Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chuyện Tình Như Huyền Thoại

Chương 21

Tác giả: Barbara Taylor Bradford

Lorne đang nhét đồ đạc vào túi xách để đi về quê chơi thì điện thoại di động reo. Anh trả lời liền.

– Alô?

– Chào ông Fairley, Vincent đây.

Nghe giọng của người quản lý khách sạn, Lorne nói:

– Chào Vincent! Chắc tôi có ai gọi điện thoại đến. Hay là ông gọi tôi có việc gì?

– Tôi gọi đế báo cho ông biết về một cuộc điện thoại, ông Fairley. Mới cách đây mấy phút, có người đàn ông gọi đến hỏi bà Longden, rồi hỏi ông. Vì ông đã dặn chúng tôi vào đầu chiều nay, nên cô phụ trách điện thoại trả lời không có ai trong gia đình ở tại đây hết.

– Tốt. Và thực tế hiện tại quả đúng như thế. Chị tôi sắp rời khỏi Paris, còn tôi cũng đi khỏi đây trong vòng nửa giờ nữa. Sau cuối tuần tôi mới về. Tuy nhiên, tiếp tục đừng đưa tên tôi vào danh sách khách ở tại khách sạn, và cắt đường dây điện thoại. Trên thực tế thì chúng tôi không ở tại đây.

– Tôi hiểu, ông Fairley. Xin chúc ông cuối tuần vui vẻ.

– Cám ơn. Ồ, Vincent này, tôi đoán người đàn ông gọi đến không để tên lại, phải không?

– Không, nhưng người phụ trách điện thoại cho biết ông ta là người Anh.

– Tôi biết rồi. Tôi sẽ liên lạc với ông trong thời gian nghỉ cuối tuần, xin ông vui lòng dặn các người phụ trách điện thoại ghi âm những cuộc gọi cho chúng tôi. Và giữ băng ghi âm lại.

– Vâng, thưa ngài.

Người quản lý cúp máy, và Lorne bỏ đồ đạc tiếp vàp túi xách cho xong. Rồi anh đi vào phòng của Tessa, lấy cái vali nhỏ, nhìn vào danh sách nàng đã đọc cho anh ghi qua điện thoại để nhờ anh lấy giúp: áo dạ hội, áo ngủ, đồ lót, giày đế bằng, xăng-đan đế bằng.

Trong mấy phút sau, anh lấy hết các thứ nàng đặn để lên giường. Nhìn lại danh sách, anh nhận thấy nàng cần bộ áo quần trắng mà nàng đã mặc vào hôm thứ Năm, bộ đồ trắng của nhà hàng Manolo Blahniks và đôi hoa tai đeo lủng lẳng bằng ngọc trai. Anh suy nghĩ một lát, quyết định lấy thêm hai bộ áo quần khác mà anh thích nàng mặc, rồi bỏ hết tất cả vào vali.

Vào phòng tắm, anh tìm cái túi đựng đồ trang điểm ở trên nền nhà, lấy vài thứ mỹ phẩm mà nàng yêu cầu, lấy thêm bàn chải, kem đánh răng, một vài thứ cần thiết khác, bỏ hết vào túi trang điểm, cùng với lược chải đầu.

Chỉ trong vòng nửa giờ là anh bỏ hết đồ đạc vào vali của nàng và của anh. Anh đi ra phòng khách, bấm số máy điện thoại di động về Pennistone Royal.

– Pennistone Royal đây, – bà Margaret trả lời.

– Chào Margaret thân yêu, – Lorne trả lời bằng giọng thân ái chàng thường dành cho bà ta. – Bà khỏe không đấy? Đừng làm việc quá sức nhé! Độ này bà phải nghỉ ngơi, dưỡng sức mới được.

– Ồ, Lorne, nghe giọng cậu tôi sung sướng quá, – bà đáp, giọng ấm áp. – Cô Tessa có khỏe không?

– Hai chúng tôi đều khỏe, Mags, vui vẻ ở Paris. Chắc ở nhà bình yên cả chứ?

– Không có gì đáng tiếc xảy ra, – Margaret đáp. – Bây giờ chắc cậu muốn nói chuyện với em gái, phải không?

– Phải. Cám ơn, Margaret.

– Tôi sẽ báo với cô ấy cậu đang chờ điện thoại và nhờ cậu gởi lời hỏi thăm của tôi đến cô Tessa. Bây giờ xin cậu giữ máy, tôi đi báo cho em cậu biết đây. Xin cậu hãy giữ mình, chào cậu.

Thật tức cười là bà thay đổi cách gọi Tessa bằng cách thêm vào trước danh xưng cô, anh nghĩ, còn với anh thì bà không thêm gì hết. Mình luôn luôn là Lorne. Margaret biết họ từ khi mới đi chập chững, và bà là một thành viện trong gia đình. Thế nhưng có nhiều lúc bà đối xử với họ với hình thức trang trọng, như thể bỗng bà nhớ ra mình là người giúp việc.

– Linnet đây, – em anh lên tiếng.

– Chào em gái, – anh đáp. – Anh gọi về hỏi thăm chuyện nhà.

– Chẳng có chuyện gì đáng kể. Mặt trận phía Tây đều bình yên. Và tôi thích cách gọi em gái của anh, hay hơn là gọi chim này chim nọ theo cách đặt của anh.

Anh cười.

– Này, tôi muốn nói cho cô biết chuyện xảy ra ở đây.

– Tất cả đều yên ổn cả chứ, phải không?

– Dĩ nhiên. Tôi quyết định đưa Tessa đi xa nghỉ cuối tuần. Chúng tôi sẽ ở lại với ông bạn Jean Claude Deléon, người mà cô đã gặp năm ngoái, không biết cô còn nhớ không. Cô đã gặp anh ta ở đây, tại Paris với ba mẹ, trên đường về miền Nam.

– Làm sao phụ nữ có thể quên ông ta được? Ông ta rất hấp dẫn, phải nói thật như thế. Tốt, vậy anh sẽ nghỉ cuối tuần tại ngôi nhà ở thôn quê của ông ta chứ gì, tôi thấy đấy là ý kiến rất hay.

– Anh ta mời chúng tôi, và tôi không muốn nhận, nhưng khi nghe cô báo cho tôi biết Mark Longden đang ở Paris với Ainsley, tôi liền quyết định nhận lời mời của anh ấy. Chúng tôi chắc không gặp hai tên trời đánh ấy, nhưng ai biết được sự đời. Tốt hơn hết là nên chọn con đường yên ổn nhất.

– Anh không nghĩ là họ có ý định gây chuyện gì cho anh và Tessa chứ? – Cô hỏi. – Hay anh nghĩ thế?

– Ai mà biết được, Linnet? Bây giờ Jack đã đề phòng họ, cho nên tôi cũng phải đề cao cảnh giác là tốt nhất. Tôi chưa nói cho cô biết tôi rất mừng khi chấp nhận lời mời đi nghỉ cuối tuần, vì người quản lý khách sạn vừa mới nói cho tôi biết có một người Anh đã gọi đến khách sạn để hỏi Tessa, rồi hỏi tôi. Tôi nghĩ đấy không phải là người trong gia đình, vì mọi người trong gia đình đều biết số điện thoại di động của tôi. Ngoài ra, thế nào họ cũng để lại tên chứ?

– Đúng thế. Và Tessa có vui khi đi với anh không?

– Dĩ nhiên là vui. Chị ấy muốn tôi hưởng thụ cảnh yên ổn, thanh bình ở nông thôn. Chị ấy biết tôi đang học kịch bản.

– Tôi mừng vì hai người đi khỏi thành phố. Trời bên ấy có nóng không?

– Rất nóng. Nhưng điện thoại di động của tôi vẫn hoạt động luôn và điện thoại di động của chị ấy cũng vậy, và chị ấy lo sợ cho Adele.

– Tôi biết. Ý kiến của anh đưa chị ấy về nông thôn là rất thông minh.

– Phải, hôn cô. Hẹn nói chuyện lại, Linny.

– Chào anh.

Sau khi họ cúp máy, Lorne ngồi nhìn vào khoảng không trước mặt một hồi, nghĩ đến Jean Claude. Chính chàng đưa ra ý kiến đưa họ đi về nông thôn. Mới cách đây không lâu chàng gọi điện đến lại, nói rằng họ nên đi vào tối ấy để có thời gian ở nông thôn lâu hơn. Jean Claude đề nghị Lorne thu xếp đồ đạc rồi đến nhà chàng uống một ly. Khi Lorne ngần ngừ, anh nói rằng sợ Tessa không đồng ý, thì bạn anh đã đảm bảo với anh thế nào nàng cũng bằng lòng. Một lát sau, Tessa gọi điện đến, giọng vui vẻ bình thường, nhờ anh lấy những thứ đồ đạc nàng cần cho chuyến đi nghỉ cuối tuần. Thế là anh đành phải đi với họ.

Lorne vùng đứng lên, lấy kịch bản truyện phim, tập ghi chú, xấp giấy và vài thứ nhỏ nhặc khác bỏ vào cái túi, rồi đi đến bàn làm việc. Anh bấm số điện thoại cho người gác cổng, yêu cầu cho lên một người giúp việc để mang hành lý xuống, rồi vội đi vào phòng ngủ lấy áo vest. Mười phút sau, anh đi xe trên thành phố Paris, đến đường Babylone.

° ° °

Clos-Fleuri là công viên tư ở bên mé rừng Fontainebleau, khi Jean Claude lái xe vào qua hai cánh cổng sắt, Tessa nín thở vì ngạc nhiên. Ngôi nhà nằm ở cuối con đường ngắn dành cho xe chạy, bây giờ, trong ánh sáng nhàn nhạt của trời sắp tối, trông đẹp rực rỡ, in hình lên bầu trời xanh ngắt huy hoàng. Đèn trong nhà đã bật sáng, các cửa sổ sáng rực. Cảnh chào đón ân cần tuyệt vời biết bao, nàng nghĩ.

Nàng thấy ngôi nhà không phải là lâu đài, như Jean Claude hồi nãy đã nhất quyết nói thế. Lorne không đồng ý, trêu chàng. Nhưng Jean Claude đã nói đúng: ngôi nhà trông bên ngoài gọn gàng, có bốn cái tháp tròn ở bốn góc nhà, trên đầu mỗi tháp, mái có hình nón, lợp bằng đá phiến màu xanh đậm. Có bốn ống khói, và các cửa sổ cao, mảnh mai, nhiều vô kể. Bên trái ngôi nhà có những dãy nhà mà Tessa nghĩ là những chuồn ngựa cũ, và phía bên phải là một đám rừng cây. Đây là ngôi nhà xưa, nàng có thể thấy được điều này khi nhìn vào đá đã bị thời gian bào mòn và lớp gạch có màu hồng nhạt. Có thể nhà được xây vào thế kỷ thứ mười tám.

Khi họ đến gần hơn, Tessa nhận thấy chưa bao giờ nàng thấy có ngôi nhà nào hấp dẫn như ngôi nhà này, và nàng nghĩ không bao giờ nàng quên được ấn tượng đầu tiên này. Ấn tượng này làm cho nàng kinh ngạc, vì nàng không phải là người bị nhà cửa làm cho lóa mắt. Nhưng có lẽ vì Clos-Fleuri là nhà của chàng, cho nên nàng thích.

Mấy phút sau Jean Claude đậu xe ở trước cửa. Ngay khi xe vừa dừng lại, cửa nhà đã bật mở. Một người đàn ông còn trẻ, mặc áo vest trắng của quản gia như Hakim, nhanh nhẹn bước xuống tầng cấp, chào họ rất niềm nở. Khi đã giới thiệu họ với người quản gia, Gérard, chàng dẫn họ vào nhà, còn Gérard đi lấy hành lý của họ trên xe mang vào.

– Để tôi đưa hai người lên phòng, – Jean Claude nói, rồi dẫn hai chị em đi qua tiền sảnh tran hoàng đồ đạc rất sang, và đi lên chiếc cầu thang lầu nằm ngay giữa tiền sảnh, chiếc cầu thang rộng có tay vịn bằng gỗ gụ láng bóng. – Tôi phải đi xuống bếp, tháo cái giỏ đựng thức ăn để xem tối nay chúng ta sẽ ăn thứ gì.

– Tessa nấu nướng rất giỏi, – Lorne tuyên bố với vẻ tự hào. – Để chị ấy nấu bữa tối cho chúng ta.

Jean Claude có vẻ ngạc nhiên khi nghe như thế, chàng nói:

– Tôi sợ không có gì để nấu. Lourdes chất đầy giỏ một số thức ăn làm sẵn để chúng ta ăn tối rồi. Ngày mai cô ấy sẽ nấu nướng cho chúng ta cũng được.

– Nhưng em muốn nấu ăn, thật mà! – Tessa đáp. Khi chàng không nói gì, nàng nói thêm: – Nếu anh đồng ý?

– Mais oui… (Đồng ý). Ý kiến ấy quá tuyệt.

Khi họ lên đến cầu thang, nàng nhìn chàng, nghĩ rằng chàng có vẻ không hài lòng, nhưng nàng không nói gì, cùng Lorne đi theo chàng trên hành lang trải thảm.

Đi đến nửa chừng, chàng mở một cánh cửa, quay qua Lorne và nói:

– Phòng bạn đây, Mon vieux (Ông bạn), tôi biết anh thích phòng này. – Chàng dẫn Lorne vào phòng.

Tessa nhìn vào, thấy căn phòng rất xinh, tường, cửa sổ và trên giường đều dùng loại vải toile de Jony, còn trên nền nhà, trải thảm xanh.

– Cám ơn Jean Claude, đây là phòng tôi thích nhất. Hẹn vài phút nữa gặp nhau ở dưới nhà. – Lorne nói, cười với hai người rồi đóng cửa lại.

Khi họ đi đến cuối hành lang, Jean Claude dừng lại.

– Tessa đây là phòng của em, anh hy vọng em thích phòng này. – Chàng mở cửa, để nàng đi vào.

Toàn bộ căn phòng được phủ bằng một lớp vải có màu của giấy da, in hình những đóa hồng với lá xanh, nhưng các hình đã bị phai mờ, khiến cho nàng có cảm giác phòng đã được trang hoàng từ thuở xa xưa. Cũng như trong phòng của Lorne, phòng này được phủ vải khắp nơi. Nàng từ từ quay người nhìn quanh, nàng thấy chiếc giường rộng có bốn trụ treo màn, cái bàn trang điểm xinh xắn, chiếc ghế dựa.

– Sao, em thấy thế nào? – Chàng nhìn nàng, hỏi.

– Phòng đẹp, – nàng đáp và cười với chàng, nhưng nụ cười tắt nhanh trên môi. Chàng bỗng thấy nàng có vẻ mặt không vui, chàng biết có chuyện gì khiến nàng không vừa ý. Chàng bước vào phòng, đến mở một cánh cửa và nói: – Nếu em cần anh thì đã có anh ở đây. Đây là phòng của anh, Tessa à. Em có muốn vào xem không?

Lập tức nàng lên tinh thần, đi theo chàng vào phòng ngủ của chàng. Chàng đứng giữa phoàng đợi nàng, nụ cười nở trên môi, đôi môi duyên dáng nhưng gợi dục. Chàng quàng hai tay quanh nàng, rồi áp môi vào tóc nàng, nói nhỏ: – Như thế này có làm cho em cảm thấy tốt hơn không?

– Em tưởng anh xua đuổi em, – nàng thì thào.

– Không đời nào có chuyện ấy. Chérie, je suis là, toufours (Em yêu, có anh đây, luôn luôn).

– Em ngủ ở đây với anh có được không? – Nàng hỏi, vẫn với giọng thì thào.

– Tốt hơn là em không nên nghĩ đến chuyện ngủ ở chỗ nào khác hơn. Nhưng anh nghĩ điều quan trọng là phải giữ bí mật, vì em hơn là vì anh. Vì thế mà anh dành cho em một phòng riêng. Dĩ nhiên em sẽ dùng phòng ấy làm phòng thay áo quần. – Nhích nàng ra xa khỏi chàng một chút, chàng cúi xuống, hôn lên mũi của nàng. – Bố anh đã dạy anh rằng không việc gì mà phải liều lĩnh không cần thiết.

Một lát sau khi Tessa xuống nhà bếp, mặt nàng rạng rỡ vui tươi, bếp thoáng đãng, toàn bộ được xây bằng đá trắng bạc, vài nơi lợp ngói Provencal và trần nhà xà bằng gỗ, hoàn toàn đúng theo kiểu của nông thôn. Nhưng nàng thấy dụng cụ trong nhà bếp rất hiện đại. Nàng nói:

– Em muốn nấu ăn ở đây, Jean Cladue!

�Chàng nhìn nàng cười và gật đầu:

– Anh biết, nếu em nấu ăn thì chúng ta sẽ có những bữa ăn ngon, nhưng anh nghĩ đêm nay Lourdes đã chuẩn bị thức ăn cho ta rồi.

– Em biết. – Nàng đến với chàng nơi chiếc bàn lớn hình gỗ sồi, nhìn các món ăn chàng lấy trong giỏ ra. Thịt pa-tê đồng nội trong cái đĩa đá, dưa chuột bao tử ngâm giấm, thịt jambon cắt lát, xà lách tay tẩm kem, một lon trứng cá Beluga, và một tô thủy tinh lớn đựng dâu tây chín mọng đỏ sẫm trông thật ngon lành. – Cả một bữa tiệc, nàng nói.

– Gérard còn nói cho anh biết có cả một xe phó-mát trong phòng để thực phẩm và nhiều bánh mì mới ra lò, cho nên anh nghĩ là chúng ta không chết đói đâu.

– Thực vậy. – Nàng cười, rồi bỗng nàng nhìn ra cửa, Lorne đi vào, trông anh có vẻ yêu đời trong chiếc quần trắng và áo sơ-mi lanh đen. – Trời đất, cậu thay đổi hoàn toàn, tôi không ngờ cậu thay đổi như thế, – nàng nói, vừa lắc đầu. – Có lẽ tôi phải đi…

– Không cần, Chérie, – Jean Claude nói, âu yếm để tay lên cánh tay nàng. – Em đẹp theo kiểu của em.

Nàng nhìn chàng và cười, rồi nói:

– Em cần một ly nước đá, em khát nước quá.

– Để tôi đi lấy đồ uống, – Lorne đề nghị, vừa đi đến tủ lạnh, lấy ra chai nước. – Jean Claude, anh uống gì?

– Champagne hồng. – Jean Claude quay người nhìn Lorne, – anh tìm trong tủ lạnh, có một chai đấy, Gérard thường ướp lạnh một chai trong ấy.

Lorne lại mở tủ lạnh, nhìn vào bên trong, rồi lấy ra chai Billecart.

– Có đây rồi, và tôi cũng uống champagne với anh. Bây giờ hai người ra ngoài mái hiên, tôi sẽ đem đồ uống ra.

– Ý kiến thật tuyệt. – Jean Claude nắm bàn tay Tessa, dẫn nàng ra khỏi nhà bếp. – Đừng lo về đồ ăn, Gérard sẽ dọn một lát là xong thôi, – chàng nói.

Bên hông nhà bếp có cánh cửa mở ra dãy hàng hiên dài chạy dọc phía sau ngôi nhà. Jean Claude và Tessa đi đến bộ bàn thấp bằng sắt sơn trắng, quanh bàn kê một số ghế dựa.

Khi họ đã ngồi vào ghế, chàng nói:

– Một buổi tối thật tuyệt vời, Tessa. Anh mừng vì đã rời khỏi Paris. Tối mùa hè mà ở tại nông thôn thì không có gì bằng. Anh đã quên phứt chuyện đến nghỉ ở Clos-Fleuri.

– Em đồng ý với anh là ở đây rất tuyệt. Rời Paris đêm nay quả là ý kiến quá hay. Tên ngôi nhà hay thật, Clos-Fleuri… Có phải nghĩ là hoa đồng không?

– Đúng thế. Khi anh tìm ra được ngôi nhà, nó đã có tên xưa như thế rồi. Nhưng nó bị để hoang phế, một ngôi nhà xưa điêu tàn. Tuy nhiên, cô em gái Marie Laure của anh đã giúp anh tu sửa lại. Ngày mai em sẽ gặp cô ấy; cô ấy và chồng sẽ đến ăn trưa với chúng ta.

– Em nôn nóng được gặp cô ấy, – Tessa nói, cười thầm. Nàng muốn biết về chàng càng nhiều càng tốt, và cô em gái của chàng có lẽ sẽ giúp nàng biết thêm về chàng.

Tessa ngồi thoải mái xuống ghế, nhìn lên trời. Bây giờ bầu trời có màu xanh rất đậm, đã bắt đầu xuất hiện vài vì sao. Chúng trông rất gần với mặt đất, nàng cảm thấy như có thể đưa tay lấy được vài cái. Những khu vườn bao quanh nhà rất yên tĩnh, những tiếng động mà nàng có thể nghe được là tiếng lá cây xào xạc dưới làn gió nhẹ thổi qua, và một âm thanh kỳ lạ mà nàng không thể xác định được là tiếng gì.

Nàng nhìn Jean Claude, hỏi:

– Tiếng gì mà kỳ lạ thế?

– Les Grenouilles… ếch nhái… trong hồ ở mép bãi cỏ.

– Đúng rồi, thảo nào mà em nghe tiếng kêu quen quen. Tại nhà mẹ em ở Yorkshire cũng có một hồ có ếch.

Gérard bước ra hiên, nói:

– Monsier, s�il vous plait, c�est un appel téléphonique pour vous (Thưa ông, xin ông cảm phiền, có điện thoại gọi ông).

– Ồ, anh xin lỗi, – Jean Claude nói rồi đứng dậy.

Tessa nhắm mắt lại, trầm tư mặc tưởng trong khi chàng vào trong. Có bao giờ nàng được yên ổn như thế này? Được hoàn toàn hạnh phúc như thế này? Nàng nghĩ chưa bao giờ nàng được như thế này. Chưa bao giờ nàng được yên ổn với Mark Longden. Gã luôn luôn loay hoay như người múa vũ điệu quay cuồng. Không có gì làm cho gã hài lòng hết. Lúc nào gã cũng tính toán; gã không biết chuyện gì trên đời, mà chỉ biết có mình. Nàng nôn nóng chóng ly dị để được thoát khỏi gã.

Lorne và Jean Claude vừa đi trên hàng hiên vừa nói chuyện. Nàng ngồi thẳng người, cầm ly nước Jean Claude đưa cho nàng.

Ba người cụng ly, và khi Lorne ngồi xuống, anh nói:

– Jean Claude này, có điều này tôi muốn hỏi anh. Tại sao anh lấy nhan đề cuốn sách của anh là Warriors, dùng tiếng Anh mà không dùng tiếng Pháp.

– Tôi nghĩ từ Warriors có âm thanh rất gợi cảm… và có sức gợi tả nhiều hơn, cho nên nhà xuất bản chấp nhận và mọi người đều hiểu ý nghĩa của từ Warriors. Anh có nghĩ từ này được mọi người trên thế giới biết đến nhiều hơn từ Guerrier của tiếng Pháp không?

– Đúng tôi nghĩ như thế. Anh nói đúng, từ này được mọi người trên thế giới biết đến nhiều hơn bất cứ ngôn ngữ nào cùng nghĩa.

Tessa nói:

– Hồi sáng em có hỏi anh tại sao anh tường thuật chiến tranh, dấn thân vào vòng nguy hiểm, nhưng anh không trả lời em. Vậy… tại sao anh làm thế, Jean Claude?

– Có lẽ vì anh thích nơi nào đang có biến động xảy ra. Ngoài ra, còn vì anh đã làm việc này từ khi còn trẻ. Nói tóm lại, anh xem mình là phóng viên chiến trường.

– Nhưng những cuộc chiến mà anh tường thuật đều rất xấu xa, tồi tệ, – nàng nói nho nhỏ.

– Cuộc chiến nào cũng tồi tệ hết, Tessa à, thế nhưng người ta vẫn tiếp tục gây chiến. – Chàng lắc đầu, thở dài nho nhỏ. Bỗng chàng có vẻ bối rối, nhưng rồi chàng xua đuổi sự bối rối ấy đi, và nói tiếp. – Chúng ta có chấm dứt được chiến tranh không? Anh nghĩ là không, trừ phi con người thay đổi tận gốc bản chất của mình, mà điều này có lẽ khó mà có được. Chiến tranh hình như… là chuyện luôn xảy ra trên trái đất, và anh không ngừng tự hỏi tại sao có chuyện như vậy? Anh cần tìm hiểu việc này, hiểu mình và hiểu nhân loại. Anh nghĩ vì lẽ đó mà anh thường xuyên trắc nghiệm mình.

Ba người ngồi im lặng một lát.

Cuối cùng Jean Claude đằng hắng giọng, cười nhẹ.

– Nói về chiến tranh như thế là đủ rồi. Chúng ta đến đây để thư giãn và hưởng hạnh phúc. – Chàng quay đầu nhìn Tessa và nói thêm: – Hạnh phúc bất ngờ.

Nàng cười nhìn chàng.

Lorne nghĩ, hai người hòa hợp nhau. Mình biết họ sẽ hài lòng nhau. Và anh cười thầm trong ánh hoàng hôn, nghĩ rằng anh đã làm công việc đúng đắn khi đem họ đến với nhau.

Bỗng Tessa không kiềm chế được mình, nàng buột miệng nói:

– Nếu anh còn tiếp tục đi tường thuật các cuộc chiến, chắc em sẽ rất lo cho anh.

Jean Cladue không trả lời. Chàng nắm tay nàng đưa lên môi hôn. Rồi chàng quay qua bàn về bộ phim mà Lorne sắp đóng. Khi Gérard đến báo cho họ biết bữa ăn đã dọn xong, chàng vẫn còn nắm tay nàng.

° ° °

Khuya đêm đó, khi nàng nằm ngủ trong vòng tay chàng, Jean Claude vẫn còn thức, nhìn lên trần nhà, bao nhiêu ý nghĩ tràn ngập trong óc chàng. Chàng nghĩ chàng muốn có nàng bên mình mãi mãi.

Chàng nhớ có lần, lâu rồi, chàng tự hỏi phải chăng người ta muốn có hôn nhân hạnh phúc thì trước hết họ phải có tình yêu đã. Dan díu tình yêu là chuyện nguy hiểm. Thế nhưng chàng tin vào tình yêu của mình, tin vào tình yêu của nàng, tin hai người yêu nhau. Tuy nhiên, viễn cảnh vẫn còn đáng sợ, vì tình yêu phải nghiêm túc, chàng không có thì giờ phí phạm vào chuyện này, ở tuổi chàng, không nên phí phạm thì giờ vào tình yêu. Dù sao chàng cũng đã năm mươi ba tuổi rồi.

Nàng còn quá trẻ đối với chàng, phải không? Chỉ lớn hơn con trai chàng một tuổi. Thế nhưng nàng đã lớn hơn tuổi của nàng rất nhiều. Nàng thông minh, có học, có văn hóa, văn minh. Đây là những yếu tố mà chàng thấy rất cần thiết cho người phụ nữ.

Họ đã yêu nhau trong một ngày… đã thu hút nhau thành một, từ linh hồn đến thể xác. Tuổi tác có quan trọng gì đâu?

Phải chăng đây là định mệnh của chàng.

Bình luận