.

“Billy, thôi nào,” Gwen nói.

Web đang định nói rằng chưa thể khẳng định được Gwen và Billy đã được an toàn hay chưa, nhưng anh kìm lại được. “Để tôi nói với ông thế này nhé, Billy, hãy để chúng tôi ở lại đây thêm vài ngày và chúng tôi sẽ tham dự bữa tiệc của ông tối nay.”

Gwen sững sờ nhìn anh trong khi Billy chỉ gật đầu và nhếch mép cười. Ông ta rít một hơi rất dài để hút nốt điếu thuốc của mình. Sau đó ông ta dụi tắt đầu lửa đang cháy vào lòng bàn tay nhăn nheo mà không hề nhăn mặt. Đó là lần đầu tiên Web để ý đến bàn tay của ông ta. Những bàn tay xù xì, to lớn và gân guốc, lấm chấm những vết rộp như bị axít ăn mòn vậy. Rồi Web chợt nhớ ra sở thích nhồi thú của ông ta. Giết rồi nhồi.

“Gặp các ngài tối nay nhé,” Billy nói.

Gwen dẫn hai người ra ngoài và hạ thấp giọng nói với Web rằng anh không việc gì phải làm như vậy.

“Tôi sẽ gặp cô tối nay, Gwen,” đó là tất cả những gì anh đáp lại, cô chậm rãi đóng cửa lại sau lưng hai người.

“Tất cả chuyện này là thế quái nào vậy?” Romano thốt lên. “Ý tớ là tự nhiên lại đi nói đến cái chuyện giết chóc quái gở kia.”

Trước khi Web kịp trả lời thì điện thoại của anh chợt rung lên. Web mở điện thoại, trong lòng thầm mong đó là Claire, nhưng hóa ra lại là Bates.

“Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta dỡ cọc lều ở East Winds rồi,” Bates nói.

“Anh có thể cho người của anh về, nhưng vợ chồng Canfield đã mời tôi và Romano ở lại.”

“Cậu đùa tôi à?”

“Không, và tôi nghĩ thật ra đó lại là một ý hay. Bọn Tự Do ở khu nhà đó đã bị triệt phá, nhưng ai dám nói chúng không còn đồng bọn ở bên ngoài? Mà lại vẫn chưa thấy bóng dáng Ernest đâu cả.”

“Đúng vậy, thôi được rồi, nghe này, các cậu cứ ở đó, nhưng phải thông báo ngay cho tôi nếu có chuyện gì xảy ra, ý tôi là ngay khi nó xảy ra ấy nhé, chứ không phải theo giờ của Web London.”

“Hiểu rồi. Có tin gì của Cove không?”

“Không. Như thể anh ta vừa biến mất khỏi mặt đất vậy.”

Web chợt nghĩ tới Claire. “Ừ, tôi cũng có một người vừa mất tích đây.”

°

Đúng lúc Web và đồng đội đang triệt phá bọn Hội Tự Do ở phía Nam Virginia, thì Claire Daniels đang ngồi với đôi mắt bị bịt kín, một búi giẻ lớn nhét trong miệng làm cô đau đớn. Cô có thể nghe thấy tiếng người bàn bạc rì rầm, hay đúng hơn là đang cãi nhau gay gắt, có lẽ là liên quan đến cô.

Claire nhận ra giọng O’Bannon và mỗi lần nghe vậy là cô dựng hết tóc gáy. Tên khốn đó đã chĩa súng vào cô suốt trên đường từ văn phòng xuống tầng hầm để xe, rồi lấy băng dính trói chặt chân tay trước khi giúi cô vào thùng xe của hắn. Bây giờ Claire hoàn toàn không biết mình đang ở đâu. Chua xót cố ngăn nước mắt chỉ chực trào ra giàn giụa, cô vẫn không thể tin nổi là cô đã làm việc bên cạnh hắn ngần ấy thời gian mà không bao giờ mảy may nghi ngờ điều gì.

Những giọng nói ngưng bặt và cô cảm thấy có người đang bước về phía mình. Tất cả những gì cô có thể nghĩ được là một khẩu súng ngắn khác lại sắp gí vào đầu mình, và lần này thì chắc chắn kẻ đó sẽ nổ súng giết cô. Bất thình lình chúng xốc cô dậy một cách thô bạo đến nỗi Claire có cảm giác như tay cô bị trật khớp. Cô nhận thấy mình đang bị nhấc lên và vác lên vai. Kẻ đang vác cô chắc chắn phải rất khỏe; không hề thấy hắn thở hổn hển một chút nào, và qua phần bụng đang áp chặt lên vai hắn, Claire có thể thấy chắc một điều rằng cơ bắp của hắn rắn như thép.

Vài phút qua đi và cô lại được đặt xuống, rồi cô cảm thấy tiếng kim loại va vào nhau lách cách. Lại là một thùng xe khác. Bị bịt mắt kín mít và chuyển từ chỗ này sang chỗ khác, Claire hoàn mất đi cảm giác cân bằng và thấy choáng váng buồn nôn. Chiếc xe nổ máy và bắt đầu lăn bánh. Cô cố căng tai với hy vọng phát hiện đầu mối nào đó để đoán ra mình đang ở đâu, nhưng rồi phải đầu hàng, có quá nhiều âm thanh lẫn lộn, khó chịu nhất là những tiếng ầm ì đến ong cả đầu. Cô đoán xe đã chạy được khoảng một tiếng đồng hồ thì chuyển động của chiếc xe dường như cho thấy họ vừa ngoặt từ đường thẳng và bằng phẳng qua một con đường khác ngoằn ngoèo, gồ ghề hơn. Lẽ nào họ đang đi về vùng nông thôn? Chắc chúng đang đưa cô ra một nơi thật vắng vẻ nào đó để giết rồi để xác cô đó cho các loài động vật hoang dã, côn trùng hay để thối rữa dần? Trong công việc của mình với cảnh sát, Claire đã từng chứng kiến những gì còn lại của một người phụ nữ bị cưỡng hiếp và giết hại rồi bỏ mặc trong rừng suốt hai tuần liền. Ngoài bộ xương trắng hếu, hầu như không còn gì sót lại của người phụ nữ. Khi nhìn thấy cảnh đó cô đã nôn thốc nôn tháo. Lẽ nào cô cũng phải chung số phận đó sao?

Chiếc xe chạy chậm lại và cô cảm thấy một cú cua rất gấp rồi chạy chậm hơn nữa. Bây giờ chắc họ đang chạy trên những con đường đất gồ ghề, cô bị xóc tung lên trong thùng xe, hai lần đập cả đầu vào thành sắt, một lần đau đến phát khóc. Chiếc xe lại dừng hẳn, rồi cô nghe thấy tiếng động cơ bị ngắt và ai đó vừa mở cửa xe. Claire co rúm người lại. Cô nghe thấy tiếng bước chân đang bước về phía sau xe. Người cô cứng đờ, cảm giác tuyệt vọng và bất lực lúc này còn khủng khiếp hơn tất cả những gì cô đã phải trải qua trước đây. Chết thì như thế nào nhỉ? Một viên đạn vào đầu liệu có kịp cảm thấy đau không? Web đã bị bắn, hai lần. Anh biết cảm giác sắp chết sẽ như thế nào. Nhưng dù sao anh cũng đã sống sót, vì anh là người luôn sống sót. Cuộc sống của anh còn dữ dội hơn bất kỳ điều gì cô từng biết. Cô đã tư vấn cho những người gặp khó khăn, và chỉ trừ có một vụ ly dị khá nhẹ nhàng, Claire hầu như chưa bao giờ phải đối mặt với đổ vỡ nào đáng kể trong cuộc sống. Lần đầu tiên từ trước đến giờ, cô tự hỏi ngoài những tấm bằng vô giá trị trên tường kia, điều gì đã cho cô cái quyền được chỉ bảo cho người khác cách vượt qua những khó khăn của họ. Đúng, Web đã sống sót qua tất cả; Claire không tin cô cũng có thể mạnh mẽ đến thế. Cô hít một hơi thật sâu khi thùng xe được mở ra và những bàn tay cứng như gọng kìm choàng lấy người cô và nhấc cô lên.

Đó không phải là O’Bannon. Claire biết hắn không phải là người khỏe mạnh gì. Khắp xung quanh mình cô chỉ nghe thấy những âm thanh của rừng rậm và các sinh vật sống trong đó, những con thú hoang dã sắp liên hoan trên xác của cô. Ban đầu cô cố ngăn nước mắt đang ứa ra nhưng rồi lại quyết định mặc kệ. Đằng nào thì lũ người này cũng chẳng quan tâm.

Cô cảm thấy hắn đang vác cô qua những mô đất mấp mô, vài lần hắn vấp chân loạng choạng nhưng rồi lại lấy được thăng bằng. Chân hắn bước qua đất, rồi gỗ, gạch vụn, và hình như là cả đá lổn nhổn, cô cũng không chắc nữa, nhưng cô đoán qua những âm thanh lạo xạo khác nhau trên mặt đất, sau đó là tiếng chìa khóa lách cách và một cánh cửa được mở ra.

Claire ngạc nhiên vì cô vẫn đinh ninh họ đang ở giữa một chốn đồng không mông quạnh nào đó. Có thể đó là một túp lều, nhưng cô nghe thấy tiếng máy móc đang hoạt động và hình như có cả tiếng nước chảy. Chẳng lẽ họ đang ở gần sông hoặc một con suối nào đó? Và có một con đập hoặc nhà máy xử lý nước gần đó? Lẽ nào đó là nơi xác cô sẽ nổi lên sao? Rồi cô có cảm giác mình đang đi lên hay đi xuống gì đó, nhưng cũng không rõ nữa vì cảm giác thăng bằng của cô đã hoàn toàn tan biến, cô cũng mất hết khả năng định phương hướng. Cô nghĩ cô sắp nôn đến nơi, bụng cô đang bị ép chặt lên bên vai rắn chắc và xương xẩu của hắn cũng chẳng ích lợi gì. Và lại còn mùi hóa chất nồng nặc rất quen nhưng cô không sao nhớ ra là mùi gì, vậy là tất cả các giác quan của cô đều đã lộn tùng phèo.

Trong một thoáng cô chợt nghĩ rằng nếu nôn sạch những gì trong bụng lên vai hắn sẽ giúp cô thấy hài lòng, hoặc đắc thắng, nhưng cũng có thể sẽ khiến hắn nổi điên và giết cô nhanh hơn.

Lại một cánh cửa nữa được mở ra và hình như họ đang đi vào một căn phòng khác. Hắn cúi người và đặt cô xuống một cái gì đó rất mềm, có lẽ là một chiếc giường. Thật đáng xấu hổ là váy cô đã bị tốc lên rất cao trong suốt thời gian cô nằm trên vai hắn và với hai tay đều bị trói chặt, cô không sao kéo gấu váy xuống được. Cô giật bắn người khi cảm thấy tay hắn đưa lướt trên chân cô và dừng lại ở một điểm mà Claire không khỏi nghĩ rằng hắn sắp lột quần lót của cô xuống và bổ sung vào danh sách phạm tội của mình tội hiếp dâm. Tuy nhiên, tất cả những gì hắn làm là kéo gấu váy của cô xuống vị trí bình thường.

Điều tiếp theo mà hắn làm là nhấc hai tay cô lên quá đầu và tiếng kim loại lách cách làm cô nghĩ rằng hắn vừa còng tay cô vào cái gì đó, có lẽ là thành giường hay một cái vòng sắt gắn trên tường. Ngay sau khi hắn bước đi cô cố giật tay xuống nhưng không ăn thua. Cho dù cô có đang bị còng vào cái gì chăng nữa, một điều chắc chắn là cô không thể nào thoát ra nổi.

“Cô em sẽ được ăn uống sau. Giờ thì thư giãn đi nhé.”

Cô không nhận ra giọng nói này. Hắn không hề cười khi nói ra những lời đó, nhưng Claire có thể dễ dàng cảm nhận được sự vui thích đằng sau.

Cánh cửa đóng sập lại và cô chỉ còn một mình trong phòng. Một mình, cho đến khi cô cảm thấy có ai đó từ bên kia phòng bước lại.

“Cô ơi cô có sao không?” Kevin Westbrook lo lắng hỏi.

Khi về đến East Winds, Web gọi vào di động của Claire, nhưng không thấy cô trả lời. Anh thử gọi đến số điện thoại văn phòng và cũng không thấy gì. Web lại gọi đến khách sạn cô đang ở. Cũng chẳng ăn thua. Anh đặt điện thoại xuống, trong lòng bắt đầu cảm thấy có gì đó chẳng lành.

Anh phân vân không biết có nên đến khách sạn hay không. Cũng có thể là cô đang ở trong phòng tắm. Anh quyết định sẽ thử gọi lại sau.

Việc tiếp theo mà anh và Romano làm là điều mà cả hai đều không thể nào tránh được: tranh thủ chợp mắt vài tiếng đồng hồ. Sau đó họ lái xe lên nhà chính thay cho những đặc vụ đang canh chừng quanh đó.

Gwen đón hai người trước cửa với khuôn mặt tái nhợt.

“Chúng tôi đã xem tin,” cô nói. Cô dẫn họ vào trong một phòng khách nhỏ nằm sát sảnh chính.

“Billy đâu rồi?” Web hỏi.

“Trên tầng. Anh ấy vẫn nằm lì trên giường. Nhiều năm nay anh ấy không xem lại những gì trong cuốn băng đó. Tôi không biết là nó còn trên cái giá chết tiệt ấy.” Web có thể thấy là mặt cô đầm đìa nước mắt.

“Đó là lỗi của tôi, Gwen, tôi không biết lúc đó tôi nghĩ thế quái nào nữa, lại đi mở cuốn băng đó trong nhà cô chứ.”

“Không sao mà Web, sớm muộn gì điều đó chẳng xảy ra.”

“Chúng tôi có thể làm gì không?”

“Các anh đã làm quá đủ rồi.”

Ba người quay lại và nhìn ra ngưỡng cửa, Billy đang đứng đó tự bao giờ trong bộ đồ jean bạc phếch, đi chân đất, đuôi áo vẫn buông ngoài quần. Đầu tóc ông ta rối bù, và về cơ bản Web phải nói rằng Billy trông như người chết rồi vậy. Ông châm một điếu thuốc và khum tay lại làm gạt tàn rồi bước vào phòng. Web để ý thấy là Gwen không hề có ý định ngăn ông ta hút thuốc.

Billy ngồi xuống trước mặt hai người đàn ông, cặp mắt sắc lạnh của ông ta chăm chú nhìn họ qua làn khói thuốc xanh mỏng. Web có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc và anh tin chắc là Gwen cũng vậy. Cô nhổm người khỏi ghế để đến bên chồng mình, nhưng ông ta ra hiệu cho cô ngồi xuống.

“Chúng tôi đã xem TV,” Billy nói.

“Gwen cũng vừa nói rồi,” Web trả lời.

Billy nheo mắt nhìn anh, như thể ông ta đang gặp khó khăn trong việc nhìn rõ mặt Web dù hai người ngồi cách nhau chưa đến một mét. “Các anh giết sạch bọn chúng à?”

“Không phải tất cả. Hầu hết.” Web cũng chằm chằm nhìn ông ta. Trong thâm tâm anh vừa nghĩ rất có thể Billy sẽ nâng cốc uống mừng kết cục bi thảm của bọn Tự Do, lại vừa chắc mẩm ông ta sắp tống anh và Romano ra khỏi cửa vì đã để vài tên sống sót.

“Cảm giác thế nào?”

“Billy!” Gwen thốt lên. “Anh không có quyền hỏi thế. Chúng ta đang nói đến việc giết người kia mà.”

“Tất cả chúng ta đều biết quá rõ việc giết người mà, em yêu,” Billy vừa nói vừa ném cho vợ một cái mỉm cười vô nghĩa. Ông ta quay lại nhìn Web, chờ đợi câu trả lời.

“Cảm giác như cứt. Lúc nào cũng như cứt. Hầu hết bọn chúng chỉ là học sinh trung học hoặc những lão khọm già.”

“Con trai tôi khi ấy mới mười tuổi.” Ông ta lạnh lùng nói, như thể đang tuyên bố một sự thật rõ ràng, không thể tranh cãi.

“Tôi biết.”

“Nhưng tôi có nghe những gì anh vừa nói. Giết người chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, trừ khi anh là kẻ bệnh hoạn ngay từ đầu. Nó chỉ khó khăn với những người tốt thôi.” Ông ta trỏ vào Web và Romano. “Những người như các anh.”

Gwen bật dậy và bước nhanh đến bên chồng trước khi ông kịp ngăn cô lần nữa. Cô quàng tay qua vai chồng. “Chúng ta quay lên phòng nhé.”

Billy tảng lờ như không nghe thấy cô nói gì. “TV có nói là trong số những tên bị giết không có Ernest B. Free. Đúng không?”

Web gật đầu và Billy mỉm cười. “Thằng chó đẻ đó vẫn tiếp tục gặp may nhỉ?”

“Có vẻ thế. Nhưng nếu trước kia hắn có ý định quay về sống cùng đồng bọn của mình, chắc bây giờ hắn phải lo tìm chỗ khác mà sống thôi.”

Billy lặng thinh suy nghĩ một lát. “Chà, điều này đáng suy nghĩ đây.” Ông ta ngẩng lên nhìn Gwen. “Strait đâu rồi?”

Gwen tỏ ra nhẹ nhõm hẳn khi thấy chủ đề câu chuyện bỗng thay đổi. “Đang trên đường từ hội chợ về. Tối nay ông ta sẽ về đến đây. Ông ta gọi khi đang ở trên đường. Mọi chuyện rất tốt đẹp. Tất cả lũ ngựa non con nào cũng đều bán được giá như chúng ta yêu cầu.”

“Chà, mẹ kiếp, thế thì đáng phải ăn mừng rồi.” Ông ta quay sang nhìn Web và Romano. “Các anh muốn làm một trận tưng bừng chứ? Thế này nhé, chúng ta sẽ đợi đến khi anh bạn già Nemo về đến nhà tối nay và tổ chức một bữa tiệc nhỏ ngay tại đây. Các anh thấy sao?”

“Em không nghĩ họ thấy thích thú gì với chuyện ăn mừng, Billy,” Gwen khẽ nhắc.

“Hừm, anh thì kiểu gì cũng phải ăn mừng. Chúng ta vừa bán cả lứa ngựa non, bọn Tự Do thì tiêu đời nên chúng ta phải tổ chức tiệc chia tay Web và Romano chứ, vì bọn kia chết rồi chúng ta đâu cần người bảo vệ nữa đúng không? Tất cả các anh có thể gói ghém đồ và biến khỏi đây ngay lập tức,” ông ta cao giọng.

“Billy, thôi nào,” Gwen nói.

Web đang định nói rằng chưa thể khẳng định được Gwen và Billy đã được an toàn hay chưa, nhưng anh kìm lại được. “Để tôi nói với ông thế này nhé, Billy, hãy để chúng tôi ở lại đây thêm vài ngày và chúng tôi sẽ tham dự bữa tiệc của ông tối nay.”

Gwen sững sờ nhìn anh trong khi Billy chỉ gật đầu và nhếch mép cười. Ông ta rít một hơi rất dài để hút nốt điếu thuốc của mình. Sau đó ông ta dụi tắt đầu lửa đang cháy vào lòng bàn tay nhăn nheo mà không hề nhăn mặt. Đó là lần đầu tiên Web để ý đến bàn tay của ông ta. Những bàn tay xù xì, to lớn và gân guốc, lấm chấm những vết rộp như bị axít ăn mòn vậy. Rồi Web chợt nhớ ra sở thích nhồi thú của ông ta. Giết rồi nhồi.

“Gặp các ngài tối nay nhé,” Billy nói.

Gwen dẫn hai người ra ngoài và hạ thấp giọng nói với Web rằng anh không việc gì phải làm như vậy.

“Tôi sẽ gặp cô tối nay, Gwen,” đó là tất cả những gì anh đáp lại, cô chậm rãi đóng cửa lại sau lưng hai người.

“Tất cả chuyện này là thế quái nào vậy?” Romano thốt lên. “Ý tớ là tự nhiên lại đi nói đến cái chuyện giết chóc quái gở kia.”

Trước khi Web kịp trả lời thì điện thoại của anh chợt rung lên. Web mở điện thoại, trong lòng thầm mong đó là Claire, nhưng hóa ra lại là Bates.

“Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta dỡ cọc lều ở East Winds rồi,” Bates nói.

“Anh có thể cho người của anh về, nhưng vợ chồng Canfield đã mời tôi và Romano ở lại.”

“Cậu đùa tôi à?”

“Không, và tôi nghĩ thật ra đó lại là một ý hay. Bọn Tự Do ở khu nhà đó đã bị triệt phá, nhưng ai dám nói chúng không còn đồng bọn ở bên ngoài? Mà lại vẫn chưa thấy bóng dáng Ernest đâu cả.”

“Đúng vậy, thôi được rồi, nghe này, các cậu cứ ở đó, nhưng phải thông báo ngay cho tôi nếu có chuyện gì xảy ra, ý tôi là ngay khi nó xảy ra ấy nhé, chứ không phải theo giờ của Web London.”

“Hiểu rồi. Có tin gì của Cove không?”

“Không. Như thể anh ta vừa biến mất khỏi mặt đất vậy.”

Web chợt nghĩ tới Claire. “Ừ, tôi cũng có một người vừa mất tích đây.”

°

Đúng lúc Web và đồng đội đang triệt phá bọn Hội Tự Do ở phía Nam Virginia, thì Claire Daniels đang ngồi với đôi mắt bị bịt kín, một búi giẻ lớn nhét trong miệng làm cô đau đớn. Cô có thể nghe thấy tiếng người bàn bạc rì rầm, hay đúng hơn là đang cãi nhau gay gắt, có lẽ là liên quan đến cô.

Claire nhận ra giọng O’Bannon và mỗi lần nghe vậy là cô dựng hết tóc gáy. Tên khốn đó đã chĩa súng vào cô suốt trên đường từ văn phòng xuống tầng hầm để xe, rồi lấy băng dính trói chặt chân tay trước khi giúi cô vào thùng xe của hắn. Bây giờ Claire hoàn toàn không biết mình đang ở đâu. Chua xót cố ngăn nước mắt chỉ chực trào ra giàn giụa, cô vẫn không thể tin nổi là cô đã làm việc bên cạnh hắn ngần ấy thời gian mà không bao giờ mảy may nghi ngờ điều gì.

Những giọng nói ngưng bặt và cô cảm thấy có người đang bước về phía mình. Tất cả những gì cô có thể nghĩ được là một khẩu súng ngắn khác lại sắp gí vào đầu mình, và lần này thì chắc chắn kẻ đó sẽ nổ súng giết cô. Bất thình lình chúng xốc cô dậy một cách thô bạo đến nỗi Claire có cảm giác như tay cô bị trật khớp. Cô nhận thấy mình đang bị nhấc lên và vác lên vai. Kẻ đang vác cô chắc chắn phải rất khỏe; không hề thấy hắn thở hổn hển một chút nào, và qua phần bụng đang áp chặt lên vai hắn, Claire có thể thấy chắc một điều rằng cơ bắp của hắn rắn như thép.

Vài phút qua đi và cô lại được đặt xuống, rồi cô cảm thấy tiếng kim loại va vào nhau lách cách. Lại là một thùng xe khác. Bị bịt mắt kín mít và chuyển từ chỗ này sang chỗ khác, Claire hoàn mất đi cảm giác cân bằng và thấy choáng váng buồn nôn. Chiếc xe nổ máy và bắt đầu lăn bánh. Cô cố căng tai với hy vọng phát hiện đầu mối nào đó để đoán ra mình đang ở đâu, nhưng rồi phải đầu hàng, có quá nhiều âm thanh lẫn lộn, khó chịu nhất là những tiếng ầm ì đến ong cả đầu. Cô đoán xe đã chạy được khoảng một tiếng đồng hồ thì chuyển động của chiếc xe dường như cho thấy họ vừa ngoặt từ đường thẳng và bằng phẳng qua một con đường khác ngoằn ngoèo, gồ ghề hơn. Lẽ nào họ đang đi về vùng nông thôn? Chắc chúng đang đưa cô ra một nơi thật vắng vẻ nào đó để giết rồi để xác cô đó cho các loài động vật hoang dã, côn trùng hay để thối rữa dần? Trong công việc của mình với cảnh sát, Claire đã từng chứng kiến những gì còn lại của một người phụ nữ bị cưỡng hiếp và giết hại rồi bỏ mặc trong rừng suốt hai tuần liền. Ngoài bộ xương trắng hếu, hầu như không còn gì sót lại của người phụ nữ. Khi nhìn thấy cảnh đó cô đã nôn thốc nôn tháo. Lẽ nào cô cũng phải chung số phận đó sao?

Chiếc xe chạy chậm lại và cô cảm thấy một cú cua rất gấp rồi chạy chậm hơn nữa. Bây giờ chắc họ đang chạy trên những con đường đất gồ ghề, cô bị xóc tung lên trong thùng xe, hai lần đập cả đầu vào thành sắt, một lần đau đến phát khóc. Chiếc xe lại dừng hẳn, rồi cô nghe thấy tiếng động cơ bị ngắt và ai đó vừa mở cửa xe. Claire co rúm người lại. Cô nghe thấy tiếng bước chân đang bước về phía sau xe. Người cô cứng đờ, cảm giác tuyệt vọng và bất lực lúc này còn khủng khiếp hơn tất cả những gì cô đã phải trải qua trước đây. Chết thì như thế nào nhỉ? Một viên đạn vào đầu liệu có kịp cảm thấy đau không? Web đã bị bắn, hai lần. Anh biết cảm giác sắp chết sẽ như thế nào. Nhưng dù sao anh cũng đã sống sót, vì anh là người luôn sống sót. Cuộc sống của anh còn dữ dội hơn bất kỳ điều gì cô từng biết. Cô đã tư vấn cho những người gặp khó khăn, và chỉ trừ có một vụ ly dị khá nhẹ nhàng, Claire hầu như chưa bao giờ phải đối mặt với đổ vỡ nào đáng kể trong cuộc sống. Lần đầu tiên từ trước đến giờ, cô tự hỏi ngoài những tấm bằng vô giá trị trên tường kia, điều gì đã cho cô cái quyền được chỉ bảo cho người khác cách vượt qua những khó khăn của họ. Đúng, Web đã sống sót qua tất cả; Claire không tin cô cũng có thể mạnh mẽ đến thế. Cô hít một hơi thật sâu khi thùng xe được mở ra và những bàn tay cứng như gọng kìm choàng lấy người cô và nhấc cô lên.

Đó không phải là O’Bannon. Claire biết hắn không phải là người khỏe mạnh gì. Khắp xung quanh mình cô chỉ nghe thấy những âm thanh của rừng rậm và các sinh vật sống trong đó, những con thú hoang dã sắp liên hoan trên xác của cô. Ban đầu cô cố ngăn nước mắt đang ứa ra nhưng rồi lại quyết định mặc kệ. Đằng nào thì lũ người này cũng chẳng quan tâm.

Cô cảm thấy hắn đang vác cô qua những mô đất mấp mô, vài lần hắn vấp chân loạng choạng nhưng rồi lại lấy được thăng bằng. Chân hắn bước qua đất, rồi gỗ, gạch vụn, và hình như là cả đá lổn nhổn, cô cũng không chắc nữa, nhưng cô đoán qua những âm thanh lạo xạo khác nhau trên mặt đất, sau đó là tiếng chìa khóa lách cách và một cánh cửa được mở ra.

Claire ngạc nhiên vì cô vẫn đinh ninh họ đang ở giữa một chốn đồng không mông quạnh nào đó. Có thể đó là một túp lều, nhưng cô nghe thấy tiếng máy móc đang hoạt động và hình như có cả tiếng nước chảy. Chẳng lẽ họ đang ở gần sông hoặc một con suối nào đó? Và có một con đập hoặc nhà máy xử lý nước gần đó? Lẽ nào đó là nơi xác cô sẽ nổi lên sao? Rồi cô có cảm giác mình đang đi lên hay đi xuống gì đó, nhưng cũng không rõ nữa vì cảm giác thăng bằng của cô đã hoàn toàn tan biến, cô cũng mất hết khả năng định phương hướng. Cô nghĩ cô sắp nôn đến nơi, bụng cô đang bị ép chặt lên bên vai rắn chắc và xương xẩu của hắn cũng chẳng ích lợi gì. Và lại còn mùi hóa chất nồng nặc rất quen nhưng cô không sao nhớ ra là mùi gì, vậy là tất cả các giác quan của cô đều đã lộn tùng phèo.

Trong một thoáng cô chợt nghĩ rằng nếu nôn sạch những gì trong bụng lên vai hắn sẽ giúp cô thấy hài lòng, hoặc đắc thắng, nhưng cũng có thể sẽ khiến hắn nổi điên và giết cô nhanh hơn.

Lại một cánh cửa nữa được mở ra và hình như họ đang đi vào một căn phòng khác. Hắn cúi người và đặt cô xuống một cái gì đó rất mềm, có lẽ là một chiếc giường. Thật đáng xấu hổ là váy cô đã bị tốc lên rất cao trong suốt thời gian cô nằm trên vai hắn và với hai tay đều bị trói chặt, cô không sao kéo gấu váy xuống được. Cô giật bắn người khi cảm thấy tay hắn đưa lướt trên chân cô và dừng lại ở một điểm mà Claire không khỏi nghĩ rằng hắn sắp lột quần lót của cô xuống và bổ sung vào danh sách phạm tội của mình tội hiếp dâm. Tuy nhiên, tất cả những gì hắn làm là kéo gấu váy của cô xuống vị trí bình thường.

Điều tiếp theo mà hắn làm là nhấc hai tay cô lên quá đầu và tiếng kim loại lách cách làm cô nghĩ rằng hắn vừa còng tay cô vào cái gì đó, có lẽ là thành giường hay một cái vòng sắt gắn trên tường. Ngay sau khi hắn bước đi cô cố giật tay xuống nhưng không ăn thua. Cho dù cô có đang bị còng vào cái gì chăng nữa, một điều chắc chắn là cô không thể nào thoát ra nổi.

“Cô em sẽ được ăn uống sau. Giờ thì thư giãn đi nhé.”

Cô không nhận ra giọng nói này. Hắn không hề cười khi nói ra những lời đó, nhưng Claire có thể dễ dàng cảm nhận được sự vui thích đằng sau.

Cánh cửa đóng sập lại và cô chỉ còn một mình trong phòng. Một mình, cho đến khi cô cảm thấy có ai đó từ bên kia phòng bước lại.

“Cô ơi cô có sao không?” Kevin Westbrook lo lắng hỏi.

Bình luận