Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chuyện Tình Như Huyền Thoại

Chương 12

Tác giả: Barbara Taylor Bradford

Gideon nhìn Linnet rồi nhìn qua India, hai người chị em họ mà anh thích nhất, và nói:

– Hai người là loài chim báo bão, hai người đã sống đúng với tên gọi của mình trong tuần này, và rồi sẽ còn sống như thế nữa.

Linnet cau mày, lập lại:

– Chim báo bão à? Từ ấy do đâu thế? – Cô nhìn Gideon rồi nhìn qua India, nhướng cao cặp lông mày màu hung, vẻ thắc mắc.

India đáp:

– Đừng nhìn tôi như thế, tôi không biết cậu ấy muốn nói gì. Nhưng tôi biết chim báo bão là chim như thế nào. Đấy là loài chim rất đẹp, sống cả đời trên biển, và thường bay theo tàu thuyền trên biển. Tôi nghĩ chúng chỉ vào bờ biển để kiếm ăn, và chỉ vào những hòn đảo xa xôi nằm ở phía Tây quanh bờ biển của chúng ta.

Julian Kallinski bật cười, lắc đầu.

– Cả hai người đều có trí nhớ thật kém. Linnet này, hình như em quên chuyện mẹ em kể cho chúng ta nghe rồi… Truyền thuyết về loài chim báo bão, tên gọi con chim hải âu (Petrel) này được người ta cho là do tên Thánh Peter mà ra. Khi chim này đi kiếm mồi, chúng bay lơ lửng trên mặt nước, hai chân chúng trông như thể chạm vào mặt nước. Người ta nói chúng đi trên mặt nước như Thánh Peter đi. Theo Kinh Thánh thì Thánh Peter đã đi trên mặt nước. Vì thế mà cái tên chim hải âu do từ Peter mà có.

– Ôi trời đất ơi, Jules, bây giờ thì em nhớ rồi, – Linnet nói nhỏ. – Mẹ em đã nói cho chúng ta nghe về loài chim báo bão này. Khi ấy chúng ta còn nhỏ, đi nghỉ hè ở Heron�s Nest tại Scarborough, nơi ấy có nhiều chim báo bão bay lượn. Và Gideon này, tôi nhớ mang máng anh nói con gái nhà Harte là chim báo bão… Nhưng chuyện ấy xảy ra đã lâu rồi.

– Phải, em rất cổ xưa, – Julian nói, cười khúc khích.

– Chúng tôi không cổ. Chính Tessa mới là người cổ, hay đúng hơn chính Lorne thường gọi cô ấy như thế, – India nhắc cho mọi người nhớ.

Gideon cười và nhìn India rồi nói:

– Tessa cũng là chim báo bão, và tôi xin có lời khen chị. Khi các chị còn nhỏ, tôi cho các chị là những con chim đẹp có thể đi trên mặt nước được. Và bây giờ tôi vẫn còn nghĩ thế.

– Cám ơn, Gid, – India trả lời, cười lại với anh. Anh luôn luôn là người họ thích nhất. Bất cứ khi nào cô cần đến anh, là anh đến giúp cô liền. – Gọi chúng tôi như thế thật tuyệt, – cô nói tiếp. – Từ bây giờ chúng tôi gọi nhau là “Chim báo bão” và nhắc cho mọi người nhớ rằng chúng tôi có thể đi trên mặt nước.

– Tessa đã qua được khủng hoảng rất tốt, và Linnet này, cô thật tuyệt khi quyết định nhanh chóng mời Jack Figg đến để giúp giải quyết vụ bắt cóc. Còn chị, India, tôi nghĩ chị thật đáng khen khi chị giải quyết được tình trạng của Dusty. – Gideon ngồi dựa người ra sau, đưa tay lấy ly rượu vang, uống một hơi dài.

Bốn người, lúc còn nhỏ đã chơi với nhau rất thân, đều thích uống với nhau trước khi đi ăn tốt. Họ đã có lệ đi ăn tối với nhau hằng tuần, mặc dù thỉnh thoảng có người vắng mặt vì bận công việc hoặc bận đi đâu đó. Nhưng họ cố gắng họp mặt nhau nếu không có công việc gì cần thiết lắm, vì họ luôn luôn muốn thắt chặt tình họ hàng suốt đời.

Linnet đưa tay phe phẩy như cái quạt tay và nói:

– Ở đây nóng quá, Jules, anh xem máy điều hòa không khí có chạy không?

– Chắc là chạy, nhưng để anh xem lại ra sao đã, – anh nói rồi đi đến chỗ có máy điều hòa không khí, cúi người xem xét cẩn thận. – Máy chạy, – anh nói, nhìn cô với ánh mắt âu yếm. – Nói đến Heron�s Nest, anh không phản đối việc chúng ta đi biển nghỉ ngơi ở Scarborough ngay bây giờ. Ôi, nghỉ cuối tuần chơi ở biển, hưởng mát gió biển, thật tuyệt.

India đang đưa mắt nhìn ra xa với vẻ trầm tư, bèn lên tiếng:

– Đi Heron�s Nest à! Trời, ý kiến này rất hay cho Dusty, đây là nơi lý tưởng để anh ấy dưỡng bệnh. Các cô cậu nghĩ sao? Nếu tôi đưa anh ấy đến đấy có được không?

– Tôi nghĩ là quá được, nhưng chị làm sao mà chăm sóc anh ấy? – Linnet hỏi, rồi nhắc cho India nhớ: – Hiện giờ ở đấy không có ai giúp việc hết. Chỉ có bà Hodges ở trông nom nhà cửa thôi.

– Tôi là chim báo bão, – India đáp lại. – Tôi có thể đi trên nước, cô nhớ chứ? Cho nên tôi có thể vừa làm việc nhà vừa chăm sóc người bệnh, cô nói không được hay sao?

Linnet cười như mỗi lần nghe India nói về công việc gì cô ấy quyết làm.

– Dusty ra sao rồi? – Gideon hỏi, nhìn người chị họ với ánh mắt đăm đăm.

India thở dài, cắn môi, rồi mặt có vẻ u buồn.

– Tôi thật không ngờ anh ấy nặng như thế, nhưng chắc ảnh sẽ bình phục, thành thật mà nói thì tình hình nghiêm trọng hơn nhiều, chứ không phải như anh ấy và tôi nghĩ lúc đầu. Tôi muốn nói vết thương trầm trọng. Động mạch từ cánh tay lên cơ ngực bị đứt lìa. Khi giải phẫu, bác sĩ phải khó khăn lắm mới nối lại được, cho nên ảnh đã mất rất nhiều máu. Ẳnh suýt chết vì mất nhiều máu.

– Chính nhờ chị anh ấy mới thoát chết! – Linnet nói nhanh. – Nếu chị không nhanh tay thì chắc ảnh đã chết rồi.

Julian nghiêng người tới, hỏi:

– Chị nghĩ sao về việc anh ấy bị đâm, India? Có tin gì mới không?

Cô lắc đầu.

– Không có tin gì. Nhưng theo chỗ tôi nghĩ, thì chắc anh ấy đã quen biết người đàn bà đó rồi. Một người xa lạ không có lý do gì tìm đến phòng vẽ của ảnh, tự nhiên xông vào, nổi điên khi thấy tôi, đâm bức tranh cảu tôi rồi bỏ chạy. Đối với tôi, việc cho rằng người đàn bà ấy không quen biết với Dusty là điều hết sức kỳ cục, phải không?

– Đúng, đúng thế, – Gideon đáp. Bây giờ thì anh biết quá rõ về Russel Rhodes. Anh đã cử hai phóng viên điều tra để tìm hiểu chuyện này vào tuần trước. Không phải vì anh có ý định muốn nói cho India biết nhiều về chuyện này. Nhưng để bảo vệ cho cô và gia đình, anh đã cử các nhà bào giỏi làm việc này ngay.

Bây giờ anh đã rõ.

– Chị là người rất thực tế, sáng suốt. Dusty đã biết người đàn bà ấy. India, xin nói thật cho chị biết, tôi đã cử phóng viên đi điều tra vụ này, nhưng tôi không cho đăng trên báo của chúng ta. Hy vọng những tờ báo của nhà nước cũng không đăng.

India ngồi thẳng người lên, nhìn Gideon, hỏi:

– Cô ta là ai? Cậu đã tìm ra được cái gì?

– Không nhiều lắm như chị và tôi muốn biết. Chị ta là bạn gái của anh ấy. Người mẫu và nữ diễn viên. Theo chỗ tôi biết thì chị ta nghiện ma túy, bây giờ đang nằm điều trị ở bệnh viện để cai thuốc.

– Ra thế, – India nói nhỏ, đột nhiên buồn rầu.

Thấy vẻ buồn rầu của cô, Gideon liền nói tiếp:

– Theo các phóng viên cho tôi biết, thì mối liên hệ giữa họ đã chấm dứt lâu rồi. Nhưng như chị ta… còn đeo đuổi anh ấy.

– Tên cô ta là gì? – India hỏi nhỏ.

– Chị muốn biết à… mà thôi, cũng được. Cô ta tên là Melinda Caldwell.

– Tôi nghĩ việc anh ta không cho chị biết cũng dễ hiểu thôi. – Julian nói xen vào. – Nếu cô ta gây phiền nhiễu cho anh ấy, thì chắc ảnh không muốn để cho chị lo buồn làm gì. Vả lại, đàn ông thường không nói đến người yêu cũ cho người yêu mới nghe. – Julian nhìn Gideon với ánh mắt cầu cứu.

Gideon nói:

– Julian nói đúng, không có lý do gì tự nhiên Dusty nói đến những người đàn bà khác với chị, phải không?

– Tôi nghĩ cậu nói đúng, – cô nói nho nhỏ, hất tóc ra khỏi mặt và mặt cô bây giờ tái đi.

– Chị đã nói chuyện gì với Dusty chưa? – Julian hỏi. – Tôi đoán bây giờ chắc ảnh đã khỏe, có thể nói chuyện với chị được rồi.

– Anh ấy chưa được khỏe hẳn. Thực vậy, bác sĩ còn điều trị cho anh ấy, – India đáp. – Tôi không muốn làm cho ảnh quá buồn, nên tôi đợi khi nào ảnh xuất viện hẳn hay.

– Tôi hiểu. Khi nào thì anh ấy có thể về nhà? – Julian hỏi tiếp.

– Tuần sau. Thứ Hai hoặc thứ Ba. Vì thế mà tôi nghĩ đến Heron�s Nest. Nếu thời tiết quá nóng, đưa ảnh đi biển có lẽ tốt hơn. Nhưng, có lẽ đưa ảnh về Willow Hall thì hay hơn, vì ở đấy có người phục vụ, và chỉ cách bệnh viện mười phút đi xe. Phòng khi có chuyện gì khẩn cấp, đưa ảnh đi cho nhanh.

Linnet nói:

– Tôi nhất trí với quyết định của chị, tôi nghĩ Heron�s Nest có lẽ cần lau chùi cho sạch sẽ đã. Lâu rồi không có ai đến ở đấy hết.

– Nhưng chúng ta nên đi, – Gideon thốt lên, mắt long lanh sáng. – Tôi muốn đưa Evan đi nghỉ cuối tuần ở đấy. Thực vậy, tất cả chúng ta có thể đi nghỉ cuối tuần ở đấy. Giống như ngày xưa vậy.

– Tại sao không? Và tôi buồn là tối nay không có Evan đi với chúng ta, – Linnet nói, đứng dậy. – Nhưng tôi đoán chị ấy bắt buộc phải đưa bố mẹ chị đi ăn tối. Dù sao, chị ấy không gặp bố mẹ đã tám tháng rồi.

– Đúng, – Gideon đáp. – Cô ấy đặt bàn trước ở Rules rồi. Trước đây ông bà nội cô ấy thường dẫn cô đến đấy khi cổ đến London.

– Còn chúng ta đi đâu? – India hỏi.

– Tôi đã đặt bàn ở nhà hàng Ivy, – Gideon nói với cô. – Vì tôi biết chị rất thích nhà hàng ấy.

– Cám ơn Gid, – India nói, rồi thở dài và đứng dậy. – Đi với các cô cậu thật tuyệt, mấy ngày vừa qua thật khủng khiếp, tôi cứ lo sợ cho Dusty, và khi nhớ đến ngày thứ Bảy tuần trước, tôi lại rùng mình.

– Tôi hiểu tâm trạng của chị, – Linnet nói và lắc đầu. – Tôi chưa nghe ai nói đến có vụ đâm người kỳ lạ như thế! Không thể tin nổi.

– Thật là kỳ lạ! – India nói. – Tôi vẫn không tin được có chuyện như thế xảy ra.

– Có chứ, nhưng thôi, tối nay ta hãy quên chuyện ấy đi, – Gideon nắm cánh tay India và dẫn cô đi ra cửa. – Tôi nghĩ là bây giờ cảnh sát đã biết hết sự việc, biết chính xác về việc này rồi, và họ sẽ không làm phiền chị nữa đâu. Thật cám ơn Chúa.

° ° °

Tình hình khá hơn khi họ ngồi trong taxi chạy qua công viên, qua khu chợ trời, rồi chạy dọc theo bờ hồ để đến nhà hàng Rules. Suốt mấy phút trước khi họ rời căn hộ, Evan nghĩ thế nào bố cô cũng càu nhàu, lý sự suốt cả buổi tối. Khi họ ra đi, mặt ông cau có và bất mãn; nhưng khi xe chạy đến nhà hàng, ông trở nên vui vẻ hơn và thậm chí còn góp chuyện với cô và mẹ cô.

Và khi họ được nhà hàng đón tiếp niềm nở, thì tính tình bố cô mới thật sự cởi mở hơn. Nhà hàng Rules là một trong những nhà hàng ở London được Evan thích nhất. Cô thường đến đây, nên nhân viên nhà hàng biết cô rất rõ, họ chào đón cô rất nhiệt tình và dành cho cô chỗ ngồi tốt nhất ở đây.

Evan gọi một chai Pouilty Fuissé, và họ vừa xem thực đơn vừa uống mỗi người một ly rượu vang trắng không có đá. Sau khi bàn bạc về các món ăn, họ nhất trí với nhau như bao nhiêu lần trước đây: bắt đầu món cua lột chiên, rồi tiếp theo là cá bơn nướng vỉ và rau thập cẩm mùa hè.

Khi ba người đợi thức ăn, họ nói chuyện vắn tắt về nhà hàng, và những kỷ niệm vui về Glynnis và Richard. Rồi cả bố lẫn mẹ cô hỏi về công việc của cô. Cô liền kể cho họ nghe về công việc hằng ngày và những chuyện vui của cô. Rõ ràng cô rất thích công việc của mình.

Khi đang ăn món xà lách với cua, Evan bỗng nói:

– Bố này, bố còn nhớ chuyện bố nói bố nghĩ là mẹ bố biết bà Emma Harte trong thời Đệ nhị Thế chiến ở tại London này không?

– Nhớ, bố nhớ chứ, Evan.

– Bố biết như thế thôi à? Có phải lúc ấy bà nội có quen biết với bà Emma không?

– Tại sao quen, – ông vội đáp, nhìn cô với vẻ ngạc nhiên. – Tại sao?

– Vì khi ấy cô Glynnis Jenkins xinh đẹp, người thời ấy gọi bà như thế, cô gái ở thung lũng Rhonda của xứ Wales, là nhân viên của cửa hàng Harte, như con bây giờ. Mẹ của bố là thư ký riêng của bà Emma Harte, bố à, và rất thân cận với bà chủ.

– Trời đất! – Bố cô thốt lên. – Bố không biết chuyện ấy.

– Chuyện này thật đấy, – Evan nói tiếp. – Và mẹ bố được cả gia đình bà ấy yêu thích. – Khi bố cô im lặng, Evan nhìn mẹ cô, cô thấy mặt bà có vẻ rất kỳ lạ. Cô liền nhận thấy ánh mắt của mẹ cô hiện ra vẻ tức giận. Cô biết, tự thâm tâm, bố cô đã cố tình nói dối với cô, và mẹ cô biết ông đã nói dối.

Đằng hắng giọng, Evan liền thay đổi đề tài:

– Con muốn trong tuần sau, mẹ đến ăn trưa với con một bữa tại cửa hàng mẹ à. Con sẽ dẫn mẹ đi xem một vòng cho biết.

– Tuyệt, Evan. Mẹ rất thích.

– Vào thứ Ba đi mẹ, vì thứ Tư con phải đi Leeds. Chúng con đang tân trang lại một vài cửa hàng, và con phụ trách sửa sang lại cửa hàng ở Leeds với India.

– India là ai thế? – Bà Marietta hỏi.

– Chị ấy cũng làm phụ tá cho Linnet O�Neill và là chị họ của cô ta. Tên và họ của chị lấy là� Công nương India Standish và chị rất tuyệt vời mẹ ạ.

– Mẹ rất sung sướng khi biết con có nhiều bạn tốt ở đây, – Marietta nói, cười với Evan. Im lặng một lát rồi bà nói tiếp: – Tên India nghe cũng lạ thật. Chưa bao giờ mẹ nghe người nào có tên như thế.

– Đấy là cái tên có từ thời Victoria, – Owen đáp trước khi Evan kịp lên tiếng. Ông nói tiếp: – Tên này được phổ biến vì nước Anh xâm chiếm Ấn Độ (India). Và đã cai trị nước này mấy trăm năm. Dưới thời của triều đại vua Raj, người Anh thích nhiều thứ có nguồn gốc Ấn Độ, và dĩ nhiên có nhiều quân đội Anh đóng ở đấy. Tôi đoán có người nào đấy đã lấy tên nước này để đặt tên cho con mình. Khi Nữ hoàng Victoria lên ngôi ở Anh, đồng thời là Nữ hoàng của Ấn Độ, thì nhiều người thích lấy tên India để đặt cho con gái, bây giờ họ cũng thích như thế.

– Chà, bố! Con không ngờ bố giỏi về lịch sử nước Anh như thế! – Evan nói, cô mừng vì họ đã không nói đến vấn đề gì về bà Emma Harte và mẹ ông nữa. Ông không muốn xác nhận việc ông biết mẹ ông đã làm việc cho bà Emma Harte, thì chắc ông không thích nghe chuyện bố đẻ của ông là Robin Ainsley, người con trai yêu quý của bà Emma. Thôi, dẹp chuyện này, cô vừa nghĩ vừa gật đầu ra dấu cho người phục vụ đến dọn bàn.

Sau đó câu chuyện tiếp tục bình thường. Họ nói đến các cô em của Evan, Elayne và Angharah, và mẹ cô tự hào nói về các cô con gái nuôi của bà. Các cô này đã thành công trong công việc và cuộc sống. Cả hai cô đều có bạn trai, bà Marietta cho biết bà tin chắc Angharah sắp thành hôn với chàng trai cô ấy đang yêu.

Evan gật đầu và cười, cô nói rất ít, không muốn bị lôi cuốn và việc bàn thảo về cuộc sống đáng yêu của cô. Và cô thấy mẹ cô hình như cũng có ý nghĩ như thế, vì chỉ trong mấy giây sau, bà Marietta không đề cập đến cuộc sống của cô nữa, mà nói đến chương trình đi chơi của họ trong thời gian họ ở tại London. Thế rồi, bố cô nói dông dài đến chuyện ông sẽ đi Pháp để tìm đồ cổ tại xứ này, và cuối cùng ông yêu cầu cô cùng đi với họ cho vui.

– Hiện giờ con không thể đi được, bố à, – Evan nói đến công việc tân trang cửa hàng Leeds cho đúng với tầm cỡ một cửa hàng quốc tế. Ông có vẻ chăm chú nghe cô nói. Và đến khi họ chọn món tráng miệng để ăn, thì cô thấy ông có thái độ khác trước.

Ông bình tĩnh, cô nghĩ, vừa nhìn ông qua cuốn thực đơn, bỗng cô thấy ông đẹp trai biết bao trong cái áo vest vải lanh xám, chiếc sơ-mi màu xanh nhạt và chiếc cà vạt màu xanh đậm. Lạy Chúa, trông ông giống ông Robin như đúc, cô nghĩ chắc khi ông Robin mới 57 tuổi, trông cũng như bố cô bây giờ. Bố cô có nét đẹp của ông Robin, có nét tinh tế của ông cụ. Cô mong nói được sự thật này cho bố cô biết, nhưng cô không dám. Ít ra là tối nay. Và có lẽ mãi mãi.

° ° °

– Em có nghĩ chị ấy đang ngụp lặn trong vùng nước nguy hiểm không?

Linnet quay đầu lại nhìn vào mặt Julian. Cô thở dài nho nhỏ rồi dựa người vào tay của vị hôn phu, tựa đầu lên bộ ngực trần của anh.

– Em không nghĩ thế, – cô đáp, sau khi suy nghĩ về câu hỏi của anh một lát. – Nhưng dù sao thì không ai trong chúng ta làm gì được về chuyện này. Như anh đã biết, chị India tự quyết định lấy công việc của mình.

– Phải, đúng thế. Nhưng anh rất lo cho chị ấy, em yêu à. Russel Rhodes có nhiều tai tiếng.

Linnet cố nhổm người dậy trên giường bên cạnh Julian, nhìn vào mặt anh.

– Đừng lo làm gì, – cô nói. Từ khi họ còn nhỏ, anh đã có tánh hay lo. – Cách đây mấy tuần, India có nói với em rằng chuyện tai tiếng có phần bị người ta tạo ra. Báo chí thổi phồng thêm lên. Chị ấy nói với em rằng chuyện hoạt náo của anh ấy chỉ gây tiếng vang vô hại thôi. Anh ấy không uống rượu mà chỉ uống mỗi đêm một ly Stolichnaya để bồi dưỡng thôi.

Julian cau mày.

– Nhưng Gideon hình như cho rằng anh ta là người lăng nhăng. Gideon rất sáng suốt trong việc nhận định tư cách con người.

– Nhưng India nói rằng không có người đàn bà nào đến với anh ta, và từ khi chị ấy quen biết ảnh, đã nhiều tháng nay, chị không thấy có người nào hết. Ngoài ra, chị ấy nói với em rằng anh ấy thú thật là ảnh sống cô đơn một thời gian trước khi gặp chị. – Thấy Julian im lặng, Linnet nói tiếp: – Này, người họa sĩ vẽ chân dung phải có bàn tay vững vàng vào buổi sáng mới vẽ được, mà tranh của anh ấy thì quá tuyệt vời, chắc anh biết chứ.

– Tranh của anh ấy quá tuyệt vời. Nhưng anh đang nói đến việc lăng nhăng của anh ấy, chứ không phải việc anh ấy uống rượu.

– Em biết. Nhưng Gideon hình như không có thông tin gì về việc này. Anh ấy chỉ biết về cái cô Melilnda Caldwell này thôi, – cô đáp.

– Có lẽ anh ấy không muốn nói đến những phụ nữ khác của Russel trước mặt India.

– Gideon có nói với anh chuyện gì không? – Linnet hỏi.

Julian lắc đầu.

– Anh ấy không nói. Khi em và India đi vào trong toilet, anh ấy chỉ nói với anh rằng hình như cảnh sát Harrogate làm lơ chuyện này.

– Ồ! – Mặt cô hiện ra vẻ kinh ngạc. – Tại sao họ làm thế?

– Đấy là hội chứng “trai nhà ngoan ngoãn”, theo từ ngữ Gideon đã gọi. Theo chỗ anh biết thì cảnh sát đã xóa sạch dấu vết, và bệnh viện cũng làm như thế. Coi như chuyện này không có. Ngoài ra, Gideon tin rằng Dusty sẽ không tố cáo chị đàn bà này.

– India nói đây là một tai nạn.

– Anh nghĩ đúng thế. Cho nên, hồi nãy anh mới nói với em như thế. Có phải India đang bơi torng vũng nước nguy hiểm vì có Melinda Caldwell? Người đàn bà này rõ ràng là vẫn theo đuổi Dusty. Làm sao chúng ta biết cô ta sẽ không đến tìm anh ấy, gây rối cho ảnh, và cho cả India nữa. Và còn chuyện khác nữa, mối quan hệ của họ có nghiêm túc không?

– Theo chỗ em biết thì India rất nghiêm túc. Thực vậy, chị ấy muốn đi đến kết quả lâu dài. Nhưng anh ấy thì không muốn đi đến hôn nhân.

– Anh ta là cái thớ gì mà lên mặt với India như thế? – Anh hỏi lớn.

– Dusty Rhodes là đứa bé con nhà nghèo ở khu nhà ổ chuột tại Leeds.

– Như vậy thì có sao đâu. – Julian lắc đầu, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa ngờ vực.

– Có sao đâu à? – Linnet lặp lại, và cô không giữ được nụ cười tự mãn trên môi. – Vì chị ấy là ai. Anh ấy không thích gia đình chị, nghĩa là gồm tất cả chúng ta cũng như bố mẹ chị ấy. Những người mà anh ta chưa bao giờ gặp. Anh ta ghét gia đình Harte vì chúng ta danh giá, chúng ta giàu có và thậm chí còn ghét bố mẹ chị ấy vì Anthony có chức tước. Đấy là loại hợm mình lạ thường, em nghĩ thế. Ví dụ, anh ta không gọi người giúp việc là “người giúp việc”, mà gọi ông ta là người “trông coi nhà cửa”. Đấy là một ví dụ cho anh thấy.

– Ồ, anh hiểu vấn đề rồi. Anh đã gặp nhiều người như Dusty. Nhưng anh nghĩ là khi ảnh gặp chúng ta, ảnh sẽ đổi ý. Chúng ta không phải người xấu.

– Em nghĩ anh là người tuyệt vời, Julian Kallinski, người sẽ thành chồng em, ánh sáng của đời em. Nhân tiện em nói cho anh biết, vì chúng ta đã quyết định làm đám cưới vào ngày 1 tháng 12, nên tuần này, em bắt đầu gởi giấy mời là vừa.

Julian tươi cười.

– Thế thì tuyệt rồi. – Anh chạm nhẹ tay vào mặt cô. – Ông nội anh sẽ rất hài lòng về việc này. – Anh cũng hài lòng. Anh muốn cưới cô từ khi cô mười hai tuối.

– Em cũng hài lòng. – Linnet nghiêng đầu sang một bên và nói: – Mười ngày qua thật là những ngày khủng khiếp, anh có thấy không? Chuyện rắc rối này chưa yên đã xảy ra chuyện khác, thỉnh thoảng em nghĩ là gia đình này bị nguyền rủa.

– Nói thế thì quá ngốc! – Julian thốt lên. – Gia đình Harte là một đại gia, mà trong đại gia thì thường có nhiều chuyện xảy ra hơn tron một tiểu gia… cho nên có nhiều chuyện rắc rối xảy ra là thường tình. Nhưng gia đình Harte không bị nguyền rủa, gia đình O�Neill hay Kallinski cũng không. – Anh lắc đầu. – Cuộc đời ai cũng có lúc gặp tai họa, chuyện này rất thường tình…

– Nhưng, tai họa xảy ra cho gia đình này nhiều hơn gia đình khác, – cô cắt ngang lời anh. – Hiện tại có hai cuộc ly dị sắp xảy ra, mà một cuộc sẽ diễn ra cực kỳ đau đớn. Dĩ nhiên việc bắt cóc đã thất bại. Nhưng việc này đã là cho chị Tessa quá khiếp đảm, làm cho cuộc đời của chị ấy thay đổi tận gốc rễ. India thì chứng kiến cảnh đâm chém, dính líu đến vụ này, chắc chị ấy rất đau đớn.

– Chính đấy là điều anh lo sợ khi nói đến vùng nước nguy hiểm, – anh cắt ngay lời cô.

– Em biết. Chính cái cô Melinda Caldwell này là vấn đề khó khăn cho Dusty. Anh ta phải giải quyết cho xong chuyện này, Jules, vì India sẽ không đời nào chịu đựng được những chuyện vô nghĩa. Tức là tương lai của chị ấy với anh ta không thể bảo đảm tốt đẹp.

– Anh nhất trí với em. Bây giờ ta hãy trở lại chuyện của Tessa một chút. Em có nghĩ khi chị ấy nói muốn dành nhiều thời gian cho Adele, chị có nói thật tình không? Tức là vấn đề sự nghiệp chị xếp vào hàng thứ yếu?

– Phải, em tin chị ấy nói thật tình… Hiện tại thì thế. Khó mà hiểu nổi Tessa, chị ấy thay đổi ý kiến xoèn xoẹt. Nhưng em tin chị ấy sợ Mark Longden, hay đúng hơn là sợ những chuyện anh ta sẽ gây ra tiếp theo. Các luật sự của chị ấy đã gặp các luật sư của anh ta trong suốt cả tuần, và hiện họ đang thương thảo về chuyện tài chính. Nhưng theo lời chị ấy nói chuyện với mẹ trên điện thoại vào ngày hôm kia, thì vấn đề không làm cho chị cảm thấy thoải mái hơn.

– Thế mẹ em đã biết chuyện em và anh đã định ngày làm đám cưới chưa?

Linnet cười với anh.

– Rồi, bà rất sung sướng khi nghe chúng ta định ngày làm đám cưới. Nhưng thú thật, em không hiểu tại sao chúng ta không làm đám cưới sớm hơn, có thể vào tháng 11 chẳng hạn?

Julian gật đầu, hiểu ý cô muốn nói gì. Anh hỏi:

– Vì ông nội già, không biết có đợi nổi đến ngày đám cưới không? Anh kéo cô vào lòng, vuốt tóc cô. – Có phải em sợ như thế không?

– Phải, – cô áp miệng vào ngực anh và nói nho nhỏ. – Và ông nội em cũng lớn tuổi rồi. Anh nhớ cho là ông nội Bryan thật khó đoán được tuổi tác.

– Đúng thế, nhưng chuyện sẽ tốt đẹp hơn, Linnet à. Các ông nội sẽ không chết trước khi chúng ta làm đám cưới đâu. – Anh cười. – Chắc em biết các cụ luôn luôn muốn tác hợp chúng ta với nhau, vì bà Emma thích liên kết các gia đình thông gia với nhau. Họ sẽ chúc nhau sống lâu cho đến sau ngày đám cưới.

Linnet cười. – Chính mẹ cũng nói thế.

– Khi nào bà từ New York về?

– Đúng như kế hoạch đã định, tuần đầu của tháng Chín. Bố sẽ đi Bahamas vài ngày rồi đáp máy bay từ đấy trở về. Emily và Winston sẽ về London với mẹ.

– Bà nói gì về chuyện tiếp tân?

– Bà muốn tổ chức tiệc tại Pennistone Royal, bà không thay đổi ý kiến về việc này.

– Anh nhất trí.

Julian ôm cô sát hơn vào lòng, và hai người nằm yên một hồi lâu. Chính Linnet phá tan bầu không khí im lặng:

– Trong tuần qua có hai chuyện vui đã xảy ra để xua đuổi những chuyện buồn. Chuyện thứ nhất là anh và em đa quyết định ngày cưới, và chuyện vui thứ hai là Evan và Gideon đã đính hôn.

– Đúng! Anh ấy sẽ gặp bố mẹ chị Evan vào Chủ nhật này, chính thức tuyên bố, rồi sau đó ảnh sẽ điện thoại báo cho Emily và Wiston biết.

– Chắc họ sẽ rất sung sướng, họ yêu Evan. – Im lặng một lát, rồi Linnet nói nhỏ. – Julian, em muốn chúng ta có con ngay. Em kh ông muốn đợi một thời gian mới có con. Anh thấy như thế có được không?

– Dĩ nhiên là được. Anh nghĩ chúng ta có con khi còn trẻ là tuyệt nhất.

– Nhất là những phụ nữ làm việc. Khi phụ nữ còn ở lứa tuổi từ hai mươi đến ba mươi thì chuyện giải quyết công việc và con cái được dễ dàng hơn.

– Ồ em giải quyết việc gì cũng giỏi hết, em yêu à. – Julian nói bằng giọng tin tưởng. – Nói tóm lại, Gideon đã đặt tên cho em rất đúng… em là chim báo bão có thể đi trên mặt nước.

Khi Linnet trả lời, giọng cô như có pha tiếng cười:

– Ôi, Jules, anh yêu, bây giờ ta bắt đầu thực hiện ngay.

– Đi trên nước à?

– Không, đồ ngốc! Anh biết rõ em muốn nói gì rồi… có con. – Cô thích trêu anh.

– Thật là hân hạnh cho anh. – Anh thì thào nói trên tóc cô, rồi cúi xuống hôn cô say đắm.

Bình luận