Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chuyện Tình Như Huyền Thoại

Chương 20

Tác giả: Barbara Taylor Bradford

Tessa ngồi yên trên ghế nệm dài, đưa hai tay hất mái tóc ra khỏi mặt, nhìn về phía cửa phòng. Jean Claude đã xuống dưới nhà để lấy bánh sandwich. Nàng không biết tại sao bỗng nhiên nàng cảm thấy bối rối, chỉ trong vòng mấy giây đồng hồ vắng mặt Jean Claude, mà nàng đã thấy nhớ chàng kinh khủng. Việc chàng đi khỏi phòng đã làm cho nàng cảm thấy bơ vơ lạc lõng. Mà chàng chỉ đi trong một lát thôi.

Hiện tượng này làm cho nàng kinh ngạc, rồi bỗng nhớ đến đêm qua, nàng không ngủ được vì cứ mãi nghĩ đến chàng. Vì thế nàng cảm thấy bất ổn, bèn bật đèn, lấy sách của chàng ra đọc. Ngoài việc đọc sách để có cảm giác được gần gũi bên chàng, nàng còn đọc để biết thêm về chàng. Kiến thức và lối hành văn trong sáng của chàng đã làm cho nàng ngạc nhiên. Chàng là nhà tư tưởng lỗi lạc. Những chương sách nàng đọc đã gây cho nàng ấn tượng rất mạnh về chàng.

Đêm qua nàng đã thầm cám ơn mẹ nàng, vì bà đã nhất quyết buộc nàng phải học tiếng Pháp. Nhờ thế mà nàng đã đọc được sách của chàng, hiểu được ngôn ngữ của chàng, và cảm thấy đây là điều bắt buộc rất có lợi cho mình.

Chàng là con người khác thường, nàng nghĩ. Nàng nhận thấy khi có chàng trong phòng, chàng đã làm cho căn phòng có sinh khí, và vì thế mà bây giờ nàng nhớ chàng. Căn phòng thiếu bóng chàng đã mất hết sức sống.

Chàng cũng làm tình một cách khác thường, trước đây nàng chưa bao giờ biết đến. Trước khi gặp Mark, nàng chỉ làm tình với một người đàn ông khác mà thôi, và anh ta là một thảm họa ở trên giường. Còn với Mark, gã luôn luôn hấp tấp, không bao giờ để ý đến nàng, không làm cho nàng hài lòng. Và thế rồi gã trở nên hung tợn, luôn luôn làm cho nàng đau đớn khi làm tình, rồi cuối cùng gã hiếp nàng một cách thô bạo, khiến nàng phải ly thân với gã, tìm cách thoát thân.

Đừng nghĩ đến Mark, nàng tự nhủ, và lập tức đẩy gã ra khỏi trí óc. Mà nên nghĩ đến Jean Claude Deléon. Nàng nằm xuống ghế nệm dài, nhắm mắt, nhớ lại cảnh làm tình của họ… thật là một giờ sống trong hạnh phúc…

Nàng nghĩ chàng rất thành thật với nàng, chàng đã nói hết sự thật của lòng mình. Mà chàng có đáng tin cậy không nhỉ? Chàng muốn họ có quan hệ lâu dài. Và chính nàng cũng muốn thế. Có phải như thế là họ bằng lòng đi đến hôn nhân không? Nàng không biết chắc. Làm sao họ được tiến đến hôn nhân? Paris là lãnh địa của chàng, chàng là một trong những triết gia lớn ở đây. Chàng đi ra nước ngoài để viết về chiến tranh và về các cuộc nổi dậy, để phỏng vấn các chính khách, các tổng thống trên khắp thế giới… Chàng dấn thân vào chốn hiểm nghèo. Nàng có chịu được điều ấy không? Rồi còn cuộc sống của nàng… và Adele nữa. Bất kỳ nàng đi đâu, Adele cũng đi đến đấy, nhưng chuyện này không phải là vấn đề khó khăn. Jean Claude sẽ yêu Adele ngay, bất kỳ ai cũng yêu nó. Vấn đề khó khăn cho nàng là sự nghiệp của nàng, là trách nhiệm của nàng ở cửa hàng bách hóa Harte. Làm sao nàng làm việc ở London mà sống ở Paris? Nếu tình yêu của họ tiến triển như chàng mong muốn, thì nàng phải sống ở đây. Nhưng không, hiện tại chưa thể thực hiện được.

Sau khi Mark bắt cóc Adele, nàng quá đau đớn đến nỗi quyết định phải đặt vấn đề chăm sóc con lên ưu tiên hàng đầu. Và bây giờ nàng vẫn nghĩ thế. Nghề nghiệp phải xếp vào hàng thứ hai. Nhưng rồi đây vấn đề nghề nghiệp có thể đưa xuống hàng thứ ba sau Jean Claude không? Nàng giật mình vùng ngồi dậy.

Nàng đã yêu chàng.

Ngay đêm qua.

Nàng đã say đắm nhìn vào mặt chàng, gương mặt đẹp trai nhưng thông minh, thật thà, hấp dẫn và nàng đã yêu chàng say đắm. Giống như India yêu Dusty Rhodes, nàng nghĩ. Bỗng nàng suy bụng ta ra bụng người, nàng thông cảm trường hợp người chị họ của nàng với anh chàng họa sĩ.

Jean Claude nói chàng cảm thấy đã bị đánh gục, và nàng cảm thấy mình cũng bị đánh gục. Chàng đã khuấy động lên trong lòng nàng nhiều cảm xúc vô kể. Rõ ràng trước đây chưa bao giờ nàng có cảm giác như thế này.

Lại một lần nữa, nàng muốn tìm hiểu thêm về Jean Claude. Nàng đứng dậy, đi quanh trong phòng, đến xem một số ảnh treo trên bức tường khác, rồi xem một hàng sách trên kệ, sách đề tên chàng là tác giả. Có cả thảy 25 cuốn. Bỗng nàng thấy có một số sách của chàng được dịch ra tiếng Anh và các thứ tiếng khác nữa. Nàng cảm thấy sung sướng. Rồi bỗng nàng cười một mình. Tại sao bỗng nhiên nàng cảm thấy tự hào như thế? Dù sao nàng cũng chỉ mới gặp chàng vào đêm qua. Chuyện này thật khó hiểu… chỉ mới đêm qua. Cuộc đời nàng bị đảo lộn hoàn toàn, thay đổi toàn bộ.

Tessa đã trải qua một cuộc đổi đời thật bất ngờ. Làm sao nàng giải quyết được sự thay đổi này? Nàng cảm thấy hoang mang trong một lát; rồi nàng hít vào một hơi thở thật sâu, cố thư giãn. Điều duy nhất nàng có thể làm là cứ để cho sự việc này xảy ra tự nhiên, rồi một ngày nào đấy mọi việc sẽ tự nó giải quyết lấy.

Căn phòng rộng rãi, trần nhà cao, ở cuối phòng có cánh cửa sổ. Màu sắc trong phòng ấm áp, có vẻ nam tính, phối hợp giữa màu đỏ gạch và màu xanh lục. Tường lát vải len màu đỏ gạch, ghế nệm dài bọc nhung cùng màu, còn thảm trải nhà phối hợp giữa màu đỏ và xanh lục. Bàn làm việc của chàng vuông vức, một tấm kính dày khổng lồ để trên bốn chân bằng sắt và đồng to lớn láng bóng, hai ngọn đèn để trên bàn làm bằng inox có chụp màu lục đậm.

Nàng chú ý nhìn lên mặt bàn, thấy trên bàn không có gì ngoài cái thấm mực, bình mực và nhiều khay bằng kim loại dùng để giấy tờ. Nàng liền nghĩ rằng chàng là người có tính ngăn nắp, và nàng thích tính ấy. Nàng cũng là người ngăn nắp, không chịu được sự lộn xộn.

�Dọc theo bức tường khác, ở phía một bên bàn làm việc, có cái bàn làm việc khác, trên bàn để cái máy đánh chữ, máy vi tính, máy in và hai cây đèn chân sắt giống hai cây đèn trên bàn kia. Công việc thực sự được làm ở đây, nàng nghĩ, gật đầu với mình. Nàng có cảm giác chàng nhanh nhẹn và làm việc có hiệu quả.

Tessa chậm rãi trở lại giữa phòng, nàng nhìn đồng hồ, hết sức ngạc nhiên khi thấy đã ba giờ.

Ngay khi đó, cửa mở.

– Anh xin lỗi vì lâu quá, – Jean Claude nói, cúi xuống bưng cái khay dưới nền nhà lên. Chàng đi đến bàn, để cái khay ở giữa bàn.

Chàng gọi nàng:

– Tessa, đến đây, ngồi xuống cái ghế sau bàn. Em sẽ thấy ghế rất êm.

Ra vẻ ông chủ lắm, nàng nghĩ, nhưng nàng nhoẻn miệng cười và vội đến với chàng. Chàng quàng tay quanh người nàng, ôm ghì lấy nàng.

– Chéri, – chàng nói, vuốt tóc nàng, rồi thả nàng ra. Chàng đi lấy cái ghế khác, đem đến ngồi trước mặt nàng.

Cái khay được sắp xếp rất đẹp, rõ ràng là do Hakim làm. Tất cả đều được để trên lớp vải phin trắng trên mặt khay, khăn lau cũng bằng vải phin trắng và tách đĩa đều bằng sứ rất đẹp. Tessa bưng một đĩa và lấy khăn lau, rồi ngồi dựa người ra ghế cho đến khi Jean Claude giục nàng ăn. Chàng rót trà, lấy cái bánh sandwich, rồi cả hai yên lặng ăn cho đến khi ăn xong.

Sau khi đã uống trà, Jean Claude nhìn Tessa, cười nói:

– Anh bị em thu hút say sưa đến nỗi quên cả đói.

– Em cũng đói meo, – nàng đáp. Nói xong, nàng nghiêng đầu một bên, nhìn chàng đăm đăm.

– Cái gì thế? – Chàng hỏi, để cái tách xuống.

– Em vừa có ý nghĩ rất kỳ cục. Anh có nghĩ là em trai em đã dàn xếp để chúng ta gặp nhau không?

Jean Claude ngạc nhiên. Chàng nheo nheo cặp mắt rồi phá ra cười. Một lát sau, chàng nói:

– Mon Dieu (Ôi Trời!). Ý nghĩ thật kỳ diệu. Anh thú thật với em rằng, nếu quả anh ấy thu xếp để chúng ta gặp nhau, thì anh sẽ cám ơn anh ấy suốt đời. – Chàng lắc đầu, vẫn còn tỏ ra thích thú. – Cái gì làm cho em có ý nghĩ như thế?

– À, vừa rồi em có nói chuyện với cậu ấy, em nói có lẽ em không lấy chồng lại nữa, sau vụ thảm hại với…

– Lorne trả lời ra sao? – Chàng hỏi, cắt ngang lời nàng.

– Cậu ấy nói việc ấy không sao, nhưng cậu ta sẽ không để cho em sống cuộc sống độc thân, cậu ấy nói rằng cậu ta sẽ làm cho em có nhiều người yêu.

– Chỉ một thôi, Ma Chérie (Em yêu). – Chàng đưa tay để trên tay nàng.

– Oui, absolument (Phải, dĩ nhiên). Chỉ một thôi. Là anh.

Chàng cười làm cho khuôn mặt sáng lên, và khi chàng lên tiếng trả lời, cặp mắt đen ấm áp.

– Em nghĩ về em trai của em như thế, còn anh, khi anh xuống dưới nhà để lấy bánh sandwich, anh cũng có một ý nghĩ. Anh nghĩ rằng nếu ngày mai anh ấy đi về quê chơi với chúng ta thì chắc tuyệt lắm.

– Chúng ta về quê chơi à? – Nàng ngạc nhiên hỏi.

– Em đã bằng lòng nghỉ cuối tuần với anh rồi, phải không?

– Phải, em đã hứa.

– Anh có ngôi nhà ở ngoại ô Paris, tuy nhỏ nhưng dễ thương. – Chàng làm điệu bộ và nói tiếp. – Thế nào em cũng thích ngôi nhà. Em có đi không, em yêu?

Em sẽ đi bất cứ đâu với anh, nàng nghĩ, rồi nói:

– Chắc là tuyệt lắm. Và có lẽ chúng ta phải nói cho Lorne biết ngay bây giờ. Em không biết kế hoạch của cậu ấy ra sao.

– Anh đoán chắc anh ấy đang học kịch bản, – Jean Claude đáp, nhấc máy điện thoại trên bàn, bấm số ở khách sạn.

Một lát sau chàng nói chuyện với Lorne:

– C�est moi, mon ami. Comment vas – tu? (Tôi đây, bạn. Anh khỏe không?)

– Chào anh Jean Claude, – Lorne đáp. – Tôi khỏe, còn anh? Chuyện giữa anh và Tessa tốt đẹp chứ?

– Bien sur (Tốt đẹp). Ngày mai anh có bận không?

– Không, chỉ học kịch bản thôi. Tại sao anh hỏi thế?

– Tôi có ý định đưa Tessa đi nghỉ cuối tuần ở ngoài Paris, và nếu anh cùng đi thì rất vui. Đi đến ngôi nhà nhỏ của tôi… anh đã đến đấy rồi.

– Ngôi nhà nhỏ! – Lorne thốt lên và cười. – Anh không nói cho chị ấy biết đấy là tòa lâu đài à?

– Ôi, bạn, anh lúc nào cũng phóng đại, đấy không phải là tòa lâu đài. Nhưng anh có đi với chúng tôi không?

– Cám ơn anh đã mời, Jean Claude, và tôi nghĩ anh đưa chị ấy ra ngoài Paris trong khi hai tên khốn nạn ấy cứ lởn vởn quanh trong thành phố là rất tuyệt.

– Chính tôi cũng đã nghĩ như thế, – Jean Claude đáp. – Vậy anh sẽ đi với chúng tôi chứ?

– Nếu chị ấy muốn tôi cùng đi.

– Để tôi đưa máy cho cô ấy nói chuyện với anh, – Jean Claude nói, rồi đưa máy cho Tessa.

– Chào Lorne, – nàng nói. – Cậu sẽ đi với chúng tôi chứ? Nếu cậu không đi, tôi cũng không đi đâu.

– Dĩ nhiên là tôi sẽ đi, tôi thích ngôi nhà ấy. Chị khỏe chứ, cưng?

– Khỏe nhiều, tôi… tuyệt vời.

– Anh ấy kỳ diệu lắm, tuyệt lắm. Biết chị và anh ấy hòa hợp nhau, tôi rất vui. Chị sẽ luôn luôn được bình an với Jean Claude.

– Tôi biết. Tôi nghĩ Jean Cladue sẽ gọi nói chuyện với cậu sau khi vạch kế hoạch đi chơi. Có tin gì không?

– Không. Chị có tin gì của Linnet không?

– Không, nhưng tôi nghĩ cô ấy chưa gọi đâu. Sáng nay tôi có nói chuyện với cô ấy rồi. Tôi có điện thoại di động, có gì chắc cô ấy sẽ gọi cho tôi.

° ° °

Jean Claude đem khay xuống bếp và trong khi chàng đi, Tessa mặc áo quần. Khi nàng đang đứng nhìn một tấm ảnh của chàng trên tường thì chàng trở lại phòng, và nàng quay lại nhìn chàng, mặt lộ vẻ bàng hoàng.

– Đứa bé đứng với anh trong ảnh là ai thế? Con anh phải không?

– Phải. Đứa bé là con trai anh, – chàng nói, nhìn nàng. – Khi nó mười tuổi.

– Ồ! – Nàng chỉ thốt lên được tiếng ấy.

– Bây giờ nó lớn rồi, nó chắc bằng tuổi của em. Anh đã nói anh quá già với em mà. Anh già đủ làm bố em.

– Không, anh không già đâu! Em không biết anh đã có vợ. – Nàng đằng hắng giọng. – Anh đã cưới mẹ cậu ta à?

– Trong thời gian rất ngắn. Khi anh còn trẻ, chuyện xảy ra lâu rồi, Philippe ra đời khi anh mới 22 tuổi.

– Ra thế. Cậu ta hiện sống ở Paris chứ?

– Không, ở miền Nam nước Pháp, nó là họa sĩ, – Jean Claude nói.

Tessa ngần ngừ một lát rồi nói:

– Anh còn lấy bà ta chứ?

Chàng phì cười.

– Dĩ nhiên là không. Anh đã ly dị, và sống độc thân từ lâu rồi.

– Anh không lấy vợ lại à?

– Không… có nhiều phụ nữ…

– Em biết rồi.

Chàng nắm hai vàng nàng, quay người nàng về phía chàng.

– Anh không thể xóa bỏ được quá khứ, – chàng nói, nhìn vào mặt nàng đang ngẩn lên nhìn chàng. – Em cũng không thể xóa bỏ, Ma Chérie. Cả hai chúng ta đều mang đến cuộc quan hệ này một lượng hành trang rất lớn. Và chúng ta phải giải quyết lượng hành trang này theo cách hay nhất mà chúng ta có thể làm được. Anh có thể nói điều này với em với lòng thành thực… Anh tin em sẽ là người rất hợp với anh. Anh nghĩ em có thể lấp đầy những khoảng trống trong tim anh, cũng như anh sẽ lấp đầy những khoảng trống trong tim em. Cho nên em đừng quan trọng chuyện quá khứ của anh, hay là quá khứ của em. Quá khứ qua rồi, chúng ta còn tương lai thôi.

Nàng gục đầu lên vai chàng và nghĩ đến những lời của Lorne mới nói với nàng hồi nãy: “Chị sẽ luôn luôn được bình an với Jean Claude”. Nàng nghĩ em trai nàng đã nói thật.

° ° °

Jonathan Ainsley ngồi bên chiếc bàn làm việc có từ thời Louis XVI trong phòng làm việc tại ngôi nhà lộng lẫy của y ở Đại lộ Foch, một trong những đường phố đẹp nhất ở Paris. Máy điện thoại áp vào tai, y đang chăm chú nghe người đàn bà bên kia đầu dây nói. Khi chị ta nói xong, y hỏi:

– Nhưng em có chắc hiện Tessa Fairley đang ở tại Paris không?

– Chắc. Ở với em trai là Lorne Fairley. Và chắc họ ở tại khách sạn Paris O�Neill, dĩ nhiên không ở tại khách sạn của bố họ thì ở đâu?

– Đúng quá thôi, em yêu, – Jonathan đáp, tay đùa nghịch viên ngọc bích. – Chúng đến khi nào?

– Tối thứ Năm, và cô ta thứ Tư tuần sau mới về. Em trai cô ta còn ở lại để đóng phim ở Paris. Cô ta về sớm là vì mẹ cổ từ New York sẽ về vào ngày mồng sáu tháng Chín.

– Giỏi lắm, giỏi lắm, khi tôi gặp em ở London, sẽ dành cho em một sự ngạc nhiên lý thú. Sẽ tặng cho em một món quà nhỏ, và dĩ nhiên ta sẽ hẹn hò, gặp nhau, sẽ tái ngộ. Chắc em muốn thế, phải không, cưng?

– Anh biết là em muốn mà, Jonathan.

– Rất tốt, khì nào đến, anh sẽ báo cho em biết. Bây giờ cám ơn về thông tin em vừa cho biết, thông tin này rất hữu ích.

Họ chào giã biết và y gác máy. Sau đó, Jonathan bấm số máy gọi đến khách sạn Ritz, nơi Mark Longden đang ở. Nhưng gã không có trong phòng. Điện thoại reo mãi nhưng không có ai nhấc máy. Jonathan bèn cúp máy thật mnạh, rồi nhấc máy lên bấm số gọi đến khách sạn Paris O�Neill, hỏi bà Tessa Longden.

Một giây sau, người phụ trách tổng đài điện thoại của khách sạn trả lời y bằng tiếng Anh khá rõ ràng:

– Bà Longden không ở tại đây.

– Có lẽ ông em của bà ấy, ông Lorne Fairley, đang ở tại khách sạn, và bà ấy ở với em. Xin cô vui lòng xem ở phòng ông ấy có bà ta không?

– Ông Fairley không có ở đây, thưa ngài. Hiện không có ai trong gia đình ở tại khách sạn hết.

Jonathan cám ơn rồi gác máy, mặt nhăn nhó. Ngồi dựa người ra ghế, y đưa tay sờ cằm, suy nghĩ. Chắc là chúng không ở tại khách sạn của bố mẹ chúng, nhưng có lẽ nào chúng đi ở chỗ khác. Vì Fairley đang đóng phim ở Paris, có thể hắn thuê một căn hộ trong vài tuần, thậm chí có thể vài tháng. Jonathan tự hỏi nếu quả thật như thế, làm sao y tìm ra chúng. Mark Longden thế nào cũng thực hiện công việc dơ bẩn. Y nguyền rủa vì để mất dịp làm hại Tessa. Nếu y biết hiện nàng đang ở đâu tại Paris, y sẽ thu xếp để gây ra tai nạn cho nàng dễ dàng biết bao.

Vì Longden đã đi đâu mất, nên y nghĩ nên gọi người chị cô cậu của y là Sarah Pascal. Có lẽ bà ta không biết gì hết, vì bà không ưa những người khác trong gia đình Harte. Nhưng thỉnh thoảng y lấy làm thích thú trong việc đào hố sâu chia rẽ giữa Sarah với những người anh em họ của bà. Những lời y nói xấu họ thường làm cho bà nổi cáu.

Lại một lần nữa, y không gặp may. Y điện thoại đến văn phòng của Sarah, nhưng người ta cho y biết bà đã đi nghĩ cuối tuần. Bây giờ là bốn giờ chiều ngày thứ Sáu. Chắc bà đã đến với chồng tại ngôi nhà ở thôn quê của họ rồi.

Quá tệ, y nghĩ và bấm số máy của tình nhân, Yvette Duval. Người giữ nhà của chị ta cho biết chị ta đã đi Rome.

– Đi Rome à! – Y thốt lên rồi tức giận dằn máy mạnh vào giá.

Cô ta đi Rome để làm quái gì nhỉ? Y phân vân không biết cô ta có ngoại tình như vợ của y không. Bỗng y mường tượng trong óc hình ảnh của vợ – Arabelle Sutton. Người đàn bà mà y đã yêu say đắm, đã phản bội y, đã cắm sừng y một cách rất tồi tệ là đã ngủ với người đàn ông Trung Hoa hợp tác với y là Tony Chiu. Y không ngớt nguyền rủa cô ta. Y thường nghĩ đến chuyện xếp cô ta vào danh sách kẻ thù cùng với những người phụ nữ trong gia đình Harte và với Evan Hughes. Tuy nhiên, y thấy khó thực hiện được việc này. Có lẽ vì y đã từng yêu cô ta. Nhưng yêu thì yêu chứ, cô ta đáng phải bị đau đớn vì đã đối xử không tốt với y.

Còn đối với Yvette Duval, y phải chấm dứt với ả thôi. Đêm nay y sẽ đến giải trí vui chơi với một cô gái cao cấp của bà Simone. Và tuần sau y sẽ bắt đầu tán tỉnh con gái của Yvette là Chantal. Còn cách trả thù nào tuyệt hơn nữa? Y sẽ bỏ rơi người mẹ và bắt đầu với đứa con gái ngon lành, mới mười chín tuổi nhưng rất ác liệt.

Nghĩ đến chuyện này, y thấy thích thú, toét miệng cười sung sướng. Y nhấc điện thoại lần nữa, bấm số máy ở khách sạn Ritz, hỏi Mark Longden.

Vẫn không có ai trả lời, y đành để lại lời nhắn. Cuối cùng thế nào y cũng được tin của gã. Yếu đuối, trụy lạc, ham tiền, thế nào Mark Longden cũng làm theo lện của y. Chừng nào mà y còn cần gã. Khi Longden hết xài, y sẽ ném gã cho bầy sói.

° ° °

Jonathan không ngạc nhiên khi Mark Longden sau đó gọi điện thoại cho y, mời y đi ăn tối. Không có gì tốt hơn cho y nữa, y liền chấp nhận lời mời, và hai người gặp nhau ở khách sạn Ritz tại Quảng trường Vandôme để uống cocktail.

Khi họ ngồi ở quầy rượu uống Martini không đá, y nói cho Mark nghe chuyện y đã nghe hồi sáng.

– Bà vợ xinh đẹp của anh, Tessa ngon lành của anh, hiện đang ở tại Paris. Cam đoan anh không biết tin này.

Mark kinh ngạc khi nghe tin, gã nhìn Jonathan:

– Tại sao ông biết?

– Một con chim nhỏ của tôi cho tôi biết. Nàng hiện ở đây với người em trai song sinh, anh chàng diễn viên đẹp trai Lorne Fairley. Anh ta sẽ đóng phim ở đây.

Mark chỉ gật đầu, uống một hớp rượu.

Tức giận vì gã không đáp, Jonathan nói tiếp:

– Tiếc thay là anh không ở tại Anh. Nếu anh ở nhà, thế nào anh cũng đến thăm được đứa con đáng yêu của anh.

Mark thấy giọng của y có vẻ mỉa mai, gã bèn ngồi thẳng người và đáp:

– Adele rất đáng yêu, nó là đứa bé xinh đẹp nhất trên đời.

Jonathan hơi chột dạ, y nhớ người ta không thể dùng giấm để bắt ruồi, y nói tiếp:

– Nó xinh đẹp thật, Mark. Tôi đồng ý với anh. Anh nhớ nó là phải.

– Đúng thế, – Mark đáp. – Nó nói thỏ thẻ rất dễ thương, thích nói cho tôi nghe về những việc nó làm. Nó sẽ đi phụ dâu trong đám cưới của Linnet O�Neill, nó rất háo hức khi được đi dự đám cưới với những cô gái lớn hơn.

Jonathan nghiêng người tới trước, mắt long lanh hí hửng.

– Khi nào thì làm đám cưới? Tôi quên mất. – Y nói láo, vì y không biết ngày đám cưới. Eleanor không báo cho y biết tin này. Y nghĩ thế nào chị ta cũng phải đi dự đám cưới, chắc chắn như thế.

– Thứ Bảy đầu tiên của tháng 12. Tôi nghĩ là ngày mồng một.

– Thế à? Cả ba gia đình thông gia sẽ đến tham dự, tôi chắc như thế. Tất cả những người trong gia đình Harte, gia đình O�Neill và gia đình Kallinski. Này Mark, hãy nghĩ đến chuyện này đi. Tất cả chúng đều có mặt ở Yorkshire cùng một lúc. Đám cưới sẽ tổ chức ở đâu?

– Tại ngôi nhà thờ nhỏ ở trong làng Pennistone Royal, và tiếp tân tại biệt thự Pennistone Royal. Theo chỗ tôi biết thì như thế.

– Tôi muốn có mặt ở đấy… như con ruồi trên tường, Mark à. Anh có muốn không?

Mark nhăn mặt.

– Xin thề với ông là không. Không đời nào tôi chung đụng với đám người hợm hĩnh ấy.

– Anh hãy nghĩ đến chuyện tất cả người trong các gia đình thông gia ấy… Tiếc thay là chúng ta không thể ném bom xuống giáo đường được. Hãy làm nổ tung nhà thờ. Hay nổi lửa đốt giáo đường. Ôi lạy Chúa, hãy nghĩ đến chuyện ấy đi! – Y bật cười vui vẻ.

– Ông nói đùa phải không? – Mark hỏi, nhìn Jonathan với vẻ lo lắng.

– Dĩ nhiên tôi nói đùa. Bộ anh nghĩ là tôi sẽ dấn thân vào việc ấy… để bị treo cổ vì bọn người trong gia đình Harte à. Không đời nào. Nhưng anh biết không, Mark, thỉnh thoảng tôi muốn làm đảo lộn một chút. Cho vui thôi.

– Không, ông không muốn làm thế đâu, – Mark nói nhanh. Gã cười và nói thêm: – Ông chỉ muốn nói những chuyện độc ác thôi.

– Phải, đúng đấy, – Jonathan đáp. – Vừa rồi tôi có đọc một chuyện đăng trên tờ Dailey Mail, chuyện viết về một nhóm người cục cằn, nhóm đầu trọc và du côn, đi xe đến một làn rất đẹp ở Somerset, rồi chúng cắm trại tại bãi đất công của làng. Chúng tuyên bố đây là đất công, chúng có quyền chiếm dụng. Cảnh sát không thể xua đuổi chúng đi khỏi bãi cỏ của làng suốt mấy tháng trời. Việc này làm xáo trộn đời sống của dân làng. Anh cứ nghĩ đến mà xem.

Ra dấu gọi người phục vụ, Mark gọi hai ly Martini không đá nữa, rồi bình tĩnh đáp:

– Ông không nên đùa với những việc như thế, ông Jonathan à. Không nên đùa với bất kỳ ai. Có người sẽ cho là ông muốn là thật đấy.

Jonathan chỉ cười đáp lại, uống ly rượu thứ hai, ly rượu đã được đặt trước mặt y. Nhưng tôi nói thật đấy, y nghĩ, cười thầm, rất nghiêm túc. Lửa cháy trong giáo đường sẽ nướng hết bọn người trong các gia đình Harte, O�neill và Kallinski. Tôi sẽ giết ba gia đình thông gia với một viên đá, hay đúng hơn là một đám cháy. Bây giờ mình chỉ cần thuê một đám du thủ du thực, giao cho chúng một chiếc xe hơi, rồi đưa chúng đến làng Pennistone Royal để gây rối, làm náo động ngày 1 tháng 12. Tốt, ý kiến quá tuyệt vời.

Bình luận